Hẹn Hò Với Chồng Cũ
Chương 24
Khu đất trước mắt có tổng cộng 100 mẫu đất lớn nhỏ, trong công trường đang có một lượng người máy đông đảo đang cần cù vất vả lao động, không biết mệt mỏi quơ quơ máy móc trong tay.
Nhóm nhà thiếu kế lấy ra một cái bản vẽ thật to cứ thế chạy loanh quanh trong công trường, đi theo bên cạnh còn có các nhân viên kiểm soát chất lượng công trình và thanh tra xây dựng.
Trong cái cảnh tượng bận rộn đó chỉ có một mình Kỷ Hiểu Ngạn là rảnh rỗi chẳng có việc gì đứng một chỗ nghỉ ngơi, ngắm nhìn xa xăm, trong ánh mắt mê mang lộ ra một tia trống rỗng.
Số tiền này là kiếm được khi Tiểu Phong một tuổi. Bởi muốn chúc mừng sinh nhật Tiểu Phong, nên hôm đó Kỷ Hiểu Ngạn không đưa Tiểu Phong đi học, mà tự mình ở nhà chơi với Tiểu Phong cả ngày. Hôm đó còn làm rất nhiều món ăn ngon mới ra lò cho tiểu cật hóa thưởng thức, nhìn nụ cười chói sáng hệt như hoa của con, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy như mọi mỏi mệt trong mấy ngày nay đều đã bị một cơn gió mát thổi bay hết.
Tiểu Phong ăn uống no đủ rồi liền thỏa mãn lăn ra ngủ dưới sự chăm sóc của Kỷ Hiểu Ngạn.
Đợi con trai tỉnh ngủ đã là bốn năm giờ chiều, Kỷ Hiểu Ngạn cầm khăn mặt của Tiểu Phong đi dấp nước, rồi nhẹ nhàng lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn béo nộn của con, nhìn đứa con vẫn luôn nắm tay, ngáp cũng vươn tay muốn mình ôm, Kỷ Hiểu Ngạn chỉ cười chọc chọc cái mũi cao cao của Tiểu Phong, hôn lên cái trán của con một cái rồi đi vào phòng chứa đồ linh tinh lấy xe đẩy ra, định đi khu thương mại mua quà mừng Tiểu Phong lên một tuổi.
—— một cái vòng cổ bảo vệ, tuy là nó rất quý, nhưng làm một người cha, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn muốn con mình được sự che chở tốt nhất.
Đi vào phòng chứa đồ linh tinh, thấy dưới ánh sáng mặt trời, cái phòng đầy thứ linh tinh nhỏ bé này hiện ra những hạt bụi nho nhỏ, một vài đồ vật bằng kim loại được ánh mặt trời chiếu vào liền nở rộ ra ánh sáng chói mắt
Kỷ Hiểu Ngạn vừa lòng nhắm tới cái xe đẩy vừa dùng mấy bận trước mà đi, lúc hắn chuẩn bị rời đi, ánh mắt đột nhiên lại phát hiện ra trong cái góc không hề nổi bật trong xe, chợt lóe lên một tia sáng màu xanh thẫm mờ nhạt.
Kỷ Hiểu Ngạn hoang mang vươn tay về phía ánh sáng màu lam kia, lại kinh ngạc phát hiện ra đây là ngôi sao bảo vệ của Leblan, là thứ không biết đã biến đi nơi nào ở kiếp trước.
Bấm ngón tay tính tính, nó là tinh thạch dị thú mà Leblan lấy từ được trên người dị thú cấp A trong buổi săn bắn nửa năm trước, cụ thể là lấy được trên người dị thú nào, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không rõ, chỉ biết là nó có khả năng phòng ngự rất mạnh mẽ. Năm đó vì có được nó, Leblan đã bị thương rất nặng, vì dưỡng thương nên quân đội đã cho Leblan nghỉ dài hạn hai tháng, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Trong hai tháng nghỉ ngơi đó, Leblan đã mời đến người rèn vũ khí nổi tiếng nhất tái tạo lại khối tinh thạch dị thú này, rèn nó trở thành một cái mặt dây chuyền, ở giữa chạm rỗng khoảng 5 mm, rồi đem khối tinh thạch dị thú nạm chặt vào bên trong chiếc dây chuyền bằng bạc — khiêm tốn mà xa hoa.
Nhưng khối tinh thạch dị thú này cũng chỉ ở trong tay Leblan ngây người có một tháng, sau một tháng thì không rõ kết cục của nó ra sao.
