Hí Long Ký: Đa Đa Ích Thiện
Chương 27: Ngày càng rắc rối
Ngày đó, hồ ly Thương Dung hại ta chút nữa bị nước trà sặc chết, sau đó hắn liên tiếp thề sẽ vì ta mà tìm một lang quân như ý, cũng cam đoan sẽ quan tâm đến chuyện mở chi nhánh mới của Dược Thiện phường, ta mới tạm thời buông tha hắn. Hắn than thở nói sớm hay muộn cũng bị ta hại mệt chết.
Về nhà, Long Đại Tướng quân đang ở trong phòng dạy A Bích viết chữ. Nhìn bộ dạng gặp biến không sợ của hắn, ta bỗng nhiên nghĩ nếu hắn biết ta chuyện lại đi tìm nam nhân để sinh một đứa nhỏ sẽ có biểu hiện gì, có điều lý trí nói cho ta biết hiện tại không phải là thời điểm thích hợp.
Nửa tháng nữa sẽ là sinh nhật tròn ba tuổi của A Bích, ta mang theo Thúy Vi đi đến tiệm may vài bộ quần áo mới, A Bích một bộ, ta một bộ. Ngày sinh nhật của đứa nhỏ cũng là ngày mẫu thân chịu khổ, đương nhiên ta cũng nên được bồi thường cái gì đó.
Ta vào trong phòng thay bộ đồ mới, chuẩn bị để cho thợ may nhìn xem có cái gì cần phải chỉnh sửa hay không. Bên tai lại truyền đến đến giọng nói quen thuộc.
“Tỷ tỷ, lụa Tử Quang là cống phẩm Thụy Quốc đưa tới, Hoàng Thượng cũng chỉ được có nửa cuộn, mà lão thái bà lại đem tất cả ban cho tiểu tiện nhân kia, chỉ bởi vì trong bụng nàng ta có nhiều hơn một khối thịt!”
“Thư Tú, đừng nói như vậy, đó là bà bà của muội. Nếu muội thích, thì cầm lấy nửa cuộn còn lại của ta đi.”
“Muội cũng không hiếm lạ lụa Tử Quang, chỉ là nuốt không trôi cục tức này. Bọn hạ nhân lại không phân rõ được ai mới là thiếu phu nhân thực sự.”
“Vị trí chính thất không phải vẫn là của muội sao, chỉ cần muội có tin vui là được. Dù sao thì con chính thất và con thiếp không thể so sánh được.”
“Hừ! Muội đương nhiên biết con chính thất và con thiếp bất đồng! Muội cũng không có số mệnh tốt như tỷ tỷ, đã có hai đứa nhỏ rồi, tỷ phu có tìm thêm tiểu thiếp cũng không uy hiếp được địa vị của tỷ.”
“Thư Tú, ý tứ của ta không phải như thế!”
“Ai, quên đi, không nói. Chúng ta ra ngoài thôi.”
Ta không hề cố ý lảng tránh người của Tống gia, cũng không muốn ở trước mặt bọn họ diễu võ dương oai, vài năm này ta rất ít khi nghĩ tới bọn họ, chỉ là thỉnh thoảng nhớ đến Thư Kiệt. Dưới cái nhìn của ta, bọn họ và ta đã không còn quan hệ gì. Cho nên ta rất tự nhiên xốc rèm đi ra ngoài.
Quả nhiên là hoa tỷ muội của Tống gia năm đó. Thư Vân đã không còn vẻ thanh cao đài các của đại tài nữ, chỉ có thể dùng từ ôn thuần nhún nhường để hình dung, xem ra Chu thám hoa dạy dỗ rất được, nghe nói phu thê Chu phủ rất hòa thuận, ta đột nhiên cảm thấy may mắn.
Thư Tú cũng không còn vẻ non nớt của năm đó, trang phục trên người càng thêm thành thục diễm lệ, ngạo mạn trên mặt cũng càng thêm đậm. Nhớ tới những lời vừa rồi, nói vậy là do không thể sinh con trai mà không được coi trọng, đối với người từ nhỏ kiêu căng thành thói như nàng đúng là đả kích. Ha ha, tuy nàng là nữ nhi của Tả tướng, nhưng Tống đại nhân là người giữ gìn luân lý đạo đức phong kiến, nhất định sẽ không chấp nhận hành vi tranh giành tình nhân, ngỗ nghịch cha mẹ chồng của nàng, nàng nhất định rất buồn bực.
Thư Vân trông thấy ta trước. Không hổ là tỷ muội chung sống hơn mười năm, tuy rằng trang phục thay đổi, nhưng vẫn nhận ra ta. Nàng sững sờ một lát, cho tới khi nhìn thấy Thúy Vi mới kêu lên: “Thư Phàm! Là ngươi……”
Tống Thư Phàm tuy rằng là ngôi sao lỗi thời, nhưng chuyện nàng gây ra chính là một đả kích lớn cho xã hội thượng lưu, trong tiệm may này lại tụ tập không ít danh nhân xã giao, lập tức có tiếng xì xào nho nhỏ.
Thư Tú vội vàng giữ chặt lấy Thư Vân, “Trong phòng nhiều người ít ánh sáng, tỷ tỷ nhận nhầm rồi.”
Thư Vân cũng phản ứng lại, “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Thúy Vi không biết khi nào lại trở nên thông minh, không chút hoang mang cúi người hành lễ với hai nàng, “Thúy Vi gặp qua Đại tiểu thư, Tam tiểu thư.”
Hai người biến sắc, ngay cả quần áo đã may xong cũng không kịp lấy cuống quít bỏ đi.
Những tiếng nói nhỏ chung quanh không dừng lại, ta không quan tâm, ta chỉ để ý đến bộ đồ mới trên người có đẹp hay không, mốt trang phục cao cấp này đúng là không rẻ.
Ta không đi hỏi thăm xem tin tức “Tống Nhị tiểu thư hồi kinh” có ảnh hưởng gì đến xã hội hay không, bởi vì ta bận thật sự. Ta phải chuẩn bị sinh nhật cho A Bích, phải chuẩn bị công tác mở chi nhánh cho Dược Thiện phường, còn phải giám sát hành động tìm người của hồ ly.
