Hello, Tiểu Thư Mặt Than
Chương 30
Editor: Cookie Oh
Nhưng Chu Hải Mạn còn chưa quyết định đi hay không thì việc đụng mặt Viên Lỵ Lỵ khiến cô thật đau đầu, đúng là âm hồn không tan, ngay cả nhà của cô cũng có thể tìm đến.
“Thật khéo, tôi đang muốn tìm cô.” Viên Lỵ Lỵ cười với cô rồi nói: “Cô muốn ra ngoài sao?”
“Cũng không có việc gì gấp.” Chu Hải Mạn lắc đầu nhẹ, “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Chúng ta…” Viên Lỵ Lỵ nhìn xung quanh, “Tìm một chỗ ngồi rồi nói.”
Xem ra cô khó tránh được việc ôn lại chuyện tình của Viên Lỵ Lỵ và Lã Thượng Khôn rồi, nghĩ như vậy, Chu Hải Mạn quyết định không đến bệnh viện thăm Lã Thượng Khôn nữa, vì vậy, cô chỉ vào một quán cà phê bên kia đường, “Chỗ đó thế nào? Điều kiện không tệ.”
“Được.” Viên Lỵ Lỵ gật đầu cười, “Đến chỗ cô tất nhiên phải nghe theo cô rồi.”
Tuy nói mà nghe hay hơn cả hát, nhưng thực ra tất cả đều là giọng khách át giọng chủ, đầu tiên là dùng dáng vẻ đại tiểu thư gọi phục vụ một ly Lam Sơn, mỉm cười hỏi Chu Hải Mạn uống gì rồi nhanh chóng vào vấn đề chính, vẫn là vấn đề Lã Thượng Khôn thuộc về cô, Viên Lỵ Lỵ.
“Tối hôm qua, anh ấy đánh nhau với người ta, bị gãy tay trái nhẹ.” Viên Lỵ Lỵ chú ý đến biểu cảm trên mặt Chu Hải Mạn, tiếp tục nói, “Tôi biết anh ấy đến tìm cô, nhưng vì sao anh ấy lại bị thương, không biết cô Chu có thể giải thích một chút không.”
Gãy xương nhẹ, thật may mắn, không có gì quá đáng lo, Chu Hải Mạn uống cà phê, thản nhiên đáp: “Tối hôm qua tôi uống rượu, lí do vì sao anh ấy bị thương tôi cũng không biết rõ.”
“Cô Chu…” Giọng Viên Lỵ Lỵ thấp hơn một chút, thậm chí mang chút ngạo mạn, “Tôi đã từng nói với cô, tôi là vợ trước của Lã Thượng Khôn.”
“Đúng vậy.” Hơn nữa, không chỉ nói một lần, Chu Hải Mạn gật đầu, “Cô không cần nhấn mạnh với một luật sư về mối quan hệ của các cô, theo quy định của pháp luật, hai người đã không còn là vợ chồng hợp pháp, đôi bên là hai người độc lập, không còn liên quan gì về tình cảm và cuộc sống.”
Viên Lỵ Lỵ không chiếm được ưu thế nhưng cô từ nhỏ đã được cưng chiều nên kiêu căng, chưa chịu bất cứ thiệt thòi gì, sau khi bị Chu Hải Mạn mỉa mai, cô vẫn kìm nén cơn bực bội, vì thế hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi đã quên mất, ngồi trước mặt tôi là một luật sư, luật sư Chu, không phải cô xem việc này theo trình tự pháp luật? Nhưng cô phải biết trên luật pháp không có quan hệ không có nghĩa trên phương diện tình cảm cũng vậy, cô nói pháp luật lạnh băng hay tình cảm ấm nóng, cái nào quan trọng hơn?”
“Bao gồm cả cô và Lã Thượng Khôn sao?” Chu Hải Mạn mỉm cười, nhìn cô một cái, tiếp tục nói: “Cô Viên, cô nói vòng vo nhiều như vậy, có phải muốn nói cho tôi biết rằng tuy cô và Lã Thượng Khôn đã ly hôn nhưng vẫn tồn tại tình cảm đúng không? Cô Viên, cô không thể nói cho tôi biết mục đích hôm nay cô tới đây tìm tôi sao? Ngoài việc hỏi chuyện Lã Thượng Khôn bị thương ra, cô tìm tôi, còn nguyên nhân gì khác?”
