Hiền Thê Ngốc Nghếch
Chương 59
Ôn Lương phát hiện ra, Như Thúy mặc dù đang cười, nhưng nụ cười kia cực kỳ miễn cưỡng, cầm lấy tay của nàng, vẫn là có chút phát run, lúc nãy hắn cứ nghĩ là do nàng lạnh quá nên run, nhưng hình như không đúng rồi.
"Nha đầu, tất cả đều đã qua rồi." Hắn ôn nhu nói, trong lòng hết sức thương tiếc nàng. Mặc kệ nha đầu này vận khí tốt đến đâu, cũng vẫn là một cô gái yếu đuối, chuyện đêm nay đã làm nàng sợ hãi rồi. Chỉ trách bản thân hắn sơ suất, thiếu chút nữa làm hại nàng rồi...
"Ừ, ta biết. May mắn có Ôn đại nhân ở đây, nếu không đêm nay chúng ta chắc chắn sẽ bị cường đạo giết." Như Thúy vẻ mặt ủ rũ, nhưng đối với chỉ số thông minh của Ôn đại nhân thì nàng vẫn tín nhiệm một trăm phần trăm.
Nói chuyện một hồi, cũng đi đến chỗ tiểu hài tử rồi.
Tiểu hài tử bị thương được bọn thị vệ an bài trong một gian sương phòng khác, cũng thập phần đơn sơ.
Khi Như Thúy cùng Ôn Lương bước vào, liền nhìn thấy hai thị vệ đang đứng cứng ngắc ở trong phòng, đưa mắt nhìn nhau, thần sắc thập phần cổ quái, làm cho hai người không khỏi suy nghĩ nhiều.
"Làm sao vậy?" Ôn Lương hỏi, nhìn về phía chiếc giường gỗ đơn sơ ở chỗ kia, có một tiểu hài tử đang nằm ở đó, trên người đắp một cái chăn mỏng, cả người gầy tới độ chỉ có da bọc xương, trên mặt tái nhợt không còn một chút huyết sắc nào, không khỏi làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
"Hắn có khỏe không? Chẳng lẽ..." Như Thúy sắc mặt lập tức tái nhợt. Tiểu hài tử bé như vậy mà phải chịu một đao như thế, trong lòng nàng đau như cắt.
Thị vệ biết bọn họ nghĩ sai, vội vàng nói: "Hắn... Hắn còn chưa có chết, nhưng vết chém kia quá sâu, mất máu quá nhiều, dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nếu như chậm trễ việc chữa trị có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thuộc hạ đã giúp hắn xử lý ngoại thương, nhưng vẫn nên tìm đại phu qua khám cho hắn thì tốt hơn a."
Như Thúy nghe xong, nàng đã thả lòng tâm tình lại cau mày lại.
Ôn Lương trầm ngâm suy nghĩ một hồi, liền nói: "Sáng mai chúng ta liền lập tức vào thành đi tìm đại phu cho hắn." Tính toán một chút thời gian, Ôn Lương trong lòng thở dài, vốn dĩ chỉ cần hai ngày nữa là đến Bình Tân rồi, bây giờ không biết lại phải chờ tới lúc nào nữa rồi.
Nói xong, Ôn Lương đi tới, muốn vén chăn lên coi thử vết thương của hắn, ai biết hai thị vệ lập cực kỳ hoảng sợ, cả kinh nói: "Đại nhân không thể!"
"Các ngươi làm sao vậy?" Như Thúy cô nương có chút không hiểu, thấy tiểu hài tử do đau đớn mà chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt thật sự trắng bệch, trong lòng liền cực kỳ khó chịu, tiến đến lấy khăn tay ra lau cho hắn
Đối với nghi ngờ của hai người, hai thị vệ nhìn nhau một cái, rồi kiên trì nói: "Đại nhân, đứa nhỏ này... là một nữ hài nhi."
Ôn Lương liền đem tay rụt lại ngay lập tức, mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng trong quan niệm thâm căn cố đế của hắn thì cho dù nàng còn nhỏ cũng không thể tùy tiện nhìn, thời đại này nam nữ cách biệt cực kỳ nghiêm trong, cho dù là con gái ruột của mình thì phụ thân cũng không được phép xem.
Như Thúy cô nương cũng mở to mắt, cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Các ngươi chắc chắn chứ?"
Thị vệ bất đắc dĩ đáp: "Phu nhân, lúc nãy thuộc hạ tháo y phục của đứa bé này ra để băng bó, tuyệt đối không có cố ý đâu." Đáng ghét nhất chính là, tiểu hài tử này lại đang mặc y phục của nam hài, tuổi lại còn nhỏ, cả người lại gầy nhom không có lấy một lạng thịt, nàng có điểm nào thể hiện mình là nứ hài tử đâu?