Hồ ly oán giận nói hắn sắp bị ta biến thành tú bà kỹ viện rồi. Ta nói trải qua lần tôi luyện này, hắn đã có tư cách để kinh doanh Ngưu Lang điếm* rồi. Khi hắn biết được thế nào là Ngưu Lang điếm thì mắng to mình có mắt không tròng, quen người không nên quen. Ta nói với hắn: “Ngươi không nên nhìn mọi chuyện hạn hẹp như thế, có cầu mới có cung. Ngươi nhìn xem trên thị trường có nhu cầu thế nào rồi hãy nói.”
*Ngưu Lang điếm: kiểu như kỹ viện nhưng là nam nhân phục vụ.
Qua vài ngày, hồ ly tới tìm ta, nói có thể thử xem, khiến ta sợ tới mức chạy trối chết.
Đương nhiên, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là — sinh nhật A Bích. Ta tự tay may cho nó một cái khăn đội đầu kiểu hải tặc [ta chỉ biết làm cái này], không tin không đấu lại được mũ tướng quân kia! Ta còn một tuyệt chiêu khác — bánh gato! Ha ha, Long Đại Tướng nhất định không biết làm cái này.
A Bích được mọi người trong Huyền Thiên Tông vô cùng yêu quý, ngoại trừ tiên tử sư nương không tiện đi lại, những người khác đều đến đây.
Duyệt Duyệt bảo bối là người đến đầu tiên. Thanh danh của hắn ở trên giang hồ càng ngày càng nổi. Ta biết cho hắn một khoảng trời, hắn định có thể bay rất cao. Thời điểm hắn đến ta vừa dỗ A Bích ngủ trưa. Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, Thúy Vi bưng chè đậu xanh ướp lạnh tới. Hắn cầm cái muỗng nhỏ, không ngừng quấy quấy chè trong bát, nhưng lại không đưa vào miệng, chỉ là tùy tiện gõ muỗm vào thành bát tạo nên những tiếng lách cách nho nhỏ.
Nhưng Duyệt Duyệt bảo bối dường như có tâm sự gì đó. Ta không ép buộc hắn nói ra, hắn không phải là người ép mà được.
“Sư phụ.” Hắn không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào muỗng nhỏ trong tay.
Gọi ta sư phụ, như vậy nhất định có chuyện vô cùng trọng yếu. Ta ngồi nghiêm chỉnh lại.
“Ta muốn hỏi ngài về một người.” Những lời này nói thật miễn cưỡng.
Tìm ta hỏi người? Lại còn là chuyện khó mở miệng? Là nhân vật nào lại quan trọng như vậy? Nhớ tới mỹ nhân sư phụ từng nói hai năm nay Duyệt Duyệt bảo bối dường như đang tìm người nào đó. Chẳng lẽ là băng sơn thiếu niên động xuân tâm!
Ta hưng phấn bắt lấy bả vai Duyệt Duyệt bảo bối, “Duyệt Duyệt bảo bối ngươi yên tâm, ánh mắt sư phụ không rất được, đương nhiên sư phụ đối với ánh mắt của ngươi cũng vô cùng tin tưởng. Nói đi, là mỹ nữ nhà ai?”
“Ngươi nói lung tung gì vậy! Ta nói chuyện nghiêm túc!” Duyệt Duyệt bảo bối có chút không vui.
“A? Tìm đồ tức không phải chuyện nghiêm túc sao?”
Ta thấy mặt Duyệt Duyệt bảo bối hơi biến đen, không dám nói nữa, thu tay lại, “Ta chỉ cho rằng…… Được rồi, ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, sư phụ nhất định sẽ trả lời thẳng thắn.”
Thấy bộ dạng ủy khuất của ta, sắc mặt của Duyệt Duyệt bảo bối mới hòa hoãn lại một chút.
“Ngươi còn nhớ ngươi từng đề cập một người với ta không, ngươi nói hắn và ta bộ dạng rất giống nhau, tên cũng rất giống, còn nói chúng ta có thể là huynh đệ.”
“A! Ngươi nói Cổ Thiên Lạc?! Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi đúng là rất giống, nhất khi ngươi cười lên.”
“Ngươi biết hắn ở chỗ nào không?” Trong ánh mắt Duyệt Duyệt bảo bối có chút kích động.
“A? Ngươi tìm hắn làm gì?” Chẳng lẽ Cổ Thiên Lạc cũng xuyên qua đến đây!
Duyệt Duyệt bảo bối lại cúi đầu, “Ta nghĩ…… Ta biết phụ thân đối xử với mẫu thân rất tốt, nhưng…… có lẽ trước khi phụ thân gặp được mẫu thân, từng……”
“Từng cái gì? Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Duyệt Duyệt bảo bối từ khi nào cũng ấp a ấp úng như thế.
Hắn ngẩng mạnh đầu lên đầu,“Ta nghĩ hắn rất có thể là huynh đệ của ta!”
Cái gì! Ta có thể tránh được Nghênh Tiên trà, nhưng lại thiếu chút nữa không tránh thoát khỏi chè đậu xanh.
“Ngươi……vài năm nay ngươi đi tìm hắn?”
“Đúng vậy! Nhưng vẫn không tìm thấy, đành phải tới hỏi ngươi. Ngươi có vẻ là người duy nhất gặp qua hắn.”
“Ngươi phát điên cái gì vậy!”
Ta đánh lên người hắn,“Làm sao hắn có thể là huynh đệ của ngươi!”
“Hắn không phải?”
“Đương nhiên không phải! Ta có thể cam đoan với ngươi, hắn cùng với Quân gia của ngươi không có một chút quan hệ nào! Sao ngươi có thể hoài nghi phụ thân ngươi!” Năm đó tình cảm của phu phụ Quân gia vô cùng nổi tiếng.
