Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Chương 93: Thiếu phu nhân, 12 giờ không gặp không về!
Trang Nại Nại cũng đưa tay ra bắt tay với Mino. Nhưng trong nháy mắt bàn tay hai người họ chạm vào nhau thì Trang Nại Nại có hơi sững sờ, tay của Mino không giống con người cô ta, con người thì ấm áp nhưng bàn tay thì lạnh ngắt.
Trang Nại Nại không để tâm đến vấn đề này, hỏi sang chuyện khác: “Cô biết tôi sao?”
Mino cười: “Là chuyện trước kia thôi, nhưng lúc đó chắc hẳn cô không chú ý đến tôi đâu.”
Nói đến đây cô ta cũng không nói nhiều nữa mà nhìn về phía Quý Thần: “Trợ lý Quý Thần, cô Trang đây muốn đến phòng nào vậy?”
Quý Thần cười nói: “Vẫn làm theo quy định cũ thôi, nghe cô sắp xếp.”
Mino quay sang nhìn Trang Nại Nại: “Cô Trang muốn tới phòng nào?”
Trang Nại Nại cắn môi, đang định nói thì Mino đã nhíu mày nói: “Bên thiết kế sân khấu hình như đang thiếu người, cô cảm thấy thế nào?”
Lời đã ra tới miệng của Trang Nại Nại lại nuốt xuống.
Cô cảm thấy thế nào sao?
Người ta đã nói là thiết kế sân khấu rồi thì cô còn lựa chọn nào khác sao?
Cái người tên Mino này nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện, thế nhưng đâu phải thực sự dễ nói đâu. Nếu không thì người ta làm sao có thể ngồi vững ở cái ghế trưởng bộ phận chứ!
Trang Nại Nại cúi đầu đáp: “Uhm, tốt lắm.”
Mino nhấc điện thoại bàn lên gọi thư kí của mình vào: “Cô mang cô Trang đây đến phòng thiết kế sân khấu đi, để cô ấy làm quen với tổ trưởng bên đó, đồng thời sắp xếp một vị trí cho cô ấy.”
“Vâng.”
Trang Nại Nại theo trợ lý rời đi, Mino cười sâu xa nhìn về Quý Thần: “Trợ lý Quý Thần, người mà anh đích thân đưa tới đây có lai lịch thế nào vậy?”
Quý Thần ngập ngừng một lúc rồi nói: “Lai lịch cụ thể thế nào thì tôi cũng không tiện tiết lộ, cơ mà cô cứ để ý đến cô ấy một chút là được rồi.”
Mino nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, cô ta cúi đầu cười nhạt: “Ok, tôi biết rồi.”
Mino là một người thông minh, Quý Thần không cần nói nhiều thì cô ta vẫn hiểu được. Hiện tại, anh ta còn phải đi lên lầu báo cáo cho Tư Chính Đình chuyện của công ty sự kiện Thế Kỷ Mới, vì vậy cũng nhanh chóng rời đi.
Trang Nại Nại theo chân thư ký của Mino đến tổ thiết kế sân khấu, lúc đi qua một khu làm việc nào đó thì cô nhạy cảm quay đầu lại, sau đó thấy được trên màn hình máy tính của một người đang quay lưng về phía cửa là một thiết kế trang phục mùa đông, còn đang vẽ dở.
Con mắt của Trang Nại Nại sáng lên, bước chân cũng hơi dừng lại, nhìn chằm chằm vào bản thiết kế kia.
Cô mới dừng lại hai giây đã thấy Lý Lệ đi rất xa rồi, Trang Nại Nại đành cắn môi một cái rồi lưu luyến rời đi.
Trưởng phòng thiết kế sân khấu là một ông chú chừng bốn mươi tuổi, tính cách cũng trầm ổn. Sau khi ông ta nghe được Lý Lệ giới thiệu Trang Nại Nại thì sắp xếp một chỗ trống cho cô ngồi xuống, sau đó cười ha hả vỗ vai cô: “Được rồi, nếu đã gia nhập vào đại gia đình của chúng ta rồi thì cố gắng làm việc cho tốt!”
Nói mấy lời khách sáo xong thì ai nấy bắt đầu công việc của mình.
Trang Nại Nại rảnh rỗi ngồi một góc, cũng không ai để ý đến cô. Cô lấy di động ra nhìn thì phát hiện đã 11 giờ 50 rồi, sắp đến giờ nghỉ trưa.
Đúng lúc ấy thì có một tin nhắn được gửi tới.
Trang Nại Nại mở ra thì phát hiện người gửi là Quý Thần: [Thiếu phu nhân, 12 giờ hãy lên nhà hàng ở tầng cao nhất trình diện.]
Trang Nại Nại lập tức trợn tròn mắt.
Đây là có ý gì?
Định để cô lên nhà hàng ở tầng cao nhất ăn trưa sao?
Nhưng mà tầng cao nhất chẳng phải là khu làm việc của tổng giám đốc à?
Cô đi đến đó chẳng phải là sẽ đụng mặt Tư Chính Đình sao?
A a a a!
Vừa rồi vì chuyện xưng hô mà đắc tội với Tư Chính Đình, lúc này mà gặp thì kiểu gì cũng phải có một cách gọi chứ?!”
Chẳng lẽ muốn cô phải gọi là... ông xã?! Hay gọi là mẹ mày???!
Trang Nại Nại lấy di động lên mạng tra cứu một chút, sau đó thì khuôn mặt lập tức trắng bệch.
Trang Nại Nại không để tâm đến vấn đề này, hỏi sang chuyện khác: “Cô biết tôi sao?”
Mino cười: “Là chuyện trước kia thôi, nhưng lúc đó chắc hẳn cô không chú ý đến tôi đâu.”
Nói đến đây cô ta cũng không nói nhiều nữa mà nhìn về phía Quý Thần: “Trợ lý Quý Thần, cô Trang đây muốn đến phòng nào vậy?”
Quý Thần cười nói: “Vẫn làm theo quy định cũ thôi, nghe cô sắp xếp.”
Mino quay sang nhìn Trang Nại Nại: “Cô Trang muốn tới phòng nào?”
Trang Nại Nại cắn môi, đang định nói thì Mino đã nhíu mày nói: “Bên thiết kế sân khấu hình như đang thiếu người, cô cảm thấy thế nào?”
Lời đã ra tới miệng của Trang Nại Nại lại nuốt xuống.
Cô cảm thấy thế nào sao?
Người ta đã nói là thiết kế sân khấu rồi thì cô còn lựa chọn nào khác sao?
Cái người tên Mino này nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện, thế nhưng đâu phải thực sự dễ nói đâu. Nếu không thì người ta làm sao có thể ngồi vững ở cái ghế trưởng bộ phận chứ!
Trang Nại Nại cúi đầu đáp: “Uhm, tốt lắm.”
Mino nhấc điện thoại bàn lên gọi thư kí của mình vào: “Cô mang cô Trang đây đến phòng thiết kế sân khấu đi, để cô ấy làm quen với tổ trưởng bên đó, đồng thời sắp xếp một vị trí cho cô ấy.”
“Vâng.”
Trang Nại Nại theo trợ lý rời đi, Mino cười sâu xa nhìn về Quý Thần: “Trợ lý Quý Thần, người mà anh đích thân đưa tới đây có lai lịch thế nào vậy?”
Quý Thần ngập ngừng một lúc rồi nói: “Lai lịch cụ thể thế nào thì tôi cũng không tiện tiết lộ, cơ mà cô cứ để ý đến cô ấy một chút là được rồi.”
Mino nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, cô ta cúi đầu cười nhạt: “Ok, tôi biết rồi.”
Mino là một người thông minh, Quý Thần không cần nói nhiều thì cô ta vẫn hiểu được. Hiện tại, anh ta còn phải đi lên lầu báo cáo cho Tư Chính Đình chuyện của công ty sự kiện Thế Kỷ Mới, vì vậy cũng nhanh chóng rời đi.
Trang Nại Nại theo chân thư ký của Mino đến tổ thiết kế sân khấu, lúc đi qua một khu làm việc nào đó thì cô nhạy cảm quay đầu lại, sau đó thấy được trên màn hình máy tính của một người đang quay lưng về phía cửa là một thiết kế trang phục mùa đông, còn đang vẽ dở.
Con mắt của Trang Nại Nại sáng lên, bước chân cũng hơi dừng lại, nhìn chằm chằm vào bản thiết kế kia.
Cô mới dừng lại hai giây đã thấy Lý Lệ đi rất xa rồi, Trang Nại Nại đành cắn môi một cái rồi lưu luyến rời đi.
Trưởng phòng thiết kế sân khấu là một ông chú chừng bốn mươi tuổi, tính cách cũng trầm ổn. Sau khi ông ta nghe được Lý Lệ giới thiệu Trang Nại Nại thì sắp xếp một chỗ trống cho cô ngồi xuống, sau đó cười ha hả vỗ vai cô: “Được rồi, nếu đã gia nhập vào đại gia đình của chúng ta rồi thì cố gắng làm việc cho tốt!”
Nói mấy lời khách sáo xong thì ai nấy bắt đầu công việc của mình.
Trang Nại Nại rảnh rỗi ngồi một góc, cũng không ai để ý đến cô. Cô lấy di động ra nhìn thì phát hiện đã 11 giờ 50 rồi, sắp đến giờ nghỉ trưa.
Đúng lúc ấy thì có một tin nhắn được gửi tới.
Trang Nại Nại mở ra thì phát hiện người gửi là Quý Thần: [Thiếu phu nhân, 12 giờ hãy lên nhà hàng ở tầng cao nhất trình diện.]
Trang Nại Nại lập tức trợn tròn mắt.
Đây là có ý gì?
Định để cô lên nhà hàng ở tầng cao nhất ăn trưa sao?
Nhưng mà tầng cao nhất chẳng phải là khu làm việc của tổng giám đốc à?
Cô đi đến đó chẳng phải là sẽ đụng mặt Tư Chính Đình sao?
A a a a!
Vừa rồi vì chuyện xưng hô mà đắc tội với Tư Chính Đình, lúc này mà gặp thì kiểu gì cũng phải có một cách gọi chứ?!”
Chẳng lẽ muốn cô phải gọi là... ông xã?! Hay gọi là mẹ mày???!
Trang Nại Nại lấy di động lên mạng tra cứu một chút, sau đó thì khuôn mặt lập tức trắng bệch.
Tác giả :
Công Tử Diễn