Đây là sự việc bất đắc dĩ, cũng không phải là do bọn họ cố ý. Ôn Lương cũng thông cảm cho bọn họ, không có trách cứ, chỉ yêu cầu bọn họ không được để lộ ra chuyện này nhằm tránh phá hủy thanh danh của đứa nhỏ. Trái lại Như Thúy cô nương lại quay sang nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, mặc dù con bé gầy nhom, sắc mặt cũng không tốt, nhưng thần thái nói chuyện lúc tối của nó có điểm nào giống nữ hài nhi đâu, ngược lại là mười phần giống như một tiểu nam hài, đặc biệt là cặp lông mày dày rậm kia, cực kỳ có anh khí nam nhân.
Mặc dù giới tính của tiểu hài tử làm cho người ta kinh hãi, nhưng mọi người rất nhanh chóng liền bỏ qua chuyện này.
Bởi vì tiểu hài tử bị thương quá nặng, cũng không biết lúc nào có thể tỉnh lại, Như Thúy liền gọi Thanh Y cùng Lam Y tới đây, kêu các nàng đổi một bộ y phục sạch sẽ cho tiểu hài tử, hai nha hoàn biết được tiểu hài tử này đã cứu Như Thúy, đối với nàng hết sức cảm kích, phục vụ cực kì ân cần chu đáo. Trong suốt quá trình, tiểu hài tử đau đến đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn không thể tỉnh lại được, rất nhanh liền phát sốt, làm cho Như Thúy càng thêm lo lắng.
Rất nhanh, trụ trì trong chùa liền dẫn theo hai vị hòa thượng lớn tuổi đi qua đây.
Trụ trì nhìn thấy tiểu hài tử bị thương thì cũng có chút giật mình, nhìn vẻ mặt của hắn thì chắc là hắn biết đứa nhỏ này. Đến khi nghe xong những chuyện mà tiểu hài tử đã làm, trụ trì thở dài một tiếng, niệm một tiếng A Di Đà Phật.
Theo lời của trụ trì kể, những tên cường đạo này mới xuất hiện từ cách đây hai năm, tự chiếm núi xưng vương, nghe đồn bọn chúng đều đã giết người qua, hai tay đều dính máu tươi, thập phần hung hãn. Từ khi bọn họ đến đây đã cướp đoạt của khách hành hương rất nhiều rồi, tin tức này truyền khiến mọi người sợ hãi không dám đến dâng hương nữa, làm cho Vinh Hoa Tự dần dần mất hết hương hỏa. Đương nhiên, bọn cường đạo cũng có chút khôn khéo, phát hiện vùng núi ở đây quá rộng, thường xuyên có thương đội lỡ đường đến đây tá túc, chỉ cần nắm được thông tin, liền có thể cướp được của những thương đội giàu đến chảy mỡ kia, liền đem Vinh Hoa Tự giữ lại không có phá hủy.
Trải qua hai năm, vốn dĩ Vinh Hoa Tự này rất phồn thịnh, các hòa thượng trong chùa vốn rất đông cũng chạy trốn hết, cuối cùng chỉ còn lại có mấy vị hòa thượng già yếu như bọn họ, bọn cường đạo thấy bọn họ không thể làm ra cái gì bất ngờ được, liền giữ lại bọn họ để đánh lừa khách nhân, không ra tay giết chết bọn họ.
Mà đứa nhỏ này là con của nhà thợ săn trong rừng, hai năm trước, cha mẹ nó đều bị cường đạo giết chết. Khi đó nàng mới có sáu tuổi, cường đạo thấy nàng là một tiểu hài nhi, liền giữ lại làm việc cho bọn chúng. Tiểu hài tử này cũng nhanh nhẹn, hai năm qua lăn lộn trong đám cường đạo cũng không tệ, thường xuyên tìm được nơi tá túc của các thương đội, truyền tin tức về các thương đội cho bọn chúng. Các thương đội thấy nàng là một tiểu hài tử, lại tự xưng là người coi sóc vườn rau, liền không có đề phòng nữa.
Chắc vì thương xót tiểu hài tử có số phận đáng thương, Ôn Lương mỉm cười một cách thần bí, đột nhiên hỏi: "Ở đây có cường đạo như vậy, vì sao lại không báo quan?"
Lão hòa thượng thở dài thật sâu, nói: "Sao lại không có báo quan, hòa thượng trong chùa đi báo quan đều bị bọn chúng chặn đường giết hết, dù có may mắn gặp được quan phủ, thì bọn họ lại làm bộ như không biết, đem án tử đè xuống không để ý nữa. Sau đó chúng ta mới biết là bọn cường đạo đã thu mua hết người trong quan phủ rồi…” Nói xong lời cuối cùng, liền cầm phật châu trong tay niệm một tiếng A Di Đà Phật.
