Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân
Chương 159
Chương 159
Lần nữa trở lại Kinh đô, Triệu Mạt Thương cũng tốt, Thương Mặc cũng vây, đều có chút dở khóc dở cười. Luôn cảm thấy hai người bọn họ gần đây vẫn luôn ở hai địa phương bôn ba, không có ngừng nghỉ. Cũng vì vậy, càng thêm chờ mong cuộc sống sau khi vụ án kết thúc. Các cô đã không muốn trải qua cuộc sống sóng lớn dồn dập như vậy nữa, cuộc sống yên tĩnh mới là điều mà các cô muốn nhất.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày kế tiếp Triệu Mạt Thương liền mang xấp tài liệu trở về Viện kiểm sát, tiến hành các thủ tục, hai ngày sau đem thư kháng tụng mang đến pháp viện, yêu cầu phúc thẩm bản án. Đương nhiên, cử động như vậy lại gây nên một mảnh xôn xao trong giới tư pháp, đặc biệt là thái độ của Tòa án tối cao, có vẻ hơi có chút khó phân biệt rồi.
"Gần đây giống như có chút quỷ dị a." Thương Mặc ôm Triệu Mạt Thương, cái cằm dựa vào bờ vai của cô, "Yên lặng đến làm cho người khác cảm thấy bất an."
"Vụ án ba tuần nữa sẽ bắt đầu thẩm định." Triệu Mạt Thương tựa ở trong lòng Thương Mặc, hai người cùng nhau đứng ở sân thượng ôm nhau nói chuyện phiếm, "Tuần thứ tư kết án, sau đó, tuần thứ năm chị lập tức đến văn phòng Kiểm sát trưởng từ chức."
Cô mệt mỏi, muốn cùng Thương Mặc giống như lúc trước, cuộc sống đơn giản ngọt ngào mà ấm áp.
"Ừm." Trong mũi Thương Mặc tràn đầy mùi thơm thoang thoảng trên người Triệu Mạt Thương, trong lòng một trận tĩnh mịch, cánh tay ôm thật chặt vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Mạt Thương, chợt nhớ tới một việc, "Bảo bối, có phải chị đã từng nói qua muốn vì em sinh con phải không?"
Ngẩn người, tiếp lấy cười nhạt một tiếng nghiêng đầu nhìn Thương Mặc, Triệu Mạt Thương không nói gì, ánh mắt lại làm cho Thương Mặc cảm thấy rất là uất ức.
"Thế nhưng, sinh con rất thống khổ đó." Thương Mặc trong lúc học đại học chọn môn học chính là tính học*, tính học nghe tựa hồ có chút không oai phong. Nhưng Thương Mặc vẫn cảm thấy, giáo viên dạy môn học này - Lý lão sư hói đầu, mới là nam nhân tốt chân chính biết quan tâm vợ của mình. Nàng nhớ kỹ thời điểm lão sư kia đang giảng đến phần phụ nữ sinh con, còn chiếu cả video khi phụ nữ sinh con, đồng thời đối với nam sinh đang ngồi nói, "Các nam sinh, dù cho các cậu có dốc sức liều mạng mà suy nghĩ, đi cảm thụ, cũng không thể chân chính cảm nhận được phụ nữ mang thai mười tháng, đồng thời trải qua đau đớn đáng sợ sau đó sinh ra đứa con thống khổ như thế nào."
Lúc đó, tất cả mọi người tại chỗ đều bị những lời này cảm động, vô luận là nam hay nữ.
"Đứa ngốc..." Triệu Mạt Thương nghiêng người sang, tay lượn quanh trên cổ Thương Mặc, ẩn ý đưa tình mà nhìn xem nàng, "Thế nhưng mà có thể vì người mình yêu sinh con, là một chuyện rất hạnh phúc a."
