Hỉ Doanh Môn
Chương 232: Ý chỉ
Edit: hoada
“Trần gia muốn đưa Mai Tử trở về sao?” Minh Phỉ kinh ngạc nhìn Cung Viễn Hòa.
Cung Viễn Hòa nhíu mày trả lời: “Thôi Mẫn sai người đưa tin tới nói như vậy. Nói là gần đây có một vụ án có liên quan đến vụ án của nhiều năm trước, vụ án ấy có liên quan đến một vị quan Ngũ Phẩm liên quan đến thuế muối, phạm vào tội tham ô 50 vạn lượng bạc trắng, bị cực hình, nhưng người nhà cũng không có vào quan nô, Mai Tử chính là nữ nhi của hắn. Hiện tại, có người dở lại vụ án cũ, hình như cũng vì vậy mà có liên quan đến một chút đến Trần tham chính, nên cho người đến dùng một nha hoàn lanh lợi khác đổi nàng ta trở về, có lẽ sẽ hữu dụng.”
Minh Phỉ nhớ rõ ràng ban đầu Mai Tử có nhắc tới cha nàng là một quan Ngũ Phẩm quản lí muối khóa vì tham ô 50 vạn lượng bạc trắng, vẻ mặt rất bất bình. Vì vậy nàng đã có kết luận chuyện lần này Mai Tử “trượt chân xuống sông chết đuối” tất nhiên không thể không liên quan đến vụ án năm xưa. Chỉ là không biết rốt cuộc Mai Tử đã làm cách nào để tìm được đám người Thôi Mẫn, mà có thể tìm được thì làm thế nào đả động được những người đó để bọn họ điều tra lại vụ án năm xưa.
“Ta không nói với họ chuyện nàng ta trốn đi, chỉ nói là nghe người ở trang tử báo lại nàng ta đã trượt chân xuống sông, tìm ba ngày hai đêm vẫn không tìm được, nên đã báo với quan phủ chuyện này, quan phủ nhận định nàng ta chết rồi.” Cung Viễn Hòa khẽ thở dài một hơi: “Lại không bàn về chuyện này rốt cuộc có quan hệ gì với nàng ta hay không, nhưng khi nhà nàng ta xảy ra chuyện, Trần gia đã chăm sóc nàng ta, còn không có cho người nhìn chằm chằm phòng nàng ta, hai nhà cũng không có huyết hải thâm cừu gì, nhiều nhất cũng chỉ có chút dây dưa, liên quan thôi. Nàng cũng đừng lo lắng quá, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, giả thiết cứ cho là Trần gia thật sự làm chuyện có lỗi với gia sự nàng ta thì nên trả nàng ta trở về thì cũng trả thôi, nếu không có, tự nhiên chúng ta cũng không cần lo lắng gì cả.”
Minh Phỉ trầm mặc một lúc lâu nói: “Ta vẫn cho rằng nàng ta chạy trốn chính là không muốn chấp nhận, không muốn mặc cho người khác định đoạt số mệnh của mình, không muốn làm tiểu thiếp động phòng hay cả đời làm nô tỳ, không ngờ nàng ta lại vì báo thù. Nếu như nàng ta liên quan đến vụ án này, ta không biết cuối cùng là thả nàng trốn đi là hại nàng ta hay là thành toàn cho nàng ta nữa.”
Cung Viễn Hòa nói: “Nàng nghĩ nhiều rồi. Nàng ta muốn làm cái gì chắc hẳn đã tính toán tốt rồi, dù cho không phải nàng nhắm một mắt mở một mắt thả nàng trốn đi, hoặc là nàng ta sẽ rơi vào tay người khác thì nàng ta vẫn sẽ nghĩ cách để đạt được mục đích đến chết mới thôi. Trong lòng có chấp niệm, cho dù vì vậy mà nàng ta chết đi, nàng ta cũng sẽ cảm thấy vui mừng thôi.”
Lời Cung Viễn Hòa nói đúng, tính khí của Mai Tử là như vậy, Minh Phỉ ngẫm nghĩ rồi thở dài, cầm bút lên viết một bức thư nói hết mọi chuyện cho Trần thị biết, trong thư nàng vẫn nói Mai Tử là chết rồi, còn những chuyện khác thì không đề cập đến. Mặc kệ sau này có phát sinh chuyện gì, nàng đều cho rằng Mai Tử đã chết rồi, cùng với nàng không còn bất kì quan hệ gì nữa.
