Hỉ Doanh Môn
Chương 240: Tin tưởng
Editor: Trịnh Phương
Trải qua đòn cảnh cáo này, quả nhiên không còn xảy ra chuyện không bẩm báo đã tự tiện vào phòng. Mà Bạch Lộ, từ đó về sau, quan hệ cùng Kim Trâm rõ rang đã xa cách hơn rất nhiều, mặc dù làm việc vẫn tận tâm tận lực, nhưng cũng không thích nói thích cười như trước, không có việc gì liền núp ở trong phòng thiêu thùa may vá, không tùy tiện đi ra.
Minh Phỉ cũng không quản nàng, chỉ lặng lẽ phân phó Tiết Minh Quý, chọn lựa một người thích hợp trong số các quản sự, mang danh sách tới, từ từ cân nhắc chọn lựa.
Đến ngày đầy tháng của nhi tử Kiều Đào, Minh Phỉ bảo Tiết Diệc Thanh cũng thu thập đồ đạc, chuẩn bị sáng sớm ngày thứ hai liền đi tới nông thôn trước. Tinh thần mỗi ngày của Tiết Diệc Thanh vô cùng tốt, hăng hái dạt dào nói: "Ngày mai biểu ca sẽ cưỡi ngựa sao?"
Minh Phỉ gật đầu: "Nếu như thời tiết tốt, chắc là sẽ cưỡi ngựa."
Tiết Diệc Thanh trừng mắt nhìn, níu lấy cánh tay của nàng: "Tẩu tẩu, tẩu đã từng cưỡi ngựa chưa?"
Đây là hưng phấn muốn điên rồi sao? Minh Phỉ ngước mắt nhìn nàng, cười lắc đầu: "Chưa từng."
Tiết Diệc Thanh kéo tay Minh Phỉ lắc lắc: "Tẩu tẩu, tẩu nói biểu ca dạy chúng ta cưỡi ngựa có được không?"
Lời nói vừa dứt, Nga ma ma đã hoảng hốt lo sợ đứng dậy: "Không được, không được, nữ nhân sao có thể cưỡi ngựa chứ?"
Tiết Diệc Thanh cũng nghiêm mặt: "Sao lại không thể cưỡi? Tiêu Từ tỷ tỷ còn cưỡi ngựa đi làm ăn khắp nơi! Nàng có thể làm, vì sao tới ta thì không thể làm được?"
Nga ma ma nói: "Nàng là không còn cách nào khác, nếu không nàng tất nhiên cũng không chịu xuất đầu lộ diện. Thân thể tiểu thư lại không tốt, có thể so với nàng sao?"
Một nữ tử ngoan ngoãn như Tiết Diệc Thanh lại đột nhiên gào thét: "Ta liền muốn cưỡi, càng muốn cưỡi! Từ nhỏ đến lớn, các ngươi không cho ta làm như này, không cho ta làm thế kia, cho tới bây giờ ta cũng không dám tìm thêm phiền toái cho các ngươi, đều nhất nhất nghe theo, nhưng ta chỉ muốn cưỡi ngựa, muốn thử một chút, tại sao cũng không cho ta cưỡi?" Nói xong đẩy Nga ma ma ra, xoay người chạy ra ngoài."Tiểu thư!" Nga ma ma bị dọa sợ, không để ý tới hình tượng, kéo váy lên đuổi theo, Minh Phỉ ngăn nàng lại: "Để ta đi." D>đ[l~q%đ
Thân thể Tiết Diệc Thanh yếu đuối, chỉ mới chạy khỏi viện Minh Phỉ đã không thể chạy nổi, tức giận tìm chỗ hẻo lánh, quay về phía góc tường hờn dỗi.
Minh Phỉ vịn vai của nàng, cười nói: "Không phải chỉ là cưỡi ngựa sao? Chờ khi tới trong trang, chúng ta tìm nơi rộng rãi, để biểu ca muội dạy muội cưỡi thỏa thích là được."
Tiết Diệc Thanh dẩu miệng, tức giận bất bình xé chiếc lá xanh của cây sồi: "Ta nhẫn nhịn nàng đã lâu rồi, từ nhỏ đã trông nom này trông nom nụ, cuộc sống này trôi qua thật không có ý nghĩa. Chỉ cần có nàng ở đây, ta liền không có lúc nào được vừa ý. Ngày đó lão đạo trưởng cũng nói, muốn ta vận động thích hợp, nàng thì tốt rồi, suốt ngày trói buộc ta, không có bệnh cũng sẽ nuôi ra bệnh."
