Hỉ Doanh Môn
Chương 264: Dặn dò (2)
Edit: hoada
Trời còn chưa sáng rõ, thấy Cung Viễn Hòa đã ăn điểm tâm xong, Minh Phỉ liền lấy nước trà súc miệng đưa tận tay hắn nói: “Chàng đừng cố sức quá, đừng để mình mệt nhọc.”
Cung Viễn Hòa gật đầu: “Sau khi làm xong việc ta sẽ trở lại, nàng ở nhà mọi chuyện nên cẩn thận một chút. Buổi tối, nếu cảm thấy tịch mịch thì cho người đón Trần Oánh đến ở cùng nàng cho vui.”
Minh Phỉ cười gật đầu: “Ta biết rồi.”
Hoa ma ma đến hành lễ: “Đại gia, xe ngựa đã chuẩn bị tốt rồi, biểu tiểu thư tới từ giã đại nãi nãi.”
Đặng Cửu một thân trang phục trắng, trên khuôn mặt thon gầy ẩn chứa nét kiên nghị, nàng bế Sơn Nhi từ tay Lưu ma ma đưa tới cho Hoa ma ma, sau đó khẽ vén áo thi lễ với Minh Phỉ thật sâu nói: “Đệ muội, Sơn Nhi đành nhờ muội rồi.”
Minh Phỉ thấy nàng như vậy cũng vội trả lễ: “Cửu tỷ đừng khách sáo, ta sẽ chiếu cố tốt cho Sơn Nhi, tỷ yên tâm đi.”
Cung Viễn Hòa đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”
Vốn Lưu ma ma đã đi tới ngoài cửa rồi nhưng vẫn quay lại khẩn cầu: “Tiểu thư, tiểu thư, không biết khi Sơn Nhi tỉnh lại không thấy hai chúng ta có khóc hay náo không? Nếu không, ngài để Đái Phương ma ma và Từ ma ma đi cùng, nô tỳ lưu lại giúp đỡ đại nãi nãi chăm sóc Sơn Nhi.”
Đặng Cửu đột nhiên quay đầu lại, nét mặt âm trầm nói: “Chừng nào thì đến phiên ngươi dám an bài mọi chuyện cho ta chứ?”
Lưu ma ma thấy nàng như vậy thì kinh hãi, vừa uất ức vừa khổ sở cúi thấp đầu: “Nô tài không dám.”
Đặng Cửu bước nhanh về phía trước, Lưu ma ma chần chờ một chút rồi liếc nhìn Minh Phỉ, rồi nhìn sang Cung Viễn Hòa, cuối cùng đành nghiêng đầu đuổi theo.
Minh Phỉ cau mày nhìn hai chủ tớ đi xa, nói: “Hoa ma ma, hình như ta cảm thấy Lưu ma ma có chuyện gì đó muốn nói với ta nhưng hình như Cửu tỷ không cho phép, ma ma có thấy vậy không?”
Hoa ma ma dùng áo choàng bọc Sơn Nhi lại thật kĩ càng rồi gật đầu: “Mấy ngày nay nô tỳ thấy Lưu ma ma có chút khác thường. Nô tỳ nghe Bảo Nhi nói, mấy ngày nay Cửu tiểu thư thường mắng bà ta khi bà ta cố tình đuổi theo Cửu tiểu thư nói chuyện gì đó.”
Minh Phỉ trầm mặc một lát rồi nói: “Hoa ma ma nói với mấy quản sự trong nhà để ý một chút.”
Chẳng mấy chốc cũng đã bảy tám ngày trôi qua, hôm đó, Minh Phỉ đang cùng Sơn Nhi chơi xếp hình, Hoa ma ma đi vào nói: “Nãi nãi, mới vừa rồi Tiết tổng quản đến báo, hôm nay có người nhìn thấy tam công tử nhà sát vách đến bến tàu gởi tin tức cho nhị tiểu thư, nói Chu di nương đột nhiên bị bệnh nặng chết bất đắc kì tử, sau đó còn hỏi phí đường thủy từ Hoài Châu đến Kinh Thành phải tốn bao nhiêu, khi nào thì lên đường. Tiết tổng quản có ý tứ hỏi mấy ngày này có cần phái người đi theo tam công tử xem hắn muốn làm gì hay không?”
