Hey, Bạn Trai Cũ, Cõng Em Được Chứ?
Chương 2
Mùa hè ở thành phố B luôn luôn oi bức, dù sao cũng là một chàng trai nặng hơn 65 kg, lại còn đang đi xuống núi, thể lực Cố Thiệu Dương có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng có chút không trụ được. Từng giọt mồ hôi rơi trên cánh tay Hạ Viễn, lại giống như đang nện vào lòng cậu.
Lưu Xảo thấy phía trước có chỗ để nghỉ chân, cũng đúng lúc tách bọn họ ra, vì thế cao giọng nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”
Lưu Xảo ân cần đưa chai nước cho Cố Thiệu Dương, Cố Thiệu Dương nhận lấy, nói cảm ơn. Cô thấy bầu không khí vừa vặn bèn nói: “Anh Cố, cha mẹ em nói cuối tuần này muốn mời anh đến nhà chúng em ăn cơm.”
Cha mẹ Lưu Xảo là bạn cũ của cha mẹ Cố Thiệu Dương, một lần liên hoan nọ, Lưu Xảo vừa gặp đã thương hắn, sau đó không màng sự khuyên can của cha mẹ, kiên trì tiến vào công ty bọn họ. Cố Thiệu Dương thấy năng lực của cô không tệ lắm, lại là con của bạn cũ cha mẹ nên đã đồng ý cho cô vào làm. Chỉ là phần ám chỉ như có như không này, hắn vẫn là xin kiếu thôi. Trò chuyện một lúc cô lại đề cập tới cha mẹ Cố Thiệu Dương, hắn nhíu nhíu mày, ngưng hẳn cái đề tài này.
Lưu Xảo dù sao cũng là con nhà lá ngọc cành vàng, bị từ chối liên tục như vậy thì rất không cam lòng, giọng điệu có vài phần khó nghe nói: “Đồng nghiệp của Hạ tiên sinh đều nói là để cho bọn họ thay phiên nhau đỡ, anh để cho người ngoài cõng không thấy ngại sao?”
Hạ Viễn hơi mất tự nhiên, cậu không phải không biết địch ý của Lưu Xảo, cũng không phải không nghe ra ám chỉ trong câu nói của cô. Chỉ là cậu đã không còn tư cách hay lập trường gì để phản bác nữa. Cậu có thể cảm nhận được Cố Thiệu Dương đang không vui, chỉ là sự tức giận này nhắm vào ai, cậu cũng không dám khẳng định.
Cố Thiệu Dương để cậu ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh bồn hoa. Lòng Hạ Viễn đắng ngắt, như thế này là muốn thả cậu xuống sao? Cánh tay Hạ Viễn hơi hơi buông lỏng. Mà bất ngờ thay, Cố Thiệu Dương giơ tay ra nắm ngược lại cổ tay cậu, bản thân ngồi ở trước mặt cậu. Hai người đều thả lỏng, nhưng mà tư thế lại không thay đổi gì.
Cố Thiệu Dương nhìn Lưu Xảo sắc mặt khó coi không chịu rời đi trước mặt, suy nghĩ một chút vẫn là cho cô một cái đáp án, nhíu mày nói: “Tiểu Viễn không phải người ngoài.” Dừng một chút lại bổ sung: “Anh cũng không phải là người ngoài với tiểu Viễn.” Về phần sau đó cô nàng có trở về nói loạn hay không thì hắn cũng không để tâm lắm.
Không phải người ngoài, mà là gì thì không cần nói cũng biết. Sắc mặt Lưu Xảo khó coi, bờ môi run rẩy, nhìn người đàn ông trước là cấp trên của mình, sau là người mình thương, phẫn uất nói: “Anh không sợ……”
Cố Thiệu Dương cắt đứt lời cô: “Anh không sợ.”
Trái tim Hạ Viễn bởi vì một câu “tiểu Viễn” kia mà kinh hoàng không ngừng, Cố Thiệu Dương trước kia cũng gọi cậu như vậy, có cưng chiều, có bất đắc dĩ, cũng có thân mật. Chỉ là lần cuối cùng cậu nghe thấy, câu hắn nói chính là: “Tiểu Viễn, chúng ta tách ra một khoảng thời gian đi.”
