Hiền Thê Cực Khỏe
Chương 4
Liễu Hân Linh không hề đem chuyện ngày đó bị người ta nhìn trộm nói cho bất luận kẻ nào, dù sao hiện tại trên dưới Liễu gia đều bị chuyện hôn sự này làm cho sa sút tinh thần, nếu biết người mà nàng phải gả còn làm ra việc vô liêm sỉ này, thế còn không nổi bão sao? Hơn nữa, việc này cũng không tính là tốt lành gì.
Hai tháng thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đối với Liễu gia mà nói, lại vô cùng dày vò.
Liễu phu nhân tuy rằng đối với hôn nhân của nữ nhi tràn ngập tuyệt vọng, mỗi khi nhìn đến nữ nhi đều đỏ hốc mắt, thậm chí bởi vì vậy mà ưu tư thành bệnh. Mấy người con dâu thấy mẹ chồng bị bệnh, tự đương cũng đến phụng dưỡng thuốc thang, đáng tiếc Liễu phu nhân là tâm bệnh, tích trữ đến uất ức thành bệnh, khúc mắc không được giải, làm sao cũng không bớt được, hơn nữa Liễu phu nhân lại là người quật cường, cố chống đỡ thân mình vì nữ nhi mà chuẩn bị đồ cưới, như vậy rất mệt nhọc, thân thể sao lại không suy sụp?
Mấy người con dâu đều bất đắc dĩ, chỉ có thể đi mời Tam tiểu thư trong Ký Tâm viện lại đây cùng nhau khuyên nhủ.
Liễu Hân Linh mặt bình tĩnh, đi nhanh qua hành lang viện, lao thẳng tới phòng ngủ ở nhà giữa.
Liễu Hân Linh đi vào nhà giữa, vừa vào cửa đã ngửi thấy vị thuốc nồng đậm, mấy vị tẩu tử đều có mặt, thần sắc lo âu, đều vây quanh ở trước giường, ôn nhu an ủi khuyên giải. Mà Liễu phu nhân ngồi ở trên giường, mặc quần áo giản dị, vẻ mặt mệt mỏi, cầm trong tay một phần danh sách đang nhìn cẩn thận.
Nhìn thấy Liễu gia Tam tiểu thư tiến vào, mấy vị tẩu tử đều tự động nhường đường làm cho nàng lại đây. Liễu Hân Linh ngồi ở trước giường, kêu một tiếng “Nương”.
Liễu phu nhân từ ái nhìn nữ nhi, ôn nhu nói: “Tam nha đầu lại đây, nhìn xem nương chuẩn bị đồ cưới cho con này, có thích hay không.”
Hốc mắt Liễu Hân Linh đỏ lên, nhịn xuống nỗi chua xót trong lòng, nhu thuận ngồi vào bên cạnh mẫu thân, có nha hoàn đã tiếp nhận danh sách đồ cưới trong tay Liễu phu nhân trình đến trước mặt Liễu Hân Linh. Liễu Hân Linh chỉ nhìn một cách qua loa, hoàn toàn không hề chú ý đến bên trong có cái gì, sau đó liền cười gật gật đầu nói: “Nương chuẩn bị con đều thích.”
Liễu phu nhân bật cười, đưa tay sờ sờ tóc của nàng, cười nói”Nha đầu ngốc”.
Mấy người con dâu thấy tinh thần mẹ chồng tốt lên một chút, cũng đến cùng nhau nói chuyện, muốn cho Liễu phu nhân buông lỏng tâm tình. Liễu phu nhân là người phúc hậu, đối xử với mấy người con dâu được cưới về cũng không tệ, ngoài việc Lý thị bởi vì là dâu cả muốn được người kính trọng đối xử phải có chút khác biệt, hai người còn lại đều được đối xử công bằng, làm cho người ta kiếm không ra khiếm khuyết, này đây đối với vài người con dâu coi như cũng không tệ.
Bất quá, cho dù có nữ nhi khuyên giải an ủi, tâm bệnh của Liễu phu nhân cũng không phải một sớm một chiều có thể tốt, ngoài việc giúp nữ nhi chuẩn bị đồ cưới thì tinh thần có thể tỉnh táo một chút, thời điểm khác đều là nằm ở trên giường, ốm yếu. Mà khi Liễu phu nhân sinh bệnh, đều đem trên dưới Liễu gia cao thấp ép buộc cho người ngã ngựa đổ, Liễu Minh Thành cũng thiếu chút nữa sầu đến bạc tóc.
Nữ nhi sắp phải gả cho tên ác bá nhất kinh thành không phải nói, phu nhân đã từng cùng mình sinh tử hoạn nạn có nhau lại bị bệnh, làm cho Liễu Minh Thành cảm thấy mọi chuyện không trôi chảy, tâm tình tối tăm không thôi.
Liễu phu nhân bị bệnh không chỉ làm cho Liễu gia cao thấp lo lắng, An Dương Vương phủ đang âm thầm chú ý cũng sầu muộn theo, thậm chí người ở kinh thành đều đang chờ xem kịch vui, còn kém không đi đánh cược xem Liễu phu nhân có thể chống đỡ được mà hương tiêu ngọc vẫn hay không, khiến cho hôn sự này bị hoãn lại, vân vân…..
An Dương Vương phủ đương nhiên biết Liễu phu nhân vì sao mà bệnh, tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng cũng không dám ở bên ngoài nói cái gì, chỉ là có lệ, kêu người đưa chút dược liệu lại đây hỏi thăm. Bọn họ cũng sợ nếu Liễu phu nhân qua không nổi, nữ nhi Liễu gia giữ đạo hiếu, thì đương nhiên hôn lễ sẽ bị đưa đi ngâm nước nóng, việc này đối với An Dương Vương phủ mà nói thật sự không phải chuyện tốt.