Ôn Lương nhíu mày, không nói cái gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài cùng trụ trì đi xử lý mấy tên cường đạo kia.
Theo lời khai của bọn cường đạo bị bắt ở đây, lần này bọn họ dốc hết toàn bộ lực lượng, lại không ngờ rằng sẽ bị đối phương giết đến trở tay không kịp, thương vong nặng nề, chỉ có mười mấy người trốn thoát được, nhưng đã bị thương nặng, nên chắc chắn sẽ không quay lại được nữa. Mà bọn họ bên này cũng có vài vị thị vệ đã bị giết chết.
Mấy việc như vậy Như Thúy không có quan tâm nhiều lắm, chỉ lo cùng Thanh Y và Lam Y chiếu cố tiểu hài tử bị thương, tiểu hài tử đang sốt rất cao, cả khuôn mặt bị nóng đến đỏ bừng, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ thống khổ như con mèo nhỏ. Trong chùa không có sẵn các loại thảo dược, các hòa thượng cũng không biết bắt mạch chữa bệnh, nên không thể trông chờ vào bọn họ. Cuối cùng Như Thúy lấy một ít thuốc hạ sốt mà bọn họ tự mang đến đem ra đút cho nàng.
Tiểu hài tử sốt cao liền bị mê sảng, Thanh Y cùng Lam Y hết sức thương nàng, rõ ràng một tiểu hài tử tám tuổi, nhưng lại nhỏ gầy như một đứa bé năm tuổi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuyện phát dục của đứa nhỏ, chắc là từ sau khi phụ mẫu bị sát hại, đứa nhỏ ở chỗ bọn cường đạo không có một ngày nào được ăn ngon ngủ yên.
Một đêm này mọi người đều không thế nào nghỉ ngơi được, tiểu hài tử sốt lên theo từng cơn, làm hai nha hoàn chăm sóc cho nàng mệt đến ngất ngư.
Trời còn chưa sáng, Ôn Lương đã lập tức ra lệnh cho bọn thị vệ chuẩn bị để xuất phát.
Trước khi rời đi, Ôn Lương nói với các hòa thượng trong chùa cũng có một đêm mất ngủ: "Việc này bản đại nhân chắc chắn sẽ xử lý, chỉ hi vọng sư phụ nhớ mình là một người xuất gia luôn có lòng từ bi."
Các hòa thượng đến đưa tiễn nghe xong những lời ấy, đều nhịn không được vẻ mặt mừng rỡ, căn bản không hiểu rõ ý nghĩa câu nói của Ôn Lương, chỉ có vị trụ trì vẫn hiền lành như trước, quỳ lạy Ôn Lương thật sâu, cảm tạ hắn đã làm việc nghĩa.
Như Thúy trong tay ôm một cái lò sưởi nhỏ, vén màn xe lên nhìn về phía cánh cửa lớn loang lổ trước cổng chùa, trong lòng thở dài.
Bởi vì tiểu hài tử vẫn chưa tỉnh, bọn họ lại đang đi đường núi, trên đường xóc nảy, Như Thúy liền đem nàng tới ngồi chung xe ngựa với bọn họ giúp cho nàng thoải mái hơn được một chút.
Trên đường đi, Như Thúy hỏi Ôn Lương về tình huống lúc đêm qua, từ đó biết được đêm qua bọn họ chỉ bắt được mười lăm tên, giết hai mươi tên, còn lại đã trốn thoát. Còn số cường đạo bị bắt, Ôn Lương đã ra lệnh cho thị vệ cắt đứt hết gân mạch của bọn họ, sau đó trói chặt lại giao cho các hòa thượng trông coi. Mà từ lúc trời chưa sáng Ôn Lương đã sai một thị vệ đi trước, cầm mật thư có ấn tín của hắn đem đến Ninh Thành gần đây, đem giao tận tay cho quan phủ nơi đây, yêu cầu quan phủ dẫn người qua đây đem bọn cường đạo dẫn về.
Nói đến đám cường đạo đã bị bắt, Ôn Lương liền hướng người nào đó cười đến thập phần ôn hòa, nói: "Trong đó có hai cường đạo là do nha đầu nàng tự mình bắt đó, nhưng bọn họ bị thương thật là nặng, chắc sẽ phải nằm trên giường một thời gian dài nha." Còn có một nửa đời sau đều phải làm thái giám. Mặc dù nha đầu nhà hắn hành động có chút hung hãn, nhưng Ôn Lương không có chút nào đồng tình với hai tên kia.