Đến mùng mười, quả nhiên Quách gia cho người đến cầu hôn Cung Nghiên Bích, một bên là nguyên phối đã chết nhiều năm, trong nhà không có người nào trông nom, một bên muốn nhanh chóng được gả đi, rất lo lắng đêm dài lắm mộng, vì vậy mà hai bên lập tức ăn nhịp với nhau, cũng không quản cái gì thể diện hay không thể diện, gặp nhau là vội vàng bắt đầu bàn về việc chuẩn bị hôn sự, tính toán đầu mùa xuân năm sau sẽ tổ chức hôn sự.
Minh Phỉ được mời đến tham dự toàn bộ quá trình, nhưng Cung nhị phu nhân từ đầu đến cuối chưa từng lộ diện, tất cả mọi chủ ý phần nhiều đều do Cung Trung Tố quyết, nếu có chuyện gì cần đến nữ quyến nói chuyện thì người Quách gia tìm đến Minh Phỉ, Minh Phi sẽ đi hỏi ý tứ của Cung Trung Tố, còn Chu di nương và Lí di nương thì làm những chuyện vụn vặt khác. Không có Cung nhị phu nhân quấy rối nên người ngoài có thế nhìn thấy rõ ràng cửa hôn sự này hình như rất thuận lợi.
Hai bên trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ, phải nói có cái gì khiến đối phương tiếc nuối chính là sính lễ không nhiều lắm, nên nhà trai mong chờ Cung Nghiên Bích mang nhiều đồ cưới một chút. Chu di nương nghĩ thầm trong bụng, cho dù nhà đối phương có nghèo một chút nhưng nghĩ đối phương là người làm quan, có nghèo một chút cũng không sao cả. Giả như Cung Nghiên Bích có thể mang nhiều đồ cưới đến còn có thể ưỡn thẳng lưng mà đứng, dù sao cũng là thông gia với người làm quan, là phu nhân nhà quan, đây cũng là chuyện tốt. Vì vậy mà Chu di nương oán thầm Cung Trung Tố keo kiệt không cho thêm bạc, nên bà tìm cách thuyết phục Cung Trung Tố cho thêm nhiều đồ cưới một chút.
Cung Trung Tố do dự hồi lâu, tính toán đi tính toán lại, trái suy phải tính, cuối cùng cảm thấy Cung Nghiên Bích cũng chỉ là thứ nữ, bên dưới còn có bốn nhi tử nữ nhi nữa nên không dám tiêu tiền như nước được, vì vậy chỉ đưa thêm năm trăm lượng bạc do Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ cho thêm vào đồ cưới thôi. Quách gia biết đồ cưới tổng cộng chỉ khoảng hai ngàn lượng nên có chút chê ít, nhưng bởi vì sính lễ của nhà trai cũng ít nên không có mặt mũi đi bắt bẻ. Chu di nương oán giận vô cùng, cứ nghĩ đến chuyện bị Cung nhị phu nhân lấy đi hai trăm lượng bạc càng thêm hận, không ngừng vụng trộm nguyền rủa Cung Tịnh Kì không ai thèm lấy hoặc nếu có gả đi cũng sẽ gả người không bằng.
Đợi đến khi sính lễ của Quách gia đưa vào cửa, hôn kì đã định xuống, Cung Trung Tố cảm thấy không có gì sơ hở, nên khi Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kì khóc lóc cầu xin mời đại phu đến xem bệnh cho Cung nhị phu nhân, ông đã đồng ý nhưng vẫn không cho bà ta ra cửa, chỉ có thể nhốt trong nội đường An Nhàn đường.
Cung nhị phu nhân điên khùng qua một thời gian đã sớm hiểu được không thể cứng đối cứng với Cung Trung Tố, hàng ngày ngoan ngoãn uống thuốc, làm bộ lấy ít sách về đạo gia thanh tâm quả dục đến xem, sau khi đọc sách thấy sách nói bản thân bà bị bệnh vì tịch mịch nên muốn xin Tôn đạo cô đến xem cho bà ta một chút.
Chu di nương len lén nói xa nói gần với Cung Trung Tố là không thể tin chuyện quỷ thần, lần trước bà ta uống một li nước phép phù thủy ngược lại còn khiến bà ta bị bệnh một thời gian, lần này Cung nhị phu nhân bị bệnh so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, có thể thấy được việc mời Tôn đạo cô đến làm phép là vô ích, đừng lãng phí tiền tài vô nghĩa.
Sau lưng, Lý di nương cũng khuyên Cung Trung Tố, nói sao thì Cung nhị phu nhân cũng có hai nhi tử, một nữ nhi, còn là người mấy chục năm kết tóc vợ chồng. Coi như bà ta có ngàn sai vạn sai, cũng không thể không để ý mà bỏ mặc được. Y, Đạo lại có quan với nhau, nếu không làm gì thì sau này mấy vị công tử tiểu thư nhắc tới chuyện này sẽ oán trách người phụ thân là ông, hoặc nếu người ngoài biết lại nói hắn là người vô tình vô nghĩa.