“Ta……”
Vẻ mặt Duyệt Duyệt bảo bối trở nên thất vọng,“Ta chỉ muốn tìm hiểu, biết đâu ta thật sự có huynh đệ……”
Bàn tay đánh về phía đầu của hắn ngừng lại. Chỉ là hắn muốn có một người thân, mặc kệ là phương thức thế nào, giống như ta năm đó. Lại nghĩ bởi vì một câu lời nói đùa của ta, khiến hắn lãng phí rất nhiều thời gian, cho hắn hy vọng lại đến thất vọng, ta thật sự hận không thể đánh vào người mình.
“Ngốc nghếch!” Bàn tay vẫn đánh vào người hắn. “Ai nói ngươi không có huynh đệ!”
“Không phải vừa rồi ngươi nói……” Vẻ mặt Duyệt Duyệt bảo bối kinh ngạc.
Ta không để ý đến hắn, xoay người chạy vào phòng ngủ, ôm lấy A Bích còn đang ngủ say đi ra ngoài.
Ta đặt A Bích đến trước mặt hắn, “Mau gọi ca ca!”
A Bích còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Duyệt Duyệt bảo bối vẫn rất cao hứng, nhào vào trong lòng của hắn.
“Duyệt Duyệt ca ca! Duyệt Duyệt ca ca!” Lần này phát âm thật chuẩn.
“Duyệt Duyệt ca ca tại sao lại khóc? Bị Miêu Mễ mắng sao?”
Hốc mắt của ta cũng đỏ bừng.
—————–
Tiệc sinh nhật, ngoại trừ ba người của Huyền Thiên Tông, cha nuôi hồ ly, còn có một vị khách bất ngờ — Thố Tử La Kiệt. Sau chiến tranh, hắn chủ động xin ở lại biên cảnh, hai ngày này vừa vặn trở về báo cáo công tác.
Ta vẫn rất cảm kích hắn chiếu cố ta, cho nên trong lòng âm thầm coi hắn như ca ca.
“Mau gọi La thúc thúc!”
“La thúc thúc!”
Con thỏ không hề để bụng chuyện bị hồ ly đoạt mất vị trí cha nuôi, hắn rất thích A Bích, quà sinh nhật hắn đưa tới cũng rất đặc biệt, là hai con thỏ nhỏ, loài thỏ đặc biệt của Bắc Dục Quốc.
Hồ ly cũng chuẩn bị cho con nuôi một phần hậu lễ, thuận tiện đưa tới một phần lễ mọn cho ta — một quyển mỹ nam đồ.
Ta đã nói với hồ ly, ta chỉ phụ trách thẩm tra điều kiện ngoại hình, những cái khác đều do hắn quyết định.
Cao trào của tiệc sinh nhật đương nhiên là màn ăn bánh ga tô.
Nến cắm trên bánh trong gió chớp nháy, A Bích đội trùm đầu hải tặc mà ta làm, đứng ở trên ghế, từ từ nhắm lại hai mắt, chuẩn bị ước nguyện như lời ta nói.
“Nhớ là không thể nói ra, nói ra sẽ không linh nghiệm.” Ta ở một bên nhắc nhở.
“Còn cần phải nói ra sao? Nhất định là muốn một tiểu đệ đệ.” Mỹ nhân sư phụ ở một bên chen vào.
Ta hoài nghi mỹ nhân sư phụ mới là người mang thai, cảm xúc không bình thường trầm trọng! Để hồi báo lại, ta cắt cho hắn một phần bánh ngọt lớn thứ hai, phần lớn nhất đương nhiên là để lại cho phụ thân tướng quân.
Mặt của mỹ nhân sư phụ quả nhiên xụ xuống. Ha ha, chỉ có ta cùng Thúy Vi cảm thấy đây mới là mỹ vị.
Long Đại Tướng quân sau đó mới đến. Dưới sự hy vọng tha thiết của ta và A Bích, hắn ăn phần bánh ngọt lớn nhất kia.
A Bích thật cao hứng, bởi vì ta nói cho nó ăn bánh sinh nhật chính là thể hiện tình cảm của phụ thân với nó; ta cũng thật cao hứng, bởi vì Long Đại Tướng quân cau mày mà ăn!
A Bích hôm nay rất hưng phấn, ta thực vất vả mới dỗ ngủ được nó.
Long Đại Tướng quân còn đang ngồi ở gian ngoài uống trà, có lẽ là bị miếng bánh ngọt kia ngấy phát hoảng. Khi ta đi ra, trong tay hắn đang cầm một quyển sách nhỏ lật qua lật lại.
A! Là mỹ nam đồ của ta! Vốn định để đêm nay chậm rãi thưởng thức!
Ta vội vàng chạy lại muốn cướp, nhưng không được, hắn cao hơn ta.
“Ngươi muốn cái này làm gì?”
“Ngươi không cần xen vào! Mau trả lại cho ta!”
Ta muốn giật lấy nhưng lại không dám, sợ bị giật rách.
“Ha ha, đều là mỹ nam nha.”
“Thích cái đẹp mọi người đều có, ngươi có thể ngắm mỹ nữ tại sao ta không được nhìn mỹ nam? Ngươi đang thể hiện sự kì thị giới tính nghiêm trọng đấy!”
“Nhiều mỹ nam như vậy, hay là Đa Đa chưa vừa lòng với chuyện kinh doanh ở Dược Thiện phường?”
“Phi! Phi! Phi! Nói lung tung cái gì! Sao ta có thể làm loại chuyện bức lương vì xướng* này.” Ta thầm nghĩ ta cũng không phải hoa khôi.
*Bức lương vi xướng: ép con gái nhà lành trở thành kỹ nữ.
“Hai mươi ba tuổi, chưa hôn, không có con, thân thể khỏe mạnh, tính cách ôn hòa; hai mươi bảy tuổi, mất thê tử, có một nữ nhi, thân thể khỏe mạnh, tính cách ổn trọng; mười chín tuổi, chưa hôn, chưa có con……”
Hồ ly này, sao có thể để ta trâu già gặm cỏ non được. A! Không đúng! “Không được xem! Không được xem!”