Kỳ thật An Dương Vương phủ cũng đang rất nôn nóng, tuy rằng hôn sự là hoàng đế ban hôn, bọn họ không cần lo lắng tân nương tử sẽ chạy hoặc hối hôn linh tinh, nhưng nếu Liễu gia phát sinh việc tang lễ, ấn theo quy củ, nữ nhi Liễu gia sẽ phải giữ đạo hiếu ba năm, đến lúc đó An Dương vương thế tử đều đã hai mươi ba tuổi vẫn còn không cưới được lão bà, còn nói chi tới việc sinh con, bọn họ thật đúng là không thể chờ a!
Cho nên, người của An Dương Vương phủ mỗi ngày đều tới cửa hỏi thăm. Nhưng An Dương Vương phủ không biết, mỗi lần bọn họ đến, liền chói lọi nói cho người nhà Liễu gia, bọn họ về sau sẽ cùng với Vương phủ kết thông gia, sau đó lại nhớ đến đức hạnh của An Dương vương thế tử…... Vì thế bệnh của Liễu phu nhân lại càng nặng hơn ……
Liễu Hân Linh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, Liễu phu nhân bệnh thái y cũng đã đến xem qua, nói bà chính là hậm hực thành bệnh, chén thuốc chỉ có thể duy trì thân thể của bà, cũng không thể giải quyết tận gốc.
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể mỗi ngày hầm dược cho Liễu phu nhân tẩm bổ, mỗi ngày lại đây khuyên giải an ủi. Liễu Hân Linh thấy mẫu thân bệnh nghiêm trọng như thế, thậm chí không thêu gía y nữa, trực tiếp đến trước mặt mẫu thân chăm sóc, để bà khi nhìn thấy nàng thì vui vẻ lên. Nhưng hành động của nàng sau khi bị Liễu Minh Thành biết được, đương nhiên đem nàng mắng một chút, kêu nàng về phòng làm chuyện của chính mình. Nữ nhi sắp lấy chồng, nhìn nàng liền đau lòng, làm sao còn có thể để cho nàng phân tâm chuyện gì nữa?
Khi người nhà Liễu gia đối với bệnh của Liễu phu nhân đều không có biện pháp,thì nhận được tin người nhà của Viên Ngoại lang phu nhân tới cửa.
Lang phu nhân cùng Liễu phu nhân là tỷ muội ruột thịt, Lang phu nhân là tỷ tỷ của Liễu phu nhân, người thân Liễu gia nhìn thấy bà đều phải kêu một tiếng dì. Bất quá, đối với việc Lang phu nhân tới cửa, người nhà Liễu gia phản ứng đều rất lãnh đạm, này trong đó đều có nguyên nhân là vì hai người đều là tỷ muội, tỷ tỷ năm đó có thể gả cho một thanh niên có tiền đồ vô lượng, thanh niên kia làm Viên ngoại lang, tỷ tỷ rất nhanh liền thành Viên ngoại lang phu nhân.
Mà muội muội chọn đến chọn đi thế nhưng chọn trúng một gia đình nghèo, gả cho Cát Sĩ nho nhỏ của Hàn Lâm viện. Trượng phu của hai người, một người là Viên ngoại lang- Lục phẩm, một người chính là Hàn Lâm viện Cát Sĩ- Thất phẩm, nhìn đã biết ai cao ai thấp.
Cho nên, Viên ngoại lang phu nhân đương nhiên xem thường muội muội mình. Thậm chí sau khi mỗi người đều có gia đình riêng, tỷ muội tình thân cũngtrở nên phai nhạt dần, tuy rằng thường xuyên có lui tới, nhưng hai nhà cũng không có nhiều chuyện để nói.
Hai người tuy rằng là tỷ muội ruột thịt, người thân đều là anh em bà con biểu tỷ biểu muội, nữ nhân nhà Viên ngoại lang xem thường nữ nhân nhà Biên Tu Hàn Lâm viện,vì vậy nữ nhân Liễu gia cũng đều không muốn nhìn đến người dì này, mặt ngoài thì khách sáo nhưng trong mắt thì lúc nào chưá đựng sự khinh thường người khác. Khi ngày lễ ngày tết đến, ngoài việc cho người đưa tới một ít lễ vật, Viên ngoại lang phu nhân nếu không phải kêu tiểu bối bọn họ đi qua, nữ nhân Liễu gia cũng không tự động đến Viên Ngoại phủ để tìm ngược.
Bất quá, hiện tại nhìn đến Viên Ngoại lang phu nhân dĩ vãng lúc nào cũng lãnh đạm, nay tự mình đến phủ không nói, còn mang theo vẻ mặt thân thiết mỉm cười, không khỏi làm cho mấy nữ quyến đối mặt nhìn nhau.
”Ôi, muội muội, muội sao thế này? Sao lại bệnh nghiêm trọng như vậy?”
Sau khi bọn hạ nhân dâng trà lên, Viên Ngoại lang phu nhân liền đối với vẻ mặt có bệnh của Liễu phu nhân kinh hô lên, vẻ mặt kia thoạt nhìn thật đúng là bộ dáng rất quan tâm.
Khóe miệng Liễu phu nhân cứng ngắc co rút, không biết đầu tỷ tỷ hôm nay có bị gì không, lập tức qua quýt nói là do thời tiết dẫn đến bệnh rồi nhanh chóng cho qua.
Nhưng Liễu phu nhân muốn che giấu, mà Viên Ngoại lang phu nhân cũng không phối hợp, lập tức ha ha cười nói: “Muội muội không cần vội vã giải thích, kỳ thật muội trở nên như vậy tỷ tỷ cũng rõ ràng nguyên nhân trong đó. Ai, Linh nhi,ta cũng nhìn nó lớn lên, nghe được nó thế nhưng bị hoàng thượng tứ hôn, ta cũng hoảng sợ, nhưng nhớ tới nàng phải gả cho An Dương vương thế tử kia, trong lòng ta thật sự là đau lắm lắm...”