Minh Phỉ cố ý nói: "Đúng, nàng thật sự quá đáng giận. Chúng ta không để ý tới nàng, không cho nàng tới thôn trang cùng chúng ta. Mặc kệ nàng nói thế nào, cũng không được. Sau đó cho biểu ca muội đưa nàng về, để trong nhà khác phái một ma ma hiểu chuyện khác tới."
Tiết Diệc Thanh không nói lời nào, một hồi lâu sau mới nói: "Hay là thôi đi, nếu thật sự đưa về, nàng sẽ bị người khác cười nhạo. Không cho nàng theo tới thôn trang, để nàng hiểu biết thế nào là lợi hại là được. Trừ cái này ra, nàng vẫn rất tốt với ta."
Vẫn là không nỡ nha. Minh Phỉ cười nói: "Nếu lão đạo trưởng đã nói muội cần vận động thích hợp, vì sao muội không nghiêm túc giảng đạo lý với nàng, mà lại phải tức giận rồi một mình chạy đến đây?"
Tiết Diệc Thanh đỏ mặt: "Muội chỉ biết tức giận, không nghĩ tới chuyện này."
Minh Phỉ dắt tay nàng chậm rãi đi về: "Cố gắng không để cho người khác gặp thêm phiền toái vì mình tất nhiên rất tốt, nhưng cũng cần nói cho người khác nghe ý tưởng chân thật của mình, cố gắng thuyết phục người khác để đạt tới mục đích, nếu không lại nghẹn tới nỗi bản thân cũng hỏng, không phải là cái được không bù nổi cái mất?" Tiết Diệc Thanh cúi đầu nói: "Người trong nhà rất tốt với muội, từ nhỏ các ca ca tẩu tẩu, các tỷ tỷ trong nhà muội đều tốt, bọn họ không ghen tỵ với muội, còn tìm cách chọc muọi vui vẻ. Thân thể phụ thân không tốt, mẫu thân rất bận, ca ca tẩu tẩu cũng có chuyện của mình, ta không dám tìm thêm phiền toái cho bọn họ."
Minh Phỉ nghe tiếng thở dài, yêu thương siết chặt tay của nàng: "Đứa ngốc, bọn họ đều hy vọng muội vui vẻ. Nếu muội không vui, tất cả những điều bọn họ làm cho muội liền vô ích. Cho nên hiện tại cũng tốt, tương lai cũng được, việc muội cần làm là khiến mình sống vui vẻ, mới chính là tốt cho bọn họ."
Tiết Diệc Thanh dùng sức gật đầu một cái: "Muội nhớ kỹ rồi." Die+n/da*n-l3quy=đ0n
"Minh Phỉ, nàng nhanh thu dọn đồ đạc đồ đạc giúp ta, ta lập tức phải đi Minh phủ một chuyến." Cung Viễn Hòa thở hồng hộc bước nhanh vào từ bên ngoài: "Ngày mai ta không thể đi thôn trang cùng các nàng rồi."
"Làm sao vậy?" Minh Phỉ vỗ vỗ đầu Tiết Diệc Thanh đang ủ rũ, nhanh chóng theo hắn vào nhà.
Cung Viễn Hòa nhỏ giọng nói: "Đặng gia đã xảy ra chuyện. Dù thế nào ta cũng phải tới Minh phủ một chuyến. Dù không giúp được nam nhân, cũng nên giúp các nữ quyến bớt đau khổ một chút."
Minh Phỉ nhanh chóng bảo Kim Trâm đi thu dọn y phục giúp hắn, chính mình tự đi mở rương ngân phiếu ra: "Cần mang theo bao nhiêu?"
Cung Viễn Hòa yên lặng tính toán một phen, nói: "Cho ta một vạn lượng trước đã. Nếu không phải, ta lại cho người ta tới lấy."
Minh Phỉ suy nghĩ một chút, lại đưa cho hắn ngân phiếu hơn một vạn lượng: "Mang nhiều một chút, để ngừa chuyện bất ngờ xảy ra." Thôi Cát Cát muốn vào cung, tất nhiên Thôi Mẫn sẽ tìm cách chuẩn bị cho nàng một chút châu báu quý hiếm. Minh Phỉ nghĩ đến đây, do dự đưa tay đến cái rương chứa ngọc lục bảo: "Hay là mang cái này theo, có lẽ phải dùng tới......"