Minh Phỉ tính toán trong đầu, nếu tính ra thì cũng gần sắp đến ngày dời mộ phần của Chu di nương, còn khoảng hai ba ngày nữa thôi, nếu Cung Viễn Khoa có hành động, có lẽ chính là đợi sau khi dời mộ phần của Chu di nương xong. Vì vậy liền nói: “Không cần trông nom hay hỏi thăm gì đâu, cứ giả bộ như không biết gì là được.”
Hoa ma ma suy nghĩ hồi lâu rồi lĩnh mệnh rời đi.
Đến chiều, Lý di nương tới nói: “Đại nãi nãi, theo ý tứ của lão gia thì buổi sáng ngày mai sẽ tiến hành phát tang rồi đưa Chu di nương đi. Ta tới hỏi ngài trước một tiếng, không biết ngài có tính toán gì không?”
Minh Phỉ vội vàng mời nàng ta ngồi xuống, rót một tách trà rồi nói: “Không biết lão gia đã định tang sự này như thế nào?”
Lý di nương nói: “Tính toán nói với bên ngoài là chết vì bệnh hiểm nghèo, cho nên trưa mai sẽ đưa quan tài ra ngoài, tạm thời chôn tại nghĩa trang ở ngoại thành. Thật ra thì hôm qua tam công tử đã cho người mua quan tài rồi, để ở đó chờ, đợi xây xong mộ phần thì có thể chôn luôn. Sau đó thì lập một đàn tràng ở trong sân của Chu di nương là được. Nhị tiểu thư và nhị cô gia trở lại, thì đến thẳng nghĩa địa bái tế là được rồi.”
Minh Phỉ nói: “Như vậy thì có vẻ đơn giản quá.”
Lý di nương có mấy phần giễu cợt nói: “Chỉ là một di nương thôi, có thể làm gì mà không đơn giản? Đây là sự cố gắng của tam công tử rồi, nếu không chỉ sợ đến 40 lượng phí mai táng cũng không có đấy.”
Sáng sớm hôm sau, quả thật người chi thứ hai ồn ào đi ra ngoài nói Chu di nương bị bệnh hiểm nghèo qua đời. Nhưng Chu di nương chẳng qua chỉ là một di nương thân phận thấp kém nên tang sự đương nhiên làm rất đơn giản, đơn giản đến nỗi những người quen biết chỉ phái quản sự hoặc là di nương tới đây tặng một phần tang điếu cho có mà thôi.
Đến trưa, Cung Viễn Khoa mặc một thân áo tang dẫn bốn người mang “quan tài của Chu di nương” từ cửa sau chi thứ hai đi ra ngoài, đến nghĩa trang ở ngoại thành, chỉ chờ mộ phần của nàng xây xong thì lập tức chôn cất.
Đến chiều, Tam di nương biết tin cũng chuẩn bị một phần tang nghi đưa đến rồi hẹn với Minh Phỉ đến trước linh bài của Chu di nương thắp một nén nhang. Cung Trung Tố tính toán sổ sách một chút, trừ đi chi phí lo tang sự cho Chu di nương thì hắn còn kiếm được khoảng hai trăm lượng bạc, vì vậy tâm tình không khỏi tốt lên nói Lý di nương mời cơm, chào hỏi khách nhân đàng hoàng.
Tam di nương từ chối nói: “Đã rất lâu rồi ta không có gặp tam cô nãi nãi, nên muốn trò chuyện với nàng một chút. Muội muội bận rộn, lúc này chính là lúc rối ren, ta không muốn làm ngươi thêm phiền toái.”
Minh Phỉ cũng khuyên Lý di nương: “Di nương đi mời những khách nhân khác đi, ta ở chỗ này sẽ chiếu cố tốt cho di nương.”
Lý di nương nghe vậy cũng không miễn cưỡng, tiễn hai người ra cửa rồi quay trở về chào hỏi những khách nhân khác.
Minh Phỉ đưa Tam di nương vào nhà mình, thấy lão Mã đứng đó nhìn nàng cười thì vội hỏi: “Không biết lão Mã có chuyện gì không?”
Lão Mã vội vàng vàng thi lễ với nàng rồi từ trong tay áo lấy ra một tấm bái thiếp nói: “Nãi nãi, mới vừa rồi có người truyền đến một tấm bái thiếp, tiểu nhân còn chưa kịp đi vào, ngài có muốn xem qua không?”