Nói xong, Viên Ngoại lang phu nhân dùng khăn tay chà lau khóe mắt không có một giọt nước.
Nhóm con dâu Liễu gia cùng Liễu Hân Linh ngồi một bên đều âm thầm bĩu môi, bản lãnh trợn mắt nói dối của dì bọn họ càng ngày càng cao a ….. Trước kia cho dù nhìn cũng không thèm nhìn tỷ muội Liễu gia bọn họ một cái, hiện tại lại nói lời này có phải quá mức giả dối hay không …..
Liễu phu nhân miễn cưỡng cười cười, không đáp lời.
Viên ngoại lang phu nhân đại để là nhìn ra thần sắc của mọi người trong phòng, không khỏi ngượng ngùng cười cười, tiếp tục nói:
”Nhưng muội muội à, có lẽ chúng ta đều sai lầm rồi, sự tình đều chỉ thấy ở mặt ngoài, cho nên đều nghĩ đây là một việc tồi tệ, kỳ thật điều này đối với Linh nhi mà nói có lẽ là phúc phận không chừng.”
Ánh mắt Liễu phu nhân thâm trầm, nhìn về phía Viên Ngoại lang phu nhân, hỏi: “Tỷ tỷ nói lời này là có ý gì?”
Viên ngoại lang phu nhân bưng chén trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt quét đến mọi người bên trong phòng, phát hiện lực chú ý của bọn họ đều bị lời nói của mình hấp dẫn, ẩn ẩn lộ ra bộ dáng tò mò, trong lòng cười đắc ý. Nhưng khi ánh mắt Viên Ngoại lang phu nhân đảo đến Liễu Hân Linh, thấy nàng vẫn ngồi đó im lặng, bộ dáng văn nhã, dịu dàng cúi đầu, giống một nữ tữ thật an phận thủ thường, làm cho người ta thực dễ dàng xem nhẹ. Nhưng khi bà ta nghĩ đến đứa con bảo bối của mình đối với nàng có ý đồ, trong lòng Viên Ngoại lang phu nhân không khỏi có chút tức giận, thầm mắng một tiếng hồ ly tinh.
”Muội muội à, có lẽ muội không biết, An Dương Vương phủ rất xem trọng cuộc hôn nhân này, thậm chí vì thế mà đem mỹ nhân bên trong hậu viện của thế tử đều đuổi ra khỏi Vương phủ.”
Khi Viên Ngoại lang phu nhân vừa nói xong, toàn bộ mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có Liễu Hân Linh ở trong lòng cười lạnh, An Dương vương muốn tôn tử muốn đến điên rồi, có thể không coi trọng sao?
Nghĩ đến việc khi mình gả đi qua chỉ là một cái công cụ để sinh đứa nhỏ, Liễu Hân Linh liền cảm thấy một cơn nghẹn khuất không phát tiết được, thực hận mình ngày đó vì sao không trực tiếp đem một tảng đá ném chết tên An Dương vương thế tử kia luôn đi.
Ánh mắt Liễu Hân Linh hơi trầm xuống, âm thầm quyết định về sau có cơ hội liền đem một tảng đá đặt ở trong không gian giới, chỉ dành riêng để ném người không vừa mắt…...
”Đây là vì sao?”
Liễu phu nhân có chút kinh ngạc, cũng không so đo việc Viên Ngoại lang phu nhân trước kia lãnh đạm, vội vàng hỏi:
”Chẳng lẽ kia An Dương vương thế tử không náo loạn sao? Nhưng muội nghe nói hắn...”
Liễu phu nhân đưa mắt nhìn thấy nữ nhi đang ở đây, đem lời muốn nói nuốt xuống, không muốn những lời này làm bẩn lỗ tai nữ nhi.
Viên Ngoại lang phu nhân đối với lời mình nói có thể khiến cho các nàng coi trọng thực vừa lòng, vội vàng cười an ủi Liễu phu nhân, cười nói:
”Muội muội, muội cũng đã nghe nói qua đức hạnh của An Dương vương thế tử rồi đó, hắn là người không có nữ nhân không vui, nghe nói những nữ tử này phần lớn bộ dạng đều là tuyệt thế mỹ nhân, đều là do hắn cưỡng bách bắt về mấy năm gần đây, đó là bảo bối của hắn, người khác không được chạm vào các nàng một chút. Nhưng lúc này, hắn lại không nói hai lời để cho An Dương vương phi làm chủ đem các nàng đuổi ra khỏi phủ không nói, thậm chí quyết định trước khi hôn lễ diễn ra, đều ở trong phủ tu thân dưỡng tính. Ai không biết thế tử kia là một người không chịu ngồi yên, không có việc gì tuyệt đối sẽ không ở trong phủ, nay lại an phận ở trong phủ không làm loạn như vậy,thật sự làm cho người ta cám thấy ngoài ý muốn. Muội muội, muội nói xem, thái độ một người làm sao có thể thay đổi lớn như vậy? Cho nên, tỷ tỷ phân tích thử, và cũng theo như lời của một hạ nhân ở trong An Dương Vương phủ hỏi thăm một ít, ta cảm thấy đây là An Dương vương thế tử vì Linh nhi nhà chúng ta mà thay đổi a!”
Viên Ngoại lang phu nhân mở miệng khép miệng đều là “ Linh nhi nhà chúng ta “ kêu thật là thân thiết, giống như là trưởng bối đã nhìn Liễu Hân Linh lớn lên, người không biết chuyện còn thiếu chút nữa nghĩ rằng mẹ của Liễu Hân Linh là bà ta.
Liễu phu nhân nghe được liền giật mình, ngay cả ba người con dâu Liễu gia cũng đối mặt nhìn nhau, dáng vẻ đều là không dám tin.
