Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân
Chương 157: H
Chương 157
Ở chỗ Thương Mặc vẫn giữ lại tất cả tư liệu về vụ án công trình OW, Triệu Mạt Thương ở viện kiểm sát tối cao công tác một tuần sau đó quyết định trở về thành phố một chuyến, dự định lấy những tư liệu kia đồng thời đi đến làng Tỉnh Loan. Vì vậy, đi đến phòng làm việc của cục trưởng, gõ lên cánh của gỗ, lúc ngón tay cùng cửa gỗ đụng nhau phát ra âm thanh nặng nề, Lưu Thư Trình đang xem sách ở trong phòng làm việc ngẩng đầu nhìn sang. Thấy là Triệu Mạt Thương, gật đầu, "Vào đi. "
Triệu Mạt Thương từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt rơi vào quyển sách thật dày trên tay Lưu Thư Trình, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký? Xem ra vị Cục trưởng Lưu này rất thanh nhàn nha.
"Có chuyện gì sao?" Biết rất rõ ràng Triệu Mạt Thương đã thấy được sách này là sách gì, Lưu Thư Trình vẫn mặt không đỏ tim không đập mà trấn định hỏi.
"Tôi muốn đi một chuyến đến thành phố X tiếp tục điều tra vụ án kia, sau khi trở về bắt đầu thủ tục kháng tụng." Triệu Mạt Thương thẳng sống lưng, lời nói lãnh đạm, trên mặt không có bất kỳ thần sắc, "Có thể chứ? Cục trưởng Lưu. "
"Như vậy... " Lưu Thư Trình để sách xuống, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu, "Tốt, đi đi. "
"Cảm ơn, như vậy tôi hiện tại đi chuẩn bị. " Triệu Mạt Thương gật đầu, lại liếc mắt nhìn quyển Ỷ thiên đồ long ký trên bàn làm việc kia, thối lui ra khỏi phòng làm việc.
Không có gọi điện thoại nói cho Thương Mặc chuyện này, Triệu Mạt Thương trực tiếp mua vé máy bay bay trở về thành phố X, trải qua thăm dò sau đó xác định Thương Mặc đang ở trong biệt thự vô cùng buồn chán mà đọc sách, liền đi thẳng đến biệt thự.
Thương Mặc lúc này đúng là trong thư phòng đọc sách, cầm trong tay quyển truyện 'Shinosuke'* đọc đến bất diệt nhạc hồ, thỉnh thoảng bởi vì tình tiết châm biếm trong tranh bị chọc cho bật cười, mà tiếng cười kia bởi vì cửa không đóng mà truyền vào trong tai Triệu Mạt Thương, làm cho cô có chút ngạc nhiên mà gấp gáp đi mấy bước, mới đến cửa thư phòng, liền nhìn thấy dáng vẻ Thương Mặc cười đến sắp nện bàn.
*蜡笔小新 Shinosuke là Truyện Shin - cậu bé bút chì nha.
Tiếng giày cao gót nện trên sàn làm cho Thương Mặc hơi kinh ngạc ngẩng lên đầu, lúc nhìn thấy Triệu Mạt Thương nhất thời cả người cố định tại chỗ, quyển truyện tranh cầm trên tay cũng rơi xuống trên đùi.
Choáng váng?" Nhìn thấy vẻ mặt dại ra rất đáng yêu của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương tự nhiên cười nói, đi tới, cầm lấy quyển truyện tranh châm biếm trên đùi nàng nhìn thoáng qua, có chút không thể tin tưởng, cầm manga quơ quơ, "Thương bang chủ thành thục chững chạc của chúng ta xem cái này?"
Thương Mặc không có trả lời cô, mà là lập tức ôm lấy thân thể gần trong gang tấc, đầu dán bụng dưới của Triệu Mạt Thương, tay ôm lấy bờ mông không nói lời nào. Triệu Mạt Thương đem manga bỏ lên trên bàn, nhẹ tay phủ lên cái ót của Thương Mặc, ánh mắt dần dần nhu hòa, "Ngốc, Tiểu Đản, tại sao không nói chuyện?"
"Chị tại sao trở về rồi hả?" Giọng nói buồn buồn truyền đến, khuôn mặt Thương Mặc như trước dán bụng dưới Triệu Mạt Thương cọ xát.