Nhớ lại lúc ấy cũng là mùa hè, khi đó Cố Thiệu Dương tìm cậu hỏi rằng cậu có muốn come out với cha mẹ bây giờ không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định từ cậu, thật ra Hạ Viễn đã nghĩ tới sẽ có một ngày ấy. Nhưng mà cậu không ngờ lúc nghe thấy câu nói kia, cậu chỉ cảm thấy trời đất như sập rồi, còn lại cái gì cũng không lọt vào tai.
Cậu không biết mình đã chia tay hắn như thế nào, quay về ký túc xá ra sao, ném di động kiểu gì rồi chôn mình trong chăn ngủ ba ngày ba đêm. Đợi đến khi Hạ Viễn muốn đi tìm Cố Thiệu Dương để nói rõ ràng thì lại chỉ nhận được tin hắn đã xuất ngoại.
Tuy rằng cậu chưa từng hối hận đáp án mình nói ra lúc ấy, khi đó thân thể mẹ cậu không tốt, đang ở giai đoạn mấu chốt để tiến hành phẫu thuật tim, cho dù là được quay trở về lúc đó thì cậu vẫn sẽ cự tuyệt mà thôi. Chỉ có điều, sau đó cậu sẽ nói rõ với Cố Thiệu Dương, nói cho hắn biết cậu chưa từng từ bỏ mong muốn được ở cùng hắn. Thậm chí cậu đã thuyết phục gia đình sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại thành phố B, cậu dự định “nước ấm nấu ếch” chờ đợi một ngày nào đó người nhà sẽ tiếp thu. Chỉ là không ngờ rằng, Cố Thiệu Dương chẳng chờ được.
Ngón tay Hạ Viễn bởi vì hai chữ “tiểu Viễn” mà cuộn tròn lại, cổ họng cậu căng lên, muốn hỏi Cố Thiệu Dương có còn đồng ý ở bên cậu không, muốn giải thích cho hắn đợi thêm một chút nữa cậu nhất định sẽ nói rõ với người nhà nói, muốn hỏi Cố Thiệu Dương vì sao năm ấy lại nhẫn tâm không từ mà biệt như vậy. Ngàn vạn câu nói cuối cùng chỉ bật thốt lên được hai chữ: “Thiệu Dương.”
Cố Thiệu Dương xoay người đứng lên, nắm chặt cổ tay Hạ Viễn, nghiêm túc nhìn cậu nói: “Tiểu Viễn, thực xin lỗi, năm đó là do anh không nói rõ ràng. Anh tìm em hai năm, em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa không, lần này anh nhất định sẽ không làm em tổn thương”
Cố Thiệu Dương cõng tiểu Viễn của hắn, còn tiểu Viễn của hắn thì đang cầm khăn lông thấm mồ hôi trên đầu hắn, khóe miệng không khống chế được cong cong lên.
“Anh tìm em hai năm?”
“Ừ.”
“Vậy mà không tìm được á?”
“Cũng không hẳn, hồ sơ của em có lẽ là bị sửa đổi rồi, hơn nữa anh vừa về nước mở công ty nên là hơi bận rộn.” Bận rộn lập nghiệp, bận rộn trình bày với cha mẹ, bận rộn mở rộng thực lực —— ít nhất đủ để đảm bảo sau khi tìm được Hạ Viễn thì không ai có thể tách bọn họ ra nữa.
“Sao anh không kế thừa công ty trong nhà?” Nhà Cố Thiệu Dương có mở một công ty lớn, ấy thế mà sau khi tốt nghiệp hắn lại không vào đó hỗ trợ có chút ngoài dự kiến của Hạ Viễn.
“Bọn họ không đồng ý.” Không đồng ý cái gì? Hạ Viễn dường như đoán được, trong lòng hơi hơi trầm xuống, nắm thật chặt lấy bả vai của Cố Thiệu Dương.
“Thực xin lỗi. Thiệu Dương, anh lại cho em thêm một chút thời gian nữa, thật ra anh chị em đều đã chấp nhận rồi, chỉ là bố mẹ em…….” Sau khi tốt nghiệp, Hạ Viễn đã tiết lộ chuyện này cho anh chị cậu, mà nhiều năm như vậy cậu vẫn luôn ở một mình, bố mẹ ít nhiều đã đoán được vài phần.