Có tin đồn là hắn cho Bạch Ánh, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn chưa từng thấy Bạch Ánh đeo nó. Cũng có tin đồn là nhìn thấy một vị trung tướng đeo khối tinh thạch dị thú này, vị trung tướng đó họ Cù. Nhưng vẫn có nhiều người cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ hơn.
Kỷ Hiểu Ngạn có được 100 mẫu đất này của chính là nhờ phần được nạm trong tinh thạch dị thú kia.
Đó là “khoản thu nhập thêm” của Leblan, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn biết rõ, trước khi ra tiền tuyến, các sĩ quan cao cấp thỉnh thoảng sẽ đi săn bắn dị thú, về phần vì sao? Mọi người ai cũng hiểu rõ.
Leblan cũng là một trong số đó, trong tay Kỷ Hiểu Ngạn bây giờ, đã xài hết 7 8 phần rồi.
Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ đến độ năm giác quan đều cùng xuất hiện, chưa từng nghĩ Leblan sẽ giao cho mình vật này, tựa như cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới mình có thể chiếm được hai thứ này —— thiên hoang dạ đàm.
Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn lại chiếm được 2 thứ này, cái vòng cổ nhất định phải giữ lại, nghĩ đến tình cảnh kiếp trước dù là tuổi còn nhỏ nhưng kẻ thù đầy trời của Tiểu Phong, Kỷ Hiểu Ngạn căn bản là không có khả năng cự quyệt. Còn tiền, Kỷ Hiểu Ngạn đã từ chối một hồi lâu, nhưng vẫn tiếp nhận, thời gian còn không đến hai mươi ngày, bản thân mình lại không có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy, đất đai ở phố đặc biệt lại quý giá đến thái quá, lúc trước kẻ có tiền Kỷ Hiểu Ngạn vì chi tiền mua nhà cho bản thân nên đã biến thành người nghèo.
Kỷ Hiểu Ngạn không muốn nhận trừng phạt, đời trước chịu khổ nhiều như vậy là đủ rồi, cả đời này cũng đừng tha con mình xuống nước nữa.
Sinh hoạt cộng đồng nhiều năm như vậy, Kỷ Hiểu Ngạn tự nhận độ hiểu người khác của mình so ra còn kém xa Leblan, cái vòng cổ này là cho Tiểu Phong, còn, tiền, hẳn là thứ được gọi là phí chia tay đi.
Kỷ Hiểu Ngạn tự giễu nói, “Không thể tưởng tượng được mình còn đáng giá vậy cơ, phí chia tay nhiều như vậy, nhưng mà, tôi có nói yêu sao?” Trong ánh mắt trống rỗng hiện lên nét lạnh lùng nhè nhẹ.
Tiền trong thẻ tín dụng không ít. Vài triệu giá trị tín dụng đủ để khiến cho rất nhiều người cùng cực có mơ cũng không được. Nhưng có người lại có thể có được trong tay. Mà cái khoản tiền lớn qua tay này, Kỷ Hiểu Ngạn trên cơ bản là dùng nó cùng tiền nhuận bút để dễ dàng mua được đất.
Có nhiều tiền là có thể sai cả ma quỷ, Kỷ Hiểu Ngạn dùng mấy triệu điểm giá trị tín dụng trong thẻ mua 100 mẫu đất trước mắt này, cầm tờ ý tưởng thiết kế thể giới cổ tích mộng ảo mà mình đã suy nghĩ trong một thời gian rất dài đến tìm và kéo nhà thiết kế nổi danh nhất khu phố đặc biệt đến làm cu li cho mình
“Cậu Kỷ, chúng ta thương lượng chút, tôi thấy trước lâu đài cho xây một cái đài phun nước lớn sẽ đạt được hiệu quả toàn bộ tốt hơn.” Vài nhà thiết kế tới tìm Kỷ Hiểu Ngạn, đưa ra đề nghị mà bọn họ suy xét đã lâu.
“Ừ, được, tôi nói thế nào vẫn cảm thấy còn thiếu thứ gì đó, thì ra chính là đài phun nước a, ha ha, cũng là các anh suy nghĩ chu đáo.” Kỷ Hiểu Ngạn suy nghĩ bị cắt ngang miễn cưỡng nở một nụ cười vui vẻ với 3 nhà thiết kế làm việc nghiêm túc trước mắt.
Bức thiết kế Thế giới cổ tích là Kỷ Hiểu Ngạn thiết kể phỏng theo rất nhiều loại kiến trúc ở thế kỷ 21 mà thành, chiếm khoảng 8 mẫu ở giữa là một tòa lâu đài nhỏ cao ba tầng, sang trọng nhưng cũng tràn đầy sắc thái cổ tích, lâu đài mang phong cách kiến trúc Gothic điển hình, vòm tiêm lạc, vách tường điêu khắc, cửa sổ thủy tinh được làm theo công nghệ vô cùng tinh xảo đầy hoa lá cành diêm dúa và tầng tầng phù điêu cùng nhau nổi bật, cả tòa lâu đài không một chỗ nào là không thể hiện sự trang nghiêm và xinh đẹp, nhưng phù điêu tinh mĩ lại khắc họa không phải cái gì khác mà chính là những câu chuyện cổ tích, vì nó mà sắc thái cổ tích lại càng được tăng thêm.
phù điêu: là những sản phẩm điêu khắc nổi được gắn kết chặt chẽ với một mặt phẳng (ở đây là tường)
Lâu đài tựa như một trái tim, lấy lâu đài làm trung tâm, bốn phía đều có rải đá mòn màu xanh trong suốt, nối đến khu vui chơi trẻ em và khu nghỉ dưỡng.
Bên trong khu trò chơi trẻ em có trò tách cà phê xoay tròn, ngựa gỗ xoay tròn, mê cung và một số nơi thú vị khác, ngoài ra còn có thêm một ít bài vị của các nhân vật trong phim hoạt hình cổ tích, đây là nơi kỷ Hiểu Ngạn nhờ nhà thiết kế thiết kế căn cứ theo những câu truyện cổ tích tương đối nổi tiếng và được trẻ em yêu thích.
Khu nghỉ dưỡng ngoài việc là lầu hai của khu vui chơi ra thì công dụng chân chính của nơi này chính là dùng để ăn cơm, Kỷ Hiểu Ngạn định cấy ghép rất nhiều đại thụ chủng loại khác nhau trong này, cách một thước thì đặt một chỗ nghỉ, là một cái bàn và ghế dựa bằng mây.
Toàn bộ tường vây bên ngoài công viên đều được làm bằng cây, leo lên trên tường chính là tường vi biến dị, lay động trong gió.
Đương nhiên, đây mới là cảnh tượng sau này trong tưởng tượng của Kỷ Hiểu Ngạn thôi, bây giờ phóng nhãn nhìn ra chỉ có cát bụi đầy đất, nào có bộ dạng thế giới cổ tích gì đâu.
“Cậu Kỷ, bây giờ mọi thiết kế trên cơ bản đã hoàn thành, chi tiết nhỏ chúng tôi sẽ xử lý, nhưng còn có chuyện cần cậu lo liệu.” Nhà thiết kế lớn tuổi nhìn hình chiếu đồ thị thiết kế, kích động nhìn về phía Kỷ Hiểu Ngạn, không đợi Kỷ Hiểu Ngạn trả lời đã vội nói: “Cậu Kỷ, bảo bối mà cậu yêu cầu bảo vệ lại đến, do cậu là người duy nhất mua 100 mẫu đất này, hơn nữa công trình lớn như vậy toàn bộ đều giao cho trung tâm quản lý bất động sản, giám đốc điều hành trung tâm bất động sản quyết định gửi tặng một căn phòng bảo vệ ba lớp cho cậu, đặt vào trong thế giới cổ tích của cậu, nhưng nếu cậu đồng ý chi ra 1000 vạn giá trị tín dụng, tôi có thể giúp cậu nâng cái phòng bảo vệ kia lên thêm một cấp nữa.”
Phòng bảo vệ cấp một, rất tốt, nghĩ đến việc ở trong phòng bảo hộ là sẽ không chỉ không sợ thấm nước, chống cháy, chống sét, chống điện, còn có thể phòng ngừa công kích ác ý ở mức độ lớn, nếu như mấy ngày trước Kỷ Hiểu Ngạn khẳng định sẽ kêu gào “Kiếm tiền” trong lòng, nhưng nay lại lật tức gật đầu nói ngay một câu: “Được”
Nguyên văn: 赚到了
Hình tượng khác hoàn toàn với hình tượng vui vẻ trước đây.
Thời gian sẽ không chờ ai bao giờ, qua hai cuối tuần tập trung cao độ vào công việc, Kỷ Hiểu Ngạn đã có ý thức quên đi chuyện của Leblan.
Buổi sáng mỗi ngày, Kỷ Hiểu Ngạn đều đưa Tiểu Phong đến trường rồi trực tiếp đến thẳng công trường. Một mặt vì những thứ Kỷ Hiểu ngạn thiết kế thật sự rất độc đáo, nhóm nhà thiết kế không biết làm kiểu gì mới tốt, chỉ có thể đợi Kỷ Hiểu Ngạn trình diện, nhóm thiết kế sẽ bu vào hưng phấn hỏi đến cẩu huyết lâm đầu.
Cẩu huyết lâm đầu: xối xả
Mặt khác, Kỷ Hiểu Ngạn cũng muốn tự mình tạo ra công viên này — Kỷ Hiểu Ngạn kiến tạo công viên là vì con, nói mở cửa tiệm chính là lấy cớ, mở một cửa tiệm như vậy chính là hy vọng con có thể sống trong bầu không khí cổ tích, tính cách trở nên thiên lương ngây thơ hơn, đây chính là cái nguyện vọng của kẻ làm cha Kỷ Hiểu Ngạn.
Cho đến hôm nay, thế giới cổ tích rốt cục cũng hoàn thành. Chỉ còn chờ hoa cỏ bên trong chuẩn bị xong là có thể chính thức khai trương.
Nghĩ nghĩ, Kỷ Hiểu Ngạn cầm trang giấy trong tay, trước tiên rời khỏi công trường, rồi rẽ sang một góc.
Đi đến cửa hàng bán hoa cách vách chọn lựa loại hoa mà ngày mai cần dùng đến.
Nói chuyện phát hiện ra cửa hàng bán hoa này hoàn toàn là trùng hợp, phát hiện ra chủ nhân của cửa hàng bán hoa này, Kỷ Hiểu Ngạn lại càng cảm thấy đây là duyên phận thì đúng hơn.
Mấy ngày trước khi Kỷ Hiểu Ngạn đi đón Tiểu Phong, dọc đường đều không yên lòng, kết quả lúc quẹo đụng ngã một người phụ nữ, người phụ nữ đó là nhân viên của cửa hàng bán hoa, khi Kỷ Hiểu Ngạn đưa người ta về cửa hàng bán hoa, lại đột nhiên nhận ra cô chủ của người ta chính là người phụ nữ đã nhắc nhở mình lúc chọn mua nhà kia, nói thật là thật khó tưởng tượng một người có tính cách như thế cư nhiên lại đi mở cửa hàng hoa. Nhưng theo tìm hiểu, Kỷ Hiểu Ngạn phát hiện cô ta rất thích hoa, hơn nữa còn hiểu rất rõ về hoa.
Sau lần đó, thường thường Kỷ Hiểu Ngạn cũng tới cửa hàng hoa một chuyến, trộm làm biếng một chút, vì vậy nên cũng chậm rãi hiểu rõ Cù Vân Tịch.
Chậm rì rì đi vào cửa hàng bán hoa của Cù Vân Tịch, đương lúc Kỷ Hiểu Ngạn muốn mở cửa thủy tinh ra thì khóe mắt đột nhiên thấy được bóng dáng của Bạch Ánh, nên không đi vào. Đứng ở cửa một hồi lâu, nhận ra hai người đều không phát hiện ra mình, Kỷ Hiểu Ngạn liền quay đầu rời đi.
Nhưng trên đường đi tới trường học, đầu hắn không tự chủ nhớ lại một màn mới nhìn thấy kia, Bạch Ánh khuôn mặt lo lắng đem cái hộp giao cho Cù Vân Tịch, từ bề ngoài có thể thấy được đó là thuốc tiên chữa thương mà Bạch Ánh mới nghiên cứu ra.
Bạch Ánh, rốt cục là có chuyện gì ta? Chẳng lẽ kiếp trước có cái gì mà mình hoàn toàn không biết sao….
===============================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiếp theo sẽ chính thức mở tiệm, 4 giờ hôm nay viết xong chương này, trong đó có hai phục bút, là về Bạch Ánh, trước mắt sẽ liên quan đến Bạch Ánh!!! O(∩∩)O. Cả nhà chờ màn diễn tình cảm bắt đầu sau khoảng 2 or 3 chương nữa nha!!!!!
phục bút: là một thủ pháp văn học, chỉ việc trong tác phẩm tác giả có chỉ ra một loạt ám hiệu để độc giả có thể dự đoán tương đối được tình tiết sẽ phát triển ra sao.