Triệu Mạt Thương hiện tại luôn là như vậy, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng cho nàng một kinh hỉ. Những thủ hạ ngầm bảo vệ Triệu Mạt Thương thực sự là rất xấu rồi, đều không nói cho nàng biết.
"Trở về cầm ít tài liệu. " lời này khiến người ta cảm thấy Triệu Mạt Thương tựa hồ vẫn còn đi làm ở viện kiểm sát thành phố X, chỉ là trong thời gian làm việc về nhà cầm phần tư liệu mà thôi, mà cảm giác như vậy, làm cho Thương Mặc cảm thấy tâm ấm áp, phảng phất đoạn thời gian trước nay tưởng niệm cứ như vậy không có giống nhau, "Cầm tư liệu của công trình kia sao?"
"Ừ." Triệu Mạt Thương ngồi chồm hổm xuống, tay xoa hai má Thương Mặc, ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, nhíu mày, "Gầy."
"Mới không có. " Thương Mặc đem cô nàng ôm đến trong lòng ngực của mình, lại để cho cô ngồi lên đùi mình, lúc này mới tiến tới, môi ở trên má Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng hôn, một lần lại một lần.
Lúc này mới tách ra hơn một tuần lễ, lại để cho nàng có loại cảm giác đã rất lâu rồi, cảm giác như vậy thực sự quá thống khổ.
Tiểu Đản ngốc... Âm thầm ở trong lòng hít hai hơi, Triệu Mạt Thương cố định đầu của nàng, môi son đến trên môi của nàng hôn sâu, thẳng đến hai người đều không thể thở nổi mới kéo dài khoảng cách, ngọc thủ nhẹ nhẹ xoa bên tai Thương Mặc, "Không phải em ngại buồn chán sao? Đi với chị một chuyến đến làng Tỉnh Loan?"
"Ừ, được." Thương Mặc gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh, "Bây giờ sao? Hay là chị nghỉ ngơi một chút trước đã?"
Ngồi máy bay rất mệt mỏi, nàng không muốn Triệu Mạt Thương cứ như vậy vừa về đến không có nghỉ ngơi liền lập tức vì vụ án bôn ba.
"Ừ, nghỉ ngơi một chút." đối với ý tưởng của nàng trong lòng biết rõ, hai cánh tay Triệu Mạt Thương lượn quanh trên cổ Thương Mặc, quyến rũ, "Tiểu Đản, ôm chị trở về phòng a !. "
"Được." Hai tay Thương Mặc dùng sức, ôm Triệu Mạt Thương đứng lên, ra thư phòng trở về phòng của mình, đem Triệu Mạt Thương thả lên giường, sau đó mình cũng theo nằm một bên.
"Em... " Buồn cười mà nhìn xem người nằm ở bên cạnh mình ôm lấy mình thật chặt, Triệu Mạt Thương muốn ngồi dậy, nhưng vẫn bị chặt chẽ vòng quanh không thả, không khỏi hờn dỗi, "Để cho chị đứng lên thay quần áo. "
"Không muốn!" Thương Mặc đem cô kéo đến trong lòng ngực mình ôm thật chặt, "Rời giường đổi sau!"
Bây giờ là hơn một giờ chiều, ngủ trưa cũng coi như bình thường, Thương Mặc kéo qua chăn đắp lên trên người chính mình cùng Triệu Mạt Thương, nhắm mắt lại, "Em ngủ rồi. "
Dở khóc dở cười mà nhìn xem như thế giống như vô lại Thương Mặc, trong mắt lại tràn đầy đều là sủng nịch, Triệu Mạt Thương đưa tay lấy ra máy trợ thính bên tai Thương Mặc, hai mắt cũng nhắm nghiền. Từ khi cùng Thương Mặc cùng một chỗ, sau đó những cái được gọi là vấn đề nguyên tắc toàn bộ đều trở nên không quan trọng. Trên thế giới này thứ quan trọng nhất dường như chỉ có Thương Mặc mà thôi.