Thấy ánh mắt của Cung Viễn Hòa lúc sáng lúc tối, nàng hạ mí mắt nói: "Thật ra thì cũng không phải là ta bỏ được, chỉ là ta muốn trong lòng chàng dễ chịu hơn một chút." Phụ thân thân sinh muốn lấy gia tài của mình, mà Đặng Quan lại cam lòng giao một phần ba gia sản cho hắn, mặc dù Cung Viễn Hòa cự tuyệt hắn, nhưng sự tin tưởng này, cũng không phải thứ mà vàng bạc và châu báu có thể sánh được. Tiền có thể kiếm lại, mà người như vậy, có lẽ cả đời này cũng chỉ có thể gặp được một.
Cung Viễn Hòa thở dài, rất kiên định đè tay của nàng lại, nhỏ giọng nói: "Không cần tới cái này. Đặng gia còn có nhiều đồ tốt hơn thứ này, nấu Thôi Mẫn có lòng, nhất định sẽ tự mình giữ lại. Cái này là đồ ta nàng, liền giữ lại cho nàng."
Tình cảm yêu thích khi Minh Phỉ nhìn thấy vật này, hắn còn nhớ rõ rất rõ ràng, nhưng nàng lại sẵn lòng lấy ra cho hắn, chỉ vì thỏa mãn tâm nguyện của hắn, để hắn vui vẻ hơn một chút, còn có số bạc này, biết là nàng hào phóng, nhưng nàng cũng không rộng lượng như vậy. Đặng gia gặp phải chuyện như vậy, những người khác tránh còn không kịp, e sợ rước họa vào thân, nàng lại không hỏi hắn một câu, cũng không trách hắn, chỉ lặng lẽ ủng hộ hắn.
Đây chính là thê tử hắn, người muốn trải qua cả đời cùng hắn, sinh con dưỡng cái cho hắn. Nhìn vẻ mặt an an tĩnh tĩnh của Minh Phỉ, Cung Viễn Hòa chỉ cảm thấy trái tim nóng lên, một dòng sức mạnh nhìn không thấy, sờ không tới, bắt đầu từ nơi đó, chạy dọc theo kinh mạch của hắn cùng dòng máu, không ngừng chảy ra khắp thân thể, khiến hắn có tinh thần gấp trăm lần. Hắn ôm vai Minh Phỉ, ngừng lại một chút rồi nói: "Nàng yên tâm, bất luận như thế nào, ta nhất định sẽ không chọc bất cứ phiền toái gì cho gia đình, ta muốn trải qua một đời tốt đẹp với nàng." D%Đ^L+Q_Đ
Trong lòng Minh Phỉ ấm áp, cười nói: "Ta tin tưởng chàng."
Ngày hôm sau, khi Minh Phỉ đang trên đường tới thôn trang, mới biết cặn kẽ sự kiện đã xảy ra.
Thôi Mẫn dẫn theo quan binh xông vào Đặng gia ngay ban đêm, xét nhà bắt người, nhốt toàn bộ nam nhân trưởng thành của Đặng gia vào tử lao, gửi công văn truy nã hai nhi tử đã ra ngoài của Đặng Quan. Tìm được 50 vạn lượng bạc trắng, 20 vạn lượng hoàng kim, một số dụng cụ làm từ vàng bạc từ trong hầm ngầm của Đặng gia, lại tìm được mấy ngàn dẫn (*) muối lậu từ trong mấy kho hàng để hàng hóa chuyên chở của Đặng gia. Cùng lúc đó, tất cả mấy vị quan viên cũng vận chuyển muối đều gặp xui xẻo, xét nhà xét nhà, bắt vào tử lao bắt vào tử lao.
(*) Dẫn: đơn vị đo chiều dài thời xưa của Trung Quốc, mười trượng (33.33m) là một dẫn, 15 dẫn là một dặm (500m).
Ngay sau đó, lấy thế lôi đình, đồng thời thanh tra tất cả phủ huyện và xét nhà một nhóm người tham dự việc buôn bán muối lậu ở Minh phủ, trong nhà giàu tương đối nổi bật, thu được tiền bạc, một lượng muối lậu, quốc khố (kho bạc nhà nước) nhanh chóng tràn đầy. Còn dư lại một sô tôm tép nhãi nhép bị sợ vỡ mật, quá mức sợ hãi, Thôi Mẫn cũng không đuổi theo, nhẹ nhàng buông tha.