Cung Trung Tố nghĩ lại thấy hợp lí. Hắn có thể bỏ mặc thê tử của mình, để bà ta sống chết không quan tâm, những không thể bỏ mặc nhi tử và nữ nhi được. Vốn Cung Viễn Hòa đã sinh hiềm khích với hắn, nếu hắn lại làm chuyện gì khiến hai nhi tử hay nữ nhi oán hận hắn, vậy thì hắn sống thật không ý nghĩa rồi. Vì vậy lập tức đống ý với yêu cầu của Cung nhị phu nhân, phái người đi đón Tôn đạo cô. Từ đó, Tôn đạo cô thường xuyên lui tới nói chuyện với Cung nhị phu nhân, mà Cung nhị phu nhân cũng một thời gian dài không có phát bệnh nữa, không chỉ vậy còn rất quy củ ở trong An Nhàn đường không ra cửa.
Một thời gian sau, Thái Quang Đình gởi thư nói đã tìm trường và thầy dạy học cho Cung Viễn Trật, lớp sẽ mở vào đầu mùa xuân năm sau, trong thư có nói rằng khi nào Cung Viễn Trật lên đến kinh thành thì trực tiếp đến tìm hắn là được. Cùng lúc đó, rốt cuộc Thẩm gia cũng chấp nhận cho bà mối đến báo tin Cung gia cho người đến Thẩm gia cầu hôn, tuy nhiên có yêu cầu không muốn Cung Viễn Trật cưới vợ bé, trừ phi Thẩm đại tiểu thư bốn mươi tuổi vẫn chưa có con, lại là chuyện khác.
Cung Trung Tố rất tức giận, cảm thấy Thẩm gia ép người quá đáng, quả thật là khi dễ người khác, vì vậy mà có lòng muốn từ chối mối hôn sự này, muốn tìm một hôn sự dù kém hơn một chút song lại không bỏ được thanh danh Thẩm đại tiểu thư là người quản gia rất giỏi. Dù sao vị trí dâu cả cũng khác hẳn với con dâu thứ, là nhân vật mấu chốt có thể chống đỡ môn hộ, phẩm hạnh, tài cán chính là mấu chốt nhất.
Đang do dự, Cung Viễn Trật lại tỏ thái độ nói hắn nguyện ý, chẳng những không vì yêu cầu của Thẩm gia mà hạ thấp Thẩm đại tiểu thư, ngược lại hắn cảm thấy nàng là người rất có tiền đồ, có trách nhiệm và cũng là một nữ nhân dũng cảm. Lúc này Cung nhị phu nhân đã có kinh nghiệm, không dám náo chuyện trước mặt Cung Trung Tố, chỉ lặng lẽ gọi Cung Viễn Trật đến tận tình khuyên răn hắn, còn không nói đền điều kiện nhà cửa chỉ có yêu cầu như thế cũng biết rằng đây là một nữ nhân không tốt, loại nữ nhân này dù có mạnh mẽ một chút nhưng cưới về thì có lợi ích gì chứ? Nói hắn đừng ngang bướng chấp nhận loại nữ nhân kia.
Bà không khuyên giải còn được, đằng này càng khuyên Cung Viễn Trật càng quyết liệt hơn, tuyên bố thẳng nói không phải Thẩm đại tiểu thư thì không cưới, buộc Cung Trung Tố nhanh cho người đến cầu hôn để hắn còn an tâm lên kinh đi học. Cung Trung Tố liên tục suy tính, đồng ý với yêu cầu Thẩm gia, sau đó vui vẻ thuận lợi phái người đi xin cưới, sau khi hôn sự định ra thì Cung nhị phu nhân mới biết, bà tức giận đến ngã ngửa, lại không dám làm ầm ĩ, chỉ có thể âm thầm hờn dỗi cảm thấy Cung Viễn Trật như vậy là do Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ xúi giục mới như thế nên oán giận không thôi.
Thời gian này, Cung Tịnh Kì đặc biệt thích cùng Minh Phỉ ra ngoài đi dạo, cũng không chịu nghe lời bà ta nữa, mà bà ta còn bị giam ở An Nhàn đường không thể ra ngoài, Cung Trung Tố lại không chịu đến thăm bà ta, ngược lại Lý di nương lại thường xuyên đến, nhưng chỉ như đầu gỗ, bà hỏi một câu thì đáp một câu, hỏi cái gì nói cái đó, khiến bà kìm nén khó chịu cực kì, vì vậy không thể thiếu việc nói hết toàn bộ tâm sự cho Tôn đạo cô nghe, thỉnh thoảng còn tỏ vẻ ghen ghét nói Cung Nghiên Bích tốt số.
