Hiền Thê Khó Làm
Chương 54
Trải qua mấy ngày nay, mặc dù trên mặt A Nan đã bình tĩnh rất nhiều, cho dù mỗi ngày nghe được tiếng kêu giết động trời dưới thành, cũng theo bản năng nhíu mày, đã mất hẳn bộ dáng kinh hoàng hôm đó chạy đến phủ thành thủ. Nhưng lại mỗi khi trống trận vang lên, lòng của nàng cũng theo tiếng trống kia mà nhấp nhô bất định, tinh thần không yên
Đặc biệt là buổi tối lúc đi ngủ, một mình nằm trên giường trằn trọc luôn cảm thấy thiếu gì cái gì đó, sau mấy đêm, A Nan mới chợt hiểu ra, thì ra là thiếu Vương gia nhà nàng làm ấm giường kiêm gối ôm, khiến nàng khó có thể ngủ, cảm thấy mùa đông lạnh đến chết đi được.
Vì vậy, trong thời gian ngắn ngủi hơn mười ngày, A Nan vất vả mãi mới có tí da thịt, giờ thì lại ốm yếu như cũ.
Như Lam nhìn nàng cũng đành chịu, chất lượng giấc ngủ của A Nan không tốt, tựnhiên ăn cũng không tốt, thì thân thể đành gầy xuống. Hà phu nhân vừa thấy, chỉ có thể thầm than một tiếng, nói chút lời an ủi.” Thật có chút chuyện, ngài phải kiên định hơn nữa!”,
Ngoài mặt thì nghe cảm thấy rất có đạo lý nhưng trong lòng lại cảm thấy làm sao ấy, những khi chờ ai đó lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mấy ngày nay, chỉ có Mộc Viên Nhi thỉnh thoảng trở lại báo thông tin cho nàng, sau đó lập tức vội vội vàng vàng rời đi. A Nan chỉ đành phải mỗi ngày đều bảo đầu bếp làm ít thức ăn Sở Bá Ninh thích gửi cho hắn, nhưng đồ đưa qua, vẫn không có thấy Sở Bá Ninh, mỗi lần đều là Mộc Viên Nhi tự mình đi ra ngoài lấy.
A Nan cũng không biết Sở Bá Ninh thế nào, không biết hắn có biết chăm sóc bản thân hay không, ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra dù chỉ một lần.
Hiện tại, nghe được người làm báo Sở Bá Ninh rốt cuộc cũng đã trở về, A Nan cũng thở phào nhẹ nhõm.
A Nan hào hứng chạy ra, bởi vì quá vui mừng, đã quên mắt giữ vững dáng vẻ dè dặt Vương phi nên có, khiến một đám ma ma nha hoàn đuổi sau lưng nàng đến khổ cực.
Xa xa, A Nan liền nhìn thấy Sở Bá Ninh đi vào cửa.
Chiến tranh cho tới bây giờ đều là tàn nhẫn, Sở Bá Ninh trải qua hơn mười ngày chiến tranh này, vẻmặt nghiêm túc có thêm sát ý lạnh lùng, toàn thân lắng động một loại tà khí khó tả, so với trước kia càng khiến cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
A Nan chạy đến trước mặt Sở Bá Ninh thì đãthở hổn hển, nhưng đôi mắt sáng long lánh nhìn hắn.
Hình tượng Sở Bá Ninh lúc này thật sự là đã phá vỡ bộ dáng gọn gàng sạch sẽ của quá khứ, tóc hơi rối, không hề được chải cẩn thận tỉ mỉ như trước, có mấy túm tóc đen từ trên rủxuống, thêm mấy phần dáng vẻ hào sảng mỹ cảm, mà trên người hắn còn mặc áo giáp màu đen, bởi vì bên ngoài sương giá nên trên áo giáp có màu trắng âm lãnh của sương trắng, ở giữa phát ra tiếng vang “ răng rắc”. Khiến cho A Nan sợ hết hồn vía chính là trên áo giáp của hắn có chút vết máu, A Nan trong lòng vô cùng lo sợ đó là máu của hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn chỉ mệt mỏi một chút, cũng không có vẻ bị thương, lúc này mới an tâm.
Sở Bá Ninh chạy nhanh tới chỗ tiểu thê tử, hơn mười ngày không thấy, quả thật có chút nhớ nhung, vốn muốn ôm nàng vào trong ngực, lại thấy áo giáp trên người mình có một tầng sương lạnh, không muốn nàng bị đông lạnh, chỉ dùng tay đỡ eo của nàng.
“Vương, Vương gia, ngài về rồi….” Bởi vì nhìn hắn thấy thật vui mừng, A Nan nhất thời không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể dùng cặp mắt tham lam mà quan sát hắn, xác nhận đích thực hắn đã hoàn hảo vô khuyết.
Sở Bá Ninh không trả lời, chỉ là hơi nhíu mày, không hài lòng nói: “Sao ra ngoài lại không mặc thêm y phục?” Nói xong, đôi tay ôm chặt eo nàng đánh giá, chân mày nhíu chặt hơn.
“Gầy quá……”
A Nan nghe vậy quýnh lên, rất muốn nói Vương gia đôi tay ngài là sao đây? Hơn nữa chung quanh còn có rất nhiều người làm đấy.
Bọn hạ nhân: =__=! Vương phi yên tâm đi, chúng tôi thật không nhìn thấy gì cả……
Sở Bá Ninh cầm tay A Nan đi về phòng ngủ của bọn họ, có chút trách cứ nói: “Biên thành không so được với kinh thành, ngày đông trời rất lạnh, ngươi cũng không thể tùy hứng như thế….”
A Nan ngoan ngoãn nghe thanh âm khàn khàn trách cứ của nam nhân, trong lòng vừa ngọt ngào lại bận tâm. Thanh âm xưa nay của hắn bình thường vẫn là trầm ấm, chỉ có thời điểm đặc biệt mới có thể mang theo thanh âm khàn khàn. Thanh âm lúc này nàng nghe thấy, rõ ràng là do đã lâu không được nghỉ ngơi tạo thành mệt mỏi, làm sao mà nàng không đau long, không bận tâm được.
Bất tri bất giác, nam nhân này đã mọc rễ nảy mầm trong lòng nàng, mỗi lần nhớ tới, khiến nàng vừa ngọt ngào vừa bận tâm.
Trở lại chính phòng, A Nan lập tức phân phó người đi chuẩn bị nước tắm, muốn tự mình cởi tỏa giáp cho
“Cẩn thận một chút, vật này rất nặng.”
Sở Bá Ninh cởi áo giáp nặng trĩu xuống vứt một bên, lộ ra bên trong có áo bông trường bào có chút bẩn.
“Vương gia, chiến tranh như thế nào? Những người Bắc Việt kia lui binh rồi hả?” A Nan hỏi.
