Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Chương 131: Đinh phu nhân đi rồi
Trang Nại Nại còn chưa kịp hiểu ý của những lời này, thì bàn tay lớn kia đã cởi quần áo cô ra, sau đó môi bị người đàn ông chặn lại…
Chiếc giường vang lên tiếng kẽo kẹt, kéo dài đến khuya mới dừng lại.
Trang Nại Nại mệt mỏi ngủ trước, trong khi trong lòng cứ luôn tự hỏi tại sao cô lại đi uống nước chứ?
Ngày hôm sau, Trang Nại Nại ngủ thẳng đến 8 giờ thì bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Cô mơ mơ màng màng vươn tay lần mò tìm điện thoại rồi tắt.
Mười phút sau, đồng hồ báo thức lại vang lên lần nữa.
Trang Nại Nại dùng sức mở ra một con mắt nhìn điện thoại, 8 giờ 10!
Thôi tiêu rồi!
Cô nhảy dựng từ trên giường lên, sắp trễ giờ làm rồi!
Tư Chính Đình đi đâu vậy? Sao không gọi cô dậy chứ? Hu hu hu!
Nhớ tới cái tính tình khó ưa của Trương Siêu Văn, Trang Nại Nại không nghĩ ngợi gì nữa, mang dép vào rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó lại ở trước bàn trang điểm bôi đồ dưỡng da rồi thay quần áo, buộc tóc.
Lúc tìm đồ buộc tóc, cô nhìn thấy món quà hôm qua Đinh Mộng Á đưa.
Trang Nại Nại khựng lại.
Những lời nói đêm qua của bà hiện lên trong đầu.
Tay cô siết chặt lại, giận dữ cắn môi.
Buộc xong tóc liền thuận tay cầm cái hộp đó ném vào thùng rác.
Dường như làm vậy là có thể ném Đinh Mộng Á đáng hận đi vậy.
Xả tức xong, cô mở cửa đi ra ngoài.
Mới vừa xuống lầu, thì thấy quản gia và Tư Chính Đình từ bên ngoài đi tới.
“Thiếu phu nhân.” Quản gia cung kính chào: “Chúng tôi vừa đưa phu nhân đi.”
Trang Nại Nại dừng bước, đôi mắt sáng lên, Đinh Mộng Á đi rồi?
Cô nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình lại: “Sao không gọi tôi dậy?”
Tư Chính Đình thản nhiên nhìn lướt qua cô.
Lòng Trang Nại Nại chợt căng thẳng.
Mặc dù bọn họ đã làm hòa, thống nhất là không nhắc tới chuyện trước đây, thế nhưng mỗi một hành động của người đàn ông này đều mang khí thế cao quý, chỉ cần một ánh mắt là khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Một lúc sau, anh trả lời: “Mẹ nói để em ngủ thêm một lát.”
Trang Nại Nại cúi đầu ồ một tiếng rồi liếc về phía nhà ăn.
Quản gia lên tiếng: “Thiếu phu nhân, thiếu gia ăn sáng cùng phu nhân rồi, cô mau ăn sáng đi.”
Tư Chính Đình vốn định đợi Trang Nại Nại ăn xong rồi cùng đi làm, ai ngờ lại phát hiện mình quên điện thoại.
Anh đứng dậy, lên lầu.
***
Anh kéo rèm cửa trong phòng lại, rèm cửa dày có tác dụng che nắng rất tốt, cả phòng nhanh chóng tối đi.
Tư Chính Đình kéo chăn lên lấy điện thoại, mở lên thấy giao diện màn hình mới biết là điện thoại của Trang Nại Nại.
Đang định bỏ xuống, ai ngờ ngón tay lại chạm trúng giao diện web, lập tức, một trang web hiện ra trước mắt anh.
Tư Chính Đình thật sự không có ý định coi trộm chuyện riêng tư của Trang Nại Nại, nhưng người như anh vốn quen thuộc với các loại văn kiện, nên đặc biệt mẫn cảm với chữ cái.
Vì vậy, chỉ nhìn lướt ngang là thấy mấy chữ trên thanh tìm kiếm: Không bị cảm mà uống thuốc cảm thì có sao không?
Anh đứng lên mở đèn ở đầu giường, mấy chữ đó chỉ chợt lóe qua đầu rồi thôi.
Đèn vừa mở, tầm mắt của anh dừng ở cái hộp gỗ nằm trong thùng rác, đến khi nhìn rõ được nó là cái gì, tròng mắt Tư Chính Đình co lại.
Anh nghĩ tới cái gì đó rồi lại nhìn về phía điện thoại lần nữa.
Chiếc giường vang lên tiếng kẽo kẹt, kéo dài đến khuya mới dừng lại.
Trang Nại Nại mệt mỏi ngủ trước, trong khi trong lòng cứ luôn tự hỏi tại sao cô lại đi uống nước chứ?
Ngày hôm sau, Trang Nại Nại ngủ thẳng đến 8 giờ thì bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Cô mơ mơ màng màng vươn tay lần mò tìm điện thoại rồi tắt.
Mười phút sau, đồng hồ báo thức lại vang lên lần nữa.
Trang Nại Nại dùng sức mở ra một con mắt nhìn điện thoại, 8 giờ 10!
Thôi tiêu rồi!
Cô nhảy dựng từ trên giường lên, sắp trễ giờ làm rồi!
Tư Chính Đình đi đâu vậy? Sao không gọi cô dậy chứ? Hu hu hu!
Nhớ tới cái tính tình khó ưa của Trương Siêu Văn, Trang Nại Nại không nghĩ ngợi gì nữa, mang dép vào rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó lại ở trước bàn trang điểm bôi đồ dưỡng da rồi thay quần áo, buộc tóc.
Lúc tìm đồ buộc tóc, cô nhìn thấy món quà hôm qua Đinh Mộng Á đưa.
Trang Nại Nại khựng lại.
Những lời nói đêm qua của bà hiện lên trong đầu.
Tay cô siết chặt lại, giận dữ cắn môi.
Buộc xong tóc liền thuận tay cầm cái hộp đó ném vào thùng rác.
Dường như làm vậy là có thể ném Đinh Mộng Á đáng hận đi vậy.
Xả tức xong, cô mở cửa đi ra ngoài.
Mới vừa xuống lầu, thì thấy quản gia và Tư Chính Đình từ bên ngoài đi tới.
“Thiếu phu nhân.” Quản gia cung kính chào: “Chúng tôi vừa đưa phu nhân đi.”
Trang Nại Nại dừng bước, đôi mắt sáng lên, Đinh Mộng Á đi rồi?
Cô nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình lại: “Sao không gọi tôi dậy?”
Tư Chính Đình thản nhiên nhìn lướt qua cô.
Lòng Trang Nại Nại chợt căng thẳng.
Mặc dù bọn họ đã làm hòa, thống nhất là không nhắc tới chuyện trước đây, thế nhưng mỗi một hành động của người đàn ông này đều mang khí thế cao quý, chỉ cần một ánh mắt là khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Một lúc sau, anh trả lời: “Mẹ nói để em ngủ thêm một lát.”
Trang Nại Nại cúi đầu ồ một tiếng rồi liếc về phía nhà ăn.
Quản gia lên tiếng: “Thiếu phu nhân, thiếu gia ăn sáng cùng phu nhân rồi, cô mau ăn sáng đi.”
Tư Chính Đình vốn định đợi Trang Nại Nại ăn xong rồi cùng đi làm, ai ngờ lại phát hiện mình quên điện thoại.
Anh đứng dậy, lên lầu.
***
Anh kéo rèm cửa trong phòng lại, rèm cửa dày có tác dụng che nắng rất tốt, cả phòng nhanh chóng tối đi.
Tư Chính Đình kéo chăn lên lấy điện thoại, mở lên thấy giao diện màn hình mới biết là điện thoại của Trang Nại Nại.
Đang định bỏ xuống, ai ngờ ngón tay lại chạm trúng giao diện web, lập tức, một trang web hiện ra trước mắt anh.
Tư Chính Đình thật sự không có ý định coi trộm chuyện riêng tư của Trang Nại Nại, nhưng người như anh vốn quen thuộc với các loại văn kiện, nên đặc biệt mẫn cảm với chữ cái.
Vì vậy, chỉ nhìn lướt ngang là thấy mấy chữ trên thanh tìm kiếm: Không bị cảm mà uống thuốc cảm thì có sao không?
Anh đứng lên mở đèn ở đầu giường, mấy chữ đó chỉ chợt lóe qua đầu rồi thôi.
Đèn vừa mở, tầm mắt của anh dừng ở cái hộp gỗ nằm trong thùng rác, đến khi nhìn rõ được nó là cái gì, tròng mắt Tư Chính Đình co lại.
Anh nghĩ tới cái gì đó rồi lại nhìn về phía điện thoại lần nữa.
Tác giả :
Công Tử Diễn