Ngủ một giấc tỉnh đã gần tới giờ cơm tối, Triệu Mạt Thương mở to mắt thấy Thương Mặc vẫn còn đang ngủ say trong lúc ngủ mơ có chút cong khóe miệng lộ ra thập phần gợi cảm đáng yêu, lại để cho Triệu Mạt Thương nhịn không được liền muốn tiến tới hôn, lại sợ Thương Mặc vì vậy tỉnh lại, do dự mãi, liền chỉ nhẹ nhàng đụng một cái ở khóe miệng Thương Mặc, muốn đứng dậy tắm, lại bởi vì Thương Mặc ôm mà không còn cách nào đứng dậy. Có chút khổ não nhíu mày, trắng mắt liếc thiên hạ vẫn còn đang ngủ say, lại bởi vì Thương Mặc đang ngủ còn như vậy lưu ý chính mình cảm thấy ngọt ngào, Triệu Mạt Thương một lần nữa nằm xuống chui vào trong lòng Thương Mặc, tay tại gò má Thương Mặc nhẹ vỗ về, chậm rãi trượt đến cánh môi hồng nhuận, ma sát vài cái, lại chợt bị ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng mút vào, nhất thời đỏ mặt, nũng nịu gọi thiên hạ tuy rằng nhắm hai mắt lại bắt đầu cười xấu xa , "Tiểu Đản!"
Lưỡi tại nơi trên đầu ngón tay liếm vài cái, Thương Mặc mở mắt ra, vẻ mặt vô tội, "Ơi?"
"Còn giả bộ." Triệu Mạt Thương trắng mắt liếc nàng, cảm giác được đầu ngón tay bị liếm láp ngứa, trong con ngươi xẹt qua một tia giảo hoạt, ngón tay nhẹ nhàng ở trong miệng Thương Mặc câu lộng, thậm chí cố ý đi khiêu khích đầu lưỡi trơn bóng, làm cho Thương Mặc vẫn còn giả bộ vô tội lập tức đỏ mặt.
A..., động tác như vậy.... Cảm giác rất sắc...tình ah....
Mắt thấy sắc mặt Thương Mặc từ thiển hồng đến đỏ sậm không ngừng gia tăng, Triệu Mạt Thương lúc này mới hài lòng lấy ngón tay ra, khiêu mi, vẻ mặt đắc ý, "Xem em còn dám giả bộ ngủ hay không !"
"Ô..." "Ô. . ." Thương Mặc không nghe theo mà ô ô kêu, khuôn mặt chôn vào trong lòng Triệu Mạt Thương, "Bảo bối, chị học xấu nha....."
"Ai bảo em luôn khi dễ chị làm gì. " Tay Triệu Mạt Thương ở trên lưng nàng vỗ nhè nhẹ, Được rồi, chị muốn đi tắm, không cho phép náo loạn nữa. "
Thương Mặc nghe vậy chợt ngẩng đầu, cười híp mắt nói, "Em tắm cùng chị!. "
Trắng mắt liếc nàng, vẫn đứng dậy, Triệu Mạt Thương chân trần đạp trên sàn gỗ, giọng nói lãnh tĩnh, "Để cho em tắm cùng chị, chị cũng không cần tắm nữa."
Nhanh chóng đứng dậy, từ phía sau ôm lấy Triệu Mạt Thương, Thương Mặc ở bên tai cô lẩm bẩm, "Nhưng mà em không muốn ăn ngón tay đâu, em muốn ăn địa phương khác. "
Phun ra nhiệt khí làm cho tai Triệu Mạt Thương đỏ bừng, trọng yếu hơn chính là ý trong lời nói của Thương Mặc, cũng làm cho cô đỏ mặt theo. Thương Mặc ngậm lấy vành tai gần trong gang tấc, nhẹ nhàng mút vài cái, lập tức có thể cảm giác được thân thể trong ngực cứng đờ mềm nhũn ngã vào trong ngực nàng, tay cũng theo phía dưới vạt áo đi lên cách nội y nắm lấy hai khỏa đầy đặn, cười đến mức dị thường tà ác, "Bảo bối, có nhớ em hay không?"
"Đừng.... " Mặt Triệu Mạt Thương đỏ lên, cảm thấy một cỗ nhiệt khí từ dưới cổ xông lên, thân thể hơi hơi khẽ run, trong đầu vẫn duy trì thanh tỉnh, "Tiểu Đản, nghe lời, muốn ăn cơm tối...."