“Tạm thời lui, nhưng mà bọn hắn đóng quân cách thành khoảng mười dặm, có lẽ sẽ trở lại bất cứ lúc nào.”
A Nan vừa nghe xong, mặt khổ sở, trong lòng có chút nguyền rủa ông trời, nếu cam lòng để cho nàng xuyên qua, vì sao không để cho nàng sống trong niên đại hòa bình, làm cho mấy ngoại địch luôn nhìn chằm chằm khối bảo địa Trung Nguyên này? Ông trời quả nhiên không chăm sóc nữ chính là nàng mà….
Sở Bá Ninh vuốt ve mặt của nàng, nhẹ nhàng trấn an nói: “Đừng lo lắng, sẽ có lúc kết thúc.”
A Nan mấp máy môi, mắt nhìn chằm chằm vết máu trên áo giáp bỏ trên bàn, nàng hiện tại biết máu này không phải của hắn rồi, nhưng mặc kệ là kẻ địch hay đồng bào, cũng khiến nàng bân tâm.
“Chàng…… Chàng phải bảo trọng thân thể.” Nàng nhỏ giọng nói.
Sở Bá Ninh ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi của nàng, nói một tiếng được.
Nước tắm rất nhanh liền được đưa tới, A Nan chuẩn bị xong y phục sạch sẽ cho Sở Bá Ninh cầm vào phòng bên, lại thấy Sở Bá NInh cởi quần áo trước mặt nàng, trực tiếp nhảy vào thùng nước tắm. A Nan nhìn thấy thân thể tráng kiện trần trụi nửa người trên của nam nhân thì nhịn không được quay lưng lại mặt đỏ tới mang tai. Thành thân đã nửa năm, nàng chưa từng nhìn hắn lõa thể vào ban ngày, nhất thời nhìn thấy, dĩ nhiên là bị giật mình.
A Nan vốn định để quần áo xuống rồi đi, ai ngờ Sở Bá Ninh không so đo gì, trực tiếp lên tiếng kêu A Nan giúp hắn chà lưng.
Công việc chà lưng cho đàn ông A Nan sống tới kiếp này vẫn là lần đầu tiên làm, cầm trong tay khăn lông nhất thời ngây ngốc đứng ở nơi đó không biết làm như thế nào cho đúng.
Sở Bá Ninh trong thùng tắm, quay đầu nhìn nàng. Hơi nước đãlàm ướt trán hắn, từng giọt nước trong suốt từ trên khuôn mặt của nam nhân chảy xuống, từ từ chảy xuống ở trên khuôn ngực trần trụi rắn chắc, không khí nóng khiến cho đôi mắt đen kia trở nên ôn hòa….Sương mù tràn ngập cả phòng, bóng người trong đó cũng được phủ lên một tầng sương trắng, thấy thật không chân thực, loại như ẩn như hiện này thật hấp dẫn khiến A Nan thiếu chút nữa phun máu mũi.
Sở Bá Ninh thấy nàng đứng ngây ngốc, cánh tay dài tìm tòi, trực tiếp đem nàng bắt vào trong nước, quần áo của A Nan nhất thời ướt đẫm.
Sở Bá Ninh nhanh chóng thoát hết y phục của nàng. Trực tiếp xoa bóp lên bờ ngực mềm mại của nàng, động tác có chút thô lỗ, lại rất trêu đùa lòng người.
Sở Bá Ninh để hai chân của A Nan mở ra trực tiếp ngồi lên bụng hắn, một tay đỡhông của nàng, cúi đầu xuống xương quai xanh của nàng lúc hôn lúc gặm nhẹ, một cái tay đưa vào vùng tư mật nhất của nàng, sau khi đưa một ngón tay vào thăm dò khiến nàng động tình thì nhẹ nhàng rút ra.
A Nan khó kìm lòng khẽ rên lên, đôi tay nhéo bờ vai hắn, đầu ngón chân cũng co lại. Nghĩ là phải trải qua lễ rửa tội cho cuộc chiến tranh này, để cho hắn xác định điều gì đó, động tác trực tiếp không khỏi có chút thô lỗ, chờ đến khi nàng sẵn sàng, Sở Bá Ninh một tay vịn chặt hông của nàng đem thân nàng nâng lên cao, A Nan chỉ cảm thấy nơi mềm mại của mình có một vật nóng bỏng gì đó chống đỡ, sau một khắc, vật cứng rắn thô bạo đó xuyên vào trong cơ thể nàng.
A Nan run một cái, cảm giác trong cơ thể căng ra, eo đau xót khiến cho nàng chỉ có thể ôm cổ hắn, há mồm cắn bờ vai của hắn, không muốn cho nha hoàn giữ cửa bên ngoài nghe được tiếng kêu của mình mà ra sức cắn, khiến Sở Bá Ninh cả người hưng phấn, còn chưa chờ nàng thích ứng thì liền luật động, dùng sức xuyên qua người nàng.
A Nan chỉ có cảm giác mình tựa như một thuyền lá nhỏ trên biển, theo động tác xuyên qua của hắn phập phồng phập phồng, vòng eo rung lên, cuối cùng vô lực mềm nhũn ở trong lòng hắn. Mà Sở Bá Ninh đỡ eo của nàng, động tác càng ngày càng nhanh, nước trong thùng lay động không ngừng, thậm chí có một chút nước hắt trên đất.
Không biết qua bao lâu, A Nan chỉ cảm thấy mình cũng chống đỡ không được nữa – rốt cuộc cũng cảm giác trong cơ thể nóng lên, đầu trống rỗng, hàm răng ngậm một miếng thịt trên cánh tay hắn, cả người run run không ngừng…..
Hai người thành thân lâu như vậy, rốt cuộcbiết tắm uyên ương là gì, cảm giác trong đó như thế nào — nhìn người khác đỏmặt như sắp rỉ máu, thì đã biết.
Tắm xong ra ngoài, đã l giờ Thân rồi.
A Nan lau tóc mình qua loa, liền cầm khăn lông lau sạch sẽ tóc Sở Bá Ninh.
Sở Bá Ninh ngồi ở bên giường hưởng thụ tiểu thê tử ân cần phục vụ, không bao lâu liền dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
A Nan nhìn mặt hắn có chút gầy, thì cực kỳ đau lòng, lau phía sau tóc hắn sạch sẽ, nàng dùng toàn bộ sức mạnh đưa hắn đến lên giường. Trong lúc đó Sở Bá Ninh chưa có tỉnh, có thể thấy được là mệt nhọc như thế nào.
Sau khi nằm trên giường, A Nan đang muốn giúp hắn đắp chân thì Sở Bá Ninh mông lung mở mắt liếc nhìn nàng, sau đó trực tiếp kéo nàng vào trong ngực, rồi lại tiếp tục an nhiên ngủ thiếp đi.