Zô: Thực sự vẫn không hiểu bác Quẩy mở cửa hàng kiểu gì nữa, hình như là cửa hàng bánh kẹo kèm khu trò chơi kèm khu nghỉ dưỡng, tất cả gói gọn trong một khu được trang trí như một tòa lâu đài, mời các bạn tự tưởng tượng =O=
Nhóm nhà thiếu kế lấy ra một cái bản vẽ thật to cứ thế chạy loanh quanh trong công trường, đi theo bên cạnh còn có các nhân viên kiểm soát chất lượng công trình và thanh tra xây dựng.
Trong cái cảnh tượng bận rộn đó chỉ có một mình Kỷ Hiểu Ngạn là rảnh rỗi chẳng có việc gì đứng một chỗ nghỉ ngơi, ngắm nhìn xa xăm, trong ánh mắt mê mang lộ ra một tia trống rỗng.
Số tiền này là kiếm được khi Tiểu Phong một tuổi. Bởi muốn chúc mừng sinh nhật Tiểu Phong, nên hôm đó Kỷ Hiểu Ngạn không đưa Tiểu Phong đi học, mà tự mình ở nhà chơi với Tiểu Phong cả ngày. Hôm đó còn làm rất nhiều món ăn ngon mới ra lò cho tiểu cật hóa thưởng thức, nhìn nụ cười chói sáng hệt như hoa của con, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy như mọi mỏi mệt trong mấy ngày nay đều đã bị một cơn gió mát thổi bay hết.
Tiểu Phong ăn uống no đủ rồi liền thỏa mãn lăn ra ngủ dưới sự chăm sóc của Kỷ Hiểu Ngạn.
Đợi con trai tỉnh ngủ đã là bốn năm giờ chiều, Kỷ Hiểu Ngạn cầm khăn mặt của Tiểu Phong đi dấp nước, rồi nhẹ nhàng lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn béo nộn của con, nhìn đứa con vẫn luôn nắm tay, ngáp cũng vươn tay muốn mình ôm, Kỷ Hiểu Ngạn chỉ cười chọc chọc cái mũi cao cao của Tiểu Phong, hôn lên cái trán của con một cái rồi đi vào phòng chứa đồ linh tinh lấy xe đẩy ra, định đi khu thương mại mua quà mừng Tiểu Phong lên một tuổi.
—— một cái vòng cổ bảo vệ, tuy là nó rất quý, nhưng làm một người cha, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn muốn con mình được sự che chở tốt nhất.
Đi vào phòng chứa đồ linh tinh, thấy dưới ánh sáng mặt trời, cái phòng đầy thứ linh tinh nhỏ bé này hiện ra những hạt bụi nho nhỏ, một vài đồ vật bằng kim loại được ánh mặt trời chiếu vào liền nở rộ ra ánh sáng chói mắt
Kỷ Hiểu Ngạn vừa lòng nhắm tới cái xe đẩy vừa dùng mấy bận trước mà đi, lúc hắn chuẩn bị rời đi, ánh mắt đột nhiên lại phát hiện ra trong cái góc không hề nổi bật trong xe, chợt lóe lên một tia sáng màu xanh thẫm mờ nhạt.
Kỷ Hiểu Ngạn hoang mang vươn tay về phía ánh sáng màu lam kia, lại kinh ngạc phát hiện ra đây là ngôi sao bảo vệ của Leblan, là thứ không biết đã biến đi nơi nào ở kiếp trước.
Bấm ngón tay tính tính, nó là tinh thạch dị thú mà Leblan lấy từ được trên người dị thú cấp A trong buổi săn bắn nửa năm trước, cụ thể là lấy được trên người dị thú nào, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không rõ, chỉ biết là nó có khả năng phòng ngự rất mạnh mẽ. Năm đó vì có được nó, Leblan đã bị thương rất nặng, vì dưỡng thương nên quân đội đã cho Leblan nghỉ dài hạn hai tháng, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Trong hai tháng nghỉ ngơi đó, Leblan đã mời đến người rèn vũ khí nổi tiếng nhất tái tạo lại khối tinh thạch dị thú này, rèn nó trở thành một cái mặt dây chuyền, ở giữa chạm rỗng khoảng 5 mm, rồi đem khối tinh thạch dị thú nạm chặt vào bên trong chiếc dây chuyền bằng bạc — khiêm tốn mà xa hoa.
Nhưng khối tinh thạch dị thú này cũng chỉ ở trong tay Leblan ngây người có một tháng, sau một tháng thì không rõ kết cục của nó ra sao.
Có tin đồn là hắn cho Bạch Ánh, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn chưa từng thấy Bạch Ánh đeo nó. Cũng có tin đồn là nhìn thấy một vị trung tướng đeo khối tinh thạch dị thú này, vị trung tướng đó họ Cù. Nhưng vẫn có nhiều người cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ hơn.