Nghe hắn nói như vậy, Như Thúy cô nương đã kết hôn tự nhiên hiểu được cái gì, có chút đỏ mặt nói: "Lúc đó trời tối như vậy, ta làm sao biết được lại nhắm chuẩn như vậy..." Thấy Ôn Lương vẫn đang nhìn mình cười cười, Như Thúy cô nương gãi gãi mặt, giọng nói chắc nịch đảm bảo: "Ôn đại nhân ngài cứ yên tâm, ta biết nơi đó địa phương yếu ớt nhất của nam nhân, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy đối với ngươi!"
"..."
***
Một đường thúc ngựa đi, đến buổi trưa bọn họ đã tới Ninh Thành rồi.
Sau khi bước vào khách điếm, Như Thúy liền gấp gáp sai người đi tìm đại phu tốt nhất của Ninh Thành đến khám cho vết thương của tiểu hài tử, mà Ôn Lương sau khi an bài xong mọi chuyện, liền dẫn theo hai thị vệ đi tìm quan địa phương của Ninh Thành.
Ôn Lương hành động lần này hết sức mạnh mẽ dứt khoát, không hề muốn tha cho bọn cường đạo, muốn nhân cơ hội này lôi hết bọn chúng ra xử lý. Còn những quan lại dám cấu kết với bọn chúng, Ôn Lương cũng không vội, có rất nhiều thời gian để thu thập bọn họ.
Đại phu tới rất nhanh, tiểu hài tử vẫn sốt cao không ngừng, lại còn co giật từng cơn, làm Như Thúy sợ tới mức ôm chặt nàng, sợ nàng giãy giụa làm ảnh hưởng tới vết thương trên người.
Đại phu xem qua vết thương một lần, thay thuốc cho tiểu hài tử, lại kê đơn cho người ta đi bốc thuốc, sau đó quay sang nói với Như Thúy cô nương đang khẩn trương rằng: "Phu nhân, đứa nhỏ này bị thương quá nặng, còn có nội thương trong người, ta chỉ có thể cố hết sức rồi, tiếp theo là phải dựa vào ý chí của nàng."
Như Thúy trong lòng có chút trầm trọng, lặng lẽ gật đầu không nói gì nữa.
Ôn Lương rời đi được một lúc, lúc trở lại liền thấy Như Thúy đang bón thuốc cho tiểu hài tử kia, biểu tình rất dịu dàng.
Ôn Lương sửng sốt một lát, rồi đi tới ngồi bên cạnh nàng.
Tiểu hài tử mặc dù tình huống có chút không tốt, nhưng may mắn là bản năng sinh tồn của nàng cực kỳ cao, mặc dù thuốc đa phần đều chảy ra ngoài, nhưng nàng vẫn cố nuốt một ít.
"Đại phu nói như thế nào?" Ôn Lương nắm tay nàng rồi hỏi.
Như Thúy có chút lo lắng nói: "Đại phu nói nàng bị thương quá nặng, chỉ có thể dựa vào ý chí của nàng mà thôi."
"Sẽ không có chuyện gì đâu, nàng là một đứa bé can đảm mà." Ôn Lương lại nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang nằm ở kia, hơi than thở: "Ta cũng muốn cảm ơn đứa bé này, nếu không phải là nó, thì người bị thương chính là ngươi." Thậm chí có thể sẽ bị thương nghiêm trọng hơn nữa.
Như Thúy há miệng, không biết nói cái gì, đến khi nghe xong hắn đang nói cái gì, không khỏi mở to hai mắt mà nhìn.
"Cha mẹ nàng bị cường đạo giết chết từ khi nàng còn nhỏ tuổi, mặc dù nàng làm cường đạo nhưng cũng không phải do nàng nguyện ý, nàng có thể tới báo cho ngươi biết thậm chí liều mình cứu ngươi, chứng minh tâm địa nàng thuần thiện. Chúng ta cũng không có đứa nhỏ, liền quyết định thu dưỡng nàng đi, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của nàng. Nha đầu, sau này ngươi chính là mẹ của đứa bé này a." Nhìn thấy Như Thúy há mồm kinh ngạc, Ôn Lương mỉm cười, lại nói tiếp: "Khi đó nàng đã gọi ngươi là nương để ngươi ra mở cửa đó. Đã gọi nàng một tiếng nương thì sau này cứ để đứa nhỏ gọi tiếp đi."
Như Thúy trầm mặc rất lâu, đè xuống sự cảm động trong lòng, sau đó nói: "Ôn đại nhân, ngươi xác định sao? Tính cách của nàng khả năng có chút... Khụ, không giống cô nương gia nga." Nàng sợ hắn sau này sẽ bị tính cách của tiểu hài tử dọa đến, Như Thúy vội vàng cho hắn một chút ý kiến.
Cho dù nàng có không giống với cô nương nhà người ta thì cũng còn tốt hơn so với nha đầu ngốc nhà ngươi luôn làm người ta nghẹn khuất a.