Sự bình tĩnh của cô khiến Viên Lỵ Lỵ không thể chấp nhận được, trong thế giới của Viên Lỵ Lỵ, mọi người đều phụ thuộc vào cô, nhưng bây giờ cô nói nhiều như vậy cũng không thể làm dao động tình cảm của Chu Hải Mạn và Lã Thượng Khôn, thái độ hờ hững của Chu Hải Mạn đối với Lã Thượng Khôn làm cô rất tức giận, “Cô rất thông minh, hôm nay tôi tìm cô quả thật là có nguyên nhân khác, Chu Hải Mạn, rời khỏi Lã Thượng Khôn đi, chia tay anh ấy, không dây dưa gì với anh ấy nữa.”
Nếu Viên Lỵ Lỵ thực sự quan tâm đến Lã Thượng Khôn, nếu cô thực sự vì muốn quay lại với Lã Thượng Khôn mà cố gắng, cô sẽ không nói chuyện với cô ấy với giọng điệu như vậy. Hầu như ai cũng biết, Chu Hải Mạn gặp mạnh thì càng mạnh, cô không phải chưa từng gặp qua những thiên kim tiểu thư tính tình ương ngạnh, bị gia đình dạy hư, nghĩ đến việc cả thế giới đều là họ, cô không chỉ một lần cảm khái. Nếu bố mẹ họ thực sự thương yêu họ thì nên dạy họ những quy tắc lế phép cơ bản nhất, có như vậy mới không bị người ta chán ghét.
“Cô Viên, hình như tôi đã nói qua rồi, bây giờ tôi cũng không ngại lặp lại một lần nữa, vấn đề của cô và Lã Thượng Khôn là chuyện của các cô, chuyện giữa tôi và anh ấy cũng chỉ là vấn đề của hai chúng tôi, tôi sẽ không vì lời nói của một mình cô mà phủ nhận mọi thứ giữa tôi và anh ấy, tôi không có nghĩa vụ phải hứa hẹn với cô điều gì, mà cô cũng không có quyền lợi này.”
Cô nói vô cùng rõ ràng, mỗi câu đều có khí phách, Viên Lỵ Lỵ nghĩ đến việc Lã Thượng Khôn lạnh lùng với cô là vì cô gái này, nghĩ đến bản thân cô hạ thấp địa vị của mình cũng vì cô gái này mà cô ấy có thái độ vân đạm phong khinh gạt bỏ hoàn toàn cô và Lã Thượng Khôn, cô ấy dựa vào cái gì mà bĩnh tĩnh được như vậy? Dựa vào cái gì mà chẳng thèm để ý đến cô chứ?
Viên Lỵ Lỵ oán hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không nói được câu nào.
“Cô Viên, nếu cô không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.” Chu Hải Mạn nhìn cô một cái, lấy từ túi ra tiền của hai ly cà phê đặt lên bàn, “Cà phê lần trước là cô mời, bây giờ đến lượt tôi mời cô, nhưng cô Viên, hy vọng về sau tôi và cô sẽ không phải vì vấn đề này mà hẹn nhau uống cà phê nữa, tôi cũng không nhàn rỗi như cô nghĩ.”
Viên Lỵ Lỵ bị cô chọc giận đến mức sắp bốc khói, tâm tình Chu Hải Mạn lại có vẻ rất tốt, người như vậy cần được dạy dỗ, cho dù cô và Lã Thượng Khôn có đưa ra quyết định gì cũng không thể ở trước mặt cô gái này thanh minh, khiêu khích dáng vẻ kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư này, tuyệt đối không phải chuyện cô thích.
“Khoan đã!” Đột nhiên Viên Lỵ Lỵ đứng dậy, gọi Chu Hải Mạn lại, Chu Hải Mạn quay người lại, chưa mở miệng đã thấy một bàn tay đưa lên.
Quả nhiên là đứa trẻ bị dạy hư, Chu Hải Mạn mỉm cười nơi khóe miệng, thân thủ nhanh chóng né được tay cô, sau đó cổ tay Viên Lỵ Lỵ bị Chu Hải Mạn bắt được, “Chậc chậc, tùy tiện ra lệnh cho người khác đã rất không thích hợp, tùy tiện đánh người thì càng không đúng đó.”
