Hẹn Ước Mười Năm
Chương 50
Bố mẹ của Trịnh Tự – cũng là chủ nhân đời đầu của tập đoàn họ Trịnh – bất ngờ mang thai khi đã lớn tuổi, trong khi con trai trưởng Trịnh Văn Hiển đã hơn 20 tuổi. Nhưng sau khi đứa con út Trịnh Tự ra đời chưa được bao lâu, bọn họ bất ngờ qua đời vì tai nạn giao thông. Lúc đó, Trịnh Văn Hiển đã kết hôn và có một cậu con trai Trịnh Thanh Xuyên.
Trước tình hình đó, Trịnh Văn Hiển chủ động đề xuất đưa Trịnh Tự về nhà mình, sống cùng Trịnh Thanh Xuyên.
Có rất nhiều suy đoán về hành động đó của Trịnh Văn Hiển. Dù dựa trên luật pháp hay quy định thế tục, về mặt lý thuyết, sản nghiệp thừa kế của nhà họ Trịnh sẽ được chia đều cho Trịnh Văn Hiển và Trịnh Tự, sau khi bố mẹ nhà họ Trịnh qua đời. Nhưng lúc đó, Trịnh Tự chỉ là một đứa trẻ còn bú bình, Trịnh Văn Hiển cũng đã làm việc ở tập đoàn họ Trịnh một thời gian. Hành động đó của ông luôn khiến người khác nảy sinh nhiều liên tưởng.
Trong những câu chuyện về giới nhà giàu, trước giờ chỉ có một số ít anh em hòa thuận, anh em trong nhà cãi nhau mới là chuyện bình thường. Huống hồ tình hình của anh em nhà này đã cực đoan như vậy, hầu hết mọi người đã đoán được sau này Trịnh Tự sẽ bị anh cả bỏ rơi.
Tuy nhiên, nhà họ Trịnh xử lý việc đó rất kín đáo. Sau khi làm vơi bớt sự chú ý ban đầu, tin tức liên quan đến Trịnh Tự dần ít đi. Trịnh Văn Hiển rất hiếm khi công khai nói về chuyện riêng của nhà mình. Đối với người ngoài, đó chỉ là một câu chuyện phiếm đã lỗi thời. Do Trịnh Tự còn nhỏ, cổ phần trong tay sẽ do Trịnh Văn Hiển thay mặt nắm giữ như một lẽ đương nhiên. Trong tập đoàn họ Trịnh, Trịnh Văn Hiển là người nắm giữ mọi thứ. Trước tình hình đó, dần dần có nhiều người quên mất cậu ấm nhỏ của nhà họ Trịnh này.
Mãi đến sau này, Trịnh Tự và Trịnh Thanh Xuyên đã đến tuổi đi học, thế nhưng nhà họ Trịnh vẫn luôn kín tiếng. Dù học cùng một trường, rất ít người biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ.
Những người có tư cách và có cách biết những chuyện này đều rất thông minh. Họ biết rằng mình không thể tùy tiện bàn tán về “Bí mật của giới nhà giàu”.
Sau này, mối quan hệ giữa Trịnh Thanh Xuyên và Trịnh Tự dần xấu đi. Trong mắt của người ngoài, mối quan hệ của hai người càng trở nên phức tạp hơn.
Nhất là đến tuổi dậy thì, hành động của Trịnh Thanh Xuyên ngày càng ngang ngược. Mà Trịnh Tự và cậu ta dường như là hai thái cực, thái độ lúc nào cũng khinh thường, phớt lờ. Đối với những người không rõ nội tình, họ thường thấy Trịnh Tự giống như đang né mũi nhọn của Trịnh Thanh Xuyên.
Thậm chí có rất ít người hiểu rõ nội tình của nhà họ Trịnh, bởi vì tình anh em giữa Trịnh Tự và Trịnh Văn Hiển khá ảo diệu. Đến bây giờ, cổ phần và những thứ quan trọng của Trịnh Tự vẫn do Trịnh Văn Hiển “thay mặt nắm giữ”. Bình thường cũng sẽ có người tự tưởng tượng ra một câu chuyện về giới nhà giàu 100 nghìn chữ.
Trước giờ chưa từng có ai dám công khai Trịnh Tự là “Cổ đông lớn thứ hai” của tập đoàn họ Trịnh. Huống hồ những sinh viên không chạm vào ranh giới của giới nhà giàu càng không thể biết những bí mật của giới nhà giàu.
Trịnh Thanh Xuyên đã quen ngang ngược, hoàn toàn phớt lờ sắc mặt của những kẻ khó ưa, quăng nhẹ trái bom rồi bỏ đi. Cậu ta đi phàn nàn với bố Trịnh Văn Hiển về chuyện của Trịnh Tự, bấm điện thoại cạch cạch.
Lý Hàn Minh và Đặng Bân Vinh chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, không biết nên nhúc nhích như thế nào.
Bọn họ không thể ngờ Trịnh Tự trông có vẻ khiêm tốn lại là em trai của người đứng đầu tập đoàn họ Trịnh, cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn họ Trịnh, vai vế còn lớn hơn Trịnh Thanh Xuyên ngang ngược và vênh váo.
Buồn cười là lúc nãy bọn họ còn mơ mộng khích bác Trịnh Thanh Xuyên dùng quyền lực để đàn áp Trịnh Tự.
Bọn họ nhất thời cảm thấy sợ hãi. Đến giờ phút này, bị tập đoàn đầu tư Di Cảnh vứt bỏ đã không còn là chuyện quan trọng nhất. Nếu Trịnh Tự biết chuyện này, muốn trả thù bọn họ, dựa vào thân phận và quyền lực của cậu ta, bọn họ mới thực sự không có sức phản kháng.
Mồ hôi trên trán của hai người cứ thế tuôn ra. Lý Hàn Minh nhìn Dương Tông Anh một cách sợ hãi và túng quẫn, giọng nói khàn khàn, “Tổng, tổng giám đốc Dương, em chỉ nói đùa thôi…”
“Hàn Minh, cậu là người thông minh.” Dương Tông Anh không truy cứu những chi tiết đó với anh ta vì không cần thiết. Chẳng qua ông nhìn Lý Hàn Minh đầy ẩn ý, chậm rãi nói: “Nhưng vấn đề của cậu nằm ở chỗ quá thông minh. Tuổi trẻ ngông cuồng không hẳn là chuyện xấu, nhưng quá ngông cuồng thường dễ làm hỏng chuyện. Ở độ tuổi của cậu cần phải chân thành hơn, khéo léo và biết suy tính hơn.”
Những sinh viên có thể vượt qua buổi phỏng vấn của tập đoàn đầu tư Di Cảnh, nhận được offer thực tập dĩ nhiên đều rất giỏi. Tuy nhiên, năng lực chỉ là một nước cờ đầu tiên. Yếu tố quyết định một người có thể đi được bao xa thường vẫn là tính cách của người đó.
Dương Tông Anh nói đến đó thì ngưng, không bình luận sâu thêm. Độ tuổi này không lớn cũng không nhỏ, đạo lý nên hiểu thật ra đều đã hiểu.