Thương Mặc ngốc nghếch ngơ ngác nhìn Triệu Mạt Thương, miệng giật giật, mới chuẩn bị nói, Triệu Mạt Thương giơ tay lên nhẹ nhàng phong bế môi của nàng, "Cảm giác huyết mạch tương liên, Tiểu Đản, chị muốn trải qua cái loại cảm giác này."
Ánh mắt lập lánh, yên lặng nhìn xem Triệu Mạt Thương thật lâu, một hồi lâu, rủ xuống tầm mắt, lông mi rung rung thật lâu, lúc một lần nữa ngẩng đầu, trên mặt mang theo một nụ cười ấm áp, "Được."
Mặc dù.... nàng không phải rất thích trẻ con, nhưng nếu Triệu Mạt Thương nghĩ muốn hài tử của nàng như vậy, nàng vẫn sẽ nguyện ý tiếp thu đứa con của nàng và Triệu Mạt Thương.
"Đã biết em sẽ đáp ứng." Triệu Mạt Thương giơ tay lên nhẹ khẽ nhéo mũi Thương Mặc, "Chị muốn sinh ra một nữ nhi giống như Tiểu Đản, giống như một cô công chúa nhỏ, vô ưu vô lự mà sinh hoạt..."
Nói đến đây, Triệu Mạt Thương chợt nhẹ nhàng nhíu mày lại, nhớ lại lời Chu Chiến Quốc đã nói.
Đứa trẻ của Chu gia đã định trước không thể bình thường, chẳng bao lâu sau Thương Mặc vô ưu vô lự cũng là bởi vì cái ý nghĩ này của ông mà suýt chút nữa chết ở dưới súng địch nhân, vậy tương lai, con gái của các nàng, có thể cũng như vậy hay không?
Thương Mặc rất nhanh liền chú ý đến Triệu Mạt Thương biểu cảm không thích hợp, có chút bận tâm nhìn cô, "Làm sao vậy?"
"Tiểu Đản.... Con của chúng ta.... Về sau có phải sẽ phải tiếp tục làm Bang chủ Thanh Long Bang hay không ?" Triệu Mạt Thương níu lấy quần áo Thương Mặc, giọng nói trầm xuống, "Chị đột nhiên cảm giác được ý nghĩ của chị nhất định là giống như mẹ của em, thế nhưng mà tương lai....."
Kết tinh của cô và Tiểu Đản, trong tương lai sẽ gặp phải đủ loại nguy hiểm.... Nghĩ như vậy, chân mày Triệu Mạt Thương nhíu chặt hơn.
"Sẽ không." Thương Mặc nhẹ nhàng hôn lên trán Triệu Mạt Thương, "Em đoán... Em làm cái chức Bang chủ này cũng không đảm đương nổi bao lâu nữa."
Lúc đầu cho rằng hắc đạo phía nam yên bình, sau đó ba ba của nàng sẽ xuất hiện, nhưng đến bây giờ đều vẫn không có xuất hiện, để cho nàng vẫn cảm thấy rất là mê hoặc. Tuy vẫn nhận định Thương Thần Nho khẳng định không có chết, nhưng mà... mơ hồ vẫn còn có chút sợ hãi... Chỉ là lại nghĩ đến ba ba hình như vẫn dự định muốn từ bỏ Thương Lang Bang...
Nếu Thương Lang Bang thực sự bị ba của nàng trừ đi, hắc đạo cả nước liền như vậy bị Thanh Long Bang thống nhất rồi. Chính phủ sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện như vậy phát sinh sao? Mà gia nghiệp Chu gia to lớn như thế, thế lực cũng to lớn như thế, ở trong quân đội chiếm cứ vị trí trọng yếu như vậy, người chấp chính lại có thể khoan nhượng để người nhà họ Thương đem hắc đạo xưng bá sao?
