Hỉ Gần Nhau
Chương 17 Không đứng đắn
Kỳ Cảnh nhảy tường lại đây chung quy không phải một chuyện tốt, Hứa Cẩm ý bảo hắn hỗ trợ đem bồn tắm chuyển đến sau bụi hoa, như vậy dù cho mẫu thân đột nhiên tới, Kỳ Cảnh cũng có thể trốn, sau đó nàng đi ra ngoài lừa mẫu thân rời đi.
Cất xong, Hứa Cẩm phân phó Bảo Châu đi khúc quanh canh gác, sau đó đem tay áo kéo lên, lộ ra hai cánh tay mềm mềm trắng trắng không tì vết, thuần thục hướng Đại Bạch đã nằm trong bồn tắm vẩy nước. Vẩy vẩy thấy Kỳ Cảnh chậm chạp không có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Kỳ Cảnh ngốc ngốc, Hứa Cẩm đột nhiên nổi lên tâm tư trêu cợt, ngón tay dính nước bắn về phía hắn, khi hắn bừng tỉnh thì phì cười, “Ngươi nhìn cái gì chứ, ngốc hồ hồ.”
Kỳ Cảnh lau mặt, nhìn ánh mắt trong sáng của tiểu cô nương đối diện, ăn ngay nói thật: “Cánh tay ngươi thật là đẹp mắt.” Trong tộc cánh tay giống cái đều vô cùng cường tráng, ngăm đen tỏa sáng, không giống nàng, vừa trắng vừa mềm, giống như những đoá hoa màu trắng phát ra hương thơm thản nhiên.
“Thật sao?” Đến cùng tuổi tác nhỏ tâm tư nông cạn, Hứa Cẩm không cảm thấy bị Kỳ Cảnh nhìn cánh tay có gì không ổn, ngược lại bởi vì được khen trong lòng vui vui vẻ vẻ, vươn hai cánh tay ra xem xét, chính mình cũng cảm thấy rất hài lòng. Đủ đẹp, ánh mắt liếc về cổ tay áo rộng rãi của Kỳ Cảnh, nhỏ giọng thúc giục hắn, “Ngươi cuốn tay áo lên, miễn cho bị nước làm ướt.”
“Ừm.” Kỳ Cảnh thu hồi tầm mắt, cúi đầu, trước vươn tay trái ra, vụng về vén tay áo, đáng tiếc chất vải rất trơn, vén lên lại rớt xuống. Kỳ Cảnh lặng lẽ liếc mắt nhìn tiểu cô nương đối diện, tâm sinh nghi hoặc, vì sao tay áo nàng không rơi xuống…
“Ngươi như thế nào ngốc như vậy chứ, thôi, ta giúp ngươi!” Hắn chậm chậm từ từ, Hứa Cẩm nhìn đều thay hắn sốt ruột, vẩy vẩy nước trên tay, sau đó vươn ra giúp hắn vén tay áo. Kỳ Cảnh lúng túng quay mắt, hắn đã thật cố gắng học cách cư xử của những người ở đây, nhưng mỗi khi hắn cảm thấy chính mình học được không sai biệt lắm, sẽ có gì đó mới khiêu chiến hắn. Sớm biết như thế, trước đó khi Trường Thuận hầu hạ hắn rửa mặt thì hắn nên chính mình động thủ xắn tay áo, như vậy ở trước mặt Trường Thuận dọa người một lần, dù sao cũng dễ chịu hơn hiện tại bị một đứa trẻ chê cười.
Đại khái là do dính nước, nàng ngẫu nhiên đụng tới ngón tay hắn mát lạnh, có loại đặc biệt thoải mái. Kỳ Cảnh bị loại đụng chạm hơi ngứa này hấp dẫn, không tự chủ cúi đầu nhìn nàng. Ngón tay tinh tế linh hoạt nhanh nhẹn, hướng lên trên một chút là cánh tay xinh đẹp của tiểu cô nương, đi lên nữa là ống tay áo màu phấn, sau đó, là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của nàng. Mi mắt mảnh dài rậm rạp buông xuống, chuyên chú nghiêm túc.
Tại sao có thể có tiểu cô nương xinh đẹp như vậy? Như là trong rừng đột nhiên xuất hiện tiểu thú, mềm mềm mại mại làm cho người không đành lòng xuống tay.
Kỳ Cảnh xem ngây người.