A Nan đã có kinh nghiệm, cũng không đánh thức hắn, liền núp ở trong ngực hắn, cảm thụthân thể ấm áp của hắn bao trọn lấy mình, dưới ánh sáng lờ mờ những nét trên mặt hắn liền được khắc nét rõ ràng.
*********
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Bá Ninh lại đi quân doanh, chuyến đi này, lại mấy ngày không về.
Mùa đông trời giá rét muốn đông lạnh, nhưng người Bắc Việt không có chút ý nào lui quân, giống như ngày thường tới công thành một lần, hai quân tử thương vô số.
A Nan ngày ngày ở nhà ôm Tiểu hồ ly khi nhàn rỗi, trong lúc nhất thời có chút nhàm chán.
Mà A Nan nuôi hai con Tiểu Hồ ly ngày ngày gặm thức ăn, nhưng bởi vì A Nan cũng thường rót sữa dê tươi cho chúng, cho nên hai con Tiểu hồ ly cũng không có vì không ăn thịt mà gầy gò, ngược lại còn nhanh chóng lớn lên hết sức khỏe mạnh, một tháng liền lớn rất mau, không hề giống như chú mèo con khi vừa mới được bắt về, rốt cuộc cũng có bộ dạng của hồ ly tinh rồi. Nhưng điều đáng tiếc chính là, bởi vì hai con tiểu hồ ly nuôi theo tiêu chuẩn sủng vật, tập tính hồ ly hoàn toàn không có, ngược lại học được ít chút làm nũng như mèo hết sức thành thạo.
“Tiểu thư, chúng có lẽ phải giảm khẩu phần lương thực cho Đại Bạch Tiểu Bạch rồi.”
A Nan cầm một mảnh cải trắng đút cho chúng nó thì Như Thúy nói với A Nan như vậy.
A Nan ngẩn ra, nói: “Tại sao? Chẳng lẽ tiền của chúng ta không đủ?” A Nan đã bị tư tưởng phong kiến độc hại mất rồi, ý nghĩ đầu tiên chính là cái này.
Như Thúy dùng một loại ánh mắt bất lực nhìn A Nan: “Sao có thể ạ, khi rời kinh thành ngài không phải mang theo nhiều ngân lượng tới đây sao? Còn có Thái hậu nương nương ban thưởng, cho dù ngài nằm ăn cả đời cũng không ăn hết. Hơn nữa nô tỳ cảm thấy, có Vương gia ở đây, cho dù chúng em có chết đói thì ngài cũng sẽ không sao, chỉ là bây giờ là mùa đông, loại rau cải này có tiền cũng khó mua.”
A Nan chợt hiểu, cuộc sống trước kia khoa học kỹ thuật phát triển, mùa đông cũng có món ăn trái mùa. Mà ở thế giới này, bởi vì là con gái Thừa tướng gia, trong trời đông cũng không thiếu hụt thức ăn, cho nên căn bản không có cảm giác quẫn bách “Mùa đông không có rau cải ăn”. Mà Đồng Thành là biên cương cực bắc, mùa đông lạnh không chỉ một chút so với kinh thành, các loại thực vật trồng không sống, mà bách tính cũng là một phần không trồng loại cây nông nghiệp.
A Nan chống cằm suy nghĩ một chút, “Nếu không thì chúng ta tự mình trồng. Ở trong sân sau có một mảnh đất có thể trồng vài loại rau.” A Nan sau khi nói xong liền nở nụcười, mình vì khẩu phần của hai con tiểu hồ ly mà giữa mùa đông đi trồng rau, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười. Nói ra còn không biết chọc cười người ta như thế nào đâu, đây không phải là tự mình hủy danh tiếng mình sao?!
Ai ngờ hai mắt bạn Như Thúy sáng lên, vẻ mặt tràn đầy sùng bái nhìn A Nan
“Sao người lại thông minh như vậy?!”, vui mừng bừng bừng nói: “Tiểu thư, chủ ý này tốt, chúng ta chỉ cần giữ vững nhiệt độ bình thường, nên trồng là sống được. À, nô tỳ nhớ lúc dọn dẹp hành lý, hình như có mang theo một bọc hạt giống rau, nô tỳ đi tìm một chút….”
Mấy ngày nay, hai con tiểu hồ ly đều là Như Thúy chăm sóc, Như Thúy đã chăm sóc nên dĩ nhiên có tình cảm, có lúc thậm chí cảm thấy mình có thể không cần ăn uống, tuyệt đối không thể để hai con tiểu hồ ly bỏ khẩu phần. Hai con tiểu hồ ly bị hai nàng dưỡng thành hồ ly ngồi không, ở nơi này giữa mùa đông, rất nhiều người đột nhiên biết Túc Vương phi nuôi hai con tiểu hồ ly khẩu phần lương thực so với người còn đắt hơn nhiều lần.
Như Lam dưới áp lực lớn như thế, đành than thầm, cũng chỉ có hai nàng mới có thể nuôi ra hồ ly thức ăn còn đắt hơn cả người.
A Nan tuyệt không cảm thấy vinh hạnh khi bị nha đầu ngốc này sung bái như thế rối rắm nhìn nha hoàn hưng trí đi tìm hạt giống, yên lặng nghiêng đầu phỉ nhổ: nàng mới không có như vậy đâu, đều là nha đầu ngốc của mình quyết định.
Vì vậy, trong phủ tạm thời của Túc Vương trong Đồng Thành, tất cả gã sai vặt cùng người làm đều vận động, đem mảnh đất trong sân đổi thành ô đất vuông vắn, vởi vì Vương phi của bọn họ muốn trồng rau.
Như Thúy ở cùng A Nan hăng hái bừng bừng làm nông phụ tạm thời, cuộc sống gia đình tạm ổn thì bên ngoài chiến tranh càng thảm thiết.
Mà A Nan một bên làm ruộng, một bên quan sát chiến tranh thì Hà phu nhân nghe đâu đó được tin tức khiến cho người ta cười sặc sụa.
Phần tử cuồng nhiệt chiến tranh Triệu Kỳ Hoa rốt cuộc cũng bắt được cơ hội thừa dịp không có người chú ý, mặc vào y phục binh lính Đại Sở. Thật may một tâm phúc của Triệu tướng quân phát hiện Triệu Kỳ Hoa, kịp thời đem Triệu Kỳ Hoa mang đi, không thể để cho người biết có nữ nhân chạy lên thành. Vì chuyện này, Triệu tướng quân nổi trận lôi đình, thế nên trực tiếp sai ngươi đem khuê nữ bảo bối trói lại nhốt vào nhà tù quân doanh.