Tối hôm đó, Lý Hàn Minh nhận được thông báo từ tập đoàn đầu tư Di Cảnh. Tập đoàn đầu tư Di Cảnh ở thành phố Châu Xuyên điều chỉnh dự án, tạm ngừng kế hoạch thực tập sinh, ngừng công việc của Lý Hàn Minh. Lý do này cũng xem như là giữ chút thể diện cuối cùng cho Lý Hàn Minh.
Tuy nhiên sau đó, có rất nhiều lời chế giễu về Hải Minh Sinh trên Công đoàn Đại học Châu Xuyên, gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của CLB Tài chính của Đại học Châu Xuyên. Vì sự phát triển sau này của CLB, cuối cùng Văn phòng Đoàn Thanh niên trường đã quyết định cho Lý Hàn Minh từ chức sớm, để người của Văn phòng Đoàn Thanh niên tuyển chọn người tiếp quản công việc liên quan.
Nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất đối với Lý Hàn Minh. So với những lời chế giễu của những kẻ râu ria, điều thực sự khiến anh ta và Đặng Bân Vinh sợ hãi là bị Trịnh Tự trả thù. Đến khi trải qua một thời gian rất dài, bên phía Trịnh Tự vẫn không có động tĩnh gì. Thậm chí thỉnh thoảng bắt gặp khi đi trên đường, Trịnh Tự đều giống như không quen biết bọn họ, bọn họ mới dần dần thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hàn Minh và Đặng Bân Vinh kinh hồn bạt vía, thế nhưng người trong cuộc lại không hề bận tâm đến những chuyện không liên quan trên.
Ngay sau đó, Giang Thu Thu thản nhiên đi tham dự bữa tiệc của các đại thần cùng Trịnh Tự và Vương Đằng. Cô vốn còn nhỏ tuổi, hơn nữa không có xuất thân nổi bật, vì vậy có chút khó khăn khi ứng phó với những thương nhân lão luyện này.
Thế nhưng nằm ngoài dự liệu, trong số những người đến tham dự bữa tiệc, có khá nhiều người bảo vệ cô bé này. Không đề cập đến việc Giang Thu Thu là bạn học của Trịnh Tự và Trịnh Thanh Xuyên, ngay cả nhà phát triển bất động sản thương mại là tổng giám đốc Đàm và chính Dương Tông Anh đều rất quan tâm đến cô ấy. Điều này khiến những người khác không dám đối xử hời hợt, hoặc coi thường cô nữ sinh này.
Hơn nữa, Giang Thu Thu còn chơi trội trên lớp bồi dưỡng. Mặc dù những người này không biết cụ thể xảy ra chuyện gì trên sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên, nhưng họ cũng biết đại khái “Kẻ Tạo Mưa” trong truyền thuyết là một cao thủ đầu tư thị trường chứng khoán. Bên cạnh đó, năng lực đầu tư có vẻ giống với “chú nhỏ” nhà họ Trịnh dần dần bộc lộ tài năng. Mọi người không xem cô là nữ sinh được người ta chăm sóc, đi ra ngoài xã hội trải đời nữa, có người còn đùa giỡn và nghiên cứu tình hình thị trường chứng khoán với cô.
Điều hiếm thấy là mặc dù cô bé còn ngây thơ, gặp khó khăn khi đối diện với chủ đề của các tay lão luyện. Ấy thế mà vừa nhắc đến thị trường chứng khoán, hoặc là những chủ đề nằm trong phạm vi chuyên ngành của cô, cô lại ứng phó vô cùng chuyên nghiệp, tỏ ra thành thạo.
Tất nhiên là sẽ không đụng đến rượu. Có một số đại thần trông chừng, không ai dám áp dụng văn hóa bàn rượu với cô.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, hình như Trịnh Tự và Dương Tông Anh đã đạt được thỏa thuận miệng gì đó, sau đó hẹn hôm khác đến phòng làm việc của tập đoàn đầu tư Di Cảnh để thảo luận chi tiết. Sau đó mọi người mới ra về.
Vương Đằng đi ra khỏi nhà hàng cùng Trịnh Tự, tâm trạng rất vui vẻ. Mặc dù bên phía Di Cảnh vẫn chưa ngỏ lời cụ thể, thế nhưng thái độ của Dương Tông Anh xem như là tích cực. Đó là một điều không dám nghĩ tới đối với dự án của sinh viên.
Vương Đằng rất biết ơn Trịnh Tự, định bụng bày tỏ lòng biết ơn với cậu ấy trên đường về. Không ngờ vừa ra khỏi cửa, Trịnh Tự đã gọi Trịnh Thanh Xuyên lại: “Mọi người đều là bạn học, cậu đưa Vương Đằng về trường đi.”
Trịnh Thanh Xuyên lập tức từ chối, “Tôi vừa uống rượu, không thể lái xe.”
Giang Thu Thu bên cạnh: Ý, thông não rồi! Trẻ nhỏ dễ dạy!
Trịnh Tự: “Vậy các cậu cùng đi bộ về đi, nhớ giữ an toàn.”
Trịnh Thanh Xuyên lộ ra vẻ mặt bị sỉ nhục, “Tôi còn cần đi cùng người khác mới an toàn hả?”
Trịnh Tự vẫn dửng dưng, “Tôi đang nói bạn Vương Đằng giữ an toàn.”
Trịnh Thanh Xuyên: “… Nghe như một trò đùa thế.”
Vương Đằng:?????
Cậu nhớ láng máng vào đêm ngắm mưa sao băng lúc trước, bạn Trịnh Tự cũng rất lo lắng cho sự an toàn của mình khi đi trên đường, nhất quyết bắt cậu đi về cùng bọn họ.
Cậu trông yếu đuối lắm à? Tại sao bạn Trịnh Tự luôn lo lắng cho sự an toàn của mình?
Vương Đằng ngỡ ngàng nhìn vào chính mình, dáng người của cậu cũng ổn mà nhỉ? Đâu giống như mục tiêu dễ bị cướp tiền và cướp sắc đâu?
Lần đầu tiên, đại thần Internet tương lai Vương Đằng nảy sinh nghi ngờ về địa vị của mình.
Trịnh Thanh Xuyên lại không nghi ngờ cậu ta, dùng một tay bá cổ Vương Đằng, “Đi thôi, đi thôi. Bổn thiếu gia tiễn cậu một đoạn.”
Vương Đằng chưa kịp biện bạch đã bị kéo đi, đồng thời nảy sinh thiện cảm sâu đậm đối với tập đoàn họ Trịnh trong truyền thuyết: Người nhà họ Trịnh đều rất quan tâm đến bạn học!
Thấy Trịnh Thanh Xuyên kéo Vương Đằng rời đi, Trịnh Tự mới nghiêng đầu nhìn Giang Thu Thu còn đang ngỡ ngàng trước cảnh tượng đó, mỉm cười nói: “Đi thôi Thu Thu, tôi đưa cậu về.”
Vừa nhìn thấy gương mặt điển trai của Trịnh Tự, Giang Thu Thu lập tức quẳng đi thắc mắc rốt cuộc bạn Vương Đằng có cần bảo vệ hay không, đuôi mắt cong lên, “OK nè.”
Hai người đi bộ dọc theo con đường tráng nhựa về phía trường học.