Mọi người ở đây đều biết An Dương vương thế tử là dạng người gì, cho dù các nàng chỉ ở trong khuê phòng, nhưng dù cố ý hay vô tình đều nghe được An Dương vương thế tử kia đã làm một số việc thiếu đạo đức —— không có biện pháp, đó chính là ác bá đệ nhất kinh thành không chỉ có kiêu ngạo tùy hứng, làm việc lại không đúng mực, thường thường làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, thậm chí hận không thể rủa hắn chết một trăm lần….. À, một trăm lần cũng không đủ!
Nhưng chính tên khốn kiếp háo sắc đó, thế nhưng đuổi hết mỹ thiếp trong nhà đi không nói, còn quyết định ở trong phủ tu thân dưỡng tính cho đến hôn lễ, làm cho người ta cảm thấy rất là ngoài ý muốn, thậm chí còn nghĩ tới bản thân đã sinh ra ảo giác.
An Dương vương thế tử là loại người không ra đường gây họa một ngày thì toàn thân sẽ mọc đầy lông…… (“so” với chả “sánh”…=.=……), làm sao có thể ngoan ngoãn ở trong nhà tu thân dưỡng tính chứ? Chuyện này rất là......không khoa học rồi!!...........
Chỉ có Liễu Hân Linh âm thầm bĩu môi, cảm thấy Sở Khiếu Thiên kia căn bản không phải ở nhà tu thân dưỡng tính gì, cũng không phải vì nàng mà giải tán mỹ tỳ thị thiếp trong nhà, mà là bởi vì mệnh lệnh của An Dương vương. Liễu Hân Linh thậm chí còn nghĩ đến, có lẽ là An Dương vương đã biết đứa con khốn kiếp nhà ông ta đã làm ra loại chuyện đáng chết như trèo tường nhìn trọm con gái người ta, vì quá tức giận cho nên mới cấm túc hắn ta cũng không chừng.Nghĩ vậy, tâm tình của Liễu Hân Linh thoải mái nha!!!!!………..
Không chỉ tâm tình Liễu Hân Linh tốt, ngay cả Liễu phu nhân cũng thoải mái.
Liễu phu nhân thật sự là một người lạc quan, phàm là việc không như ý thường suy nghĩ theo hướng mở, sở dĩ đột nhiên bị bệnh hoàn toàn là vì hôn sự của nữ nhi quá đột ngột. Hiện tại, mặc kệ lời nói của Viên Ngoại lang phu nhân có mấy phần là sự thật, nhưng chỉ cần Liễu phu nhân cảm thấy Viên Ngoại lang phu nhân nói có lẽ đúng, An Dương vương thế tử thật sự coi trọng việc hôn nhân này, cho nên mới có những thay đổi khiến người ta không thể hiểu như thế, nữ nhi của nàng gả đi qua cũng sẽ không đến nỗi nào.
”Muội muội, kỳ thật việc này là thật hay giả trước không nói. Muội xem Linh nhi của chúng ta sau khi gả qua đó, địa vị lại là thế tử phi, tương lai là nữ chủ nhân của Vương phủ, chỉ cần nàng sinh hạ một trai nửa gái…… lấy tình huống của An Dương Vương phủ, vợ chồng An Dương vương chồng cùng An Dương thái phi kia, còn có thể bạc đãi Linh nhi nhà chúng ta sao?”
Viên Ngoại lang phu nhân tiếp tục phân tích.
Ánh mắt Liễu phu nhân sáng ngời, đúng vậy, bà đã quên An Dương vương từng bị người ta nhạo báng là không thể sinh, muốn sinh cũng chỉ có thể sinh một thế tử không nên thân. Nếu con gái của bà gả qua đó, sinh được một đứa con trai, còn không biết được An Dương Vương phủ sủng như thế nào đâu. Tuy rằng không được trượng phu sủng ái cũng rất khổ sở, nhưng ít nhất nửa đời sau sẽ bình an trôi chảy, không có quá nhiều khó khăn. Mà nữ nhân đã không được trượng phu sủng ái không phải chỉ có thể chọn thể diện cùng vinh quang sao? Nhưng có được hai thứ đó cũng xem như là an ủi rồi.
Viên Ngoại lang phu nhân nhìn thần sắc của Liễu phu nhân thì đã biết bà đang suy nghĩ gì, lập tức trong lòng âm thầm đắc ý. Trước kia bà ta luôn xem thường cả nhà của muội muội, cho rằng đều chỉ là những người có chút tư chất bình thường, đời này đều không bằng ai. Ai ngờ, một đạo thánh chỉ làm cho Liễu gia một bước lên mây, tiểu nữ nhi của Liễu gia trở thành thế tử phi, gả cho con cháu mà hoàng đế tin tưởng nhất, đây chính là vinh quang tột đỉnh! Loại thời điểm này, ai còn đi để ý cái tư chất gì đó, có thể cùng thế tử phi tương lai đặt quan hệ mới là quan trọng nhất.
Vì thế, sau khi Viên Ngoại lang phu nhân nghe nói Liễu phu nhân bệnh nặng, liền mang theo lễ vật tới cửa thăm hỏi, muốn gieo một món nhân tình cho Liễu gia, cùng bọn họ có mối quan hệ tốt đẹp, tương lai cũng muốn Liễu gia sau khi phát đạt thì nâng đỡ trượng phu mình một phen.
Không thể không nói, chủ ý này của Viên Ngoại lang phu nhân đánh rất tốt, chỉ cần động võ miệng, lại được người nhà Liễu gia cảm kích, kết được cái thiện duyên, ai lại không làm.
Tích tụ trong lòng Liễu phu nhân rốt cục bị lời nói của Viên Ngoại lang phu nhân làm tản ra, bệnh cũng dần dần tốt lên, vài ngày sau đã có thể xuống giường đi lại.
Liễu Hân Linh thấy tinh thần của mẫu thân tốt lên, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng không để ý sự hiểu lầm của bà dì kia, quyết định cứ để người nhà hiểu lầm như vậy cũng tốt, chỉ cần bọn họ có thể vui vẻ một chút.