Tôn đạo cô liền khuyên bà ta: “Nếu nhị công tử và tam tiểu thư đều cảm thấy ca ca, tẩu tẩu bọn họ tốt, thích theo chân bọn họ lui tới là chuyện của bọn họ, ngài cần gì phải ngăn cản? Ngài xem nhị tiểu thư xem, còn không phải vì nhờ có bọn họ nên mới có được cửa hôn sự tốt như vậy sao? Ngài thấy cửa hôn sư Thẩm gia này không bằng, ta nên nhắc cho ngài nhớ, khi hai phòng các ngài so đấu, không chỉ liều mạng nhi tử mình mà còn liều mạng nàng dâu nữa, điều quan trọng là nàng dâu kia có khả năng chống đỡ một môn hộ, nếu không ngài có đau hơn nữa, thì nàng ta bùn nhão cũng không thể trát tường được, có bao nhiêu đồ cưới cũng muốn cướp lấy còn không phải tiện nghi cho người khác sao?”
Cung nhị phu nhân nghe Tôn đạo cô nói như vậy cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý. Có thể tưởng tượng đến chuyện bà không thể tâm sự chuyện trong lòng cho nữ nhi hay nhi tử mà ngược lại phải tâm sự với người ngoài, chỉ cảm thấy buồn buồn không vui, đợi có người mang một bát canh thuốc đến, Tôn đạo cô liền nói: “Ta thấy mầy ngày nay ngài đều uống loại canh này, lại vẫn không đỡ lên tí nào, hay bát canh này một chút cũng không có tác dụng sao? Hôm nay ta nhìn ngài thì còn thấy ngài như già hơn mấy phần thì phải.”
Cung nhị phu nhân giật mình, vọt tới chiếc gương bên cạnh, càng nhìn càng cảm thấy quả thật mình già đi rất nhiều, không nói không thể so với Lý di nương, mà so với Chu di nương cũng già hơn rất nhiều, khó trách Cung Trung Tố lại không chịu nhìn bà lâu hơn một chút, cho tới bây giờ cũng không chịu ngủ ở trong phòng bà nữa.
Tôn đạo cô lấy bát canh kia đổ ra một chén nhỏ chăm chú quan sát một lúc lâu: “Để ta xem thử, có lẽ là do phân lượng thuốc bị lấy bớt đi. Ta mang về kiểm tra kĩ lại rồi sẽ nói cho ngài sau, hoặc có thể phải điều chỉnh lại lượng thuốc, hoặc nghiên cứu một toa thuốc khác cho ngài.”
Cung nhị phu nhân gật đầu: “Chuyện này có gì khó khăn đâu, để ta sai người lấy một ít bã thuốc đưa cho ngài là được rồi.”
Tôn đạo cô có vể thần bí nói: “Bã thuốc cũng không thể nhìn ra được cái gì, cần gì bứt dây động rừng chứ? Có chén thuốc nhỏ này được rồi, ta có biện pháp nghiệm ra được.” Lại bắt mạch cho Cung nhị phu nhân rồi không ngừng thở dài lắc đầu: “Thân thể của ngài sao lại tệ thế này chứ? Ngài còn chưa đến bốn mươi tuổi mà bộ dạng đã thế này rồi! Suy nhược không thể chịu nổi! Là suy nhược vô cùng a! Cái người này, vài năm nay ngài đã ăn những thứ gì vậy?”
Cung nhị phu nhân bị dáng vẻ thần bí của Tôn đạo cô và những lời nói ngụ ý kia làm cho đứng ngồi không yên, có hỏi nữa thì Tôn đạo cô cũng không nói, chỉ dặn dò bà ta giữ bí mật, đợi điều tra rõ ràng lại nói sau.
Từ đó, Cung nhị phu nhân ngủ không yên, nhìn ai cũng cảm thấy là lại, đều cảm thấy nghi ngờ sẽ hại bà ta. Lại nghĩ đến trước kia Chu di nương đều làm món ăn cho bà ta ăn, lại nghĩ tới một ít chuyện ngày trước, không khỏi càng nghĩ càng sợ đến cơm cũng không dám ăn, phải bắt mấy nha đầu, ma ma ăn trước mặt cho bà nhìn, thấy không có chuyện gì bà mới dám ăn. Không ngủ được, ăn cũng không đủ no, lại còn hoài nghi đông tây, có khổ mà không nói được, ngược lại càng khiến thần kinh bà suy nhược, căng thẳng hơn.
Mà Tôn đạo cô lại đột nhiên biệt vô âm tín, không thấy xuất hiện nữa.