"Không đói bụng. " Tay Thương Mặc nhẹ nhàng mà xoa xoa, bởi vì cách nội y mà cảm thấy khó chịu, dứt khoát mạnh mẽ đem nội y đẩy lên, hai khỏa đầy đặn lập tức nhảy ra, làm cho Triệu Mạt Thương kinh hô thành tiếng, tay khẩn trương cầm chặt tay Thương Mặc, "Tiểu Đản!"
"Chỉ một lần thôi... " Môi Thương Mặc ở phần gáy của Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng cọ xát, thỉnh thoảng mút ra một hai cái dấu đỏ, động tác nhào nặn trên tay không ngừng, thậm chí rất ác ý mà đem hai quả nhô ra kẹp ở giữa hai ngón tay.
Hơn một tuần lễ không thấy, càng đừng nói làm chuyện 'yêu' này, thân thể nhạy cảm của Triệu Mạt Thương sớm bởi vì động tác của Thương Mặc hóa thành một đống bùn nhão, trong miệng không ngừng mà tràn ra ngâm khẽ, ánh mắt dần dần mê ly.
"Ăn trước một lần lại ăn cơm chiều có được hay không?" Thương Mặc tiếp tục các loại động tác ác ý, tay phải buông ra mềm mại đi xuống đến nơi bụng, cách quần khẽ vuốt bụng dưới mấy cái, cảm giác được bụng dưới Triệu Mạt Thương tựa hồ dĩ nhiên run rẩy, âm thanh nhẹ nhàng mà ở bên tai Triệu Mạt Thương nói, "Em rất nhớ chị... "
"Chị... cũng vậy...." Một tia thanh tỉnh cuối cùng cũng bởi vì câu nói mang tình ý kia tán đi, Triệu Mạt Thương co quắp ở trong lòng Thương Mặc mặc nàng "Khi dễ", có chút khó khăn biểu đạt tình ý.
"Cái kia... Nơi nào nhớ em?" Ôm cô ngã xuống giường, Thương Mặc xoay người nằm lên phía trên Triệu Mạt Thương, động tác trên tay linh hoạt cởi cúc áo sơ mi của Triệu Mạt Thương, đem nội y cản trở vứt xuống một bên, đôi mắt thâm thúy, tiến tới nhẹ nhàng ngậm lấy ngọn núi sưng lên cao ngất mút vài cái, giọng nói mờ ám, "Chỗ này sao?"
"Tiểu Đản.... " Hai tay ôm lấy đầu Thương Mặc, đầu Triệu Mạt Thương ngửa ra sau, đối với hành vi ác ý cố ý trêu đùa mình của nàng rất là bất đắc dĩ, lại không có biện pháp phản kháng, chỉ có thể nắm lấy ga trải giường thật chặt, đôi mắt dần dần ướt át.
"Hay là chỗ này?" Hít một hơi lãnh khí, Triệu Mạt Thương bởi vì hành vi làm càn như vậy của nàng như muốn tan vỡ, hơi hơi cắn môi, "Không được khi dễ tôi.... "
"Em không có khi dễ chị nha... " Thương Mặc ngậm ngọn núi cao ngất bên kia lại là một hồi mút lộng khẽ liếm, nhìn thân thể Triệu Mạt Thương nhiễm lên một mảnh đỏ thẫm, trong mắt vui vẻ nồng đậm, "Em chỉ là muốn biết chị ở đâu nghĩ tới em mà thôi. "
Thở hổn hển mấy cái, Triệu Mạt Thương miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn xem đôi mắt mang theo ý cười xấu xa của Thương Mặc, đôi mắt ướt át phảng phất giống như tùy thời có thể chảy ra nước.
Đều là Thương Mặc làm hại, trước đây cô mới không có nhạy cảm như vậy, hiện tại.... Mới vài cái cư nhiên liền....