Vì thế, theo hôn kỳ càng ngày càng gần, đồ cần chuẩn bị càng ngày càng nhiều, Liễu Hân Linh sắp làm tân nương tử đương nhiên càng không thể rãnh rỗi ….
Hai tháng thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đối với Liễu gia mà nói, lại vô cùng dày vò.
Liễu phu nhân tuy rằng đối với hôn nhân của nữ nhi tràn ngập tuyệt vọng, mỗi khi nhìn đến nữ nhi đều đỏ hốc mắt, thậm chí bởi vì vậy mà ưu tư thành bệnh. Mấy người con dâu thấy mẹ chồng bị bệnh, tự đương cũng đến phụng dưỡng thuốc thang, đáng tiếc Liễu phu nhân là tâm bệnh, tích trữ đến uất ức thành bệnh, khúc mắc không được giải, làm sao cũng không bớt được, hơn nữa Liễu phu nhân lại là người quật cường, cố chống đỡ thân mình vì nữ nhi mà chuẩn bị đồ cưới, như vậy rất mệt nhọc, thân thể sao lại không suy sụp?
Mấy người con dâu đều bất đắc dĩ, chỉ có thể đi mời Tam tiểu thư trong Ký Tâm viện lại đây cùng nhau khuyên nhủ.
Liễu Hân Linh mặt bình tĩnh, đi nhanh qua hành lang viện, lao thẳng tới phòng ngủ ở nhà giữa.
Liễu Hân Linh đi vào nhà giữa, vừa vào cửa đã ngửi thấy vị thuốc nồng đậm, mấy vị tẩu tử đều có mặt, thần sắc lo âu, đều vây quanh ở trước giường, ôn nhu an ủi khuyên giải. Mà Liễu phu nhân ngồi ở trên giường, mặc quần áo giản dị, vẻ mặt mệt mỏi, cầm trong tay một phần danh sách đang nhìn cẩn thận.
Nhìn thấy Liễu gia Tam tiểu thư tiến vào, mấy vị tẩu tử đều tự động nhường đường làm cho nàng lại đây. Liễu Hân Linh ngồi ở trước giường, kêu một tiếng “Nương”.
Liễu phu nhân từ ái nhìn nữ nhi, ôn nhu nói: “Tam nha đầu lại đây, nhìn xem nương chuẩn bị đồ cưới cho con này, có thích hay không.”
Hốc mắt Liễu Hân Linh đỏ lên, nhịn xuống nỗi chua xót trong lòng, nhu thuận ngồi vào bên cạnh mẫu thân, có nha hoàn đã tiếp nhận danh sách đồ cưới trong tay Liễu phu nhân trình đến trước mặt Liễu Hân Linh. Liễu Hân Linh chỉ nhìn một cách qua loa, hoàn toàn không hề chú ý đến bên trong có cái gì, sau đó liền cười gật gật đầu nói: “Nương chuẩn bị con đều thích.”
Liễu phu nhân bật cười, đưa tay sờ sờ tóc của nàng, cười nói”Nha đầu ngốc”.
Mấy người con dâu thấy tinh thần mẹ chồng tốt lên một chút, cũng đến cùng nhau nói chuyện, muốn cho Liễu phu nhân buông lỏng tâm tình. Liễu phu nhân là người phúc hậu, đối xử với mấy người con dâu được cưới về cũng không tệ, ngoài việc Lý thị bởi vì là dâu cả muốn được người kính trọng đối xử phải có chút khác biệt, hai người còn lại đều được đối xử công bằng, làm cho người ta kiếm không ra khiếm khuyết, này đây đối với vài người con dâu coi như cũng không tệ.
Bất quá, cho dù có nữ nhi khuyên giải an ủi, tâm bệnh của Liễu phu nhân cũng không phải một sớm một chiều có thể tốt, ngoài việc giúp nữ nhi chuẩn bị đồ cưới thì tinh thần có thể tỉnh táo một chút, thời điểm khác đều là nằm ở trên giường, ốm yếu. Mà khi Liễu phu nhân sinh bệnh, đều đem trên dưới Liễu gia cao thấp ép buộc cho người ngã ngựa đổ, Liễu Minh Thành cũng thiếu chút nữa sầu đến bạc tóc.
Nữ nhi sắp phải gả cho tên ác bá nhất kinh thành không phải nói, phu nhân đã từng cùng mình sinh tử hoạn nạn có nhau lại bị bệnh, làm cho Liễu Minh Thành cảm thấy mọi chuyện không trôi chảy, tâm tình tối tăm không thôi.
Liễu phu nhân bị bệnh không chỉ làm cho Liễu gia cao thấp lo lắng, An Dương Vương phủ đang âm thầm chú ý cũng sầu muộn theo, thậm chí người ở kinh thành đều đang chờ xem kịch vui, còn kém không đi đánh cược xem Liễu phu nhân có thể chống đỡ được mà hương tiêu ngọc vẫn hay không, khiến cho hôn sự này bị hoãn lại, vân vân…..
An Dương Vương phủ đương nhiên biết Liễu phu nhân vì sao mà bệnh, tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng cũng không dám ở bên ngoài nói cái gì, chỉ là có lệ, kêu người đưa chút dược liệu lại đây hỏi thăm. Bọn họ cũng sợ nếu Liễu phu nhân qua không nổi, nữ nhi Liễu gia giữ đạo hiếu, thì đương nhiên hôn lễ sẽ bị đưa đi ngâm nước nóng, việc này đối với An Dương Vương phủ mà nói thật sự không phải chuyện tốt.
Kỳ thật An Dương Vương phủ cũng đang rất nôn nóng, tuy rằng hôn sự là hoàng đế ban hôn, bọn họ không cần lo lắng tân nương tử sẽ chạy hoặc hối hôn linh tinh, nhưng nếu Liễu gia phát sinh việc tang lễ, ấn theo quy củ, nữ nhi Liễu gia sẽ phải giữ đạo hiếu ba năm, đến lúc đó An Dương vương thế tử đều đã hai mươi ba tuổi vẫn còn không cưới được lão bà, còn nói chi tới việc sinh con, bọn họ thật đúng là không thể chờ a!