Minh Phỉ nhận lấy tấm bái thiếp mở ra nhìn thì thấy đây là bái thiếp của Song Thọ, hắn muốn gặp nàng. Cung Viễn Hòa và Đặng Cửu đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, vẫn chưa trở về, nàng chỉ biết Cung Viễn Hòa lo lắng việc chôn cất cho Đặng Quan thôi còn những chuyện khác thì không biết. Bây giờ, một mình hắn tới đây, còn muốn đơn độc gặp mình, không biết là có chuyện gì? Minh Phỉ gấp tấm thiếp lại nói: “Người này đang ở đâu?”
Lão Mã lắc đầu: “Hắn nghe nói nãi nãi không có ở đây nên nói một lát nữa trở lại.”
Minh Phỉ nói: “Ngươi nói với Tiết tổng quản một tiếng, khi nào hắn đến đây thì mời hắn đến phòng khách!” Cung Viễn Hòa không có ở nhà, nàng không thể tiếp đãi khách nam được, nhưng may có Tam di nương ở đây, vừa đúng lúc có thể giải quyết vấn đề này.
Đêm đến, Song Thọ mặc trang phục thương nhân trong thành đến, Tiết Minh Qúy đưa hắn vào phòng khách, thử dò xét hỏi: “Mấy ngày trước, không biết Thọ gia ngài có gặp đại gia của chúng ta không?”
Song Thọ nói: “Hôm qua, chúng ta vẫn ở bên hắn.”
Tiết Minh Qúy nghe vậy vội hỏi: “Vậy không biết khi nào thì đại gia chúng ta trở về?”
Song Thọ có chút không kiên nhẫn trả lời: “Theo ta được biết thì hôm nay đại gia đã lên thuyền, có lẽ ngày mai sẽ đến.”
Tiết Minh Qúy thấy hắn khác thường thì thầm nghĩ có thể Đặng Quan vừa mới chết nên tâm tình của hắn cũng không tốt, nhưng lại cảm thấy hắn không cùng Cung Viễn Hòa trở về mà lại đi thẳng tới tìm Minh Phỉ thì cảm thấy có chút kì quặc. Vì vậy không kiềm được hỏi tiếp: “Thọ gia, tiểu nhân không biết ngài đến tìm nãi nãi chúng ta có chuyện gì không? Mặc dù nãi nãi chúng ta là một phụ nhân nhưng vẫn là đương gia, đại gia chúng ta cực kì kính trọng nàng, ngài nếu có chuyện gì không ngại nói thẳng với nãi nãi.”
Song Thọ hừ một tiếng.
Tiết Minh Qúy quét ánh mắt nhìn hắn rồi cúi đầu âm thầm suy nghĩ. Đến phòng khách ngoài, mời Song Thọ ngồi rồi dâng trà nói: “Xin Thọ gia đợi một chút, để tiểu nhân đi mời nãi nãi của chúng ta ra ngoài.”
Tiết Minh Qúy vội vã đi vào bên trong tìm Minh Phỉ, nói hết tất cả tình hình rồi khuyên nhủ: “Nãi nãi, tiểu nhân cảm thấy hình như Thọ gia có gì đó không đúng, nếu ngày mai đại gia trở về, không bằng ngài không cần gặp hắn. Có chuyện gì để ngày mai hắn tới gặp đại gia là được.”
Minh Phỉ được Kim Trâm đỡ đi ra nói: “Dù hôm nay ta cự tuyệt không gặp hắn, ngày mai hắn sẽ vẫn đến tìm ta. Thay vì kéo dài thời gian, không bằng hôm nay gặp hắn xem thử có chuyện gì mà hắn không thể nói trước mặt đại gia, mà phải nhất định chạy tới gặp ta trước khi đại gia về.”
Tiết Minh Qúy nói: “Vậy nếu ngài có nghe chuyện gì cũng đừng vội đồng ý với hắn, mặc kệ hắn nói thế nào, ngài cũng phải kiên định trước đã.”
Minh Phỉ cười nói: “Ta biết rồi. Đợi lát nữa còn phải nhờ Tiết tổng quản đứng bên cạnh chờ, dù sao ta cũng là một phụ nhân, không thể nói chuyện với người khác dù là người từng quen biết được, nếu khi nào thấy ta không thể ứng phó được thì nhờ mời ngài giải vây cho ta.”
