Hẹn Hò Với Chồng Cũ
Chương 71
“Ba ba, ba ba, ba sao vậy?” Tiểu Phong thấy Kỷ Hiểu Ngạn ngã lăn xuống dưới lầu một. Cho tận đến khi hạ thân của hắn chảy ra một vũng máu mà vẫn không nhúc nhích. Khuôn mặt không có bất cứ sinh khí nào, tái nhợt thật sự rất dọa người.
“A a, ba ba, ba ba…”, thật cẩn thận vươn tay ra, Tiểu Phong chậm rãi sờ sờ cánh tay hở ra của Kỷ Hiểu Ngạn.
Lạnh quá? Khác hẳn với cơ thể ấm áp trước đây? Thấy thế nước mắt Tiểu Phong liên tục chảy xuống, nó kinh hoảng ngồi xuống cạnh người Kỷ Hiểu Ngạn, không ngừng sờ sờ cơ thể ba.
“Oa oa oa…, ba ba mau tỉnh lại đi, Tiểu Phong sợ lắm. Thật sự rất sợ, mau tỉnh lại đi….”
“Ba ba, nhiều máu quá, làm sao bây giờ? Ba mau tỉnh lại đi!” Tiểu Phong muốn xóa đi vết máu trên người Kỷ Hiểu Ngạn, cầm Tiểu Bạch bên cạnh lên, chà lau những nơi bị dính máu trên người Kỷ Hiểu Ngạn. Nhưng…không có bất luận tác dụng gì, hạ thân vẫn không ngừng đổ máu khiến cho những chỗ Tiểu Phong vừa lau sạch lại nhiễm máu lần thứ hai.
“Ba ba, ba ba!”
… …
【 Cậu mau chóng dùng quang não gọi cho bệnh viện đi, cậu bé, không thì không cứu được ba ba cậu đâu.】, lo lắng quan sát đã lâu, rốt cuộc nhìn không được nữa hệ thống tức giận nói, giờ phút này nó hoàn toàn không suy tính đến chuyện sự tồn tại của mình có bị lộ hay không nữa. Dùng cái giọng thánh thót non trẻ lên mặt ông cụ non dạy đời. Nhưng bộ dạng lo lắng cau mày của nó có thể khiến cho người ta nhận rõ nội tâm lo lắng và phiền não của nó.
“A, a.” Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Phong thô lỗ mở quang não của mình ra, ngón tay có chút run rẩy. Có lẽ là do rất sốt ruột nên ngón tay nhỏ bé đó nhấn mãi không được số liên lạc của quang não bệnh viện, càng sốt ruột càng không bấm nổi, nhìn thấy vậy, nước mắt nơi khóe mắt của Tiểu Phong lại trực trào ra.
Mất mấy phút, rốt cuộc nó cũng liên lạc được với bệnh viện. Kể sạch sẽ những chuyện phát sinh cho nhân viên bệnh viện xong, Tiểu Phong lập tức lớn tiếng gào khóc, ngay cả khóc cũng không quên há miệng kêu “Ba ba”. Lớn tiếng ồn ào muốn họ tới thật nhanh.
Cả người Kỷ Hiểu Ngạn giống như đều chìm vào mê man, sự đau đớn không giống bình thường khiến cho hắn tỏ tường chuyện gì đang xảy ra, trước mắt mờ mịt sương mù. Chính là, hắn nghe thấy tiếng kêu khóc của Tiểu Phong, miễn cưỡng mở hai mắt ra. Nhưng thị lực mơ hồ khiến hắn không sao nhìn thấy Tiểu Phong được, cố sức hướng về phía tiếng khóc nở nụ cười.
“Tiểu Phong ngoan, không được khóc, đừng lo lắng, ba ba không sao đâu.” Cố sức nói xong câu này, Kỷ Hiểu Ngạn lần thứ hai nhắm chặt mắt lại.
Độ ấm trong phòng giảm xuống. Chỉ còn sự áp lực khiến người ta bất an.
Trong bệnh viện, Tiểu Phong ngơ ngác ngồi trên băng ghế ngoài phòng phẫu thuật, làm bạn với nó là người máy Tiểu Lục.