Có lẽ, lúc trước hai huynh đệ Chu Hào, Chu Nghiễn đem nàng hẹn đến phòng ăn tiến hành một phen hỏi han có liên quan đến Tống Giang, cũng xuất phát từ suy nghĩ như vậy. Muốn chứng minh cho nhà cầm quyền thấy, nàng Thương Mặc, sẽ không làm Phương Lạp*, mà chỉ làm Tống Giang. Cũng có thể bởi vì Chu gia, người của phía trên cũng sẽ không lợi dụng triệt để thân phận "Tống Giang" này, sau đó ban tặng một ly rượu độc, chỉ là nàng là Thương bang chủ này, khả năng từ nay về sau sẽ phải cẩn thận cả đời.
*方腊 : Phương Lạp, lãnh tụ cuộc khởi nghĩa nông dân chống lại nhà Bắc Tống.
"Không làm Bang chủ cũng tốt." Thương Mặc cô ôm vào trong ngực, chân mày nhíu chặt tản ra, ánh mắt nhu hòa, môi ở trên mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve, "Làm một kiểm sát trưởng chính thức, cùng chị cùng nhau vì dân chờ lệnh."
"Được." Triệu Mạt Thương dùng sức gật đầu, "Tiểu Đản sẽ là một kiểm sát trưởng tốt!"
"Vâng, dốc lòng hướng học tỷ học tập!"
"Chán ghét...."
Theo thời gian ngày mở phiên toà càng gần, Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương đều có thể cảm giác được không khí xung quanh càng ngày càng ngưng trọng. Đặc biệt là Thương Mặc, sau khi mang theo người đã ngăn được mấy đợt ám sát, suýt nữa có loại xúc động muốn mắng Lệ bí thư não tàn.
Ở Kinh đô ban ngày ban mặt đi ám sát, người kia là điên rồi sao?
Bất quá nghĩ đến, đây cũng tính là được ăn cả ngã về không a!
Dựa theo tin tức Triệu Đình Vĩ bên kia truyền đến, Lệ bí thư cùng người nào đó của Quốc vụ viện là cùng một phe. Mà Triệu Đình Vĩ thân làm người trung lập, cũng bởi vì con gái mình khơi mào cuộc phong ba này mà rơi vào tình cảnh khó dễ, người của đảng phái đối phương không ngừng tạo áp lực qua đây, đã khiến cho hệ phái mà ông tham gia hết sức bất mãn. Vì toàn bộ Triệu gia, mặc dù đối với con gái của mình vẫn là rất để ý, Triệu Đình Vĩ làm thế nào đều không có biện pháp xuất thủ đi trợ giúp Triệu Mạt Thương, chỉ có thể tiếp tục đứng ở vị trí trung lập nhìn xem. Về phần Đan Trác, tuy Đan gia cũng không ngừng thu được cảnh cáo từ một số quan viên, thế nhưng bà yêu thương con gái của mình, vẫn lựa chọn cùng Thương Mặc bảo hộ Triệu Mạt Thương, phái ra rất nhiều người ngấm ngầm bảo vệ Triệu Mạt Thương. Còn về Chu gia, hiện nay như trước không có bất cứ động tĩnh gì, Thương Mặc cũng đối với bọn họ không có bất luận chờ mong gì. Nàng bây giờ là Thương Mặc, không phải không phải Chu Mặc, Chu gia dựa vào cái gì phải giúp nàng bảo vệ Triệu Mạt Thương?
"Ngày mai sẽ mở phiên toà rồi." Buổi tối thứ ba, sau khi Triệu Mạt Thương tắm xong, ngồi trước bàn trang điểm mặc cho Thương Mặc cầm máy sấy tóc giúp cô thổi tóc, nhìn dáng vẻ chuyên chú của Thương Mặc trong gương, chợt cảm khái nói.
"Ừ, đúng vậy." Động tác của Thương Mặc thuần thục đem một đầu tóc ướt của Triệu Mạt Thương thổi khô, lúc này mới đem máy sấy tóc bỏ lên trên bàn, từ phía sau ôm lấy Triệu Mạt Thương, "Em sẽ bảo vệ chị thật tốt."