Tam di nương chỉ nghe Minh Phỉ nói muốn nhờ nàng tiếp một người khách lạ, bây giờ nghe những lời này của Tiết Minh Qúy thì không khỏi khẩn trương liền nói: “Tam cô nãi nãi, là người nào vậy? Nếu cảm thấy không tiện thì ngài không cần gặp cũng không sao. Chuyện của nam nhân, chúng ta xen vào không thích hợp lắm.”
Minh Phỉ vỗ vỗ nhẹ tay bà trấn an: “Di nương không cần khẩn trương. Đợi lát nữa ngài ngồi bên cạnh ta nghe nói chuyện là được, ta tự biết có chừng mực mà.”
Tam di nương còn muốn khuyên nữa song cuối cùng thì thở dài, nắm khuỷu tay Minh Phỉ: “Ngươi phải nghe lời Tiết tổng quản nói, nếu có gì không đúng sẽ để Tiết tổng quan ở bên giải vây, đừng cậy mạnh.”
Minh Phỉ gật đầu cười: “Ta biết rồi, chúng ta đi thôi, để khách nhân chờ quá lâu sẽ không tốt.”
Mấy người đến phòng khách, chỉ thấy Song Thọ đứng chắp tay sau lưng đang phiền não đi qua đi lại trong đại sảnh, nghe tiếng bước chân, vội quay đầu lại, thấy Minh Phỉ thì ôm quyền hành lễ: “Đệ muội.” Nhìn thấy Tam di nương đứng bên cạnh Minh Phỉ thì khẽ nhíu mày hỏi: “Xin hỏi vị phu nhân này là…?”
Minh Phỉ đáp lễ lại hắn, phân chủ khách rồi ngồi xuống cười nói: “Đây là di nương nhà mẹ đẻ ta, hôm nay vừa đúng lúc sang đây thăm ta. Cũng may nhờ có nàng ở đây, nếu không cận thân không tiện gặp mặt Thọ gia rồi.”
Song Thọ nghe vậy còn muốn nói xin mời những người khác lui xuống liền nuốt lại, nói: “Ta đến đây là có chuyện quan trọng muốn nhờ đệ muội làm hộ, chuyện này không tiện để người khác nghe, đệ muội xem, nếu như di phu nhân thấy không tiện thì ta đành nói.” Nói rồi quét ánh mắt sang Tiết Minh Qúy và Hoa ma ma.
Minh Phỉ nói: “Không ngại, bọn họ đều là những người mà ta và đại gia rất tin tưởng. Có gì xin mời Thọ gia ngài nói thẳng.”
“Ta muốn thỉnh cầu một điều, kính xin đại nãi nãi thành toàn.” Song Thọ mím mím môi đột nhiên đứng dậy chắp tay xá một cái rồi quỳ xuống trước Minh Phỉ.
“Thọ gia ngài đây là muốn làm gì vậy?” Minh Phỉ sợ hãi nhanh chóng đứng lên tránh ra kêu Tiết Minh Qúy: “Tiết tổng quản, mau đỡ Thọ gia dậy.”
Đầu Tiết Minh Qúy đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên kéo Song Thọ đứng dậy, luôn miệng nói: “Thọ gia ngài đây là muốn làm gì vậy? Đã dọa nãi nãi chúng ta sợ hãi rồi. Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng như vậy. Ngài cũng biết đại gia rồi, nếu có thể làm gì giúp ngài thì nhất định sẽ làm, không cần phải như vậy.”
“Ta tự có đạo lý của ta. Không cần ngươi nhiều lời.” Song Thọ vung hai cánh tay lên đẩy Tiết Minh Qúy lảo đảo, liên tiếp lui về sau mấy bước, Hoa ma ma vội vàng đi tới đỡ mới có thể đứng vững vàng được.
Tam di nương hoảng sợ, gắt gao nắm chặt tay Minh Phỉ, nhìn sang Song Thọ rồi nhìn sang Hoa ma ma, ý bảo Hoa ma ma nhanh chóng gọi thêm mấy người nữa đi vào. Minh Phỉ trầm mặt không vui nói: “Thọ gia, ta là một phụ nhân gia không có kiến thức nhưng cũng biết ngài đây cũng không phải là thật lòng cầu xin ta. Từ nhỏ đến lớn, ta đã nghe qua cũng không có nghe nói có người nào đến nhà, không biết có yêu cầu gì liền cứng rắn quỳ xuống ép chủ nhà đồng ý, không biết đây là phương thức cầu xin người như thế nào lạ vậy?”
Trời còn chưa sáng rõ, thấy Cung Viễn Hòa đã ăn điểm tâm xong, Minh Phỉ liền lấy nước trà súc miệng đưa tận tay hắn nói: “Chàng đừng cố sức quá, đừng để mình mệt nhọc.”
Cung Viễn Hòa gật đầu: “Sau khi làm xong việc ta sẽ trở lại, nàng ở nhà mọi chuyện nên cẩn thận một chút. Buổi tối, nếu cảm thấy tịch mịch thì cho người đón Trần Oánh đến ở cùng nàng cho vui.”
Minh Phỉ cười gật đầu: “Ta biết rồi.”
Hoa ma ma đến hành lễ: “Đại gia, xe ngựa đã chuẩn bị tốt rồi, biểu tiểu thư tới từ giã đại nãi nãi.”
Đặng Cửu một thân trang phục trắng, trên khuôn mặt thon gầy ẩn chứa nét kiên nghị, nàng bế Sơn Nhi từ tay Lưu ma ma đưa tới cho Hoa ma ma, sau đó khẽ vén áo thi lễ với Minh Phỉ thật sâu nói: “Đệ muội, Sơn Nhi đành nhờ muội rồi.”
Minh Phỉ thấy nàng như vậy cũng vội trả lễ: “Cửu tỷ đừng khách sáo, ta sẽ chiếu cố tốt cho Sơn Nhi, tỷ yên tâm đi.”
Cung Viễn Hòa đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”
Vốn Lưu ma ma đã đi tới ngoài cửa rồi nhưng vẫn quay lại khẩn cầu: “Tiểu thư, tiểu thư, không biết khi Sơn Nhi tỉnh lại không thấy hai chúng ta có khóc hay náo không? Nếu không, ngài để Đái Phương ma ma và Từ ma ma đi cùng, nô tỳ lưu lại giúp đỡ đại nãi nãi chăm sóc Sơn Nhi.”
Đặng Cửu đột nhiên quay đầu lại, nét mặt âm trầm nói: “Chừng nào thì đến phiên ngươi dám an bài mọi chuyện cho ta chứ?”
Lưu ma ma thấy nàng như vậy thì kinh hãi, vừa uất ức vừa khổ sở cúi thấp đầu: “Nô tài không dám.”
Đặng Cửu bước nhanh về phía trước, Lưu ma ma chần chờ một chút rồi liếc nhìn Minh Phỉ, rồi nhìn sang Cung Viễn Hòa, cuối cùng đành nghiêng đầu đuổi theo.
Minh Phỉ cau mày nhìn hai chủ tớ đi xa, nói: “Hoa ma ma, hình như ta cảm thấy Lưu ma ma có chuyện gì đó muốn nói với ta nhưng hình như Cửu tỷ không cho phép, ma ma có thấy vậy không?”
Hoa ma ma dùng áo choàng bọc Sơn Nhi lại thật kĩ càng rồi gật đầu: “Mấy ngày nay nô tỳ thấy Lưu ma ma có chút khác thường. Nô tỳ nghe Bảo Nhi nói, mấy ngày nay Cửu tiểu thư thường mắng bà ta khi bà ta cố tình đuổi theo Cửu tiểu thư nói chuyện gì đó.”
Minh Phỉ trầm mặc một lát rồi nói: “Hoa ma ma nói với mấy quản sự trong nhà để ý một chút.”
Chẳng mấy chốc cũng đã bảy tám ngày trôi qua, hôm đó, Minh Phỉ đang cùng Sơn Nhi chơi xếp hình, Hoa ma ma đi vào nói: “Nãi nãi, mới vừa rồi Tiết tổng quản đến báo, hôm nay có người nhìn thấy tam công tử nhà sát vách đến bến tàu gởi tin tức cho nhị tiểu thư, nói Chu di nương đột nhiên bị bệnh nặng chết bất đắc kì tử, sau đó còn hỏi phí đường thủy từ Hoài Châu đến Kinh Thành phải tốn bao nhiêu, khi nào thì lên đường. Tiết tổng quản có ý tứ hỏi mấy ngày này có cần phái người đi theo tam công tử xem hắn muốn làm gì hay không?”
Minh Phỉ tính toán trong đầu, nếu tính ra thì cũng gần sắp đến ngày dời mộ phần của Chu di nương, còn khoảng hai ba ngày nữa thôi, nếu Cung Viễn Khoa có hành động, có lẽ chính là đợi sau khi dời mộ phần của Chu di nương xong. Vì vậy liền nói: “Không cần trông nom hay hỏi thăm gì đâu, cứ giả bộ như không biết gì là được.”
Hoa ma ma suy nghĩ hồi lâu rồi lĩnh mệnh rời đi.
Đến chiều, Lý di nương tới nói: “Đại nãi nãi, theo ý tứ của lão gia thì buổi sáng ngày mai sẽ tiến hành phát tang rồi đưa Chu di nương đi. Ta tới hỏi ngài trước một tiếng, không biết ngài có tính toán gì không?”
Minh Phỉ vội vàng mời nàng ta ngồi xuống, rót một tách trà rồi nói: “Không biết lão gia đã định tang sự này như thế nào?”
Lý di nương nói: “Tính toán nói với bên ngoài là chết vì bệnh hiểm nghèo, cho nên trưa mai sẽ đưa quan tài ra ngoài, tạm thời chôn tại nghĩa trang ở ngoại thành. Thật ra thì hôm qua tam công tử đã cho người mua quan tài rồi, để ở đó chờ, đợi xây xong mộ phần thì có thể chôn luôn. Sau đó thì lập một đàn tràng ở trong sân của Chu di nương là được. Nhị tiểu thư và nhị cô gia trở lại, thì đến thẳng nghĩa địa bái tế là được rồi.”
Minh Phỉ nói: “Như vậy thì có vẻ đơn giản quá.”
Lý di nương có mấy phần giễu cợt nói: “Chỉ là một di nương thôi, có thể làm gì mà không đơn giản? Đây là sự cố gắng của tam công tử rồi, nếu không chỉ sợ đến 40 lượng phí mai táng cũng không có đấy.”
Sáng sớm hôm sau, quả thật người chi thứ hai ồn ào đi ra ngoài nói Chu di nương bị bệnh hiểm nghèo qua đời. Nhưng Chu di nương chẳng qua chỉ là một di nương thân phận thấp kém nên tang sự đương nhiên làm rất đơn giản, đơn giản đến nỗi những người quen biết chỉ phái quản sự hoặc là di nương tới đây tặng một phần tang điếu cho có mà thôi.
Đến trưa, Cung Viễn Khoa mặc một thân áo tang dẫn bốn người mang “quan tài của Chu di nương” từ cửa sau chi thứ hai đi ra ngoài, đến nghĩa trang ở ngoại thành, chỉ chờ mộ phần của nàng xây xong thì lập tức chôn cất.
Đến chiều, Tam di nương biết tin cũng chuẩn bị một phần tang nghi đưa đến rồi hẹn với Minh Phỉ đến trước linh bài của Chu di nương thắp một nén nhang. Cung Trung Tố tính toán sổ sách một chút, trừ đi chi phí lo tang sự cho Chu di nương thì hắn còn kiếm được khoảng hai trăm lượng bạc, vì vậy tâm tình không khỏi tốt lên nói Lý di nương mời cơm, chào hỏi khách nhân đàng hoàng.
Tam di nương từ chối nói: “Đã rất lâu rồi ta không có gặp tam cô nãi nãi, nên muốn trò chuyện với nàng một chút. Muội muội bận rộn, lúc này chính là lúc rối ren, ta không muốn làm ngươi thêm phiền toái.”
Minh Phỉ cũng khuyên Lý di nương: “Di nương đi mời những khách nhân khác đi, ta ở chỗ này sẽ chiếu cố tốt cho di nương.”
Lý di nương nghe vậy cũng không miễn cưỡng, tiễn hai người ra cửa rồi quay trở về chào hỏi những khách nhân khác.
Minh Phỉ đưa Tam di nương vào nhà mình, thấy lão Mã đứng đó nhìn nàng cười thì vội hỏi: “Không biết lão Mã có chuyện gì không?”
Lão Mã vội vàng vàng thi lễ với nàng rồi từ trong tay áo lấy ra một tấm bái thiếp nói: “Nãi nãi, mới vừa rồi có người truyền đến một tấm bái thiếp, tiểu nhân còn chưa kịp đi vào, ngài có muốn xem qua không?”