Ta không dám lớn tiếng, chỉ có thể dùng sức trừng lớn mắt, ý đồ đe dọa hắn.
Quyển sách trong tay bị hắn dùng sức nắm chặt, khiến ta hoảng sợ không ít.
“Thoạt nhìn giống như tuyển vị hôn phu, nhưng không có tính danh, thân thế.”
Đôi mắt mặc ngọc của hắn nhìn chằm chằm ta, “Đa Đa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Ta bị hắn nhìn chằm chằm hơi hoảng hốt, nhưng nghĩ lại, sợ cái gì, hắn chỉ là phụ thân của A Bích, không phải phu quân của ta, nghĩ thế giọng nói cũng bình tĩnh trở lại, “Cái gì cũng có nguyên nhân của nó, không thể nói được, còn xin đại tướng quân trả vật lại cho chủ.”
“Nguyên nhân?” Hắn cúi đầu suy nghĩ một lát, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm ta, “Là nguyên nhân giống như lần trước đi?”
Nam nhân này không có việc gì thông minh như thế làm gì! Thôi, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, ngươi đã đoán được, ta cũng không cần che giấu, dù sao ngươi cũng không có quyền cản trở ta.
“Việc này không có quan hệ với đại tướng quân, đại tướng quân không cần hỏi đến.” Ta cố nói bằng giọng điệu lạnh lùng nhất có thể.
“Vì sao? Ngươi có A Bích còn chưa đủ sao?” Dường như hắn có chút tức giận.
“Nhiều con nhiều phúc nha! Nam nhân các ngươi có thể ba vợ bốn nàng hầu, còn ta chỉ muốn có thêm một đứa nhỏ, không được sao?”
Có để ý cũng nên là chuyện của A Bích, ngươi xen vào chuyện của ta làm gì.
Hắn đặt tay ở sau lưng, trong tay vẫn nắm quyển mỹ nam đồ kia, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Ta nhẹ nhàng tiến lên, nghĩ đến chuyện tập kích đột ngột.
“Ngươi đang oán trách ta xen vào giữa ngươi cùng A Bích sao?” Hắn đột nhiên lên tiếng, khiến ta ở phía sau không dám nhúc nhích.
“Không có! A Bích là đứa nhỏ tốt, nên được phụ thân thương yêu.”
Ta nói thật tình, nhưng lần này ta quyết không muốn biết phụ thân của đứa nhỏ là ai, cũng không muốn hắn biết ta là ai.
“Không có tên họ, không có thân thế, ngươi muốn hoàn toàn chặt đứt tất cả.”
Long Đại Tướng quân quay người lại, giọng điệu có chút ai oán, “Nói đến cùng, vẫn là ngươi oán ta.”
“Tùy ngươi nghĩ thế nào, trước đem vật đó trả lại cho ta.”
Ta duỗi tay nắm lấy tập mỹ nam đồ, lần này hắn không có ngăn cản. Ta vuốt sách, hoàn hảo, không có rách.
“Nếu nguyên nhân tại ta, để ta giúp ngươi tìm.” Hắn khôi phục lại vẻ mặt thản nhiên.
A! Ta lại bị hắn dọa sợ: “Ha ha, Long Đại Tướng quân nói đùa rồi, loại chuyện nhỏ như thế này sao có phiền ngươi, ta tự mình lựa chọn là được rồi.”
“Những người đó không được.” Hắn khinh bỉ nhìn sách trong tay ta.
“Ha ha, đó là đương nhiên, quân nhân tài ba giống Long Đại Tướng đúng là chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cho nên lần này Đa Đa không dám hy vọng xa vời.”
Mặt của hắn hơi hồng lên,“Ngươi có thể cân nhắc.”
“Cảm tạ, đã có người giúp ta.” Ta sẽ không dưa dê vào miệng hổ đâu.
“Hừ, là Thương Dung đi.”
“Sao ngươi……” Ta đúng lúc ngậm miệng, nói ra không phải thừa nhận sao.
“Ngoại trừ hắn, ngươi có thể tìm ai. Tuy rằng hắn giao thiệp rộng rãi, nhưng phần lớn là đều là với người làm ăn. Những kẻ ngu xuẩn chắc chắn ngươi sẽ không muốn, vậy những kẻ giảo hoạt ngươi lại dám muốn sao?”
“Ngươi có thể tìm dạng người thế nào?”
“Vương công quý tộc, con cháu quan lại, chiến tướng sa trường, ngươi muốn loại nào?”
“Ha ha, cửa quá cao, cảm tạ. Ta không muốn rơi vào bẫy nữa, lần này là giao dịch tiền tài trần trụi.”
“Hừ, vương công quý tộc cũng có thời điểm thất thế, con cháu quan lại cũng có thời điểm sa sút, chiến tướng sa trường cũng có thời điểm chiến bại, đều có thể dùng tiền thu mua.”
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, “Về phần ‘mắc mưu’, lần trước hình như là tự ngươi tìm tới cửa.”
Mặt của ta cũng đỏ lên, “Vô cớ lấy lòng, không gian tức đạo! Không có khả năng chỉ vì đại tướng quân cảm thấy có lỗi với ta mới chuyện này đi.”
“Không sai! Ta muốn để A Bích về nhận tổ tông.”
Ta biết ngay mà! “Không được! A Bích chọn đường gì, muốn cuộc sống như thế nào, để cho chính nó lựa chọn. Nhưng hiện tại ta sẽ không để cho nó rời xa ta!”
“Ta cũng không phải muốn tách các ngươi ra, ta chỉ muốn mang theo con ta đi ra ngoài, để cho A Bích có thể thoải mái gọi tiếng ‘phụ thân’.”
Hắn nói chuyện vẻ mặt rất nghiêm túc.
Mặc kệ cuối cùng A Bích chọn ai, ta đều đã chuẩn bị tâm lý tốt cho việc công khai quan hệ của hắn và A Bích, chỉ cần hắn có thể bảo hộ A Bích. Còn chuyện hắn muốn giúp đỡ, ha ha, có thêm nhiều lựa chọn cũng không tệ. Đương nhiên, ta nhất định phải cẩn thận, không thể quên hắn còn giảo hoạt hơn hồ ly.