Án này chấn động một thời, Thôi Mẫn hành động một lần đã thành danh, được mọi người đặt cho biệt hiệu: "Diêm Vương đòi mạng." Mùa xuân năm thứ hai, hắn như nguyện được leo lên vị trí Bố Chính Sứ (*) Minh phủ, dĩ nhiên, đây là nói sau, tạm thời đè xuống không nhắc tới.
(*) Bố Chính Sứ: Chức quan thi hành chính trị.
Lại nói tới Minh Phỉ đưa Tiết Diệc Thanh tới thôn trang, Ngu Chúc cùng Kiều Đào vô cùng vui mừng, ôm trẻ sơ sinh ra cho Minh Phỉ nhìn, xin Minh Phỉ đặt tên giúp, Minh Phỉ dùng mọi cách cũng không từ chối được, chỉ có thể lấy một nhũ danh (tên tục) hợp với đứa trẻ. Vì thấy bé trắng trẻo mập mạp, khỏe mạnh kháu khỉnh, vì vậy rất không có sáng kiến lấy một cái tên "Hổ Đầu", lại được Ngu Chúc cùng Kiều Đào liều mạng khen ngợi, khiến nàng xấu hổ tới mức thiếu chút nữa bỏ chạy giữa đường.
Ngày thứ hai, Minh Phỉ cố ý dặn Ngu Chúc chuẩn bị hai con ngựa tính cách dịu ngoan, chia hai con ra cho bản thân và Tiết Diệc Thanh cưỡi, sau đó cho người trông giữ, từ từ tới vườn sơn trà ngắm hoa sơn trà.
Mặc dù Nga ma ma vẫn đi theo, nhưng có kinh nghiệm từ lần giáo huấn trước, lại bị Tiết Diệc Thanh dùng đủ lời lẽ hù dọa rằng lão đạo trưởng đã nói thế nào, lão đạo trưởng dặn dò cần phải làm như thế nào, nếu không thuốc này không thể phát huy hiệu quả; Minh Phỉ lại liên tục bảo đảm với nàng, tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ khi tâm tình Tiết Diệc Thanh tốt, thân thể mới có thể khỏe mạnh, mặc dù trong lòng không đồng ý, vẫn phải chấp nhận sự thật rằng Tiết Diệc Thanh cưỡi ngựa.
Nhưng nàng rốt cuộc vẫn không yên lòng, mắt cũng không chớp mà theo sát ở phía sau ngựa của Tiết Diệc Thanh, vừa thấy có chút biến động nhỏ, liền cả kinh sợ hãi, chọc cho mọi người buồn cười không thôi. Mãi đến khi Tiết Diệc Thanh tức giận, hăm dọa rằng nàng có thể khiến ngựa kinh sợ, nàng mới xem như ngậm miệng. d?đ”l/q~đ
Nghiêm chỉnh mà nói, hoa sơn trà cũng không đẹp như vậy, cho dù từng cánh đều nở bung ra, cũng không thể so sánh với những loài hoa khác, nhưng trong trời đông ít hoa, lại có hương thơm mát, cũng có thể ngắm một chút. Cho dù như vậy, Tiết Diệc Thanh vẫn vô cùng hăng hái, xuống ngựa thật cẩn thận, cầm cái giỏi Kiều Đào đã chuẩn bị cho nàng trước đó, dẫn đầu đi hái hoa sơn trà làm trà.
Trong lòng Minh Phỉ lo lắng cho Cung Viễn Hòa, không quá hăng hái, lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng lên tinh thần cười theo, chỉ sợ vì mình mà khiến mọi người không vui. Thật may là Hoa ma ma vẫn hầu ở bên người nàng, thao thao bất tuyệt nói rất nhiều chuyện lý thú trong trang, khiến tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều.
Tiết Diệc Thanh giống như chú chim nhỏ thoát khỏi lồng sắt, chơi rất vui vẻ, khuôn mặt bình thường vẫn luôn tái nhợt cũng lộ ra màu đỏ ửng. Nga ma ma chỉ sợ nàng ra mồ hôi thấm ướt y phục, lại kéo bệnh tới, mấy lần muốn tiến lên khuyên bảo, lại sợ nàng nổi giận, chỉ đành phải cầu cứu với Minh Phỉ.
Tiết Diệc Thanh ngược lại rất sảng khoái mà đồng ý trở về, dọc theo đường đi cười vô cùng rực rỡ, không ngừng cảm thán rằng nàng rất vui vẻ. Nghĩ tới không bao lâu nữa, người trong nhà sẽ tới đón nàng trở về, cuộc sống như vậy sẽ không còn nữa, không khỏi chán nản.
