Heart Aflame
Chương 35
Sau khi hoàn tất việc luyện tập cho người của anh trên sân tập, việc mà họ đã không làm cả 5 ngày qua, Royce quay trở lại lâu đài. Ngôi nhà đã trở lại bình thường, bàn ghế đã bị dẹp qua một bên suốt những ngày qua, và giờ Darrelle cũng quay lại với công việc may vá của cô. Cô chỉ nói với anh những gì cần nói vì việc anh ngủ với Kristen trở nên quá rõ ràng với cô.
Cô tỏ ra phản đối bằng cách hờn dỗi, nhưng thường là chả có tác động nỗi tới anh. Nhưng Royce phát hiện mình lại so sánh cô với Kristen, nàng không dỗi, không giữ điều bực mình trong lòng mà nói huỵch toẹt ra. Lạ lùng, nhưng sự thẳng thắn không gây bực tức như vô số những cái nhìn sưng sỉa suốt cả tuần qua.
Có lẽ anh nên tìm chồng cho Darrelle, dù cô khẳng định chắc chắn là không muốn.
“Em gái cậu có chú ý đặc biệt tới bất cứ vị khách nào của chúng ta không Alden?” anh hỏi.
Họ đang ngồi chơi cờ, ván cờ đang trong giai đoạn chiến lược quân sự. Alden chẳng chú ý mấy đến câu hỏi vì đang đến lượt cậu ta triển khai binh lực.
“Em không để ý nhiều lắm.”
“Tìm hiểu đi.”
Lúc này Alden mới nhìn lên, môi bắt đầu mỉm cười. “Em thề là anh có những suy nghĩ lạ lùng trong đầu. Nhưng vì anh đã đề cập, con bé dường như hoạt bát hơn khi Wilburt ở đây.”
“Em trai của Corliss à?” Royce ngạc nhiên, nhưng sau khi thẩm thấu được tin đó, anh hỏi, “Cậu có nghĩ con bé có muốn lấy anh ta không?”
Alden huýt sao nho nhỏ. “Con bé có biết anh đang nghĩ đến việc này không?”
“Làm thế nào con bé biết được tôi suy nghĩ gì khi mà nó không nói gì với tôi chứ?”
“Phải rồi, con bé đang giận anh, mà anh thì theo đó gả chồng cho nó?”
“Tôi không thể nói tôi thích hơn khi có người nào đó chịu đựng những cơn hờn giận của con bé, nhưng cậu không nghĩ con bé đã đến lúc phải lấy chồng sao?”
“Phải, thời điểm đó đã tới lâu rồi. Nhưng con bé sẽ không cưới đâu, cho tới khi anh lấy vợ.”
“Việc đó thì liên quan gì chứ?” Royce gặng hỏi.
“Thôi nào, anh họ. Tại sao con bé lại từ chối tất cả trong những năm qua để anh sắp xếp hôn nhân cho nó chứ? Con bé sợ không có phụ nữ trong lâu đài, căn nhà này sẽ trở nên nhếch nhác luộm thuộm, một sự thật không thể chối cải.”
Royce làu bàu. “Nếu cậu biết đó là lý do của con bé, em họ của tôi, với tư cách là anh trai, cậu nên nói cho tôi biết sớm hơn.”
“Và phải chịu đựng với con bé vì tiết lộ tâm sự của nó à?” Alden ra vẻ kinh hoàng. “Anh đùa chắc, anh họ. Nhưng nói về kết hôn, khi nào anh cưới thế?”
“Khi tôi có thời gian,” Royce nói cộc lốc. “Và cậu đừng nói bây giờ tôi có thời gian, vì tôi sẽ nói là không có.”
Alden lắc đầu. “Nếu anh không muốn cưới cô ấy…”
“Tôi không bao giờ muốn cưới cô ấy, Alden. Chỉ có điều đó dường như là điều hợp lý phải làm sau khi… à, hợp lý.”
“Vậy thì cắt đứt đi.”
“Phải, lời nói thoát ra từ miện người chẳng có liên quan gì mới dễ làm sao,” Royce nói chua chát.
Alden cười một cách hiểu biết. “Cuộc sống ở đây chắc chắn đơn giản hơn trước khi người Viking đến.” cậu ta chịu một cái nhìn tối tăm vì câu nói đó và càng cười bạo hơn nữa.
Sự chú ý của hai người đột ngột hướng ra cửa trước lâu đài, hai người của Royce đang áp giải một người lạ mặt. Anh ta là một người cao to, bề ngoài của người Celt, cả hai nhân vật đều làm anh chú ý, đặc biệt là người sau, sau vấn đề gần đây anh đã gặp với người Celt xứ Cornwall.
Anh ta được dẫn đến trước mặt Royce sau khi được báo là anh ta bị phát hiện ở hướng tây lãnh thổ Wyndhurst. Một cuộc truy quét diện rộng được thực hiện đảm bảo rằng anh ta liệu có đi một mình như anh ta nói, hay là còn có ai khác. Anh ta đã cưỡi một con ngựa nhỏ ốm yếu mà lẽ ra đã nên tống khứ lâu rồi. Anh ta không có tài sản gì, chỉ có một thanh kiếm gỉ sét, cán kiếm là kiểu của người Celtic cổ.
Royce chấp nhận tất cả những điều đó khi anh nhìn xuyên thấu người đàn ông đó. Anh không thấy gì khác ngoài một người đàn ông hết sức đẹp trai, vì tất cả bề ngoài bẩn thỉu của anh ta. Tóc anh ta dài và được buột lại bằng một dãy da. Và anh ta ăn mặc chẳng khá hơn một người hầu nghèo khổ nhất, với một chiếc áo chẽn dài tay rộng thùng thình được thắt lại bằng sợi dây thừng sơ xác, và cái ao sơ mi cũ rích tả tơi. Nhưng chẳng có vẻ quỵ lỵ nào trong thái độ của anh ta. Đôi mắt xám của anh ta nhìn vào mắt Royce một cách táo bạo. Không có sự tham chiến, không đề phòng, không quỷ quyệt, không căng thẳng. Đó là ánh nhìn mà Royce còn hơn cả quen thuộc, và nó châm chích sự tò mò của anh.
“Ngươi là ai?”
“Tôi không hiểu.”
Royce căng thẳng khi nghe giọng Celtic. Hầu hết người Celt ở phía tây nói giọng Saxon khi họ sống lân cận với người Saxon. Không phải như người Celt xứ Cornwall, bọn người thường tấn công lãnh thổ của anh.
Anh lặp lại câu hỏi bằng giọng của người lạ mặt.
“Tôi là Gaelan.”
“Người Cornwall?”
“Devon.”
“Người tự do?”
“Phải.”
Royce nhăn mày. Anh không nói nhiều, người đàn ông tự do này thuộc xứ Devon. “Làm thế nào ta biết những gì ngươi nói là thật?”
“Thế tại sao tôi phải nói dối?”
“Tại sao, thật thế,” Royce làu bàu. “Nơi này cách quá xa nhà của ngươi. Ngươi đi đâu mà đi ngang qua đất của ta?”
“Tôi đi tìm một vị lãnh chúa để phục vụ, người sẽ chống lại bọn Đan Mạch. Có phải tôi đã tìm thấy ngài rồi chăng?”
Alden bật cười vì sự bất ngờ của Royce. “Đó là điều cuối cùng anh muốn nghe nhỉ, anh họ?”
Royce ném cho cậu ta cái nhìn đàn áp, rồi nheo mắt nhìn người Celt kia. “Có nhiều lãnh chúa giữa nơi này và Devon sẳn sàng chống lại bọn Đan Mạch. Sao phải đi xa đến phía đông?”
“Không có nghiêm chỉnh làm chuyện đó cả. Tôi muốn chắc rằng tôi sẽ có cuộc chiến đúng nghĩa.”
“Tại sao?”
“Ở phía bắc không có nhiều người Đan Mạch cố giành lấy đất liền, họ vẫn làm cướp biển. Tôi sống ở một làng chày miền duyên hải phía nam. Nó đã bị phá hủy trong một trận chiến Viking. Tôi mất vợ, hai con và gia đình, cả bạn bè tôi. Không ai còn sống sót.”
“Chúa tôi. Tại sao lại như thế.”
“Tôi đang đi săn trong đất liền. Tôi quay lại chỉ kịp nhìn thấy con tàu đang rời đi.”
Đó là câu chuyện mà Gealan lặp đi lặp lại trong suốt cuộc tìm kiếm của anh ta. Nó giúp ích cho anh nhiều với các lãnh chúa Saxon. Và hai người trước kia hầu như là rất bối rối. Phải chăng cuộc tìm kiếm của anh sẽ kết thúc?
“Chuyện xảy ra khi nào?” Royce hỏi.
“Vào đầu mùa hè.”
“Tại sao ngươi nói bọn Đan Mạch đã tấn công làng của ngươi?”
“Còn ai khác quấy nhiễu vùng đất này lâu đến thế?”
Royce và Alden trao đổi ánh mắt với nhau, trước khi Royce liếc xuống nắm tay mình, ghì chặt trên bàn. Câu hỏi không có lời đáp.
Alden bảo Gealan, “Nếu bọn Đan Mạch tới Wessex lần nữa, chúng tôi sẽ ở đó để ngăn chặn chúng. Anh có ý chí chiến đấu, đúng không nào?”
“Tôi—tôi cần được huấn luyện.”
“Và nếu anh họ tôi đồng ý huấn luyện anh, anh có báo đáp anh ấy thế nào?”
“Tôi sẽ phục vụ với tư cách cận vệ - vì khổ người của tôi.”
“Cứ cho là anh có thể chiến đấu, nhìn vào ta đi,” Royce xen vào. “Trông ta có cần được bảo vệ không?”
Đôi mắt xám nheo lại khi một nụ cười thoáng qua trên môi Gaelan. “Những lãnh chúa khác mà tôi đã thỉnh cầu không khéo sắp đặt như ngài, thưa ngài. Tôi sẳn lòng phục vụ ngài theo bất cứ cách nào ngài yêu cầu, nếu ngài nhận tôi.”
Alden chuyển sang giọng bản xứ của mình để hỏi Royce, “Này, anh họ? Chúng ta có thể dùng một người khác, và một người với kích thước này được huấn luyện tốt sẽ là một người đáng giá. ”
“Tôi không thích,” Royce đáp.
“Anh nghĩ anh ta sẽ quên mất việc báo thù khi gặp các tù nhân của anh à?”
“Là thế đấy.”
“Nhưng họ được canh gác chặt chẽ, anh ta sẽ không đến gần bọn họ được”
“Kristen thì không,” Royce nói ngắn ngủn.
Alden đảo mắt lên trời. “Dĩ nhiên, bây giờ cô ấy được tự do ở Wyndhurst, cô ấy không bị canh giữ gì cả. Anh lúc nào cũng có thể giới hạn mức độ tự do của cô ấy ở lâu đài, và cấm người Celt này. ”
“Tôi đã mặc cả với nàng rồi. Giờ không thể thay đổi nữa.”
“Em chỉ đùa thôi, Royce. Với tất cả lý do đó, anh ta sẽ không hại cô ấy. Anh ta muốn máu của người Viking, không phải mạng của một phụ nữ. Nếu anh nghi ngờ điều đó, kiểm tra anh ta đi. Nhưng đừng để anh ta đi vì lý do như thế. Điều đó sẽ đẩy sự cẩn trọng của anh đối với cô gái đó đi quá xa, đặc biệt khi không thể có bất cứ phụ nữ nào sinh động, tự lo cho sự an toàn của mình như người phụ nữ đó. Và nếu điều đó còn chưa đủ, thì mục tiêu của anh cũng như của anh ta, nhưng anh không tổn hại gì cô ấy hết.”
Môi Royce mím lại căm phẫn. Tất cả đều là thật. Anh đánh mắt qua người Celt đang đứng đó, một mẫu người kiên nhẫn.
“Chúng tôi cũng bị người Viking tấn công hồi mùa hè,” Royce nói, nhìn thật gần vào mắt anh ta. “Chúng tôi may mắn hơn làng chài của anh là đánh bại họ.”
“Ngài đã giết tất cả bọn họ rồi?”
Thậm chí Alden cũng nhướng mày vì câu hỏi đó, và anh nói, “Họ không phải là những người Viking như thế. Họ là những người Na-uy khổng lồ, giàu có. Tôi không tin là họ sẽ tấn công làng chài để cướp bọc ít của cải đó.”
“Nhưng ngài đã giết họ rồi sao?”
“Không. Những người bị bắt đang làm tù binh ở đây. Họ phải xây tường thành cho chúng tôi.”
“Họ làm việc dưới sự bảo hộ của ta,” Royce thêm vào, không thích cái cách người đàn ông này dịu căng thẳng ngay khi Alden đề cập rằng họ có tù binh.
Gealan nghe thấy sự đe dọa và đáp lại. “Nếu ngài đã bắt họ làm nô lệ thì công lý đã được đền đáp. Họ sẽ không cướp bóc được nữa. Tôi muốn những kẻ đang tự do ở phía bắc, vì có thể đó là nơi mà con tàu tấn công làng chày của tôi đã đến đó.”
“Nếu tôi nhận anh, Gealan Devon, anh sẽ làm việc ở hàng rào phòng thủ cùng với những tù binh kia chứ?”
Người đàn ông căng thẳng. “Tôi sẽ không tìm kiếm sự trả thù nơi họ, nhưng ngài đừng yêu cầu tôi làm việc bên cạnh họ.”
“Ta yêu cầu điều đó. Đó là công việc duy nhất ta có dành cho một người đàn ông to lớn vào lúc này. Ngươi đã nói ngươi sẳn lòng làm bất cứ gì ta yêu cầu.”
“Tôi đã nói thế.” Có một khoảng im lặng dài, rồi thì anh ta nói: “Thì thế vậy.”
“Anh có thể chống lại cám dỗ không?” Royce vẫn tiếp tục.
“Vậy thì chào mừng anh. Anh sẽ bắt đầu làm việc sáng mai. Buổi trưa anh sẽ tập luyện với người của ta. Seldon, lo liệu cho tiện nghi của người này.”
Alden chồm tới gần Royce khi Seldon dẫn Gaelan đến thùng rượu mật ong. “Anh chắc chứ?”
Royce nhướng mày. “cậu hỏi điều đó sau khi nói giúp anh ta à? Phải, tôi chắc thế.” Nhưng anh thêm, “Đủ chắc để anh ta được giám sát cho đến khi tôi chắc hơn kia.”
Cô tỏ ra phản đối bằng cách hờn dỗi, nhưng thường là chả có tác động nỗi tới anh. Nhưng Royce phát hiện mình lại so sánh cô với Kristen, nàng không dỗi, không giữ điều bực mình trong lòng mà nói huỵch toẹt ra. Lạ lùng, nhưng sự thẳng thắn không gây bực tức như vô số những cái nhìn sưng sỉa suốt cả tuần qua.
Có lẽ anh nên tìm chồng cho Darrelle, dù cô khẳng định chắc chắn là không muốn.
“Em gái cậu có chú ý đặc biệt tới bất cứ vị khách nào của chúng ta không Alden?” anh hỏi.
Họ đang ngồi chơi cờ, ván cờ đang trong giai đoạn chiến lược quân sự. Alden chẳng chú ý mấy đến câu hỏi vì đang đến lượt cậu ta triển khai binh lực.
“Em không để ý nhiều lắm.”
“Tìm hiểu đi.”
Lúc này Alden mới nhìn lên, môi bắt đầu mỉm cười. “Em thề là anh có những suy nghĩ lạ lùng trong đầu. Nhưng vì anh đã đề cập, con bé dường như hoạt bát hơn khi Wilburt ở đây.”
“Em trai của Corliss à?” Royce ngạc nhiên, nhưng sau khi thẩm thấu được tin đó, anh hỏi, “Cậu có nghĩ con bé có muốn lấy anh ta không?”
Alden huýt sao nho nhỏ. “Con bé có biết anh đang nghĩ đến việc này không?”
“Làm thế nào con bé biết được tôi suy nghĩ gì khi mà nó không nói gì với tôi chứ?”
“Phải rồi, con bé đang giận anh, mà anh thì theo đó gả chồng cho nó?”
“Tôi không thể nói tôi thích hơn khi có người nào đó chịu đựng những cơn hờn giận của con bé, nhưng cậu không nghĩ con bé đã đến lúc phải lấy chồng sao?”
“Phải, thời điểm đó đã tới lâu rồi. Nhưng con bé sẽ không cưới đâu, cho tới khi anh lấy vợ.”
“Việc đó thì liên quan gì chứ?” Royce gặng hỏi.
“Thôi nào, anh họ. Tại sao con bé lại từ chối tất cả trong những năm qua để anh sắp xếp hôn nhân cho nó chứ? Con bé sợ không có phụ nữ trong lâu đài, căn nhà này sẽ trở nên nhếch nhác luộm thuộm, một sự thật không thể chối cải.”
Royce làu bàu. “Nếu cậu biết đó là lý do của con bé, em họ của tôi, với tư cách là anh trai, cậu nên nói cho tôi biết sớm hơn.”
“Và phải chịu đựng với con bé vì tiết lộ tâm sự của nó à?” Alden ra vẻ kinh hoàng. “Anh đùa chắc, anh họ. Nhưng nói về kết hôn, khi nào anh cưới thế?”
“Khi tôi có thời gian,” Royce nói cộc lốc. “Và cậu đừng nói bây giờ tôi có thời gian, vì tôi sẽ nói là không có.”
Alden lắc đầu. “Nếu anh không muốn cưới cô ấy…”
“Tôi không bao giờ muốn cưới cô ấy, Alden. Chỉ có điều đó dường như là điều hợp lý phải làm sau khi… à, hợp lý.”
“Vậy thì cắt đứt đi.”
“Phải, lời nói thoát ra từ miện người chẳng có liên quan gì mới dễ làm sao,” Royce nói chua chát.
Alden cười một cách hiểu biết. “Cuộc sống ở đây chắc chắn đơn giản hơn trước khi người Viking đến.” cậu ta chịu một cái nhìn tối tăm vì câu nói đó và càng cười bạo hơn nữa.
Sự chú ý của hai người đột ngột hướng ra cửa trước lâu đài, hai người của Royce đang áp giải một người lạ mặt. Anh ta là một người cao to, bề ngoài của người Celt, cả hai nhân vật đều làm anh chú ý, đặc biệt là người sau, sau vấn đề gần đây anh đã gặp với người Celt xứ Cornwall.
Anh ta được dẫn đến trước mặt Royce sau khi được báo là anh ta bị phát hiện ở hướng tây lãnh thổ Wyndhurst. Một cuộc truy quét diện rộng được thực hiện đảm bảo rằng anh ta liệu có đi một mình như anh ta nói, hay là còn có ai khác. Anh ta đã cưỡi một con ngựa nhỏ ốm yếu mà lẽ ra đã nên tống khứ lâu rồi. Anh ta không có tài sản gì, chỉ có một thanh kiếm gỉ sét, cán kiếm là kiểu của người Celtic cổ.
Royce chấp nhận tất cả những điều đó khi anh nhìn xuyên thấu người đàn ông đó. Anh không thấy gì khác ngoài một người đàn ông hết sức đẹp trai, vì tất cả bề ngoài bẩn thỉu của anh ta. Tóc anh ta dài và được buột lại bằng một dãy da. Và anh ta ăn mặc chẳng khá hơn một người hầu nghèo khổ nhất, với một chiếc áo chẽn dài tay rộng thùng thình được thắt lại bằng sợi dây thừng sơ xác, và cái ao sơ mi cũ rích tả tơi. Nhưng chẳng có vẻ quỵ lỵ nào trong thái độ của anh ta. Đôi mắt xám của anh ta nhìn vào mắt Royce một cách táo bạo. Không có sự tham chiến, không đề phòng, không quỷ quyệt, không căng thẳng. Đó là ánh nhìn mà Royce còn hơn cả quen thuộc, và nó châm chích sự tò mò của anh.
“Ngươi là ai?”
“Tôi không hiểu.”
Royce căng thẳng khi nghe giọng Celtic. Hầu hết người Celt ở phía tây nói giọng Saxon khi họ sống lân cận với người Saxon. Không phải như người Celt xứ Cornwall, bọn người thường tấn công lãnh thổ của anh.
Anh lặp lại câu hỏi bằng giọng của người lạ mặt.
“Tôi là Gaelan.”
“Người Cornwall?”
“Devon.”
“Người tự do?”
“Phải.”
Royce nhăn mày. Anh không nói nhiều, người đàn ông tự do này thuộc xứ Devon. “Làm thế nào ta biết những gì ngươi nói là thật?”
“Thế tại sao tôi phải nói dối?”
“Tại sao, thật thế,” Royce làu bàu. “Nơi này cách quá xa nhà của ngươi. Ngươi đi đâu mà đi ngang qua đất của ta?”
“Tôi đi tìm một vị lãnh chúa để phục vụ, người sẽ chống lại bọn Đan Mạch. Có phải tôi đã tìm thấy ngài rồi chăng?”
Alden bật cười vì sự bất ngờ của Royce. “Đó là điều cuối cùng anh muốn nghe nhỉ, anh họ?”
Royce ném cho cậu ta cái nhìn đàn áp, rồi nheo mắt nhìn người Celt kia. “Có nhiều lãnh chúa giữa nơi này và Devon sẳn sàng chống lại bọn Đan Mạch. Sao phải đi xa đến phía đông?”
“Không có nghiêm chỉnh làm chuyện đó cả. Tôi muốn chắc rằng tôi sẽ có cuộc chiến đúng nghĩa.”
“Tại sao?”
“Ở phía bắc không có nhiều người Đan Mạch cố giành lấy đất liền, họ vẫn làm cướp biển. Tôi sống ở một làng chày miền duyên hải phía nam. Nó đã bị phá hủy trong một trận chiến Viking. Tôi mất vợ, hai con và gia đình, cả bạn bè tôi. Không ai còn sống sót.”
“Chúa tôi. Tại sao lại như thế.”
“Tôi đang đi săn trong đất liền. Tôi quay lại chỉ kịp nhìn thấy con tàu đang rời đi.”
Đó là câu chuyện mà Gealan lặp đi lặp lại trong suốt cuộc tìm kiếm của anh ta. Nó giúp ích cho anh nhiều với các lãnh chúa Saxon. Và hai người trước kia hầu như là rất bối rối. Phải chăng cuộc tìm kiếm của anh sẽ kết thúc?
“Chuyện xảy ra khi nào?” Royce hỏi.
“Vào đầu mùa hè.”
“Tại sao ngươi nói bọn Đan Mạch đã tấn công làng của ngươi?”
“Còn ai khác quấy nhiễu vùng đất này lâu đến thế?”
Royce và Alden trao đổi ánh mắt với nhau, trước khi Royce liếc xuống nắm tay mình, ghì chặt trên bàn. Câu hỏi không có lời đáp.
Alden bảo Gealan, “Nếu bọn Đan Mạch tới Wessex lần nữa, chúng tôi sẽ ở đó để ngăn chặn chúng. Anh có ý chí chiến đấu, đúng không nào?”
“Tôi—tôi cần được huấn luyện.”
“Và nếu anh họ tôi đồng ý huấn luyện anh, anh có báo đáp anh ấy thế nào?”
“Tôi sẽ phục vụ với tư cách cận vệ - vì khổ người của tôi.”
“Cứ cho là anh có thể chiến đấu, nhìn vào ta đi,” Royce xen vào. “Trông ta có cần được bảo vệ không?”
Đôi mắt xám nheo lại khi một nụ cười thoáng qua trên môi Gaelan. “Những lãnh chúa khác mà tôi đã thỉnh cầu không khéo sắp đặt như ngài, thưa ngài. Tôi sẳn lòng phục vụ ngài theo bất cứ cách nào ngài yêu cầu, nếu ngài nhận tôi.”
Alden chuyển sang giọng bản xứ của mình để hỏi Royce, “Này, anh họ? Chúng ta có thể dùng một người khác, và một người với kích thước này được huấn luyện tốt sẽ là một người đáng giá. ”
“Tôi không thích,” Royce đáp.
“Anh nghĩ anh ta sẽ quên mất việc báo thù khi gặp các tù nhân của anh à?”
“Là thế đấy.”
“Nhưng họ được canh gác chặt chẽ, anh ta sẽ không đến gần bọn họ được”
“Kristen thì không,” Royce nói ngắn ngủn.
Alden đảo mắt lên trời. “Dĩ nhiên, bây giờ cô ấy được tự do ở Wyndhurst, cô ấy không bị canh giữ gì cả. Anh lúc nào cũng có thể giới hạn mức độ tự do của cô ấy ở lâu đài, và cấm người Celt này. ”
“Tôi đã mặc cả với nàng rồi. Giờ không thể thay đổi nữa.”
“Em chỉ đùa thôi, Royce. Với tất cả lý do đó, anh ta sẽ không hại cô ấy. Anh ta muốn máu của người Viking, không phải mạng của một phụ nữ. Nếu anh nghi ngờ điều đó, kiểm tra anh ta đi. Nhưng đừng để anh ta đi vì lý do như thế. Điều đó sẽ đẩy sự cẩn trọng của anh đối với cô gái đó đi quá xa, đặc biệt khi không thể có bất cứ phụ nữ nào sinh động, tự lo cho sự an toàn của mình như người phụ nữ đó. Và nếu điều đó còn chưa đủ, thì mục tiêu của anh cũng như của anh ta, nhưng anh không tổn hại gì cô ấy hết.”
Môi Royce mím lại căm phẫn. Tất cả đều là thật. Anh đánh mắt qua người Celt đang đứng đó, một mẫu người kiên nhẫn.
“Chúng tôi cũng bị người Viking tấn công hồi mùa hè,” Royce nói, nhìn thật gần vào mắt anh ta. “Chúng tôi may mắn hơn làng chài của anh là đánh bại họ.”
“Ngài đã giết tất cả bọn họ rồi?”
Thậm chí Alden cũng nhướng mày vì câu hỏi đó, và anh nói, “Họ không phải là những người Viking như thế. Họ là những người Na-uy khổng lồ, giàu có. Tôi không tin là họ sẽ tấn công làng chài để cướp bọc ít của cải đó.”
“Nhưng ngài đã giết họ rồi sao?”
“Không. Những người bị bắt đang làm tù binh ở đây. Họ phải xây tường thành cho chúng tôi.”
“Họ làm việc dưới sự bảo hộ của ta,” Royce thêm vào, không thích cái cách người đàn ông này dịu căng thẳng ngay khi Alden đề cập rằng họ có tù binh.
Gealan nghe thấy sự đe dọa và đáp lại. “Nếu ngài đã bắt họ làm nô lệ thì công lý đã được đền đáp. Họ sẽ không cướp bóc được nữa. Tôi muốn những kẻ đang tự do ở phía bắc, vì có thể đó là nơi mà con tàu tấn công làng chày của tôi đã đến đó.”
“Nếu tôi nhận anh, Gealan Devon, anh sẽ làm việc ở hàng rào phòng thủ cùng với những tù binh kia chứ?”
Người đàn ông căng thẳng. “Tôi sẽ không tìm kiếm sự trả thù nơi họ, nhưng ngài đừng yêu cầu tôi làm việc bên cạnh họ.”
“Ta yêu cầu điều đó. Đó là công việc duy nhất ta có dành cho một người đàn ông to lớn vào lúc này. Ngươi đã nói ngươi sẳn lòng làm bất cứ gì ta yêu cầu.”
“Tôi đã nói thế.” Có một khoảng im lặng dài, rồi thì anh ta nói: “Thì thế vậy.”
“Anh có thể chống lại cám dỗ không?” Royce vẫn tiếp tục.
“Vậy thì chào mừng anh. Anh sẽ bắt đầu làm việc sáng mai. Buổi trưa anh sẽ tập luyện với người của ta. Seldon, lo liệu cho tiện nghi của người này.”
Alden chồm tới gần Royce khi Seldon dẫn Gaelan đến thùng rượu mật ong. “Anh chắc chứ?”
Royce nhướng mày. “cậu hỏi điều đó sau khi nói giúp anh ta à? Phải, tôi chắc thế.” Nhưng anh thêm, “Đủ chắc để anh ta được giám sát cho đến khi tôi chắc hơn kia.”
Tác giả :
Johanna Lindsey