“Được, một lời đã định. Ta ở đây đợi tin tốt của đại tướng quân.”
Về nhà, Long Đại Tướng quân đang ở trong phòng dạy A Bích viết chữ. Nhìn bộ dạng gặp biến không sợ của hắn, ta bỗng nhiên nghĩ nếu hắn biết ta chuyện lại đi tìm nam nhân để sinh một đứa nhỏ sẽ có biểu hiện gì, có điều lý trí nói cho ta biết hiện tại không phải là thời điểm thích hợp.
Nửa tháng nữa sẽ là sinh nhật tròn ba tuổi của A Bích, ta mang theo Thúy Vi đi đến tiệm may vài bộ quần áo mới, A Bích một bộ, ta một bộ. Ngày sinh nhật của đứa nhỏ cũng là ngày mẫu thân chịu khổ, đương nhiên ta cũng nên được bồi thường cái gì đó.
Ta vào trong phòng thay bộ đồ mới, chuẩn bị để cho thợ may nhìn xem có cái gì cần phải chỉnh sửa hay không. Bên tai lại truyền đến đến giọng nói quen thuộc.
“Tỷ tỷ, lụa Tử Quang là cống phẩm Thụy Quốc đưa tới, Hoàng Thượng cũng chỉ được có nửa cuộn, mà lão thái bà lại đem tất cả ban cho tiểu tiện nhân kia, chỉ bởi vì trong bụng nàng ta có nhiều hơn một khối thịt!”
“Thư Tú, đừng nói như vậy, đó là bà bà của muội. Nếu muội thích, thì cầm lấy nửa cuộn còn lại của ta đi.”
“Muội cũng không hiếm lạ lụa Tử Quang, chỉ là nuốt không trôi cục tức này. Bọn hạ nhân lại không phân rõ được ai mới là thiếu phu nhân thực sự.”
“Vị trí chính thất không phải vẫn là của muội sao, chỉ cần muội có tin vui là được. Dù sao thì con chính thất và con thiếp không thể so sánh được.”
“Hừ! Muội đương nhiên biết con chính thất và con thiếp bất đồng! Muội cũng không có số mệnh tốt như tỷ tỷ, đã có hai đứa nhỏ rồi, tỷ phu có tìm thêm tiểu thiếp cũng không uy hiếp được địa vị của tỷ.”
“Thư Tú, ý tứ của ta không phải như thế!”
“Ai, quên đi, không nói. Chúng ta ra ngoài thôi.”
Ta không hề cố ý lảng tránh người của Tống gia, cũng không muốn ở trước mặt bọn họ diễu võ dương oai, vài năm này ta rất ít khi nghĩ tới bọn họ, chỉ là thỉnh thoảng nhớ đến Thư Kiệt. Dưới cái nhìn của ta, bọn họ và ta đã không còn quan hệ gì. Cho nên ta rất tự nhiên xốc rèm đi ra ngoài.
Quả nhiên là hoa tỷ muội của Tống gia năm đó. Thư Vân đã không còn vẻ thanh cao đài các của đại tài nữ, chỉ có thể dùng từ ôn thuần nhún nhường để hình dung, xem ra Chu thám hoa dạy dỗ rất được, nghe nói phu thê Chu phủ rất hòa thuận, ta đột nhiên cảm thấy may mắn.
Thư Tú cũng không còn vẻ non nớt của năm đó, trang phục trên người càng thêm thành thục diễm lệ, ngạo mạn trên mặt cũng càng thêm đậm. Nhớ tới những lời vừa rồi, nói vậy là do không thể sinh con trai mà không được coi trọng, đối với người từ nhỏ kiêu căng thành thói như nàng đúng là đả kích. Ha ha, tuy nàng là nữ nhi của Tả tướng, nhưng Tống đại nhân là người giữ gìn luân lý đạo đức phong kiến, nhất định sẽ không chấp nhận hành vi tranh giành tình nhân, ngỗ nghịch cha mẹ chồng của nàng, nàng nhất định rất buồn bực.
Thư Vân trông thấy ta trước. Không hổ là tỷ muội chung sống hơn mười năm, tuy rằng trang phục thay đổi, nhưng vẫn nhận ra ta. Nàng sững sờ một lát, cho tới khi nhìn thấy Thúy Vi mới kêu lên: “Thư Phàm! Là ngươi……”
Tống Thư Phàm tuy rằng là ngôi sao lỗi thời, nhưng chuyện nàng gây ra chính là một đả kích lớn cho xã hội thượng lưu, trong tiệm may này lại tụ tập không ít danh nhân xã giao, lập tức có tiếng xì xào nho nhỏ.
Thư Tú vội vàng giữ chặt lấy Thư Vân, “Trong phòng nhiều người ít ánh sáng, tỷ tỷ nhận nhầm rồi.”
Thư Vân cũng phản ứng lại, “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Thúy Vi không biết khi nào lại trở nên thông minh, không chút hoang mang cúi người hành lễ với hai nàng, “Thúy Vi gặp qua Đại tiểu thư, Tam tiểu thư.”
Hai người biến sắc, ngay cả quần áo đã may xong cũng không kịp lấy cuống quít bỏ đi.
Những tiếng nói nhỏ chung quanh không dừng lại, ta không quan tâm, ta chỉ để ý đến bộ đồ mới trên người có đẹp hay không, mốt trang phục cao cấp này đúng là không rẻ.
Ta không đi hỏi thăm xem tin tức “Tống Nhị tiểu thư hồi kinh” có ảnh hưởng gì đến xã hội hay không, bởi vì ta bận thật sự. Ta phải chuẩn bị sinh nhật cho A Bích, phải chuẩn bị công tác mở chi nhánh cho Dược Thiện phường, còn phải giám sát hành động tìm người của hồ ly.