Cho nên, người của An Dương Vương phủ mỗi ngày đều tới cửa hỏi thăm. Nhưng An Dương Vương phủ không biết, mỗi lần bọn họ đến, liền chói lọi nói cho người nhà Liễu gia, bọn họ về sau sẽ cùng với Vương phủ kết thông gia, sau đó lại nhớ đến đức hạnh của An Dương vương thế tử…... Vì thế bệnh của Liễu phu nhân lại càng nặng hơn ……
Liễu Hân Linh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, Liễu phu nhân bệnh thái y cũng đã đến xem qua, nói bà chính là hậm hực thành bệnh, chén thuốc chỉ có thể duy trì thân thể của bà, cũng không thể giải quyết tận gốc.
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể mỗi ngày hầm dược cho Liễu phu nhân tẩm bổ, mỗi ngày lại đây khuyên giải an ủi. Liễu Hân Linh thấy mẫu thân bệnh nghiêm trọng như thế, thậm chí không thêu gía y nữa, trực tiếp đến trước mặt mẫu thân chăm sóc, để bà khi nhìn thấy nàng thì vui vẻ lên. Nhưng hành động của nàng sau khi bị Liễu Minh Thành biết được, đương nhiên đem nàng mắng một chút, kêu nàng về phòng làm chuyện của chính mình. Nữ nhi sắp lấy chồng, nhìn nàng liền đau lòng, làm sao còn có thể để cho nàng phân tâm chuyện gì nữa?
Khi người nhà Liễu gia đối với bệnh của Liễu phu nhân đều không có biện pháp,thì nhận được tin người nhà của Viên Ngoại lang phu nhân tới cửa.
Lang phu nhân cùng Liễu phu nhân là tỷ muội ruột thịt, Lang phu nhân là tỷ tỷ của Liễu phu nhân, người thân Liễu gia nhìn thấy bà đều phải kêu một tiếng dì. Bất quá, đối với việc Lang phu nhân tới cửa, người nhà Liễu gia phản ứng đều rất lãnh đạm, này trong đó đều có nguyên nhân là vì hai người đều là tỷ muội, tỷ tỷ năm đó có thể gả cho một thanh niên có tiền đồ vô lượng, thanh niên kia làm Viên ngoại lang, tỷ tỷ rất nhanh liền thành Viên ngoại lang phu nhân.
Mà muội muội chọn đến chọn đi thế nhưng chọn trúng một gia đình nghèo, gả cho Cát Sĩ nho nhỏ của Hàn Lâm viện. Trượng phu của hai người, một người là Viên ngoại lang- Lục phẩm, một người chính là Hàn Lâm viện Cát Sĩ- Thất phẩm, nhìn đã biết ai cao ai thấp.
Cho nên, Viên ngoại lang phu nhân đương nhiên xem thường muội muội mình. Thậm chí sau khi mỗi người đều có gia đình riêng, tỷ muội tình thân cũngtrở nên phai nhạt dần, tuy rằng thường xuyên có lui tới, nhưng hai nhà cũng không có nhiều chuyện để nói.
Hai người tuy rằng là tỷ muội ruột thịt, người thân đều là anh em bà con biểu tỷ biểu muội, nữ nhân nhà Viên ngoại lang xem thường nữ nhân nhà Biên Tu Hàn Lâm viện,vì vậy nữ nhân Liễu gia cũng đều không muốn nhìn đến người dì này, mặt ngoài thì khách sáo nhưng trong mắt thì lúc nào chưá đựng sự khinh thường người khác. Khi ngày lễ ngày tết đến, ngoài việc cho người đưa tới một ít lễ vật, Viên ngoại lang phu nhân nếu không phải kêu tiểu bối bọn họ đi qua, nữ nhân Liễu gia cũng không tự động đến Viên Ngoại phủ để tìm ngược.
Bất quá, hiện tại nhìn đến Viên Ngoại lang phu nhân dĩ vãng lúc nào cũng lãnh đạm, nay tự mình đến phủ không nói, còn mang theo vẻ mặt thân thiết mỉm cười, không khỏi làm cho mấy nữ quyến đối mặt nhìn nhau.
”Ôi, muội muội, muội sao thế này? Sao lại bệnh nghiêm trọng như vậy?”
Sau khi bọn hạ nhân dâng trà lên, Viên Ngoại lang phu nhân liền đối với vẻ mặt có bệnh của Liễu phu nhân kinh hô lên, vẻ mặt kia thoạt nhìn thật đúng là bộ dáng rất quan tâm.
Khóe miệng Liễu phu nhân cứng ngắc co rút, không biết đầu tỷ tỷ hôm nay có bị gì không, lập tức qua quýt nói là do thời tiết dẫn đến bệnh rồi nhanh chóng cho qua.
Nhưng Liễu phu nhân muốn che giấu, mà Viên Ngoại lang phu nhân cũng không phối hợp, lập tức ha ha cười nói: “Muội muội không cần vội vã giải thích, kỳ thật muội trở nên như vậy tỷ tỷ cũng rõ ràng nguyên nhân trong đó. Ai, Linh nhi,ta cũng nhìn nó lớn lên, nghe được nó thế nhưng bị hoàng thượng tứ hôn, ta cũng hoảng sợ, nhưng nhớ tới nàng phải gả cho An Dương vương thế tử kia, trong lòng ta thật sự là đau lắm lắm...”
Nói xong, Viên Ngoại lang phu nhân dùng khăn tay chà lau khóe mắt không có một giọt nước.