Minh Phỉ nhận lấy tấm bái thiếp mở ra nhìn thì thấy đây là bái thiếp của Song Thọ, hắn muốn gặp nàng. Cung Viễn Hòa và Đặng Cửu đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, vẫn chưa trở về, nàng chỉ biết Cung Viễn Hòa lo lắng việc chôn cất cho Đặng Quan thôi còn những chuyện khác thì không biết. Bây giờ, một mình hắn tới đây, còn muốn đơn độc gặp mình, không biết là có chuyện gì? Minh Phỉ gấp tấm thiếp lại nói: “Người này đang ở đâu?”
Lão Mã lắc đầu: “Hắn nghe nói nãi nãi không có ở đây nên nói một lát nữa trở lại.”
Minh Phỉ nói: “Ngươi nói với Tiết tổng quản một tiếng, khi nào hắn đến đây thì mời hắn đến phòng khách!” Cung Viễn Hòa không có ở nhà, nàng không thể tiếp đãi khách nam được, nhưng may có Tam di nương ở đây, vừa đúng lúc có thể giải quyết vấn đề này.
Đêm đến, Song Thọ mặc trang phục thương nhân trong thành đến, Tiết Minh Qúy đưa hắn vào phòng khách, thử dò xét hỏi: “Mấy ngày trước, không biết Thọ gia ngài có gặp đại gia của chúng ta không?”
Song Thọ nói: “Hôm qua, chúng ta vẫn ở bên hắn.”
Tiết Minh Qúy nghe vậy vội hỏi: “Vậy không biết khi nào thì đại gia chúng ta trở về?”
Song Thọ có chút không kiên nhẫn trả lời: “Theo ta được biết thì hôm nay đại gia đã lên thuyền, có lẽ ngày mai sẽ đến.”
Tiết Minh Qúy thấy hắn khác thường thì thầm nghĩ có thể Đặng Quan vừa mới chết nên tâm tình của hắn cũng không tốt, nhưng lại cảm thấy hắn không cùng Cung Viễn Hòa trở về mà lại đi thẳng tới tìm Minh Phỉ thì cảm thấy có chút kì quặc. Vì vậy không kiềm được hỏi tiếp: “Thọ gia, tiểu nhân không biết ngài đến tìm nãi nãi chúng ta có chuyện gì không? Mặc dù nãi nãi chúng ta là một phụ nhân nhưng vẫn là đương gia, đại gia chúng ta cực kì kính trọng nàng, ngài nếu có chuyện gì không ngại nói thẳng với nãi nãi.”
Song Thọ hừ một tiếng.
Tiết Minh Qúy quét ánh mắt nhìn hắn rồi cúi đầu âm thầm suy nghĩ. Đến phòng khách ngoài, mời Song Thọ ngồi rồi dâng trà nói: “Xin Thọ gia đợi một chút, để tiểu nhân đi mời nãi nãi của chúng ta ra ngoài.”
Tiết Minh Qúy vội vã đi vào bên trong tìm Minh Phỉ, nói hết tất cả tình hình rồi khuyên nhủ: “Nãi nãi, tiểu nhân cảm thấy hình như Thọ gia có gì đó không đúng, nếu ngày mai đại gia trở về, không bằng ngài không cần gặp hắn. Có chuyện gì để ngày mai hắn tới gặp đại gia là được.”
Minh Phỉ được Kim Trâm đỡ đi ra nói: “Dù hôm nay ta cự tuyệt không gặp hắn, ngày mai hắn sẽ vẫn đến tìm ta. Thay vì kéo dài thời gian, không bằng hôm nay gặp hắn xem thử có chuyện gì mà hắn không thể nói trước mặt đại gia, mà phải nhất định chạy tới gặp ta trước khi đại gia về.”
Tiết Minh Qúy nói: “Vậy nếu ngài có nghe chuyện gì cũng đừng vội đồng ý với hắn, mặc kệ hắn nói thế nào, ngài cũng phải kiên định trước đã.”
Minh Phỉ cười nói: “Ta biết rồi. Đợi lát nữa còn phải nhờ Tiết tổng quản đứng bên cạnh chờ, dù sao ta cũng là một phụ nhân, không thể nói chuyện với người khác dù là người từng quen biết được, nếu khi nào thấy ta không thể ứng phó được thì nhờ mời ngài giải vây cho ta.”