Anh chị cậu cũng đã tiếp nhận rồi, thậm chí lần trước về nhà còn uyển chuyển bảo cậu dẫn người theo, chỉ là lúc ấy mình vẫn luôn không thích ai, lại còn tồn đọng phần tâm tư vô vọng……
“Tiểu Viễn, không sao đâu, từ từ tới cũng được, anh đi cùng em.” Hạ Viễn hơi trừng to đôi mắt, nghiêng nghiêng đầu, có chút nghi hoặc. Lúc trước, bọn họ chẳng lẽ không phải là bởi vì nguyên nhân này mà chia tay sao? Chẳng lẽ là……
“Hai bác biết chuyện của chúng ta khi nào vậy?” Giọng Hạ Viễn có chút khô khốc.
Cố Thiệu Dương trầm mặc, rất lâu sau mới đáp lời: “Trước khi anh ra nước ngoài.”
Hạ Viễn ôm hắn thật chặt, đôi mắt chua xót. Cậu đại khái hiểu rõ ràng chuyện năm đó từ đầu đến cuối, chỉ là mới gặp lại nhau thì nên nói một vài chuyện vui vẻ, về phần những chuyện không vui như thế này thì để sau hẵng nói đi.
“Vậy nếu anh không tìm ra em thì sao?”
“Vẫn luôn tìm.”
“Nhưng nếu cứ mãi không tìm thấy thì sao?”
“Thì đăng thông báo tìm đồ.” Cố Thiệu Dương hiếm thấy trêu chọc cậu một câu. Đổi lấy liền bị Hạ Viễn dùng chân phải có thể hoạt động được đạp hắn một cái.
Cố Thiệu Dương lảo đảo, vội vàng điều chỉnh tư thế, tránh cho Hạ Viễn bị trượt xuống.
“Ngoan nào.”
Hạ Viễn méo miệng, ở bên tai hắn thấp giọng quát: “Em mới không phải là đồ vật.”
Cố Thiệu Dương biết nghe lời phải, khóe miệng cong lên: “Ừ, em không phải là đồ vật.”
Hạ Viễn nhéo nhéo lỗ tai hắn.
Cố Thiệu Dương đột nhiên nghiêm túc nói: “Tiểu Viễn, em là của anh, em chỉ có thể là của anh.”
Hạ Viễn khẽ buông tay, lỗ tai trở nên đỏ ửng.
Thật lâu sau, ở trong gió nhẹ mơ hồ nghe thấy câu trả lời: “Ừm, em là của anh.”
Kết thúc:
Tăng 2 đi ăn nướng BBQ, Hạ Viễn không đi được, cậu bị Cố Thiệu Dương đóng gói mang đi bệnh viện, rồi lại đóng gói trở về nhà mình, à không, hiện tại là nhà của bọn họ —— Bất chấp sự phản đối của Cố Thiệu Dương, Hạ Viễn thanh toán một nửa tiền phòng, cậu cười cười nói đây là chi phí để cưới vợ, kết quả liền bị Cố Thiệu Dương tiến hành cày ↑ cấy ↓ thân ↑ thể ↓ giáo dục một phen. Hạ Viễn nhìn thấy trong nhà đều là phong cách trang trí cậu yêu thích, thấy được rất nhiều ảnh chụp chung của bọn họ, đôi mắt cười cong thành hình trăng non, giống như được quay trở lại thời đại học vô ưu vô lự ấy.
Còn Trần Mộng thì tới lúc Hạ Viễn hết hợp đồng, chuyển qua công ty của Cố Thiệu Dương làm giám đốc tài chính mới bừng tỉnh ra. Nhận được lời mời của cậu, Trần Mộng vừa la hét ầm ĩ nhân sinh viên mãn, vừa quyết đoán đóng gói hành lý đến cậy nhờ đàn anh của mình, dù sao ở chỗ đó còn có tràn đầy JQ để mà xem nha.