Thời tiết hôm nay khá đẹp. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng vẫn có ánh nắng mặt trời dịu nhẹ và ấm áp chiếu vào người.
Không có quá nhiều người đi bộ, thỉnh thoảng chỉ có cơn gió thoảng qua.
Giang Thu Thu đi trên lề đường, còn Trịnh Tự đi phía dưới. Cứ như vậy, hai người lại trông cao ngang nhau. Bình thường khi đi chung với Trình Tự, Giang Thu Thu chỉ có thể nhìn được vai và cằm của anh, hiếm khi nào chỉ cần nghiêng đầu là có thể thoải mái chiêm ngưỡng góc mặt của anh.
Đường nét của Trịnh Tự rất góc cạnh. Khi nhìn nghiêng, ngũ quan như được điêu khắc tinh tế, sắc sảo mà không mất đi sự tinh xảo. Đôi môi của anh hơi mỏng, vì vậy thường tạo cho người khác cảm giác xa lạ và khó gần. Giang Thu Thu thường xuyên nghe thấy bạn học lén xỉa xói Trịnh Tự cái gì cũng tốt, chỉ là quá lạnh lùng. Dù là bạn học cũng không dám nói chuyện với anh. Thế nhưng Giang Thu Thu ngẫm lại, hình như đàn anh trong ấn tượng của mình luôn chất chứa nụ cười trong mắt.
Nhưng trên thực tế, dù anh cười hay không đều rất đẹp trai. Suy nghĩ của Giang Thu Thu bắt đầu có sự thay đổi.
Ở năm 2018, giống như đại đa số thiếu nữ theo đuổi thần tượng, cô cũng có rất nhiều bạn trai và chồng trên mạng. Không ai trong hậu cung là không có nhan sắc tuyệt đỉnh. Nhưng trong số dàn hậu cung, Trịnh Tự chắc chắn là người xuất chúng nhất.
Trước đây, cô cũng rất thích Trịnh Tự. Cô cũng luôn nghĩ rằng cách cô thích một người đại khái là như thế này: Thích gương mặt anh, chuyện xưa của anh, năng lực của anh, thuộc lòng quá khứ của anh. Tóm lại là bất kể nhìn anh như thế nào, cô đều cảm thấy vô cùng thuận mắt.
Nhưng ở năm 2008, sau khi gặp Trịnh Tự 18 tuổi, cô mới nhận ra thì ra thực sự thích một người là loại cảm giác hoàn toàn khác.
Thì ra thích một người là bạn sẽ nghĩ về người đó mọi lúc. Bất kể bạn nói gì, làm gì, ở với ai và đang ở đâu, chỉ cần bạn dừng lại một khoảnh khắc, trong đầu sẽ tự nhiên nghĩ về người đó.
Không phải vì người đó đẹp trai, không phải vì người đó rất giỏi, cũng không phải vì người đó làm chuyện gì kinh thiên động địa.
Chỉ đơn giản là vì bạn nhớ người đó.
Rõ ràng người đó không làm gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến, bạn sẽ có một loại cảm xúc khó tả chất chứa trong lòng, có chút chua xót, có chút vui sướng.
Đôi khi cảm giác đó khiến cô rất phiền não, nhưng phần lớn thời gian lại cảm thấy rất vui vẻ.
Giang Thu Thu nghĩ đây nhất định là âm mưu của Trịnh Tự. Kể từ khi cô thầm thích anh, cô đã không còn thời gian nhớ nhung mười mấy anh chồng của mình nữa. Quý phi đàn anh thật là thủ đoạn, cứ thế âm thầm lên ngôi.
Nhưng cô không hối hận, đàn anh xứng đáng!
Giang Thu Thu lại vô thức đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nhịn được lén nhìn góc mặt Trịnh Tự một lát.
Uầy, thật là đẹp trai! Khách quan mà nói, thường xuyên nghĩ đến đàn anh cũng không phải không có lý do. Chỉ là do quá đẹp trai ấy mà, nhìn thêm một lát, liếc mắt thêm một lát…
“Hửm?” Trịnh Tự nghiêng đầu qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Thu Thu, vì vậy tỏ vẻ nghi ngờ, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Bình thường Giang Thu Thu luôn cà lơ phất phơ, lúc này lại hơi hoảng sợ. Đôi mắt đen láy đảo một vòng nhanh như chớp, ngượng ngùng quay đầu về, ngốc nghếch đáp: “Lần đầu tiên mình thấy lông mi của đàn anh dài đến vậy.”
“…” Trịnh Tự ngập ngừng một hồi mới mơ hồ đáp lại: “Cảm ơn?”
Giang Thu Thu quyết tâm cười nói giả lả, bắt chước mấy lời tâng bốc của thiếu nữ theo đuổi thần tượng, “Muốn trượt cầu trượt trên đó.”
Lần này Trịnh Tự không chịu nổi nữa, trực tiếp bị sặc và ho mạnh, bất lực nói: “Lúc nào lời nói của cậu cũng kỳ lạ.”
“Xuất phát từ tận đáy lòng mình đấy.” Giang Thu Thu ngây ngô nhìn lên bầu trời.
Có những chiếc lá trên cây ở khu vực vành đai xanh ven đường vừa khéo rơi xuống trán cô.
Giang Thu Thu: “… Á.”
Trịnh Tự không nhịn được khẽ cười, chìa tay ra giúp cô gạt lá xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trán cô.
Trái tim của Giang Thu Thu đập mạnh. Đúng lúc có cơn gió thổi nhẹ qua, cô liền rụt cổ theo bản năng.
“Lạnh không?” Trịnh Tự nhìn dáng vẻ của cô, quan tâm hỏi.
“Vẫn ổn.” Giang Thu Thu trả lời.
“Cậu đợi chút.” Trịnh Tự nói xong, đột nhiên rẽ vào trong một cửa hàng tiện lợi nhỏ bên đường. Một lát sau, anh đi ra với hai chai sữa thủy tinh trong tay, đưa một chai cho Giang Thu Thu, “Cho cậu.”
Giang Thu Thu nhận lấy chai sữa ấm áp. Vào mùa đông, một số cửa hàng tiện lợi sẽ ngâm chai sữa vào nước nóng, để sữa vẫn còn nóng khi khách đến mua. Chai sữa mà Trịnh Tự cho cô chính là loại đó.
Cô vô thức nắm chặt cái chai, cảm giác lồng ngực cũng ấm áp theo.
Cả hai cứ thế đi chầm chậm đến ký túc xá nữ. Mùa đông có ít người đi ra ngoài vận động, ngoài cổng ký túc xá không có bao nhiêu người đi bộ. Trịnh Tự chào tạm biệt Giang Thu Thu, “Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, cậu về nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Đàn anh đợi đã.” Giang Thu Thu gọi anh lại.
Trịnh Tự quay lại nhìn cô, khó hiểu, “Hửm?”
Giang Thu Thu nhìn anh, rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Cậu không có điều gì muốn hỏi mình sao?”
Cô kìm nén suốt đoạn đường, vẫn luôn đợi Trịnh Tự mở miệng hỏi cô. Thế nhưng Trịnh Tự vẫn như trước đây, cứ lẳng lặng đi cùng cô đến dưới lầu. Lẽ ra cô phải là người thở phào mới đúng.
Nhưng cô lại không kìm được mà mở miệng trước. Bởi vì cô phát hiện mình đã không thể chịu đựng được giữa cô và Trịnh Tự có một vách ngăn.
Tại sao không hỏi tại sao cô là Kẻ Tạo Mưa? Tại sao giao dịch thị trường chứng khoán lại chuẩn xác đến vậy? Đó không phải là chuyện mà một người bị chấn động não đến mức mất trí nhớ có thể làm được.
Trịnh Tự lẳng lặng nhìn cô, một hồi lâu cười khẽ, gương mặt lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy so với ngày thường, giọng nói cũng nhẹ nhàng như sợ sẽ dọa cô, “Cậu muốn nói gì?”
“Hả?” Giang Thu Thu ngớ ra khi nghe thấy vậy, một lát sau mới hiểu ra, “Cậu đã đoán ra được từ lâu?”
Đúng rồi, Trịnh Tự thông minh mà, anh còn có đôi mắt có thể thấy trước tương lai. Những thứ mà mình che đậy cũng không phải quá cao siêu, làm sao anh không phát hiện ra được? Có lẽ anh đã đoán được mình không thực sự bị mất trí nhớ từ rất lâu rồi, chẳng qua vẫn không nói ra.
Tại sao vậy?
“Lúc đầu tôi từng nghĩ sẽ hỏi cậu.” Trịnh Tự nói, giọng điệu hờ hững, nhưng ánh mắt lại dịu dàng lạ thường, vô cùng kỳ lạ đến mức khiến Giang Thu Thu bình tĩnh lại.
Giang Thu Thu hỏi: “Vậy tại sao cậu không hỏi?”
“Không biết, chỉ là không muốn mà thôi.” Trịnh Tự đáp. Lúc này câu trả lời hơi cụt lủn, thậm chí khá tùy hứng, ấy thế mà Giang Thu Thu lại có thể hiểu được. Đôi khi rất khó để phân tích và phán đoán tâm trạng của một người bằng góc nhìn lý trí. Có những lúc chỉ đơn giản là “Muốn” và “Không muốn”.
Mặc dù điều này rất không giống với phong cách của Trịnh Tự.
“Sau này đã trở thành không dám hỏi.” Trịnh Tự dừng lại rồi nói tiếp. Anh nhìn thiếu nữ trước mặt, đôi mắt sâu thẳm, “Tôi sợ nếu hỏi những chuyện không nên hỏi, cậu sẽ rời đi.”
Giang Thu Thu bị sốc, quay sang nhìn Trịnh Tự.
“Thu Thu, cậu muốn nói gì?” Anh hỏi tiếp.
Thật lâu sau, cuối cùng anh đã có được đáp án. Giang Thu Thu trả lời: “Đàn anh, mình muốn nói ra. Nhưng mà… Mình sợ cậu không tin mình.”
Trịnh Tự ngẩn người, sau đó tiến lên một bước, vươn tay lướt nhẹ qua vai cô.
Giang Thu Thu hơi nghiêng đầu qua, mới phát hiện không biết khi nào lại có chiếc lá khác rơi xuống vai mình.
Trịnh Tự nói: “Thu Thu, tôi sẽ tin cậu.”
Giang Thu Thu suy ngẫm một hồi, cuối cùng hít một hơi thật sâu, “Không được, mình cảm thấy vẫn chưa đủ an toàn.”
Trịnh Tự:????
Có phải cô gái này quá cảnh giác với đàn anh không? Như vậy mà vẫn không tin?
Thật ra không phải do Giang Thu Thu không tin, mà là do sự thật quá hoang đường. Nếu là cô, cô sẽ không bao giờ tin. Cô tin tưởng nhân phẩm của đàn anh, nhưng cô càng tin tưởng IQ của đàn anh hơn.
Thanh niên của chủ nghĩa xã hội tiến bộ chắc chắn không dễ tin vào xuyên không, trừ khi các nhà khoa học công bố thực hiện một bước đột phá trong cơ học lượng tử*.
*Cơ học lượng tử: Là một lý thuyết cơ bản trong vật lý học miêu tả lại các tính chất vật lý của tự nhiên ở cấp độ nguyên tử và hạt hạ nguyên tử.
“Đề phòng khi bất trắc.” Giang Thu Thu sột soạt lấy ra một món đồ trong túi xách và đưa cho Trịnh Tự, “Đàn anh, trước đây cậu từng nói dùng phiếu này sẽ có thể đổi bất cứ thứ gì từ cậu… Chỉ cần cậu có thể làm được.”
Trịnh Tự nhìn món đồ mà cô đưa tới, ấy thế lại là phiếu “Tỏ tình thành công sẽ miễn phí” trước đó. Anh mỉm cười, “Được, cậu muốn đổi cái gì?”
Giang Thu Thu nhìn anh, “Mình muốn một thân phận.”
Trịnh Tự không hiểu.
Giang Thu Thu nghiêm túc nói: “Mình muốn tiếp tục ở lại đây, muốn ở lại khu đô thị đại học, vì vậy mình muốn một thân phận.”
Nếu cô bị bắt buộc về lại năm 2008, nếu cô bị bắt buộc thích Trịnh Tự, vậy ít nhất cô muốn có một thân phận của riêng mình, chứ không phải một con bướm không tên.
“Mình sẽ nói cho cậu biết sự thật…” Đợi khi cô có thân phận, cho dù Trịnh Tự không tin, ít nhất cô vẫn còn đường lui.
Trịnh Tự nhìn xuống, tầm mắt rơi vào tờ phiếu, một lúc sau mới đáp lại: “Được.”
“Nhưng mà Thu Thu này…” Trịnh Tự đứng trước mặt Giang Thu Thu, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt giống như vì sao phản chiếu vào trong mắt cô, “Phiếu này có điều kiện trao đổi, cậu còn nhớ chứ?”
Giang Thu Thu: “Hả?”
Trịnh Tự mở phiếu ra, chỉ vào dòng chữ trên đó, “Phải tỏ tình thành công mới được sử dụng.”
Giang Thu Thu:!!!!
Nếu có điều kiện phải nói sớm chứ! Boy tâm cơ!
Giang Thu Thu rất tức giận, “Vậy rốt cuộc có được dùng hay không? Muốn mình tỏ tình với cậu à? Nếu tỏ tình mà cậu không đồng ý thì cũng đâu tính là thành công!”
“Không, tôi sẽ tỏ tình với cậu.” Trịnh Tự trả lời: “Thành công hay không sẽ do cậu quyết định.”
“Thu Thu, tôi không hỏi cậu là vì tôi sợ mất cậu, vì tôi… muốn ở bên cậu.”
“Tôi vốn nghĩ rằng đợi khi nào cậu nói sự thật cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết. Nhưng tôi nghĩ bây giờ chuyện này đã không còn quan trọng. Cho dù cậu muốn nói cho tôi biết chuyện gì, có một sự thật đã tồn tại khách quan, sẽ không thay đổi.”
“Tôi thích cậu.”
Đôi mắt của anh vô cùng nồng cháy, giống như có thể thiêu đốt trái tim của người khác.