“Cô…” Viên Lỵ Lỵ thẹn quá thành giận, mấy lần dùng sức muốn thoát khỏi tay Chu Hải Mạn, “Cô buông tôi ra!”
“Cô cho rằng Lã Thượng Khôn thích cô thì cô có thể kiêu ngạo như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, Lã Thượng Khôn vẫn còn yêu tôi, anh ấy hoàn toàn lừa cô!”
Khi Viên Lỵ Lỵ giương tay muốn đánh Chu Hải Mạn, Tiết Thiệu Luân muốn tiến đến ngăn lại nhưng nghĩ đến Chu Hải Mạn biết Taekwondo, nhất định sẽ bảo vệ được bản thân thì đứng tại chỗ không hề động đậy, mà khi anh muốn bước về phía trước thì lại nghe thấy Viên Lỵ Lỵ nói ra một câu như vậy, anh rất muốn biết Lã Thượng Khôn lừa Chu Hải Mạn như thế nào.
Chu Hải Mạn cầm cổ tay mảnh khảnh của Viên Lỵ Lỵ quơ giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng buông ra, híp mắt cười nói: “Tôi kiêu ngạo? Viên Lỵ Lỵ, chẳng lẽ không ai nói cho cô biết, trên thế giới này không ai kiêu ngạo bằng cô sao?”
“Hừ!” Viên Lỵ Lỵ bị cô nắm cổ tay, dáng vẻ kiêu căng tăng vọt, “Chu Hải Mạn, cô đừng đắc ý, tôi đã có lòng tốt nhắc nhở cô, nhưng cô đã một mực khăng khăng như vậy thì tôi cũng không có gì phải giấu diếm nữa.”
“Trước kia Lã Thượng Khôn lấy cớ đi công tác, cô có biết anh ấy đi đâu không? Không phải anh ấy bảo với cô anh ấy đi Tứ Xuyên chứ? Tôi nói cho cô biết, lúc đó anh ấy luôn ở Hải Nam cùng với tôi. Không tưởng tượng được, hahaha…, đại luật sư Chu kiêu ngạo như vậy cũng sẽ có hoàn cảnh đáng thương này.” Viên Lỵ Lỵ cười to vài tiếng, tiếp tục nói, “Chúng tôi ở Hải Nam cùng nhau trải qua quãng thời gian vui vẻ, luật sư Chu, cô không ngại dùng trí thông minh của cô mà suy nghĩ một chút, nếu anh ấy không có chút tình cảm nào với tôi thì sao có thể nhận lời mời của tôi, cùng tôi tới Hải Nam hưởng thụ thế giới chỉ có hai người.”
“Sao anh ấy có thể gặp cô khi đang ở trên giường triền miên thể hiện tình cảm với tôi? Chu Hải Mạn, vốn dĩ tôi không muốn nói cho cô biết, nếu cô thông minh, bằng lòng rời xa Lã Thượng Khôn là tốt nhất, nhưng cô vẫn u mê không tỉnh ngộ, cho rằng Lã Thượng Khôn thật sự thích cô sao? Anh ấy chẳng qua là…”
“Anh ấy chẳng qua là muốn giữ cô gái cứng cỏi này mà thôi.” Viên Lỵ Lỵ còn chưa nói hết đã bị một người khác nói tiếp, đó là âm thanh rất quen thuộc đối với Chu Hải Mạn.
Quả nhiên, xoay người theo hướng âm thanh phát ra, người đàn ông khôi ngô tuấn tú với chiếc áo sơ mi trắng, quần đen bình thường không phải Tiết Thiệu Luân thì có thể là ai? Chẳng qua trên cổ anh ta có thêm một băng vải nâng một cánh tay lên… Là do tối hôm qua bị Lã Thượng Khôn đánh sao?
Tuy rằng khuôn mặt bị như vậy nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến phong độ của đại thiếu gia Tiết, một người đàn ông cực phẩm như vậy khiến cho Viên Lỵ Lỵ rất hiếu kỳ, “Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng.” Tiết Thiệu Luân chậm rãi đi tới phía các cô, cuối cùng đứng lại bên cạnh Chu Hải Mạn, “Quan trọng là cô thực sự biết yêu một người đàn ông như thế nào sao?”