Về phần Cố Thiệu Dương, theo như lời hắn nói, hắn đã tìm lại được tiểu Viễn của mình.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cố tiểu công: Ngoan nào. Xoay người đè lên, cày ↑ cấy ↓ thân ↑ thể ↓ ……
Lưu Xảo thấy phía trước có chỗ để nghỉ chân, cũng đúng lúc tách bọn họ ra, vì thế cao giọng nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”
Lưu Xảo ân cần đưa chai nước cho Cố Thiệu Dương, Cố Thiệu Dương nhận lấy, nói cảm ơn. Cô thấy bầu không khí vừa vặn bèn nói: “Anh Cố, cha mẹ em nói cuối tuần này muốn mời anh đến nhà chúng em ăn cơm.”
Cha mẹ Lưu Xảo là bạn cũ của cha mẹ Cố Thiệu Dương, một lần liên hoan nọ, Lưu Xảo vừa gặp đã thương hắn, sau đó không màng sự khuyên can của cha mẹ, kiên trì tiến vào công ty bọn họ. Cố Thiệu Dương thấy năng lực của cô không tệ lắm, lại là con của bạn cũ cha mẹ nên đã đồng ý cho cô vào làm. Chỉ là phần ám chỉ như có như không này, hắn vẫn là xin kiếu thôi. Trò chuyện một lúc cô lại đề cập tới cha mẹ Cố Thiệu Dương, hắn nhíu nhíu mày, ngưng hẳn cái đề tài này.
Lưu Xảo dù sao cũng là con nhà lá ngọc cành vàng, bị từ chối liên tục như vậy thì rất không cam lòng, giọng điệu có vài phần khó nghe nói: “Đồng nghiệp của Hạ tiên sinh đều nói là để cho bọn họ thay phiên nhau đỡ, anh để cho người ngoài cõng không thấy ngại sao?”
Hạ Viễn hơi mất tự nhiên, cậu không phải không biết địch ý của Lưu Xảo, cũng không phải không nghe ra ám chỉ trong câu nói của cô. Chỉ là cậu đã không còn tư cách hay lập trường gì để phản bác nữa. Cậu có thể cảm nhận được Cố Thiệu Dương đang không vui, chỉ là sự tức giận này nhắm vào ai, cậu cũng không dám khẳng định.
Cố Thiệu Dương để cậu ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh bồn hoa. Lòng Hạ Viễn đắng ngắt, như thế này là muốn thả cậu xuống sao? Cánh tay Hạ Viễn hơi hơi buông lỏng. Mà bất ngờ thay, Cố Thiệu Dương giơ tay ra nắm ngược lại cổ tay cậu, bản thân ngồi ở trước mặt cậu. Hai người đều thả lỏng, nhưng mà tư thế lại không thay đổi gì.
Cố Thiệu Dương nhìn Lưu Xảo sắc mặt khó coi không chịu rời đi trước mặt, suy nghĩ một chút vẫn là cho cô một cái đáp án, nhíu mày nói: “Tiểu Viễn không phải người ngoài.” Dừng một chút lại bổ sung: “Anh cũng không phải là người ngoài với tiểu Viễn.” Về phần sau đó cô nàng có trở về nói loạn hay không thì hắn cũng không để tâm lắm.
Không phải người ngoài, mà là gì thì không cần nói cũng biết. Sắc mặt Lưu Xảo khó coi, bờ môi run rẩy, nhìn người đàn ông trước là cấp trên của mình, sau là người mình thương, phẫn uất nói: “Anh không sợ……”
Cố Thiệu Dương cắt đứt lời cô: “Anh không sợ.”
Trái tim Hạ Viễn bởi vì một câu “tiểu Viễn” kia mà kinh hoàng không ngừng, Cố Thiệu Dương trước kia cũng gọi cậu như vậy, có cưng chiều, có bất đắc dĩ, cũng có thân mật. Chỉ là lần cuối cùng cậu nghe thấy, câu hắn nói chính là: “Tiểu Viễn, chúng ta tách ra một khoảng thời gian đi.”