Ôn Lương nghĩ trong lòng như vậy, cảm thấy chuyện này căn bản không có gì quan trọng. Nhưng chờ hắn phát hiện được tính nghiêm trọng của việc này, thì sự tình đã có kết cục rồi không thể thay đổi được.
"Nha đầu, tất cả đều đã qua rồi." Hắn ôn nhu nói, trong lòng hết sức thương tiếc nàng. Mặc kệ nha đầu này vận khí tốt đến đâu, cũng vẫn là một cô gái yếu đuối, chuyện đêm nay đã làm nàng sợ hãi rồi. Chỉ trách bản thân hắn sơ suất, thiếu chút nữa làm hại nàng rồi...
"Ừ, ta biết. May mắn có Ôn đại nhân ở đây, nếu không đêm nay chúng ta chắc chắn sẽ bị cường đạo giết." Như Thúy vẻ mặt ủ rũ, nhưng đối với chỉ số thông minh của Ôn đại nhân thì nàng vẫn tín nhiệm một trăm phần trăm.
Nói chuyện một hồi, cũng đi đến chỗ tiểu hài tử rồi.
Tiểu hài tử bị thương được bọn thị vệ an bài trong một gian sương phòng khác, cũng thập phần đơn sơ.
Khi Như Thúy cùng Ôn Lương bước vào, liền nhìn thấy hai thị vệ đang đứng cứng ngắc ở trong phòng, đưa mắt nhìn nhau, thần sắc thập phần cổ quái, làm cho hai người không khỏi suy nghĩ nhiều.
"Làm sao vậy?" Ôn Lương hỏi, nhìn về phía chiếc giường gỗ đơn sơ ở chỗ kia, có một tiểu hài tử đang nằm ở đó, trên người đắp một cái chăn mỏng, cả người gầy tới độ chỉ có da bọc xương, trên mặt tái nhợt không còn một chút huyết sắc nào, không khỏi làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
"Hắn có khỏe không? Chẳng lẽ..." Như Thúy sắc mặt lập tức tái nhợt. Tiểu hài tử bé như vậy mà phải chịu một đao như thế, trong lòng nàng đau như cắt.
Thị vệ biết bọn họ nghĩ sai, vội vàng nói: "Hắn... Hắn còn chưa có chết, nhưng vết chém kia quá sâu, mất máu quá nhiều, dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nếu như chậm trễ việc chữa trị có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thuộc hạ đã giúp hắn xử lý ngoại thương, nhưng vẫn nên tìm đại phu qua khám cho hắn thì tốt hơn a."
Như Thúy nghe xong, nàng đã thả lòng tâm tình lại cau mày lại.
Ôn Lương trầm ngâm suy nghĩ một hồi, liền nói: "Sáng mai chúng ta liền lập tức vào thành đi tìm đại phu cho hắn." Tính toán một chút thời gian, Ôn Lương trong lòng thở dài, vốn dĩ chỉ cần hai ngày nữa là đến Bình Tân rồi, bây giờ không biết lại phải chờ tới lúc nào nữa rồi.
Nói xong, Ôn Lương đi tới, muốn vén chăn lên coi thử vết thương của hắn, ai biết hai thị vệ lập cực kỳ hoảng sợ, cả kinh nói: "Đại nhân không thể!"
"Các ngươi làm sao vậy?" Như Thúy cô nương có chút không hiểu, thấy tiểu hài tử do đau đớn mà chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt thật sự trắng bệch, trong lòng liền cực kỳ khó chịu, tiến đến lấy khăn tay ra lau cho hắn
Đối với nghi ngờ của hai người, hai thị vệ nhìn nhau một cái, rồi kiên trì nói: "Đại nhân, đứa nhỏ này... là một nữ hài nhi."
Ôn Lương liền đem tay rụt lại ngay lập tức, mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng trong quan niệm thâm căn cố đế của hắn thì cho dù nàng còn nhỏ cũng không thể tùy tiện nhìn, thời đại này nam nữ cách biệt cực kỳ nghiêm trong, cho dù là con gái ruột của mình thì phụ thân cũng không được phép xem.
Như Thúy cô nương cũng mở to mắt, cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Các ngươi chắc chắn chứ?"
Thị vệ bất đắc dĩ đáp: "Phu nhân, lúc nãy thuộc hạ tháo y phục của đứa bé này ra để băng bó, tuyệt đối không có cố ý đâu." Đáng ghét nhất chính là, tiểu hài tử này lại đang mặc y phục của nam hài, tuổi lại còn nhỏ, cả người lại gầy nhom không có lấy một lạng thịt, nàng có điểm nào thể hiện mình là nứ hài tử đâu?