Viên Lỵ Lỵ nhìn anh, hừ lạnh nói: “Anh biết sao?”
“Tôi? Tôi tất nhiên…” nhìn qua dáng vẻ cố gắng nhịn cười của Chu Hải Mạn, Tiết Thiệu Luân biết cô chắc chắn lại bóp méo sự lí giải rồi, chỉ có điều cô còn biết cười đã nói lên toàn bộ tấm lòng trong sáng, “Tôi tất nhiên là biết, bởi vì tôi cũng là đàn ông thôi.”
Khóe miệng Viên Lỵ Lỵ co rúm, tiếp tục lặp lại vấn đề của cô: “Anh là ai?”
Tiết Thiệu Luân cười nhìn cô một cái, nhàn nhã ngồi vào chỗ Chu Hải Mạn vừa ngồi, “Tôi là ai? Vấn đề này để sau khi cô nghe tôi nói xong hỏi lại cũng không muộn. Tôi với cô gái đứng cạnh cô có chút giao tình cho nên không nhịn được thay cô ấy nói mấy câu.”
“Cô xem cô ấy chỉ có một đầu tóc ngắn, luật sư Chu thực sự không thích dây dưa không rõ nhưng cô ấy luôn nhẫn nại khi bị cô đánh, haiz…. Cô đừng nhìn tôi, tuy rằng tôi nói chuyện có chút khó nghe nhưng đều là lời nói thật.”
“Kỳ thật, tôi muốn nói, cô muốn cứu vãn lại, áp bức người phụ nữ bên cạnh anh ta rời đi, chẳng bằng tự kiểm điểm một chút, khi cô và Lã Thượng Khôn vẫn là vợ chồng hợp pháp sao không giữ chặt anh ta, cô phải biết rằng thời gian hai năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, bao gồm tình cảm của một người.”
“Hơn nữa, nếu cô cứ tiếp tục làm theo ý mình như vậy, cho dù dựa vào một chút thủ đoạn cách ly Lã Thượng Khôn với người phụ nữ khác, thậm chí một lần nữa đưa anh ta trở về bên cạnh cô, cũng không có khả năng giữ được trái tim anh ta, đến lúc đó, Lã Thượng Khôn lại rời xa cô thì cô sẽ lại oán trách ai?”
“Anh câm miệng!” Viên Lỵ Lỵ hung hăng trừng mắt nhìn Tiết Thiệu Luân nhưng khí thế nói chuyện rõ ràng giảm bớt vì chột dạ không ít.
Tiết Thiệu Luân đối mặt với dáng vẻ không có văn hóa của cô, tính tình lại rất tốt, “Cô Viên, tôi hy vọng lời tôi nói ra hôm nay cô sẽ để ở trong lòng. Trên thế giới này không một người đàn ông nào vui vẻ khi lúc nào cũng bị nhắc nhở rằng anh ta thành công là nhờ một người phụ nữ, hơn nữa còn không ngừng đụng chạm tới người phụ nữ quan trọng hay chính là vợ của anh ta, cô đã thích tính kiêu ngạo của anh ta thì chẳng lẽ ngay cả tự tôn cũng không cho anh ta!”
“Đây là nguyên tắc cơ bản, huống chi…” Tiết Thiệu Luân nhìn cô, khẽ cười nói: “Cô chắc chắn hai người vẫn còn tình cảm chứ?”
Viên Lỵ Lỵ bị Tiết Thiệu Luân chặn họng không nói nên lời, lúc trước vì muốn anh chú ý đến cô, muốn anh ở bên cạnh cô mà cô không chỉ một lần cảnh cáo anh, tất cả những gì anh có được đều là cô cho, nếu rời xa cô anh chỉ còn hai bàn tay trắng. Nhưng cô cũng không biết, trên thế giới này, tôn nghiêm và kiêu ngạo còn quan trọng hơn sự thành công trong sự nghiệp nên cô càng cao ngạo, cố tình gây sự thì càng đưa anh rời xa cô hơn.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Tiết Thiệu Luân đứng lên, cười với Viên Lỵ Lỵ một tiếng, trả lời: “Từng có người khen tôi là chuyên gia tư vấn tình cảm.”
Nhưng Chu Hải Mạn còn chưa quyết định đi hay không thì việc đụng mặt Viên Lỵ Lỵ khiến cô thật đau đầu, đúng là âm hồn không tan, ngay cả nhà của cô cũng có thể tìm đến.
“Thật khéo, tôi đang muốn tìm cô.” Viên Lỵ Lỵ cười với cô rồi nói: “Cô muốn ra ngoài sao?”
“Cũng không có việc gì gấp.” Chu Hải Mạn lắc đầu nhẹ, “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Chúng ta…” Viên Lỵ Lỵ nhìn xung quanh, “Tìm một chỗ ngồi rồi nói.”
Xem ra cô khó tránh được việc ôn lại chuyện tình của Viên Lỵ Lỵ và Lã Thượng Khôn rồi, nghĩ như vậy, Chu Hải Mạn quyết định không đến bệnh viện thăm Lã Thượng Khôn nữa, vì vậy, cô chỉ vào một quán cà phê bên kia đường, “Chỗ đó thế nào? Điều kiện không tệ.”
“Được.” Viên Lỵ Lỵ gật đầu cười, “Đến chỗ cô tất nhiên phải nghe theo cô rồi.”
Tuy nói mà nghe hay hơn cả hát, nhưng thực ra tất cả đều là giọng khách át giọng chủ, đầu tiên là dùng dáng vẻ đại tiểu thư gọi phục vụ một ly Lam Sơn, mỉm cười hỏi Chu Hải Mạn uống gì rồi nhanh chóng vào vấn đề chính, vẫn là vấn đề Lã Thượng Khôn thuộc về cô, Viên Lỵ Lỵ.
“Tối hôm qua, anh ấy đánh nhau với người ta, bị gãy tay trái nhẹ.” Viên Lỵ Lỵ chú ý đến biểu cảm trên mặt Chu Hải Mạn, tiếp tục nói, “Tôi biết anh ấy đến tìm cô, nhưng vì sao anh ấy lại bị thương, không biết cô Chu có thể giải thích một chút không.”
Gãy xương nhẹ, thật may mắn, không có gì quá đáng lo, Chu Hải Mạn uống cà phê, thản nhiên đáp: “Tối hôm qua tôi uống rượu, lí do vì sao anh ấy bị thương tôi cũng không biết rõ.”
“Cô Chu…” Giọng Viên Lỵ Lỵ thấp hơn một chút, thậm chí mang chút ngạo mạn, “Tôi đã từng nói với cô, tôi là vợ trước của Lã Thượng Khôn.”
“Đúng vậy.” Hơn nữa, không chỉ nói một lần, Chu Hải Mạn gật đầu, “Cô không cần nhấn mạnh với một luật sư về mối quan hệ của các cô, theo quy định của pháp luật, hai người đã không còn là vợ chồng hợp pháp, đôi bên là hai người độc lập, không còn liên quan gì về tình cảm và cuộc sống.”
Viên Lỵ Lỵ không chiếm được ưu thế nhưng cô từ nhỏ đã được cưng chiều nên kiêu căng, chưa chịu bất cứ thiệt thòi gì, sau khi bị Chu Hải Mạn mỉa mai, cô vẫn kìm nén cơn bực bội, vì thế hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi đã quên mất, ngồi trước mặt tôi là một luật sư, luật sư Chu, không phải cô xem việc này theo trình tự pháp luật? Nhưng cô phải biết trên luật pháp không có quan hệ không có nghĩa trên phương diện tình cảm cũng vậy, cô nói pháp luật lạnh băng hay tình cảm ấm nóng, cái nào quan trọng hơn?”
“Bao gồm cả cô và Lã Thượng Khôn sao?” Chu Hải Mạn mỉm cười, nhìn cô một cái, tiếp tục nói: “Cô Viên, cô nói vòng vo nhiều như vậy, có phải muốn nói cho tôi biết rằng tuy cô và Lã Thượng Khôn đã ly hôn nhưng vẫn tồn tại tình cảm đúng không? Cô Viên, cô không thể nói cho tôi biết mục đích hôm nay cô tới đây tìm tôi sao? Ngoài việc hỏi chuyện Lã Thượng Khôn bị thương ra, cô tìm tôi, còn nguyên nhân gì khác?”
Sự bình tĩnh của cô khiến Viên Lỵ Lỵ không thể chấp nhận được, trong thế giới của Viên Lỵ Lỵ, mọi người đều phụ thuộc vào cô, nhưng bây giờ cô nói nhiều như vậy cũng không thể làm dao động tình cảm của Chu Hải Mạn và Lã Thượng Khôn, thái độ hờ hững của Chu Hải Mạn đối với Lã Thượng Khôn làm cô rất tức giận, “Cô rất thông minh, hôm nay tôi tìm cô quả thật là có nguyên nhân khác, Chu Hải Mạn, rời khỏi Lã Thượng Khôn đi, chia tay anh ấy, không dây dưa gì với anh ấy nữa.”
Nếu Viên Lỵ Lỵ thực sự quan tâm đến Lã Thượng Khôn, nếu cô thực sự vì muốn quay lại với Lã Thượng Khôn mà cố gắng, cô sẽ không nói chuyện với cô ấy với giọng điệu như vậy. Hầu như ai cũng biết, Chu Hải Mạn gặp mạnh thì càng mạnh, cô không phải chưa từng gặp qua những thiên kim tiểu thư tính tình ương ngạnh, bị gia đình dạy hư, nghĩ đến việc cả thế giới đều là họ, cô không chỉ một lần cảm khái. Nếu bố mẹ họ thực sự thương yêu họ thì nên dạy họ những quy tắc lế phép cơ bản nhất, có như vậy mới không bị người ta chán ghét.
“Cô Viên, hình như tôi đã nói qua rồi, bây giờ tôi cũng không ngại lặp lại một lần nữa, vấn đề của cô và Lã Thượng Khôn là chuyện của các cô, chuyện giữa tôi và anh ấy cũng chỉ là vấn đề của hai chúng tôi, tôi sẽ không vì lời nói của một mình cô mà phủ nhận mọi thứ giữa tôi và anh ấy, tôi không có nghĩa vụ phải hứa hẹn với cô điều gì, mà cô cũng không có quyền lợi này.”
Cô nói vô cùng rõ ràng, mỗi câu đều có khí phách, Viên Lỵ Lỵ nghĩ đến việc Lã Thượng Khôn lạnh lùng với cô là vì cô gái này, nghĩ đến bản thân cô hạ thấp địa vị của mình cũng vì cô gái này mà cô ấy có thái độ vân đạm phong khinh gạt bỏ hoàn toàn cô và Lã Thượng Khôn, cô ấy dựa vào cái gì mà bĩnh tĩnh được như vậy? Dựa vào cái gì mà chẳng thèm để ý đến cô chứ?
Viên Lỵ Lỵ oán hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không nói được câu nào.
“Cô Viên, nếu cô không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.” Chu Hải Mạn nhìn cô một cái, lấy từ túi ra tiền của hai ly cà phê đặt lên bàn, “Cà phê lần trước là cô mời, bây giờ đến lượt tôi mời cô, nhưng cô Viên, hy vọng về sau tôi và cô sẽ không phải vì vấn đề này mà hẹn nhau uống cà phê nữa, tôi cũng không nhàn rỗi như cô nghĩ.”
Viên Lỵ Lỵ bị cô chọc giận đến mức sắp bốc khói, tâm tình Chu Hải Mạn lại có vẻ rất tốt, người như vậy cần được dạy dỗ, cho dù cô và Lã Thượng Khôn có đưa ra quyết định gì cũng không thể ở trước mặt cô gái này thanh minh, khiêu khích dáng vẻ kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư này, tuyệt đối không phải chuyện cô thích.
“Khoan đã!” Đột nhiên Viên Lỵ Lỵ đứng dậy, gọi Chu Hải Mạn lại, Chu Hải Mạn quay người lại, chưa mở miệng đã thấy một bàn tay đưa lên.
Quả nhiên là đứa trẻ bị dạy hư, Chu Hải Mạn mỉm cười nơi khóe miệng, thân thủ nhanh chóng né được tay cô, sau đó cổ tay Viên Lỵ Lỵ bị Chu Hải Mạn bắt được, “Chậc chậc, tùy tiện ra lệnh cho người khác đã rất không thích hợp, tùy tiện đánh người thì càng không đúng đó.”
“Cô…” Viên Lỵ Lỵ thẹn quá thành giận, mấy lần dùng sức muốn thoát khỏi tay Chu Hải Mạn, “Cô buông tôi ra!”
“Cô cho rằng Lã Thượng Khôn thích cô thì cô có thể kiêu ngạo như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, Lã Thượng Khôn vẫn còn yêu tôi, anh ấy hoàn toàn lừa cô!”
Khi Viên Lỵ Lỵ giương tay muốn đánh Chu Hải Mạn, Tiết Thiệu Luân muốn tiến đến ngăn lại nhưng nghĩ đến Chu Hải Mạn biết Taekwondo, nhất định sẽ bảo vệ được bản thân thì đứng tại chỗ không hề động đậy, mà khi anh muốn bước về phía trước thì lại nghe thấy Viên Lỵ Lỵ nói ra một câu như vậy, anh rất muốn biết Lã Thượng Khôn lừa Chu Hải Mạn như thế nào.
Chu Hải Mạn cầm cổ tay mảnh khảnh của Viên Lỵ Lỵ quơ giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng buông ra, híp mắt cười nói: “Tôi kiêu ngạo? Viên Lỵ Lỵ, chẳng lẽ không ai nói cho cô biết, trên thế giới này không ai kiêu ngạo bằng cô sao?”
“Hừ!” Viên Lỵ Lỵ bị cô nắm cổ tay, dáng vẻ kiêu căng tăng vọt, “Chu Hải Mạn, cô đừng đắc ý, tôi đã có lòng tốt nhắc nhở cô, nhưng cô đã một mực khăng khăng như vậy thì tôi cũng không có gì phải giấu diếm nữa.”
“Trước kia Lã Thượng Khôn lấy cớ đi công tác, cô có biết anh ấy đi đâu không? Không phải anh ấy bảo với cô anh ấy đi Tứ Xuyên chứ? Tôi nói cho cô biết, lúc đó anh ấy luôn ở Hải Nam cùng với tôi. Không tưởng tượng được, hahaha…, đại luật sư Chu kiêu ngạo như vậy cũng sẽ có hoàn cảnh đáng thương này.” Viên Lỵ Lỵ cười to vài tiếng, tiếp tục nói, “Chúng tôi ở Hải Nam cùng nhau trải qua quãng thời gian vui vẻ, luật sư Chu, cô không ngại dùng trí thông minh của cô mà suy nghĩ một chút, nếu anh ấy không có chút tình cảm nào với tôi thì sao có thể nhận lời mời của tôi, cùng tôi tới Hải Nam hưởng thụ thế giới chỉ có hai người.”
“Sao anh ấy có thể gặp cô khi đang ở trên giường triền miên thể hiện tình cảm với tôi? Chu Hải Mạn, vốn dĩ tôi không muốn nói cho cô biết, nếu cô thông minh, bằng lòng rời xa Lã Thượng Khôn là tốt nhất, nhưng cô vẫn u mê không tỉnh ngộ, cho rằng Lã Thượng Khôn thật sự thích cô sao? Anh ấy chẳng qua là…”
“Anh ấy chẳng qua là muốn giữ cô gái cứng cỏi này mà thôi.” Viên Lỵ Lỵ còn chưa nói hết đã bị một người khác nói tiếp, đó là âm thanh rất quen thuộc đối với Chu Hải Mạn.
Quả nhiên, xoay người theo hướng âm thanh phát ra, người đàn ông khôi ngô tuấn tú với chiếc áo sơ mi trắng, quần đen bình thường không phải Tiết Thiệu Luân thì có thể là ai? Chẳng qua trên cổ anh ta có thêm một băng vải nâng một cánh tay lên… Là do tối hôm qua bị Lã Thượng Khôn đánh sao?
Tuy rằng khuôn mặt bị như vậy nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến phong độ của đại thiếu gia Tiết, một người đàn ông cực phẩm như vậy khiến cho Viên Lỵ Lỵ rất hiếu kỳ, “Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng.” Tiết Thiệu Luân chậm rãi đi tới phía các cô, cuối cùng đứng lại bên cạnh Chu Hải Mạn, “Quan trọng là cô thực sự biết yêu một người đàn ông như thế nào sao?”
Viên Lỵ Lỵ nhìn anh, hừ lạnh nói: “Anh biết sao?”
“Tôi? Tôi tất nhiên…” nhìn qua dáng vẻ cố gắng nhịn cười của Chu Hải Mạn, Tiết Thiệu Luân biết cô chắc chắn lại bóp méo sự lí giải rồi, chỉ có điều cô còn biết cười đã nói lên toàn bộ tấm lòng trong sáng, “Tôi tất nhiên là biết, bởi vì tôi cũng là đàn ông thôi.”
Khóe miệng Viên Lỵ Lỵ co rúm, tiếp tục lặp lại vấn đề của cô: “Anh là ai?”
Tiết Thiệu Luân cười nhìn cô một cái, nhàn nhã ngồi vào chỗ Chu Hải Mạn vừa ngồi, “Tôi là ai? Vấn đề này để sau khi cô nghe tôi nói xong hỏi lại cũng không muộn. Tôi với cô gái đứng cạnh cô có chút giao tình cho nên không nhịn được thay cô ấy nói mấy câu.”
“Cô xem cô ấy chỉ có một đầu tóc ngắn, luật sư Chu thực sự không thích dây dưa không rõ nhưng cô ấy luôn nhẫn nại khi bị cô đánh, haiz…. Cô đừng nhìn tôi, tuy rằng tôi nói chuyện có chút khó nghe nhưng đều là lời nói thật.”
“Kỳ thật, tôi muốn nói, cô muốn cứu vãn lại, áp bức người phụ nữ bên cạnh anh ta rời đi, chẳng bằng tự kiểm điểm một chút, khi cô và Lã Thượng Khôn vẫn là vợ chồng hợp pháp sao không giữ chặt anh ta, cô phải biết rằng thời gian hai năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, bao gồm tình cảm của một người.”
“Hơn nữa, nếu cô cứ tiếp tục làm theo ý mình như vậy, cho dù dựa vào một chút thủ đoạn cách ly Lã Thượng Khôn với người phụ nữ khác, thậm chí một lần nữa đưa anh ta trở về bên cạnh cô, cũng không có khả năng giữ được trái tim anh ta, đến lúc đó, Lã Thượng Khôn lại rời xa cô thì cô sẽ lại oán trách ai?”
“Anh câm miệng!” Viên Lỵ Lỵ hung hăng trừng mắt nhìn Tiết Thiệu Luân nhưng khí thế nói chuyện rõ ràng giảm bớt vì chột dạ không ít.
Tiết Thiệu Luân đối mặt với dáng vẻ không có văn hóa của cô, tính tình lại rất tốt, “Cô Viên, tôi hy vọng lời tôi nói ra hôm nay cô sẽ để ở trong lòng. Trên thế giới này không một người đàn ông nào vui vẻ khi lúc nào cũng bị nhắc nhở rằng anh ta thành công là nhờ một người phụ nữ, hơn nữa còn không ngừng đụng chạm tới người phụ nữ quan trọng hay chính là vợ của anh ta, cô đã thích tính kiêu ngạo của anh ta thì chẳng lẽ ngay cả tự tôn cũng không cho anh ta!”
“Đây là nguyên tắc cơ bản, huống chi…” Tiết Thiệu Luân nhìn cô, khẽ cười nói: “Cô chắc chắn hai người vẫn còn tình cảm chứ?”
Viên Lỵ Lỵ bị Tiết Thiệu Luân chặn họng không nói nên lời, lúc trước vì muốn anh chú ý đến cô, muốn anh ở bên cạnh cô mà cô không chỉ một lần cảnh cáo anh, tất cả những gì anh có được đều là cô cho, nếu rời xa cô anh chỉ còn hai bàn tay trắng. Nhưng cô cũng không biết, trên thế giới này, tôn nghiêm và kiêu ngạo còn quan trọng hơn sự thành công trong sự nghiệp nên cô càng cao ngạo, cố tình gây sự thì càng đưa anh rời xa cô hơn.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Tiết Thiệu Luân đứng lên, cười với Viên Lỵ Lỵ một tiếng, trả lời: “Từng có người khen tôi là chuyên gia tư vấn tình cảm.”
Tác giả :
Uyển Uyển