Cử chỉ này của Triệu tướng quân khiến Hà phu nhân rối rắm, không có cách giải, A Nan cũng vô cùng kinh ngạc Triệu tướng quân cưng chiều con gái như vậy thế nhưng ở nơi ngày đông rét buốt này nhốt con gái mình vào trong tù, chẳng lẽ Triệu tướng quân rốt cuộc cũng cảm thấy phương pháp dạy con gái mình không đúng.
Chuyện này A Nan nghe sơ được thì nghĩ trong lòng thay vị Triệu tướng quân đau đầu, nuôi con gái ra sao, hắn kiếp trước làm bao nhiêu điều ác, kiếp này mới có thể có được cô gái như vậy. Ai ngờ, qua hai ngày, A Nan nghe được một tin mới, hận không thể trực tiếp có bão tố quét qua phòng giam đem Triệu Kỳ Hoa đẩy ra ngoài ngược đãi hơn trăm ngàn lần.
Nguyên nhân là, Vương gia nhà nàng vì cứu Triệu Kỳ Hoa to gan lớn mật chạy đến trên cổng thành bị ám tiễn bắn bị thương rồi!
A Nan nghe tin tức này thì chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, quên luôn cả phản ứng. Đợi nha hoàn cẩn thận từng li từng tí đánh thức thần trí nàng thì trong lòng một mảnh lạnh lẽo, rõ ràng bên trong phòng bếp sưởi đang hoạt động hết sức, nhưng làm cho nàng cảm thấy rét lạnh thấu xương hơn cả rét đậm tháng chạp, tứ chi cứng ngắc, đã quên mất
“Lâm hiệu úy, Vương gia thế nào….” A Nan máy móc vô thức hỏi, chỉ cảm thấy cổ họng khô lại rất khó chịu. Nếu không phải sau lưng có nha hoàn đỡ, nàng nghĩ mình có thể ngã té xuống đất.
Lâm hiệu úy này trở lại báo cáo tin tức thấy bộ dạngA Nan không được ổn, vội vàng nói: “Vương phi xin yên tâm, sáng sớm hôm nay Vương gia đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Có đại phu nói Vương gia sốt cao đã hạ, người cũng thanh tỉnh, đã không còn nguy hiểm tới tính mạng…. Ôn quân sư nói, nếu Vương gia tỉnh lại, sẽ để cho Vương gia về nhà dưỡng thương. Vương gia sắp trở lại rồi, quân sư sai thuộc hạ đến thông báo với ngài một tiếng để ngài chuẩn bị cho tốt.”
A Nan nghe vậy, trong lúc nhất thời không có phản ứng, chỉ cảm thấy một khối khí nóng trong ngực, cứng rắn ở trong cổ họng, trước đây chưa từng có loại cảm giác nghẹn ngào chua xót như vậy, khi nàng nhận ra thì phát hiện hai nước mắt trong suốt lã chã rơi xuống.
Nàng khóc.
Như Lam thấy bộ dáng của A Nan, trong lòng khẩn trương, vội vàng đẩy A Nan một cái, Vương gia còn bị thương, Vương phi không thể tự mình rối loạn được.
A Nan biết lúc này không phải là thời điểm mình nên hoảng hốt, vội vàng lau sạch sẽ nước mắt, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra, vì sao Vương gia lại bị thương.
Lâm hiệu úy liền đem chuyện nói ra một lần, hắn là quân hạ của Triệu tướng quân, cũng là trợ thủ đắc lực của Triệu tướng quân, đương nhiên biết toàn bộ quá trình. Chờ A Nan nghe được hiệu úy nói Vương gia là vì cứu Triệu Kỳ Hoa cải trang chạy lên thành lâu tham chiến thì A Nan chỉ cảm thấy đầu nổi giận đến mức choáng váng, nàng cũng không biết là tức Vương gia nhà nàng hay là Triệu Kỳ Hoa không biết trời cao đất rộng kia.
A Nan nhớ ba ngày trước, nàng đến phủ thành thủ la cà thì nghe nói chuyện của Triệu Kỳ Hoa thì trong lòng đãcảm thấy Triệu tướng quân thương đứa con gái của mình đến mức điên cuồng luôn rồi, hiện tại, nàng hận là không thể đem nàng ta tới S.M một vạn lần không ngừng, vừa tức Vương gia nhà mình vì nữ nhân mà không để ý đến an nguy của chính mình, vì nữ nhân khác mà bị thương, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình vẫn là tiểu tử, là một người mười mấy tuổi sao, có thể vì nữ nhân mà nhiệt huyết dâng trào hay sao?
Vương gia, ngươi thích sạch sẽ mà? Ngươi bình tĩnh mà?
A Nan nghe được Lâm hiệu úy nói, Vương gia bị thương ba ngày trước, vừa lúc đó nàng đi đến Thành thủ phủ la cà nghe Hà phu nhân nói chuyện này, thế nhưng không biết sau lưng lại còn dính tới Sở Bá Ninh bị thương, không đoán được lúc ấy Triệu tướng quân giận tím mặt, thế mới chịu đem khuê nữ bảo bối nhốt vào địa lao trong quân doanh chịu khổ. A Nan bây giờ hoàn toàn hiểu tại sao Triệu tướng quân lại làm vậy, Triệu Kỳ Hoa hại một Vương gia bị thương, nói thế nào chuyện này cũng không thể tha cho nàng ấy, tội cũng không nhỏ. Mà Triệu tướng quân vì bảo vệ con gái, chỉ có thể tiền trảm hậu tấu, nhịn đau đem nàng xử phạt, tại thời điểm chiến tranh mẫn cảm như thế này, người khác muốn nói cái gì cũng không thể.
Những thứ này thì thôi, chờ A Nan nghe được Lâm hiệu úy nói, tình hình lúc ấy cực kỳ nguy hiểm, mũi tên kia xuyên qua ngực, thiếu chút xíu nữa liền đâm trúng tim, khiến máu chảy không ngừng, Vương gia hôn mê bất tỉnh mấy lần. Mà Sở Bá Ninh trước khi hôn mê, ra lệnh cho người không được lộ tin tức hắn bị thương, không ảnh hưởng đến lòng quân. Dĩ nhiên, chuyện này đặc biệt phải gạt Vương phi, tuyệt đối không thể cho nàng biết, tránh cho nàng lo lắng…. A Nan sau khi nghe xong, chỉ có thể trầm mặc, sau đó lại tức điên.
Bà nó!!! Ngươi cho là gạt ta không để cho ta lo lắng chính là tốt cho ta? Lão nương không có yếu ớt như vậy, lão nương không yếu ớt như vậy, ngược lại còn rất kiên cường!!