Hồ ly oán giận nói hắn sắp bị ta biến thành tú bà kỹ viện rồi. Ta nói trải qua lần tôi luyện này, hắn đã có tư cách để kinh doanh Ngưu Lang điếm* rồi. Khi hắn biết được thế nào là Ngưu Lang điếm thì mắng to mình có mắt không tròng, quen người không nên quen. Ta nói với hắn: “Ngươi không nên nhìn mọi chuyện hạn hẹp như thế, có cầu mới có cung. Ngươi nhìn xem trên thị trường có nhu cầu thế nào rồi hãy nói.”
*Ngưu Lang điếm: kiểu như kỹ viện nhưng là nam nhân phục vụ.
Qua vài ngày, hồ ly tới tìm ta, nói có thể thử xem, khiến ta sợ tới mức chạy trối chết.
Đương nhiên, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là — sinh nhật A Bích. Ta tự tay may cho nó một cái khăn đội đầu kiểu hải tặc [ta chỉ biết làm cái này], không tin không đấu lại được mũ tướng quân kia! Ta còn một tuyệt chiêu khác — bánh gato! Ha ha, Long Đại Tướng nhất định không biết làm cái này.
A Bích được mọi người trong Huyền Thiên Tông vô cùng yêu quý, ngoại trừ tiên tử sư nương không tiện đi lại, những người khác đều đến đây.
Duyệt Duyệt bảo bối là người đến đầu tiên. Thanh danh của hắn ở trên giang hồ càng ngày càng nổi. Ta biết cho hắn một khoảng trời, hắn định có thể bay rất cao. Thời điểm hắn đến ta vừa dỗ A Bích ngủ trưa. Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, Thúy Vi bưng chè đậu xanh ướp lạnh tới. Hắn cầm cái muỗng nhỏ, không ngừng quấy quấy chè trong bát, nhưng lại không đưa vào miệng, chỉ là tùy tiện gõ muỗm vào thành bát tạo nên những tiếng lách cách nho nhỏ.
Nhưng Duyệt Duyệt bảo bối dường như có tâm sự gì đó. Ta không ép buộc hắn nói ra, hắn không phải là người ép mà được.
“Sư phụ.” Hắn không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào muỗng nhỏ trong tay.
Gọi ta sư phụ, như vậy nhất định có chuyện vô cùng trọng yếu. Ta ngồi nghiêm chỉnh lại.
“Ta muốn hỏi ngài về một người.” Những lời này nói thật miễn cưỡng.
Tìm ta hỏi người? Lại còn là chuyện khó mở miệng? Là nhân vật nào lại quan trọng như vậy? Nhớ tới mỹ nhân sư phụ từng nói hai năm nay Duyệt Duyệt bảo bối dường như đang tìm người nào đó. Chẳng lẽ là băng sơn thiếu niên động xuân tâm!
Ta hưng phấn bắt lấy bả vai Duyệt Duyệt bảo bối, “Duyệt Duyệt bảo bối ngươi yên tâm, ánh mắt sư phụ không rất được, đương nhiên sư phụ đối với ánh mắt của ngươi cũng vô cùng tin tưởng. Nói đi, là mỹ nữ nhà ai?”
“Ngươi nói lung tung gì vậy! Ta nói chuyện nghiêm túc!” Duyệt Duyệt bảo bối có chút không vui.
“A? Tìm đồ tức không phải chuyện nghiêm túc sao?”
Ta thấy mặt Duyệt Duyệt bảo bối hơi biến đen, không dám nói nữa, thu tay lại, “Ta chỉ cho rằng…… Được rồi, ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, sư phụ nhất định sẽ trả lời thẳng thắn.”
Thấy bộ dạng ủy khuất của ta, sắc mặt của Duyệt Duyệt bảo bối mới hòa hoãn lại một chút.
“Ngươi còn nhớ ngươi từng đề cập một người với ta không, ngươi nói hắn và ta bộ dạng rất giống nhau, tên cũng rất giống, còn nói chúng ta có thể là huynh đệ.”
“A! Ngươi nói Cổ Thiên Lạc?! Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi đúng là rất giống, nhất khi ngươi cười lên.”
“Ngươi biết hắn ở chỗ nào không?” Trong ánh mắt Duyệt Duyệt bảo bối có chút kích động.
“A? Ngươi tìm hắn làm gì?” Chẳng lẽ Cổ Thiên Lạc cũng xuyên qua đến đây!
Duyệt Duyệt bảo bối lại cúi đầu, “Ta nghĩ…… Ta biết phụ thân đối xử với mẫu thân rất tốt, nhưng…… có lẽ trước khi phụ thân gặp được mẫu thân, từng……”
“Từng cái gì? Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Duyệt Duyệt bảo bối từ khi nào cũng ấp a ấp úng như thế.
Hắn ngẩng mạnh đầu lên đầu,“Ta nghĩ hắn rất có thể là huynh đệ của ta!”
Cái gì! Ta có thể tránh được Nghênh Tiên trà, nhưng lại thiếu chút nữa không tránh thoát khỏi chè đậu xanh.
“Ngươi……vài năm nay ngươi đi tìm hắn?”
“Đúng vậy! Nhưng vẫn không tìm thấy, đành phải tới hỏi ngươi. Ngươi có vẻ là người duy nhất gặp qua hắn.”
“Ngươi phát điên cái gì vậy!”
Ta đánh lên người hắn,“Làm sao hắn có thể là huynh đệ của ngươi!”
“Hắn không phải?”
“Đương nhiên không phải! Ta có thể cam đoan với ngươi, hắn cùng với Quân gia của ngươi không có một chút quan hệ nào! Sao ngươi có thể hoài nghi phụ thân ngươi!” Năm đó tình cảm của phu phụ Quân gia vô cùng nổi tiếng.
“Ta……”
Vẻ mặt Duyệt Duyệt bảo bối trở nên thất vọng,“Ta chỉ muốn tìm hiểu, biết đâu ta thật sự có huynh đệ……”
Bàn tay đánh về phía đầu của hắn ngừng lại. Chỉ là hắn muốn có một người thân, mặc kệ là phương thức thế nào, giống như ta năm đó. Lại nghĩ bởi vì một câu lời nói đùa của ta, khiến hắn lãng phí rất nhiều thời gian, cho hắn hy vọng lại đến thất vọng, ta thật sự hận không thể đánh vào người mình.