Đây là sự việc bất đắc dĩ, cũng không phải là do bọn họ cố ý. Ôn Lương cũng thông cảm cho bọn họ, không có trách cứ, chỉ yêu cầu bọn họ không được để lộ ra chuyện này nhằm tránh phá hủy thanh danh của đứa nhỏ. Trái lại Như Thúy cô nương lại quay sang nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, mặc dù con bé gầy nhom, sắc mặt cũng không tốt, nhưng thần thái nói chuyện lúc tối của nó có điểm nào giống nữ hài nhi đâu, ngược lại là mười phần giống như một tiểu nam hài, đặc biệt là cặp lông mày dày rậm kia, cực kỳ có anh khí nam nhân.
Mặc dù giới tính của tiểu hài tử làm cho người ta kinh hãi, nhưng mọi người rất nhanh chóng liền bỏ qua chuyện này.
Bởi vì tiểu hài tử bị thương quá nặng, cũng không biết lúc nào có thể tỉnh lại, Như Thúy liền gọi Thanh Y cùng Lam Y tới đây, kêu các nàng đổi một bộ y phục sạch sẽ cho tiểu hài tử, hai nha hoàn biết được tiểu hài tử này đã cứu Như Thúy, đối với nàng hết sức cảm kích, phục vụ cực kì ân cần chu đáo. Trong suốt quá trình, tiểu hài tử đau đến đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn không thể tỉnh lại được, rất nhanh liền phát sốt, làm cho Như Thúy càng thêm lo lắng.
Rất nhanh, trụ trì trong chùa liền dẫn theo hai vị hòa thượng lớn tuổi đi qua đây.
Trụ trì nhìn thấy tiểu hài tử bị thương thì cũng có chút giật mình, nhìn vẻ mặt của hắn thì chắc là hắn biết đứa nhỏ này. Đến khi nghe xong những chuyện mà tiểu hài tử đã làm, trụ trì thở dài một tiếng, niệm một tiếng A Di Đà Phật.
Theo lời của trụ trì kể, những tên cường đạo này mới xuất hiện từ cách đây hai năm, tự chiếm núi xưng vương, nghe đồn bọn chúng đều đã giết người qua, hai tay đều dính máu tươi, thập phần hung hãn. Từ khi bọn họ đến đây đã cướp đoạt của khách hành hương rất nhiều rồi, tin tức này truyền khiến mọi người sợ hãi không dám đến dâng hương nữa, làm cho Vinh Hoa Tự dần dần mất hết hương hỏa. Đương nhiên, bọn cường đạo cũng có chút khôn khéo, phát hiện vùng núi ở đây quá rộng, thường xuyên có thương đội lỡ đường đến đây tá túc, chỉ cần nắm được thông tin, liền có thể cướp được của những thương đội giàu đến chảy mỡ kia, liền đem Vinh Hoa Tự giữ lại không có phá hủy.
Trải qua hai năm, vốn dĩ Vinh Hoa Tự này rất phồn thịnh, các hòa thượng trong chùa vốn rất đông cũng chạy trốn hết, cuối cùng chỉ còn lại có mấy vị hòa thượng già yếu như bọn họ, bọn cường đạo thấy bọn họ không thể làm ra cái gì bất ngờ được, liền giữ lại bọn họ để đánh lừa khách nhân, không ra tay giết chết bọn họ.
Mà đứa nhỏ này là con của nhà thợ săn trong rừng, hai năm trước, cha mẹ nó đều bị cường đạo giết chết. Khi đó nàng mới có sáu tuổi, cường đạo thấy nàng là một tiểu hài nhi, liền giữ lại làm việc cho bọn chúng. Tiểu hài tử này cũng nhanh nhẹn, hai năm qua lăn lộn trong đám cường đạo cũng không tệ, thường xuyên tìm được nơi tá túc của các thương đội, truyền tin tức về các thương đội cho bọn chúng. Các thương đội thấy nàng là một tiểu hài tử, lại tự xưng là người coi sóc vườn rau, liền không có đề phòng nữa.
Chắc vì thương xót tiểu hài tử có số phận đáng thương, Ôn Lương mỉm cười một cách thần bí, đột nhiên hỏi: "Ở đây có cường đạo như vậy, vì sao lại không báo quan?"
Lão hòa thượng thở dài thật sâu, nói: "Sao lại không có báo quan, hòa thượng trong chùa đi báo quan đều bị bọn chúng chặn đường giết hết, dù có may mắn gặp được quan phủ, thì bọn họ lại làm bộ như không biết, đem án tử đè xuống không để ý nữa. Sau đó chúng ta mới biết là bọn cường đạo đã thu mua hết người trong quan phủ rồi…” Nói xong lời cuối cùng, liền cầm phật châu trong tay niệm một tiếng A Di Đà Phật.
Ôn Lương nhíu mày, không nói cái gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài cùng trụ trì đi xử lý mấy tên cường đạo kia.
