Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Chương 308: Mong anh tin em (6)
Tư Chính Đình đứng ở cửa, tâm tình vốn bình thản lại vì những lời nói của Cố Tinh San mà nổi sóng.
Trong lòng cô, người quan trọng nhất vẫn luôn là mẹ Trang?
Anh đứng yên đó yên lặng nhìn mọi chuyện.
Trang Nại Nại đưa lưng về phía Tư Chính Đình nên không biết anh đã vào. Nghe Cố Tinh San nói, cô liền nhíu mày, “Cô nói cái gì? Có gan thì nói lại lần nữa!”
Cố Tinh San gọi mẹ Trang là kẻ thứ ba, điều này đã chạm tới điểm mấu chốt của cô. Nếu hôm nay cô không dạy dỗ Cố Tinh San thì cô không xứng là con gái của mẹ.
Cố Tinh San bị giọng điệu của Trang Nại Nại làm cho hoảng sợ, trong nháy mắt nói không ra lời, nhưng thấy Tư Chính Đình đứng sau, lại cắn răng hét lên: “Sao nào? Tôi nói sai sao? Ba bảo chị nhờ người của anh rể giúp đỡ thiết kế vài bộ quần áo, sau đó sẽ cho chị và Trang Mỹ Đình gọi video. Nhưng chị lại vì bà ta mà trộm thiết kế của công ty anh rể cho chúng tôi. Chị có biết chị làm như vậy là hại chết nhà họ Cố không? Trang Nại Nại, sao chị có thể đối xử với chúng tôi như vậy?”
Cố Tinh San ngậm máu phun người, đảo lộn trắng đen!
Trang Nại Nại tức giận đến mức không biết phải làm sao. Cô đang định lên tiếng thì Cố Tinh San đã khóc ầm lên, cắt ngang lời cô, “Trang Nại Nại, chị oán hận nhà họ Cố phải không? Chị không muốn gả cho anh rể nhưng nhà họ Cố vì lợi ích mà ép chị gả. Chị hận ba đúng không, hận ba đưa Trang Mỹ Đình ra nước ngoài... Nhưng không làm thế chị sẽ đào hôn!”
Cố Tinh San nói đến đây, thấy sắc mặt người đàn ông đứng sau Trang Nại Nại càng ngày càng đen thì trong lòng nổi lên sự sảng khoái. Không đợi Trang Nại Nại mở miệng nói, đã tiếp tục hét ầm lên: “Dù ba mẹ có làm gì đi nữa thì vẫn là ba mẹ của chị. Mỗi lần chị về nhà đều nói muốn ly hôn với anh rể, nói anh rể quá đáng sợ, làm chị mỗi ngày đều sống trong hoảng sợ. Ba đã đồng ý với chị, bảo chị gắng nhịn thêm thời gian nữa, sao chị còn muốn hại chúng tôi? Cố Khuynh Nhan! Lòng dạ chị thật độc ác! Chị làm như vậy sẽ làm… ba mẹ thất vọng… anh rể thất vọng.”
Cô ta nói một hơi sau đó cúi đầu khóc thút thít, lúc Trang Nại Nại muốn nói thì cô ta nhìn ra sau cô hét lên: “Anh rể, là chị trộm bản thảo thiết kế, doanh nghiệp nhà họ Cố không biết gì hết, xin đừng giận chó đánh mèo nhà họ Cố được không?”
Anh rể?
Trang Nại Nại quay phắt đầu lại, không biết Tư Chính Đình đứng ở sau cô từ lúc nào. Bên trong con ngươi đen nhánh của anh sôi trào các loại tâm trạng phức tạp. Hai tay anh buông thõng xuống, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, dường như đang cố gắng đè nén lửa giận.
Trang Nại Nại nhìn anh như thế liền hoảng sợ, thì ra những lời nửa thật nửa giả của Cố Tinh San là để kích thích Tư Chính Đình. Cô muốn giải thích tất cả, nhưng lại không thốt nên lời.
Đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, sau đó chọn ra chuyện quan trọng nhất nói: “Em không trộm bản thảo thiết kế!”
Nói xong câu đó, cô bước lên một bước khoác tay Tư Chính Đình. Giờ phút này, sự khủng hoảng đã chiếm chọn tâm trí cô. Cô biết, đỉnh cao của nói dối là nói chín phần thật, một phần giả. Những gì Cố Tinh San vừa nói quá hoàn mỹ, thậm chí còn có một số câu cô không cách nào phản bác.