Nhóm con dâu Liễu gia cùng Liễu Hân Linh ngồi một bên đều âm thầm bĩu môi, bản lãnh trợn mắt nói dối của dì bọn họ càng ngày càng cao a ….. Trước kia cho dù nhìn cũng không thèm nhìn tỷ muội Liễu gia bọn họ một cái, hiện tại lại nói lời này có phải quá mức giả dối hay không …..
Liễu phu nhân miễn cưỡng cười cười, không đáp lời.
Viên ngoại lang phu nhân đại để là nhìn ra thần sắc của mọi người trong phòng, không khỏi ngượng ngùng cười cười, tiếp tục nói:
”Nhưng muội muội à, có lẽ chúng ta đều sai lầm rồi, sự tình đều chỉ thấy ở mặt ngoài, cho nên đều nghĩ đây là một việc tồi tệ, kỳ thật điều này đối với Linh nhi mà nói có lẽ là phúc phận không chừng.”
Ánh mắt Liễu phu nhân thâm trầm, nhìn về phía Viên Ngoại lang phu nhân, hỏi: “Tỷ tỷ nói lời này là có ý gì?”
Viên ngoại lang phu nhân bưng chén trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt quét đến mọi người bên trong phòng, phát hiện lực chú ý của bọn họ đều bị lời nói của mình hấp dẫn, ẩn ẩn lộ ra bộ dáng tò mò, trong lòng cười đắc ý. Nhưng khi ánh mắt Viên Ngoại lang phu nhân đảo đến Liễu Hân Linh, thấy nàng vẫn ngồi đó im lặng, bộ dáng văn nhã, dịu dàng cúi đầu, giống một nữ tữ thật an phận thủ thường, làm cho người ta thực dễ dàng xem nhẹ. Nhưng khi bà ta nghĩ đến đứa con bảo bối của mình đối với nàng có ý đồ, trong lòng Viên Ngoại lang phu nhân không khỏi có chút tức giận, thầm mắng một tiếng hồ ly tinh.
”Muội muội à, có lẽ muội không biết, An Dương Vương phủ rất xem trọng cuộc hôn nhân này, thậm chí vì thế mà đem mỹ nhân bên trong hậu viện của thế tử đều đuổi ra khỏi Vương phủ.”
Khi Viên Ngoại lang phu nhân vừa nói xong, toàn bộ mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có Liễu Hân Linh ở trong lòng cười lạnh, An Dương vương muốn tôn tử muốn đến điên rồi, có thể không coi trọng sao?
Nghĩ đến việc khi mình gả đi qua chỉ là một cái công cụ để sinh đứa nhỏ, Liễu Hân Linh liền cảm thấy một cơn nghẹn khuất không phát tiết được, thực hận mình ngày đó vì sao không trực tiếp đem một tảng đá ném chết tên An Dương vương thế tử kia luôn đi.
Ánh mắt Liễu Hân Linh hơi trầm xuống, âm thầm quyết định về sau có cơ hội liền đem một tảng đá đặt ở trong không gian giới, chỉ dành riêng để ném người không vừa mắt…...
”Đây là vì sao?”
Liễu phu nhân có chút kinh ngạc, cũng không so đo việc Viên Ngoại lang phu nhân trước kia lãnh đạm, vội vàng hỏi:
”Chẳng lẽ kia An Dương vương thế tử không náo loạn sao? Nhưng muội nghe nói hắn...”
Liễu phu nhân đưa mắt nhìn thấy nữ nhi đang ở đây, đem lời muốn nói nuốt xuống, không muốn những lời này làm bẩn lỗ tai nữ nhi.
Viên Ngoại lang phu nhân đối với lời mình nói có thể khiến cho các nàng coi trọng thực vừa lòng, vội vàng cười an ủi Liễu phu nhân, cười nói:
”Muội muội, muội cũng đã nghe nói qua đức hạnh của An Dương vương thế tử rồi đó, hắn là người không có nữ nhân không vui, nghe nói những nữ tử này phần lớn bộ dạng đều là tuyệt thế mỹ nhân, đều là do hắn cưỡng bách bắt về mấy năm gần đây, đó là bảo bối của hắn, người khác không được chạm vào các nàng một chút. Nhưng lúc này, hắn lại không nói hai lời để cho An Dương vương phi làm chủ đem các nàng đuổi ra khỏi phủ không nói, thậm chí quyết định trước khi hôn lễ diễn ra, đều ở trong phủ tu thân dưỡng tính. Ai không biết thế tử kia là một người không chịu ngồi yên, không có việc gì tuyệt đối sẽ không ở trong phủ, nay lại an phận ở trong phủ không làm loạn như vậy,thật sự làm cho người ta cám thấy ngoài ý muốn. Muội muội, muội nói xem, thái độ một người làm sao có thể thay đổi lớn như vậy? Cho nên, tỷ tỷ phân tích thử, và cũng theo như lời của một hạ nhân ở trong An Dương Vương phủ hỏi thăm một ít, ta cảm thấy đây là An Dương vương thế tử vì Linh nhi nhà chúng ta mà thay đổi a!”
Viên Ngoại lang phu nhân mở miệng khép miệng đều là “ Linh nhi nhà chúng ta “ kêu thật là thân thiết, giống như là trưởng bối đã nhìn Liễu Hân Linh lớn lên, người không biết chuyện còn thiếu chút nữa nghĩ rằng mẹ của Liễu Hân Linh là bà ta.
Liễu phu nhân nghe được liền giật mình, ngay cả ba người con dâu Liễu gia cũng đối mặt nhìn nhau, dáng vẻ đều là không dám tin.
Mọi người ở đây đều biết An Dương vương thế tử là dạng người gì, cho dù các nàng chỉ ở trong khuê phòng, nhưng dù cố ý hay vô tình đều nghe được An Dương vương thế tử kia đã làm một số việc thiếu đạo đức —— không có biện pháp, đó chính là ác bá đệ nhất kinh thành không chỉ có kiêu ngạo tùy hứng, làm việc lại không đúng mực, thường thường làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, thậm chí hận không thể rủa hắn chết một trăm lần….. À, một trăm lần cũng không đủ!