Tam di nương chỉ nghe Minh Phỉ nói muốn nhờ nàng tiếp một người khách lạ, bây giờ nghe những lời này của Tiết Minh Qúy thì không khỏi khẩn trương liền nói: “Tam cô nãi nãi, là người nào vậy? Nếu cảm thấy không tiện thì ngài không cần gặp cũng không sao. Chuyện của nam nhân, chúng ta xen vào không thích hợp lắm.”
Minh Phỉ vỗ vỗ nhẹ tay bà trấn an: “Di nương không cần khẩn trương. Đợi lát nữa ngài ngồi bên cạnh ta nghe nói chuyện là được, ta tự biết có chừng mực mà.”
Tam di nương còn muốn khuyên nữa song cuối cùng thì thở dài, nắm khuỷu tay Minh Phỉ: “Ngươi phải nghe lời Tiết tổng quản nói, nếu có gì không đúng sẽ để Tiết tổng quan ở bên giải vây, đừng cậy mạnh.”
Minh Phỉ gật đầu cười: “Ta biết rồi, chúng ta đi thôi, để khách nhân chờ quá lâu sẽ không tốt.”
Mấy người đến phòng khách, chỉ thấy Song Thọ đứng chắp tay sau lưng đang phiền não đi qua đi lại trong đại sảnh, nghe tiếng bước chân, vội quay đầu lại, thấy Minh Phỉ thì ôm quyền hành lễ: “Đệ muội.” Nhìn thấy Tam di nương đứng bên cạnh Minh Phỉ thì khẽ nhíu mày hỏi: “Xin hỏi vị phu nhân này là…?”
Minh Phỉ đáp lễ lại hắn, phân chủ khách rồi ngồi xuống cười nói: “Đây là di nương nhà mẹ đẻ ta, hôm nay vừa đúng lúc sang đây thăm ta. Cũng may nhờ có nàng ở đây, nếu không cận thân không tiện gặp mặt Thọ gia rồi.”
Song Thọ nghe vậy còn muốn nói xin mời những người khác lui xuống liền nuốt lại, nói: “Ta đến đây là có chuyện quan trọng muốn nhờ đệ muội làm hộ, chuyện này không tiện để người khác nghe, đệ muội xem, nếu như di phu nhân thấy không tiện thì ta đành nói.” Nói rồi quét ánh mắt sang Tiết Minh Qúy và Hoa ma ma.
Minh Phỉ nói: “Không ngại, bọn họ đều là những người mà ta và đại gia rất tin tưởng. Có gì xin mời Thọ gia ngài nói thẳng.”
“Ta muốn thỉnh cầu một điều, kính xin đại nãi nãi thành toàn.” Song Thọ mím mím môi đột nhiên đứng dậy chắp tay xá một cái rồi quỳ xuống trước Minh Phỉ.
“Thọ gia ngài đây là muốn làm gì vậy?” Minh Phỉ sợ hãi nhanh chóng đứng lên tránh ra kêu Tiết Minh Qúy: “Tiết tổng quản, mau đỡ Thọ gia dậy.”
Đầu Tiết Minh Qúy đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên kéo Song Thọ đứng dậy, luôn miệng nói: “Thọ gia ngài đây là muốn làm gì vậy? Đã dọa nãi nãi chúng ta sợ hãi rồi. Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng như vậy. Ngài cũng biết đại gia rồi, nếu có thể làm gì giúp ngài thì nhất định sẽ làm, không cần phải như vậy.”
“Ta tự có đạo lý của ta. Không cần ngươi nhiều lời.” Song Thọ vung hai cánh tay lên đẩy Tiết Minh Qúy lảo đảo, liên tiếp lui về sau mấy bước, Hoa ma ma vội vàng đi tới đỡ mới có thể đứng vững vàng được.
Tam di nương hoảng sợ, gắt gao nắm chặt tay Minh Phỉ, nhìn sang Song Thọ rồi nhìn sang Hoa ma ma, ý bảo Hoa ma ma nhanh chóng gọi thêm mấy người nữa đi vào. Minh Phỉ trầm mặt không vui nói: “Thọ gia, ta là một phụ nhân gia không có kiến thức nhưng cũng biết ngài đây cũng không phải là thật lòng cầu xin ta. Từ nhỏ đến lớn, ta đã nghe qua cũng không có nghe nói có người nào đến nhà, không biết có yêu cầu gì liền cứng rắn quỳ xuống ép chủ nhà đồng ý, không biết đây là phương thức cầu xin người như thế nào lạ vậy?”
Tác giả :
Ý Thiên Trọng