Trong lòng cô, người quan trọng nhất vẫn luôn là mẹ Trang?
Anh đứng yên đó yên lặng nhìn mọi chuyện.
Trang Nại Nại đưa lưng về phía Tư Chính Đình nên không biết anh đã vào. Nghe Cố Tinh San nói, cô liền nhíu mày, “Cô nói cái gì? Có gan thì nói lại lần nữa!”
Cố Tinh San gọi mẹ Trang là kẻ thứ ba, điều này đã chạm tới điểm mấu chốt của cô. Nếu hôm nay cô không dạy dỗ Cố Tinh San thì cô không xứng là con gái của mẹ.
Cố Tinh San bị giọng điệu của Trang Nại Nại làm cho hoảng sợ, trong nháy mắt nói không ra lời, nhưng thấy Tư Chính Đình đứng sau, lại cắn răng hét lên: “Sao nào? Tôi nói sai sao? Ba bảo chị nhờ người của anh rể giúp đỡ thiết kế vài bộ quần áo, sau đó sẽ cho chị và Trang Mỹ Đình gọi video. Nhưng chị lại vì bà ta mà trộm thiết kế của công ty anh rể cho chúng tôi. Chị có biết chị làm như vậy là hại chết nhà họ Cố không? Trang Nại Nại, sao chị có thể đối xử với chúng tôi như vậy?”
Cố Tinh San ngậm máu phun người, đảo lộn trắng đen!
Trang Nại Nại tức giận đến mức không biết phải làm sao. Cô đang định lên tiếng thì Cố Tinh San đã khóc ầm lên, cắt ngang lời cô, “Trang Nại Nại, chị oán hận nhà họ Cố phải không? Chị không muốn gả cho anh rể nhưng nhà họ Cố vì lợi ích mà ép chị gả. Chị hận ba đúng không, hận ba đưa Trang Mỹ Đình ra nước ngoài... Nhưng không làm thế chị sẽ đào hôn!”
Cố Tinh San nói đến đây, thấy sắc mặt người đàn ông đứng sau Trang Nại Nại càng ngày càng đen thì trong lòng nổi lên sự sảng khoái. Không đợi Trang Nại Nại mở miệng nói, đã tiếp tục hét ầm lên: “Dù ba mẹ có làm gì đi nữa thì vẫn là ba mẹ của chị. Mỗi lần chị về nhà đều nói muốn ly hôn với anh rể, nói anh rể quá đáng sợ, làm chị mỗi ngày đều sống trong hoảng sợ. Ba đã đồng ý với chị, bảo chị gắng nhịn thêm thời gian nữa, sao chị còn muốn hại chúng tôi? Cố Khuynh Nhan! Lòng dạ chị thật độc ác! Chị làm như vậy sẽ làm… ba mẹ thất vọng… anh rể thất vọng.”
Cô ta nói một hơi sau đó cúi đầu khóc thút thít, lúc Trang Nại Nại muốn nói thì cô ta nhìn ra sau cô hét lên: “Anh rể, là chị trộm bản thảo thiết kế, doanh nghiệp nhà họ Cố không biết gì hết, xin đừng giận chó đánh mèo nhà họ Cố được không?”
Anh rể?
Trang Nại Nại quay phắt đầu lại, không biết Tư Chính Đình đứng ở sau cô từ lúc nào. Bên trong con ngươi đen nhánh của anh sôi trào các loại tâm trạng phức tạp. Hai tay anh buông thõng xuống, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, dường như đang cố gắng đè nén lửa giận.
Trang Nại Nại nhìn anh như thế liền hoảng sợ, thì ra những lời nửa thật nửa giả của Cố Tinh San là để kích thích Tư Chính Đình. Cô muốn giải thích tất cả, nhưng lại không thốt nên lời.
Đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, sau đó chọn ra chuyện quan trọng nhất nói: “Em không trộm bản thảo thiết kế!”
Nói xong câu đó, cô bước lên một bước khoác tay Tư Chính Đình. Giờ phút này, sự khủng hoảng đã chiếm chọn tâm trí cô. Cô biết, đỉnh cao của nói dối là nói chín phần thật, một phần giả. Những gì Cố Tinh San vừa nói quá hoàn mỹ, thậm chí còn có một số câu cô không cách nào phản bác.
Tác giả :
Công Tử Diễn