Im lặng không nói, bé con buồn bực không vui khiến người người vừa nhìn đã thấy đau lòng. Hai mắt to tròn di truyền nhận được từ Kỷ Hiểu Ngạn không dám nhắm mà chỉ nhìn chằm chằm vào ánh đèn không ngừng nhấp nháy trước cửa phòng phẫu thuật. Cái vẻ chăm chú như thế cả thế giới này chỉ có ở đó mới có thứ mà nó quan tâm, ngoài người trong phòng phẫu thuật, ngoài ra không có cái gì khác.
Thời gian lặng lẽ mà trôi. Hai giờ đồng hồ trôi qua, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu bước ra từ phòng phẫu thuật. Cậu bé nhìn chằm chằm cửa lớn buồn bực nhìn Tiểu Lục.
“Tiểu Lục, sao ba ba mãi không ra thế?”
“Kiên nhẫn đợi đi, Tiểu Phong.” Sáng này Tiểu Lục bị người của bệnh viện gọi đến. Hôm nay khi người của bệnh viện tới biệt thự của Kỷ Hiểu Ngạn, nhận ra bên trong chỉ có một người bị thương và một đứa trẻ ba tuổi đầu. Vài người phụ trách liên hệ nhăn nhó đến độ có thể kẹp chết vài con bọ. Vận dụng tình huống khẩn cấp có thể xem xét những người có quyền hạn với bệnh nhân, bệnh viện bèn kêu người máy Tiểu Lục đã được nhân hóa tính cách đến bậc cao nhất bên Thế giới Cổ tích qua. Hơn nữa dưới sự đóng góp thông tin của cậu bé cũng đã được báo tin cho thân nhân.
Ngay lúc Tiểu Lục vừa nói xong, phòng phẫu thuật vốn đang đóng chặt bỗng mở ra. Tiểu Phong luôn nhìn chăm chú đương nhiên phát hiện, phản ứng đầu tiên là nhảy xuống ghế, nâng hai cánh tay mập mạp lên, dùng sức chạy qua.
“Bác sĩ, ba ba cháu sao rồi?” Tiểu Phong lo lắng, không để ý đến quần áo giải phẫu màu trắng của bác sĩ đầy vết máu, trực tiếp dùng cái tay béo trắng nắm lấy quần áo người ta.
Chỗ này hơi vô lý, vì quần áo phẫu thuật thường dùng màu xanh. Vì màu xanh là màu làm dịu mắt nhất đồng thời do tính chất đặc trưng của việc phẫu thuật là phải nhìn màu đỏ của máu trong thời gian rất lâu, nếu mặc màu trắng thì rất dễ gây mỏi/lóa mắt. Không hiểu sao trong truyện tác giả lại để vậy, hay do truyện lấy bối cảnh tương lai:v
Ai…, người bên trong có tình huống thật sự nghiêm trọng. Người nọ,…mang thai mà còn dám xằng bậy như thế, thật là! Sao có thể làm ba ba được?
“Cậu bé, người lớn nhà con đâu?” Không trả lời câu hỏi của Tiểu Phong, bác sĩ cố tình hoặc vô tình không muốn nói cho cậu bé sự thật tàn khốc.
“Hai ông nhà con sắp tới, ba ba con có bị sao không vậy?” Nhóc con không thuận theo, tiếp tục truy hỏi tình trạng của Kỷ Hiểu Ngạn. Cái hốc mắt hồng hồng đầy ứ nước mắt cũng sắp rơi xuống vài giọt rồi. Sự thật thì đúng thế. Nếu không có Tiểu Lục nói với mình là không được khóc thì Tiểu Phong đã sớm khóc ầm lên rồi.
“Ấy…, ba ba con không sao đâu. Sẽ ra nhanh thôi. Chú có việc muốn nói với người nhà cháu.”, nghĩ đến người đàn ông vẫn chảy máu không ngừng bên trong, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của cậu bé trước mặt, bác sĩ có chút mất tự nhiên lựa lời nói dối.
Tuy rằng anh vốn chỉ là một bác sĩ thực tập, lúc nãy nhìn trộm cái được không, nhưng tính chất nghiêm trọng của tình huống, anh hoàn toàn hiểu. Tình trạng nghiêm trọng đến độ, có thể bảo đảm sự an toàn của người lớn đã là may mắn lắm rồi, nói gì đến còn đứa trẻ….Ai…
Hơn nữa…, loại đàn ông dùng kỹ thuật để sinh con này. Thể chất dù vốn tốt. Nhưng nếu muốn dùng cái tử cung nhân tạo đó hoài thai đứa con thứ hai thì quá mức nguy hiểm, cái thai thứ hai so với cái thứ nhất còn hung hiểm hơn. Mang thai lần hai lại không được chăm sóc cẩn thận, hơn nữa thể trạng đã kém dần, tỷ lệ sinh non cao đến khó tin.
Hơn nữa, tình huống của người này cho thấy anh ta phải làm lụng vất vả nên mới sinh ra tình trạng như vậy. Chồng anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?
“Bạn nhỏ, cha con đâu? Sao chưa tới?”
“Ba ba nói cha con đi chiến trường rồi, sẽ về nhanh thôi, chú tìm ông ấy có chuyện gì à? Chờ lúc nào cha về thì con sẽ thay chú hỏi ông ấy.
“A…thì ra là cha con đi chiến trường à? Trách không được…” Bác sĩ cảm khái nói một câu, lắc đầu. Không ngừng ngượng ngùng vì hiểu lầm của mình trong lòng.
“Cộc cộc”, “Cộc cộc ”
Trong bệnh viện an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân “cộc cộc”, tiếng bước chân vô cùng dồn dập khiến người ta dễ dàng nhận ra người tới sốt ruột đến nhường nào.
Tiểu Phong, Tiểu Lục và bác sĩ đều ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động. Chỉ thấy hai người đàn ông đẹp trai đang đi đến, một người cao lớn anh tuấn vô cùng, còn một người thấp hơn một chút thì lại xinh đẹp mê người.
“Chào anh, tôi muốn hỏi tình trạng của con dâu?” Hạ Tả thật có lực áp bách đứng cạnh bác sĩ, Lộ chạy đến ôm lấy Tiểu Phong, vẻ mặt đầy quan tâm nhìn bọn họ.
“Bác đi theo cháu một chút!” Nói xong, bác sĩ bước đại khái 50 bước rồi mới dừng lại. Hạ Tả liếc mắt nhìn Lộ và Tiểu Phong một cái rồi mới theo qua.
“Tình trạng của bệnh nhân rất không tốt, nhưng chúng tôi đã cố hết sức rồi. Chỉ là muốn bác chuẩn bị tâm lý thật tốt, đứa trẻ trong bụng con dâu của bác có khả năng sẽ…” Nói đến đây, bác sĩ không nói thêm nữa.
Đứa trẻ? Trong lòng Hạ Tả đầy khiếp sợ.
“Khoan đã, sao lại không thể giữ cả hai?” Hạ Tả áp chế sự khiếp sợ trong lòng, cau mày hỏi, ánh mắt hoài nghi kia rất chi là mãnh liệt.
“Đừng nhìn tôi như vậy, con dâu của các bác mang thai, các bác không biết, chỉ bởi vậy nên mới không chăm sóc cẩn thận nên anh ta giờ mới thành ra như thế, hơn nữa…., cũng không hẳn là không thể cứu, chỉ cần bác có thể lấy được thuốc trị thương mới của Liên bang, thì bệnh viện chắc chắn sẽ giúp bác cứu cả hai người bình an trở về.” Dạng người nhà nào cũng đã gặp qua rồi, đối với bác sĩ mà nói ứng phó với tình huống này thật quá đơn giản, so với ứng phó với trẻ nhỏ còn dễ hơn.
Nguyên văn: 安剂 – An tề
“Tôi có thuốc trị thương.” Nói xong không thèm liếc mắt nhìn người đàn ông mặt mũi thoáng chốc dại ra kia, xoay người rời đi. Đã thế còn không quan bấm quang não của mình.
“Robert, trong 10 phút nữa mang cho ta hai bình thuốc trị thương đến đây. Cậu cũng đến đây đi, con dâu ta đang ở trong bệnh viện của cậu.”
… … …
Còn chưa đến 10 phút, 5 phút sau Robert đã chạy tới, trên tay cầm chai thuốc quý trong truyền thuyết mới nghiên cứu ra gần đây. Ông ta gật gật đầu với hai chồng chồng Hạ Tả và Lộ, làm hết phận sự viện trưởng của mình đích thân đi vào phòng phẫu thuật. Mà trong phòng ngoại trừ ba người đang lo lắng, còn có một vị bác sĩ đang trợn mắt há mồm.
… …
“Đứa bé làm thế nào bây giờ? Thật sự có thể cứu sao?” Một vị nữ bác sĩ nhìn thân dưới của Kỷ Hiểu Ngạn đã không còn chảy máu nữa, trong mắt đầy ý không chịu buông tay với đứa trẻ trong bụng.
“Tuy rằng đứa bé rất quý giá, nhưng…, chúng ta chỉ có thể giữ tính mạng cho người lớn, tình huống này…Ai….Không muốn nghĩ nữa….Nếu có thuốc trị thương thì tốt rồi.” Mấy bác sĩ đang ngồi đợi trong phòng phẫu thuật đều im lặng.
Nếu có thuốc trị thương, khả năng nguy hiểm phát sinh sẽ được giảm bớt, nhưng hiện nay…., thuốc trị thương nọ là một vật phẩm quý giá mang tính chuyên môn chỉ dành cho người quan trọng, rất nhiều người căn bản không có tư cách sử dụng nó….
“Tốt lắm, giữ vững tinh thần, tôi đem thuốc trị thương đến đây, mọi người làm cho cẩn thận.”, vừa vào đã thấy không khí bên trong trầm thấp đến vậy, Robert cau mày quát lớn. Dẫu cho có chuyện gì gì, những bác sĩ trong phòng phẫu thuật cũng không được phép để tình cảm chi phối.
Ai…, mấy cô cậu bác sĩ trẻ tuổi này kỹ thật thì tốt cơ mà tâm tính đặt nặng quá a!
Viện trưởng đi tới bên giường phẫu thuật. Quan sát trạng huống rồi cầm dao phẫu thuật bên cạnh lên, hít sâu một cái rồi bắt đầu nghiêm túc.
“Hiện tại bật tinh thần lên mức 12 cho tôi, Ngải Linh Na làm trợ thủ cho tôi…”, sau đó dùng tốc độ và dáng vẻ hoàn toàn không giống người bình thường múa may dao phẫu thuật.
“Vâng thưa thầy…”
“A a, ba ba, ba ba…”, thật cẩn thận vươn tay ra, Tiểu Phong chậm rãi sờ sờ cánh tay hở ra của Kỷ Hiểu Ngạn.
Lạnh quá? Khác hẳn với cơ thể ấm áp trước đây? Thấy thế nước mắt Tiểu Phong liên tục chảy xuống, nó kinh hoảng ngồi xuống cạnh người Kỷ Hiểu Ngạn, không ngừng sờ sờ cơ thể ba.
“Oa oa oa…, ba ba mau tỉnh lại đi, Tiểu Phong sợ lắm. Thật sự rất sợ, mau tỉnh lại đi….”
“Ba ba, nhiều máu quá, làm sao bây giờ? Ba mau tỉnh lại đi!” Tiểu Phong muốn xóa đi vết máu trên người Kỷ Hiểu Ngạn, cầm Tiểu Bạch bên cạnh lên, chà lau những nơi bị dính máu trên người Kỷ Hiểu Ngạn. Nhưng…không có bất luận tác dụng gì, hạ thân vẫn không ngừng đổ máu khiến cho những chỗ Tiểu Phong vừa lau sạch lại nhiễm máu lần thứ hai.
“Ba ba, ba ba!”
… …
【 Cậu mau chóng dùng quang não gọi cho bệnh viện đi, cậu bé, không thì không cứu được ba ba cậu đâu.】, lo lắng quan sát đã lâu, rốt cuộc nhìn không được nữa hệ thống tức giận nói, giờ phút này nó hoàn toàn không suy tính đến chuyện sự tồn tại của mình có bị lộ hay không nữa. Dùng cái giọng thánh thót non trẻ lên mặt ông cụ non dạy đời. Nhưng bộ dạng lo lắng cau mày của nó có thể khiến cho người ta nhận rõ nội tâm lo lắng và phiền não của nó.
“A, a.” Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Phong thô lỗ mở quang não của mình ra, ngón tay có chút run rẩy. Có lẽ là do rất sốt ruột nên ngón tay nhỏ bé đó nhấn mãi không được số liên lạc của quang não bệnh viện, càng sốt ruột càng không bấm nổi, nhìn thấy vậy, nước mắt nơi khóe mắt của Tiểu Phong lại trực trào ra.
Mất mấy phút, rốt cuộc nó cũng liên lạc được với bệnh viện. Kể sạch sẽ những chuyện phát sinh cho nhân viên bệnh viện xong, Tiểu Phong lập tức lớn tiếng gào khóc, ngay cả khóc cũng không quên há miệng kêu “Ba ba”. Lớn tiếng ồn ào muốn họ tới thật nhanh.
Cả người Kỷ Hiểu Ngạn giống như đều chìm vào mê man, sự đau đớn không giống bình thường khiến cho hắn tỏ tường chuyện gì đang xảy ra, trước mắt mờ mịt sương mù. Chính là, hắn nghe thấy tiếng kêu khóc của Tiểu Phong, miễn cưỡng mở hai mắt ra. Nhưng thị lực mơ hồ khiến hắn không sao nhìn thấy Tiểu Phong được, cố sức hướng về phía tiếng khóc nở nụ cười.
“Tiểu Phong ngoan, không được khóc, đừng lo lắng, ba ba không sao đâu.” Cố sức nói xong câu này, Kỷ Hiểu Ngạn lần thứ hai nhắm chặt mắt lại.
Độ ấm trong phòng giảm xuống. Chỉ còn sự áp lực khiến người ta bất an.
Trong bệnh viện, Tiểu Phong ngơ ngác ngồi trên băng ghế ngoài phòng phẫu thuật, làm bạn với nó là người máy Tiểu Lục.
Im lặng không nói, bé con buồn bực không vui khiến người người vừa nhìn đã thấy đau lòng. Hai mắt to tròn di truyền nhận được từ Kỷ Hiểu Ngạn không dám nhắm mà chỉ nhìn chằm chằm vào ánh đèn không ngừng nhấp nháy trước cửa phòng phẫu thuật. Cái vẻ chăm chú như thế cả thế giới này chỉ có ở đó mới có thứ mà nó quan tâm, ngoài người trong phòng phẫu thuật, ngoài ra không có cái gì khác.
Thời gian lặng lẽ mà trôi. Hai giờ đồng hồ trôi qua, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu bước ra từ phòng phẫu thuật. Cậu bé nhìn chằm chằm cửa lớn buồn bực nhìn Tiểu Lục.
“Tiểu Lục, sao ba ba mãi không ra thế?”
“Kiên nhẫn đợi đi, Tiểu Phong.” Sáng này Tiểu Lục bị người của bệnh viện gọi đến. Hôm nay khi người của bệnh viện tới biệt thự của Kỷ Hiểu Ngạn, nhận ra bên trong chỉ có một người bị thương và một đứa trẻ ba tuổi đầu. Vài người phụ trách liên hệ nhăn nhó đến độ có thể kẹp chết vài con bọ. Vận dụng tình huống khẩn cấp có thể xem xét những người có quyền hạn với bệnh nhân, bệnh viện bèn kêu người máy Tiểu Lục đã được nhân hóa tính cách đến bậc cao nhất bên Thế giới Cổ tích qua. Hơn nữa dưới sự đóng góp thông tin của cậu bé cũng đã được báo tin cho thân nhân.
Ngay lúc Tiểu Lục vừa nói xong, phòng phẫu thuật vốn đang đóng chặt bỗng mở ra. Tiểu Phong luôn nhìn chăm chú đương nhiên phát hiện, phản ứng đầu tiên là nhảy xuống ghế, nâng hai cánh tay mập mạp lên, dùng sức chạy qua.
“Bác sĩ, ba ba cháu sao rồi?” Tiểu Phong lo lắng, không để ý đến quần áo giải phẫu màu trắng của bác sĩ đầy vết máu, trực tiếp dùng cái tay béo trắng nắm lấy quần áo người ta.
Chỗ này hơi vô lý, vì quần áo phẫu thuật thường dùng màu xanh. Vì màu xanh là màu làm dịu mắt nhất đồng thời do tính chất đặc trưng của việc phẫu thuật là phải nhìn màu đỏ của máu trong thời gian rất lâu, nếu mặc màu trắng thì rất dễ gây mỏi/lóa mắt. Không hiểu sao trong truyện tác giả lại để vậy, hay do truyện lấy bối cảnh tương lai:v
Ai…, người bên trong có tình huống thật sự nghiêm trọng. Người nọ,…mang thai mà còn dám xằng bậy như thế, thật là! Sao có thể làm ba ba được?
“Cậu bé, người lớn nhà con đâu?” Không trả lời câu hỏi của Tiểu Phong, bác sĩ cố tình hoặc vô tình không muốn nói cho cậu bé sự thật tàn khốc.
“Hai ông nhà con sắp tới, ba ba con có bị sao không vậy?” Nhóc con không thuận theo, tiếp tục truy hỏi tình trạng của Kỷ Hiểu Ngạn. Cái hốc mắt hồng hồng đầy ứ nước mắt cũng sắp rơi xuống vài giọt rồi. Sự thật thì đúng thế. Nếu không có Tiểu Lục nói với mình là không được khóc thì Tiểu Phong đã sớm khóc ầm lên rồi.
“Ấy…, ba ba con không sao đâu. Sẽ ra nhanh thôi. Chú có việc muốn nói với người nhà cháu.”, nghĩ đến người đàn ông vẫn chảy máu không ngừng bên trong, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của cậu bé trước mặt, bác sĩ có chút mất tự nhiên lựa lời nói dối.
Tuy rằng anh vốn chỉ là một bác sĩ thực tập, lúc nãy nhìn trộm cái được không, nhưng tính chất nghiêm trọng của tình huống, anh hoàn toàn hiểu. Tình trạng nghiêm trọng đến độ, có thể bảo đảm sự an toàn của người lớn đã là may mắn lắm rồi, nói gì đến còn đứa trẻ….Ai…
Hơn nữa…, loại đàn ông dùng kỹ thuật để sinh con này. Thể chất dù vốn tốt. Nhưng nếu muốn dùng cái tử cung nhân tạo đó hoài thai đứa con thứ hai thì quá mức nguy hiểm, cái thai thứ hai so với cái thứ nhất còn hung hiểm hơn. Mang thai lần hai lại không được chăm sóc cẩn thận, hơn nữa thể trạng đã kém dần, tỷ lệ sinh non cao đến khó tin.
Hơn nữa, tình huống của người này cho thấy anh ta phải làm lụng vất vả nên mới sinh ra tình trạng như vậy. Chồng anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?
“Bạn nhỏ, cha con đâu? Sao chưa tới?”
“Ba ba nói cha con đi chiến trường rồi, sẽ về nhanh thôi, chú tìm ông ấy có chuyện gì à? Chờ lúc nào cha về thì con sẽ thay chú hỏi ông ấy.
“A…thì ra là cha con đi chiến trường à? Trách không được…” Bác sĩ cảm khái nói một câu, lắc đầu. Không ngừng ngượng ngùng vì hiểu lầm của mình trong lòng.
“Cộc cộc”, “Cộc cộc ”
Trong bệnh viện an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân “cộc cộc”, tiếng bước chân vô cùng dồn dập khiến người ta dễ dàng nhận ra người tới sốt ruột đến nhường nào.
Tiểu Phong, Tiểu Lục và bác sĩ đều ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động. Chỉ thấy hai người đàn ông đẹp trai đang đi đến, một người cao lớn anh tuấn vô cùng, còn một người thấp hơn một chút thì lại xinh đẹp mê người.
“Chào anh, tôi muốn hỏi tình trạng của con dâu?” Hạ Tả thật có lực áp bách đứng cạnh bác sĩ, Lộ chạy đến ôm lấy Tiểu Phong, vẻ mặt đầy quan tâm nhìn bọn họ.
“Bác đi theo cháu một chút!” Nói xong, bác sĩ bước đại khái 50 bước rồi mới dừng lại. Hạ Tả liếc mắt nhìn Lộ và Tiểu Phong một cái rồi mới theo qua.
“Tình trạng của bệnh nhân rất không tốt, nhưng chúng tôi đã cố hết sức rồi. Chỉ là muốn bác chuẩn bị tâm lý thật tốt, đứa trẻ trong bụng con dâu của bác có khả năng sẽ…” Nói đến đây, bác sĩ không nói thêm nữa.
Đứa trẻ? Trong lòng Hạ Tả đầy khiếp sợ.
“Khoan đã, sao lại không thể giữ cả hai?” Hạ Tả áp chế sự khiếp sợ trong lòng, cau mày hỏi, ánh mắt hoài nghi kia rất chi là mãnh liệt.
“Đừng nhìn tôi như vậy, con dâu của các bác mang thai, các bác không biết, chỉ bởi vậy nên mới không chăm sóc cẩn thận nên anh ta giờ mới thành ra như thế, hơn nữa…., cũng không hẳn là không thể cứu, chỉ cần bác có thể lấy được thuốc trị thương mới của Liên bang, thì bệnh viện chắc chắn sẽ giúp bác cứu cả hai người bình an trở về.” Dạng người nhà nào cũng đã gặp qua rồi, đối với bác sĩ mà nói ứng phó với tình huống này thật quá đơn giản, so với ứng phó với trẻ nhỏ còn dễ hơn.
Nguyên văn: 安剂 – An tề
“Tôi có thuốc trị thương.” Nói xong không thèm liếc mắt nhìn người đàn ông mặt mũi thoáng chốc dại ra kia, xoay người rời đi. Đã thế còn không quan bấm quang não của mình.
“Robert, trong 10 phút nữa mang cho ta hai bình thuốc trị thương đến đây. Cậu cũng đến đây đi, con dâu ta đang ở trong bệnh viện của cậu.”
… … …
Còn chưa đến 10 phút, 5 phút sau Robert đã chạy tới, trên tay cầm chai thuốc quý trong truyền thuyết mới nghiên cứu ra gần đây. Ông ta gật gật đầu với hai chồng chồng Hạ Tả và Lộ, làm hết phận sự viện trưởng của mình đích thân đi vào phòng phẫu thuật. Mà trong phòng ngoại trừ ba người đang lo lắng, còn có một vị bác sĩ đang trợn mắt há mồm.
… …
“Đứa bé làm thế nào bây giờ? Thật sự có thể cứu sao?” Một vị nữ bác sĩ nhìn thân dưới của Kỷ Hiểu Ngạn đã không còn chảy máu nữa, trong mắt đầy ý không chịu buông tay với đứa trẻ trong bụng.
“Tuy rằng đứa bé rất quý giá, nhưng…, chúng ta chỉ có thể giữ tính mạng cho người lớn, tình huống này…Ai….Không muốn nghĩ nữa….Nếu có thuốc trị thương thì tốt rồi.” Mấy bác sĩ đang ngồi đợi trong phòng phẫu thuật đều im lặng.
Nếu có thuốc trị thương, khả năng nguy hiểm phát sinh sẽ được giảm bớt, nhưng hiện nay…., thuốc trị thương nọ là một vật phẩm quý giá mang tính chuyên môn chỉ dành cho người quan trọng, rất nhiều người căn bản không có tư cách sử dụng nó….
“Tốt lắm, giữ vững tinh thần, tôi đem thuốc trị thương đến đây, mọi người làm cho cẩn thận.”, vừa vào đã thấy không khí bên trong trầm thấp đến vậy, Robert cau mày quát lớn. Dẫu cho có chuyện gì gì, những bác sĩ trong phòng phẫu thuật cũng không được phép để tình cảm chi phối.
Ai…, mấy cô cậu bác sĩ trẻ tuổi này kỹ thật thì tốt cơ mà tâm tính đặt nặng quá a!
Viện trưởng đi tới bên giường phẫu thuật. Quan sát trạng huống rồi cầm dao phẫu thuật bên cạnh lên, hít sâu một cái rồi bắt đầu nghiêm túc.
“Hiện tại bật tinh thần lên mức 12 cho tôi, Ngải Linh Na làm trợ thủ cho tôi…”, sau đó dùng tốc độ và dáng vẻ hoàn toàn không giống người bình thường múa may dao phẫu thuật.
“Vâng thưa thầy…”
Tác giả :
Hào Tuyết