Nhớ lại lúc ấy cũng là mùa hè, khi đó Cố Thiệu Dương tìm cậu hỏi rằng cậu có muốn come out với cha mẹ bây giờ không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định từ cậu, thật ra Hạ Viễn đã nghĩ tới sẽ có một ngày ấy. Nhưng mà cậu không ngờ lúc nghe thấy câu nói kia, cậu chỉ cảm thấy trời đất như sập rồi, còn lại cái gì cũng không lọt vào tai.
Cậu không biết mình đã chia tay hắn như thế nào, quay về ký túc xá ra sao, ném di động kiểu gì rồi chôn mình trong chăn ngủ ba ngày ba đêm. Đợi đến khi Hạ Viễn muốn đi tìm Cố Thiệu Dương để nói rõ ràng thì lại chỉ nhận được tin hắn đã xuất ngoại.
Tuy rằng cậu chưa từng hối hận đáp án mình nói ra lúc ấy, khi đó thân thể mẹ cậu không tốt, đang ở giai đoạn mấu chốt để tiến hành phẫu thuật tim, cho dù là được quay trở về lúc đó thì cậu vẫn sẽ cự tuyệt mà thôi. Chỉ có điều, sau đó cậu sẽ nói rõ với Cố Thiệu Dương, nói cho hắn biết cậu chưa từng từ bỏ mong muốn được ở cùng hắn. Thậm chí cậu đã thuyết phục gia đình sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại thành phố B, cậu dự định “nước ấm nấu ếch” chờ đợi một ngày nào đó người nhà sẽ tiếp thu. Chỉ là không ngờ rằng, Cố Thiệu Dương chẳng chờ được.
Ngón tay Hạ Viễn bởi vì hai chữ “tiểu Viễn” mà cuộn tròn lại, cổ họng cậu căng lên, muốn hỏi Cố Thiệu Dương có còn đồng ý ở bên cậu không, muốn giải thích cho hắn đợi thêm một chút nữa cậu nhất định sẽ nói rõ với người nhà nói, muốn hỏi Cố Thiệu Dương vì sao năm ấy lại nhẫn tâm không từ mà biệt như vậy. Ngàn vạn câu nói cuối cùng chỉ bật thốt lên được hai chữ: “Thiệu Dương.”
Cố Thiệu Dương xoay người đứng lên, nắm chặt cổ tay Hạ Viễn, nghiêm túc nhìn cậu nói: “Tiểu Viễn, thực xin lỗi, năm đó là do anh không nói rõ ràng. Anh tìm em hai năm, em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa không, lần này anh nhất định sẽ không làm em tổn thương”
Cố Thiệu Dương cõng tiểu Viễn của hắn, còn tiểu Viễn của hắn thì đang cầm khăn lông thấm mồ hôi trên đầu hắn, khóe miệng không khống chế được cong cong lên.
“Anh tìm em hai năm?”
“Ừ.”
“Vậy mà không tìm được á?”
“Cũng không hẳn, hồ sơ của em có lẽ là bị sửa đổi rồi, hơn nữa anh vừa về nước mở công ty nên là hơi bận rộn.” Bận rộn lập nghiệp, bận rộn trình bày với cha mẹ, bận rộn mở rộng thực lực —— ít nhất đủ để đảm bảo sau khi tìm được Hạ Viễn thì không ai có thể tách bọn họ ra nữa.
“Sao anh không kế thừa công ty trong nhà?” Nhà Cố Thiệu Dương có mở một công ty lớn, ấy thế mà sau khi tốt nghiệp hắn lại không vào đó hỗ trợ có chút ngoài dự kiến của Hạ Viễn.
“Bọn họ không đồng ý.” Không đồng ý cái gì? Hạ Viễn dường như đoán được, trong lòng hơi hơi trầm xuống, nắm thật chặt lấy bả vai của Cố Thiệu Dương.
“Thực xin lỗi. Thiệu Dương, anh lại cho em thêm một chút thời gian nữa, thật ra anh chị em đều đã chấp nhận rồi, chỉ là bố mẹ em…….” Sau khi tốt nghiệp, Hạ Viễn đã tiết lộ chuyện này cho anh chị cậu, mà nhiều năm như vậy cậu vẫn luôn ở một mình, bố mẹ ít nhiều đã đoán được vài phần.