Theo lời khai của bọn cường đạo bị bắt ở đây, lần này bọn họ dốc hết toàn bộ lực lượng, lại không ngờ rằng sẽ bị đối phương giết đến trở tay không kịp, thương vong nặng nề, chỉ có mười mấy người trốn thoát được, nhưng đã bị thương nặng, nên chắc chắn sẽ không quay lại được nữa. Mà bọn họ bên này cũng có vài vị thị vệ đã bị giết chết.
Mấy việc như vậy Như Thúy không có quan tâm nhiều lắm, chỉ lo cùng Thanh Y và Lam Y chiếu cố tiểu hài tử bị thương, tiểu hài tử đang sốt rất cao, cả khuôn mặt bị nóng đến đỏ bừng, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ thống khổ như con mèo nhỏ. Trong chùa không có sẵn các loại thảo dược, các hòa thượng cũng không biết bắt mạch chữa bệnh, nên không thể trông chờ vào bọn họ. Cuối cùng Như Thúy lấy một ít thuốc hạ sốt mà bọn họ tự mang đến đem ra đút cho nàng.
Tiểu hài tử sốt cao liền bị mê sảng, Thanh Y cùng Lam Y hết sức thương nàng, rõ ràng một tiểu hài tử tám tuổi, nhưng lại nhỏ gầy như một đứa bé năm tuổi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuyện phát dục của đứa nhỏ, chắc là từ sau khi phụ mẫu bị sát hại, đứa nhỏ ở chỗ bọn cường đạo không có một ngày nào được ăn ngon ngủ yên.
Một đêm này mọi người đều không thế nào nghỉ ngơi được, tiểu hài tử sốt lên theo từng cơn, làm hai nha hoàn chăm sóc cho nàng mệt đến ngất ngư.
Trời còn chưa sáng, Ôn Lương đã lập tức ra lệnh cho bọn thị vệ chuẩn bị để xuất phát.
Trước khi rời đi, Ôn Lương nói với các hòa thượng trong chùa cũng có một đêm mất ngủ: "Việc này bản đại nhân chắc chắn sẽ xử lý, chỉ hi vọng sư phụ nhớ mình là một người xuất gia luôn có lòng từ bi."
Các hòa thượng đến đưa tiễn nghe xong những lời ấy, đều nhịn không được vẻ mặt mừng rỡ, căn bản không hiểu rõ ý nghĩa câu nói của Ôn Lương, chỉ có vị trụ trì vẫn hiền lành như trước, quỳ lạy Ôn Lương thật sâu, cảm tạ hắn đã làm việc nghĩa.
Như Thúy trong tay ôm một cái lò sưởi nhỏ, vén màn xe lên nhìn về phía cánh cửa lớn loang lổ trước cổng chùa, trong lòng thở dài.
Bởi vì tiểu hài tử vẫn chưa tỉnh, bọn họ lại đang đi đường núi, trên đường xóc nảy, Như Thúy liền đem nàng tới ngồi chung xe ngựa với bọn họ giúp cho nàng thoải mái hơn được một chút.
Trên đường đi, Như Thúy hỏi Ôn Lương về tình huống lúc đêm qua, từ đó biết được đêm qua bọn họ chỉ bắt được mười lăm tên, giết hai mươi tên, còn lại đã trốn thoát. Còn số cường đạo bị bắt, Ôn Lương đã ra lệnh cho thị vệ cắt đứt hết gân mạch của bọn họ, sau đó trói chặt lại giao cho các hòa thượng trông coi. Mà từ lúc trời chưa sáng Ôn Lương đã sai một thị vệ đi trước, cầm mật thư có ấn tín của hắn đem đến Ninh Thành gần đây, đem giao tận tay cho quan phủ nơi đây, yêu cầu quan phủ dẫn người qua đây đem bọn cường đạo dẫn về.
Nói đến đám cường đạo đã bị bắt, Ôn Lương liền hướng người nào đó cười đến thập phần ôn hòa, nói: "Trong đó có hai cường đạo là do nha đầu nàng tự mình bắt đó, nhưng bọn họ bị thương thật là nặng, chắc sẽ phải nằm trên giường một thời gian dài nha." Còn có một nửa đời sau đều phải làm thái giám. Mặc dù nha đầu nhà hắn hành động có chút hung hãn, nhưng Ôn Lương không có chút nào đồng tình với hai tên kia.
Nghe hắn nói như vậy, Như Thúy cô nương đã kết hôn tự nhiên hiểu được cái gì, có chút đỏ mặt nói: "Lúc đó trời tối như vậy, ta làm sao biết được lại nhắm chuẩn như vậy..." Thấy Ôn Lương vẫn đang nhìn mình cười cười, Như Thúy cô nương gãi gãi mặt, giọng nói chắc nịch đảm bảo: "Ôn đại nhân ngài cứ yên tâm, ta biết nơi đó địa phương yếu ớt nhất của nam nhân, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy đối với ngươi!"