Trải qua đòn cảnh cáo này, quả nhiên không còn xảy ra chuyện không bẩm báo đã tự tiện vào phòng. Mà Bạch Lộ, từ đó về sau, quan hệ cùng Kim Trâm rõ rang đã xa cách hơn rất nhiều, mặc dù làm việc vẫn tận tâm tận lực, nhưng cũng không thích nói thích cười như trước, không có việc gì liền núp ở trong phòng thiêu thùa may vá, không tùy tiện đi ra.
Minh Phỉ cũng không quản nàng, chỉ lặng lẽ phân phó Tiết Minh Quý, chọn lựa một người thích hợp trong số các quản sự, mang danh sách tới, từ từ cân nhắc chọn lựa.
Đến ngày đầy tháng của nhi tử Kiều Đào, Minh Phỉ bảo Tiết Diệc Thanh cũng thu thập đồ đạc, chuẩn bị sáng sớm ngày thứ hai liền đi tới nông thôn trước. Tinh thần mỗi ngày của Tiết Diệc Thanh vô cùng tốt, hăng hái dạt dào nói: "Ngày mai biểu ca sẽ cưỡi ngựa sao?"
Minh Phỉ gật đầu: "Nếu như thời tiết tốt, chắc là sẽ cưỡi ngựa."
Tiết Diệc Thanh trừng mắt nhìn, níu lấy cánh tay của nàng: "Tẩu tẩu, tẩu đã từng cưỡi ngựa chưa?"
Đây là hưng phấn muốn điên rồi sao? Minh Phỉ ngước mắt nhìn nàng, cười lắc đầu: "Chưa từng."
Tiết Diệc Thanh kéo tay Minh Phỉ lắc lắc: "Tẩu tẩu, tẩu nói biểu ca dạy chúng ta cưỡi ngựa có được không?"
Lời nói vừa dứt, Nga ma ma đã hoảng hốt lo sợ đứng dậy: "Không được, không được, nữ nhân sao có thể cưỡi ngựa chứ?"
Tiết Diệc Thanh cũng nghiêm mặt: "Sao lại không thể cưỡi? Tiêu Từ tỷ tỷ còn cưỡi ngựa đi làm ăn khắp nơi! Nàng có thể làm, vì sao tới ta thì không thể làm được?"
Nga ma ma nói: "Nàng là không còn cách nào khác, nếu không nàng tất nhiên cũng không chịu xuất đầu lộ diện. Thân thể tiểu thư lại không tốt, có thể so với nàng sao?"
Một nữ tử ngoan ngoãn như Tiết Diệc Thanh lại đột nhiên gào thét: "Ta liền muốn cưỡi, càng muốn cưỡi! Từ nhỏ đến lớn, các ngươi không cho ta làm như này, không cho ta làm thế kia, cho tới bây giờ ta cũng không dám tìm thêm phiền toái cho các ngươi, đều nhất nhất nghe theo, nhưng ta chỉ muốn cưỡi ngựa, muốn thử một chút, tại sao cũng không cho ta cưỡi?" Nói xong đẩy Nga ma ma ra, xoay người chạy ra ngoài."Tiểu thư!" Nga ma ma bị dọa sợ, không để ý tới hình tượng, kéo váy lên đuổi theo, Minh Phỉ ngăn nàng lại: "Để ta đi." D>đ[l~q%đ
Thân thể Tiết Diệc Thanh yếu đuối, chỉ mới chạy khỏi viện Minh Phỉ đã không thể chạy nổi, tức giận tìm chỗ hẻo lánh, quay về phía góc tường hờn dỗi.
Minh Phỉ vịn vai của nàng, cười nói: "Không phải chỉ là cưỡi ngựa sao? Chờ khi tới trong trang, chúng ta tìm nơi rộng rãi, để biểu ca muội dạy muội cưỡi thỏa thích là được."
Tiết Diệc Thanh dẩu miệng, tức giận bất bình xé chiếc lá xanh của cây sồi: "Ta nhẫn nhịn nàng đã lâu rồi, từ nhỏ đã trông nom này trông nom nụ, cuộc sống này trôi qua thật không có ý nghĩa. Chỉ cần có nàng ở đây, ta liền không có lúc nào được vừa ý. Ngày đó lão đạo trưởng cũng nói, muốn ta vận động thích hợp, nàng thì tốt rồi, suốt ngày trói buộc ta, không có bệnh cũng sẽ nuôi ra bệnh."