A Nan trên mặt hiện ra nụcười yếu ớt dè dặt lễ phép đuổi Lam hiệu úy, xoay người, trong lòng cười gằn, quyết định sẽ chờ Vương gia vĩ đại nhà nàng bị thương vì nữ nhân trở về, tất nhiên cho hắn biết vì nữ nhân bị thương là một chuyện “Vĩ đại” cỡ nào!!!
Đặc biệt là buổi tối lúc đi ngủ, một mình nằm trên giường trằn trọc luôn cảm thấy thiếu gì cái gì đó, sau mấy đêm, A Nan mới chợt hiểu ra, thì ra là thiếu Vương gia nhà nàng làm ấm giường kiêm gối ôm, khiến nàng khó có thể ngủ, cảm thấy mùa đông lạnh đến chết đi được.
Vì vậy, trong thời gian ngắn ngủi hơn mười ngày, A Nan vất vả mãi mới có tí da thịt, giờ thì lại ốm yếu như cũ.
Như Lam nhìn nàng cũng đành chịu, chất lượng giấc ngủ của A Nan không tốt, tựnhiên ăn cũng không tốt, thì thân thể đành gầy xuống. Hà phu nhân vừa thấy, chỉ có thể thầm than một tiếng, nói chút lời an ủi.” Thật có chút chuyện, ngài phải kiên định hơn nữa!”,
Ngoài mặt thì nghe cảm thấy rất có đạo lý nhưng trong lòng lại cảm thấy làm sao ấy, những khi chờ ai đó lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mấy ngày nay, chỉ có Mộc Viên Nhi thỉnh thoảng trở lại báo thông tin cho nàng, sau đó lập tức vội vội vàng vàng rời đi. A Nan chỉ đành phải mỗi ngày đều bảo đầu bếp làm ít thức ăn Sở Bá Ninh thích gửi cho hắn, nhưng đồ đưa qua, vẫn không có thấy Sở Bá Ninh, mỗi lần đều là Mộc Viên Nhi tự mình đi ra ngoài lấy.
A Nan cũng không biết Sở Bá Ninh thế nào, không biết hắn có biết chăm sóc bản thân hay không, ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra dù chỉ một lần.
Hiện tại, nghe được người làm báo Sở Bá Ninh rốt cuộc cũng đã trở về, A Nan cũng thở phào nhẹ nhõm.
A Nan hào hứng chạy ra, bởi vì quá vui mừng, đã quên mắt giữ vững dáng vẻ dè dặt Vương phi nên có, khiến một đám ma ma nha hoàn đuổi sau lưng nàng đến khổ cực.
Xa xa, A Nan liền nhìn thấy Sở Bá Ninh đi vào cửa.
Chiến tranh cho tới bây giờ đều là tàn nhẫn, Sở Bá Ninh trải qua hơn mười ngày chiến tranh này, vẻmặt nghiêm túc có thêm sát ý lạnh lùng, toàn thân lắng động một loại tà khí khó tả, so với trước kia càng khiến cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
A Nan chạy đến trước mặt Sở Bá Ninh thì đãthở hổn hển, nhưng đôi mắt sáng long lánh nhìn hắn.
Hình tượng Sở Bá Ninh lúc này thật sự là đã phá vỡ bộ dáng gọn gàng sạch sẽ của quá khứ, tóc hơi rối, không hề được chải cẩn thận tỉ mỉ như trước, có mấy túm tóc đen từ trên rủxuống, thêm mấy phần dáng vẻ hào sảng mỹ cảm, mà trên người hắn còn mặc áo giáp màu đen, bởi vì bên ngoài sương giá nên trên áo giáp có màu trắng âm lãnh của sương trắng, ở giữa phát ra tiếng vang “ răng rắc”. Khiến cho A Nan sợ hết hồn vía chính là trên áo giáp của hắn có chút vết máu, A Nan trong lòng vô cùng lo sợ đó là máu của hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn chỉ mệt mỏi một chút, cũng không có vẻ bị thương, lúc này mới an tâm.
Sở Bá Ninh chạy nhanh tới chỗ tiểu thê tử, hơn mười ngày không thấy, quả thật có chút nhớ nhung, vốn muốn ôm nàng vào trong ngực, lại thấy áo giáp trên người mình có một tầng sương lạnh, không muốn nàng bị đông lạnh, chỉ dùng tay đỡ eo của nàng.
“Vương, Vương gia, ngài về rồi….” Bởi vì nhìn hắn thấy thật vui mừng, A Nan nhất thời không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể dùng cặp mắt tham lam mà quan sát hắn, xác nhận đích thực hắn đã hoàn hảo vô khuyết.
Sở Bá Ninh không trả lời, chỉ là hơi nhíu mày, không hài lòng nói: “Sao ra ngoài lại không mặc thêm y phục?” Nói xong, đôi tay ôm chặt eo nàng đánh giá, chân mày nhíu chặt hơn.
“Gầy quá……”
A Nan nghe vậy quýnh lên, rất muốn nói Vương gia đôi tay ngài là sao đây? Hơn nữa chung quanh còn có rất nhiều người làm đấy.
Bọn hạ nhân: =__=! Vương phi yên tâm đi, chúng tôi thật không nhìn thấy gì cả……
Sở Bá Ninh cầm tay A Nan đi về phòng ngủ của bọn họ, có chút trách cứ nói: “Biên thành không so được với kinh thành, ngày đông trời rất lạnh, ngươi cũng không thể tùy hứng như thế….”
A Nan ngoan ngoãn nghe thanh âm khàn khàn trách cứ của nam nhân, trong lòng vừa ngọt ngào lại bận tâm. Thanh âm xưa nay của hắn bình thường vẫn là trầm ấm, chỉ có thời điểm đặc biệt mới có thể mang theo thanh âm khàn khàn. Thanh âm lúc này nàng nghe thấy, rõ ràng là do đã lâu không được nghỉ ngơi tạo thành mệt mỏi, làm sao mà nàng không đau long, không bận tâm được.
Bất tri bất giác, nam nhân này đã mọc rễ nảy mầm trong lòng nàng, mỗi lần nhớ tới, khiến nàng vừa ngọt ngào vừa bận tâm.
Trở lại chính phòng, A Nan lập tức phân phó người đi chuẩn bị nước tắm, muốn tự mình cởi tỏa giáp cho
“Cẩn thận một chút, vật này rất nặng.”
Sở Bá Ninh cởi áo giáp nặng trĩu xuống vứt một bên, lộ ra bên trong có áo bông trường bào có chút bẩn.
“Vương gia, chiến tranh như thế nào? Những người Bắc Việt kia lui binh rồi hả?” A Nan hỏi.
“Tạm thời lui, nhưng mà bọn hắn đóng quân cách thành khoảng mười dặm, có lẽ sẽ trở lại bất cứ lúc nào.”
