Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Chương 275: Trong tình yêu, ai cũng đều là kẻ nhát gan (11)
Những lời này, Tư Chính Đình đã muốn nói ngay từ khoảnh khắc Trang Nại Nại tỉnh lại.
Dùng mười triệu để mua một trăm năm của cô, anh cảm thấy bản thân lúc đó đúng là bị chập mạch nên mới làm ra chuyện ngây thơ và tra tấn người khác như vậy.
Tư Chính Đình mím môi, bình tĩnh nhìn Trang Nại Nại.
Thật ra, lúc anh đưa tấm thẻ đó ra thì trong đầu chỉ có độc một ý nghĩ. Năm đó, cô có thể vì mẹ Trang mà rời bỏ anh, vậy sau này thì sao? Liệu cô có thể lại vì mẹ Trang mà rời bỏ anh không?
Ý nghĩ này như bén rễ, ghim chặt trong lòng anh, bộ rễ từ từ quấn quanh lục phủ ngũ tạng, không nhổ được cũng không thể loại bỏ. Anh sợ cô sẽ rời bỏ anh, nên mới chọn cách xử lý vụng về nhất, muốn buộc chặt cô ở bên mình.
Nhưng cách này... thật sự quá tổn thương lòng người!
Sau khi nhìn thấy cuộc sống gian khổ của cô trong năm năm qua, anh liền oán hận bản thân làm tổn thương cô. Đã nhiều lần anh muốn nói ra những lời này, nhưng lại chẳng tài nào nói nên lời. Vì tính cách vốn có, những câu như “xin lỗi” hoàn toàn không tồn tại trong từ điển của anh.
Lúc này, nhìn áo sơ mi mà cô mua cho anh, lại nghĩ đến câu “em yêu anh chết mất” cô đã nói hôm nay, Tư Chính Đình cuối cùng cũng không kìm nén nổi nữa mà nói câu này ra.
Anh cũng muốn lừa mình dối người, cảm thấy nếu lấy tấm thẻ này lại, chuyện ngày đó liền như chưa xảy ra.
Nhưng anh lại thấp thỏm bất an, biết Trang Nại Nại là người càng cười tươi thì trong lòng càng tổn thương, cô sẽ tha thứ cho anh sao?
Nỗi tủi hờn của Trang Nại Nại đang chuẩn bị trào ra, sau câu nói đó của anh thì liền ngưng bặt.
Tất cả tức giận lẫn tủi thân lúc này đều bị quẳng ra khỏi đầu, trong suy nghĩ chỉ toàn là... Thẻ? Tiền?
Trang Nại Nại lập tức mở to mắt, đôi môi nhỏ xinh hơi há ra, nhưng lại không biết phải nói gì. Không khí vốn đã nặng nề, vì ánh mắt khiếp sợ đó của cô lại trở nên sinh động.
Trang Nại Nại thật không ngờ, thứ đã cho người khác mà anh còn đòi lại sao?
Cô nuốt nước miếng, tiền đã bị cô tiêu sắp hết rồi, thẻ sao còn trả được nữa?
Trang Nại Nại đảo mắt mấy vòng, khổ sở nói, “Chuyện đó...”
Toàn bộ hoạt động tâm lý của cô đều biểu hiện ra mặt hết sức phong phú, cái vẻ sinh động và giày vò, còn cả rối rắm do dự, thấp thỏm và bất an, biểu cảm quả thật vô cùng đặc sắc.
Nhìn vẻ mặt của cô, người luôn có lòng dạ kín đáo như Tư Chính Đình cũng không đoán ra nổi suy nghĩ của cô.
Nghe cô lên tiếng, anh chăm chú nhìn cô, chỉ thấy cô nói với vẻ mặt như bị táo bón, “Chuyện đó… em làm rơi cái thẻ ở công ty rồi, vài ngày nữa sẽ đưa lại cho anh.”
Rơi ở công ty?
Vẻ mặt của Tư Chính Đình vẫn không thay đổi gì, nhưng trong lòng lại sinh nghi. Anh đưa cô đến bệnh viện, rồi lại đón cô về nhà, nên biết rất rõ trong túi xách và túi áo của cô có cái gì.
Tấm thẻ kia ở ngay trong túi của cô!
Lúc thấy tấm thẻ, anh còn muốn lấy lại luôn, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy nên nói với cô.
Rõ ràng là anh đã làm sai thì nên xin lỗi.
Mắt Tư Chính Đình hơi tối lại, nhìn thẳng vào cô trả lời: “Ừm.”
Trang Nại Nại lúc này hết sức khó xử, chỉ hận không thể lập tức bỏ chạy khỏi căn phòng này, phụ nữ chột dạ tuyệt đối sẽ không che giấu tâm trạng của bản thân, “À, đi dạo phố cả ngày nên em cũng mệt rồi. Vậy anh tiếp tục làm việc đi nhé, em đi ngủ.”
Nói rồi, cô liền chạy trối chết.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Tư Chính Đình trầm tư, mãi lâu sau mới gọi điện thoại cho Quý Thần.
“Điều tra cho tôi báo cáo chi tiêu gần đây của thẻ ATM.”
Dùng mười triệu để mua một trăm năm của cô, anh cảm thấy bản thân lúc đó đúng là bị chập mạch nên mới làm ra chuyện ngây thơ và tra tấn người khác như vậy.
Tư Chính Đình mím môi, bình tĩnh nhìn Trang Nại Nại.
Thật ra, lúc anh đưa tấm thẻ đó ra thì trong đầu chỉ có độc một ý nghĩ. Năm đó, cô có thể vì mẹ Trang mà rời bỏ anh, vậy sau này thì sao? Liệu cô có thể lại vì mẹ Trang mà rời bỏ anh không?
Ý nghĩ này như bén rễ, ghim chặt trong lòng anh, bộ rễ từ từ quấn quanh lục phủ ngũ tạng, không nhổ được cũng không thể loại bỏ. Anh sợ cô sẽ rời bỏ anh, nên mới chọn cách xử lý vụng về nhất, muốn buộc chặt cô ở bên mình.
Nhưng cách này... thật sự quá tổn thương lòng người!
Sau khi nhìn thấy cuộc sống gian khổ của cô trong năm năm qua, anh liền oán hận bản thân làm tổn thương cô. Đã nhiều lần anh muốn nói ra những lời này, nhưng lại chẳng tài nào nói nên lời. Vì tính cách vốn có, những câu như “xin lỗi” hoàn toàn không tồn tại trong từ điển của anh.
Lúc này, nhìn áo sơ mi mà cô mua cho anh, lại nghĩ đến câu “em yêu anh chết mất” cô đã nói hôm nay, Tư Chính Đình cuối cùng cũng không kìm nén nổi nữa mà nói câu này ra.
Anh cũng muốn lừa mình dối người, cảm thấy nếu lấy tấm thẻ này lại, chuyện ngày đó liền như chưa xảy ra.
Nhưng anh lại thấp thỏm bất an, biết Trang Nại Nại là người càng cười tươi thì trong lòng càng tổn thương, cô sẽ tha thứ cho anh sao?
Nỗi tủi hờn của Trang Nại Nại đang chuẩn bị trào ra, sau câu nói đó của anh thì liền ngưng bặt.
Tất cả tức giận lẫn tủi thân lúc này đều bị quẳng ra khỏi đầu, trong suy nghĩ chỉ toàn là... Thẻ? Tiền?
Trang Nại Nại lập tức mở to mắt, đôi môi nhỏ xinh hơi há ra, nhưng lại không biết phải nói gì. Không khí vốn đã nặng nề, vì ánh mắt khiếp sợ đó của cô lại trở nên sinh động.
Trang Nại Nại thật không ngờ, thứ đã cho người khác mà anh còn đòi lại sao?
Cô nuốt nước miếng, tiền đã bị cô tiêu sắp hết rồi, thẻ sao còn trả được nữa?
Trang Nại Nại đảo mắt mấy vòng, khổ sở nói, “Chuyện đó...”
Toàn bộ hoạt động tâm lý của cô đều biểu hiện ra mặt hết sức phong phú, cái vẻ sinh động và giày vò, còn cả rối rắm do dự, thấp thỏm và bất an, biểu cảm quả thật vô cùng đặc sắc.
Nhìn vẻ mặt của cô, người luôn có lòng dạ kín đáo như Tư Chính Đình cũng không đoán ra nổi suy nghĩ của cô.
Nghe cô lên tiếng, anh chăm chú nhìn cô, chỉ thấy cô nói với vẻ mặt như bị táo bón, “Chuyện đó… em làm rơi cái thẻ ở công ty rồi, vài ngày nữa sẽ đưa lại cho anh.”
Rơi ở công ty?
Vẻ mặt của Tư Chính Đình vẫn không thay đổi gì, nhưng trong lòng lại sinh nghi. Anh đưa cô đến bệnh viện, rồi lại đón cô về nhà, nên biết rất rõ trong túi xách và túi áo của cô có cái gì.
Tấm thẻ kia ở ngay trong túi của cô!
Lúc thấy tấm thẻ, anh còn muốn lấy lại luôn, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy nên nói với cô.
Rõ ràng là anh đã làm sai thì nên xin lỗi.
Mắt Tư Chính Đình hơi tối lại, nhìn thẳng vào cô trả lời: “Ừm.”
Trang Nại Nại lúc này hết sức khó xử, chỉ hận không thể lập tức bỏ chạy khỏi căn phòng này, phụ nữ chột dạ tuyệt đối sẽ không che giấu tâm trạng của bản thân, “À, đi dạo phố cả ngày nên em cũng mệt rồi. Vậy anh tiếp tục làm việc đi nhé, em đi ngủ.”
Nói rồi, cô liền chạy trối chết.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Tư Chính Đình trầm tư, mãi lâu sau mới gọi điện thoại cho Quý Thần.
“Điều tra cho tôi báo cáo chi tiêu gần đây của thẻ ATM.”
Tác giả :
Công Tử Diễn