“Trần gia muốn đưa Mai Tử trở về sao?” Minh Phỉ kinh ngạc nhìn Cung Viễn Hòa.
Cung Viễn Hòa nhíu mày trả lời: “Thôi Mẫn sai người đưa tin tới nói như vậy. Nói là gần đây có một vụ án có liên quan đến vụ án của nhiều năm trước, vụ án ấy có liên quan đến một vị quan Ngũ Phẩm liên quan đến thuế muối, phạm vào tội tham ô 50 vạn lượng bạc trắng, bị cực hình, nhưng người nhà cũng không có vào quan nô, Mai Tử chính là nữ nhi của hắn. Hiện tại, có người dở lại vụ án cũ, hình như cũng vì vậy mà có liên quan đến một chút đến Trần tham chính, nên cho người đến dùng một nha hoàn lanh lợi khác đổi nàng ta trở về, có lẽ sẽ hữu dụng.”
Minh Phỉ nhớ rõ ràng ban đầu Mai Tử có nhắc tới cha nàng là một quan Ngũ Phẩm quản lí muối khóa vì tham ô 50 vạn lượng bạc trắng, vẻ mặt rất bất bình. Vì vậy nàng đã có kết luận chuyện lần này Mai Tử “trượt chân xuống sông chết đuối” tất nhiên không thể không liên quan đến vụ án năm xưa. Chỉ là không biết rốt cuộc Mai Tử đã làm cách nào để tìm được đám người Thôi Mẫn, mà có thể tìm được thì làm thế nào đả động được những người đó để bọn họ điều tra lại vụ án năm xưa.
“Ta không nói với họ chuyện nàng ta trốn đi, chỉ nói là nghe người ở trang tử báo lại nàng ta đã trượt chân xuống sông, tìm ba ngày hai đêm vẫn không tìm được, nên đã báo với quan phủ chuyện này, quan phủ nhận định nàng ta chết rồi.” Cung Viễn Hòa khẽ thở dài một hơi: “Lại không bàn về chuyện này rốt cuộc có quan hệ gì với nàng ta hay không, nhưng khi nhà nàng ta xảy ra chuyện, Trần gia đã chăm sóc nàng ta, còn không có cho người nhìn chằm chằm phòng nàng ta, hai nhà cũng không có huyết hải thâm cừu gì, nhiều nhất cũng chỉ có chút dây dưa, liên quan thôi. Nàng cũng đừng lo lắng quá, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, giả thiết cứ cho là Trần gia thật sự làm chuyện có lỗi với gia sự nàng ta thì nên trả nàng ta trở về thì cũng trả thôi, nếu không có, tự nhiên chúng ta cũng không cần lo lắng gì cả.”
Minh Phỉ trầm mặc một lúc lâu nói: “Ta vẫn cho rằng nàng ta chạy trốn chính là không muốn chấp nhận, không muốn mặc cho người khác định đoạt số mệnh của mình, không muốn làm tiểu thiếp động phòng hay cả đời làm nô tỳ, không ngờ nàng ta lại vì báo thù. Nếu như nàng ta liên quan đến vụ án này, ta không biết cuối cùng là thả nàng trốn đi là hại nàng ta hay là thành toàn cho nàng ta nữa.”
Cung Viễn Hòa nói: “Nàng nghĩ nhiều rồi. Nàng ta muốn làm cái gì chắc hẳn đã tính toán tốt rồi, dù cho không phải nàng nhắm một mắt mở một mắt thả nàng trốn đi, hoặc là nàng ta sẽ rơi vào tay người khác thì nàng ta vẫn sẽ nghĩ cách để đạt được mục đích đến chết mới thôi. Trong lòng có chấp niệm, cho dù vì vậy mà nàng ta chết đi, nàng ta cũng sẽ cảm thấy vui mừng thôi.”
Lời Cung Viễn Hòa nói đúng, tính khí của Mai Tử là như vậy, Minh Phỉ ngẫm nghĩ rồi thở dài, cầm bút lên viết một bức thư nói hết mọi chuyện cho Trần thị biết, trong thư nàng vẫn nói Mai Tử là chết rồi, còn những chuyện khác thì không đề cập đến. Mặc kệ sau này có phát sinh chuyện gì, nàng đều cho rằng Mai Tử đã chết rồi, cùng với nàng không còn bất kì quan hệ gì nữa.
Đến mùng mười, quả nhiên Quách gia cho người đến cầu hôn Cung Nghiên Bích, một bên là nguyên phối đã chết nhiều năm, trong nhà không có người nào trông nom, một bên muốn nhanh chóng được gả đi, rất lo lắng đêm dài lắm mộng, vì vậy mà hai bên lập tức ăn nhịp với nhau, cũng không quản cái gì thể diện hay không thể diện, gặp nhau là vội vàng bắt đầu bàn về việc chuẩn bị hôn sự, tính toán đầu mùa xuân năm sau sẽ tổ chức hôn sự.