A Nan vừa nghe xong, mặt khổ sở, trong lòng có chút nguyền rủa ông trời, nếu cam lòng để cho nàng xuyên qua, vì sao không để cho nàng sống trong niên đại hòa bình, làm cho mấy ngoại địch luôn nhìn chằm chằm khối bảo địa Trung Nguyên này? Ông trời quả nhiên không chăm sóc nữ chính là nàng mà….
Sở Bá Ninh vuốt ve mặt của nàng, nhẹ nhàng trấn an nói: “Đừng lo lắng, sẽ có lúc kết thúc.”
A Nan mấp máy môi, mắt nhìn chằm chằm vết máu trên áo giáp bỏ trên bàn, nàng hiện tại biết máu này không phải của hắn rồi, nhưng mặc kệ là kẻ địch hay đồng bào, cũng khiến nàng bân tâm.
“Chàng…… Chàng phải bảo trọng thân thể.” Nàng nhỏ giọng nói.
Sở Bá Ninh ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi của nàng, nói một tiếng được.
Nước tắm rất nhanh liền được đưa tới, A Nan chuẩn bị xong y phục sạch sẽ cho Sở Bá Ninh cầm vào phòng bên, lại thấy Sở Bá NInh cởi quần áo trước mặt nàng, trực tiếp nhảy vào thùng nước tắm. A Nan nhìn thấy thân thể tráng kiện trần trụi nửa người trên của nam nhân thì nhịn không được quay lưng lại mặt đỏ tới mang tai. Thành thân đã nửa năm, nàng chưa từng nhìn hắn lõa thể vào ban ngày, nhất thời nhìn thấy, dĩ nhiên là bị giật mình.
A Nan vốn định để quần áo xuống rồi đi, ai ngờ Sở Bá Ninh không so đo gì, trực tiếp lên tiếng kêu A Nan giúp hắn chà lưng.
Công việc chà lưng cho đàn ông A Nan sống tới kiếp này vẫn là lần đầu tiên làm, cầm trong tay khăn lông nhất thời ngây ngốc đứng ở nơi đó không biết làm như thế nào cho đúng.
Sở Bá Ninh trong thùng tắm, quay đầu nhìn nàng. Hơi nước đãlàm ướt trán hắn, từng giọt nước trong suốt từ trên khuôn mặt của nam nhân chảy xuống, từ từ chảy xuống ở trên khuôn ngực trần trụi rắn chắc, không khí nóng khiến cho đôi mắt đen kia trở nên ôn hòa….Sương mù tràn ngập cả phòng, bóng người trong đó cũng được phủ lên một tầng sương trắng, thấy thật không chân thực, loại như ẩn như hiện này thật hấp dẫn khiến A Nan thiếu chút nữa phun máu mũi.
Sở Bá Ninh thấy nàng đứng ngây ngốc, cánh tay dài tìm tòi, trực tiếp đem nàng bắt vào trong nước, quần áo của A Nan nhất thời ướt đẫm.
Sở Bá Ninh nhanh chóng thoát hết y phục của nàng. Trực tiếp xoa bóp lên bờ ngực mềm mại của nàng, động tác có chút thô lỗ, lại rất trêu đùa lòng người.
Sở Bá Ninh để hai chân của A Nan mở ra trực tiếp ngồi lên bụng hắn, một tay đỡhông của nàng, cúi đầu xuống xương quai xanh của nàng lúc hôn lúc gặm nhẹ, một cái tay đưa vào vùng tư mật nhất của nàng, sau khi đưa một ngón tay vào thăm dò khiến nàng động tình thì nhẹ nhàng rút ra.
A Nan khó kìm lòng khẽ rên lên, đôi tay nhéo bờ vai hắn, đầu ngón chân cũng co lại. Nghĩ là phải trải qua lễ rửa tội cho cuộc chiến tranh này, để cho hắn xác định điều gì đó, động tác trực tiếp không khỏi có chút thô lỗ, chờ đến khi nàng sẵn sàng, Sở Bá Ninh một tay vịn chặt hông của nàng đem thân nàng nâng lên cao, A Nan chỉ cảm thấy nơi mềm mại của mình có một vật nóng bỏng gì đó chống đỡ, sau một khắc, vật cứng rắn thô bạo đó xuyên vào trong cơ thể nàng.
A Nan run một cái, cảm giác trong cơ thể căng ra, eo đau xót khiến cho nàng chỉ có thể ôm cổ hắn, há mồm cắn bờ vai của hắn, không muốn cho nha hoàn giữ cửa bên ngoài nghe được tiếng kêu của mình mà ra sức cắn, khiến Sở Bá Ninh cả người hưng phấn, còn chưa chờ nàng thích ứng thì liền luật động, dùng sức xuyên qua người nàng.
A Nan chỉ có cảm giác mình tựa như một thuyền lá nhỏ trên biển, theo động tác xuyên qua của hắn phập phồng phập phồng, vòng eo rung lên, cuối cùng vô lực mềm nhũn ở trong lòng hắn. Mà Sở Bá Ninh đỡ eo của nàng, động tác càng ngày càng nhanh, nước trong thùng lay động không ngừng, thậm chí có một chút nước hắt trên đất.
Không biết qua bao lâu, A Nan chỉ cảm thấy mình cũng chống đỡ không được nữa – rốt cuộc cũng cảm giác trong cơ thể nóng lên, đầu trống rỗng, hàm răng ngậm một miếng thịt trên cánh tay hắn, cả người run run không ngừng…..
Hai người thành thân lâu như vậy, rốt cuộcbiết tắm uyên ương là gì, cảm giác trong đó như thế nào — nhìn người khác đỏmặt như sắp rỉ máu, thì đã biết.
Tắm xong ra ngoài, đã l giờ Thân rồi.
A Nan lau tóc mình qua loa, liền cầm khăn lông lau sạch sẽ tóc Sở Bá Ninh.
Sở Bá Ninh ngồi ở bên giường hưởng thụ tiểu thê tử ân cần phục vụ, không bao lâu liền dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
A Nan nhìn mặt hắn có chút gầy, thì cực kỳ đau lòng, lau phía sau tóc hắn sạch sẽ, nàng dùng toàn bộ sức mạnh đưa hắn đến lên giường. Trong lúc đó Sở Bá Ninh chưa có tỉnh, có thể thấy được là mệt nhọc như thế nào.
Sau khi nằm trên giường, A Nan đang muốn giúp hắn đắp chân thì Sở Bá Ninh mông lung mở mắt liếc nhìn nàng, sau đó trực tiếp kéo nàng vào trong ngực, rồi lại tiếp tục an nhiên ngủ thiếp đi.
A Nan đã có kinh nghiệm, cũng không đánh thức hắn, liền núp ở trong ngực hắn, cảm thụthân thể ấm áp của hắn bao trọn lấy mình, dưới ánh sáng lờ mờ những nét trên mặt hắn liền được khắc nét rõ ràng.
*********
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Bá Ninh lại đi quân doanh, chuyến đi này, lại mấy ngày không về.
Mùa đông trời giá rét muốn đông lạnh, nhưng người Bắc Việt không có chút ý nào lui quân, giống như ngày thường tới công thành một lần, hai quân tử thương vô số.
A Nan ngày ngày ở nhà ôm Tiểu hồ ly khi nhàn rỗi, trong lúc nhất thời có chút nhàm chán.
Mà A Nan nuôi hai con Tiểu Hồ ly ngày ngày gặm thức ăn, nhưng bởi vì A Nan cũng thường rót sữa dê tươi cho chúng, cho nên hai con Tiểu hồ ly cũng không có vì không ăn thịt mà gầy gò, ngược lại còn nhanh chóng lớn lên hết sức khỏe mạnh, một tháng liền lớn rất mau, không hề giống như chú mèo con khi vừa mới được bắt về, rốt cuộc cũng có bộ dạng của hồ ly tinh rồi. Nhưng điều đáng tiếc chính là, bởi vì hai con tiểu hồ ly nuôi theo tiêu chuẩn sủng vật, tập tính hồ ly hoàn toàn không có, ngược lại học được ít chút làm nũng như mèo hết sức thành thạo.
“Tiểu thư, chúng có lẽ phải giảm khẩu phần lương thực cho Đại Bạch Tiểu Bạch rồi.”
A Nan cầm một mảnh cải trắng đút cho chúng nó thì Như Thúy nói với A Nan như vậy.
A Nan ngẩn ra, nói: “Tại sao? Chẳng lẽ tiền của chúng ta không đủ?” A Nan đã bị tư tưởng phong kiến độc hại mất rồi, ý nghĩ đầu tiên chính là cái này.
Như Thúy dùng một loại ánh mắt bất lực nhìn A Nan: “Sao có thể ạ, khi rời kinh thành ngài không phải mang theo nhiều ngân lượng tới đây sao? Còn có Thái hậu nương nương ban thưởng, cho dù ngài nằm ăn cả đời cũng không ăn hết. Hơn nữa nô tỳ cảm thấy, có Vương gia ở đây, cho dù chúng em có chết đói thì ngài cũng sẽ không sao, chỉ là bây giờ là mùa đông, loại rau cải này có tiền cũng khó mua.”
A Nan chợt hiểu, cuộc sống trước kia khoa học kỹ thuật phát triển, mùa đông cũng có món ăn trái mùa. Mà ở thế giới này, bởi vì là con gái Thừa tướng gia, trong trời đông cũng không thiếu hụt thức ăn, cho nên căn bản không có cảm giác quẫn bách “Mùa đông không có rau cải ăn”. Mà Đồng Thành là biên cương cực bắc, mùa đông lạnh không chỉ một chút so với kinh thành, các loại thực vật trồng không sống, mà bách tính cũng là một phần không trồng loại cây nông nghiệp.
A Nan chống cằm suy nghĩ một chút, “Nếu không thì chúng ta tự mình trồng. Ở trong sân sau có một mảnh đất có thể trồng vài loại rau.” A Nan sau khi nói xong liền nở nụcười, mình vì khẩu phần của hai con tiểu hồ ly mà giữa mùa đông đi trồng rau, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười. Nói ra còn không biết chọc cười người ta như thế nào đâu, đây không phải là tự mình hủy danh tiếng mình sao?!
Ai ngờ hai mắt bạn Như Thúy sáng lên, vẻ mặt tràn đầy sùng bái nhìn A Nan
“Sao người lại thông minh như vậy?!”, vui mừng bừng bừng nói: “Tiểu thư, chủ ý này tốt, chúng ta chỉ cần giữ vững nhiệt độ bình thường, nên trồng là sống được. À, nô tỳ nhớ lúc dọn dẹp hành lý, hình như có mang theo một bọc hạt giống rau, nô tỳ đi tìm một chút….”
Mấy ngày nay, hai con tiểu hồ ly đều là Như Thúy chăm sóc, Như Thúy đã chăm sóc nên dĩ nhiên có tình cảm, có lúc thậm chí cảm thấy mình có thể không cần ăn uống, tuyệt đối không thể để hai con tiểu hồ ly bỏ khẩu phần. Hai con tiểu hồ ly bị hai nàng dưỡng thành hồ ly ngồi không, ở nơi này giữa mùa đông, rất nhiều người đột nhiên biết Túc Vương phi nuôi hai con tiểu hồ ly khẩu phần lương thực so với người còn đắt hơn nhiều lần.
Như Lam dưới áp lực lớn như thế, đành than thầm, cũng chỉ có hai nàng mới có thể nuôi ra hồ ly thức ăn còn đắt hơn cả người.
A Nan tuyệt không cảm thấy vinh hạnh khi bị nha đầu ngốc này sung bái như thế rối rắm nhìn nha hoàn hưng trí đi tìm hạt giống, yên lặng nghiêng đầu phỉ nhổ: nàng mới không có như vậy đâu, đều là nha đầu ngốc của mình quyết định.
Vì vậy, trong phủ tạm thời của Túc Vương trong Đồng Thành, tất cả gã sai vặt cùng người làm đều vận động, đem mảnh đất trong sân đổi thành ô đất vuông vắn, vởi vì Vương phi của bọn họ muốn trồng rau.
Như Thúy ở cùng A Nan hăng hái bừng bừng làm nông phụ tạm thời, cuộc sống gia đình tạm ổn thì bên ngoài chiến tranh càng thảm thiết.
Mà A Nan một bên làm ruộng, một bên quan sát chiến tranh thì Hà phu nhân nghe đâu đó được tin tức khiến cho người ta cười sặc sụa.
Phần tử cuồng nhiệt chiến tranh Triệu Kỳ Hoa rốt cuộc cũng bắt được cơ hội thừa dịp không có người chú ý, mặc vào y phục binh lính Đại Sở. Thật may một tâm phúc của Triệu tướng quân phát hiện Triệu Kỳ Hoa, kịp thời đem Triệu Kỳ Hoa mang đi, không thể để cho người biết có nữ nhân chạy lên thành. Vì chuyện này, Triệu tướng quân nổi trận lôi đình, thế nên trực tiếp sai ngươi đem khuê nữ bảo bối trói lại nhốt vào nhà tù quân doanh.
Cử chỉ này của Triệu tướng quân khiến Hà phu nhân rối rắm, không có cách giải, A Nan cũng vô cùng kinh ngạc Triệu tướng quân cưng chiều con gái như vậy thế nhưng ở nơi ngày đông rét buốt này nhốt con gái mình vào trong tù, chẳng lẽ Triệu tướng quân rốt cuộc cũng cảm thấy phương pháp dạy con gái mình không đúng.