Anh chị cậu cũng đã tiếp nhận rồi, thậm chí lần trước về nhà còn uyển chuyển bảo cậu dẫn người theo, chỉ là lúc ấy mình vẫn luôn không thích ai, lại còn tồn đọng phần tâm tư vô vọng……
“Tiểu Viễn, không sao đâu, từ từ tới cũng được, anh đi cùng em.” Hạ Viễn hơi trừng to đôi mắt, nghiêng nghiêng đầu, có chút nghi hoặc. Lúc trước, bọn họ chẳng lẽ không phải là bởi vì nguyên nhân này mà chia tay sao? Chẳng lẽ là……
“Hai bác biết chuyện của chúng ta khi nào vậy?” Giọng Hạ Viễn có chút khô khốc.
Cố Thiệu Dương trầm mặc, rất lâu sau mới đáp lời: “Trước khi anh ra nước ngoài.”
Hạ Viễn ôm hắn thật chặt, đôi mắt chua xót. Cậu đại khái hiểu rõ ràng chuyện năm đó từ đầu đến cuối, chỉ là mới gặp lại nhau thì nên nói một vài chuyện vui vẻ, về phần những chuyện không vui như thế này thì để sau hẵng nói đi.
“Vậy nếu anh không tìm ra em thì sao?”
“Vẫn luôn tìm.”
“Nhưng nếu cứ mãi không tìm thấy thì sao?”
“Thì đăng thông báo tìm đồ.” Cố Thiệu Dương hiếm thấy trêu chọc cậu một câu. Đổi lấy liền bị Hạ Viễn dùng chân phải có thể hoạt động được đạp hắn một cái.
Cố Thiệu Dương lảo đảo, vội vàng điều chỉnh tư thế, tránh cho Hạ Viễn bị trượt xuống.
“Ngoan nào.”
Hạ Viễn méo miệng, ở bên tai hắn thấp giọng quát: “Em mới không phải là đồ vật.”
Cố Thiệu Dương biết nghe lời phải, khóe miệng cong lên: “Ừ, em không phải là đồ vật.”
Hạ Viễn nhéo nhéo lỗ tai hắn.
Cố Thiệu Dương đột nhiên nghiêm túc nói: “Tiểu Viễn, em là của anh, em chỉ có thể là của anh.”
Hạ Viễn khẽ buông tay, lỗ tai trở nên đỏ ửng.
Thật lâu sau, ở trong gió nhẹ mơ hồ nghe thấy câu trả lời: “Ừm, em là của anh.”
Kết thúc:
Tăng 2 đi ăn nướng BBQ, Hạ Viễn không đi được, cậu bị Cố Thiệu Dương đóng gói mang đi bệnh viện, rồi lại đóng gói trở về nhà mình, à không, hiện tại là nhà của bọn họ —— Bất chấp sự phản đối của Cố Thiệu Dương, Hạ Viễn thanh toán một nửa tiền phòng, cậu cười cười nói đây là chi phí để cưới vợ, kết quả liền bị Cố Thiệu Dương tiến hành cày ↑ cấy ↓ thân ↑ thể ↓ giáo dục một phen. Hạ Viễn nhìn thấy trong nhà đều là phong cách trang trí cậu yêu thích, thấy được rất nhiều ảnh chụp chung của bọn họ, đôi mắt cười cong thành hình trăng non, giống như được quay trở lại thời đại học vô ưu vô lự ấy.
Còn Trần Mộng thì tới lúc Hạ Viễn hết hợp đồng, chuyển qua công ty của Cố Thiệu Dương làm giám đốc tài chính mới bừng tỉnh ra. Nhận được lời mời của cậu, Trần Mộng vừa la hét ầm ĩ nhân sinh viên mãn, vừa quyết đoán đóng gói hành lý đến cậy nhờ đàn anh của mình, dù sao ở chỗ đó còn có tràn đầy JQ để mà xem nha.
Về phần Cố Thiệu Dương, theo như lời hắn nói, hắn đã tìm lại được tiểu Viễn của mình.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cố tiểu công: Ngoan nào. Xoay người đè lên, cày ↑ cấy ↓ thân ↑ thể ↓ ……
Tác giả :
Đào Chi Yêu