Nếu, hắn không đến đây, mà là nàng đi chỗ của hắn, Kỳ Cảnh cảm thấy, hắn đại khái sẽ đem tiểu cô nương này cướp vào sào huyệt của mình. Tựa như nàng xem Đại Bạch là sủng vật nuôi dưỡng, hắn cũng muốn nuôi một… Tiểu cô nương, không có việc gì sẽ trêu đùa, đùa tức giận hắn sẽ không để ý nàng, không có trưởng bối dựa vào, nhìn nàng còn có thể làm sao. Nếu nàng chạy trốn, hắn đem nàng bắt trở lại, nếu nàng khóc, hắn sẽ lấy đồ ăn dỗ nàng, dỗ xong đùa tiếp, nếu nàng như Đại Bạch hiện tại trung thành lấy lòng hắn… Loại tình huống kia, Kỳ Cảnh đột nhiên phát hiện tự mình tưởng tượng không ra, nàng không phải chó, chắc chắn sẽ không hướng hắn vẫy đuôi …
Đáng tiếc, nghĩ cũng vô ích, bọn hắn bây giờ là bình đẳng, hắn không phải thợ săn, nàng cũng không phải con mồi vô chủ.
Kỳ Cảnh thất thần, Hứa Cẩm cũng không phải thoạt nhìn nghiêm túc như vậy.
Tay áo xanh da trời của hiếu niên từng tầng cuốn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn đồng dạng bên trong, ánh mắt Hứa Cẩm nhìn đăm đăm. Chờ nàng đem tay áo xắn tới khuỷu tay cố định lại, Hứa Cẩm nhịn không được đâm đâm cánh tay Kỳ Cảnh, lại đem cánh tay của mình vươi qua so với hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi xem, ngươi cũng trắng như ta!” Hơn nữa, nàng không muốn thừa nhận là, cánh tay Kỳ Cảnh thế nhưng so với nàng còn đẹp hơn, đặc biệt tay kia, thon dài trắng nõn, so với nàng lớn hơn hai vòng, cả tay phụ thân cũng không bằng.
Kỳ Cảnh nghe xong, sắc mặt không quá dễ nhìn, hắn ghét nhất chính là thân tế toàn thịt của cơ thể này, chờ xem, sớm muộn gì hắn sẽ biến thành bộ dáng trước kia của mình.
Thấy tiểu cô nương lại cúi đầu nhìn nàng tự mình đi, Kỳ Cảnh đè đầu Đại Bạch lại, định dùng tốc độ nhanh nhất giúp Đại Bạch tắm xong.
Hứa Cẩm nghe được động tĩnh, còn tưởng rằng Kỳ Cảnh muốn dạy nàng, liền ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nghiêm túc nhìn. Thật không ngờ nàng nhìn chằm chằm như vậy, Kỳ Cảnh càng thêm không tự nhiên, trên tay lực đạo không bị khống chế tăng thêm. Đây chẳng khác nào hắn đứng tắm nàng ngồi xem, hắn như thế nào không biết xấu hổ?
Đại Bạch đã tắm vài lần, chủ nhân đối với nó đặc biệt ôn nhu, cho nên, khi tay người kia đặt lên người nó càng ngày càng không dịu dàng khiến nó không thoải mái, Đại Bạch quay đầu hướng Kỳ Cảnh kêu một tiếng, đứng dậy hướng chủ nhân bên kia trốn. Kỳ Cảnh không buông nó, Đại Bạch liền giả vờ muốn cắn hắn, trong miệng phát ra tiếng kêu cảnh cáo.
Hứa Cẩm nhanh chóng sờ sờ cổ Đại Bạch, nhỏ giọng nhắc nhở Kỳ Cảnh, “Ngươi nhẹ chút, lại không gấp, tắm nhanh như vậy làm cái gì.”
Đại Bạch hình như nghe hiểu, ngoan ngoãn không trốn nữa, chỉ lấy một đôi mắt đen nhìn nhìn Kỳ Cảnh, rất có loại ý tứ rõ ràng rất ghét bỏ lại sợ chủ nhân không thể không lại cho hắn một lần cơ hội, sau đó đem cái đuôi nhắm ngay Kỳ Cảnh, cúi đầu đi liếm tay chủ nhân, phát ra tiếng liếm liên tục.
Hứa Cẩm ngứa đến bật cười, nhanh chóng đổi thành mu bàn tay cho nó liếm.
Trừ bỏ liếm vết thương cho mình, hắn không có liếm qua người bên ngoài.
Lưỡi quen thuộc, tay xa lạ, Kỳ Cảnh nhìn thấy bên tai đều đỏ, một phen đem Đại Bạch chuyển lại đây, trước khi nó kháng nghị cào cổ nó. Đó là nơi Đại Bạch vô pháp chống đỡ nhất, Đại Bạch cực kỳ thoải mái, cũng bất chấp cùng chủ nhân chơi đùa, nhắm mắt ngửa đầu, thân mình cũng nằm xuống.