"Tốt." Triệu Mạt Thương ngửa đầu, tay phải vòng qua phía sau kéo cổ Thương Mặc, ngửa đầu một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào trên môi Thương Mặc, "Chị yêu em."
"Em cũng vậy." Thương Mặc thì thào nói, đem cô ôm ngang lên, thả lên giường nằm nghiêng ở bên cạnh cô, "Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm chuẩn bị đó."
"Ừ, ngủ ngon, Tiểu Đản của chị." Triệu Mạt Thương thấy Thương Mặc tắt đèn ngủ, tay theo thói quen mò lấy xuống máy trợ thính bên tai Thương Mặc, giọng nói êm dịu, mang theo ước mơ đối với tương lai chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Trong bóng tối, vốn đã nhắm mắt Thương Mặc lần nữa mở mắt ra, nương ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn khuôn mặt Triệu Mạt Thương yên lặng nhu hòa ngủ, một cái hôn lần nữa rơi vào trên trán của cô ấy.
Nàng thực sự phải bảo vệ thật tốt cô, phải nhìn thấy cô đi tới vị trí công tố viên, chính nghĩa lẫm nhiên mà tuyên đọc đơn khởi tố, đem những quan viên kia ra ánh sáng.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Mạt Thương ở trong nụ hôn phớt qua của Thương Mặc tỉnh lại, trợn mắt liền nhìn thấy đôi mắt đen bóng mà nhu hòa, nháy mắt mấy cái, hai cánh tay lượn quanh trên cổ của nàng, tựa đầu chôn vào trên vai Thương Mặc, giọng nói quyến rũ mà lười biếng, "Tiểu Đản, mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ." Thương Mặc đem cả người cô ôm vào trong lòng, rất là cưng chiều, "Có muốn rời giường hay không?"
"Lại ôm thêm một lát." Triệu Mạt Thương cọ xát ngực Thương Mặc, dựa vào ôm ấp ấm áp, nghe từ trong lồng ngực Thương Mặc truyền tới tiếng tim đập mạnh mẽ, trong lòng hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ cần có Thương Mặc bên cạnh, cô sẽ luôn cảm thấy có cỗ lực đang chống đỡ cô, không phải vấn đề thực lực trên thực tế của Thanh Long Bang, mà là loại cảm giác tinh thần thỏa mãn bình yên.
Ước chừng 10 phút trôi qua, Triệu Mạt Thương triệt để tỉnh táo lại, hôn một chút hai má Thương Mặc, "Thực nghe lời, chị đi rửa mặt, em thay quần áo."
"Được" Thương Mặc buông cô ra, nhìn cô xuống giường vào phòng tắm, lúc này mới rời giường, tùy tiện chọn một bộ bộ quần áo mặc vào, liền dựa ở cửa phòng tắm nhìn một phen động tác của Triệu Mạt Thương.
Triệu Mạt Thương rửa mặt, quay người lại liền thấy Thương Mặc ôm ngực đứng ở đó vẻ mặt vui vẻ, đáy lòng hình như có dòng nước ấm xẹt qua, đem khăn mặt cất xong, đi tới trước mặt nàng giúp nàng sửa sang lại cổ áo một chút, lại trên mặt nàng sờ soạng một cái, nở nụ cười xinh đẹp, "Đi rửa mặt."
"Vâng, kiểm sát trưởng đại nhân!" Thương Mặc đùa giỡn làm bộ đứng nghiêm, cúi chào, Triệu Mạt Thương mềm nhẹ cười, đi ra phòng tắm, từ trong tủ quần áo lấy ra chế phục kiểm sát trưởng, hít sâu một hơi, thay vào, thắt cà vạt, phù hiệu.
Thương Mặc vừa lúc từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy động tác thắt cà vạt phù hiệu, hai mắt tỏa sáng.
Triệu Mạt Thương ngay cả động tác mặc chế phục đều có vẻ một thân chính khí nha.
*****************