Chuyện này A Nan nghe sơ được thì nghĩ trong lòng thay vị Triệu tướng quân đau đầu, nuôi con gái ra sao, hắn kiếp trước làm bao nhiêu điều ác, kiếp này mới có thể có được cô gái như vậy. Ai ngờ, qua hai ngày, A Nan nghe được một tin mới, hận không thể trực tiếp có bão tố quét qua phòng giam đem Triệu Kỳ Hoa đẩy ra ngoài ngược đãi hơn trăm ngàn lần.
Nguyên nhân là, Vương gia nhà nàng vì cứu Triệu Kỳ Hoa to gan lớn mật chạy đến trên cổng thành bị ám tiễn bắn bị thương rồi!
A Nan nghe tin tức này thì chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, quên luôn cả phản ứng. Đợi nha hoàn cẩn thận từng li từng tí đánh thức thần trí nàng thì trong lòng một mảnh lạnh lẽo, rõ ràng bên trong phòng bếp sưởi đang hoạt động hết sức, nhưng làm cho nàng cảm thấy rét lạnh thấu xương hơn cả rét đậm tháng chạp, tứ chi cứng ngắc, đã quên mất
“Lâm hiệu úy, Vương gia thế nào….” A Nan máy móc vô thức hỏi, chỉ cảm thấy cổ họng khô lại rất khó chịu. Nếu không phải sau lưng có nha hoàn đỡ, nàng nghĩ mình có thể ngã té xuống đất.
Lâm hiệu úy này trở lại báo cáo tin tức thấy bộ dạngA Nan không được ổn, vội vàng nói: “Vương phi xin yên tâm, sáng sớm hôm nay Vương gia đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Có đại phu nói Vương gia sốt cao đã hạ, người cũng thanh tỉnh, đã không còn nguy hiểm tới tính mạng…. Ôn quân sư nói, nếu Vương gia tỉnh lại, sẽ để cho Vương gia về nhà dưỡng thương. Vương gia sắp trở lại rồi, quân sư sai thuộc hạ đến thông báo với ngài một tiếng để ngài chuẩn bị cho tốt.”
A Nan nghe vậy, trong lúc nhất thời không có phản ứng, chỉ cảm thấy một khối khí nóng trong ngực, cứng rắn ở trong cổ họng, trước đây chưa từng có loại cảm giác nghẹn ngào chua xót như vậy, khi nàng nhận ra thì phát hiện hai nước mắt trong suốt lã chã rơi xuống.
Nàng khóc.
Như Lam thấy bộ dáng của A Nan, trong lòng khẩn trương, vội vàng đẩy A Nan một cái, Vương gia còn bị thương, Vương phi không thể tự mình rối loạn được.
A Nan biết lúc này không phải là thời điểm mình nên hoảng hốt, vội vàng lau sạch sẽ nước mắt, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra, vì sao Vương gia lại bị thương.
Lâm hiệu úy liền đem chuyện nói ra một lần, hắn là quân hạ của Triệu tướng quân, cũng là trợ thủ đắc lực của Triệu tướng quân, đương nhiên biết toàn bộ quá trình. Chờ A Nan nghe được hiệu úy nói Vương gia là vì cứu Triệu Kỳ Hoa cải trang chạy lên thành lâu tham chiến thì A Nan chỉ cảm thấy đầu nổi giận đến mức choáng váng, nàng cũng không biết là tức Vương gia nhà nàng hay là Triệu Kỳ Hoa không biết trời cao đất rộng kia.
A Nan nhớ ba ngày trước, nàng đến phủ thành thủ la cà thì nghe nói chuyện của Triệu Kỳ Hoa thì trong lòng đãcảm thấy Triệu tướng quân thương đứa con gái của mình đến mức điên cuồng luôn rồi, hiện tại, nàng hận là không thể đem nàng ta tới S.M một vạn lần không ngừng, vừa tức Vương gia nhà mình vì nữ nhân mà không để ý đến an nguy của chính mình, vì nữ nhân khác mà bị thương, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình vẫn là tiểu tử, là một người mười mấy tuổi sao, có thể vì nữ nhân mà nhiệt huyết dâng trào hay sao?
Vương gia, ngươi thích sạch sẽ mà? Ngươi bình tĩnh mà?
A Nan nghe được Lâm hiệu úy nói, Vương gia bị thương ba ngày trước, vừa lúc đó nàng đi đến Thành thủ phủ la cà nghe Hà phu nhân nói chuyện này, thế nhưng không biết sau lưng lại còn dính tới Sở Bá Ninh bị thương, không đoán được lúc ấy Triệu tướng quân giận tím mặt, thế mới chịu đem khuê nữ bảo bối nhốt vào địa lao trong quân doanh chịu khổ. A Nan bây giờ hoàn toàn hiểu tại sao Triệu tướng quân lại làm vậy, Triệu Kỳ Hoa hại một Vương gia bị thương, nói thế nào chuyện này cũng không thể tha cho nàng ấy, tội cũng không nhỏ. Mà Triệu tướng quân vì bảo vệ con gái, chỉ có thể tiền trảm hậu tấu, nhịn đau đem nàng xử phạt, tại thời điểm chiến tranh mẫn cảm như thế này, người khác muốn nói cái gì cũng không thể.
Những thứ này thì thôi, chờ A Nan nghe được Lâm hiệu úy nói, tình hình lúc ấy cực kỳ nguy hiểm, mũi tên kia xuyên qua ngực, thiếu chút xíu nữa liền đâm trúng tim, khiến máu chảy không ngừng, Vương gia hôn mê bất tỉnh mấy lần. Mà Sở Bá Ninh trước khi hôn mê, ra lệnh cho người không được lộ tin tức hắn bị thương, không ảnh hưởng đến lòng quân. Dĩ nhiên, chuyện này đặc biệt phải gạt Vương phi, tuyệt đối không thể cho nàng biết, tránh cho nàng lo lắng…. A Nan sau khi nghe xong, chỉ có thể trầm mặc, sau đó lại tức điên.
Bà nó!!! Ngươi cho là gạt ta không để cho ta lo lắng chính là tốt cho ta? Lão nương không có yếu ớt như vậy, lão nương không yếu ớt như vậy, ngược lại còn rất kiên cường!!
A Nan trên mặt hiện ra nụcười yếu ớt dè dặt lễ phép đuổi Lam hiệu úy, xoay người, trong lòng cười gằn, quyết định sẽ chờ Vương gia vĩ đại nhà nàng bị thương vì nữ nhân trở về, tất nhiên cho hắn biết vì nữ nhân bị thương là một chuyện “Vĩ đại” cỡ nào!!!
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực