Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Chương 320: Mong anh tin em (18)
Hét xong, ngay cả chính cô cũng sợ ngây người.
Cô đang làm chuyện mất mặt gì đây?
Nếu đã mất mặt, vậy đành mất mặt đến cùng thôi!
Trang Nại Nại quyết định không quan tâm đến mặt mũi nữa, ôm chặt lấy anh hết sức có thể.
Thân thể Tư Chính Đình cứng đờ. Trái tim vốn cứng rắn, lạnh lẽo bởi vì câu này mà có thêm vài phần tình cảm ấm áp. Anh không nhịn được khinh bỉ chính mình, nhìn xem, cô chỉ hơi tỏ vẻ dịu dàng một chút thôi là anh đã buông vũ khí đầu hàng rồi…
Anh nhếch môi, nở nụ cười bất đắc dĩ và chua xót.
Sau đó, nhẫn tâm đẩy cô ra lần nữa.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người… cần gì sao?”
Tư Chính Đình sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện quản gia và mấy người giúp việc đang đứng dưới lầu khiếp sợ nhìn hai người họ. Bọn họ nghe tiếng động nên mở cửa ra xem.
Nhìn người phụ nữ đang ôm lưng mình, Tư Chính Đình thầm thở dài.
Anh lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
Nói xong liền xoay người, lôi Trang Nại Nại vào thư phòng.
“Cạch!”
Cửa phòng bị đóng lại.
Trong thư phòng tối đen.
Trang Nại Nại lảo đảo, theo phản xạ muốn bấm công tắc trên tường, nhưng cổ tay lại đột nhiên bị níu lại, cô sửng sốt hỏi: “Tư Chính Đình?”
“Trang Nại Nại.”
Trong bóng tối, cô chỉ thấy anh cách cô không xa, chứ không thấy được vẻ mặt của anh lúc này. Có điều giọng nói của anh mang theo sự kìm nén dày đặc, trầm thấp hơn bình thường vài phần.
Trang Nại Nại “dạ” một tiếng, sau đó nắm ngược lại tay anh, “Có chuyện gì vậy?”
Anh không nói gì, cứ đứng ở đó.
Tư Chính Đình không biết mình muốn nói gì, chỉ là trong lúc bất chợt không muốn cho cô bật đèn. Dường như nếu làm vậy thì tất cả tối tăm và tính toán có thể chìm vào bóng đêm. Còn nếu mở đèn, nó sẽ hiện rõ mồn một. Mà bọn họ trong bóng đêm còn có thể hòa thuận nói chuyện với nhau.
Nếu mở đèn thì sao?
Mở hay không trời vẫn phải sáng.
Anh im lặng một hồi, rồi buông tay cô ra.
“Tách” một tiếng, đèn trong thư phòng sáng lên.
Bởi vì vừa ở trong bóng đêm nên mắt Trang Nại Nại có chút không thích ứng được ánh sáng trước mặt, cô giơ tay che mắt. Sau khi từ từ thích ứng, cô thả tay xuống, liền thấy Tư Chính Đình đang nhìn cô chằm chằm. Có điều ánh mắt đó hơi kỳ lạ.
Thấy cô nhìn mình, Tư Chính Đình xoay người cầm áo khoác ném lên ghế sofa, sau đó ngồi xuống, không kiên nhẫn hỏi: “Đã trễ rồi, em còn tìm anh có chuyện gì?”
Anh biết mà còn hỏi.
Anh đột nhiên rất muốn biết cô sẽ dùng cách gì để anh giơ cao đánh khẽ Cố Thị?
Trang Nại Nại không đoán được suy nghĩ của Tư Chính Đình. Thấy anh không giống như đang tức giận, bèn ngồi xuống đối diện anh nói: “Tư Chính Đình, em cảm thấy chuyện bản thảo thiết kế có vấn đề.”
Cô mở miệng phân tích đạo lý rõ ràng: “Buổi sáng em không cảm thấy gì là vì tưởng doanh nghiệp Cố Thị sai người trộm bản thảo thiết kế của Đế Hào. Nhưng bây giờ em cảm thấy không thích hợp, em có thể xem bản thảo thiết kế của tập đoàn Đế Hào không?”
Xem bản thảo thiết kế?
Tư Chính Đình híp mắt ném một bản vẽ qua, đó là bản thảo thiết kế của Tư Tĩnh Ngọc.
Trang Nại Nại nhìn thoáng qua liền sốc.
“Sao… sao bản thảo thiết kế của chị lại giống bản thiết kế của em vậy? Có phải có nhầm lẫn gì không?”
Cô đang làm chuyện mất mặt gì đây?
Nếu đã mất mặt, vậy đành mất mặt đến cùng thôi!
Trang Nại Nại quyết định không quan tâm đến mặt mũi nữa, ôm chặt lấy anh hết sức có thể.
Thân thể Tư Chính Đình cứng đờ. Trái tim vốn cứng rắn, lạnh lẽo bởi vì câu này mà có thêm vài phần tình cảm ấm áp. Anh không nhịn được khinh bỉ chính mình, nhìn xem, cô chỉ hơi tỏ vẻ dịu dàng một chút thôi là anh đã buông vũ khí đầu hàng rồi…
Anh nhếch môi, nở nụ cười bất đắc dĩ và chua xót.
Sau đó, nhẫn tâm đẩy cô ra lần nữa.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người… cần gì sao?”
Tư Chính Đình sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện quản gia và mấy người giúp việc đang đứng dưới lầu khiếp sợ nhìn hai người họ. Bọn họ nghe tiếng động nên mở cửa ra xem.
Nhìn người phụ nữ đang ôm lưng mình, Tư Chính Đình thầm thở dài.
Anh lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
Nói xong liền xoay người, lôi Trang Nại Nại vào thư phòng.
“Cạch!”
Cửa phòng bị đóng lại.
Trong thư phòng tối đen.
Trang Nại Nại lảo đảo, theo phản xạ muốn bấm công tắc trên tường, nhưng cổ tay lại đột nhiên bị níu lại, cô sửng sốt hỏi: “Tư Chính Đình?”
“Trang Nại Nại.”
Trong bóng tối, cô chỉ thấy anh cách cô không xa, chứ không thấy được vẻ mặt của anh lúc này. Có điều giọng nói của anh mang theo sự kìm nén dày đặc, trầm thấp hơn bình thường vài phần.
Trang Nại Nại “dạ” một tiếng, sau đó nắm ngược lại tay anh, “Có chuyện gì vậy?”
Anh không nói gì, cứ đứng ở đó.
Tư Chính Đình không biết mình muốn nói gì, chỉ là trong lúc bất chợt không muốn cho cô bật đèn. Dường như nếu làm vậy thì tất cả tối tăm và tính toán có thể chìm vào bóng đêm. Còn nếu mở đèn, nó sẽ hiện rõ mồn một. Mà bọn họ trong bóng đêm còn có thể hòa thuận nói chuyện với nhau.
Nếu mở đèn thì sao?
Mở hay không trời vẫn phải sáng.
Anh im lặng một hồi, rồi buông tay cô ra.
“Tách” một tiếng, đèn trong thư phòng sáng lên.
Bởi vì vừa ở trong bóng đêm nên mắt Trang Nại Nại có chút không thích ứng được ánh sáng trước mặt, cô giơ tay che mắt. Sau khi từ từ thích ứng, cô thả tay xuống, liền thấy Tư Chính Đình đang nhìn cô chằm chằm. Có điều ánh mắt đó hơi kỳ lạ.
Thấy cô nhìn mình, Tư Chính Đình xoay người cầm áo khoác ném lên ghế sofa, sau đó ngồi xuống, không kiên nhẫn hỏi: “Đã trễ rồi, em còn tìm anh có chuyện gì?”
Anh biết mà còn hỏi.
Anh đột nhiên rất muốn biết cô sẽ dùng cách gì để anh giơ cao đánh khẽ Cố Thị?
Trang Nại Nại không đoán được suy nghĩ của Tư Chính Đình. Thấy anh không giống như đang tức giận, bèn ngồi xuống đối diện anh nói: “Tư Chính Đình, em cảm thấy chuyện bản thảo thiết kế có vấn đề.”
Cô mở miệng phân tích đạo lý rõ ràng: “Buổi sáng em không cảm thấy gì là vì tưởng doanh nghiệp Cố Thị sai người trộm bản thảo thiết kế của Đế Hào. Nhưng bây giờ em cảm thấy không thích hợp, em có thể xem bản thảo thiết kế của tập đoàn Đế Hào không?”
Xem bản thảo thiết kế?
Tư Chính Đình híp mắt ném một bản vẽ qua, đó là bản thảo thiết kế của Tư Tĩnh Ngọc.
Trang Nại Nại nhìn thoáng qua liền sốc.
“Sao… sao bản thảo thiết kế của chị lại giống bản thiết kế của em vậy? Có phải có nhầm lẫn gì không?”
Tác giả :
Công Tử Diễn