“Ngốc nghếch!” Bàn tay vẫn đánh vào người hắn. “Ai nói ngươi không có huynh đệ!”
“Không phải vừa rồi ngươi nói……” Vẻ mặt Duyệt Duyệt bảo bối kinh ngạc.
Ta không để ý đến hắn, xoay người chạy vào phòng ngủ, ôm lấy A Bích còn đang ngủ say đi ra ngoài.
Ta đặt A Bích đến trước mặt hắn, “Mau gọi ca ca!”
A Bích còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Duyệt Duyệt bảo bối vẫn rất cao hứng, nhào vào trong lòng của hắn.
“Duyệt Duyệt ca ca! Duyệt Duyệt ca ca!” Lần này phát âm thật chuẩn.
“Duyệt Duyệt ca ca tại sao lại khóc? Bị Miêu Mễ mắng sao?”
Hốc mắt của ta cũng đỏ bừng.
—————–
Tiệc sinh nhật, ngoại trừ ba người của Huyền Thiên Tông, cha nuôi hồ ly, còn có một vị khách bất ngờ — Thố Tử La Kiệt. Sau chiến tranh, hắn chủ động xin ở lại biên cảnh, hai ngày này vừa vặn trở về báo cáo công tác.
Ta vẫn rất cảm kích hắn chiếu cố ta, cho nên trong lòng âm thầm coi hắn như ca ca.
“Mau gọi La thúc thúc!”
“La thúc thúc!”
Con thỏ không hề để bụng chuyện bị hồ ly đoạt mất vị trí cha nuôi, hắn rất thích A Bích, quà sinh nhật hắn đưa tới cũng rất đặc biệt, là hai con thỏ nhỏ, loài thỏ đặc biệt của Bắc Dục Quốc.
Hồ ly cũng chuẩn bị cho con nuôi một phần hậu lễ, thuận tiện đưa tới một phần lễ mọn cho ta — một quyển mỹ nam đồ.
Ta đã nói với hồ ly, ta chỉ phụ trách thẩm tra điều kiện ngoại hình, những cái khác đều do hắn quyết định.
Cao trào của tiệc sinh nhật đương nhiên là màn ăn bánh ga tô.
Nến cắm trên bánh trong gió chớp nháy, A Bích đội trùm đầu hải tặc mà ta làm, đứng ở trên ghế, từ từ nhắm lại hai mắt, chuẩn bị ước nguyện như lời ta nói.
“Nhớ là không thể nói ra, nói ra sẽ không linh nghiệm.” Ta ở một bên nhắc nhở.
“Còn cần phải nói ra sao? Nhất định là muốn một tiểu đệ đệ.” Mỹ nhân sư phụ ở một bên chen vào.
Ta hoài nghi mỹ nhân sư phụ mới là người mang thai, cảm xúc không bình thường trầm trọng! Để hồi báo lại, ta cắt cho hắn một phần bánh ngọt lớn thứ hai, phần lớn nhất đương nhiên là để lại cho phụ thân tướng quân.
Mặt của mỹ nhân sư phụ quả nhiên xụ xuống. Ha ha, chỉ có ta cùng Thúy Vi cảm thấy đây mới là mỹ vị.
Long Đại Tướng quân sau đó mới đến. Dưới sự hy vọng tha thiết của ta và A Bích, hắn ăn phần bánh ngọt lớn nhất kia.
A Bích thật cao hứng, bởi vì ta nói cho nó ăn bánh sinh nhật chính là thể hiện tình cảm của phụ thân với nó; ta cũng thật cao hứng, bởi vì Long Đại Tướng quân cau mày mà ăn!
A Bích hôm nay rất hưng phấn, ta thực vất vả mới dỗ ngủ được nó.
Long Đại Tướng quân còn đang ngồi ở gian ngoài uống trà, có lẽ là bị miếng bánh ngọt kia ngấy phát hoảng. Khi ta đi ra, trong tay hắn đang cầm một quyển sách nhỏ lật qua lật lại.
A! Là mỹ nam đồ của ta! Vốn định để đêm nay chậm rãi thưởng thức!
Ta vội vàng chạy lại muốn cướp, nhưng không được, hắn cao hơn ta.
“Ngươi muốn cái này làm gì?”
“Ngươi không cần xen vào! Mau trả lại cho ta!”
Ta muốn giật lấy nhưng lại không dám, sợ bị giật rách.
“Ha ha, đều là mỹ nam nha.”
“Thích cái đẹp mọi người đều có, ngươi có thể ngắm mỹ nữ tại sao ta không được nhìn mỹ nam? Ngươi đang thể hiện sự kì thị giới tính nghiêm trọng đấy!”
“Nhiều mỹ nam như vậy, hay là Đa Đa chưa vừa lòng với chuyện kinh doanh ở Dược Thiện phường?”
“Phi! Phi! Phi! Nói lung tung cái gì! Sao ta có thể làm loại chuyện bức lương vì xướng* này.” Ta thầm nghĩ ta cũng không phải hoa khôi.
*Bức lương vi xướng: ép con gái nhà lành trở thành kỹ nữ.
“Hai mươi ba tuổi, chưa hôn, không có con, thân thể khỏe mạnh, tính cách ôn hòa; hai mươi bảy tuổi, mất thê tử, có một nữ nhi, thân thể khỏe mạnh, tính cách ổn trọng; mười chín tuổi, chưa hôn, chưa có con……”
Hồ ly này, sao có thể để ta trâu già gặm cỏ non được. A! Không đúng! “Không được xem! Không được xem!”
Ta không dám lớn tiếng, chỉ có thể dùng sức trừng lớn mắt, ý đồ đe dọa hắn.
Quyển sách trong tay bị hắn dùng sức nắm chặt, khiến ta hoảng sợ không ít.
“Thoạt nhìn giống như tuyển vị hôn phu, nhưng không có tính danh, thân thế.”