Giang Thu Thu cũng nhìn anh bằng đôi mắt nồng cháy giống vậy, bật thốt: “Mình có thể!”
Trịnh Tự:?
Tại sao có cảm giác kỳ lạ? Không phải nên nói mình cũng vậy, hay là mình đồng ý sao?HẾT CHƯƠNG 50
Trước tình hình đó, Trịnh Văn Hiển chủ động đề xuất đưa Trịnh Tự về nhà mình, sống cùng Trịnh Thanh Xuyên.
Có rất nhiều suy đoán về hành động đó của Trịnh Văn Hiển. Dù dựa trên luật pháp hay quy định thế tục, về mặt lý thuyết, sản nghiệp thừa kế của nhà họ Trịnh sẽ được chia đều cho Trịnh Văn Hiển và Trịnh Tự, sau khi bố mẹ nhà họ Trịnh qua đời. Nhưng lúc đó, Trịnh Tự chỉ là một đứa trẻ còn bú bình, Trịnh Văn Hiển cũng đã làm việc ở tập đoàn họ Trịnh một thời gian. Hành động đó của ông luôn khiến người khác nảy sinh nhiều liên tưởng.
Trong những câu chuyện về giới nhà giàu, trước giờ chỉ có một số ít anh em hòa thuận, anh em trong nhà cãi nhau mới là chuyện bình thường. Huống hồ tình hình của anh em nhà này đã cực đoan như vậy, hầu hết mọi người đã đoán được sau này Trịnh Tự sẽ bị anh cả bỏ rơi.
Tuy nhiên, nhà họ Trịnh xử lý việc đó rất kín đáo. Sau khi làm vơi bớt sự chú ý ban đầu, tin tức liên quan đến Trịnh Tự dần ít đi. Trịnh Văn Hiển rất hiếm khi công khai nói về chuyện riêng của nhà mình. Đối với người ngoài, đó chỉ là một câu chuyện phiếm đã lỗi thời. Do Trịnh Tự còn nhỏ, cổ phần trong tay sẽ do Trịnh Văn Hiển thay mặt nắm giữ như một lẽ đương nhiên. Trong tập đoàn họ Trịnh, Trịnh Văn Hiển là người nắm giữ mọi thứ. Trước tình hình đó, dần dần có nhiều người quên mất cậu ấm nhỏ của nhà họ Trịnh này.
Mãi đến sau này, Trịnh Tự và Trịnh Thanh Xuyên đã đến tuổi đi học, thế nhưng nhà họ Trịnh vẫn luôn kín tiếng. Dù học cùng một trường, rất ít người biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ.
Những người có tư cách và có cách biết những chuyện này đều rất thông minh. Họ biết rằng mình không thể tùy tiện bàn tán về “Bí mật của giới nhà giàu”.
Sau này, mối quan hệ giữa Trịnh Thanh Xuyên và Trịnh Tự dần xấu đi. Trong mắt của người ngoài, mối quan hệ của hai người càng trở nên phức tạp hơn.
Nhất là đến tuổi dậy thì, hành động của Trịnh Thanh Xuyên ngày càng ngang ngược. Mà Trịnh Tự và cậu ta dường như là hai thái cực, thái độ lúc nào cũng khinh thường, phớt lờ. Đối với những người không rõ nội tình, họ thường thấy Trịnh Tự giống như đang né mũi nhọn của Trịnh Thanh Xuyên.
Thậm chí có rất ít người hiểu rõ nội tình của nhà họ Trịnh, bởi vì tình anh em giữa Trịnh Tự và Trịnh Văn Hiển khá ảo diệu. Đến bây giờ, cổ phần và những thứ quan trọng của Trịnh Tự vẫn do Trịnh Văn Hiển “thay mặt nắm giữ”. Bình thường cũng sẽ có người tự tưởng tượng ra một câu chuyện về giới nhà giàu 100 nghìn chữ.
Trước giờ chưa từng có ai dám công khai Trịnh Tự là “Cổ đông lớn thứ hai” của tập đoàn họ Trịnh. Huống hồ những sinh viên không chạm vào ranh giới của giới nhà giàu càng không thể biết những bí mật của giới nhà giàu.
Trịnh Thanh Xuyên đã quen ngang ngược, hoàn toàn phớt lờ sắc mặt của những kẻ khó ưa, quăng nhẹ trái bom rồi bỏ đi. Cậu ta đi phàn nàn với bố Trịnh Văn Hiển về chuyện của Trịnh Tự, bấm điện thoại cạch cạch.
Lý Hàn Minh và Đặng Bân Vinh chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, không biết nên nhúc nhích như thế nào.
Bọn họ không thể ngờ Trịnh Tự trông có vẻ khiêm tốn lại là em trai của người đứng đầu tập đoàn họ Trịnh, cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn họ Trịnh, vai vế còn lớn hơn Trịnh Thanh Xuyên ngang ngược và vênh váo.
Buồn cười là lúc nãy bọn họ còn mơ mộng khích bác Trịnh Thanh Xuyên dùng quyền lực để đàn áp Trịnh Tự.
Bọn họ nhất thời cảm thấy sợ hãi. Đến giờ phút này, bị tập đoàn đầu tư Di Cảnh vứt bỏ đã không còn là chuyện quan trọng nhất. Nếu Trịnh Tự biết chuyện này, muốn trả thù bọn họ, dựa vào thân phận và quyền lực của cậu ta, bọn họ mới thực sự không có sức phản kháng.
Mồ hôi trên trán của hai người cứ thế tuôn ra. Lý Hàn Minh nhìn Dương Tông Anh một cách sợ hãi và túng quẫn, giọng nói khàn khàn, “Tổng, tổng giám đốc Dương, em chỉ nói đùa thôi…”
“Hàn Minh, cậu là người thông minh.” Dương Tông Anh không truy cứu những chi tiết đó với anh ta vì không cần thiết. Chẳng qua ông nhìn Lý Hàn Minh đầy ẩn ý, chậm rãi nói: “Nhưng vấn đề của cậu nằm ở chỗ quá thông minh. Tuổi trẻ ngông cuồng không hẳn là chuyện xấu, nhưng quá ngông cuồng thường dễ làm hỏng chuyện. Ở độ tuổi của cậu cần phải chân thành hơn, khéo léo và biết suy tính hơn.”
Những sinh viên có thể vượt qua buổi phỏng vấn của tập đoàn đầu tư Di Cảnh, nhận được offer thực tập dĩ nhiên đều rất giỏi. Tuy nhiên, năng lực chỉ là một nước cờ đầu tiên. Yếu tố quyết định một người có thể đi được bao xa thường vẫn là tính cách của người đó.
Dương Tông Anh nói đến đó thì ngưng, không bình luận sâu thêm. Độ tuổi này không lớn cũng không nhỏ, đạo lý nên hiểu thật ra đều đã hiểu.
Tối hôm đó, Lý Hàn Minh nhận được thông báo từ tập đoàn đầu tư Di Cảnh. Tập đoàn đầu tư Di Cảnh ở thành phố Châu Xuyên điều chỉnh dự án, tạm ngừng kế hoạch thực tập sinh, ngừng công việc của Lý Hàn Minh. Lý do này cũng xem như là giữ chút thể diện cuối cùng cho Lý Hàn Minh.
Tuy nhiên sau đó, có rất nhiều lời chế giễu về Hải Minh Sinh trên Công đoàn Đại học Châu Xuyên, gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của CLB Tài chính của Đại học Châu Xuyên. Vì sự phát triển sau này của CLB, cuối cùng Văn phòng Đoàn Thanh niên trường đã quyết định cho Lý Hàn Minh từ chức sớm, để người của Văn phòng Đoàn Thanh niên tuyển chọn người tiếp quản công việc liên quan.
Nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất đối với Lý Hàn Minh. So với những lời chế giễu của những kẻ râu ria, điều thực sự khiến anh ta và Đặng Bân Vinh sợ hãi là bị Trịnh Tự trả thù. Đến khi trải qua một thời gian rất dài, bên phía Trịnh Tự vẫn không có động tĩnh gì. Thậm chí thỉnh thoảng bắt gặp khi đi trên đường, Trịnh Tự đều giống như không quen biết bọn họ, bọn họ mới dần dần thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hàn Minh và Đặng Bân Vinh kinh hồn bạt vía, thế nhưng người trong cuộc lại không hề bận tâm đến những chuyện không liên quan trên.
Ngay sau đó, Giang Thu Thu thản nhiên đi tham dự bữa tiệc của các đại thần cùng Trịnh Tự và Vương Đằng. Cô vốn còn nhỏ tuổi, hơn nữa không có xuất thân nổi bật, vì vậy có chút khó khăn khi ứng phó với những thương nhân lão luyện này.
Thế nhưng nằm ngoài dự liệu, trong số những người đến tham dự bữa tiệc, có khá nhiều người bảo vệ cô bé này. Không đề cập đến việc Giang Thu Thu là bạn học của Trịnh Tự và Trịnh Thanh Xuyên, ngay cả nhà phát triển bất động sản thương mại là tổng giám đốc Đàm và chính Dương Tông Anh đều rất quan tâm đến cô ấy. Điều này khiến những người khác không dám đối xử hời hợt, hoặc coi thường cô nữ sinh này.
Hơn nữa, Giang Thu Thu còn chơi trội trên lớp bồi dưỡng. Mặc dù những người này không biết cụ thể xảy ra chuyện gì trên sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên, nhưng họ cũng biết đại khái “Kẻ Tạo Mưa” trong truyền thuyết là một cao thủ đầu tư thị trường chứng khoán. Bên cạnh đó, năng lực đầu tư có vẻ giống với “chú nhỏ” nhà họ Trịnh dần dần bộc lộ tài năng. Mọi người không xem cô là nữ sinh được người ta chăm sóc, đi ra ngoài xã hội trải đời nữa, có người còn đùa giỡn và nghiên cứu tình hình thị trường chứng khoán với cô.
Điều hiếm thấy là mặc dù cô bé còn ngây thơ, gặp khó khăn khi đối diện với chủ đề của các tay lão luyện. Ấy thế mà vừa nhắc đến thị trường chứng khoán, hoặc là những chủ đề nằm trong phạm vi chuyên ngành của cô, cô lại ứng phó vô cùng chuyên nghiệp, tỏ ra thành thạo.
Tất nhiên là sẽ không đụng đến rượu. Có một số đại thần trông chừng, không ai dám áp dụng văn hóa bàn rượu với cô.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, hình như Trịnh Tự và Dương Tông Anh đã đạt được thỏa thuận miệng gì đó, sau đó hẹn hôm khác đến phòng làm việc của tập đoàn đầu tư Di Cảnh để thảo luận chi tiết. Sau đó mọi người mới ra về.
Vương Đằng đi ra khỏi nhà hàng cùng Trịnh Tự, tâm trạng rất vui vẻ. Mặc dù bên phía Di Cảnh vẫn chưa ngỏ lời cụ thể, thế nhưng thái độ của Dương Tông Anh xem như là tích cực. Đó là một điều không dám nghĩ tới đối với dự án của sinh viên.
Vương Đằng rất biết ơn Trịnh Tự, định bụng bày tỏ lòng biết ơn với cậu ấy trên đường về. Không ngờ vừa ra khỏi cửa, Trịnh Tự đã gọi Trịnh Thanh Xuyên lại: “Mọi người đều là bạn học, cậu đưa Vương Đằng về trường đi.”
Trịnh Thanh Xuyên lập tức từ chối, “Tôi vừa uống rượu, không thể lái xe.”
Giang Thu Thu bên cạnh: Ý, thông não rồi! Trẻ nhỏ dễ dạy!
Trịnh Tự: “Vậy các cậu cùng đi bộ về đi, nhớ giữ an toàn.”
Trịnh Thanh Xuyên lộ ra vẻ mặt bị sỉ nhục, “Tôi còn cần đi cùng người khác mới an toàn hả?”
Trịnh Tự vẫn dửng dưng, “Tôi đang nói bạn Vương Đằng giữ an toàn.”
Trịnh Thanh Xuyên: “… Nghe như một trò đùa thế.”
Vương Đằng:?????
Cậu nhớ láng máng vào đêm ngắm mưa sao băng lúc trước, bạn Trịnh Tự cũng rất lo lắng cho sự an toàn của mình khi đi trên đường, nhất quyết bắt cậu đi về cùng bọn họ.
Cậu trông yếu đuối lắm à? Tại sao bạn Trịnh Tự luôn lo lắng cho sự an toàn của mình?
Vương Đằng ngỡ ngàng nhìn vào chính mình, dáng người của cậu cũng ổn mà nhỉ? Đâu giống như mục tiêu dễ bị cướp tiền và cướp sắc đâu?
Lần đầu tiên, đại thần Internet tương lai Vương Đằng nảy sinh nghi ngờ về địa vị của mình.
Trịnh Thanh Xuyên lại không nghi ngờ cậu ta, dùng một tay bá cổ Vương Đằng, “Đi thôi, đi thôi. Bổn thiếu gia tiễn cậu một đoạn.”
Vương Đằng chưa kịp biện bạch đã bị kéo đi, đồng thời nảy sinh thiện cảm sâu đậm đối với tập đoàn họ Trịnh trong truyền thuyết: Người nhà họ Trịnh đều rất quan tâm đến bạn học!
Thấy Trịnh Thanh Xuyên kéo Vương Đằng rời đi, Trịnh Tự mới nghiêng đầu nhìn Giang Thu Thu còn đang ngỡ ngàng trước cảnh tượng đó, mỉm cười nói: “Đi thôi Thu Thu, tôi đưa cậu về.”
Vừa nhìn thấy gương mặt điển trai của Trịnh Tự, Giang Thu Thu lập tức quẳng đi thắc mắc rốt cuộc bạn Vương Đằng có cần bảo vệ hay không, đuôi mắt cong lên, “OK nè.”
Hai người đi bộ dọc theo con đường tráng nhựa về phía trường học.
Thời tiết hôm nay khá đẹp. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng vẫn có ánh nắng mặt trời dịu nhẹ và ấm áp chiếu vào người.
Không có quá nhiều người đi bộ, thỉnh thoảng chỉ có cơn gió thoảng qua.
Giang Thu Thu đi trên lề đường, còn Trịnh Tự đi phía dưới. Cứ như vậy, hai người lại trông cao ngang nhau. Bình thường khi đi chung với Trình Tự, Giang Thu Thu chỉ có thể nhìn được vai và cằm của anh, hiếm khi nào chỉ cần nghiêng đầu là có thể thoải mái chiêm ngưỡng góc mặt của anh.
Đường nét của Trịnh Tự rất góc cạnh. Khi nhìn nghiêng, ngũ quan như được điêu khắc tinh tế, sắc sảo mà không mất đi sự tinh xảo. Đôi môi của anh hơi mỏng, vì vậy thường tạo cho người khác cảm giác xa lạ và khó gần. Giang Thu Thu thường xuyên nghe thấy bạn học lén xỉa xói Trịnh Tự cái gì cũng tốt, chỉ là quá lạnh lùng. Dù là bạn học cũng không dám nói chuyện với anh. Thế nhưng Giang Thu Thu ngẫm lại, hình như đàn anh trong ấn tượng của mình luôn chất chứa nụ cười trong mắt.
Nhưng trên thực tế, dù anh cười hay không đều rất đẹp trai. Suy nghĩ của Giang Thu Thu bắt đầu có sự thay đổi.
Ở năm 2018, giống như đại đa số thiếu nữ theo đuổi thần tượng, cô cũng có rất nhiều bạn trai và chồng trên mạng. Không ai trong hậu cung là không có nhan sắc tuyệt đỉnh. Nhưng trong số dàn hậu cung, Trịnh Tự chắc chắn là người xuất chúng nhất.
Trước đây, cô cũng rất thích Trịnh Tự. Cô cũng luôn nghĩ rằng cách cô thích một người đại khái là như thế này: Thích gương mặt anh, chuyện xưa của anh, năng lực của anh, thuộc lòng quá khứ của anh. Tóm lại là bất kể nhìn anh như thế nào, cô đều cảm thấy vô cùng thuận mắt.
Nhưng ở năm 2008, sau khi gặp Trịnh Tự 18 tuổi, cô mới nhận ra thì ra thực sự thích một người là loại cảm giác hoàn toàn khác.
Thì ra thích một người là bạn sẽ nghĩ về người đó mọi lúc. Bất kể bạn nói gì, làm gì, ở với ai và đang ở đâu, chỉ cần bạn dừng lại một khoảnh khắc, trong đầu sẽ tự nhiên nghĩ về người đó.
Không phải vì người đó đẹp trai, không phải vì người đó rất giỏi, cũng không phải vì người đó làm chuyện gì kinh thiên động địa.
Chỉ đơn giản là vì bạn nhớ người đó.
Rõ ràng người đó không làm gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến, bạn sẽ có một loại cảm xúc khó tả chất chứa trong lòng, có chút chua xót, có chút vui sướng.
Đôi khi cảm giác đó khiến cô rất phiền não, nhưng phần lớn thời gian lại cảm thấy rất vui vẻ.
Giang Thu Thu nghĩ đây nhất định là âm mưu của Trịnh Tự. Kể từ khi cô thầm thích anh, cô đã không còn thời gian nhớ nhung mười mấy anh chồng của mình nữa. Quý phi đàn anh thật là thủ đoạn, cứ thế âm thầm lên ngôi.
Nhưng cô không hối hận, đàn anh xứng đáng!
Giang Thu Thu lại vô thức đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nhịn được lén nhìn góc mặt Trịnh Tự một lát.
Uầy, thật là đẹp trai! Khách quan mà nói, thường xuyên nghĩ đến đàn anh cũng không phải không có lý do. Chỉ là do quá đẹp trai ấy mà, nhìn thêm một lát, liếc mắt thêm một lát…
“Hửm?” Trịnh Tự nghiêng đầu qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Thu Thu, vì vậy tỏ vẻ nghi ngờ, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Bình thường Giang Thu Thu luôn cà lơ phất phơ, lúc này lại hơi hoảng sợ. Đôi mắt đen láy đảo một vòng nhanh như chớp, ngượng ngùng quay đầu về, ngốc nghếch đáp: “Lần đầu tiên mình thấy lông mi của đàn anh dài đến vậy.”
“…” Trịnh Tự ngập ngừng một hồi mới mơ hồ đáp lại: “Cảm ơn?”
Giang Thu Thu quyết tâm cười nói giả lả, bắt chước mấy lời tâng bốc của thiếu nữ theo đuổi thần tượng, “Muốn trượt cầu trượt trên đó.”
Lần này Trịnh Tự không chịu nổi nữa, trực tiếp bị sặc và ho mạnh, bất lực nói: “Lúc nào lời nói của cậu cũng kỳ lạ.”
“Xuất phát từ tận đáy lòng mình đấy.” Giang Thu Thu ngây ngô nhìn lên bầu trời.
Có những chiếc lá trên cây ở khu vực vành đai xanh ven đường vừa khéo rơi xuống trán cô.
Giang Thu Thu: “… Á.”
Trịnh Tự không nhịn được khẽ cười, chìa tay ra giúp cô gạt lá xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trán cô.
Trái tim của Giang Thu Thu đập mạnh. Đúng lúc có cơn gió thổi nhẹ qua, cô liền rụt cổ theo bản năng.
“Lạnh không?” Trịnh Tự nhìn dáng vẻ của cô, quan tâm hỏi.
“Vẫn ổn.” Giang Thu Thu trả lời.
“Cậu đợi chút.” Trịnh Tự nói xong, đột nhiên rẽ vào trong một cửa hàng tiện lợi nhỏ bên đường. Một lát sau, anh đi ra với hai chai sữa thủy tinh trong tay, đưa một chai cho Giang Thu Thu, “Cho cậu.”
Giang Thu Thu nhận lấy chai sữa ấm áp. Vào mùa đông, một số cửa hàng tiện lợi sẽ ngâm chai sữa vào nước nóng, để sữa vẫn còn nóng khi khách đến mua. Chai sữa mà Trịnh Tự cho cô chính là loại đó.
Cô vô thức nắm chặt cái chai, cảm giác lồng ngực cũng ấm áp theo.
Cả hai cứ thế đi chầm chậm đến ký túc xá nữ. Mùa đông có ít người đi ra ngoài vận động, ngoài cổng ký túc xá không có bao nhiêu người đi bộ. Trịnh Tự chào tạm biệt Giang Thu Thu, “Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, cậu về nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Đàn anh đợi đã.” Giang Thu Thu gọi anh lại.
Trịnh Tự quay lại nhìn cô, khó hiểu, “Hửm?”
Giang Thu Thu nhìn anh, rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Cậu không có điều gì muốn hỏi mình sao?”
Cô kìm nén suốt đoạn đường, vẫn luôn đợi Trịnh Tự mở miệng hỏi cô. Thế nhưng Trịnh Tự vẫn như trước đây, cứ lẳng lặng đi cùng cô đến dưới lầu. Lẽ ra cô phải là người thở phào mới đúng.
Nhưng cô lại không kìm được mà mở miệng trước. Bởi vì cô phát hiện mình đã không thể chịu đựng được giữa cô và Trịnh Tự có một vách ngăn.
Tại sao không hỏi tại sao cô là Kẻ Tạo Mưa? Tại sao giao dịch thị trường chứng khoán lại chuẩn xác đến vậy? Đó không phải là chuyện mà một người bị chấn động não đến mức mất trí nhớ có thể làm được.
Trịnh Tự lẳng lặng nhìn cô, một hồi lâu cười khẽ, gương mặt lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy so với ngày thường, giọng nói cũng nhẹ nhàng như sợ sẽ dọa cô, “Cậu muốn nói gì?”
“Hả?” Giang Thu Thu ngớ ra khi nghe thấy vậy, một lát sau mới hiểu ra, “Cậu đã đoán ra được từ lâu?”
Đúng rồi, Trịnh Tự thông minh mà, anh còn có đôi mắt có thể thấy trước tương lai. Những thứ mà mình che đậy cũng không phải quá cao siêu, làm sao anh không phát hiện ra được? Có lẽ anh đã đoán được mình không thực sự bị mất trí nhớ từ rất lâu rồi, chẳng qua vẫn không nói ra.
Tại sao vậy?
“Lúc đầu tôi từng nghĩ sẽ hỏi cậu.” Trịnh Tự nói, giọng điệu hờ hững, nhưng ánh mắt lại dịu dàng lạ thường, vô cùng kỳ lạ đến mức khiến Giang Thu Thu bình tĩnh lại.
Giang Thu Thu hỏi: “Vậy tại sao cậu không hỏi?”
“Không biết, chỉ là không muốn mà thôi.” Trịnh Tự đáp. Lúc này câu trả lời hơi cụt lủn, thậm chí khá tùy hứng, ấy thế mà Giang Thu Thu lại có thể hiểu được. Đôi khi rất khó để phân tích và phán đoán tâm trạng của một người bằng góc nhìn lý trí. Có những lúc chỉ đơn giản là “Muốn” và “Không muốn”.
Mặc dù điều này rất không giống với phong cách của Trịnh Tự.
“Sau này đã trở thành không dám hỏi.” Trịnh Tự dừng lại rồi nói tiếp. Anh nhìn thiếu nữ trước mặt, đôi mắt sâu thẳm, “Tôi sợ nếu hỏi những chuyện không nên hỏi, cậu sẽ rời đi.”
Giang Thu Thu bị sốc, quay sang nhìn Trịnh Tự.
“Thu Thu, cậu muốn nói gì?” Anh hỏi tiếp.
Thật lâu sau, cuối cùng anh đã có được đáp án. Giang Thu Thu trả lời: “Đàn anh, mình muốn nói ra. Nhưng mà… Mình sợ cậu không tin mình.”
Trịnh Tự ngẩn người, sau đó tiến lên một bước, vươn tay lướt nhẹ qua vai cô.
Giang Thu Thu hơi nghiêng đầu qua, mới phát hiện không biết khi nào lại có chiếc lá khác rơi xuống vai mình.
Trịnh Tự nói: “Thu Thu, tôi sẽ tin cậu.”
Giang Thu Thu suy ngẫm một hồi, cuối cùng hít một hơi thật sâu, “Không được, mình cảm thấy vẫn chưa đủ an toàn.”
Trịnh Tự:????
Có phải cô gái này quá cảnh giác với đàn anh không? Như vậy mà vẫn không tin?
Thật ra không phải do Giang Thu Thu không tin, mà là do sự thật quá hoang đường. Nếu là cô, cô sẽ không bao giờ tin. Cô tin tưởng nhân phẩm của đàn anh, nhưng cô càng tin tưởng IQ của đàn anh hơn.
Thanh niên của chủ nghĩa xã hội tiến bộ chắc chắn không dễ tin vào xuyên không, trừ khi các nhà khoa học công bố thực hiện một bước đột phá trong cơ học lượng tử*.
*Cơ học lượng tử: Là một lý thuyết cơ bản trong vật lý học miêu tả lại các tính chất vật lý của tự nhiên ở cấp độ nguyên tử và hạt hạ nguyên tử.
“Đề phòng khi bất trắc.” Giang Thu Thu sột soạt lấy ra một món đồ trong túi xách và đưa cho Trịnh Tự, “Đàn anh, trước đây cậu từng nói dùng phiếu này sẽ có thể đổi bất cứ thứ gì từ cậu… Chỉ cần cậu có thể làm được.”
Trịnh Tự nhìn món đồ mà cô đưa tới, ấy thế lại là phiếu “Tỏ tình thành công sẽ miễn phí” trước đó. Anh mỉm cười, “Được, cậu muốn đổi cái gì?”
Giang Thu Thu nhìn anh, “Mình muốn một thân phận.”
Trịnh Tự không hiểu.
Giang Thu Thu nghiêm túc nói: “Mình muốn tiếp tục ở lại đây, muốn ở lại khu đô thị đại học, vì vậy mình muốn một thân phận.”
Nếu cô bị bắt buộc về lại năm 2008, nếu cô bị bắt buộc thích Trịnh Tự, vậy ít nhất cô muốn có một thân phận của riêng mình, chứ không phải một con bướm không tên.
“Mình sẽ nói cho cậu biết sự thật…” Đợi khi cô có thân phận, cho dù Trịnh Tự không tin, ít nhất cô vẫn còn đường lui.
Trịnh Tự nhìn xuống, tầm mắt rơi vào tờ phiếu, một lúc sau mới đáp lại: “Được.”
“Nhưng mà Thu Thu này…” Trịnh Tự đứng trước mặt Giang Thu Thu, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt giống như vì sao phản chiếu vào trong mắt cô, “Phiếu này có điều kiện trao đổi, cậu còn nhớ chứ?”
Giang Thu Thu: “Hả?”
Trịnh Tự mở phiếu ra, chỉ vào dòng chữ trên đó, “Phải tỏ tình thành công mới được sử dụng.”
Giang Thu Thu:!!!!
Nếu có điều kiện phải nói sớm chứ! Boy tâm cơ!
Giang Thu Thu rất tức giận, “Vậy rốt cuộc có được dùng hay không? Muốn mình tỏ tình với cậu à? Nếu tỏ tình mà cậu không đồng ý thì cũng đâu tính là thành công!”
“Không, tôi sẽ tỏ tình với cậu.” Trịnh Tự trả lời: “Thành công hay không sẽ do cậu quyết định.”
“Thu Thu, tôi không hỏi cậu là vì tôi sợ mất cậu, vì tôi… muốn ở bên cậu.”
“Tôi vốn nghĩ rằng đợi khi nào cậu nói sự thật cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết. Nhưng tôi nghĩ bây giờ chuyện này đã không còn quan trọng. Cho dù cậu muốn nói cho tôi biết chuyện gì, có một sự thật đã tồn tại khách quan, sẽ không thay đổi.”
“Tôi thích cậu.”
Đôi mắt của anh vô cùng nồng cháy, giống như có thể thiêu đốt trái tim của người khác.
Giang Thu Thu cũng nhìn anh bằng đôi mắt nồng cháy giống vậy, bật thốt: “Mình có thể!”
Trịnh Tự:?
Tại sao có cảm giác kỳ lạ? Không phải nên nói mình cũng vậy, hay là mình đồng ý sao?HẾT CHƯƠNG 50
Tác giả :
Lâm Tri Lạc