"..."
***
Một đường thúc ngựa đi, đến buổi trưa bọn họ đã tới Ninh Thành rồi.
Sau khi bước vào khách điếm, Như Thúy liền gấp gáp sai người đi tìm đại phu tốt nhất của Ninh Thành đến khám cho vết thương của tiểu hài tử, mà Ôn Lương sau khi an bài xong mọi chuyện, liền dẫn theo hai thị vệ đi tìm quan địa phương của Ninh Thành.
Ôn Lương hành động lần này hết sức mạnh mẽ dứt khoát, không hề muốn tha cho bọn cường đạo, muốn nhân cơ hội này lôi hết bọn chúng ra xử lý. Còn những quan lại dám cấu kết với bọn chúng, Ôn Lương cũng không vội, có rất nhiều thời gian để thu thập bọn họ.
Đại phu tới rất nhanh, tiểu hài tử vẫn sốt cao không ngừng, lại còn co giật từng cơn, làm Như Thúy sợ tới mức ôm chặt nàng, sợ nàng giãy giụa làm ảnh hưởng tới vết thương trên người.
Đại phu xem qua vết thương một lần, thay thuốc cho tiểu hài tử, lại kê đơn cho người ta đi bốc thuốc, sau đó quay sang nói với Như Thúy cô nương đang khẩn trương rằng: "Phu nhân, đứa nhỏ này bị thương quá nặng, còn có nội thương trong người, ta chỉ có thể cố hết sức rồi, tiếp theo là phải dựa vào ý chí của nàng."
Như Thúy trong lòng có chút trầm trọng, lặng lẽ gật đầu không nói gì nữa.
Ôn Lương rời đi được một lúc, lúc trở lại liền thấy Như Thúy đang bón thuốc cho tiểu hài tử kia, biểu tình rất dịu dàng.
Ôn Lương sửng sốt một lát, rồi đi tới ngồi bên cạnh nàng.
Tiểu hài tử mặc dù tình huống có chút không tốt, nhưng may mắn là bản năng sinh tồn của nàng cực kỳ cao, mặc dù thuốc đa phần đều chảy ra ngoài, nhưng nàng vẫn cố nuốt một ít.
"Đại phu nói như thế nào?" Ôn Lương nắm tay nàng rồi hỏi.
Như Thúy có chút lo lắng nói: "Đại phu nói nàng bị thương quá nặng, chỉ có thể dựa vào ý chí của nàng mà thôi."
"Sẽ không có chuyện gì đâu, nàng là một đứa bé can đảm mà." Ôn Lương lại nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang nằm ở kia, hơi than thở: "Ta cũng muốn cảm ơn đứa bé này, nếu không phải là nó, thì người bị thương chính là ngươi." Thậm chí có thể sẽ bị thương nghiêm trọng hơn nữa.
Như Thúy há miệng, không biết nói cái gì, đến khi nghe xong hắn đang nói cái gì, không khỏi mở to hai mắt mà nhìn.
"Cha mẹ nàng bị cường đạo giết chết từ khi nàng còn nhỏ tuổi, mặc dù nàng làm cường đạo nhưng cũng không phải do nàng nguyện ý, nàng có thể tới báo cho ngươi biết thậm chí liều mình cứu ngươi, chứng minh tâm địa nàng thuần thiện. Chúng ta cũng không có đứa nhỏ, liền quyết định thu dưỡng nàng đi, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của nàng. Nha đầu, sau này ngươi chính là mẹ của đứa bé này a." Nhìn thấy Như Thúy há mồm kinh ngạc, Ôn Lương mỉm cười, lại nói tiếp: "Khi đó nàng đã gọi ngươi là nương để ngươi ra mở cửa đó. Đã gọi nàng một tiếng nương thì sau này cứ để đứa nhỏ gọi tiếp đi."
Như Thúy trầm mặc rất lâu, đè xuống sự cảm động trong lòng, sau đó nói: "Ôn đại nhân, ngươi xác định sao? Tính cách của nàng khả năng có chút... Khụ, không giống cô nương gia nga." Nàng sợ hắn sau này sẽ bị tính cách của tiểu hài tử dọa đến, Như Thúy vội vàng cho hắn một chút ý kiến.
Cho dù nàng có không giống với cô nương nhà người ta thì cũng còn tốt hơn so với nha đầu ngốc nhà ngươi luôn làm người ta nghẹn khuất a.
Ôn Lương nghĩ trong lòng như vậy, cảm thấy chuyện này căn bản không có gì quan trọng. Nhưng chờ hắn phát hiện được tính nghiêm trọng của việc này, thì sự tình đã có kết cục rồi không thể thay đổi được.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực