Hi Du Hoa Tùng
Chương 270: Đại nháo sự
"Ngươi cái gì mà ngươi." Lưu Phong khinh thường cười cười: "Đường đường là Thủ bị phủ ti lệnh, mà ngay cả nói cũng không dám nói, thật là buồn cười."
"Hỗn trướng, ngươi tột cùng là ai?" Vương Kim Bằng động nộ quát.
Ngay lúc này thì một gã binh lính chạy lại Vương Kim Bằng nói: "Đại nhân ta biết hung thủ là ai".
Vương Kim Bằng vội vàng xoay người nói: "Ngu xuẩn, còn không nhanh nói: ".
Tên binh lính tiến lên, nhanh chóng chỉ Lưu Phong nói: "Đại nhân, thiếu chủ bị nữ tử của người này đả thương, Phá Quân đại nhân bị hắn đả thương".
"Nguyên lai là ngươi." Vương Kim Bằng nhìn Lưu Phong, sau lại chỉ vào Bạch Vũ bên trong cửa hàng, vung tay lên quát: "Người đâu, bắt hai can phạm về cho ta".
Lưu Phong khoé miệng có chút tiếu ý, con ngươi hiện lên tia sát ý thản nhiên nói: "Thủ bị đại nhân, ngươi chuyện còn chưa biết rõ đã tính chuyện bắt người sao. Phải biết rằng con ngươi cùng thuộc hạ ngươi gây ra nháo sự, cường bức dân nữ."
Vương Kim Bằng nổi giận nói: "Thúi lắm, con ta là người đọc thi thư, sao có thể làm chuyện đó. Hơn nữa toàn quân phương ai mà không biết Vương Kim Bằng ta nghiêm minh quản giáo. Rõ ràng là các ngươi mới là điêu dân gây sự. Bắt cho ta."
Lưu Phong cười không ngừng, chưa thấy qua ai vô sỉ như vậy, tính tình của Vương Tiểu Bằng, tính tình như vậy mà bảo là toàn đọc thi thư. Yến Vương quả nhiên là có mắt như mù, cho một tên ngu ngốc đến Giang Nam họat động.
Theo mệnh lệnh Thủ bị đại nhân, một toán binh lính Thần Cơ Doanh hướng Lưu Phong cùng Bạch gia cửa hàng đi tới.
Nhìn một đội Thần Cơ Doanh binh lính, Lưu Phong cười lạnh một tiếng, chuẩn bị hôm nay vui đùa một lát.
"Vương đại nhân chậm đã" Bạch Thọ thét lớn một tiếng đồng thời chặn trước người Lưu Phong, trầm giọng nói: "Lời vị công tử này quả không sai, quả thật lệnh công tử có chỗ không đúng" thật sự thì lúc Vương Tiểu Bằng khi dễ Bạch Vũ, Bạch Thọ không có mặt, nhưng Cẩm y vệ nói dối, ai dám sinh nghi?
"Bạch đại nhân, chuyện này quan hệ đến uy nghiêm của Thủ bị phủ, xin người tránh ra, không nên xen vào việc của người khác" Vương Kim Bằng lớn tiếng nói.
Nói đùa à, con của lão tử đã bị ngươi đánh, bây giờ đã ồn ào như vậy, nếu không làm tới cùng thì sau này ai cũng sẽ coi thường Thủ bị quan binh.
"Hỗn trướng, còn chờ gì nữa, nhanh lên, bắt hai người này lại, bắt hết lũ điêu dân cho ta". Vương Kim Bằng nhìn một đội binh lính Thần Cơ Doanh quát.
Thần Cơ Doanh thấy hiện trường có Cẩm Y Vệ phiên tử bảo vệ, cũng không dám tiến lên, nhưng là ti lệnh luôn miệng thúc giục cũng đành phải đi đến trước mặt Lưu Phong. Dù sao thì cũng phải thực hiện mệnh lệnh của cấp trên. Quân nhân chính là luôn phải phục tùng mệnh lệnh.
Vương Kim Bằng nhìn vẻ mặt tức giận của Bạch Thọ, cười nói: "Bạch đại nhân, chẳng nhẽ người định ngăn cản binh lính địa phương sao".
Bạch Thọ có chút tức, lạnh lùng nói: "Vương đại nhân, ngươi và ta quen biết đã lâu đến lúc đó đừng nói ta không đề tỉnh, những người này không phải ngươi muốn đụng vào là được đâu"
Lưu Phong thấp giọng nói: "Bạch đại nhân, mang theo huynh đệ, bảo vệ Bạch Vũ, việc ngoài này cứ để ta ứng phó."
"Bạch đại nhân, tiếp nhận ý tứ của ngài, con ta bị đánh, binh lính bị đánh, như vậy, uy nghiêm quân phương để ở đâu?" Vương Kim Bằng thanh âm mang theo phẫn nộ.
Bạch Thọ cười lạnh một tiếng, không đáp, mang theo phiên tử vào bên trong cửa hàng.
Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: "Vương đại nhân, ngài hôm nay làm ta mở mắt rồi, hoá ra quân phương uy nghiêm đàn áp dân chúng".
Vương Kim Bằng cắn răng, hét lớn một tiếng: "Im miệng, đã là điêu dân còn muốn làm càn. Mẹ kiếp, quân đâu, mau bắt lấy hắn." trực giác mách bảo người trước mặt không có ý tốt nhưng chuyện đã tới nước này đành làm càn.
Lọt vào xích của chủ tử, bọn lính không dám chậm trễ nhanh chóng vây quanh Lưu Phong chuẩn bị bắt người.
Lưu Phong không chút để ý, khoé miệng lộ ra một tia khinh miệt cười, lạnh nhạt nhìn Vương Kim Bằng.
Ngay lúc này thì một tiếng hô vang lên: "Tổng đốc đại nhân đến".
Lưu Phong nhíu mày nghĩ, lão trượng tới, việc hôm nay không thể đánh nhau rồi.
"Dừng tay" Ân Nguyên Đạo từ đám người chen vào, hướng binh lính Thủ bị phủ thét lớn.
"Tông đốc đại nhân?" Vương Kim Bằng kinh hãi nhìn Ân Nguyên Đạo, thầm nghĩ địch nhân có quan hệ với Tông đốc đại nhân?
Ân Nguyên Đạo nhận được tin của con gái, vội vàng mang người chạy tới, kì thực hắn không sợ Lưu Phong gặp chuyện, hắn chỉ lo Lưu Phong trước nay hành sự bất cần, trước mắt triều đình muốn gọi hắn về kinh, giờ hắn gây chuyện ở đây, chỉ sợ các lão quan kinh đô nhân cơ hội dâng sớ, trở ngại tới con đường tiến kinh của Lưu Phong.
"Vương đại nhân đây là ý gì? Điều động Thần Cơ Doanh sao ngay cả ta cũng không biết tin?" Ân Nguyên Đạo sắc mặt bình tĩnh hỏi.
Nhân vật trước mắt, Vương Kim Bằng cũng không dám làm càn, chính mình cùng phủ Tổng đốc phân lập tương đối chính xác nhưng tổng đốc dù sao cũng là chức quan lớn nhất tỉnh. Huống hồ, đế quốc quy định, điều động Thần Cơ Doanh là đại sự, phải cùng Tổng đốc phủ bàn bạc.
Vương Kim Bằng tự biết lỗi, rất cung kính nói: "Tổng đốc đại nhân, sự việc khẩn cấp. Ta định bắt người trước, sau hướng ngài báo cáo sau".
Tổng đốc đại nhân nhíu mày, nói nghe sao mà đơn giản thế, ngươi tưởng ngươi là ai mà có quyền trảm trước tấu sau. Ân Nguyên Đạo sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Vương đại nhân ngài to gan thật, cư nhiên dám điều động Thần Cơ Doanh làm việc riêng của mình."
Vương Kim Bằng vội vã hướng Ân Nguyên Đạo kể lại sự tình.
Đương nhiên hắn mô tả tựu không chính xác, trong miệng hắn, Lưu Phong cùng Bạch Vũ hoá thân thành ác ma.
Ân Nguyên Đạo cười lạnh một tiếng: "Vương đại nhân ngài biết đây là ai chứ?" Ân Nguyệt Đạo chỉ Lưu Phong.
"Đương nhiên" Vương Kim Bằng cắn răng nói: "Hắn chính là hung thủ."
"Hung thủ" Ân Nguyên Đạo lạnh nhạt nói: "Xem ra ta phải giới thiệu một chút rồi, đây là Cẩm Y Vệ tuần sát sứ, đế quốc nhất đẳng nam tước, Phượng viên Đại thiếu gia Lưu Phong".
Vương Kim Bằng nhất thời kinh hãi, hắn chưa gặp mặt nhưng tên tuổi đã nghe qua, hắn còn nhớ rõ, Yến Vương cũng là hết lần này tới khác báo cho hắn không nên xung đột với người này.
"Vương đại nhân, ta nghĩ chuyện này chỉ là hiểu lầm, Tiểu tước gia không phải là người như vậy" Ân Nguyên Đạo nhẹ giọng nói: "Vương đại nhân, ngài nghĩ sao?"
Vương Kim Bằng tịnh không phải kẻ ngu, mặc dù bị lửa hận thiêu đốt, nhưng Lưu Phong người này hắn không thể đụng chạm.
"Tổng đốc đại nhân, người nói đúng, chuyện này có hiểu lầm, chờ ta làm sáng tỏ sẽ bái tội sau" Vương Kim Bằng chắp tay hướng Lưu Phong nói: "Tiểu tước gia không biết là người, xin lượng thứ."
Lưu Phong nhún vai, trong mắt hiện lên tia khinh miệt có chút sát ý, mặc dù Ân Nguyệt Đạo xuất đầu nhưng hắn tịnh không thể bỏ qua cơ hội này.
Ân Nguyệt Đạo hiểu Lưu Phong cố ý làm lớn việc, vội vàng dùng ánh mắt, đi tới nói: "Phong nhi, chuyện này để ta lo cho".
"Nhạc trượng đại nhân, sao người lại tới đây" Lưu Phong thấp giọng nói: "Chuyện này ta sẽ xử lý, người cứ lấy cớ trở về trước, yên tâm không có việc gì đâu".
Ân Nguyệt Đạo vội vàng nói chuyện tiến kinh với Lưu Phong, sau đó dặn dò: "Phong nhi, nhiều con mắt nhòm ngó ngươi, nhẫn được thì nên nhẫn".
Mẹ kiếp, chỉ là ngũ phẩm ngoại quan viên, có gì mà sợ? Lưu Phong có chút tức nói: "Nhạc trượng đại nhân, chuyện này ta biết, người cứ yên tâm".
Lưu Phong muốn nhân cơ hội hôm nay phế Vương Kim Bằng, đón Vương Đức Vọng trở về. Cơ hội tốt như vậy, rất khó có lần thứ hai, rất khó.
Vương Kim Bằng biết thân phận Lưu Phong, biết hôm nay không thể báo thù, lên ngựa cắn răng nói: "Lui quân".
Thần Cơ Doanh binh lính thở phào một hơi, chỉnh trang đội hình, nhanh chóng quay đầu.
Ngay lúc này thì Lưu Phong xuất hiện trước ngựa của Vương Kim Bằng: "Vương đại nhân, quân đội của đế quốc mà ngươi dám điều động cho việc riêng của mình, ngươi cho rằng có thể đi dễ dàng như vậy sao?"
Vương Kim Bằng nao nao, hừ lạnh: "Tiểu tước gia, con ta bị đánh, thuộc hạ bị tàn phế. Ta nể mặt mũi ngươi, không truy cứu, ngươi còn muốn như thế nào?"
"Bọn họ không chết, đã là may lắm rồi" Lưu Phong âm thanh lạnh lùng nói: "Thân là đế quốc tướng quân, không đền nợ nước, chỉ biết dụng quyền khi dễ dân chúng. Hôm nay ta sẽ vì Giang Nam dân chúng đòi lại công đạo".
Vương Kim Bằng sắc mặt đại biến, việc này quả nhiên không phải việc thiện. Bất quá Vương Kim Bằng tung hoành sa trường nửa đời người, không nghĩ tới chuyện nhún mình trước ai.
"Tiểu tước gia, ngươi có ý tứ gì đây? Chuyện quân phương, Cẩm Y Vệ có thể quản sao?" Vương Kim Bằng trầm giọng nói.
Lưu Phong cười lạnh nói: "Vương đại nhân, ngài hiểu lầm rồi. Hôm nay ta không phải là Cẩm Y Vệ mà là thay mặt dân chúng Giang Nam thẩm phán ngài. Ngươi mới nhậm chức Thủ bị phủ mấy ngày, nhìn xem Giang Nam biến thành cái gì, nông dân bị tịch thu lương thực, thương nhân bị đóng cửa hàng, nữ tử cả ngày không dám ra ngoài. những tội ác này đều do thuộc hạ của ngài làm ra cả".
Vương Kim Bằng trầm giọng nói: "Tiểu tước gia, người ngậm máu phun người, bổn quan luôn nghiêm cẩn thuộc hạ, không tin người có thể hỏi Tổng đốc đại nhân".
Xoay người, lúc này Vương Kim Bằng mới phát hiện Tổng đốc đại nhân đã sớm mất dạng. Ngay cả Bạch Thọ cùng Cẩm Y Vệ phiên tử và nữ tử nọ cũng sớm không thấy.
Ngay lúc này Lưu Phong vừa động cảm ứng được trên người Vương Kim Bằng có một cỗ khí tức khác thường.
Chẳng lẽ hắn cũng là.
"Hỗn trướng, ngươi tột cùng là ai?" Vương Kim Bằng động nộ quát.
Ngay lúc này thì một gã binh lính chạy lại Vương Kim Bằng nói: "Đại nhân ta biết hung thủ là ai".
Vương Kim Bằng vội vàng xoay người nói: "Ngu xuẩn, còn không nhanh nói: ".
Tên binh lính tiến lên, nhanh chóng chỉ Lưu Phong nói: "Đại nhân, thiếu chủ bị nữ tử của người này đả thương, Phá Quân đại nhân bị hắn đả thương".
"Nguyên lai là ngươi." Vương Kim Bằng nhìn Lưu Phong, sau lại chỉ vào Bạch Vũ bên trong cửa hàng, vung tay lên quát: "Người đâu, bắt hai can phạm về cho ta".
Lưu Phong khoé miệng có chút tiếu ý, con ngươi hiện lên tia sát ý thản nhiên nói: "Thủ bị đại nhân, ngươi chuyện còn chưa biết rõ đã tính chuyện bắt người sao. Phải biết rằng con ngươi cùng thuộc hạ ngươi gây ra nháo sự, cường bức dân nữ."
Vương Kim Bằng nổi giận nói: "Thúi lắm, con ta là người đọc thi thư, sao có thể làm chuyện đó. Hơn nữa toàn quân phương ai mà không biết Vương Kim Bằng ta nghiêm minh quản giáo. Rõ ràng là các ngươi mới là điêu dân gây sự. Bắt cho ta."
Lưu Phong cười không ngừng, chưa thấy qua ai vô sỉ như vậy, tính tình của Vương Tiểu Bằng, tính tình như vậy mà bảo là toàn đọc thi thư. Yến Vương quả nhiên là có mắt như mù, cho một tên ngu ngốc đến Giang Nam họat động.
Theo mệnh lệnh Thủ bị đại nhân, một toán binh lính Thần Cơ Doanh hướng Lưu Phong cùng Bạch gia cửa hàng đi tới.
Nhìn một đội Thần Cơ Doanh binh lính, Lưu Phong cười lạnh một tiếng, chuẩn bị hôm nay vui đùa một lát.
"Vương đại nhân chậm đã" Bạch Thọ thét lớn một tiếng đồng thời chặn trước người Lưu Phong, trầm giọng nói: "Lời vị công tử này quả không sai, quả thật lệnh công tử có chỗ không đúng" thật sự thì lúc Vương Tiểu Bằng khi dễ Bạch Vũ, Bạch Thọ không có mặt, nhưng Cẩm y vệ nói dối, ai dám sinh nghi?
"Bạch đại nhân, chuyện này quan hệ đến uy nghiêm của Thủ bị phủ, xin người tránh ra, không nên xen vào việc của người khác" Vương Kim Bằng lớn tiếng nói.
Nói đùa à, con của lão tử đã bị ngươi đánh, bây giờ đã ồn ào như vậy, nếu không làm tới cùng thì sau này ai cũng sẽ coi thường Thủ bị quan binh.
"Hỗn trướng, còn chờ gì nữa, nhanh lên, bắt hai người này lại, bắt hết lũ điêu dân cho ta". Vương Kim Bằng nhìn một đội binh lính Thần Cơ Doanh quát.
Thần Cơ Doanh thấy hiện trường có Cẩm Y Vệ phiên tử bảo vệ, cũng không dám tiến lên, nhưng là ti lệnh luôn miệng thúc giục cũng đành phải đi đến trước mặt Lưu Phong. Dù sao thì cũng phải thực hiện mệnh lệnh của cấp trên. Quân nhân chính là luôn phải phục tùng mệnh lệnh.
Vương Kim Bằng nhìn vẻ mặt tức giận của Bạch Thọ, cười nói: "Bạch đại nhân, chẳng nhẽ người định ngăn cản binh lính địa phương sao".
Bạch Thọ có chút tức, lạnh lùng nói: "Vương đại nhân, ngươi và ta quen biết đã lâu đến lúc đó đừng nói ta không đề tỉnh, những người này không phải ngươi muốn đụng vào là được đâu"
Lưu Phong thấp giọng nói: "Bạch đại nhân, mang theo huynh đệ, bảo vệ Bạch Vũ, việc ngoài này cứ để ta ứng phó."
"Bạch đại nhân, tiếp nhận ý tứ của ngài, con ta bị đánh, binh lính bị đánh, như vậy, uy nghiêm quân phương để ở đâu?" Vương Kim Bằng thanh âm mang theo phẫn nộ.
Bạch Thọ cười lạnh một tiếng, không đáp, mang theo phiên tử vào bên trong cửa hàng.
Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: "Vương đại nhân, ngài hôm nay làm ta mở mắt rồi, hoá ra quân phương uy nghiêm đàn áp dân chúng".
Vương Kim Bằng cắn răng, hét lớn một tiếng: "Im miệng, đã là điêu dân còn muốn làm càn. Mẹ kiếp, quân đâu, mau bắt lấy hắn." trực giác mách bảo người trước mặt không có ý tốt nhưng chuyện đã tới nước này đành làm càn.
Lọt vào xích của chủ tử, bọn lính không dám chậm trễ nhanh chóng vây quanh Lưu Phong chuẩn bị bắt người.
Lưu Phong không chút để ý, khoé miệng lộ ra một tia khinh miệt cười, lạnh nhạt nhìn Vương Kim Bằng.
Ngay lúc này thì một tiếng hô vang lên: "Tổng đốc đại nhân đến".
Lưu Phong nhíu mày nghĩ, lão trượng tới, việc hôm nay không thể đánh nhau rồi.
"Dừng tay" Ân Nguyên Đạo từ đám người chen vào, hướng binh lính Thủ bị phủ thét lớn.
"Tông đốc đại nhân?" Vương Kim Bằng kinh hãi nhìn Ân Nguyên Đạo, thầm nghĩ địch nhân có quan hệ với Tông đốc đại nhân?
Ân Nguyên Đạo nhận được tin của con gái, vội vàng mang người chạy tới, kì thực hắn không sợ Lưu Phong gặp chuyện, hắn chỉ lo Lưu Phong trước nay hành sự bất cần, trước mắt triều đình muốn gọi hắn về kinh, giờ hắn gây chuyện ở đây, chỉ sợ các lão quan kinh đô nhân cơ hội dâng sớ, trở ngại tới con đường tiến kinh của Lưu Phong.
"Vương đại nhân đây là ý gì? Điều động Thần Cơ Doanh sao ngay cả ta cũng không biết tin?" Ân Nguyên Đạo sắc mặt bình tĩnh hỏi.
Nhân vật trước mắt, Vương Kim Bằng cũng không dám làm càn, chính mình cùng phủ Tổng đốc phân lập tương đối chính xác nhưng tổng đốc dù sao cũng là chức quan lớn nhất tỉnh. Huống hồ, đế quốc quy định, điều động Thần Cơ Doanh là đại sự, phải cùng Tổng đốc phủ bàn bạc.
Vương Kim Bằng tự biết lỗi, rất cung kính nói: "Tổng đốc đại nhân, sự việc khẩn cấp. Ta định bắt người trước, sau hướng ngài báo cáo sau".
Tổng đốc đại nhân nhíu mày, nói nghe sao mà đơn giản thế, ngươi tưởng ngươi là ai mà có quyền trảm trước tấu sau. Ân Nguyên Đạo sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Vương đại nhân ngài to gan thật, cư nhiên dám điều động Thần Cơ Doanh làm việc riêng của mình."
Vương Kim Bằng vội vã hướng Ân Nguyên Đạo kể lại sự tình.
Đương nhiên hắn mô tả tựu không chính xác, trong miệng hắn, Lưu Phong cùng Bạch Vũ hoá thân thành ác ma.
Ân Nguyên Đạo cười lạnh một tiếng: "Vương đại nhân ngài biết đây là ai chứ?" Ân Nguyệt Đạo chỉ Lưu Phong.
"Đương nhiên" Vương Kim Bằng cắn răng nói: "Hắn chính là hung thủ."
"Hung thủ" Ân Nguyên Đạo lạnh nhạt nói: "Xem ra ta phải giới thiệu một chút rồi, đây là Cẩm Y Vệ tuần sát sứ, đế quốc nhất đẳng nam tước, Phượng viên Đại thiếu gia Lưu Phong".
Vương Kim Bằng nhất thời kinh hãi, hắn chưa gặp mặt nhưng tên tuổi đã nghe qua, hắn còn nhớ rõ, Yến Vương cũng là hết lần này tới khác báo cho hắn không nên xung đột với người này.
"Vương đại nhân, ta nghĩ chuyện này chỉ là hiểu lầm, Tiểu tước gia không phải là người như vậy" Ân Nguyên Đạo nhẹ giọng nói: "Vương đại nhân, ngài nghĩ sao?"
Vương Kim Bằng tịnh không phải kẻ ngu, mặc dù bị lửa hận thiêu đốt, nhưng Lưu Phong người này hắn không thể đụng chạm.
"Tổng đốc đại nhân, người nói đúng, chuyện này có hiểu lầm, chờ ta làm sáng tỏ sẽ bái tội sau" Vương Kim Bằng chắp tay hướng Lưu Phong nói: "Tiểu tước gia không biết là người, xin lượng thứ."
Lưu Phong nhún vai, trong mắt hiện lên tia khinh miệt có chút sát ý, mặc dù Ân Nguyệt Đạo xuất đầu nhưng hắn tịnh không thể bỏ qua cơ hội này.
Ân Nguyệt Đạo hiểu Lưu Phong cố ý làm lớn việc, vội vàng dùng ánh mắt, đi tới nói: "Phong nhi, chuyện này để ta lo cho".
"Nhạc trượng đại nhân, sao người lại tới đây" Lưu Phong thấp giọng nói: "Chuyện này ta sẽ xử lý, người cứ lấy cớ trở về trước, yên tâm không có việc gì đâu".
Ân Nguyệt Đạo vội vàng nói chuyện tiến kinh với Lưu Phong, sau đó dặn dò: "Phong nhi, nhiều con mắt nhòm ngó ngươi, nhẫn được thì nên nhẫn".
Mẹ kiếp, chỉ là ngũ phẩm ngoại quan viên, có gì mà sợ? Lưu Phong có chút tức nói: "Nhạc trượng đại nhân, chuyện này ta biết, người cứ yên tâm".
Lưu Phong muốn nhân cơ hội hôm nay phế Vương Kim Bằng, đón Vương Đức Vọng trở về. Cơ hội tốt như vậy, rất khó có lần thứ hai, rất khó.
Vương Kim Bằng biết thân phận Lưu Phong, biết hôm nay không thể báo thù, lên ngựa cắn răng nói: "Lui quân".
Thần Cơ Doanh binh lính thở phào một hơi, chỉnh trang đội hình, nhanh chóng quay đầu.
Ngay lúc này thì Lưu Phong xuất hiện trước ngựa của Vương Kim Bằng: "Vương đại nhân, quân đội của đế quốc mà ngươi dám điều động cho việc riêng của mình, ngươi cho rằng có thể đi dễ dàng như vậy sao?"
Vương Kim Bằng nao nao, hừ lạnh: "Tiểu tước gia, con ta bị đánh, thuộc hạ bị tàn phế. Ta nể mặt mũi ngươi, không truy cứu, ngươi còn muốn như thế nào?"
"Bọn họ không chết, đã là may lắm rồi" Lưu Phong âm thanh lạnh lùng nói: "Thân là đế quốc tướng quân, không đền nợ nước, chỉ biết dụng quyền khi dễ dân chúng. Hôm nay ta sẽ vì Giang Nam dân chúng đòi lại công đạo".
Vương Kim Bằng sắc mặt đại biến, việc này quả nhiên không phải việc thiện. Bất quá Vương Kim Bằng tung hoành sa trường nửa đời người, không nghĩ tới chuyện nhún mình trước ai.
"Tiểu tước gia, ngươi có ý tứ gì đây? Chuyện quân phương, Cẩm Y Vệ có thể quản sao?" Vương Kim Bằng trầm giọng nói.
Lưu Phong cười lạnh nói: "Vương đại nhân, ngài hiểu lầm rồi. Hôm nay ta không phải là Cẩm Y Vệ mà là thay mặt dân chúng Giang Nam thẩm phán ngài. Ngươi mới nhậm chức Thủ bị phủ mấy ngày, nhìn xem Giang Nam biến thành cái gì, nông dân bị tịch thu lương thực, thương nhân bị đóng cửa hàng, nữ tử cả ngày không dám ra ngoài. những tội ác này đều do thuộc hạ của ngài làm ra cả".
Vương Kim Bằng trầm giọng nói: "Tiểu tước gia, người ngậm máu phun người, bổn quan luôn nghiêm cẩn thuộc hạ, không tin người có thể hỏi Tổng đốc đại nhân".
Xoay người, lúc này Vương Kim Bằng mới phát hiện Tổng đốc đại nhân đã sớm mất dạng. Ngay cả Bạch Thọ cùng Cẩm Y Vệ phiên tử và nữ tử nọ cũng sớm không thấy.
Ngay lúc này Lưu Phong vừa động cảm ứng được trên người Vương Kim Bằng có một cỗ khí tức khác thường.
Chẳng lẽ hắn cũng là.
Tác giả :
Xích Tuyết