Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Chương 230: Còn không mau cút?
Tả Y Y muốn nhìn thấy vẻ hoảng hốt, hoặc là cầu xin tha thứ trên khuôn mặt Trang Nại Nại. Nhưng không ngờ lúc nhìn sang thì Trang Nại Nại cũng nhìn lại cô ta, rồi nhếch miệng cười.
Nụ cười đó rực rỡ đến chói mắt.
Tả Y Y không thể nhìn thẳng vào nụ cười đó, cô ta lạnh lùng quay đầu nói: “Chuyện này... đúng là Trang Nại Nại sai.”
Một câu nói làm bốn người trong phòng đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trương Siêu Văn nở nụ cười đắc ý, ngay cả Mino cũng không nhịn được cong cong mắt.
Tô Cẩm Huy vừa định lên tiếng thì Trang Nại Nại đã kéo tay anh ta.
Tả Y Y nói tiếp, giọng điệu kiêu ngạo như một kẻ bề trên, vô cùng có phong phạm nữ vương lạnh lùng, “Có phải mấy người rảnh rỗi đến nỗi không có chuyện gì làm? Bản thảo thiết kế đã chuẩn bị xong hết? Sân khấu đã sắp xếp xong rồi? Nhiều lãnh đạo ở đây cãi nhau chỉ vì một lỗi nhỏ, công ty nuôi mấy người để làm chuyện này sao?”
Tả Y Y vừa nói xong, sắc mặt Trương Siêu Văn liền sầm sì lại, ngay cả sắc mặt của Mino cũng trở nên cứng đờ. Còn Tô Cẩm Huy, vốn đã chuẩn bị tốt phải ra mặt cho Trang Nại Nại, thật không ngờ… kết quả lại thế này?
Trong lúc nhất thời, mấy người trong phòng đều không ai lên tiếng.
Tả Y Y lạnh lùng lườm bọn họ, rồi tiếp tục xả cho Trương Siêu Văn một trận: “Tôi không nhớ lầm thì ông họ Trương nhỉ? Nếu không muốn làm thì trực tiếp nộp đơn thôi việc. Ầm ĩ cái gì? Phụ nữ còn không đàn bà bằng ông đâu.”
Trương Siêu Văn bị mắng thì không dám nói một câu. Khóe môi Mino méo xệch, đang định giải thích thì Tả Y Y bỗng dời mục tiêu, nhìn Mino nói: “Còn cô nữa, cô là trưởng bộ phận mà lại để cho một đám người ở đây cãi nhau vì chuyện nhỏ này, nếu cô không có năng lực thì nhường chức cho người khác làm.”
“Còn ở đây làm gì? Muốn ăn không ngồi rồi rồi hưởng lương sao? Còn không mau cút!”
Tả Y Y hung hăng mắng một trận, sau đó tao nhã bước ra ngoài.
Tất cả mọi người không ai dám bác bỏ lời của cô ta. Mino thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không biết nên nói gì vào lúc này. Phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh trong chớp mắt.
“Phụt!” Trang Nại Nại phì cười, sau đó đắc ý nhìn Trương Siêu Văn, “Trưởng phòng Trương, nếu Tả tổng đã nói vậy thì tôi về làm việc trước.”
Một câu nói của Tả Y Y, ngay cả bản kiểm điểm cô cũng không cần viết.
Trang Nại Nại ung dung đi khỏi phòng làm việc của Mino, thấy Tả Y Y đang góc phía trước liền đuổi theo.
“Tả Y Y.” Trang Nại Nại gọi.
Tả Y Y dừng bước, quay lại kiêu căng nhìn cô hỏi, “Có chuyện gì?”
Trang Nại Nại nhìn cô ta mỉm cười, “Cám ơn!”
Tả Y Y hừ mũi, “Đừng tưởng rằng tôi vì cô nên làm thế, tôi là vì…”
“Vì anh Đình của cô, tôi biết mà.” Trang Nại Nại nói luôn câu nói tiếp theo của cô ta, “Nhưng mà tôi vẫn muốn cám ơn cô.”
“Cô…” Tả Y Y hơi xấu hổ, gò má hiện lên màu đỏ đáng ngờ.
Trang Nại Nại thấy vẻ mặt này của Tả Y Y, bỗng nhớ lại thời cấp ba.
Nụ cười đó rực rỡ đến chói mắt.
Tả Y Y không thể nhìn thẳng vào nụ cười đó, cô ta lạnh lùng quay đầu nói: “Chuyện này... đúng là Trang Nại Nại sai.”
Một câu nói làm bốn người trong phòng đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trương Siêu Văn nở nụ cười đắc ý, ngay cả Mino cũng không nhịn được cong cong mắt.
Tô Cẩm Huy vừa định lên tiếng thì Trang Nại Nại đã kéo tay anh ta.
Tả Y Y nói tiếp, giọng điệu kiêu ngạo như một kẻ bề trên, vô cùng có phong phạm nữ vương lạnh lùng, “Có phải mấy người rảnh rỗi đến nỗi không có chuyện gì làm? Bản thảo thiết kế đã chuẩn bị xong hết? Sân khấu đã sắp xếp xong rồi? Nhiều lãnh đạo ở đây cãi nhau chỉ vì một lỗi nhỏ, công ty nuôi mấy người để làm chuyện này sao?”
Tả Y Y vừa nói xong, sắc mặt Trương Siêu Văn liền sầm sì lại, ngay cả sắc mặt của Mino cũng trở nên cứng đờ. Còn Tô Cẩm Huy, vốn đã chuẩn bị tốt phải ra mặt cho Trang Nại Nại, thật không ngờ… kết quả lại thế này?
Trong lúc nhất thời, mấy người trong phòng đều không ai lên tiếng.
Tả Y Y lạnh lùng lườm bọn họ, rồi tiếp tục xả cho Trương Siêu Văn một trận: “Tôi không nhớ lầm thì ông họ Trương nhỉ? Nếu không muốn làm thì trực tiếp nộp đơn thôi việc. Ầm ĩ cái gì? Phụ nữ còn không đàn bà bằng ông đâu.”
Trương Siêu Văn bị mắng thì không dám nói một câu. Khóe môi Mino méo xệch, đang định giải thích thì Tả Y Y bỗng dời mục tiêu, nhìn Mino nói: “Còn cô nữa, cô là trưởng bộ phận mà lại để cho một đám người ở đây cãi nhau vì chuyện nhỏ này, nếu cô không có năng lực thì nhường chức cho người khác làm.”
“Còn ở đây làm gì? Muốn ăn không ngồi rồi rồi hưởng lương sao? Còn không mau cút!”
Tả Y Y hung hăng mắng một trận, sau đó tao nhã bước ra ngoài.
Tất cả mọi người không ai dám bác bỏ lời của cô ta. Mino thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không biết nên nói gì vào lúc này. Phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh trong chớp mắt.
“Phụt!” Trang Nại Nại phì cười, sau đó đắc ý nhìn Trương Siêu Văn, “Trưởng phòng Trương, nếu Tả tổng đã nói vậy thì tôi về làm việc trước.”
Một câu nói của Tả Y Y, ngay cả bản kiểm điểm cô cũng không cần viết.
Trang Nại Nại ung dung đi khỏi phòng làm việc của Mino, thấy Tả Y Y đang góc phía trước liền đuổi theo.
“Tả Y Y.” Trang Nại Nại gọi.
Tả Y Y dừng bước, quay lại kiêu căng nhìn cô hỏi, “Có chuyện gì?”
Trang Nại Nại nhìn cô ta mỉm cười, “Cám ơn!”
Tả Y Y hừ mũi, “Đừng tưởng rằng tôi vì cô nên làm thế, tôi là vì…”
“Vì anh Đình của cô, tôi biết mà.” Trang Nại Nại nói luôn câu nói tiếp theo của cô ta, “Nhưng mà tôi vẫn muốn cám ơn cô.”
“Cô…” Tả Y Y hơi xấu hổ, gò má hiện lên màu đỏ đáng ngờ.
Trang Nại Nại thấy vẻ mặt này của Tả Y Y, bỗng nhớ lại thời cấp ba.
Tác giả :
Công Tử Diễn