Kỳ Cảnh nhân cơ hội tốc độ nhanh hơn, không tới vài cái đã đem lông tóc trên người Đại Bạch đều rửa xong. Thấy hắn giống như muốn thu tay, Hứa Cẩm vội vàng nhắc nhở: “Đợi đợi, còn phải tắm cái bụng, Đại Bạch thích nhất tắm bụng.” Nói xong tay nhỏ thò dưới bụng Đại Bạch nhẹ nhàng gãi gãi, Đại Bạch thân mình vừa nằm nghiêng xuống, đầu khoát lên trên thùng nước, hai cái móng vuốt giơ lên cao cao, lộ ra cái bụng ướt sũng, còn có bộ vị nào đó của chó đực mới có.
Hứa Cẩm xem nhẹ, vẫy nước lên tắm bụng nó, chậm rãi hướng cái đuôi Đại Bạch chà xát.
Mắt thấy nàng sắp rửa đến bên trong chân trái Đại Bạch, Kỳ Cảnh cuối cùng từ trong khiếp sợ đối với thân thể biến hóa lấy lại tinh thần, không chút nghĩ ngợi liền đem Đại Bạch đoạt lại. Đại Bạch chấn kinh vẫy đuôi duỗi chân, nước văng đầy người đầy mặt Hứa Cẩm.
“Ngươi làm cái gì a!”
Hứa Cẩm tức giận nhảy dựng lên, một bên thay đổi sắc mặt một bên mắng. Kỳ Cảnh không nhìn nàng, nhanh chóng đem Đại Bạch vứt xuống ghế đã sớm chuẩn bị tốt, nắm lên khăn đem Đại Bạch che lại, lập tức không để ý Đại Bạch phản kháng lung tung xoa nắn một trận, thẳng đến Hứa Cẩm đau lòng lo lắng chạy tới, hắn mới ném khăn, chạy nhanh như gió, từ đầu đến cuối chưa cho Hứa Cẩm nhìn khuôn mặt tựa như hỏa thiêu của hắn.
“Uông uông uông!” Đại Bạch phẫn nộ nhảy xuống ghế, vừa gọi vừa đuổi theo hắn, móng vuốt nhỏ dưới đất lưu lại từng vết dấu móng tay.
Kỳ Cảnh ở trước khi Đại Bạch đuổi theo chính mình nhảy lên đầu tường, xem xem con chó ngốc phía dưới không ngừng cào tường, nghiêng người đối với Hứa Cẩm giải thích: “Đại Bạch còn nhỏ, không thể ở trong nước ngâm lâu, chỗ cái bụng cũng không cần tắm kỷ, bằng không dễ sinh bệnh.” Nói xong phút chốc nhảy xuống, không còn bóng dáng.
Tiếng kêu của Đại Bạch vừa dừng, lắc lắc đầu nhìn hai bên một chút, lại chuyển một vòng, cuối cùng nghi hoặc nhìn về phía chủ nhân.
Hứa Cẩm ngơ ngác nhìn đầu tường, không biết nên tin tưởng lời Kỳ Cảnh nói hay không, nhưng một lần nữa khi thay Đại Bạch tắm, nàng kìm lông không đặng nhảy vọt qua cái bụng Đại Bạch, đơn giản vẩy nước vài cái coi như xong.
Sau việc này, liên tiếp vài ngày Hứa Cẩm đều không có nhìn thấy Kỳ Cảnh, lúc đi Kỳ gia bồi Kỳ lão phu nhân nói chuyện, Kỳ Cảnh cũng không có như trước chủ động đi ra bồi nàng đùa giỡn Đại Bạch. Hứa Cẩm nhịn không được tò mò, hỏi Kỳ lão phu nhân, lúc này mới biết được Kỳ Cảnh ở trong phòng đọc sách, hơn nữa chuẩn bị tham gia võ khoa.
“Cái gì gọi là võ khoa a?” Hứa Cẩm nghi hoặc hỏi, “Giống cha cháu thi tú tài cử nhân sao?”
“Không khác bao nhiêu đâu, ” Kỳ lão phu nhân tâm tình không tệ, không quan tâm văn khoa hay võ khoa, tôn tử chịu cố gắng bà đã cao hứng, “Bất quá cha con thi là Tiến sĩ sau này sẽ làm quan văn, A Cảnh nếu thi đậu võ Tiến Sĩ, tương lai sẽ làm võ quan, khả năng nhận việc ở kinh thành, cũng có khả năng phái đi trấn thủ các nơi, mang binh đánh giặc.”
Hứa Cẩm không biết như thế nào liền nghĩ đến cánh tay trắng nõn của Kỳ Cảnh, có chút không tin lắm hỏi: “Kỳ Cảnh biết đánh trận sao?”