Minh Phỉ cố ý nói: "Đúng, nàng thật sự quá đáng giận. Chúng ta không để ý tới nàng, không cho nàng tới thôn trang cùng chúng ta. Mặc kệ nàng nói thế nào, cũng không được. Sau đó cho biểu ca muội đưa nàng về, để trong nhà khác phái một ma ma hiểu chuyện khác tới."
Tiết Diệc Thanh không nói lời nào, một hồi lâu sau mới nói: "Hay là thôi đi, nếu thật sự đưa về, nàng sẽ bị người khác cười nhạo. Không cho nàng theo tới thôn trang, để nàng hiểu biết thế nào là lợi hại là được. Trừ cái này ra, nàng vẫn rất tốt với ta."
Vẫn là không nỡ nha. Minh Phỉ cười nói: "Nếu lão đạo trưởng đã nói muội cần vận động thích hợp, vì sao muội không nghiêm túc giảng đạo lý với nàng, mà lại phải tức giận rồi một mình chạy đến đây?"
Tiết Diệc Thanh đỏ mặt: "Muội chỉ biết tức giận, không nghĩ tới chuyện này."
Minh Phỉ dắt tay nàng chậm rãi đi về: "Cố gắng không để cho người khác gặp thêm phiền toái vì mình tất nhiên rất tốt, nhưng cũng cần nói cho người khác nghe ý tưởng chân thật của mình, cố gắng thuyết phục người khác để đạt tới mục đích, nếu không lại nghẹn tới nỗi bản thân cũng hỏng, không phải là cái được không bù nổi cái mất?" Tiết Diệc Thanh cúi đầu nói: "Người trong nhà rất tốt với muội, từ nhỏ các ca ca tẩu tẩu, các tỷ tỷ trong nhà muội đều tốt, bọn họ không ghen tỵ với muội, còn tìm cách chọc muọi vui vẻ. Thân thể phụ thân không tốt, mẫu thân rất bận, ca ca tẩu tẩu cũng có chuyện của mình, ta không dám tìm thêm phiền toái cho bọn họ."
Minh Phỉ nghe tiếng thở dài, yêu thương siết chặt tay của nàng: "Đứa ngốc, bọn họ đều hy vọng muội vui vẻ. Nếu muội không vui, tất cả những điều bọn họ làm cho muội liền vô ích. Cho nên hiện tại cũng tốt, tương lai cũng được, việc muội cần làm là khiến mình sống vui vẻ, mới chính là tốt cho bọn họ."
Tiết Diệc Thanh dùng sức gật đầu một cái: "Muội nhớ kỹ rồi." Die+n/da*n-l3quy=đ0n
"Minh Phỉ, nàng nhanh thu dọn đồ đạc đồ đạc giúp ta, ta lập tức phải đi Minh phủ một chuyến." Cung Viễn Hòa thở hồng hộc bước nhanh vào từ bên ngoài: "Ngày mai ta không thể đi thôn trang cùng các nàng rồi."
"Làm sao vậy?" Minh Phỉ vỗ vỗ đầu Tiết Diệc Thanh đang ủ rũ, nhanh chóng theo hắn vào nhà.
Cung Viễn Hòa nhỏ giọng nói: "Đặng gia đã xảy ra chuyện. Dù thế nào ta cũng phải tới Minh phủ một chuyến. Dù không giúp được nam nhân, cũng nên giúp các nữ quyến bớt đau khổ một chút."
Minh Phỉ nhanh chóng bảo Kim Trâm đi thu dọn y phục giúp hắn, chính mình tự đi mở rương ngân phiếu ra: "Cần mang theo bao nhiêu?"
Cung Viễn Hòa yên lặng tính toán một phen, nói: "Cho ta một vạn lượng trước đã. Nếu không phải, ta lại cho người ta tới lấy."
Minh Phỉ suy nghĩ một chút, lại đưa cho hắn ngân phiếu hơn một vạn lượng: "Mang nhiều một chút, để ngừa chuyện bất ngờ xảy ra." Thôi Cát Cát muốn vào cung, tất nhiên Thôi Mẫn sẽ tìm cách chuẩn bị cho nàng một chút châu báu quý hiếm. Minh Phỉ nghĩ đến đây, do dự đưa tay đến cái rương chứa ngọc lục bảo: "Hay là mang cái này theo, có lẽ phải dùng tới......"