Minh Phỉ được mời đến tham dự toàn bộ quá trình, nhưng Cung nhị phu nhân từ đầu đến cuối chưa từng lộ diện, tất cả mọi chủ ý phần nhiều đều do Cung Trung Tố quyết, nếu có chuyện gì cần đến nữ quyến nói chuyện thì người Quách gia tìm đến Minh Phỉ, Minh Phi sẽ đi hỏi ý tứ của Cung Trung Tố, còn Chu di nương và Lí di nương thì làm những chuyện vụn vặt khác. Không có Cung nhị phu nhân quấy rối nên người ngoài có thế nhìn thấy rõ ràng cửa hôn sự này hình như rất thuận lợi.
Hai bên trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ, phải nói có cái gì khiến đối phương tiếc nuối chính là sính lễ không nhiều lắm, nên nhà trai mong chờ Cung Nghiên Bích mang nhiều đồ cưới một chút. Chu di nương nghĩ thầm trong bụng, cho dù nhà đối phương có nghèo một chút nhưng nghĩ đối phương là người làm quan, có nghèo một chút cũng không sao cả. Giả như Cung Nghiên Bích có thể mang nhiều đồ cưới đến còn có thể ưỡn thẳng lưng mà đứng, dù sao cũng là thông gia với người làm quan, là phu nhân nhà quan, đây cũng là chuyện tốt. Vì vậy mà Chu di nương oán thầm Cung Trung Tố keo kiệt không cho thêm bạc, nên bà tìm cách thuyết phục Cung Trung Tố cho thêm nhiều đồ cưới một chút.
Cung Trung Tố do dự hồi lâu, tính toán đi tính toán lại, trái suy phải tính, cuối cùng cảm thấy Cung Nghiên Bích cũng chỉ là thứ nữ, bên dưới còn có bốn nhi tử nữ nhi nữa nên không dám tiêu tiền như nước được, vì vậy chỉ đưa thêm năm trăm lượng bạc do Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ cho thêm vào đồ cưới thôi. Quách gia biết đồ cưới tổng cộng chỉ khoảng hai ngàn lượng nên có chút chê ít, nhưng bởi vì sính lễ của nhà trai cũng ít nên không có mặt mũi đi bắt bẻ. Chu di nương oán giận vô cùng, cứ nghĩ đến chuyện bị Cung nhị phu nhân lấy đi hai trăm lượng bạc càng thêm hận, không ngừng vụng trộm nguyền rủa Cung Tịnh Kì không ai thèm lấy hoặc nếu có gả đi cũng sẽ gả người không bằng.
Đợi đến khi sính lễ của Quách gia đưa vào cửa, hôn kì đã định xuống, Cung Trung Tố cảm thấy không có gì sơ hở, nên khi Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kì khóc lóc cầu xin mời đại phu đến xem bệnh cho Cung nhị phu nhân, ông đã đồng ý nhưng vẫn không cho bà ta ra cửa, chỉ có thể nhốt trong nội đường An Nhàn đường.
Cung nhị phu nhân điên khùng qua một thời gian đã sớm hiểu được không thể cứng đối cứng với Cung Trung Tố, hàng ngày ngoan ngoãn uống thuốc, làm bộ lấy ít sách về đạo gia thanh tâm quả dục đến xem, sau khi đọc sách thấy sách nói bản thân bà bị bệnh vì tịch mịch nên muốn xin Tôn đạo cô đến xem cho bà ta một chút.
Chu di nương len lén nói xa nói gần với Cung Trung Tố là không thể tin chuyện quỷ thần, lần trước bà ta uống một li nước phép phù thủy ngược lại còn khiến bà ta bị bệnh một thời gian, lần này Cung nhị phu nhân bị bệnh so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, có thể thấy được việc mời Tôn đạo cô đến làm phép là vô ích, đừng lãng phí tiền tài vô nghĩa.
Sau lưng, Lý di nương cũng khuyên Cung Trung Tố, nói sao thì Cung nhị phu nhân cũng có hai nhi tử, một nữ nhi, còn là người mấy chục năm kết tóc vợ chồng. Coi như bà ta có ngàn sai vạn sai, cũng không thể không để ý mà bỏ mặc được. Y, Đạo lại có quan với nhau, nếu không làm gì thì sau này mấy vị công tử tiểu thư nhắc tới chuyện này sẽ oán trách người phụ thân là ông, hoặc nếu người ngoài biết lại nói hắn là người vô tình vô nghĩa.