Kỳ lão phu nhân nhìn thấu hoài nghi của tiểu cô nương, cười nói: “Chậm rãi học. Võ Tiến Sĩ cũng phải thi sách luận, Kỳ gia gia cháu lo lắng hắn nhất thời nổi hứng, nên kêu hắn trước đem < Luận Ngữ > học thuộc lòng, nếu hắn có thể thuộc lòng, cho thấy hắn là thật sự quyết tâm, vậy Kỳ gia gia cháu sẽ viết thư gửi đi kinh thành, mời người giúp hắn tìm một võ sư, dạy hắn cưỡi ngựa bắn tên công phu.”
Cưỡi ngựa bắn tên… Hứa Cẩm cũng muốn học.
Nàng mang theo Đại Bạch trở về nhà, đem lời Kỳ lão phu nhân nói với mẫu thân, cuối cùng nói: “Nương, đến thời điểm nếu Kỳ Cảnh thực sự có sư phụ, nương cho con cùng hắn học cưỡi ngựa được không?”
“Nào có cô nương nào học cưỡi ngựa?” Dù cho nàng khi còn nhỏ cũng từng khát vọng qua, Giang thị vẫn vô tình cự tuyệt con gái, bởi vì lúc này, tâm tính của nàng đã đổi thành loại lo lắng của Vương ma ma trước kia, sợ con gái ham chơi ngã xuống ngựa.
“Nương…” Hứa Cẩm sử dụng tất cả chiêu thức nhào vào lòng mẫu thân làm nũng, cuối cùng thấy mẫu thân quyết tâm, nàng bĩu bĩu môi, thở phì phì trờ về phòng.
Nhìn dáng vẻ nho nhỏ của con gái, Giang thị ngược lại nghĩ tới một chuyện. Mấy ngày trước chạng vạng bồi Kỳ lão phu nhân hóng mát thì biết được Kỳ Cảnh thật sự cố gắng đọc sách, Giang thị cười cùng Kỳ lão phu nhân khen Kỳ Cảnh hiểu chuyện, nói xong đột nhiên phát sầu, nhìn con gái bên kia chơi với chó nói: “Đáng tiếc A Cẩm còn nhỏ, cả ngày chỉ biết chơi, con muốn mời một ma ma đến dạy nó lễ nghi, lại không biết đối phương phẩm tính thế nào. Lần trước nghe Vương phu nhân nói ma ma có chút cay nghiệt sau lưng sẽ ngầm bắt nạt đứa nhỏ…”
Kỳ lão phu nhân phụ họa gật đầu, “Cũng có nghe nói qua chuyện này, cho nên mời ma ma trước đó cần hỏi thăm rõ ràng. Có người lĩnh bạc không làm việc, nhàn hạ dùng mánh lới cuối cùng đứa nhỏ không học được gì, cũng có làm việc quá nhiệt tình, hận không thể cả đứa nhỏ bước một bước bao nhiêu xa cũng phải ước lượng, một chút đều không biết thay đổi. Người trước còn đỡ, người sau khuôn khổ như vậy, tiểu nha đầu tính tình dịu dàng cho nàng dạy còn tạm được, nhưng A Cẩm chúng ta lanh lợi có chủ kiến như vậy, chắc chắn sẽ chịu khổ.”
“Ừm, vậy con sẽ kêu cha A Cẩm cẩn thận hỏi thăm…”
“Hắn một đại nam nhân biết cái gì?” Kỳ lão phu nhân lập tức cắt ngang lời Giang thị nói, càng nghĩ càng không yên lòng, ngừng quạt, quay đầu đối với Giang thị nói: “Không được, ta không đành lòng thấy A Cẩm chịu khổ, việc này con có người chọn chưa? Nếu không có, ta kêu chị dâu con từ kinh thành xem xét một người đưa trở về, nàng là người làm việc ổn thỏa, không có nhìn lầm.”
Mẫu thân hiện tại của Kỳ Cảnh là tam tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng Thư, nhãn giới tự nhiên nhìn xa hơn nàng, Giang thị đại hỉ, vội hỏi: “Không có, con còn muốn mời ngài giúp xem xét, lúc này khá tốt, thật có thể mời được ma ma trong kinh thành, A Cẩm khẳng định…”
“Nương, nương đang nói gì con vậy?”
Bên kia Hứa Cẩm nghe được một ít câu, chạy tới, cười hì hì ngồi xổm trước trà kỷ, vươn tay cầm anh đào đưa vào miệng, một ngụm đem anh đào cắn vào trong miệng, mắt hạnh trong veo như nước đánh giá hai vị trưởng bối, dường như muốn nhìn thấu bọn họ nói nàng cái gì. Đại Bạch theo sát sau dừng bên cạnh nàng, chân trước khoát lên trên bàn thấp, cái đuôi khẽ lắc lưng.
Giang thị nhìn về phía Kỳ lão phu nhân, ánh mắt chạm nhau, hai người đều ăn ý tránh né, lưu trữ tương lai cho tiểu cô nương một cái “Kinh hỉ”.
Cất xong, Hứa Cẩm phân phó Bảo Châu đi khúc quanh canh gác, sau đó đem tay áo kéo lên, lộ ra hai cánh tay mềm mềm trắng trắng không tì vết, thuần thục hướng Đại Bạch đã nằm trong bồn tắm vẩy nước. Vẩy vẩy thấy Kỳ Cảnh chậm chạp không có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Kỳ Cảnh ngốc ngốc, Hứa Cẩm đột nhiên nổi lên tâm tư trêu cợt, ngón tay dính nước bắn về phía hắn, khi hắn bừng tỉnh thì phì cười, “Ngươi nhìn cái gì chứ, ngốc hồ hồ.”
Kỳ Cảnh lau mặt, nhìn ánh mắt trong sáng của tiểu cô nương đối diện, ăn ngay nói thật: “Cánh tay ngươi thật là đẹp mắt.” Trong tộc cánh tay giống cái đều vô cùng cường tráng, ngăm đen tỏa sáng, không giống nàng, vừa trắng vừa mềm, giống như những đoá hoa màu trắng phát ra hương thơm thản nhiên.
“Thật sao?” Đến cùng tuổi tác nhỏ tâm tư nông cạn, Hứa Cẩm không cảm thấy bị Kỳ Cảnh nhìn cánh tay có gì không ổn, ngược lại bởi vì được khen trong lòng vui vui vẻ vẻ, vươn hai cánh tay ra xem xét, chính mình cũng cảm thấy rất hài lòng. Đủ đẹp, ánh mắt liếc về cổ tay áo rộng rãi của Kỳ Cảnh, nhỏ giọng thúc giục hắn, “Ngươi cuốn tay áo lên, miễn cho bị nước làm ướt.”
“Ừm.” Kỳ Cảnh thu hồi tầm mắt, cúi đầu, trước vươn tay trái ra, vụng về vén tay áo, đáng tiếc chất vải rất trơn, vén lên lại rớt xuống. Kỳ Cảnh lặng lẽ liếc mắt nhìn tiểu cô nương đối diện, tâm sinh nghi hoặc, vì sao tay áo nàng không rơi xuống…
“Ngươi như thế nào ngốc như vậy chứ, thôi, ta giúp ngươi!” Hắn chậm chậm từ từ, Hứa Cẩm nhìn đều thay hắn sốt ruột, vẩy vẩy nước trên tay, sau đó vươn ra giúp hắn vén tay áo. Kỳ Cảnh lúng túng quay mắt, hắn đã thật cố gắng học cách cư xử của những người ở đây, nhưng mỗi khi hắn cảm thấy chính mình học được không sai biệt lắm, sẽ có gì đó mới khiêu chiến hắn. Sớm biết như thế, trước đó khi Trường Thuận hầu hạ hắn rửa mặt thì hắn nên chính mình động thủ xắn tay áo, như vậy ở trước mặt Trường Thuận dọa người một lần, dù sao cũng dễ chịu hơn hiện tại bị một đứa trẻ chê cười.
Đại khái là do dính nước, nàng ngẫu nhiên đụng tới ngón tay hắn mát lạnh, có loại đặc biệt thoải mái. Kỳ Cảnh bị loại đụng chạm hơi ngứa này hấp dẫn, không tự chủ cúi đầu nhìn nàng. Ngón tay tinh tế linh hoạt nhanh nhẹn, hướng lên trên một chút là cánh tay xinh đẹp của tiểu cô nương, đi lên nữa là ống tay áo màu phấn, sau đó, là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của nàng. Mi mắt mảnh dài rậm rạp buông xuống, chuyên chú nghiêm túc.
Tại sao có thể có tiểu cô nương xinh đẹp như vậy? Như là trong rừng đột nhiên xuất hiện tiểu thú, mềm mềm mại mại làm cho người không đành lòng xuống tay.
Kỳ Cảnh xem ngây người.
Nếu, hắn không đến đây, mà là nàng đi chỗ của hắn, Kỳ Cảnh cảm thấy, hắn đại khái sẽ đem tiểu cô nương này cướp vào sào huyệt của mình. Tựa như nàng xem Đại Bạch là sủng vật nuôi dưỡng, hắn cũng muốn nuôi một… Tiểu cô nương, không có việc gì sẽ trêu đùa, đùa tức giận hắn sẽ không để ý nàng, không có trưởng bối dựa vào, nhìn nàng còn có thể làm sao. Nếu nàng chạy trốn, hắn đem nàng bắt trở lại, nếu nàng khóc, hắn sẽ lấy đồ ăn dỗ nàng, dỗ xong đùa tiếp, nếu nàng như Đại Bạch hiện tại trung thành lấy lòng hắn… Loại tình huống kia, Kỳ Cảnh đột nhiên phát hiện tự mình tưởng tượng không ra, nàng không phải chó, chắc chắn sẽ không hướng hắn vẫy đuôi …
Đáng tiếc, nghĩ cũng vô ích, bọn hắn bây giờ là bình đẳng, hắn không phải thợ săn, nàng cũng không phải con mồi vô chủ.
