Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
Chương 163: Trở lại nhà
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi Cảnh Phạm bước vào cửa, Tô Vân Đình và Cảnh Thừa Hoài đang ngồi trong phòng.
Không biết hai người đang nói gì.
“Ông không nói chuyện này với nó, làm sao biết nó không vui?” Giọng nói Tô Vân Đình vang lên trước cửa.
“Nhiều năm qua, nó đều không có quan tâm về chuyện này, Cảnh Uyên cũng nói nó sẽ không đồng ý. Huống chi, bây giờ nó còn có đứa nhỏ, cho dù nó bằng lòng, cũng chưa chắc người ta cam tâm tình nguyện”
“Chuyện đứa nhỏ dễ giải quyết...”
Cảnh Phạm đang nghe, người giúp việc đã ra đón: “Nhị tiểu thư”
Giọng của người giúp việc cắt ngang cuộc nói chuyện của Tô Vân Đình và Cảnh Thừa Hoài.
Tô Vân Đình yên lặng nhìn chồng rồi đứng dậy: “Con về rồi à”
Cảnh Thừa Hoài cũng đứng dậy theo. Anh nhìn về phía Cảnh Phạm, sau đó ánh mắt dừng xuống cánh tay Cảnh Phạm đang nắm Tiểu Chanh.
Trước kia anh từng gặp Tiểu Chanh, nhưng chỉ nhìn qua video, chứ chưa được nhìn thấy tận mắt người sống sờ sờ như bây giờ.
Ngày thường tiểu gia hỏa trắng trẻo mũm mĩm, thực sự làm người khác yêu thích. Mặc dù lúc trước Cảnh Thừa Hoài tức Cảnh Phạm, nhưng thời gian trôi qua cảnh vật thay đổi, đã nhiều năm như vậy cơn tức kia cũng đã vơi đi một nửa. Nhìn tiểu gia hỏa trước mặt càng cảm thấy vui vẻ.
“Chanh Chanh còn nhớ ông không?” Cảnh Thừa Hoài vòng qua ghế sô pha đi đến chỗ đứa nhỏ.
Cảnh Phạm kêu một tiếng “Ba“. Cảnh Thừa Hoài nói: “Con trở về rồi”
Tiểu Chanh chủ động gọi ông, Cảnh Thừa Hoài lập tức vui vẻ: “Chanh Chanh của chúng ta nói ngọt quá”
Ông nói xong, lấy một bao lì xì lớn từ trong lồng ngực đưa cho đứa nhỏ.
Ngược lại Cảnh Phạm sững sờ một lát, muốn trả tiền lì xì lại, Tô Vân Đình nói: “Đều là người một nhà, có một cái bao lì xì đừng đẩy tới đẩy lui nữa. Cái này là tâm ý của ba con lần đầu gặp mặt.”
Thái độ của Tô Vân Đình khiến cho Cảnh Phạm càng kinh ngạc hơn.
“Cầm đi, nhiều năm như vậy một mình con nuôi đứa nhỏ, ba cũng không chu cấp được gì cho con” Cảnh Thừa Hoài đặt tiền lì xì vào trong ngực đứa nhỏ.
Cảnh Phạm trầm ngâm hỏi: “Ba, có phải ba có việc tìm con?”
Cảnh Thừa Hoài lại dứt khoát chỉ Tô Vân Đình nói: “Bà dẫn đứa nhỏ ra hậu viện chơi trước đi, dặn dò phòng bếp chuẩn bị món ăn. Phạm Phạm con vào phòng sách với ba”
Cảnh Phạm gật đầu, dặn dò Tiểu Chanh một tiếng rồi đi theo sau lưng Cảnh Thừa Hoài.
Nhìn tấm lưng kia, Cảnh Phạm có cảm giác khó chịu.
Trong ấn tượng của cô, từ nhỏ ba đã rất uy nghiêm, khi còn bé cô đứng trước mặt ba sẽ cảm thấy có chút sợ sệt, cũng không tính là quá gần gũi. Sau này trưởng thành, đã có Tô Vân Đình và Cảnh Hiên, quan hệ ba con bọn họ càng xa cách. Chỉ là, ba cuối cũng cũng là ba, là người đã nuôi nấng cô khôn lớn.
“Lại đây ngồi“. Cảnh Thừa Hoài ngồi xuống chỉ vào cái ghế trước mặt bàn.
Cảnh Phạm vâng lời ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào cá heo nhỏ đang chuyển động được trang trí đặt trên bàn. Cô thò tay đụng vào, cá heo nhỏ chuyển động nhiều vòng.
Cảnh Thừa Hoài xúc động nói: “Đồ chơi nhỏ này đã bày ở đây mười năm rồi. Là quà của con tặng ba vào sinh nhật ba năm đó”
“Không ngờ ba vẫn còn giữ chúng”
“Giữ lại chứ, những đồ vật mà con và Cảnh Uyên đưa ba đều giữ lại. Tiểu tử Cảnh Hiên kia không giống với các con, nó không quan tâm”
“Nó vẫn còn nhỏ”
“Nhỏ cái gì, cũng đã lớn rồi. Lúc con đưa cho ba cái này, bây giờ nó còn lớn hơn.” Cảnh Thừa Hoài nhìn Cảnh Phạm: “ Lại nói, mấy ngày hôm trước sinh nhật con, ba định bảo Cảnh Uyên dẫn con về nhà ăn bữa cơm, nhưng gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện, ba cũng phải đi công tác, cho nên chỉ có thể dời lại đến hôm nay”
Ba còn nhớ rõ sinh nhật mình, trong lòng Cảnh Phạm có chút chấn động.
Đối mặt Cảnh Thừa Hoài đột nhiên hỏi: “Con cũng trưởng thành rồi đã có bạn trai chưa?”
Sau khi Cảnh Phạm bước vào cửa, Tô Vân Đình và Cảnh Thừa Hoài đang ngồi trong phòng.
Không biết hai người đang nói gì.
“Ông không nói chuyện này với nó, làm sao biết nó không vui?” Giọng nói Tô Vân Đình vang lên trước cửa.
“Nhiều năm qua, nó đều không có quan tâm về chuyện này, Cảnh Uyên cũng nói nó sẽ không đồng ý. Huống chi, bây giờ nó còn có đứa nhỏ, cho dù nó bằng lòng, cũng chưa chắc người ta cam tâm tình nguyện”
“Chuyện đứa nhỏ dễ giải quyết...”
Cảnh Phạm đang nghe, người giúp việc đã ra đón: “Nhị tiểu thư”
Giọng của người giúp việc cắt ngang cuộc nói chuyện của Tô Vân Đình và Cảnh Thừa Hoài.
Tô Vân Đình yên lặng nhìn chồng rồi đứng dậy: “Con về rồi à”
Cảnh Thừa Hoài cũng đứng dậy theo. Anh nhìn về phía Cảnh Phạm, sau đó ánh mắt dừng xuống cánh tay Cảnh Phạm đang nắm Tiểu Chanh.
Trước kia anh từng gặp Tiểu Chanh, nhưng chỉ nhìn qua video, chứ chưa được nhìn thấy tận mắt người sống sờ sờ như bây giờ.
Ngày thường tiểu gia hỏa trắng trẻo mũm mĩm, thực sự làm người khác yêu thích. Mặc dù lúc trước Cảnh Thừa Hoài tức Cảnh Phạm, nhưng thời gian trôi qua cảnh vật thay đổi, đã nhiều năm như vậy cơn tức kia cũng đã vơi đi một nửa. Nhìn tiểu gia hỏa trước mặt càng cảm thấy vui vẻ.
“Chanh Chanh còn nhớ ông không?” Cảnh Thừa Hoài vòng qua ghế sô pha đi đến chỗ đứa nhỏ.
Cảnh Phạm kêu một tiếng “Ba“. Cảnh Thừa Hoài nói: “Con trở về rồi”
Tiểu Chanh chủ động gọi ông, Cảnh Thừa Hoài lập tức vui vẻ: “Chanh Chanh của chúng ta nói ngọt quá”
Ông nói xong, lấy một bao lì xì lớn từ trong lồng ngực đưa cho đứa nhỏ.
Ngược lại Cảnh Phạm sững sờ một lát, muốn trả tiền lì xì lại, Tô Vân Đình nói: “Đều là người một nhà, có một cái bao lì xì đừng đẩy tới đẩy lui nữa. Cái này là tâm ý của ba con lần đầu gặp mặt.”
Thái độ của Tô Vân Đình khiến cho Cảnh Phạm càng kinh ngạc hơn.
“Cầm đi, nhiều năm như vậy một mình con nuôi đứa nhỏ, ba cũng không chu cấp được gì cho con” Cảnh Thừa Hoài đặt tiền lì xì vào trong ngực đứa nhỏ.
Cảnh Phạm trầm ngâm hỏi: “Ba, có phải ba có việc tìm con?”
Cảnh Thừa Hoài lại dứt khoát chỉ Tô Vân Đình nói: “Bà dẫn đứa nhỏ ra hậu viện chơi trước đi, dặn dò phòng bếp chuẩn bị món ăn. Phạm Phạm con vào phòng sách với ba”
Cảnh Phạm gật đầu, dặn dò Tiểu Chanh một tiếng rồi đi theo sau lưng Cảnh Thừa Hoài.
Nhìn tấm lưng kia, Cảnh Phạm có cảm giác khó chịu.
Trong ấn tượng của cô, từ nhỏ ba đã rất uy nghiêm, khi còn bé cô đứng trước mặt ba sẽ cảm thấy có chút sợ sệt, cũng không tính là quá gần gũi. Sau này trưởng thành, đã có Tô Vân Đình và Cảnh Hiên, quan hệ ba con bọn họ càng xa cách. Chỉ là, ba cuối cũng cũng là ba, là người đã nuôi nấng cô khôn lớn.
“Lại đây ngồi“. Cảnh Thừa Hoài ngồi xuống chỉ vào cái ghế trước mặt bàn.
Cảnh Phạm vâng lời ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào cá heo nhỏ đang chuyển động được trang trí đặt trên bàn. Cô thò tay đụng vào, cá heo nhỏ chuyển động nhiều vòng.
Cảnh Thừa Hoài xúc động nói: “Đồ chơi nhỏ này đã bày ở đây mười năm rồi. Là quà của con tặng ba vào sinh nhật ba năm đó”
“Không ngờ ba vẫn còn giữ chúng”
“Giữ lại chứ, những đồ vật mà con và Cảnh Uyên đưa ba đều giữ lại. Tiểu tử Cảnh Hiên kia không giống với các con, nó không quan tâm”
“Nó vẫn còn nhỏ”
“Nhỏ cái gì, cũng đã lớn rồi. Lúc con đưa cho ba cái này, bây giờ nó còn lớn hơn.” Cảnh Thừa Hoài nhìn Cảnh Phạm: “ Lại nói, mấy ngày hôm trước sinh nhật con, ba định bảo Cảnh Uyên dẫn con về nhà ăn bữa cơm, nhưng gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện, ba cũng phải đi công tác, cho nên chỉ có thể dời lại đến hôm nay”
Ba còn nhớ rõ sinh nhật mình, trong lòng Cảnh Phạm có chút chấn động.
Đối mặt Cảnh Thừa Hoài đột nhiên hỏi: “Con cũng trưởng thành rồi đã có bạn trai chưa?”
Tác giả :
Nam Âm Âm