Hẹn Em Kiếp Này
Chương 1-1: Mở đầu
“ Tử Lan, chờ dẹp xong giặc ngoại xâm, ta sẽ cho nàng một hôn lễ huy hoàng nhất Tần Quốc.”
” Tử Lan, chờ ta trở lại” Nam tử anh tuấn nhìn người con gái trong lòng, ánh mắt thâm tình chang chứa tình yêu vô hạn.
” Phiên Vương! Thiếp sẽ chờ!”
Trong khúc khải hoàn thắng trận trở về, chàng mong ngóng nhất là đôi mắt biết cười của người con gái chàng yêu. Hàng tháng trời bị vây khốn trong thành, khoảnh khắc đối mặt với cái chết đến từng khắc, hi vọng giúp chàng vượt qua chính là lời hứa với người con gái đó, chàng đã hứa sẽ cho nàng một hôn lễ huy hoàng để xứng với thân phận công chúa, nên thời khắc nguy hiểm nhất chàng cũng không từ bỏ sự sống của mình, chàng biết, nơi kinh đô Tử Lan vẫn đang đợi, nàng đã nói nàng sẽ đợi cho đến khi mình quay về. Bây giờ chàng - Phiên Vương đã quay về như lời ước hẹn.
Ngày đoàn quân khải hoàn trở về kinh đô, hoàng đế ban lệnh tổ chức nghi thức long trọng ngàn dặm hồng trang đón đoàn quân hồi kinh, Hoàng Đế bệ hạ thân chinh ra cổng thành đón tiếp, bố cáo ban thưởng ba quân đại xá thiên hạ.
”Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Ba quân tướng sĩ đồng thanh, Hoàng Đế đích thân miễn lễ Phiên Vương nâng người đứng dậy. Đôi mắt chàng vẫn luôn tìm kiếm trong đoàn người nghênh đón, nhưng vẫn không thấy bóng hình mà bấy lâu chàng mong nhớ.
” Bẩm Hoàng Thượng, Tử Lan công chúa nàng ấy thân thể có khỏe mạnh không? Nàng đã hứa sẽ là người đầu tiên nghênh đón vi thần trở về” trên khuôn mặt lãnh khốc còn vươn mùi máu tươi dịu dàng hẳn xuống khi nhắc đến người mình yêu.
” Nàng... nàng” khuôn mặt Hoàng đế trở nên gượng gạo cùng bất đắc dĩ.
Như cảm nhận được việc chẳng lành “ Lưu công công, ngài nói!”
” Bẩm vương gia, hai tháng trước... khi nghe tin ngài bị vây khốn trong thành Lạc Dương tử trận, công chúa không thể chấp nhận được nên đã tự tử theo ngài” Lưu công công già nua không kìm được nước mắt nức nở. Công chúa là ông nhìn từ nhỏ mà lớn lên, còn muốn thân thiết hơn cả cha ruột là đương kim Hoàng Đế, làm sao mà không đau lòng cho được.
” Hoàng Thượng! Tại sao? Tại sao ta liều chết bảo vệ đất nước của ngài, liều chết bảo vệ con dân cùng cơ nghiệp của ngài, nhưng sao ngài lại không bảo vệ được người ta yêu?” Chàng gào thét trong tuyệt vọng, oán hận cùng thống khổ vây chặt lấy trái tim chàng, bóp nát nó ra thành từng mảnh nhỏ. Một đạo kiếm quang lóe sáng, máu đỏ bắn ra những hình thù kì quái, vươn lên cả gương mặt đang kinh sợ của Hoàng đế và bá quan đứng gần đó.
” Tử Lan, nếu có kiếp sau, ta nguyện đời đời kiếp kiếp tìm kiếm nàng, yêu thương nàng và chỉ bảo vệ một mình nàng mà thôi. Tử Lan Vương Phi của ta” hơi thở cuối cùng cũng tắt, nhưng đôi mắt Phiên Vương vẫn không thể nhắm lại, vẫn còn đau đáu hướng về một phía - hoàng cung, nơi đã chứng kiến từng thời khắc mà người chàng yêu từ thời thơ ấu đến tuổi thanh xuân đẹp nhất và cũng là nơi nàng ra đi.
” Tử Lan... chờ ta!”
Phiên Vương hết lần này đến lần khác trôi nổi trong vòng luân hồi để tìm kím người mình yêu, phần chấp niệm quá sâu đến cả canh Mạnh Bà cũng không thể làm chàng quên được một kiếp này, cứ thế mang theo hồi ức về Tử Lan luân hồi mười kiếp nhưng vẫn không thể gặp lại.
Đến lần này vòng luân hồi cuối cùng của kiếp người, chàng đã gặp được nhưng Tử Lan đã sớm không còn nhận ra chàng nữa rồi. Trái tim nàng đã sớm vì một người khác mà đập,nhưng không sao Tử Lan, chỉ cần là nàng ta sẽ cam tâm tình nguyện tồn tại bên cạnh, yêu thương và chỉ bảo vệ duy nhất một mình nàng, dù có phải phụ tất cả người trong thiên hạ để mang lại cho nàng một đời bình an ta cũng nguyện ý.
Hạ Tử Lan, một đời này, cô nhận ra rằng người yêu mình nhất, cam tâm tình nguyện hi sinh tất cả vì mình chỉ có Lý Phiên Thành, nhưng cô lại nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu đó, hết lần này đến lần khác lợi dụng anh để mang lại lợi ích cho Tần Kiến- người cô yêu cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô. Nhưng tình yêu được xây dựng trên sự đau khổ từ người khác của Hạ Tử Lan dẫn đến kết cuộc là Tần Kiến- người cô yêu đã nuốt trọn công ty của ba cô, ép ông phải tự sát, lén lút qua lại với mối tình đầu cũng là tình yêu duy nhất của hắn.
Cuối cùng thì cô bị vây khốn trong hận thù, mẹ vì không muốn nhìn thấy cô như vậy nhưng khuyên ngăn cô không được nên đã quy y nương nhờ cửa Phật thanh tịnh. Chỉ còn có Lý Phiên Thành, vì hoàn thành tâm nguyện của cô, dù biết cái giá phải trả đắt như thế nào anh cũng chấp nhận. Dưới sự cầu xin của cô, không do dự, anh sảng khoái đáp ứng cho người ám sát tất cả lớn bé nhà họ Tần, sau đó an bài nửa đời sau của cô không cần lo nghĩ chuyện áo cơm, anh vui vẻ ra đầu thú.
Ngày nhận bản án tử hình, anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước giờ vẫn vậy. Anh nói “ Tử Lan, anh không hối hận những việc đã làm, em cũng phải vậy, quên hết đi, coi như tất cả chỉ là một giấc mơ, con đường tiếp theo của em không còn anh, em phải mạnh mẽ hơn nữa. Đừng nhớ anh, để mình anh nhớ em là đủ rồi“.
Ngày anh bị hành hình, cũng là ngày cô ra đi, cô chọn đi theo Lý Phiên Thành, cô nhận ra rằng, con đường này cô không muốn đi tiếp mà không có anh. “ Sai lầm lớn nhất của anh là đã yêu em nhiều như thế. Lý Phiên Thành, chúng ta có thể làm lại từ đầu không?”
P/s: Mình fall in love với truyện này ngay từ lần đầu tiên nghe người bạn kể sơ về nội dung. Thể loại này khá mới mẻ nam 9 luân hồi nhưng vẫn giữ nguyên kí ức cũ, còn nữ9 thì trùng sinh ở kiếp cuối cùng của nam9.Edit xong phần mở đầu cho hoàn chỉnh thôi mình đã khóc ướt gối rồi... ( haizz.. mau nước mắt ghê) mấy bạn cho ý kiến tí mình có nên edit bộ này không?
” Tử Lan, chờ ta trở lại” Nam tử anh tuấn nhìn người con gái trong lòng, ánh mắt thâm tình chang chứa tình yêu vô hạn.
” Phiên Vương! Thiếp sẽ chờ!”
Trong khúc khải hoàn thắng trận trở về, chàng mong ngóng nhất là đôi mắt biết cười của người con gái chàng yêu. Hàng tháng trời bị vây khốn trong thành, khoảnh khắc đối mặt với cái chết đến từng khắc, hi vọng giúp chàng vượt qua chính là lời hứa với người con gái đó, chàng đã hứa sẽ cho nàng một hôn lễ huy hoàng để xứng với thân phận công chúa, nên thời khắc nguy hiểm nhất chàng cũng không từ bỏ sự sống của mình, chàng biết, nơi kinh đô Tử Lan vẫn đang đợi, nàng đã nói nàng sẽ đợi cho đến khi mình quay về. Bây giờ chàng - Phiên Vương đã quay về như lời ước hẹn.
Ngày đoàn quân khải hoàn trở về kinh đô, hoàng đế ban lệnh tổ chức nghi thức long trọng ngàn dặm hồng trang đón đoàn quân hồi kinh, Hoàng Đế bệ hạ thân chinh ra cổng thành đón tiếp, bố cáo ban thưởng ba quân đại xá thiên hạ.
”Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Ba quân tướng sĩ đồng thanh, Hoàng Đế đích thân miễn lễ Phiên Vương nâng người đứng dậy. Đôi mắt chàng vẫn luôn tìm kiếm trong đoàn người nghênh đón, nhưng vẫn không thấy bóng hình mà bấy lâu chàng mong nhớ.
” Bẩm Hoàng Thượng, Tử Lan công chúa nàng ấy thân thể có khỏe mạnh không? Nàng đã hứa sẽ là người đầu tiên nghênh đón vi thần trở về” trên khuôn mặt lãnh khốc còn vươn mùi máu tươi dịu dàng hẳn xuống khi nhắc đến người mình yêu.
” Nàng... nàng” khuôn mặt Hoàng đế trở nên gượng gạo cùng bất đắc dĩ.
Như cảm nhận được việc chẳng lành “ Lưu công công, ngài nói!”
” Bẩm vương gia, hai tháng trước... khi nghe tin ngài bị vây khốn trong thành Lạc Dương tử trận, công chúa không thể chấp nhận được nên đã tự tử theo ngài” Lưu công công già nua không kìm được nước mắt nức nở. Công chúa là ông nhìn từ nhỏ mà lớn lên, còn muốn thân thiết hơn cả cha ruột là đương kim Hoàng Đế, làm sao mà không đau lòng cho được.
” Hoàng Thượng! Tại sao? Tại sao ta liều chết bảo vệ đất nước của ngài, liều chết bảo vệ con dân cùng cơ nghiệp của ngài, nhưng sao ngài lại không bảo vệ được người ta yêu?” Chàng gào thét trong tuyệt vọng, oán hận cùng thống khổ vây chặt lấy trái tim chàng, bóp nát nó ra thành từng mảnh nhỏ. Một đạo kiếm quang lóe sáng, máu đỏ bắn ra những hình thù kì quái, vươn lên cả gương mặt đang kinh sợ của Hoàng đế và bá quan đứng gần đó.
” Tử Lan, nếu có kiếp sau, ta nguyện đời đời kiếp kiếp tìm kiếm nàng, yêu thương nàng và chỉ bảo vệ một mình nàng mà thôi. Tử Lan Vương Phi của ta” hơi thở cuối cùng cũng tắt, nhưng đôi mắt Phiên Vương vẫn không thể nhắm lại, vẫn còn đau đáu hướng về một phía - hoàng cung, nơi đã chứng kiến từng thời khắc mà người chàng yêu từ thời thơ ấu đến tuổi thanh xuân đẹp nhất và cũng là nơi nàng ra đi.
” Tử Lan... chờ ta!”
Phiên Vương hết lần này đến lần khác trôi nổi trong vòng luân hồi để tìm kím người mình yêu, phần chấp niệm quá sâu đến cả canh Mạnh Bà cũng không thể làm chàng quên được một kiếp này, cứ thế mang theo hồi ức về Tử Lan luân hồi mười kiếp nhưng vẫn không thể gặp lại.
Đến lần này vòng luân hồi cuối cùng của kiếp người, chàng đã gặp được nhưng Tử Lan đã sớm không còn nhận ra chàng nữa rồi. Trái tim nàng đã sớm vì một người khác mà đập,nhưng không sao Tử Lan, chỉ cần là nàng ta sẽ cam tâm tình nguyện tồn tại bên cạnh, yêu thương và chỉ bảo vệ duy nhất một mình nàng, dù có phải phụ tất cả người trong thiên hạ để mang lại cho nàng một đời bình an ta cũng nguyện ý.
Hạ Tử Lan, một đời này, cô nhận ra rằng người yêu mình nhất, cam tâm tình nguyện hi sinh tất cả vì mình chỉ có Lý Phiên Thành, nhưng cô lại nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu đó, hết lần này đến lần khác lợi dụng anh để mang lại lợi ích cho Tần Kiến- người cô yêu cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô. Nhưng tình yêu được xây dựng trên sự đau khổ từ người khác của Hạ Tử Lan dẫn đến kết cuộc là Tần Kiến- người cô yêu đã nuốt trọn công ty của ba cô, ép ông phải tự sát, lén lút qua lại với mối tình đầu cũng là tình yêu duy nhất của hắn.
Cuối cùng thì cô bị vây khốn trong hận thù, mẹ vì không muốn nhìn thấy cô như vậy nhưng khuyên ngăn cô không được nên đã quy y nương nhờ cửa Phật thanh tịnh. Chỉ còn có Lý Phiên Thành, vì hoàn thành tâm nguyện của cô, dù biết cái giá phải trả đắt như thế nào anh cũng chấp nhận. Dưới sự cầu xin của cô, không do dự, anh sảng khoái đáp ứng cho người ám sát tất cả lớn bé nhà họ Tần, sau đó an bài nửa đời sau của cô không cần lo nghĩ chuyện áo cơm, anh vui vẻ ra đầu thú.
Ngày nhận bản án tử hình, anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước giờ vẫn vậy. Anh nói “ Tử Lan, anh không hối hận những việc đã làm, em cũng phải vậy, quên hết đi, coi như tất cả chỉ là một giấc mơ, con đường tiếp theo của em không còn anh, em phải mạnh mẽ hơn nữa. Đừng nhớ anh, để mình anh nhớ em là đủ rồi“.
Ngày anh bị hành hình, cũng là ngày cô ra đi, cô chọn đi theo Lý Phiên Thành, cô nhận ra rằng, con đường này cô không muốn đi tiếp mà không có anh. “ Sai lầm lớn nhất của anh là đã yêu em nhiều như thế. Lý Phiên Thành, chúng ta có thể làm lại từ đầu không?”
P/s: Mình fall in love với truyện này ngay từ lần đầu tiên nghe người bạn kể sơ về nội dung. Thể loại này khá mới mẻ nam 9 luân hồi nhưng vẫn giữ nguyên kí ức cũ, còn nữ9 thì trùng sinh ở kiếp cuối cùng của nam9.Edit xong phần mở đầu cho hoàn chỉnh thôi mình đã khóc ướt gối rồi... ( haizz.. mau nước mắt ghê) mấy bạn cho ý kiến tí mình có nên edit bộ này không?
Tác giả :
Nguyên Hoàng Tự Khanh