"Hử? Nơi nào nhớ em?" Tay Thương Mặc từ bên cạnh quần lót thăm dò vào, chạm được một mảnh ướt át, , ánh mắt càng phát ra cực nóng, đầu ngón tay ở mảnh ướt át gảy nhẹ lấy, "Chị nói cho em biết ở đâu nhớ tới em, em liền cho chị. "
Bụng dưới lại co quắp vài cái, Triệu Mạt Thương đối với Thương Mặc một chút biện pháp đều không có, có chút xấu hổ, lại không thể làm gì, thật lâu, mới phát ra âm thanh mảnh nhỏ nói, "Đều muốn....."
"Ngoan. " Thương Mặc chỉ nói ra một chữ, đôi mắt thâm trầm, đầu ngón tay trực tiếp thăm dò vào bên trong đường hầm chật hẹp.
"A.... " Chỉ kịp phát ra một tiếng ngâm khẻ, kế tiếp không ngớt không ngừng khoái cảm làm cho Triệu Mạt Thương chỉ có thể lắc đầu, tay siết thật chặt ga giường, "Ưm.... Ách... Tiểu.... Đản.... Không.... "
Đừng nhanh như vậy, cô chịu không nổi.
Biết rất rõ ràng ý của cô, Thương Mặc lại vô luận như thế nào cũng không nguyện ý thả chậm tốc độ, lại gia nhập một ngón tay, đi vào nơi nhỏ hẹp mẫn cảm nhất của Triệu Mạt Thương.
"Không..... Ách.... Đừng...."
"Tiểu Đản.... "
Triệu Mạt Thương chặt chẽ mà từ từ nhắm hai mắt, thân thể bị từng đợt sóng triều đánh vào giống như bông hoa trong mưa gió lung lay sắp đổ, không chịu nổi mà gọi tên người yêu, lại không chiếm được bất kỳ trợ giúp nào. Tay chợt ôm lấy tấm lưng người kia, móng tay ở phía trên để lại mấy đạo vết cào, "Tiểu Đản.... Chậm một chút....."
Thở phì phò, động tác trên tay Thương Mặc chưa từng thả chậm, cảm giác được đường hẹp càng ngày càng chật hẹp, động tác ra vào càng ngày càng gian nan, vẫn nỗ lực vẫn duy trì tốc độ cao va chạm, thẳng đến cuối cùng cổ trắng Triệu Mạt Thương rốt cục hơi ngưỡng một tiếng thét chói tai đạt tới đỉnh núi.
Ghé vào trên người Triệu Mạt Thương hơi chút nghỉ ngơi, trước mắt nhìn thấy khỏa cao ngất sưng lên phần đáng yêu làm cho Thương Mặc nhịn không được ngậm lấy lại là một phen liếm láp, mà ngón tay còn ở lại trong cơ thể Triệu Mạt Thương cũng lần nữa rục rịch ngóc đầu dậy.
"Không muốn!" Nhận thấy được ý đồ của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương kêu lên sợ hãi, tay nắm lấy tay Thương Mặc không cho nàng lộn xộn, "Em nói một lần....."
"Hử? Có sao? Em không nhớ rõ.... " Thương Mặc cũng không có bởi vì động tác trên tay bị ngăn lại liền ngừng động tác, nheo mắt lại, bắt đầu lần nữa chậm chạp mà ra vào, vốn là không còn khí lực thân thể Triệu Mạt Thương lại một lần nữa mềm nhũn, xụi lơ ở tại trên giường, "Em.... Vô lại...."
"Là nó vô lại a, em không khống chế được nó... " Ngón tay Thương Mặc trêu đùa lách vào vài cái, lại trêu chọc đến vài tiếng yêu kiều, lần nữa bắt đầu ra vào. Mà nơi tư mật mới chịu đựng khoái cảm càng thêm mẫn cảm, cũng bởi vì động tác của nàng lần nữa co rút lại tới.
"Thương Mặc, em.... Ghét nhất rồi.... " Sau khi Triệu Mạt Thương lại một lần nữa đật tới cao triều, dựa vào một tia lý trí cuối cùng lưu lại ném câu nói tiếp theo, liền lần nữa lâm vào trong mê ly.
"Chị thích là tốt rồi...." Thương Mặc thì thào nói.
Chuyện như vậy, vô luận làm bao nhiêu lần, nàng đều sẽ không chán ghét.
*******
Editor: Lâu lâu lại có thịt ăn a, thui ta phải đi truyền máu đây mất máu quá nhiều rồi.