Cung Trung Tố nghĩ lại thấy hợp lí. Hắn có thể bỏ mặc thê tử của mình, để bà ta sống chết không quan tâm, những không thể bỏ mặc nhi tử và nữ nhi được. Vốn Cung Viễn Hòa đã sinh hiềm khích với hắn, nếu hắn lại làm chuyện gì khiến hai nhi tử hay nữ nhi oán hận hắn, vậy thì hắn sống thật không ý nghĩa rồi. Vì vậy lập tức đống ý với yêu cầu của Cung nhị phu nhân, phái người đi đón Tôn đạo cô. Từ đó, Tôn đạo cô thường xuyên lui tới nói chuyện với Cung nhị phu nhân, mà Cung nhị phu nhân cũng một thời gian dài không có phát bệnh nữa, không chỉ vậy còn rất quy củ ở trong An Nhàn đường không ra cửa.
Một thời gian sau, Thái Quang Đình gởi thư nói đã tìm trường và thầy dạy học cho Cung Viễn Trật, lớp sẽ mở vào đầu mùa xuân năm sau, trong thư có nói rằng khi nào Cung Viễn Trật lên đến kinh thành thì trực tiếp đến tìm hắn là được. Cùng lúc đó, rốt cuộc Thẩm gia cũng chấp nhận cho bà mối đến báo tin Cung gia cho người đến Thẩm gia cầu hôn, tuy nhiên có yêu cầu không muốn Cung Viễn Trật cưới vợ bé, trừ phi Thẩm đại tiểu thư bốn mươi tuổi vẫn chưa có con, lại là chuyện khác.
Cung Trung Tố rất tức giận, cảm thấy Thẩm gia ép người quá đáng, quả thật là khi dễ người khác, vì vậy mà có lòng muốn từ chối mối hôn sự này, muốn tìm một hôn sự dù kém hơn một chút song lại không bỏ được thanh danh Thẩm đại tiểu thư là người quản gia rất giỏi. Dù sao vị trí dâu cả cũng khác hẳn với con dâu thứ, là nhân vật mấu chốt có thể chống đỡ môn hộ, phẩm hạnh, tài cán chính là mấu chốt nhất.
Đang do dự, Cung Viễn Trật lại tỏ thái độ nói hắn nguyện ý, chẳng những không vì yêu cầu của Thẩm gia mà hạ thấp Thẩm đại tiểu thư, ngược lại hắn cảm thấy nàng là người rất có tiền đồ, có trách nhiệm và cũng là một nữ nhân dũng cảm. Lúc này Cung nhị phu nhân đã có kinh nghiệm, không dám náo chuyện trước mặt Cung Trung Tố, chỉ lặng lẽ gọi Cung Viễn Trật đến tận tình khuyên răn hắn, còn không nói đền điều kiện nhà cửa chỉ có yêu cầu như thế cũng biết rằng đây là một nữ nhân không tốt, loại nữ nhân này dù có mạnh mẽ một chút nhưng cưới về thì có lợi ích gì chứ? Nói hắn đừng ngang bướng chấp nhận loại nữ nhân kia.
Bà không khuyên giải còn được, đằng này càng khuyên Cung Viễn Trật càng quyết liệt hơn, tuyên bố thẳng nói không phải Thẩm đại tiểu thư thì không cưới, buộc Cung Trung Tố nhanh cho người đến cầu hôn để hắn còn an tâm lên kinh đi học. Cung Trung Tố liên tục suy tính, đồng ý với yêu cầu Thẩm gia, sau đó vui vẻ thuận lợi phái người đi xin cưới, sau khi hôn sự định ra thì Cung nhị phu nhân mới biết, bà tức giận đến ngã ngửa, lại không dám làm ầm ĩ, chỉ có thể âm thầm hờn dỗi cảm thấy Cung Viễn Trật như vậy là do Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ xúi giục mới như thế nên oán giận không thôi.
Thời gian này, Cung Tịnh Kì đặc biệt thích cùng Minh Phỉ ra ngoài đi dạo, cũng không chịu nghe lời bà ta nữa, mà bà ta còn bị giam ở An Nhàn đường không thể ra ngoài, Cung Trung Tố lại không chịu đến thăm bà ta, ngược lại Lý di nương lại thường xuyên đến, nhưng chỉ như đầu gỗ, bà hỏi một câu thì đáp một câu, hỏi cái gì nói cái đó, khiến bà kìm nén khó chịu cực kì, vì vậy không thể thiếu việc nói hết toàn bộ tâm sự cho Tôn đạo cô nghe, thỉnh thoảng còn tỏ vẻ ghen ghét nói Cung Nghiên Bích tốt số.
Tôn đạo cô liền khuyên bà ta: “Nếu nhị công tử và tam tiểu thư đều cảm thấy ca ca, tẩu tẩu bọn họ tốt, thích theo chân bọn họ lui tới là chuyện của bọn họ, ngài cần gì phải ngăn cản? Ngài xem nhị tiểu thư xem, còn không phải vì nhờ có bọn họ nên mới có được cửa hôn sự tốt như vậy sao? Ngài thấy cửa hôn sư Thẩm gia này không bằng, ta nên nhắc cho ngài nhớ, khi hai phòng các ngài so đấu, không chỉ liều mạng nhi tử mình mà còn liều mạng nàng dâu nữa, điều quan trọng là nàng dâu kia có khả năng chống đỡ một môn hộ, nếu không ngài có đau hơn nữa, thì nàng ta bùn nhão cũng không thể trát tường được, có bao nhiêu đồ cưới cũng muốn cướp lấy còn không phải tiện nghi cho người khác sao?”
Cung nhị phu nhân nghe Tôn đạo cô nói như vậy cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý. Có thể tưởng tượng đến chuyện bà không thể tâm sự chuyện trong lòng cho nữ nhi hay nhi tử mà ngược lại phải tâm sự với người ngoài, chỉ cảm thấy buồn buồn không vui, đợi có người mang một bát canh thuốc đến, Tôn đạo cô liền nói: “Ta thấy mầy ngày nay ngài đều uống loại canh này, lại vẫn không đỡ lên tí nào, hay bát canh này một chút cũng không có tác dụng sao? Hôm nay ta nhìn ngài thì còn thấy ngài như già hơn mấy phần thì phải.”
Cung nhị phu nhân giật mình, vọt tới chiếc gương bên cạnh, càng nhìn càng cảm thấy quả thật mình già đi rất nhiều, không nói không thể so với Lý di nương, mà so với Chu di nương cũng già hơn rất nhiều, khó trách Cung Trung Tố lại không chịu nhìn bà lâu hơn một chút, cho tới bây giờ cũng không chịu ngủ ở trong phòng bà nữa.
Tôn đạo cô lấy bát canh kia đổ ra một chén nhỏ chăm chú quan sát một lúc lâu: “Để ta xem thử, có lẽ là do phân lượng thuốc bị lấy bớt đi. Ta mang về kiểm tra kĩ lại rồi sẽ nói cho ngài sau, hoặc có thể phải điều chỉnh lại lượng thuốc, hoặc nghiên cứu một toa thuốc khác cho ngài.”
Cung nhị phu nhân gật đầu: “Chuyện này có gì khó khăn đâu, để ta sai người lấy một ít bã thuốc đưa cho ngài là được rồi.”
Tôn đạo cô có vể thần bí nói: “Bã thuốc cũng không thể nhìn ra được cái gì, cần gì bứt dây động rừng chứ? Có chén thuốc nhỏ này được rồi, ta có biện pháp nghiệm ra được.” Lại bắt mạch cho Cung nhị phu nhân rồi không ngừng thở dài lắc đầu: “Thân thể của ngài sao lại tệ thế này chứ? Ngài còn chưa đến bốn mươi tuổi mà bộ dạng đã thế này rồi! Suy nhược không thể chịu nổi! Là suy nhược vô cùng a! Cái người này, vài năm nay ngài đã ăn những thứ gì vậy?”
Cung nhị phu nhân bị dáng vẻ thần bí của Tôn đạo cô và những lời nói ngụ ý kia làm cho đứng ngồi không yên, có hỏi nữa thì Tôn đạo cô cũng không nói, chỉ dặn dò bà ta giữ bí mật, đợi điều tra rõ ràng lại nói sau.
Từ đó, Cung nhị phu nhân ngủ không yên, nhìn ai cũng cảm thấy là lại, đều cảm thấy nghi ngờ sẽ hại bà ta. Lại nghĩ đến trước kia Chu di nương đều làm món ăn cho bà ta ăn, lại nghĩ tới một ít chuyện ngày trước, không khỏi càng nghĩ càng sợ đến cơm cũng không dám ăn, phải bắt mấy nha đầu, ma ma ăn trước mặt cho bà nhìn, thấy không có chuyện gì bà mới dám ăn. Không ngủ được, ăn cũng không đủ no, lại còn hoài nghi đông tây, có khổ mà không nói được, ngược lại càng khiến thần kinh bà suy nhược, căng thẳng hơn.
Mà Tôn đạo cô lại đột nhiên biệt vô âm tín, không thấy xuất hiện nữa.
Tác giả :
Ý Thiên Trọng