Thấy ánh mắt của Cung Viễn Hòa lúc sáng lúc tối, nàng hạ mí mắt nói: "Thật ra thì cũng không phải là ta bỏ được, chỉ là ta muốn trong lòng chàng dễ chịu hơn một chút." Phụ thân thân sinh muốn lấy gia tài của mình, mà Đặng Quan lại cam lòng giao một phần ba gia sản cho hắn, mặc dù Cung Viễn Hòa cự tuyệt hắn, nhưng sự tin tưởng này, cũng không phải thứ mà vàng bạc và châu báu có thể sánh được. Tiền có thể kiếm lại, mà người như vậy, có lẽ cả đời này cũng chỉ có thể gặp được một.
Cung Viễn Hòa thở dài, rất kiên định đè tay của nàng lại, nhỏ giọng nói: "Không cần tới cái này. Đặng gia còn có nhiều đồ tốt hơn thứ này, nấu Thôi Mẫn có lòng, nhất định sẽ tự mình giữ lại. Cái này là đồ ta nàng, liền giữ lại cho nàng."
Tình cảm yêu thích khi Minh Phỉ nhìn thấy vật này, hắn còn nhớ rõ rất rõ ràng, nhưng nàng lại sẵn lòng lấy ra cho hắn, chỉ vì thỏa mãn tâm nguyện của hắn, để hắn vui vẻ hơn một chút, còn có số bạc này, biết là nàng hào phóng, nhưng nàng cũng không rộng lượng như vậy. Đặng gia gặp phải chuyện như vậy, những người khác tránh còn không kịp, e sợ rước họa vào thân, nàng lại không hỏi hắn một câu, cũng không trách hắn, chỉ lặng lẽ ủng hộ hắn.
Đây chính là thê tử hắn, người muốn trải qua cả đời cùng hắn, sinh con dưỡng cái cho hắn. Nhìn vẻ mặt an an tĩnh tĩnh của Minh Phỉ, Cung Viễn Hòa chỉ cảm thấy trái tim nóng lên, một dòng sức mạnh nhìn không thấy, sờ không tới, bắt đầu từ nơi đó, chạy dọc theo kinh mạch của hắn cùng dòng máu, không ngừng chảy ra khắp thân thể, khiến hắn có tinh thần gấp trăm lần. Hắn ôm vai Minh Phỉ, ngừng lại một chút rồi nói: "Nàng yên tâm, bất luận như thế nào, ta nhất định sẽ không chọc bất cứ phiền toái gì cho gia đình, ta muốn trải qua một đời tốt đẹp với nàng." D%Đ^L+Q_Đ
Trong lòng Minh Phỉ ấm áp, cười nói: "Ta tin tưởng chàng."
Ngày hôm sau, khi Minh Phỉ đang trên đường tới thôn trang, mới biết cặn kẽ sự kiện đã xảy ra.
Thôi Mẫn dẫn theo quan binh xông vào Đặng gia ngay ban đêm, xét nhà bắt người, nhốt toàn bộ nam nhân trưởng thành của Đặng gia vào tử lao, gửi công văn truy nã hai nhi tử đã ra ngoài của Đặng Quan. Tìm được 50 vạn lượng bạc trắng, 20 vạn lượng hoàng kim, một số dụng cụ làm từ vàng bạc từ trong hầm ngầm của Đặng gia, lại tìm được mấy ngàn dẫn (*) muối lậu từ trong mấy kho hàng để hàng hóa chuyên chở của Đặng gia. Cùng lúc đó, tất cả mấy vị quan viên cũng vận chuyển muối đều gặp xui xẻo, xét nhà xét nhà, bắt vào tử lao bắt vào tử lao.
(*) Dẫn: đơn vị đo chiều dài thời xưa của Trung Quốc, mười trượng (33.33m) là một dẫn, 15 dẫn là một dặm (500m).
Ngay sau đó, lấy thế lôi đình, đồng thời thanh tra tất cả phủ huyện và xét nhà một nhóm người tham dự việc buôn bán muối lậu ở Minh phủ, trong nhà giàu tương đối nổi bật, thu được tiền bạc, một lượng muối lậu, quốc khố (kho bạc nhà nước) nhanh chóng tràn đầy. Còn dư lại một sô tôm tép nhãi nhép bị sợ vỡ mật, quá mức sợ hãi, Thôi Mẫn cũng không đuổi theo, nhẹ nhàng buông tha.
Án này chấn động một thời, Thôi Mẫn hành động một lần đã thành danh, được mọi người đặt cho biệt hiệu: "Diêm Vương đòi mạng." Mùa xuân năm thứ hai, hắn như nguyện được leo lên vị trí Bố Chính Sứ (*) Minh phủ, dĩ nhiên, đây là nói sau, tạm thời đè xuống không nhắc tới.
(*) Bố Chính Sứ: Chức quan thi hành chính trị.
Lại nói tới Minh Phỉ đưa Tiết Diệc Thanh tới thôn trang, Ngu Chúc cùng Kiều Đào vô cùng vui mừng, ôm trẻ sơ sinh ra cho Minh Phỉ nhìn, xin Minh Phỉ đặt tên giúp, Minh Phỉ dùng mọi cách cũng không từ chối được, chỉ có thể lấy một nhũ danh (tên tục) hợp với đứa trẻ. Vì thấy bé trắng trẻo mập mạp, khỏe mạnh kháu khỉnh, vì vậy rất không có sáng kiến lấy một cái tên "Hổ Đầu", lại được Ngu Chúc cùng Kiều Đào liều mạng khen ngợi, khiến nàng xấu hổ tới mức thiếu chút nữa bỏ chạy giữa đường.
Ngày thứ hai, Minh Phỉ cố ý dặn Ngu Chúc chuẩn bị hai con ngựa tính cách dịu ngoan, chia hai con ra cho bản thân và Tiết Diệc Thanh cưỡi, sau đó cho người trông giữ, từ từ tới vườn sơn trà ngắm hoa sơn trà.
Mặc dù Nga ma ma vẫn đi theo, nhưng có kinh nghiệm từ lần giáo huấn trước, lại bị Tiết Diệc Thanh dùng đủ lời lẽ hù dọa rằng lão đạo trưởng đã nói thế nào, lão đạo trưởng dặn dò cần phải làm như thế nào, nếu không thuốc này không thể phát huy hiệu quả; Minh Phỉ lại liên tục bảo đảm với nàng, tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ khi tâm tình Tiết Diệc Thanh tốt, thân thể mới có thể khỏe mạnh, mặc dù trong lòng không đồng ý, vẫn phải chấp nhận sự thật rằng Tiết Diệc Thanh cưỡi ngựa.
Nhưng nàng rốt cuộc vẫn không yên lòng, mắt cũng không chớp mà theo sát ở phía sau ngựa của Tiết Diệc Thanh, vừa thấy có chút biến động nhỏ, liền cả kinh sợ hãi, chọc cho mọi người buồn cười không thôi. Mãi đến khi Tiết Diệc Thanh tức giận, hăm dọa rằng nàng có thể khiến ngựa kinh sợ, nàng mới xem như ngậm miệng. d?đ”l/q~đ
Nghiêm chỉnh mà nói, hoa sơn trà cũng không đẹp như vậy, cho dù từng cánh đều nở bung ra, cũng không thể so sánh với những loài hoa khác, nhưng trong trời đông ít hoa, lại có hương thơm mát, cũng có thể ngắm một chút. Cho dù như vậy, Tiết Diệc Thanh vẫn vô cùng hăng hái, xuống ngựa thật cẩn thận, cầm cái giỏi Kiều Đào đã chuẩn bị cho nàng trước đó, dẫn đầu đi hái hoa sơn trà làm trà.
Trong lòng Minh Phỉ lo lắng cho Cung Viễn Hòa, không quá hăng hái, lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng lên tinh thần cười theo, chỉ sợ vì mình mà khiến mọi người không vui. Thật may là Hoa ma ma vẫn hầu ở bên người nàng, thao thao bất tuyệt nói rất nhiều chuyện lý thú trong trang, khiến tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều.
Tiết Diệc Thanh giống như chú chim nhỏ thoát khỏi lồng sắt, chơi rất vui vẻ, khuôn mặt bình thường vẫn luôn tái nhợt cũng lộ ra màu đỏ ửng. Nga ma ma chỉ sợ nàng ra mồ hôi thấm ướt y phục, lại kéo bệnh tới, mấy lần muốn tiến lên khuyên bảo, lại sợ nàng nổi giận, chỉ đành phải cầu cứu với Minh Phỉ.
Tiết Diệc Thanh ngược lại rất sảng khoái mà đồng ý trở về, dọc theo đường đi cười vô cùng rực rỡ, không ngừng cảm thán rằng nàng rất vui vẻ. Nghĩ tới không bao lâu nữa, người trong nhà sẽ tới đón nàng trở về, cuộc sống như vậy sẽ không còn nữa, không khỏi chán nản.
Tác giả :
Ý Thiên Trọng