Kỷ Hiểu Ngạn có được 100 mẫu đất này của chính là nhờ phần được nạm trong tinh thạch dị thú kia.
Đó là “khoản thu nhập thêm” của Leblan, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn biết rõ, trước khi ra tiền tuyến, các sĩ quan cao cấp thỉnh thoảng sẽ đi săn bắn dị thú, về phần vì sao? Mọi người ai cũng hiểu rõ.
Leblan cũng là một trong số đó, trong tay Kỷ Hiểu Ngạn bây giờ, đã xài hết 7 8 phần rồi.
Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ đến độ năm giác quan đều cùng xuất hiện, chưa từng nghĩ Leblan sẽ giao cho mình vật này, tựa như cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới mình có thể chiếm được hai thứ này —— thiên hoang dạ đàm.
Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn lại chiếm được 2 thứ này, cái vòng cổ nhất định phải giữ lại, nghĩ đến tình cảnh kiếp trước dù là tuổi còn nhỏ nhưng kẻ thù đầy trời của Tiểu Phong, Kỷ Hiểu Ngạn căn bản là không có khả năng cự quyệt. Còn tiền, Kỷ Hiểu Ngạn đã từ chối một hồi lâu, nhưng vẫn tiếp nhận, thời gian còn không đến hai mươi ngày, bản thân mình lại không có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy, đất đai ở phố đặc biệt lại quý giá đến thái quá, lúc trước kẻ có tiền Kỷ Hiểu Ngạn vì chi tiền mua nhà cho bản thân nên đã biến thành người nghèo.
Kỷ Hiểu Ngạn không muốn nhận trừng phạt, đời trước chịu khổ nhiều như vậy là đủ rồi, cả đời này cũng đừng tha con mình xuống nước nữa.
Sinh hoạt cộng đồng nhiều năm như vậy, Kỷ Hiểu Ngạn tự nhận độ hiểu người khác của mình so ra còn kém xa Leblan, cái vòng cổ này là cho Tiểu Phong, còn, tiền, hẳn là thứ được gọi là phí chia tay đi.
Kỷ Hiểu Ngạn tự giễu nói, “Không thể tưởng tượng được mình còn đáng giá vậy cơ, phí chia tay nhiều như vậy, nhưng mà, tôi có nói yêu sao?” Trong ánh mắt trống rỗng hiện lên nét lạnh lùng nhè nhẹ.
Tiền trong thẻ tín dụng không ít. Vài triệu giá trị tín dụng đủ để khiến cho rất nhiều người cùng cực có mơ cũng không được. Nhưng có người lại có thể có được trong tay. Mà cái khoản tiền lớn qua tay này, Kỷ Hiểu Ngạn trên cơ bản là dùng nó cùng tiền nhuận bút để dễ dàng mua được đất.
Có nhiều tiền là có thể sai cả ma quỷ, Kỷ Hiểu Ngạn dùng mấy triệu điểm giá trị tín dụng trong thẻ mua 100 mẫu đất trước mắt này, cầm tờ ý tưởng thiết kế thể giới cổ tích mộng ảo mà mình đã suy nghĩ trong một thời gian rất dài đến tìm và kéo nhà thiết kế nổi danh nhất khu phố đặc biệt đến làm cu li cho mình
“Cậu Kỷ, chúng ta thương lượng chút, tôi thấy trước lâu đài cho xây một cái đài phun nước lớn sẽ đạt được hiệu quả toàn bộ tốt hơn.” Vài nhà thiết kế tới tìm Kỷ Hiểu Ngạn, đưa ra đề nghị mà bọn họ suy xét đã lâu.
“Ừ, được, tôi nói thế nào vẫn cảm thấy còn thiếu thứ gì đó, thì ra chính là đài phun nước a, ha ha, cũng là các anh suy nghĩ chu đáo.” Kỷ Hiểu Ngạn suy nghĩ bị cắt ngang miễn cưỡng nở một nụ cười vui vẻ với 3 nhà thiết kế làm việc nghiêm túc trước mắt.
Bức thiết kế Thế giới cổ tích là Kỷ Hiểu Ngạn thiết kể phỏng theo rất nhiều loại kiến trúc ở thế kỷ 21 mà thành, chiếm khoảng 8 mẫu ở giữa là một tòa lâu đài nhỏ cao ba tầng, sang trọng nhưng cũng tràn đầy sắc thái cổ tích, lâu đài mang phong cách kiến trúc Gothic điển hình, vòm tiêm lạc, vách tường điêu khắc, cửa sổ thủy tinh được làm theo công nghệ vô cùng tinh xảo đầy hoa lá cành diêm dúa và tầng tầng phù điêu cùng nhau nổi bật, cả tòa lâu đài không một chỗ nào là không thể hiện sự trang nghiêm và xinh đẹp, nhưng phù điêu tinh mĩ lại khắc họa không phải cái gì khác mà chính là những câu chuyện cổ tích, vì nó mà sắc thái cổ tích lại càng được tăng thêm.
phù điêu: là những sản phẩm điêu khắc nổi được gắn kết chặt chẽ với một mặt phẳng (ở đây là tường)
Lâu đài tựa như một trái tim, lấy lâu đài làm trung tâm, bốn phía đều có rải đá mòn màu xanh trong suốt, nối đến khu vui chơi trẻ em và khu nghỉ dưỡng.
Bên trong khu trò chơi trẻ em có trò tách cà phê xoay tròn, ngựa gỗ xoay tròn, mê cung và một số nơi thú vị khác, ngoài ra còn có thêm một ít bài vị của các nhân vật trong phim hoạt hình cổ tích, đây là nơi kỷ Hiểu Ngạn nhờ nhà thiết kế thiết kế căn cứ theo những câu truyện cổ tích tương đối nổi tiếng và được trẻ em yêu thích.
Khu nghỉ dưỡng ngoài việc là lầu hai của khu vui chơi ra thì công dụng chân chính của nơi này chính là dùng để ăn cơm, Kỷ Hiểu Ngạn định cấy ghép rất nhiều đại thụ chủng loại khác nhau trong này, cách một thước thì đặt một chỗ nghỉ, là một cái bàn và ghế dựa bằng mây.
Toàn bộ tường vây bên ngoài công viên đều được làm bằng cây, leo lên trên tường chính là tường vi biến dị, lay động trong gió.
Đương nhiên, đây mới là cảnh tượng sau này trong tưởng tượng của Kỷ Hiểu Ngạn thôi, bây giờ phóng nhãn nhìn ra chỉ có cát bụi đầy đất, nào có bộ dạng thế giới cổ tích gì đâu.
“Cậu Kỷ, bây giờ mọi thiết kế trên cơ bản đã hoàn thành, chi tiết nhỏ chúng tôi sẽ xử lý, nhưng còn có chuyện cần cậu lo liệu.” Nhà thiết kế lớn tuổi nhìn hình chiếu đồ thị thiết kế, kích động nhìn về phía Kỷ Hiểu Ngạn, không đợi Kỷ Hiểu Ngạn trả lời đã vội nói: “Cậu Kỷ, bảo bối mà cậu yêu cầu bảo vệ lại đến, do cậu là người duy nhất mua 100 mẫu đất này, hơn nữa công trình lớn như vậy toàn bộ đều giao cho trung tâm quản lý bất động sản, giám đốc điều hành trung tâm bất động sản quyết định gửi tặng một căn phòng bảo vệ ba lớp cho cậu, đặt vào trong thế giới cổ tích của cậu, nhưng nếu cậu đồng ý chi ra 1000 vạn giá trị tín dụng, tôi có thể giúp cậu nâng cái phòng bảo vệ kia lên thêm một cấp nữa.”
Phòng bảo vệ cấp một, rất tốt, nghĩ đến việc ở trong phòng bảo hộ là sẽ không chỉ không sợ thấm nước, chống cháy, chống sét, chống điện, còn có thể phòng ngừa công kích ác ý ở mức độ lớn, nếu như mấy ngày trước Kỷ Hiểu Ngạn khẳng định sẽ kêu gào “Kiếm tiền” trong lòng, nhưng nay lại lật tức gật đầu nói ngay một câu: “Được”
Nguyên văn: 赚到了
Hình tượng khác hoàn toàn với hình tượng vui vẻ trước đây.
Thời gian sẽ không chờ ai bao giờ, qua hai cuối tuần tập trung cao độ vào công việc, Kỷ Hiểu Ngạn đã có ý thức quên đi chuyện của Leblan.
Buổi sáng mỗi ngày, Kỷ Hiểu Ngạn đều đưa Tiểu Phong đến trường rồi trực tiếp đến thẳng công trường. Một mặt vì những thứ Kỷ Hiểu ngạn thiết kế thật sự rất độc đáo, nhóm nhà thiết kế không biết làm kiểu gì mới tốt, chỉ có thể đợi Kỷ Hiểu Ngạn trình diện, nhóm thiết kế sẽ bu vào hưng phấn hỏi đến cẩu huyết lâm đầu.
Cẩu huyết lâm đầu: xối xả
Mặt khác, Kỷ Hiểu Ngạn cũng muốn tự mình tạo ra công viên này — Kỷ Hiểu Ngạn kiến tạo công viên là vì con, nói mở cửa tiệm chính là lấy cớ, mở một cửa tiệm như vậy chính là hy vọng con có thể sống trong bầu không khí cổ tích, tính cách trở nên thiên lương ngây thơ hơn, đây chính là cái nguyện vọng của kẻ làm cha Kỷ Hiểu Ngạn.
Cho đến hôm nay, thế giới cổ tích rốt cục cũng hoàn thành. Chỉ còn chờ hoa cỏ bên trong chuẩn bị xong là có thể chính thức khai trương.
Nghĩ nghĩ, Kỷ Hiểu Ngạn cầm trang giấy trong tay, trước tiên rời khỏi công trường, rồi rẽ sang một góc.
Đi đến cửa hàng bán hoa cách vách chọn lựa loại hoa mà ngày mai cần dùng đến.
Nói chuyện phát hiện ra cửa hàng bán hoa này hoàn toàn là trùng hợp, phát hiện ra chủ nhân của cửa hàng bán hoa này, Kỷ Hiểu Ngạn lại càng cảm thấy đây là duyên phận thì đúng hơn.
Mấy ngày trước khi Kỷ Hiểu Ngạn đi đón Tiểu Phong, dọc đường đều không yên lòng, kết quả lúc quẹo đụng ngã một người phụ nữ, người phụ nữ đó là nhân viên của cửa hàng bán hoa, khi Kỷ Hiểu Ngạn đưa người ta về cửa hàng bán hoa, lại đột nhiên nhận ra cô chủ của người ta chính là người phụ nữ đã nhắc nhở mình lúc chọn mua nhà kia, nói thật là thật khó tưởng tượng một người có tính cách như thế cư nhiên lại đi mở cửa hàng hoa. Nhưng theo tìm hiểu, Kỷ Hiểu Ngạn phát hiện cô ta rất thích hoa, hơn nữa còn hiểu rất rõ về hoa.
Sau lần đó, thường thường Kỷ Hiểu Ngạn cũng tới cửa hàng hoa một chuyến, trộm làm biếng một chút, vì vậy nên cũng chậm rãi hiểu rõ Cù Vân Tịch.
Chậm rì rì đi vào cửa hàng bán hoa của Cù Vân Tịch, đương lúc Kỷ Hiểu Ngạn muốn mở cửa thủy tinh ra thì khóe mắt đột nhiên thấy được bóng dáng của Bạch Ánh, nên không đi vào. Đứng ở cửa một hồi lâu, nhận ra hai người đều không phát hiện ra mình, Kỷ Hiểu Ngạn liền quay đầu rời đi.
Nhưng trên đường đi tới trường học, đầu hắn không tự chủ nhớ lại một màn mới nhìn thấy kia, Bạch Ánh khuôn mặt lo lắng đem cái hộp giao cho Cù Vân Tịch, từ bề ngoài có thể thấy được đó là thuốc tiên chữa thương mà Bạch Ánh mới nghiên cứu ra.
Bạch Ánh, rốt cục là có chuyện gì ta? Chẳng lẽ kiếp trước có cái gì mà mình hoàn toàn không biết sao….
===============================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiếp theo sẽ chính thức mở tiệm, 4 giờ hôm nay viết xong chương này, trong đó có hai phục bút, là về Bạch Ánh, trước mắt sẽ liên quan đến Bạch Ánh!!! O(∩∩)O. Cả nhà chờ màn diễn tình cảm bắt đầu sau khoảng 2 or 3 chương nữa nha!!!!!
phục bút: là một thủ pháp văn học, chỉ việc trong tác phẩm tác giả có chỉ ra một loạt ám hiệu để độc giả có thể dự đoán tương đối được tình tiết sẽ phát triển ra sao.
Zô: Thực sự vẫn không hiểu bác Quẩy mở cửa hàng kiểu gì nữa, hình như là cửa hàng bánh kẹo kèm khu trò chơi kèm khu nghỉ dưỡng, tất cả gói gọn trong một khu được trang trí như một tòa lâu đài, mời các bạn tự tưởng tượng =O=
Tác giả :
Hào Tuyết