Đôi mắt mặc ngọc của hắn nhìn chằm chằm ta, “Đa Đa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Ta bị hắn nhìn chằm chằm hơi hoảng hốt, nhưng nghĩ lại, sợ cái gì, hắn chỉ là phụ thân của A Bích, không phải phu quân của ta, nghĩ thế giọng nói cũng bình tĩnh trở lại, “Cái gì cũng có nguyên nhân của nó, không thể nói được, còn xin đại tướng quân trả vật lại cho chủ.”
“Nguyên nhân?” Hắn cúi đầu suy nghĩ một lát, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm ta, “Là nguyên nhân giống như lần trước đi?”
Nam nhân này không có việc gì thông minh như thế làm gì! Thôi, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, ngươi đã đoán được, ta cũng không cần che giấu, dù sao ngươi cũng không có quyền cản trở ta.
“Việc này không có quan hệ với đại tướng quân, đại tướng quân không cần hỏi đến.” Ta cố nói bằng giọng điệu lạnh lùng nhất có thể.
“Vì sao? Ngươi có A Bích còn chưa đủ sao?” Dường như hắn có chút tức giận.
“Nhiều con nhiều phúc nha! Nam nhân các ngươi có thể ba vợ bốn nàng hầu, còn ta chỉ muốn có thêm một đứa nhỏ, không được sao?”
Có để ý cũng nên là chuyện của A Bích, ngươi xen vào chuyện của ta làm gì.
Hắn đặt tay ở sau lưng, trong tay vẫn nắm quyển mỹ nam đồ kia, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Ta nhẹ nhàng tiến lên, nghĩ đến chuyện tập kích đột ngột.
“Ngươi đang oán trách ta xen vào giữa ngươi cùng A Bích sao?” Hắn đột nhiên lên tiếng, khiến ta ở phía sau không dám nhúc nhích.
“Không có! A Bích là đứa nhỏ tốt, nên được phụ thân thương yêu.”
Ta nói thật tình, nhưng lần này ta quyết không muốn biết phụ thân của đứa nhỏ là ai, cũng không muốn hắn biết ta là ai.
“Không có tên họ, không có thân thế, ngươi muốn hoàn toàn chặt đứt tất cả.”
Long Đại Tướng quân quay người lại, giọng điệu có chút ai oán, “Nói đến cùng, vẫn là ngươi oán ta.”
“Tùy ngươi nghĩ thế nào, trước đem vật đó trả lại cho ta.”
Ta duỗi tay nắm lấy tập mỹ nam đồ, lần này hắn không có ngăn cản. Ta vuốt sách, hoàn hảo, không có rách.
“Nếu nguyên nhân tại ta, để ta giúp ngươi tìm.” Hắn khôi phục lại vẻ mặt thản nhiên.
A! Ta lại bị hắn dọa sợ: “Ha ha, Long Đại Tướng quân nói đùa rồi, loại chuyện nhỏ như thế này sao có phiền ngươi, ta tự mình lựa chọn là được rồi.”
“Những người đó không được.” Hắn khinh bỉ nhìn sách trong tay ta.
“Ha ha, đó là đương nhiên, quân nhân tài ba giống Long Đại Tướng đúng là chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cho nên lần này Đa Đa không dám hy vọng xa vời.”
Mặt của hắn hơi hồng lên,“Ngươi có thể cân nhắc.”
“Cảm tạ, đã có người giúp ta.” Ta sẽ không dưa dê vào miệng hổ đâu.
“Hừ, là Thương Dung đi.”
“Sao ngươi……” Ta đúng lúc ngậm miệng, nói ra không phải thừa nhận sao.
“Ngoại trừ hắn, ngươi có thể tìm ai. Tuy rằng hắn giao thiệp rộng rãi, nhưng phần lớn là đều là với người làm ăn. Những kẻ ngu xuẩn chắc chắn ngươi sẽ không muốn, vậy những kẻ giảo hoạt ngươi lại dám muốn sao?”
“Ngươi có thể tìm dạng người thế nào?”
“Vương công quý tộc, con cháu quan lại, chiến tướng sa trường, ngươi muốn loại nào?”
“Ha ha, cửa quá cao, cảm tạ. Ta không muốn rơi vào bẫy nữa, lần này là giao dịch tiền tài trần trụi.”
“Hừ, vương công quý tộc cũng có thời điểm thất thế, con cháu quan lại cũng có thời điểm sa sút, chiến tướng sa trường cũng có thời điểm chiến bại, đều có thể dùng tiền thu mua.”
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, “Về phần ‘mắc mưu’, lần trước hình như là tự ngươi tìm tới cửa.”
Mặt của ta cũng đỏ lên, “Vô cớ lấy lòng, không gian tức đạo! Không có khả năng chỉ vì đại tướng quân cảm thấy có lỗi với ta mới chuyện này đi.”
“Không sai! Ta muốn để A Bích về nhận tổ tông.”
Ta biết ngay mà! “Không được! A Bích chọn đường gì, muốn cuộc sống như thế nào, để cho chính nó lựa chọn. Nhưng hiện tại ta sẽ không để cho nó rời xa ta!”
“Ta cũng không phải muốn tách các ngươi ra, ta chỉ muốn mang theo con ta đi ra ngoài, để cho A Bích có thể thoải mái gọi tiếng ‘phụ thân’.”
Hắn nói chuyện vẻ mặt rất nghiêm túc.
Mặc kệ cuối cùng A Bích chọn ai, ta đều đã chuẩn bị tâm lý tốt cho việc công khai quan hệ của hắn và A Bích, chỉ cần hắn có thể bảo hộ A Bích. Còn chuyện hắn muốn giúp đỡ, ha ha, có thêm nhiều lựa chọn cũng không tệ. Đương nhiên, ta nhất định phải cẩn thận, không thể quên hắn còn giảo hoạt hơn hồ ly.
“Được, một lời đã định. Ta ở đây đợi tin tốt của đại tướng quân.”
Tác giả :
Hỉ Thiện Đại Nhân