Kỳ Cảnh thất thần, Hứa Cẩm cũng không phải thoạt nhìn nghiêm túc như vậy.
Tay áo xanh da trời của hiếu niên từng tầng cuốn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn đồng dạng bên trong, ánh mắt Hứa Cẩm nhìn đăm đăm. Chờ nàng đem tay áo xắn tới khuỷu tay cố định lại, Hứa Cẩm nhịn không được đâm đâm cánh tay Kỳ Cảnh, lại đem cánh tay của mình vươi qua so với hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi xem, ngươi cũng trắng như ta!” Hơn nữa, nàng không muốn thừa nhận là, cánh tay Kỳ Cảnh thế nhưng so với nàng còn đẹp hơn, đặc biệt tay kia, thon dài trắng nõn, so với nàng lớn hơn hai vòng, cả tay phụ thân cũng không bằng.
Kỳ Cảnh nghe xong, sắc mặt không quá dễ nhìn, hắn ghét nhất chính là thân tế toàn thịt của cơ thể này, chờ xem, sớm muộn gì hắn sẽ biến thành bộ dáng trước kia của mình.
Thấy tiểu cô nương lại cúi đầu nhìn nàng tự mình đi, Kỳ Cảnh đè đầu Đại Bạch lại, định dùng tốc độ nhanh nhất giúp Đại Bạch tắm xong.
Hứa Cẩm nghe được động tĩnh, còn tưởng rằng Kỳ Cảnh muốn dạy nàng, liền ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nghiêm túc nhìn. Thật không ngờ nàng nhìn chằm chằm như vậy, Kỳ Cảnh càng thêm không tự nhiên, trên tay lực đạo không bị khống chế tăng thêm. Đây chẳng khác nào hắn đứng tắm nàng ngồi xem, hắn như thế nào không biết xấu hổ?
Đại Bạch đã tắm vài lần, chủ nhân đối với nó đặc biệt ôn nhu, cho nên, khi tay người kia đặt lên người nó càng ngày càng không dịu dàng khiến nó không thoải mái, Đại Bạch quay đầu hướng Kỳ Cảnh kêu một tiếng, đứng dậy hướng chủ nhân bên kia trốn. Kỳ Cảnh không buông nó, Đại Bạch liền giả vờ muốn cắn hắn, trong miệng phát ra tiếng kêu cảnh cáo.
Hứa Cẩm nhanh chóng sờ sờ cổ Đại Bạch, nhỏ giọng nhắc nhở Kỳ Cảnh, “Ngươi nhẹ chút, lại không gấp, tắm nhanh như vậy làm cái gì.”
Đại Bạch hình như nghe hiểu, ngoan ngoãn không trốn nữa, chỉ lấy một đôi mắt đen nhìn nhìn Kỳ Cảnh, rất có loại ý tứ rõ ràng rất ghét bỏ lại sợ chủ nhân không thể không lại cho hắn một lần cơ hội, sau đó đem cái đuôi nhắm ngay Kỳ Cảnh, cúi đầu đi liếm tay chủ nhân, phát ra tiếng liếm liên tục.
Hứa Cẩm ngứa đến bật cười, nhanh chóng đổi thành mu bàn tay cho nó liếm.
Trừ bỏ liếm vết thương cho mình, hắn không có liếm qua người bên ngoài.
Lưỡi quen thuộc, tay xa lạ, Kỳ Cảnh nhìn thấy bên tai đều đỏ, một phen đem Đại Bạch chuyển lại đây, trước khi nó kháng nghị cào cổ nó. Đó là nơi Đại Bạch vô pháp chống đỡ nhất, Đại Bạch cực kỳ thoải mái, cũng bất chấp cùng chủ nhân chơi đùa, nhắm mắt ngửa đầu, thân mình cũng nằm xuống.
Kỳ Cảnh nhân cơ hội tốc độ nhanh hơn, không tới vài cái đã đem lông tóc trên người Đại Bạch đều rửa xong. Thấy hắn giống như muốn thu tay, Hứa Cẩm vội vàng nhắc nhở: “Đợi đợi, còn phải tắm cái bụng, Đại Bạch thích nhất tắm bụng.” Nói xong tay nhỏ thò dưới bụng Đại Bạch nhẹ nhàng gãi gãi, Đại Bạch thân mình vừa nằm nghiêng xuống, đầu khoát lên trên thùng nước, hai cái móng vuốt giơ lên cao cao, lộ ra cái bụng ướt sũng, còn có bộ vị nào đó của chó đực mới có.
Hứa Cẩm xem nhẹ, vẫy nước lên tắm bụng nó, chậm rãi hướng cái đuôi Đại Bạch chà xát.
Mắt thấy nàng sắp rửa đến bên trong chân trái Đại Bạch, Kỳ Cảnh cuối cùng từ trong khiếp sợ đối với thân thể biến hóa lấy lại tinh thần, không chút nghĩ ngợi liền đem Đại Bạch đoạt lại. Đại Bạch chấn kinh vẫy đuôi duỗi chân, nước văng đầy người đầy mặt Hứa Cẩm.
“Ngươi làm cái gì a!”
Hứa Cẩm tức giận nhảy dựng lên, một bên thay đổi sắc mặt một bên mắng. Kỳ Cảnh không nhìn nàng, nhanh chóng đem Đại Bạch vứt xuống ghế đã sớm chuẩn bị tốt, nắm lên khăn đem Đại Bạch che lại, lập tức không để ý Đại Bạch phản kháng lung tung xoa nắn một trận, thẳng đến Hứa Cẩm đau lòng lo lắng chạy tới, hắn mới ném khăn, chạy nhanh như gió, từ đầu đến cuối chưa cho Hứa Cẩm nhìn khuôn mặt tựa như hỏa thiêu của hắn.
“Uông uông uông!” Đại Bạch phẫn nộ nhảy xuống ghế, vừa gọi vừa đuổi theo hắn, móng vuốt nhỏ dưới đất lưu lại từng vết dấu móng tay.
Kỳ Cảnh ở trước khi Đại Bạch đuổi theo chính mình nhảy lên đầu tường, xem xem con chó ngốc phía dưới không ngừng cào tường, nghiêng người đối với Hứa Cẩm giải thích: “Đại Bạch còn nhỏ, không thể ở trong nước ngâm lâu, chỗ cái bụng cũng không cần tắm kỷ, bằng không dễ sinh bệnh.” Nói xong phút chốc nhảy xuống, không còn bóng dáng.
Tiếng kêu của Đại Bạch vừa dừng, lắc lắc đầu nhìn hai bên một chút, lại chuyển một vòng, cuối cùng nghi hoặc nhìn về phía chủ nhân.
Hứa Cẩm ngơ ngác nhìn đầu tường, không biết nên tin tưởng lời Kỳ Cảnh nói hay không, nhưng một lần nữa khi thay Đại Bạch tắm, nàng kìm lông không đặng nhảy vọt qua cái bụng Đại Bạch, đơn giản vẩy nước vài cái coi như xong.
Sau việc này, liên tiếp vài ngày Hứa Cẩm đều không có nhìn thấy Kỳ Cảnh, lúc đi Kỳ gia bồi Kỳ lão phu nhân nói chuyện, Kỳ Cảnh cũng không có như trước chủ động đi ra bồi nàng đùa giỡn Đại Bạch. Hứa Cẩm nhịn không được tò mò, hỏi Kỳ lão phu nhân, lúc này mới biết được Kỳ Cảnh ở trong phòng đọc sách, hơn nữa chuẩn bị tham gia võ khoa.
“Cái gì gọi là võ khoa a?” Hứa Cẩm nghi hoặc hỏi, “Giống cha cháu thi tú tài cử nhân sao?”
“Không khác bao nhiêu đâu, ” Kỳ lão phu nhân tâm tình không tệ, không quan tâm văn khoa hay võ khoa, tôn tử chịu cố gắng bà đã cao hứng, “Bất quá cha con thi là Tiến sĩ sau này sẽ làm quan văn, A Cảnh nếu thi đậu võ Tiến Sĩ, tương lai sẽ làm võ quan, khả năng nhận việc ở kinh thành, cũng có khả năng phái đi trấn thủ các nơi, mang binh đánh giặc.”
Hứa Cẩm không biết như thế nào liền nghĩ đến cánh tay trắng nõn của Kỳ Cảnh, có chút không tin lắm hỏi: “Kỳ Cảnh biết đánh trận sao?”
Kỳ lão phu nhân nhìn thấu hoài nghi của tiểu cô nương, cười nói: “Chậm rãi học. Võ Tiến Sĩ cũng phải thi sách luận, Kỳ gia gia cháu lo lắng hắn nhất thời nổi hứng, nên kêu hắn trước đem < Luận Ngữ > học thuộc lòng, nếu hắn có thể thuộc lòng, cho thấy hắn là thật sự quyết tâm, vậy Kỳ gia gia cháu sẽ viết thư gửi đi kinh thành, mời người giúp hắn tìm một võ sư, dạy hắn cưỡi ngựa bắn tên công phu.”