Nhưng chính tên khốn kiếp háo sắc đó, thế nhưng đuổi hết mỹ thiếp trong nhà đi không nói, còn quyết định ở trong phủ tu thân dưỡng tính cho đến hôn lễ, làm cho người ta cảm thấy rất là ngoài ý muốn, thậm chí còn nghĩ tới bản thân đã sinh ra ảo giác.
An Dương vương thế tử là loại người không ra đường gây họa một ngày thì toàn thân sẽ mọc đầy lông…… (“so” với chả “sánh”…=.=……), làm sao có thể ngoan ngoãn ở trong nhà tu thân dưỡng tính chứ? Chuyện này rất là......không khoa học rồi!!...........
Chỉ có Liễu Hân Linh âm thầm bĩu môi, cảm thấy Sở Khiếu Thiên kia căn bản không phải ở nhà tu thân dưỡng tính gì, cũng không phải vì nàng mà giải tán mỹ tỳ thị thiếp trong nhà, mà là bởi vì mệnh lệnh của An Dương vương. Liễu Hân Linh thậm chí còn nghĩ đến, có lẽ là An Dương vương đã biết đứa con khốn kiếp nhà ông ta đã làm ra loại chuyện đáng chết như trèo tường nhìn trọm con gái người ta, vì quá tức giận cho nên mới cấm túc hắn ta cũng không chừng.Nghĩ vậy, tâm tình của Liễu Hân Linh thoải mái nha!!!!!………..
Không chỉ tâm tình Liễu Hân Linh tốt, ngay cả Liễu phu nhân cũng thoải mái.
Liễu phu nhân thật sự là một người lạc quan, phàm là việc không như ý thường suy nghĩ theo hướng mở, sở dĩ đột nhiên bị bệnh hoàn toàn là vì hôn sự của nữ nhi quá đột ngột. Hiện tại, mặc kệ lời nói của Viên Ngoại lang phu nhân có mấy phần là sự thật, nhưng chỉ cần Liễu phu nhân cảm thấy Viên Ngoại lang phu nhân nói có lẽ đúng, An Dương vương thế tử thật sự coi trọng việc hôn nhân này, cho nên mới có những thay đổi khiến người ta không thể hiểu như thế, nữ nhi của nàng gả đi qua cũng sẽ không đến nỗi nào.
”Muội muội, kỳ thật việc này là thật hay giả trước không nói. Muội xem Linh nhi của chúng ta sau khi gả qua đó, địa vị lại là thế tử phi, tương lai là nữ chủ nhân của Vương phủ, chỉ cần nàng sinh hạ một trai nửa gái…… lấy tình huống của An Dương Vương phủ, vợ chồng An Dương vương chồng cùng An Dương thái phi kia, còn có thể bạc đãi Linh nhi nhà chúng ta sao?”
Viên Ngoại lang phu nhân tiếp tục phân tích.
Ánh mắt Liễu phu nhân sáng ngời, đúng vậy, bà đã quên An Dương vương từng bị người ta nhạo báng là không thể sinh, muốn sinh cũng chỉ có thể sinh một thế tử không nên thân. Nếu con gái của bà gả qua đó, sinh được một đứa con trai, còn không biết được An Dương Vương phủ sủng như thế nào đâu. Tuy rằng không được trượng phu sủng ái cũng rất khổ sở, nhưng ít nhất nửa đời sau sẽ bình an trôi chảy, không có quá nhiều khó khăn. Mà nữ nhân đã không được trượng phu sủng ái không phải chỉ có thể chọn thể diện cùng vinh quang sao? Nhưng có được hai thứ đó cũng xem như là an ủi rồi.
Viên Ngoại lang phu nhân nhìn thần sắc của Liễu phu nhân thì đã biết bà đang suy nghĩ gì, lập tức trong lòng âm thầm đắc ý. Trước kia bà ta luôn xem thường cả nhà của muội muội, cho rằng đều chỉ là những người có chút tư chất bình thường, đời này đều không bằng ai. Ai ngờ, một đạo thánh chỉ làm cho Liễu gia một bước lên mây, tiểu nữ nhi của Liễu gia trở thành thế tử phi, gả cho con cháu mà hoàng đế tin tưởng nhất, đây chính là vinh quang tột đỉnh! Loại thời điểm này, ai còn đi để ý cái tư chất gì đó, có thể cùng thế tử phi tương lai đặt quan hệ mới là quan trọng nhất.
Vì thế, sau khi Viên Ngoại lang phu nhân nghe nói Liễu phu nhân bệnh nặng, liền mang theo lễ vật tới cửa thăm hỏi, muốn gieo một món nhân tình cho Liễu gia, cùng bọn họ có mối quan hệ tốt đẹp, tương lai cũng muốn Liễu gia sau khi phát đạt thì nâng đỡ trượng phu mình một phen.
Không thể không nói, chủ ý này của Viên Ngoại lang phu nhân đánh rất tốt, chỉ cần động võ miệng, lại được người nhà Liễu gia cảm kích, kết được cái thiện duyên, ai lại không làm.
Tích tụ trong lòng Liễu phu nhân rốt cục bị lời nói của Viên Ngoại lang phu nhân làm tản ra, bệnh cũng dần dần tốt lên, vài ngày sau đã có thể xuống giường đi lại.
Liễu Hân Linh thấy tinh thần của mẫu thân tốt lên, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng không để ý sự hiểu lầm của bà dì kia, quyết định cứ để người nhà hiểu lầm như vậy cũng tốt, chỉ cần bọn họ có thể vui vẻ một chút.
Vì thế, theo hôn kỳ càng ngày càng gần, đồ cần chuẩn bị càng ngày càng nhiều, Liễu Hân Linh sắp làm tân nương tử đương nhiên càng không thể rãnh rỗi ….
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực