Heart Aflame
Chương 13
Từ vị trí của nàng ở một góc xa của đại sảnh trong khu vực bếp, qua cánh cửa, Kristen có thể thấy bốn chiếc xe ngựa đang rời khỏi sân. Hai trong số đó chở tù bình, một chiếc khác chở lính gác của họ, chiếc còn lại thì trống không. Tất cả 4 chiếc xe ngựa sẽ mang về những khối đá to từ khu tàn tích cổ, nơi họ đang đến. Nếu không phải do sự trùng hợp của số phận khiến lãnh chúa Saxon nghĩ rằng nàng là chỉ huy, Kristen sẽ đi cùng mọi người hôm nay.
Và hôm nay có thể là ngày họ sẽ trốn thoát. Chỉ có 9 lính gác cho 9 tù binh. Điều gì đó có thể xảy ra, cơ hội mà họ cần, và họ có thể đi từ đó. Và nàng sẽ bị bỏ lại phía sau để gánh hậu quả.
Nàng đã bảo họ đừng bận tâm vì nàng, rằng lãnh chúa Saxon sẽ không giết nàng. Nàng đã nói rằng anh ta nổi điên lên vì đã đánh một phụ nữ. Nhưng nàng phải nói gì khác đây để họ khiến họ nghĩ đến bản thân họ trước chứ? Nếu nói rằng có thể anh ta tức giận bởi vì anh ta tự biến mình thành tên ngốc khi cho rằng nàng là chỉ huy, họ sẽ do dự khi để nàng lại đây. Họ sẽ đánh mất cơ hội bỏ trốn để giải thoát cho nàng và mang nàng theo. Họ phải đi mà không có nàng đi cùng.
Kristen phần nào cảm thấy tội nghiệp cho mình khi nhìn cánh cổng đóng lại sau lưng những người bạn của nàng. Nàng đã trải qua một đêm khốn khổ trên chiếc giường cứng ngắt, trong căn phòng nhỏ tối tăm. Nàng lẽ ra nên thấy nhẹ nhõm vì ít ra cũng khá hơn là nền đất lạnh lẽo, nhưng nàng lại thấy khổ sở và cô đơn. Nếu được chia sẽ thì nỗi đau có khi dễ chịu hơn mà.
Không phải vì bây giờ nàng phải làm việc cật lực. Nàng chưa bao giờ thấy phiền vì điều hành việc nhà. Thật vậy, khi cơn bão tồi tệ nhất ùa đến vào mùa đông, không trông mong gọi được những người hầu ở những góc ấm áp của họ bên chuồng ngựa, nàng và mẹ nàng đã tự nấu nướng và lau dọn cho cả nhà. Tốt thôi, Kristen khá hơn mẹ nàng nhiều, vì mẹ nàng không thích cái mà nàng gọi là “công việc của phụ nữ.”. Bà sẽ cười và nháy mắt, và thề rằng bà từng nghĩ bà là con trai. Nhưng Kristen không phiền gì cái gọi là công của phụ nữ. Đó là những mệnh lệnh ngắn gọn rõ ràng mà nàng không thích ở Wyndhurst, được đưa ra từ những người hầu, những người coi khinh nàng.
“Nó có làm đau nhiều không?”
Kristen nhìn thoáng qua bên cạnh và thấy một cô bé đang ngồi ở cuối bàn ăn mà nàng đã dọn bữa sáng. Cô bé ngồi cách cái bàn mà Kristen đang đứng nhào bột làm bánh tạc nhân dâu tây ít nhất là sáu feet (1.8m). Cô bé có khuôn mặt dể thương, hài hòa và hồng hào, hai biếm tóc nâu sẫm gọn gàng buông trên vai. Đôi mắt to, xanh thẳm nhìn vào mắt Kristen, nên Kristen cho rằng câu hỏi nhắm vào nàng.
“Cái gì đau cơ?”
“Mắt cá chân của chị đấy, nó đang chảy máu.”
Kristen nhìn xuống chân. Đủ rõ rồi, máu đang nhỏ giọt xuống chiếc giày bên chân trái nàng. Nàng bực tức chính mình vì rõ là ngốc khi ngoan cố từ chối quấn vải quanh nẹp sắt sáng nay. Thật là trẻ con, nàng làm vậy với hy vọng có thể làm cho lãnh chúa Saxon cảm thấy chút tội lỗi khi nhìn thấy da nàng bị bong ra vì cái cùm chết tiệt của anh ta. Nàng làm đau ai hay chính bản thân mình? Anh ta chắc chắn không quan tâm đâu, vì sau cùng thì cái cùm đó của anh mà.
Nàng nhìn lại cô bé, nét mặt quá chăm chú. “Không đâu, nó không đau,” Kristen đảm bảo với nụ cười.
“Thật không? Chị không cảm thấy đau sao?”
“Chị chắc mà. Nhưng, nói thật nhé, chị có quá nhiều thứ trong đầu nên không để ý chổ đau bé xíu đó.” Nàng nói và chỉ xuống chân.
Cô bé cười khúc khích khi xem xét chiều cao của Kristen so với nó. “Chị cao quá, chị thấy lạ không? ”
“Không lạ chút nào.”
“Nhưng chị cao hơn cả một người đàn ông….”
Kristen tủm tỉm ngắt lời cô bé. “Ở Na-uy, điều này hiếm khi xảy ra.”
“Ồ, đúng rồi, người Viking tất cả đều to lớn hết.”
Kristen bật cười vì giọng thắc mắc của đứa trẻ này và hỏi. “Em tên gì vậy, bé con?”
“Meghan.”
“Ngày đẹp trời thế này, sao em không ra ngoài đuổi bướm, làm vòng hoa, hay tìm tổ chim? Đó là những gì chị hay làm khi ở tuổi em đấy. Nó không vui hơn là ở trong lâu đài sao?”
“Em chưa bao giờ rời Wyndhurst.”
“Vì không an toàn à?”
Cô bé nhìn xuống đôi tay đang chống trên bàn. “An toàn, nhưng em không thích đi một mình.”
“Nhưng ở đây có những đứa trẻ khác nữa mà.”
“Chúng nó không chơi với em.”
Kristen mũi lòng vì vẻ buồn bả trong giọng nói của cô bé. Chợt Eda đến bên cạnh nàng và nói với nàng lý do tại sao.
“Những đứa trẻ khác không dám chơi cùng em gái lãnh chúa, và cô cũng không nên nói chuyện với cô bé đâu,” Eda rít vào tai nàng.
Kristen ném cho bà già cái nhìn lạnh băng. “Cho đến khi bị cấm, tôi sẽ nói chuyện với ai tôi thích.”
“Phải không, cô gái?” Eda vặn lại. “Vậy thì đừng ngạc nhiên khi bị cấm ngay tức thì nhé, vì ngài ấy trông chẳng hài lòng gì đâu.”
Kristen chẳng có thời gian để mà thắc mắc bà ta có ý gì, vì vai nàng bị túm chặt một cách thô bạo làm nàng xoay lại đối mặt với khuôn mặt giận dữ của lãnh chúa Saxon.
Royce không để ý đến em gái anh, vì anh thậm chí không biết cô bé đang ở trong đại sảnh này. Khi anh bước vào phòng, mắt anh vạch thẳng một đường tới cái đầu vàng nâu ở khu bếp. Anh đã không gặp nàng từ lúc nàng rời khỏi phòng anh hôm qua, vì anh ăn tối cùng các em họ trong phòng của Alden, cố ý tránh xa đại sảnh, nơi có thể gặp nàng.
Khi nàng đứng ở cuối bàn, quay lưng về phía anh, mắt anh lang thang trên người nàng, từ đầu đến chân. Đó là khi mắt anh lướt qua cái nẹp sắt trên mắt cá chân nàng, nó hiện rõ trong tầm mắt vì chiếc đầm ngắn đến khó coi, cơn giận của anh bốc lên. Thậm chí từ bên này căn phòng anh cũng thấy máu đang thấm qua chiếc giày.
Sắc mặt anh như có bão tới. “Nếu cô nghĩ vết thương đang tấy lên trên chân sẽ làm cho cùm chân được dẹp qua một bên thì cô sai lầm rồi!”
Kristen tỉnh khô, nàng biết điều gì làm anh gầm gừ như thế. “Tôi không nghĩ vậy đâu.”
“Vậy thì nói với bản thân cô ấy! Cô được bảo phải đệm thêm vải vào nẹp sắt rồi.”
“Tôi quên xin vải,” nàng bịa chuyện. Rồi nói thẳng tuột luôn, “Tôi bị lôi xuống đây trước khi mặt trời mọc và bắt làm việc ngay tức khắc. Phải thừa nhận là tôi buồn ngủ và chẳng nghĩ đến những thứ đã trở thành một phần thân thể tôi rồi.”
Mặt anh hạ nhiệt được chút xíu, chỉ còn lại đôi mày nhíu lại. Nàng có thể thấy anh tự hỏi liệu có nên tin nàng không. Điều này làm nàng thấy thú vị đến nổi bật cười, nụ cười lạo làm anh bối thêm.
“Àh, thưa ngài, tôi biết ngài nghĩ rằng tôi hy vọng khơi gợi sự thông cảm của ngài. Tôi chắc chắn là không quá ngốc để nghĩ rằng ngài có thứ tình cảm dịu dàng đó.”
Mặt anh đỏ phừng với cơn giận vừa bị khuấy lên, chuyển sang giai đoạn cáu tiết vì nàng nghĩ rằng anh sẽ đánh đập nàng. Nàng cả gan lăng mạ anh, nhưng lại làm thế một cách hài hước, khiến nó nghe như một lời khen không thành thật. Bề ngoài hình như anh không thể xử lý những thủ đoạn dối trá của một cô gái.
Anh quay sang Eda, dọa người đàn bà tội nghiệp bằng nét mặt anh. “Chăm sóc chân cô ta, và để ý xem cô ta có quên đệm vải vào nẹp sắt lần nữa không!”
Anh quắc mắt nhìn nàng lần nữa rồi bỏ đi. Eda bỏ đi tìm vải cho nàng, càu nhàu rằng bà có đủ việc để làm rồi, không cần phải thêm việc chiều chuộng kẻ ngoại tộc này, kẻ này không có đầu óc mới dám chọc tức lãnh chúa của bà. Kristen cười toe toét, lờ bà đi, mắt nàng dõi theo Royce cho đến khi anh rời khỏi lâu đài. Người Saxon này quá khác so với những người nàng đã gặp.
“Sao chị dám cười nhạo anh ấy khi anh quá tức giận như thế?”
Kristen quên bẳn Meghan nãy giờ. Nàng nhìn qua cô bé và mỉm cười, thấy trong đôi mắt xanh to tròn đó cả một trời ngạc nhiên và sợ hãi.
“Tính tình ngài ấy không quá kinh khủng đâu.”
“Chị không sợ chút nào sao?”
“Chị nên sợ sao?”
“Em sợ dù anh ấy chưa bao giờ la mắng em cả.”
Kristen nhíu mày. “Eda nói ngài ấy là em trai em. Chắc em không sợ ngài ấy chứ?”
“Không ạ… à, thỉnh thoảng có.”
“Thỉnh thoảng ư? Ngài ấy đánh em à?”
Meghan dường như rất kinh ngạc vì câu hỏi đó. “Không ạ, anh ấy không bao giờ đánh em đâu.”
“Thế tại sao em sợ ngài ấy?”
“Anh ấy có thể sẽ đánh em mà. Anh ấy quá to lớn và trông quá đáng sợ khi giận dữ.”
Kristen cười vì thông cảm. “Ồ, bé con, hầu hết đàn ông trông rất tệ khi họ giận dữ, nhưng không phải là thật sự họ như vậy đâu. Còn anh trai em to lớn, đúng vậy rồi, nhưng cha chị thậm chí còn to lớn hơn ấy…à chỉ lớn chút thôi, em nhớ…. Và ông cũng có tính tình khủng khiếp lắm. Nhưng không có người đàn ông nào tử tế hơn cha chị đâu, cũng không ai yêu gia đình hơn ông. Các anh em trai của chị cũng nóng tính, và em biết chị làm gì khi bị mắng không?”
“Làm gì ạ?”
“Chị hét lại ngay lặp tức.”
“Họ cao lớn hơn chị à?”
“Đúng vậy, có người thậm chí còn nhỏ lắm, chỉ 14 tuổi thôi mà cao vượt cả chị luôn, dù là không nhiều. Cậu ấy vẫn còn phát triển nữa đó. Còn ai khác trong gia đình em không, ngoài anh trai em ra.”
“Em có một người anh khác nữa, nhưng em không nhớ anh ấy. Anh ấy đã chết cùng với cha em khi người Viking tấn công. Đó là 5 năm trước rồi.”
Kristen nhăn mặt. Chúa ơi, người Saxon có lý do để căm hận nàng và người của nàng mà. Khỏi phải hỏi tại sao anh muốn giết tất cả bọn họ từ cái nhìn đầu tiên. Nàng thật ngạc nhiên vì anh đã đổi ý.
“Chị rất tiếc, Meghan,” nàng nấc nghẹn. “Người của em đã chịu đựng vì chúng tôi.”
“Họ là người Đan Mạch, họ khác mà.”
“Chị không thấy khác gì cả. Bọn chị cũng đến đây để cướp bóc, nhưng không phải là tấn công lãnh địa của gia đình em, nếu đó là sự an ủi.”
Meghan nhăn mày. “Chị muốn nói bạn chị không phải tấn công Wyndhurst?”
“Không, mục tiêu của bọn chị là một tu viện ở sâu trong kia, và đó chỉ là một trò nghịch ngợm thôi.”
“Là Jurro phải không?”
“Phải.”
“Nhưng nó đã bị người Đan Mạch phá hủy cách đây 5 năm rồi và chưa bao giờ được xây lại cả.”
“Ôi, Chúa ơi!” Kristen rên rỉ. “Selig và một nữa số khác đã chết vì một chuyện hoang đường!”
“Selig là bạn chị phải không?” Meghan do dự hỏi.
“Một người bạn ư? Đúng thế, một người bạn…và là anh trai của chị,” Kristen tan nát cả lòng.
“Chị mất một người anh trai ở bãi chiến trong rừng sao?”
“Phải….phải….phải!”
Nắm tay Kristen đập tan tành vỏ bánh nướng với mỗi lời thốt ra, và khi điều đó không làm giảm được nỗi đau, nàng lật đổ cả cái bàn. Nàng đang trên lối vào lâu đài khi Eda đuổi theo, cố kéo tay ngăn nàng lại.
“Đừng làm vậy, cô gái,” bà cảnh cáo. “Cô sẽ bị phạt đấy.”
“Tôi không quan tâm.”
“Cô sẽ quan tâm. Tôi đã nghe hết những gì cô nói với con bé. Tôi ước gì tôi đã không dừng lại để nghe, nhưng tôi đã. Tôi rất tiếc vì sự mất mát của cô, và chưa bao giờ nghĩ sẽ nói như vậy với những người như cô, nhưng tôi đã nói. Tự làm mình đau lúc này không giúp được gì đâu. Quay trở lại và dọn dẹp đống hỗn độn cô vừa bày đi và không ai cần phải biết nó đã xảy ra.”
Kristen dừng lại và nhìn hắc vào Eda trước khi nàng cuối cùng cũng gật đầu. Nàng quay lại khu nấu ăn. Nhìn thấy cảnh loạn xạ, nàng thở dài. Meghan biến mất rồi. Thật may, không có ai ở đây một giờ trước.
“Cô bé đâu?”
Eda khịt mũi. “Nó sợ khi cô trở nên bạo lực thế. Con bé sẽ đắn đo khi muốn nói chuyện với cô cho coi.”
Nàng lại thở dài lần nữa.
Và hôm nay có thể là ngày họ sẽ trốn thoát. Chỉ có 9 lính gác cho 9 tù binh. Điều gì đó có thể xảy ra, cơ hội mà họ cần, và họ có thể đi từ đó. Và nàng sẽ bị bỏ lại phía sau để gánh hậu quả.
Nàng đã bảo họ đừng bận tâm vì nàng, rằng lãnh chúa Saxon sẽ không giết nàng. Nàng đã nói rằng anh ta nổi điên lên vì đã đánh một phụ nữ. Nhưng nàng phải nói gì khác đây để họ khiến họ nghĩ đến bản thân họ trước chứ? Nếu nói rằng có thể anh ta tức giận bởi vì anh ta tự biến mình thành tên ngốc khi cho rằng nàng là chỉ huy, họ sẽ do dự khi để nàng lại đây. Họ sẽ đánh mất cơ hội bỏ trốn để giải thoát cho nàng và mang nàng theo. Họ phải đi mà không có nàng đi cùng.
Kristen phần nào cảm thấy tội nghiệp cho mình khi nhìn cánh cổng đóng lại sau lưng những người bạn của nàng. Nàng đã trải qua một đêm khốn khổ trên chiếc giường cứng ngắt, trong căn phòng nhỏ tối tăm. Nàng lẽ ra nên thấy nhẹ nhõm vì ít ra cũng khá hơn là nền đất lạnh lẽo, nhưng nàng lại thấy khổ sở và cô đơn. Nếu được chia sẽ thì nỗi đau có khi dễ chịu hơn mà.
Không phải vì bây giờ nàng phải làm việc cật lực. Nàng chưa bao giờ thấy phiền vì điều hành việc nhà. Thật vậy, khi cơn bão tồi tệ nhất ùa đến vào mùa đông, không trông mong gọi được những người hầu ở những góc ấm áp của họ bên chuồng ngựa, nàng và mẹ nàng đã tự nấu nướng và lau dọn cho cả nhà. Tốt thôi, Kristen khá hơn mẹ nàng nhiều, vì mẹ nàng không thích cái mà nàng gọi là “công việc của phụ nữ.”. Bà sẽ cười và nháy mắt, và thề rằng bà từng nghĩ bà là con trai. Nhưng Kristen không phiền gì cái gọi là công của phụ nữ. Đó là những mệnh lệnh ngắn gọn rõ ràng mà nàng không thích ở Wyndhurst, được đưa ra từ những người hầu, những người coi khinh nàng.
“Nó có làm đau nhiều không?”
Kristen nhìn thoáng qua bên cạnh và thấy một cô bé đang ngồi ở cuối bàn ăn mà nàng đã dọn bữa sáng. Cô bé ngồi cách cái bàn mà Kristen đang đứng nhào bột làm bánh tạc nhân dâu tây ít nhất là sáu feet (1.8m). Cô bé có khuôn mặt dể thương, hài hòa và hồng hào, hai biếm tóc nâu sẫm gọn gàng buông trên vai. Đôi mắt to, xanh thẳm nhìn vào mắt Kristen, nên Kristen cho rằng câu hỏi nhắm vào nàng.
“Cái gì đau cơ?”
“Mắt cá chân của chị đấy, nó đang chảy máu.”
Kristen nhìn xuống chân. Đủ rõ rồi, máu đang nhỏ giọt xuống chiếc giày bên chân trái nàng. Nàng bực tức chính mình vì rõ là ngốc khi ngoan cố từ chối quấn vải quanh nẹp sắt sáng nay. Thật là trẻ con, nàng làm vậy với hy vọng có thể làm cho lãnh chúa Saxon cảm thấy chút tội lỗi khi nhìn thấy da nàng bị bong ra vì cái cùm chết tiệt của anh ta. Nàng làm đau ai hay chính bản thân mình? Anh ta chắc chắn không quan tâm đâu, vì sau cùng thì cái cùm đó của anh mà.
Nàng nhìn lại cô bé, nét mặt quá chăm chú. “Không đâu, nó không đau,” Kristen đảm bảo với nụ cười.
“Thật không? Chị không cảm thấy đau sao?”
“Chị chắc mà. Nhưng, nói thật nhé, chị có quá nhiều thứ trong đầu nên không để ý chổ đau bé xíu đó.” Nàng nói và chỉ xuống chân.
Cô bé cười khúc khích khi xem xét chiều cao của Kristen so với nó. “Chị cao quá, chị thấy lạ không? ”
“Không lạ chút nào.”
“Nhưng chị cao hơn cả một người đàn ông….”
Kristen tủm tỉm ngắt lời cô bé. “Ở Na-uy, điều này hiếm khi xảy ra.”
“Ồ, đúng rồi, người Viking tất cả đều to lớn hết.”
Kristen bật cười vì giọng thắc mắc của đứa trẻ này và hỏi. “Em tên gì vậy, bé con?”
“Meghan.”
“Ngày đẹp trời thế này, sao em không ra ngoài đuổi bướm, làm vòng hoa, hay tìm tổ chim? Đó là những gì chị hay làm khi ở tuổi em đấy. Nó không vui hơn là ở trong lâu đài sao?”
“Em chưa bao giờ rời Wyndhurst.”
“Vì không an toàn à?”
Cô bé nhìn xuống đôi tay đang chống trên bàn. “An toàn, nhưng em không thích đi một mình.”
“Nhưng ở đây có những đứa trẻ khác nữa mà.”
“Chúng nó không chơi với em.”
Kristen mũi lòng vì vẻ buồn bả trong giọng nói của cô bé. Chợt Eda đến bên cạnh nàng và nói với nàng lý do tại sao.
“Những đứa trẻ khác không dám chơi cùng em gái lãnh chúa, và cô cũng không nên nói chuyện với cô bé đâu,” Eda rít vào tai nàng.
Kristen ném cho bà già cái nhìn lạnh băng. “Cho đến khi bị cấm, tôi sẽ nói chuyện với ai tôi thích.”
“Phải không, cô gái?” Eda vặn lại. “Vậy thì đừng ngạc nhiên khi bị cấm ngay tức thì nhé, vì ngài ấy trông chẳng hài lòng gì đâu.”
Kristen chẳng có thời gian để mà thắc mắc bà ta có ý gì, vì vai nàng bị túm chặt một cách thô bạo làm nàng xoay lại đối mặt với khuôn mặt giận dữ của lãnh chúa Saxon.
Royce không để ý đến em gái anh, vì anh thậm chí không biết cô bé đang ở trong đại sảnh này. Khi anh bước vào phòng, mắt anh vạch thẳng một đường tới cái đầu vàng nâu ở khu bếp. Anh đã không gặp nàng từ lúc nàng rời khỏi phòng anh hôm qua, vì anh ăn tối cùng các em họ trong phòng của Alden, cố ý tránh xa đại sảnh, nơi có thể gặp nàng.
Khi nàng đứng ở cuối bàn, quay lưng về phía anh, mắt anh lang thang trên người nàng, từ đầu đến chân. Đó là khi mắt anh lướt qua cái nẹp sắt trên mắt cá chân nàng, nó hiện rõ trong tầm mắt vì chiếc đầm ngắn đến khó coi, cơn giận của anh bốc lên. Thậm chí từ bên này căn phòng anh cũng thấy máu đang thấm qua chiếc giày.
Sắc mặt anh như có bão tới. “Nếu cô nghĩ vết thương đang tấy lên trên chân sẽ làm cho cùm chân được dẹp qua một bên thì cô sai lầm rồi!”
Kristen tỉnh khô, nàng biết điều gì làm anh gầm gừ như thế. “Tôi không nghĩ vậy đâu.”
“Vậy thì nói với bản thân cô ấy! Cô được bảo phải đệm thêm vải vào nẹp sắt rồi.”
“Tôi quên xin vải,” nàng bịa chuyện. Rồi nói thẳng tuột luôn, “Tôi bị lôi xuống đây trước khi mặt trời mọc và bắt làm việc ngay tức khắc. Phải thừa nhận là tôi buồn ngủ và chẳng nghĩ đến những thứ đã trở thành một phần thân thể tôi rồi.”
Mặt anh hạ nhiệt được chút xíu, chỉ còn lại đôi mày nhíu lại. Nàng có thể thấy anh tự hỏi liệu có nên tin nàng không. Điều này làm nàng thấy thú vị đến nổi bật cười, nụ cười lạo làm anh bối thêm.
“Àh, thưa ngài, tôi biết ngài nghĩ rằng tôi hy vọng khơi gợi sự thông cảm của ngài. Tôi chắc chắn là không quá ngốc để nghĩ rằng ngài có thứ tình cảm dịu dàng đó.”
Mặt anh đỏ phừng với cơn giận vừa bị khuấy lên, chuyển sang giai đoạn cáu tiết vì nàng nghĩ rằng anh sẽ đánh đập nàng. Nàng cả gan lăng mạ anh, nhưng lại làm thế một cách hài hước, khiến nó nghe như một lời khen không thành thật. Bề ngoài hình như anh không thể xử lý những thủ đoạn dối trá của một cô gái.
Anh quay sang Eda, dọa người đàn bà tội nghiệp bằng nét mặt anh. “Chăm sóc chân cô ta, và để ý xem cô ta có quên đệm vải vào nẹp sắt lần nữa không!”
Anh quắc mắt nhìn nàng lần nữa rồi bỏ đi. Eda bỏ đi tìm vải cho nàng, càu nhàu rằng bà có đủ việc để làm rồi, không cần phải thêm việc chiều chuộng kẻ ngoại tộc này, kẻ này không có đầu óc mới dám chọc tức lãnh chúa của bà. Kristen cười toe toét, lờ bà đi, mắt nàng dõi theo Royce cho đến khi anh rời khỏi lâu đài. Người Saxon này quá khác so với những người nàng đã gặp.
“Sao chị dám cười nhạo anh ấy khi anh quá tức giận như thế?”
Kristen quên bẳn Meghan nãy giờ. Nàng nhìn qua cô bé và mỉm cười, thấy trong đôi mắt xanh to tròn đó cả một trời ngạc nhiên và sợ hãi.
“Tính tình ngài ấy không quá kinh khủng đâu.”
“Chị không sợ chút nào sao?”
“Chị nên sợ sao?”
“Em sợ dù anh ấy chưa bao giờ la mắng em cả.”
Kristen nhíu mày. “Eda nói ngài ấy là em trai em. Chắc em không sợ ngài ấy chứ?”
“Không ạ… à, thỉnh thoảng có.”
“Thỉnh thoảng ư? Ngài ấy đánh em à?”
Meghan dường như rất kinh ngạc vì câu hỏi đó. “Không ạ, anh ấy không bao giờ đánh em đâu.”
“Thế tại sao em sợ ngài ấy?”
“Anh ấy có thể sẽ đánh em mà. Anh ấy quá to lớn và trông quá đáng sợ khi giận dữ.”
Kristen cười vì thông cảm. “Ồ, bé con, hầu hết đàn ông trông rất tệ khi họ giận dữ, nhưng không phải là thật sự họ như vậy đâu. Còn anh trai em to lớn, đúng vậy rồi, nhưng cha chị thậm chí còn to lớn hơn ấy…à chỉ lớn chút thôi, em nhớ…. Và ông cũng có tính tình khủng khiếp lắm. Nhưng không có người đàn ông nào tử tế hơn cha chị đâu, cũng không ai yêu gia đình hơn ông. Các anh em trai của chị cũng nóng tính, và em biết chị làm gì khi bị mắng không?”
“Làm gì ạ?”
“Chị hét lại ngay lặp tức.”
“Họ cao lớn hơn chị à?”
“Đúng vậy, có người thậm chí còn nhỏ lắm, chỉ 14 tuổi thôi mà cao vượt cả chị luôn, dù là không nhiều. Cậu ấy vẫn còn phát triển nữa đó. Còn ai khác trong gia đình em không, ngoài anh trai em ra.”
“Em có một người anh khác nữa, nhưng em không nhớ anh ấy. Anh ấy đã chết cùng với cha em khi người Viking tấn công. Đó là 5 năm trước rồi.”
Kristen nhăn mặt. Chúa ơi, người Saxon có lý do để căm hận nàng và người của nàng mà. Khỏi phải hỏi tại sao anh muốn giết tất cả bọn họ từ cái nhìn đầu tiên. Nàng thật ngạc nhiên vì anh đã đổi ý.
“Chị rất tiếc, Meghan,” nàng nấc nghẹn. “Người của em đã chịu đựng vì chúng tôi.”
“Họ là người Đan Mạch, họ khác mà.”
“Chị không thấy khác gì cả. Bọn chị cũng đến đây để cướp bóc, nhưng không phải là tấn công lãnh địa của gia đình em, nếu đó là sự an ủi.”
Meghan nhăn mày. “Chị muốn nói bạn chị không phải tấn công Wyndhurst?”
“Không, mục tiêu của bọn chị là một tu viện ở sâu trong kia, và đó chỉ là một trò nghịch ngợm thôi.”
“Là Jurro phải không?”
“Phải.”
“Nhưng nó đã bị người Đan Mạch phá hủy cách đây 5 năm rồi và chưa bao giờ được xây lại cả.”
“Ôi, Chúa ơi!” Kristen rên rỉ. “Selig và một nữa số khác đã chết vì một chuyện hoang đường!”
“Selig là bạn chị phải không?” Meghan do dự hỏi.
“Một người bạn ư? Đúng thế, một người bạn…và là anh trai của chị,” Kristen tan nát cả lòng.
“Chị mất một người anh trai ở bãi chiến trong rừng sao?”
“Phải….phải….phải!”
Nắm tay Kristen đập tan tành vỏ bánh nướng với mỗi lời thốt ra, và khi điều đó không làm giảm được nỗi đau, nàng lật đổ cả cái bàn. Nàng đang trên lối vào lâu đài khi Eda đuổi theo, cố kéo tay ngăn nàng lại.
“Đừng làm vậy, cô gái,” bà cảnh cáo. “Cô sẽ bị phạt đấy.”
“Tôi không quan tâm.”
“Cô sẽ quan tâm. Tôi đã nghe hết những gì cô nói với con bé. Tôi ước gì tôi đã không dừng lại để nghe, nhưng tôi đã. Tôi rất tiếc vì sự mất mát của cô, và chưa bao giờ nghĩ sẽ nói như vậy với những người như cô, nhưng tôi đã nói. Tự làm mình đau lúc này không giúp được gì đâu. Quay trở lại và dọn dẹp đống hỗn độn cô vừa bày đi và không ai cần phải biết nó đã xảy ra.”
Kristen dừng lại và nhìn hắc vào Eda trước khi nàng cuối cùng cũng gật đầu. Nàng quay lại khu nấu ăn. Nhìn thấy cảnh loạn xạ, nàng thở dài. Meghan biến mất rồi. Thật may, không có ai ở đây một giờ trước.
“Cô bé đâu?”
Eda khịt mũi. “Nó sợ khi cô trở nên bạo lực thế. Con bé sẽ đắn đo khi muốn nói chuyện với cô cho coi.”
Nàng lại thở dài lần nữa.
Tác giả :
Johanna Lindsey