Cưỡi ngựa bắn tên… Hứa Cẩm cũng muốn học.
Nàng mang theo Đại Bạch trở về nhà, đem lời Kỳ lão phu nhân nói với mẫu thân, cuối cùng nói: “Nương, đến thời điểm nếu Kỳ Cảnh thực sự có sư phụ, nương cho con cùng hắn học cưỡi ngựa được không?”
“Nào có cô nương nào học cưỡi ngựa?” Dù cho nàng khi còn nhỏ cũng từng khát vọng qua, Giang thị vẫn vô tình cự tuyệt con gái, bởi vì lúc này, tâm tính của nàng đã đổi thành loại lo lắng của Vương ma ma trước kia, sợ con gái ham chơi ngã xuống ngựa.
“Nương…” Hứa Cẩm sử dụng tất cả chiêu thức nhào vào lòng mẫu thân làm nũng, cuối cùng thấy mẫu thân quyết tâm, nàng bĩu bĩu môi, thở phì phì trờ về phòng.
Nhìn dáng vẻ nho nhỏ của con gái, Giang thị ngược lại nghĩ tới một chuyện. Mấy ngày trước chạng vạng bồi Kỳ lão phu nhân hóng mát thì biết được Kỳ Cảnh thật sự cố gắng đọc sách, Giang thị cười cùng Kỳ lão phu nhân khen Kỳ Cảnh hiểu chuyện, nói xong đột nhiên phát sầu, nhìn con gái bên kia chơi với chó nói: “Đáng tiếc A Cẩm còn nhỏ, cả ngày chỉ biết chơi, con muốn mời một ma ma đến dạy nó lễ nghi, lại không biết đối phương phẩm tính thế nào. Lần trước nghe Vương phu nhân nói ma ma có chút cay nghiệt sau lưng sẽ ngầm bắt nạt đứa nhỏ…”
Kỳ lão phu nhân phụ họa gật đầu, “Cũng có nghe nói qua chuyện này, cho nên mời ma ma trước đó cần hỏi thăm rõ ràng. Có người lĩnh bạc không làm việc, nhàn hạ dùng mánh lới cuối cùng đứa nhỏ không học được gì, cũng có làm việc quá nhiệt tình, hận không thể cả đứa nhỏ bước một bước bao nhiêu xa cũng phải ước lượng, một chút đều không biết thay đổi. Người trước còn đỡ, người sau khuôn khổ như vậy, tiểu nha đầu tính tình dịu dàng cho nàng dạy còn tạm được, nhưng A Cẩm chúng ta lanh lợi có chủ kiến như vậy, chắc chắn sẽ chịu khổ.”
“Ừm, vậy con sẽ kêu cha A Cẩm cẩn thận hỏi thăm…”
“Hắn một đại nam nhân biết cái gì?” Kỳ lão phu nhân lập tức cắt ngang lời Giang thị nói, càng nghĩ càng không yên lòng, ngừng quạt, quay đầu đối với Giang thị nói: “Không được, ta không đành lòng thấy A Cẩm chịu khổ, việc này con có người chọn chưa? Nếu không có, ta kêu chị dâu con từ kinh thành xem xét một người đưa trở về, nàng là người làm việc ổn thỏa, không có nhìn lầm.”
Mẫu thân hiện tại của Kỳ Cảnh là tam tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng Thư, nhãn giới tự nhiên nhìn xa hơn nàng, Giang thị đại hỉ, vội hỏi: “Không có, con còn muốn mời ngài giúp xem xét, lúc này khá tốt, thật có thể mời được ma ma trong kinh thành, A Cẩm khẳng định…”
“Nương, nương đang nói gì con vậy?”
Bên kia Hứa Cẩm nghe được một ít câu, chạy tới, cười hì hì ngồi xổm trước trà kỷ, vươn tay cầm anh đào đưa vào miệng, một ngụm đem anh đào cắn vào trong miệng, mắt hạnh trong veo như nước đánh giá hai vị trưởng bối, dường như muốn nhìn thấu bọn họ nói nàng cái gì. Đại Bạch theo sát sau dừng bên cạnh nàng, chân trước khoát lên trên bàn thấp, cái đuôi khẽ lắc lưng.
Giang thị nhìn về phía Kỳ lão phu nhân, ánh mắt chạm nhau, hai người đều ăn ý tránh né, lưu trữ tương lai cho tiểu cô nương một cái “Kinh hỉ”.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân