Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 153: Ký ức bị đánh mất (5)
"Nhẹ nhàng một chút!" Mục Thanh Hoài gào lên như bị thọc tiết, vẻ mặt lại vẫn cứ đơ ra như mọi khi.
"Xin lỗi, tại tớ không có kinh nghiệm..." Lâm Mặc mặt đỏ au, môi mím lại khẽ lắp bắp nói.
"Tôi đương nhiên biết cậu không có kinh nghiệm, nhưng cũng không cần đau đến như vậy đi! A~" Nơi được chạm vào thoải mái vô cùng, Mục Thanh Hoài không khỏi bất giác rên nhẹ một tiếng.
Hắn úp mặt xuống gối, hai tay siết chặt drap giường, lưng trần phơi ra phô bày đường cong hoàn mỹ, trên da thịt ửng lên vài vết đỏ hồng. Ánh mắt Mục Thanh Hoài tà tà nhìn sang bên trái, trông thấy Nhan Hạc Hiên mặt vô biểu tình ngồi nhìn mình, không hiểu sao lại nhìn ra chút khinh bỉ trong đó, hắn tức giận đến ném gối đầu qua: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Nhan Hạc Hiên hơi nghiêng người né sang một bên, gối đầu đâm thẳng vào vách tường rơi thẳng xuống đất. Những lời Mục Thanh Hoài nói hoàn toàn chẳng có tí đả kích nào đối với y: "Lên cơn cái gì? Rõ ràng là cậu yêu cầu trước."
"Ban đầu tôi nghĩ nó sướng lắm cơ, đâu có ngờ lại đau đến như vậy... Ui ui ui! Buông ra!" Mục Thanh Hoài chịu không nổi lại tiếp tục gào, "Cậu leo xuống đi, không làm, không làm nữa!"
Lâm Mặc bé ngoan leo xuống, lại còn tri kỷ thu dọn lại gối mền bị Mục Thanh Hoài làm cho nhàu nhĩ. Mục Thanh Hoài hơi nghiêng người, mồ hôi vẫn còn sót lại lăn dần xuống theo gò má, lại rơi xuống hõm xương quai xanh, cả người chỗ trắng chỗ hồng thoạt nhìn dụ người vô cùng.
"Sau này tớ sẽ cố gắng luyện tập nhiều hơn, như vậy cậu sẽ không đau như thế." Lâm Mặc trông thấy vẻ mặt Mục Thanh Hoài không vui, mà kỳ thực mặt hắn lúc nào cũng như vậy cả, nhanh nhẹn nhận lỗi về mình theo thói quen.
"Cậu? Ngoài tôi ra thì cậu còn có ai để luyện tập?" Mục Thanh Hoài hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cái áo đã bị chính mình vò thành một cục bên giường bước vào nhà tắm, có lẽ do di chứng ban nãy mà lúc đi hãy còn tập tà tập tễnh.
Mục Thanh Hoài đi rồi, trong phòng chỉ còn mỗi Nhan Hạc Hiên cùng Lâm Mặc. Trên mặt Lâm Mặc tràn ngập sự hối hận, cậu ảo não nói: "Kỳ quái, rõ ràng thực hành giống với trên hình mà. Nhan ca, có phải em vô dụng lắm không, chỉ có mỗi việc học massage bấm huyệt cho Hoài Hoài thôi cũng làm không xong."
Nhan Hạc Hiên nhàn nhạt liếc nhìn cánh cửa phòng tắm, nhẹ nhàng nói: "Không có."
Tài liệu trong máy Lâm Mặc đã bị y đổi, những huyệt đạo vốn giúp người thư giãn thoải mái đều bị y chuyển sang các huyệt ấn vào liền đau đến thấu trời xanh, Mục Thanh Hoài chịu nổi mới là chuyện lạ. Tên này dạo gần đây quá thiếu đòn, Nhan Hạc Hiên cảm thấy nên trừng trị một chút mới nghĩ ra biện pháp này.
"A, đã gần sáu giờ tối rồi." Lâm Mặc ngước nhìn đồng hồ, vội vã khoác áo blouse trắng lên người, "Hôm nay khẳng định lại không thể ra nhà ăn ăn tối, để em đi lãnh phần cho hai người."
Mười năm trước, giữa Nhan Hạc Hiên và Mục Thanh Hoài đạt được thống nhất chung nào đó, hai người coi như trở thành đồng minh của nhau, mà Lâm Mặc mỹ kỳ danh trở thành chân chạy vặt cho cả hai. Bởi vì Nhan Hạc Hiên tài năng vượt trội, chỉ số trí tuệ lại cao, cho nên y sớm vượt qua bài kiểm tra, thậm chí sớm hơn một năm trở thành nghiên cứu viên chính thức. Mục Thanh Hoài nghe được thì không chịu thua kém, thề sống thề chết phải phá được kỷ lục của đối phương, lại sớm hơn Nhan Hạc Hiên một năm, chỉ mới mười ba tuổi trở thành nghiên cứu viên.
Còn Lâm Mặc... Tất nhiên vẫn học như bình thường. Tuy rằng cậu có hai cây to phía sau lưng nhưng lấy trình độ thực tế hiện tại của cậu mà bảo thi nghiên cứu viên như Mục Thanh Hoài thì cậu làm không nổi. Mà Mục Thanh Hoài cũng không bảo cậu phải thi, kêu cậu cứ học hành như bình thường là được.
Lâm Mặc thật không hiểu nổi vì sao Mục Thanh Hoài nhất quyết chỉ cho phép cậu học về địa chất cùng khí tượng, học xong hai cái này lại chuyển sang học về hải dương học cùng môi trường. Những người nhân tạo rất hiếm khi được ra khỏi viện nghiên cứu, mà đây đều là những ngành học yêu cầu phải đi thực nghiệm tận nơi, cho nên sở nghiên cứu có rất ít chuyên khoa cho loại ngành này, cơ hồ đều phải gộp lại học chung, cũng không dồi dào tài nguyên như các khoa vật lý, công nghệ điện tử, thiên văn học, vân vân.
Năm mười lăm tuổi, sau khi hoàn thành chương trình học của mình, Lâm Mặc cũng như vô số người nhân tạo khác tiến đến bước ngoặt cuộc đời. Bọn họ không đủ năng lực trở thành nghiên cứu viên, chỉ hy vọng được nghiên cứu viên nào đó thuận mắt thu nhận làm trợ lý, vẫn đỡ hơn bị điều đi làm những công việc lặt vặt tầng thấp không được xem trọng.
Lúc Lâm Mặc được Mục Thanh Hoài chỉ đích danh làm trợ lý riêng cho mình, không ít người nhân tạo khác ném ánh mắt đầy ghen tỵ cùng kinh ngạc về phía cậu. Lâm Mặc chỉ có thể cúi đầu làm như không nhìn thấy gì cả. Cậu biết ở trong số những người nhân tạo này cậu không phải người tệ nhất, nhưng cũng không phải người giỏi nhất, hẳn mọi người đều nghĩ do cậu may mắn mới được thiên tài thu nhận.
Hơn nữa, nghe bảo Mục Thanh Hoài từ cách đây hai năm trước đã nộp đơn kiến nghị làm dự án chung với Nhan Hạc Hiên, hiện tại hai người đều chung một tổ nghiên cứu, làm trợ lý của Mục Thanh Hoài coi như được lây dính ánh sáng của cả hai thiên tài cùng lúc, hỏi xem ai chẳng mơ ước, cho dù là người nhân tạo không hiểu cảm tình đi chăng nữa.
"Hoài Hoài à, cậu chọn tớ như vậy có ảnh hưởng đến việc nghiên cứu không?" Lúc thu dọn đồ đạc chuyển sang phòng Mục Thanh Hoài, Lâm Mặc hãy còn lo âu không thôi. Cậu cảm thấy Mục Thanh Hoài chọn mình vì tình nghĩa năm xưa, ngành học bản thân lại không giúp ích được gì cho hắn, mà chính cậu cũng không giỏi giang mấy.
"Chết tiệt! Nếu cậu còn không mau tới tôi sẽ điên lên mất!"
Sau đó Lâm Mặc mới hiểu được ý của Mục Thanh Hoài là gì. Hắn không cần Lâm Mặc làm trợ lý giúp mình nghiên cứu linh tinh, mà là để... chăm sóc sinh hoạt hàng ngày. Mà bởi vì Nhan Hạc Hiên chung tổ nghiên cứu đã xin chuyển về chung phòng cho tiện nên Lâm Mặc bất giác trở thành bảo mẫu của cả hai.
Đại loại chính là, buổi sáng thì gọi Mục Thanh Hoài dậy, Nhan Hạc Hiên ý thức rất cao nên luôn đúng giờ mà tỉnh, không cần phiền đến cậu. Nhưng khi ăn sáng, ăn trưa hay ăn tối, nếu hai người họ bận rộn không đi đến nhà ăn được, mà việc này thì lại diễn ra thường xuyên, Lâm Mặc phải chịu trách nhiệm đi lĩnh phần ăn về, bằng không họ nhất định sẽ cứ như thế nhịn đói mà làm việc. Quần áo cùng phòng ốc cũng một tay Lâm Mặc lo liệu, Nhan Hạc Hiên thì còn đỡ, chứ Mục Thanh Hoài cơ hồ vừa cởi áo ra liền ném bừa, trước kia chưa có Lâm Mặc thì còn bị Nhan Hạc Hiên chỉ trích mà thu liễm, hiện tại liền thoải mái phóng túng.
Có điều thời đại này công nghệ vô cùng hiện đại, coi như Lâm Mặc làm những việc trên thì đều đã có máy móc hỗ trợ hết cả rồi, cho nên kỳ thật cậu cũng khá nhàn. Thỉnh thoảng Mục Thanh Hoài nghĩ ra ý tưởng nào đó lại bắt cậu làm chuột bạch, giống như vụ massage bấm huyệt khi nãy, không biết Mục Thanh Hoài tìm ở đâu ra tài liệu về phương pháp cổ này, hứng thú bừng bừng lôi kéo cậu học thuộc lòng rồi massage cho hắn. Đáng tiếc tay nghề cậu vụng về, dù đã nhớ kỹ vị trí từng huyệt trong tài liệu lại không thể làm cho ra hồn, trái lại còn khiến Mục Thanh Hoài ăn đau.
Đầu bếp trong nhà ăn đã quá quen với việc này, Lâm Mặc cơ hồ vừa xuất hiện gã đã ném cho cậu ba phần dịch dinh dưỡng chuẩn bị sẵn, cậu vội vã cảm tạ rồi quay về, cả quá trình ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có.
Khi cậu mở cửa ra, Mục Thanh Hoài đã tắm rửa thay đồ, đang chụm đầu bàn bạc gì đó với Nhan Hạc Hiên. Cảnh tượng này gần như diễn ra mỗi ngày, cậu đã lấy làm quen, chỉ rón rén bước chân đặt phần ăn xuống, sau đó lẳng lặng tiến vào phòng mình. Nghiên cứu viên thông thường được ở phòng riêng, nhưng vì Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên xin phép ở chung để tiện làm dự án, cấp trên liền cấp cho bọn họ phòng đôi, sau khi Lâm Mặc đến làm trợ lý theo lẽ thường phải ở chung cùng nghiên cứu viên của mình, có điều phòng đôi hai người đều đã chiếm cả, bọn họ liền dọn bớt một phòng chứa đồ làm phòng ngủ cho Lâm Mặc.
Cậu ngồi xuống ghế, từ hộc tủ lấy ra một quyển sách giấy hết sức trân quý đặt lên bàn. Thời đại này đa số thông tin đều được lưu trữ vào máy tính, sách giấy xem như xa xỉ phẩm ở viện nghiên cứu, cho nên cậu giữ gìn chúng rất cẩn thận. Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên đều thuộc loại trạch kỹ thuật, đương nhiên sẽ không quan tâm đọc tài liệu bằng sách giấy hay bằng máy tính, nhưng Lâm Mặc lại vẫn ưa dùng cách truyền thống hơn.
Lật dấu trang tại địa điểm đang đọc dở dang lần trước, Lâm Mặc khẽ thở dài. Quyển sách này cậu đã đọc đến lần thứ sáu rồi, lấy trí tuệ người nhân tạo như cậu thì ngay từ lần đầu đọc qua đã thuộc nằm lòng. Sách vở cùng tài liệu về môi trường, địa chất cùng khí tượng ở viện nghiên cứu không nhiều lắm, cậu chỉ đành đọc đi đọc lại.
Kỳ thực cậu cũng rất muốn học về máy tính, về khoa học kỹ thuật điện tử cao cấp, hy vọng chính mình có thể giúp đỡ hai người kia nhiều hơn. Mỗi lần bọn họ nói chuyện với nhau dùng toàn thuật ngữ chuyên ngành, Lâm Mặc mơ hồ vô cùng, về lâu dài cậu đại khái cũng hiểu được chút ít, nhưng nếu muốn hoàn toàn thông suốt không thể dựa vào học lóm vài ba câu mà cần thiết phải có lộ trình học hành đàng hoàng.
Có điều bao nhiêu năm qua cậu đã dùng thời gian của mình để học theo yêu cầu của Mục Thanh Hoài, nếu muốn đạt đến trình độ nghiên cứu viên của ngành công nghệ thông tin, e rằng cậu phải tốn không ít thời gian nữa. Lấy tuổi thọ người nhân tạo, cậu không biết chính mình có sống được tới lúc đó không.
Kể từ lần Mục Thanh Hoài dẫn cậu ra ngoài ngắm biển đêm đến nay đã hơn mười năm. Cảnh tượng ngày hôm đó như in sâu vào ký ức của cậu, thế nhưng đến bây giờ cậu vẫn chưa từng có cơ hội để nhìn thấy lại một lần nữa. Khao khát rời khỏi nơi này của Lâm Mặc đã có phần nguội lạnh, không biết có phải do đã lớn hay chăng, cậu cảm thấy chính mình không sợ hãi cái chết như xưa nữa, ngay cả việc đem đi tiêu hủy cũng chẳng là gì.
Rầm! Ầm ầm!
Bên ngoài vang lên tiếng loảng xoảng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Lâm Mặc, cậu hốt hoảng bật dạy chạy ra ngoài. Kỳ thực loại âm thanh này cứ dăm bữa nửa tháng lại náo động ồn ào, đa phần đều do Mục Thanh Hoài cố tình gây sự trước, nhưng lần nào Lâm Mặc cũng lo lắng hai người liệu có ẩu đả nhau đến mức gây thương tích hay không Dẫu sao trong mắt cậu Mục Thanh Hoài có chút gì đó... ngông cuồng, cậu sợ hắn không biết tự kiềm chế lại hại mình hại người.
Mục Thanh Hoài không ngu ngốc, sau khi trở ra ăn cơm một hồi sực nghĩ tới việc massage khi nãy có điều hiềm nghi, liền mở máy tính lên trực tiếp vào tài khoản quang não của Lâm Mặc kiểm tra, phát hiện Nhan Hạc Hiên thế nhưng dám sửa chữa lại nội dung trong đó! Chả trách vì sao hắn một chút thoải mái sung sướng cũng không cảm giác được, chỉ có đau với đau mà thôi!
Nhan Hạc Hiên không phải loại người sẵn sàng cãi tay đôi với người khác, cho nên dù Mục Thanh Hoài có tức giận mắng chửi thế nào bằng gương mặt đơ ra đó thì Nhan Hạc Hiên cũng chỉ lấy lạnh lùng đáp lại. Mục Thanh Hoài đương nhiên bất mãn tăng cao, liền chuyển sang ném đồ vào người y cho hả giận!
"Đừng, đừng mà!" Lâm Mặc trông thấy Mục Thanh Hoài ném qua cả một cái động cơ liền không kịp suy nghĩ gì đưa tay lên cản, kết quả lại bị đập trúng đỏ hết cả tay.
Mục Thanh Hoài trông thấy Nhan Hạc Hiên bình yên vô sự mà Lâm Mặc bị đập trúng lại càng điên thêm: "Cậu chắn cho y làm gì! Có lần nào tôi ném mà trúng được vào cái bản mặt quan tài của y không hả?!"
Quả thật rằng từ trước đến giờ Nhan Hạc Hiên mặc dù không thèm đôi co với Mục Thanh Hoài, nhưng y cũng chưa bao giờ vì vậy mà chịu đựng nhẫn nhục mặc hắn muốn hành mình thế nào cũng được, cho dù Mục Thanh Hoài có ném đồ bao nhiêu lần thì y đều có thể dùng bộ não của mình tính toán ra tọa độ điểm rơi mà chuẩn xác né tránh. Mà cũng vì thế Mục Thanh Hoài càng thêm không kiêng nể.
Lâm Mặc che tay lại, cố biện giải: "Là do tớ theo thói quen nên mới như vậy. Hoài Hoài à, nếu có chuyện gì thì bình tĩnh giải quyết, cậu đừng ném đồ như thế rất nguy hiểm."
Nhan Hạc Hiên hơi nhíu mày. Y may mắn hơn Mục Thanh Hoài một chút, cơ mặt vẫn còn hoạt động được kha khá, cho nên không đến mức bị đơ, chẳng qua do bình thường luôn giữ nguyên một vẻ mới khiến người khác cảm tưởng rằng chính mình không hoạt động được dây thần kinh mặt nữa.
"Mặc kệ hắn, chúng ta vào phòng bôi thuốc." Nhan Hạc Hiên túm lấy cậu rời đi.
Mục Thanh Hoài thấy hai người đi rồi cũng không nói gì nữa, lầm bầm: "Bôi thuốc thì bôi thuốc, vào phòng riêng để làm quái gì?"
Một người rồi tới hai người, ai rồi cũng không nghe lời cả. Nhất là Lâm Mặc, tuy rằng bề ngoài luôn thuận theo hắn, nhưng trong lòng khẳng định càng sùng bái Nhan Hạc Hiên hơn. Hây, chỉ muốn kiếm một tiểu đệ ngoan ngoãn tuyệt đối trung tâm với mình khó như vậy sao.
"Không có được thì tự mình tạo ra, sợ gì!" Nói đến đây, hai mắt Mục Thanh Hoài sáng lên.
Đúng vậy! Hắn quyết định sẽ tự mình làm ra một AI hoàn mỹ trí tuệ cao, vừa có thể giúp hắn quản lý dự án hiện tại vừa nghe lời hắn răm rắp!
Thế là Mục Thanh Hoài sau khi lên ý tưởng liền bắt đầu hùng hục làm...
*****
Cơ thể người nhân tạo rất yếu, một chút vết đỏ như vậy nếu chủ quan không xử lý thì hôm sau tỉnh dậy có khi chuyển sang bầm tím còn đau hơn. Nhan Hạc Hiên kiếm trong tủ dụng cụ của mình, tìm ra được một lọ thuốc mỡ chuyên dụng, tự mình đổ ra tay bôi lên.
Lâm Mặc có chút ngượng ngùng lên tiếng: "Nhan ca à, hay là để em tự mình làm đi..."
Nhan Hạc Hiên hơi im lặng, sau đó đưa lọ thuốc sang cho Lâm Mặc. Cậu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thú thực khi ở gần bên cạnh Nhan Hạc Hiên cậu luôn có cảm giác quá mức áp bức, hệt như người kia là cây cao bóng tỏa mà chính mình chỉ là hòn đá dưới chân, vô luận thế nào cũng có cảm giác không với tới, càng không dám để đối phương vì mình làm bất kỳ chuyện gì.
"Anh đừng giận Mục Thanh Hoài nhé, cậu ta là như vậy đấy, thực tế không có ác ý gì đâu." Lâm Mặc lo rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai người, mặc dù cũng không phải lần đầu tiên diễn ra, nhưng người đời đều có câu giọt nước tràn ly đấy thôi, cho nên nhẹ giọng khuyên nhủ.
Nhan Hạc Hiên hơi nghiêng đầu, y không có cách nào giải thích cho Lâm Mặc biết, kỳ thực trước khi cậu ta đến đây, hai người bọn họ mang tiếng chung tổ nghiên cứu làm chung dự án lại ở chung phòng nhưng có khi cả ngày không nói với nhau câu nào, cũng không có bất kỳ tương tác gì ngoài công việc, hoàn toàn khác với trạng thái gà bay chó sủa ba ngày một lần như hiện tại.
Bình thường y vốn lãnh đạm, cho nên loại biến đổi vi diệu này hiển nhiên chỉ có thể đến từ Mục Thanh Hoài. Nhưng tại sao đối phương lại làm thế, ngay cả bộ óc được xưng là thiên tài như y cũng không nghĩ ra nổi.
Mục Thanh Hoài rất thích sai vặt Lâm Mặc làm chuyện này chuyện kia, người ngoài nhìn vào sẽ cảm giác Lâm Mặc mỗi ngày đều bị xoay đến quay mòng mòng, nhưng chân chính mà nói không có việc nào quá mức nặng nề cả, hắn cũng chưa từng khiến Lâm Mặc phải thức khuya dậy sớm gì cho cam. Cho nên nói Mục Thanh Hoài có ý xấu với Lâm Mặc, Nhan Hạc Hiên cảm thấy không phải. Nhưng nếu bảo hắn có ý tốt, Nhan Hạc Hiên cũng nghĩ không ra người kia đang muốn làm gì.
Hành động của Mục Thanh Hoài, Nhan Hạc Hiên vẫn luôn nhìn không thấu.
Chắc do ranh giới giữa thiên tài với thằng điên nó mong manh quá. Cuối cùng y chỉ có thể tổng kết một câu như vậy.
"... Nhan ca à, có thể thả tay em ra được không?"
Thanh âm bất đắc dĩ của Lâm Mặc đánh thức Nhan Hạc Hiên trong dòng suy nghĩ miên man. Y chợt nhận ra trong lúc suy nghĩ lại theo thói quen nắm lấy thứ gần nhất, tay Lâm Mặc liền xui xẻo bị đem ra nắm.
Trên tay Lâm Mặc vẫn còn dính thuốc mỡ, sờ vào hơi trơn, thế nhưng lại ấm áp vô cùng. Nhan Hạc Hiên không hiểu nổi, bọn họ đều là người nhân tạo, đều sinh ra chung một phương thức, đều uống dịch dinh dưỡng mà lớn lên như nhau, vì sao tay y vừa rắn chắc lại lạnh lẽo, trong khi Lâm Mặc nhỏ nhắn còn mềm ấm.
Còn tay Mục Thanh Hoài thì y chưa sờ cũng không bao giờ có ý định sờ nên không biết.
Thế rồi, chẳng biết đầu óc nghĩ thế nào, Nhan Hạc Hiên đột nhiên đưa tay ôm chầm lấy Lâm Mặc bao gọn trong lòng mình.
Lâm Mặc còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thấy Nhan Hạc Hiên thả tay mình ra liền bị hành động kế tiếp của y dọa cho sững sờ, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.
Nhan... Nhan ca thế nhưng ôm mình!!!
"Thật mềm." Nhiệt khí của Nhan Hạc Hiên hơi phả tới sau gáy khiến phía sau của Lâm Mặc có chút ngứa ngáy, "Cũng thật ấm."
"Nhan... Nhan ca..." Lâm Mặc không nói nổi ra tiếng, đầu óc trống rỗng. Nhan ca là muốn làm gì?
Nhận ra Lâm Mặc dường như bị mình dọa sợ rồi, Nhan Hạc Hiên cũng không cố chấp nữa mà buông ra. Thân là người nhân tạo khuyết thiếu cảm xúc, y không cảm nhận được loại động tác này có bao nhiêu thân thiết, chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng khi kề cận tiếp xúc da thịt cùng cậu.
Nếu có thể ôm ngủ mỗi tối thì tốt biết bao nhiêu. Nhan Hạc Hiên thuộc trường phái hành động, vừa nghĩ xong liền trực tiếp nói ra: "Sau này em ngủ chung với tôi đi."
Rầm! Cửa phòng bị đạp mở suýt rụng rời, mà Mục Thanh Hoài mang gương mặt vô cảm giơ chân đứng ngay đối diện. Dẫu không đọc được cảm xúc trên mặt hắn, Lâm Mặc vẫn cảm giác được Hoài Hoài lại lên cơn nữa rồi!
"Lâm Mặc! Cậu không được nghe lời y!" Mục Thanh Hoài hầm hầm bước vào, "Đi ra ngoài, để người lớn nói chuyện!"
Lâm Mặc toan nhắc cho Mục Thanh Hoài nhớ kỳ thực cậu ra đời còn trước cả hắn nhưng thân thể mảnh dẻ của cậu nhanh chóng bị Mục Thanh Hoài đẩy ra bên ngoài, sau đó đóng cửa rầm lại, cậu hoàn toàn không kịp có cơ hội biện giải gì hết.
Cửa phòng cách âm khiến Lâm Mặc chẳng nghe được chi hết, mà cậu lại không đủ khả năng hack vào hệ thống theo dõi bên trong phòng như Mục Thanh Hoài hay Nhan Hạc Hiên được, chỉ có thể cào đầu buồn bực đi qua đi lại trước cửa phòng.
Lần này lại là chuyện gì nữa đây? Sao Hoài Hoài cứ được chốc lát lại bắt đầu kiếm chuyện với Nhan ca cơ chứ? Lo âu việc hai người có thể đánh nhau hay không khiến Lâm Mặc quên béng cảm xúc Nhan Hạc Hiên ôm mình khi nãy.
Một lát sau, cửa rốt cuộc mở, chỉ có Mục Thanh Hoài bước ra. Lâm Mặc còn chưa kịp mở miệng hỏi đã bị hắn chặn trước: "Sao cậu còn chưa về phòng?"
"Hoài Hoài à, tớ nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện." Lâm Mặc thu hết dũng khí nói.
Tuy rằng cậu có thể nuông chiều Mục Thanh Hoài vô điều kiện không sao, nhưng Nhan Hạc Hiên không giống cậu, y không chịu ơn Mục Thanh Hoài, cũng không có trách nhiệm nghe lời hắn. Nếu như chỉ vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này mà cự cãi mãi nói không chừng tương lai hai người sẽ sinh ra xa cách.
"Chuyện gì?" Mục Thanh Hoài ngoài miệng hỏi, trong lòng không để tâm lắm, lại bắt đầu mở quang não lên xem tài liệu.
"Dạo gần đây tớ thấy cậu hay nổi nóng lắm luôn ấy, mà như vậy thì không tốt đâu. Nhan ca dù sao cũng lớn tuổi hơn chúng ta, cậu cứ suốt ngày hết mắng lại ném đồ vào người anh ấy thì kỳ cục lắm." Lâm Mặc cố gắng dùng những từ ngữ nhẹ nhàng nhất có thể để khuyên giải, "Nếu cậu bị áp lực công việc hay cần người giải tỏa thì cũng có thể nói với tớ mà, đâu cần làm như vậy."
Mục Thanh Hoài thật muốn liếc mắt khinh bỉ nhìn Lâm Mặc, nhưng động tác này có độ khó quá cao đối với cơ mặt của hắn, cho nên hắn chỉ chậc một tiếng đáp: "Cậu chẳng hiểu gì cả, ngu ngốc."
Lâm Mặc đột nhiên bị mắng ngu ngốc, nhất thời vẻ mặt mộng bức không hiểu ra sao. Ừ thì Mục Thanh Hoài mắng cậu ngốc cũng không ít lần rồi, cho nên cậu dần không có mấy cảm xúc khi bị nói như vậy nữa. Nhưng mà... chuyện lần này thì có liên quan gì sao?
"Đi về phòng mà ngủ, thức khuya rồi để sáng mai dậy không được nữa." Mục Thanh Hoài mất kiên nhẫn xua tay.
"Dù sao mỗi ngày tớ đều rất rảnh, có thể ngủ bù sau cũng được." Lâm Mặc rầm rì nói. Cậu rất ít khi phản đối lại Mục Thanh Hoài về bất kỳ ý kiến gì, nhưng không phải không có. Ví dụ như vụ án gilophine lần trước.
"Từ nay về sau sẽ không rảnh nữa."
"Ý cậu là gì?" Lâm Mặc ngạc nhiên không hiểu nổi.
Mục Thanh Hoài ngồi xuống bàn làm việc, lại bắt đầu cặm cụi gõ quang não, không muốn dây dưa thêm với Lâm Mặc nữa: "Ý trên mặt chữ, đi ngủ đi."
Một khi Mục Thanh Hoài đã không muốn nói thì có đánh chết cũng không cạy miệng hắn ra được, Lâm Mặc đành ôm một bụng hoài nghi mà quay về phòng của mình.
*****
Trong phòng hội nghị cao tầng, mọi người bàn chuyện rộn rã, tiếng tranh cãi kịch liệt, trên mặt ai cũng mang theo vẻ u ám kỳ quái.
Hình ảnh này đã rất lâu rồi không xuất hiện. Dù sao kể từ khi có nguồn nhân lực thiên tài là nhóm người nhân tạo thì khoa học kỹ thuật của toàn thế giới đều đi lên, mọi vấn đề cấp bách đều có thể quẳng cho đám người kia giải quyết, cao tầng vẫn luôn trải qua vui vẻ thoải mái.
Người nhân tạo vô cùng thông minh, lại hoàn toàn tuyệt đối phục tùng, tuy có vài cá thể khác biệt nhưng chẳng phải chỉ là số nhỏ đấy sao? Bọn họ hoàn toàn không có cái gọi là cái tôi cá nhân, sẽ sẵn sàng nghe theo lệnh của bất kỳ cao tầng nào mà dâng hiến vô tư vì khoa học. Thậm chí chi phí dành cho họ có khi còn thấp hơn số tiền nuôi dạy một đứa trẻ nên người. Ngoài dịch dinh dưỡng cùng với phòng đào tạo người nhân tạo mới ra thì suốt cả cuộc đời người nhân tạo hầu như không tiêu tốn mấy tiền của cho sinh hoạt. Có một đám nô lệ để tha hồ bóc lột sức lao động, tội gì không dùng.
Thế nhưng những ngày tháng êm ả không bao giờ có thể kéo dài mãi mãi. Bọn họ nhận được tin tức cực kỳ nguy cấp đến từ cục thiên văn quốc tế: một hố đen cực đại đang tiến đến gần hệ mặt trời bọn họ và có nguy cơ nuốt chửng toàn bộ thái dương hệ, đương nhiên bao gồm cả Trái Đất.
Hố đen xuất hiện bất ngờ, chỉ mới được phát hiện cách đây ba ngày trước, hệt như đột nhiên biến ra, trước lúc đó không thấy tung tích đâu, điều này càng khiến nhiều người hoảng sợ cho rằng tận thế đã đến.
Nhiều cuộc họp khẩn cấp đã được mở ra để nhanh chóng tìm kiếm biện pháp giải quyết cho vấn đề này. Các nhà khoa học trên thế giới đang chạy đua cùng tử thần, nhưng tất cả đều chỉ ra được một kết luận duy nhất rằng bọn họ sẽ không có đủ thời gian trước khi thảm họa xảy ra. Vào lúc này đây, viện nghiên cứu và đào tạo nhân tài hiển nhiên không thể thiếu sự góp mặt được.
Trưởng viện khá ảo não, bên ông hiển nhiên có người nhân tạo thuộc chuyên ngành vũ trụ học, có điều đây là việc lớn, chỉ một hai người làm sao giải quyết được. Hơn nữa bọn họ còn cần ra ngoài không gian để làm đo lường thực tế mới đưa ra kết quả chính xác!
Thời đại này duy chuyển giữa các tinh cầu không còn là ước mơ xa vời, tuy nhiên cũng chỉ dừng lại ở việc duy chuyển mà thôi, bọn họ vẫn chưa tìm được tinh cầu nào khác phù hợp cho con người sinh tồn. Vũ trụ hiện nay không thiếu các trạm không gian không ngừng đo lường gửi kết quả về cho viện nghiên cứu ở dưới, nhưng thông tin về sự sống trên một tinh cầu khác vẫn mảy may chưa tìm ra.
"Không được! Nếu để người ngoài biết đến được sự tồn tại của họ..." Thời đại này nhờ có khoa học kỹ thuật mà đạt được thành tựu ấm no sung túc, toàn bộ người dân trên thế giới cơ bản không có ai còn chịu cảnh đói nghèo nữa, cho nên bọn họ càng hướng đến những nhu cầu cao cả hơn, ví dụ như nhân đạo. Mà các tập đoàn tài phiệt cũng thu được vô số lợi nhuận từ các phát minh của đám người này. Nếu như để cho người dân phát hiện ra những thành tựu này chính là mồ hôi xương máu của hàng ngàn người nhân tạo bị ngược đãi giam cầm tạo nên, cái ghế những người ngồi ở đây không ai giữ nổi.
"Tận thế sắp đến rồi còn quan tâm cái rắm gì!" Một lão già thô lỗ gào to.
"Mọi người bình tĩnh!" Trưởng viện lên tiếng can ngăn, "Đối với vấn đề này, việc phải phái người đi ra bên ngoài vũ trụ đo lường thực nghiệm là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, mọi người cũng thấy, đây chính là ra ngoài vũ trụ, cũng không phải đi dạo trên đường, chỉ cần an bài ổn thỏa người đi theo bọn họ thì bên ngoài sẽ không hay biết."
"Cái này cũng hơi khó khăn, bên quân đội..."
Sau khi nhân loại phát triển, các quốc gia cùng ký kết hiệp ước, mọi đất nước đều vẫn giữ nguyên lãnh thổ cùng luật lệ của mình, nhưng toàn bộ quốc gia trên địa cầu đều hợp lại thành một chỉnh thể thống nhất gọi là liên minh quốc tế, sử dụng chung một đơn vị tiền tệ, người dân cũng có thể thoải mái tự do đi lại giữa các quốc gia, thậm chí theo dòng thời gian bọn họ dần phát triển chung thứ ngôn ngữ để sử dụng thống nhất, được gọi là tiếng quốc tế.
Mà vì ngăn chặn chiến tranh thế giới có thể lần nữa diễn ra, toàn bộ quốc gia tham gia liên minh quốc tế đều ký hiệp ước giải trừ quân đội nước mình, liên minh sẽ chỉ tồn tại một nhóm quân đội duy nhất tồn tại song song với hệ thống chính phủ, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ bất kỳ quốc gia nào, mà bất kỳ người dân từ đất nước nào nếu vượt qua bài kiểm tra đều được vào.
Cũng bởi vì quân đội không chịu ảnh hưởng của chính phủ liên minh, việc người nhân tạo vẫn luôn giấu kín chỉ các lãnh đạo liên minh cùng một số nhà tài phiệt có liên quan hay biết, cho nên ở đây không ít người lo sợ người phía quân đội phát hiện ra sẽ gây khó dễ, vì bản chất của quân đội liên minh là nhằm bảo vệ hòa bình, bọn họ rất đề cao quyền nhân đạo và quyền được sống của con người. Trong quân đội cũng có không ít tổ chức nhân đạo, mà đám người ấy có vài lần đã suýt điều tra ra được sự tồn tại của viện nghiên cứu, may mà bọn họ nhanh tay nhanh chân xóa hết chứng cứ được, một mặt khác người nhân tạo chưa bao giờ công khai ngoài ánh sáng, người dân rất khó tin tưởng có một việc điên rồ đến như vậy lại diễn ra suốt hàng trăm năm.
Loại nghiên cứu khoa học liên quan đến vận mệnh quốc gia như thế này, quân đội khẳng định sẽ nhúng tay vào. Nếu muốn dùng người nhân tạo, không thể nào tránh khỏi việc hai bên chạm mặt.
"Trước tiên thông báo cho viện nghiên cứu tạm dừng hết mọi hoạt động nghiên cứu hiện tại, dốc toàn lực giải quyết tình huống cấp bách trước mắt. Về phần đối phó với bên quân đội thế nào, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp sau."
Tạm thời đây là cách tốt nhất bọn họ có thể nghĩ ra, hầu hết đều bỏ phiếu tán thành.
Không cần nói cũng biết, tin này như quả bom nổ tung cả cái viện nghiên cứu, tuy rằng chủ yếu chỉ nhằm vào người bình thường. Còn đối với người nhân tạo, họ chỉ biết công việc bản thân có chút thay đổi, nhưng việc Trái Đất sắp tiêu đời không dấy lên được chút hứng thú nào của bọn họ.
Hệt như cho dù Trái Đất có bị hố đen nuốt chửng đi chăng nữa, đối với họ cũng chẳng hề chi.
Lâm Mặc nghe ngóng tình hình, sau đó chạy về tình báo cho Mục Thanh Hoài: "Hiện tại toàn bộ đều phải chuyển sang ngành vũ trụ học cùng vật lý để giải quyết tình hình, tất cả mọi dự án coi như tạm dừng. Ngoài ra tớ còn nghe đồn rằng bọn họ sẽ phái người đi ra ngoài vũ trụ để làm thực nghiệm, việc lựa chọn người ra sao chưa rõ lắm, có điều quy trình tuyển chọn sẽ rất khắt khe. Cái gì mà "không được để lộ chuyện mình là người nhân tạo", lại còn "phải đủ trình độ cùng năng lực"..."
Đối với chuyện này, cảm xúc của Lâm Mặc cũng không dao động mấy. Cậu thừa biết mình không đủ tiêu chuẩn để được làm một trong số những người ra ngoài vũ trụ làm thực nghiệm. Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên thì có thể, nhưng lần này không giống như việc chọn trợ lý, hai người bọn họ không thể nào yêu cầu cao tầng đem theo cậu được.
Mục Thanh Hoài đã sớm hack vào hệ thống viện nghiên cứu, thông tin thu được còn đầy đủ hơn, tuy vậy vẫn rất hiếm khi chịu khó nghe cậu nói cho hết mới lên tiếng: "Lâm Mặc, cậu thích ra ngoài vũ trụ không?"
Lâm Mặc ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu: "Không thích."
Cậu cảm thấy thế giới bên ngoài rất tươi đẹp, nhưng vũ trụ thì không. Vũ trụ trống rỗng chẳng có người, chỉ có những tinh cầu cô độc tự mình xoay quanh lấy nhau, loại hoàn cảnh như vậy tính ra còn tệ hơn cả viện nghiên cứu. Ít ra ở đây cậu còn có Hoài Hoài, có Nhan ca, mặc dù bị giam bên trong bốn bức tường thép khổng lồ này, bọn họ vẫn còn gặp được nhau nói chuyện qua lại.
Nếu Mục Thanh Hoài hỏi cậu có thích ra khỏi viện nghiên cứu hay không, Lâm Mặc khẳng định trả lời có. Nhưng ra ngoài vũ trụ? Cậu chưa hứng chí bừng bừng đến như vậy.
"Ồ, ra là cậu không thích." Mục Thanh Hoài gật gù như đã hiểu, "Có điều sắp tới cậu sẽ là một trong những người bay ra ngoài đó làm thực nghiệm đấy."
"Cái... cái gì?" Lâm Mặc sốc đến lắp bắp, "Cậu đừng nói bậy, ngay cả thi khảo hạch cùng kiểm tra năng lực còn chưa bắt đầu..."
"Cục cưng à, cậu thích 99 hay 100 điểm? Tôi sẽ hack cho cậu lên 101 điểm luôn." Mục Thanh Hoài vẫn bình tĩnh như thường, còn rất có tâm trạng đùa giỡn mà nói, "Có điều cậu vẫn nên rèn luyện thể lực một chút, tuy tôi có thể đảm bảo cậu qua phần kiểm tra sức khỏe nhưng lỡ lên phi thuyền mà cậu lăn đùng ra ngất xỉu hay chết thì tôi cứu không nổi."
Lâm Mặc: "... Hoài Hoài, cậu lại định làm gì nữa vậy?"
Cậu thừa biết với tính cách của Mục Thanh Hoài, hắn sẽ không vô duyên vô cớ kêu cậu làm một thứ gì đó. Mặc dù phần lớn những chuyện hắn làm đều vô nghĩa trong mắt cậu, nhưng Lâm Mặc tin rằng Mục Thanh Hoài khẳng định có kế hoạch điên rồ nào đó ẩn sau.
Mục Thanh Hoài: "Tạm thời cậu chưa cần biết. Bây giờ để tôi lên kế hoạch rèn luyện cho cậu đã, nhìn thân mình cậu đi, có khác gì con gà trụng nước sôi không cơ chứ, yếu nhớt!"
Thế là mỗi buổi sáng lẫn tối, Lâm Mặc bị ép phải thực hiện theo chương trình rèn luyện sức khỏe mà Mục Thanh Hoài đề ra. Nhan Hạc Hiên có thấy lại không lên tiếng, Lâm Mặc cho rằng y biết kế hoạch của Mục Thanh Hoài nhưng khi hỏi đối phương cũng ngậm tăm nốt, cậu đành ai oán mà hít đất với chống đẩy.
Tuy rằng không biết Mục Thanh Hoài có thật sự định làm như những gì hắn nói hay không, bất quá Lâm Mặc cảm giác được cơ thể đúng là khỏe hơn hẳn, đầu óc cũng dường như sáng suốt minh mẫn hơn.
Tất nhiên lấy cái cơ thể mềm oặt ẹo như cục bột của cậu thì không có chuyện mới tập luyện vài ngày đã có cơ bụng với bắp tay được, nhưng Lâm Mặc vẫn rất mong chờ.
Tiểu kịch trường:
Mục Thanh Hoài: "Đây chính là kế hoạch rèn luyện thể lực tôi đề ra cho cậu, chỉ cần tập theo đúng như vậy nhất định đạt được thành tựu!"
Lâm Mặc: "Một trăm cái hít đất, một trăm cái gập bụng, một trăm cái bật nhảy và chạy mười kilomet mỗi ngày... Hoài Hoài à tớ cảm thấy bản kế hoạch này có vấn đề."
Mục Thanh Hoài: "Có vấn đề gì chứ? À đúng rồi còn không được nằm máy lạnh và phải tập đến khi đầu trọc, nhớ kỹ không được bỏ cuộc dù chỉ một ngày!"
#Mùa xuân trồng một Lâm Mặc rèn luyện thể lực, mùa hè thu hoạch được One Punch Mặc#
"Xin lỗi, tại tớ không có kinh nghiệm..." Lâm Mặc mặt đỏ au, môi mím lại khẽ lắp bắp nói.
"Tôi đương nhiên biết cậu không có kinh nghiệm, nhưng cũng không cần đau đến như vậy đi! A~" Nơi được chạm vào thoải mái vô cùng, Mục Thanh Hoài không khỏi bất giác rên nhẹ một tiếng.
Hắn úp mặt xuống gối, hai tay siết chặt drap giường, lưng trần phơi ra phô bày đường cong hoàn mỹ, trên da thịt ửng lên vài vết đỏ hồng. Ánh mắt Mục Thanh Hoài tà tà nhìn sang bên trái, trông thấy Nhan Hạc Hiên mặt vô biểu tình ngồi nhìn mình, không hiểu sao lại nhìn ra chút khinh bỉ trong đó, hắn tức giận đến ném gối đầu qua: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Nhan Hạc Hiên hơi nghiêng người né sang một bên, gối đầu đâm thẳng vào vách tường rơi thẳng xuống đất. Những lời Mục Thanh Hoài nói hoàn toàn chẳng có tí đả kích nào đối với y: "Lên cơn cái gì? Rõ ràng là cậu yêu cầu trước."
"Ban đầu tôi nghĩ nó sướng lắm cơ, đâu có ngờ lại đau đến như vậy... Ui ui ui! Buông ra!" Mục Thanh Hoài chịu không nổi lại tiếp tục gào, "Cậu leo xuống đi, không làm, không làm nữa!"
Lâm Mặc bé ngoan leo xuống, lại còn tri kỷ thu dọn lại gối mền bị Mục Thanh Hoài làm cho nhàu nhĩ. Mục Thanh Hoài hơi nghiêng người, mồ hôi vẫn còn sót lại lăn dần xuống theo gò má, lại rơi xuống hõm xương quai xanh, cả người chỗ trắng chỗ hồng thoạt nhìn dụ người vô cùng.
"Sau này tớ sẽ cố gắng luyện tập nhiều hơn, như vậy cậu sẽ không đau như thế." Lâm Mặc trông thấy vẻ mặt Mục Thanh Hoài không vui, mà kỳ thực mặt hắn lúc nào cũng như vậy cả, nhanh nhẹn nhận lỗi về mình theo thói quen.
"Cậu? Ngoài tôi ra thì cậu còn có ai để luyện tập?" Mục Thanh Hoài hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cái áo đã bị chính mình vò thành một cục bên giường bước vào nhà tắm, có lẽ do di chứng ban nãy mà lúc đi hãy còn tập tà tập tễnh.
Mục Thanh Hoài đi rồi, trong phòng chỉ còn mỗi Nhan Hạc Hiên cùng Lâm Mặc. Trên mặt Lâm Mặc tràn ngập sự hối hận, cậu ảo não nói: "Kỳ quái, rõ ràng thực hành giống với trên hình mà. Nhan ca, có phải em vô dụng lắm không, chỉ có mỗi việc học massage bấm huyệt cho Hoài Hoài thôi cũng làm không xong."
Nhan Hạc Hiên nhàn nhạt liếc nhìn cánh cửa phòng tắm, nhẹ nhàng nói: "Không có."
Tài liệu trong máy Lâm Mặc đã bị y đổi, những huyệt đạo vốn giúp người thư giãn thoải mái đều bị y chuyển sang các huyệt ấn vào liền đau đến thấu trời xanh, Mục Thanh Hoài chịu nổi mới là chuyện lạ. Tên này dạo gần đây quá thiếu đòn, Nhan Hạc Hiên cảm thấy nên trừng trị một chút mới nghĩ ra biện pháp này.
"A, đã gần sáu giờ tối rồi." Lâm Mặc ngước nhìn đồng hồ, vội vã khoác áo blouse trắng lên người, "Hôm nay khẳng định lại không thể ra nhà ăn ăn tối, để em đi lãnh phần cho hai người."
Mười năm trước, giữa Nhan Hạc Hiên và Mục Thanh Hoài đạt được thống nhất chung nào đó, hai người coi như trở thành đồng minh của nhau, mà Lâm Mặc mỹ kỳ danh trở thành chân chạy vặt cho cả hai. Bởi vì Nhan Hạc Hiên tài năng vượt trội, chỉ số trí tuệ lại cao, cho nên y sớm vượt qua bài kiểm tra, thậm chí sớm hơn một năm trở thành nghiên cứu viên chính thức. Mục Thanh Hoài nghe được thì không chịu thua kém, thề sống thề chết phải phá được kỷ lục của đối phương, lại sớm hơn Nhan Hạc Hiên một năm, chỉ mới mười ba tuổi trở thành nghiên cứu viên.
Còn Lâm Mặc... Tất nhiên vẫn học như bình thường. Tuy rằng cậu có hai cây to phía sau lưng nhưng lấy trình độ thực tế hiện tại của cậu mà bảo thi nghiên cứu viên như Mục Thanh Hoài thì cậu làm không nổi. Mà Mục Thanh Hoài cũng không bảo cậu phải thi, kêu cậu cứ học hành như bình thường là được.
Lâm Mặc thật không hiểu nổi vì sao Mục Thanh Hoài nhất quyết chỉ cho phép cậu học về địa chất cùng khí tượng, học xong hai cái này lại chuyển sang học về hải dương học cùng môi trường. Những người nhân tạo rất hiếm khi được ra khỏi viện nghiên cứu, mà đây đều là những ngành học yêu cầu phải đi thực nghiệm tận nơi, cho nên sở nghiên cứu có rất ít chuyên khoa cho loại ngành này, cơ hồ đều phải gộp lại học chung, cũng không dồi dào tài nguyên như các khoa vật lý, công nghệ điện tử, thiên văn học, vân vân.
Năm mười lăm tuổi, sau khi hoàn thành chương trình học của mình, Lâm Mặc cũng như vô số người nhân tạo khác tiến đến bước ngoặt cuộc đời. Bọn họ không đủ năng lực trở thành nghiên cứu viên, chỉ hy vọng được nghiên cứu viên nào đó thuận mắt thu nhận làm trợ lý, vẫn đỡ hơn bị điều đi làm những công việc lặt vặt tầng thấp không được xem trọng.
Lúc Lâm Mặc được Mục Thanh Hoài chỉ đích danh làm trợ lý riêng cho mình, không ít người nhân tạo khác ném ánh mắt đầy ghen tỵ cùng kinh ngạc về phía cậu. Lâm Mặc chỉ có thể cúi đầu làm như không nhìn thấy gì cả. Cậu biết ở trong số những người nhân tạo này cậu không phải người tệ nhất, nhưng cũng không phải người giỏi nhất, hẳn mọi người đều nghĩ do cậu may mắn mới được thiên tài thu nhận.
Hơn nữa, nghe bảo Mục Thanh Hoài từ cách đây hai năm trước đã nộp đơn kiến nghị làm dự án chung với Nhan Hạc Hiên, hiện tại hai người đều chung một tổ nghiên cứu, làm trợ lý của Mục Thanh Hoài coi như được lây dính ánh sáng của cả hai thiên tài cùng lúc, hỏi xem ai chẳng mơ ước, cho dù là người nhân tạo không hiểu cảm tình đi chăng nữa.
"Hoài Hoài à, cậu chọn tớ như vậy có ảnh hưởng đến việc nghiên cứu không?" Lúc thu dọn đồ đạc chuyển sang phòng Mục Thanh Hoài, Lâm Mặc hãy còn lo âu không thôi. Cậu cảm thấy Mục Thanh Hoài chọn mình vì tình nghĩa năm xưa, ngành học bản thân lại không giúp ích được gì cho hắn, mà chính cậu cũng không giỏi giang mấy.
"Chết tiệt! Nếu cậu còn không mau tới tôi sẽ điên lên mất!"
Sau đó Lâm Mặc mới hiểu được ý của Mục Thanh Hoài là gì. Hắn không cần Lâm Mặc làm trợ lý giúp mình nghiên cứu linh tinh, mà là để... chăm sóc sinh hoạt hàng ngày. Mà bởi vì Nhan Hạc Hiên chung tổ nghiên cứu đã xin chuyển về chung phòng cho tiện nên Lâm Mặc bất giác trở thành bảo mẫu của cả hai.
Đại loại chính là, buổi sáng thì gọi Mục Thanh Hoài dậy, Nhan Hạc Hiên ý thức rất cao nên luôn đúng giờ mà tỉnh, không cần phiền đến cậu. Nhưng khi ăn sáng, ăn trưa hay ăn tối, nếu hai người họ bận rộn không đi đến nhà ăn được, mà việc này thì lại diễn ra thường xuyên, Lâm Mặc phải chịu trách nhiệm đi lĩnh phần ăn về, bằng không họ nhất định sẽ cứ như thế nhịn đói mà làm việc. Quần áo cùng phòng ốc cũng một tay Lâm Mặc lo liệu, Nhan Hạc Hiên thì còn đỡ, chứ Mục Thanh Hoài cơ hồ vừa cởi áo ra liền ném bừa, trước kia chưa có Lâm Mặc thì còn bị Nhan Hạc Hiên chỉ trích mà thu liễm, hiện tại liền thoải mái phóng túng.
Có điều thời đại này công nghệ vô cùng hiện đại, coi như Lâm Mặc làm những việc trên thì đều đã có máy móc hỗ trợ hết cả rồi, cho nên kỳ thật cậu cũng khá nhàn. Thỉnh thoảng Mục Thanh Hoài nghĩ ra ý tưởng nào đó lại bắt cậu làm chuột bạch, giống như vụ massage bấm huyệt khi nãy, không biết Mục Thanh Hoài tìm ở đâu ra tài liệu về phương pháp cổ này, hứng thú bừng bừng lôi kéo cậu học thuộc lòng rồi massage cho hắn. Đáng tiếc tay nghề cậu vụng về, dù đã nhớ kỹ vị trí từng huyệt trong tài liệu lại không thể làm cho ra hồn, trái lại còn khiến Mục Thanh Hoài ăn đau.
Đầu bếp trong nhà ăn đã quá quen với việc này, Lâm Mặc cơ hồ vừa xuất hiện gã đã ném cho cậu ba phần dịch dinh dưỡng chuẩn bị sẵn, cậu vội vã cảm tạ rồi quay về, cả quá trình ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có.
Khi cậu mở cửa ra, Mục Thanh Hoài đã tắm rửa thay đồ, đang chụm đầu bàn bạc gì đó với Nhan Hạc Hiên. Cảnh tượng này gần như diễn ra mỗi ngày, cậu đã lấy làm quen, chỉ rón rén bước chân đặt phần ăn xuống, sau đó lẳng lặng tiến vào phòng mình. Nghiên cứu viên thông thường được ở phòng riêng, nhưng vì Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên xin phép ở chung để tiện làm dự án, cấp trên liền cấp cho bọn họ phòng đôi, sau khi Lâm Mặc đến làm trợ lý theo lẽ thường phải ở chung cùng nghiên cứu viên của mình, có điều phòng đôi hai người đều đã chiếm cả, bọn họ liền dọn bớt một phòng chứa đồ làm phòng ngủ cho Lâm Mặc.
Cậu ngồi xuống ghế, từ hộc tủ lấy ra một quyển sách giấy hết sức trân quý đặt lên bàn. Thời đại này đa số thông tin đều được lưu trữ vào máy tính, sách giấy xem như xa xỉ phẩm ở viện nghiên cứu, cho nên cậu giữ gìn chúng rất cẩn thận. Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên đều thuộc loại trạch kỹ thuật, đương nhiên sẽ không quan tâm đọc tài liệu bằng sách giấy hay bằng máy tính, nhưng Lâm Mặc lại vẫn ưa dùng cách truyền thống hơn.
Lật dấu trang tại địa điểm đang đọc dở dang lần trước, Lâm Mặc khẽ thở dài. Quyển sách này cậu đã đọc đến lần thứ sáu rồi, lấy trí tuệ người nhân tạo như cậu thì ngay từ lần đầu đọc qua đã thuộc nằm lòng. Sách vở cùng tài liệu về môi trường, địa chất cùng khí tượng ở viện nghiên cứu không nhiều lắm, cậu chỉ đành đọc đi đọc lại.
Kỳ thực cậu cũng rất muốn học về máy tính, về khoa học kỹ thuật điện tử cao cấp, hy vọng chính mình có thể giúp đỡ hai người kia nhiều hơn. Mỗi lần bọn họ nói chuyện với nhau dùng toàn thuật ngữ chuyên ngành, Lâm Mặc mơ hồ vô cùng, về lâu dài cậu đại khái cũng hiểu được chút ít, nhưng nếu muốn hoàn toàn thông suốt không thể dựa vào học lóm vài ba câu mà cần thiết phải có lộ trình học hành đàng hoàng.
Có điều bao nhiêu năm qua cậu đã dùng thời gian của mình để học theo yêu cầu của Mục Thanh Hoài, nếu muốn đạt đến trình độ nghiên cứu viên của ngành công nghệ thông tin, e rằng cậu phải tốn không ít thời gian nữa. Lấy tuổi thọ người nhân tạo, cậu không biết chính mình có sống được tới lúc đó không.
Kể từ lần Mục Thanh Hoài dẫn cậu ra ngoài ngắm biển đêm đến nay đã hơn mười năm. Cảnh tượng ngày hôm đó như in sâu vào ký ức của cậu, thế nhưng đến bây giờ cậu vẫn chưa từng có cơ hội để nhìn thấy lại một lần nữa. Khao khát rời khỏi nơi này của Lâm Mặc đã có phần nguội lạnh, không biết có phải do đã lớn hay chăng, cậu cảm thấy chính mình không sợ hãi cái chết như xưa nữa, ngay cả việc đem đi tiêu hủy cũng chẳng là gì.
Rầm! Ầm ầm!
Bên ngoài vang lên tiếng loảng xoảng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Lâm Mặc, cậu hốt hoảng bật dạy chạy ra ngoài. Kỳ thực loại âm thanh này cứ dăm bữa nửa tháng lại náo động ồn ào, đa phần đều do Mục Thanh Hoài cố tình gây sự trước, nhưng lần nào Lâm Mặc cũng lo lắng hai người liệu có ẩu đả nhau đến mức gây thương tích hay không Dẫu sao trong mắt cậu Mục Thanh Hoài có chút gì đó... ngông cuồng, cậu sợ hắn không biết tự kiềm chế lại hại mình hại người.
Mục Thanh Hoài không ngu ngốc, sau khi trở ra ăn cơm một hồi sực nghĩ tới việc massage khi nãy có điều hiềm nghi, liền mở máy tính lên trực tiếp vào tài khoản quang não của Lâm Mặc kiểm tra, phát hiện Nhan Hạc Hiên thế nhưng dám sửa chữa lại nội dung trong đó! Chả trách vì sao hắn một chút thoải mái sung sướng cũng không cảm giác được, chỉ có đau với đau mà thôi!
Nhan Hạc Hiên không phải loại người sẵn sàng cãi tay đôi với người khác, cho nên dù Mục Thanh Hoài có tức giận mắng chửi thế nào bằng gương mặt đơ ra đó thì Nhan Hạc Hiên cũng chỉ lấy lạnh lùng đáp lại. Mục Thanh Hoài đương nhiên bất mãn tăng cao, liền chuyển sang ném đồ vào người y cho hả giận!
"Đừng, đừng mà!" Lâm Mặc trông thấy Mục Thanh Hoài ném qua cả một cái động cơ liền không kịp suy nghĩ gì đưa tay lên cản, kết quả lại bị đập trúng đỏ hết cả tay.
Mục Thanh Hoài trông thấy Nhan Hạc Hiên bình yên vô sự mà Lâm Mặc bị đập trúng lại càng điên thêm: "Cậu chắn cho y làm gì! Có lần nào tôi ném mà trúng được vào cái bản mặt quan tài của y không hả?!"
Quả thật rằng từ trước đến giờ Nhan Hạc Hiên mặc dù không thèm đôi co với Mục Thanh Hoài, nhưng y cũng chưa bao giờ vì vậy mà chịu đựng nhẫn nhục mặc hắn muốn hành mình thế nào cũng được, cho dù Mục Thanh Hoài có ném đồ bao nhiêu lần thì y đều có thể dùng bộ não của mình tính toán ra tọa độ điểm rơi mà chuẩn xác né tránh. Mà cũng vì thế Mục Thanh Hoài càng thêm không kiêng nể.
Lâm Mặc che tay lại, cố biện giải: "Là do tớ theo thói quen nên mới như vậy. Hoài Hoài à, nếu có chuyện gì thì bình tĩnh giải quyết, cậu đừng ném đồ như thế rất nguy hiểm."
Nhan Hạc Hiên hơi nhíu mày. Y may mắn hơn Mục Thanh Hoài một chút, cơ mặt vẫn còn hoạt động được kha khá, cho nên không đến mức bị đơ, chẳng qua do bình thường luôn giữ nguyên một vẻ mới khiến người khác cảm tưởng rằng chính mình không hoạt động được dây thần kinh mặt nữa.
"Mặc kệ hắn, chúng ta vào phòng bôi thuốc." Nhan Hạc Hiên túm lấy cậu rời đi.
Mục Thanh Hoài thấy hai người đi rồi cũng không nói gì nữa, lầm bầm: "Bôi thuốc thì bôi thuốc, vào phòng riêng để làm quái gì?"
Một người rồi tới hai người, ai rồi cũng không nghe lời cả. Nhất là Lâm Mặc, tuy rằng bề ngoài luôn thuận theo hắn, nhưng trong lòng khẳng định càng sùng bái Nhan Hạc Hiên hơn. Hây, chỉ muốn kiếm một tiểu đệ ngoan ngoãn tuyệt đối trung tâm với mình khó như vậy sao.
"Không có được thì tự mình tạo ra, sợ gì!" Nói đến đây, hai mắt Mục Thanh Hoài sáng lên.
Đúng vậy! Hắn quyết định sẽ tự mình làm ra một AI hoàn mỹ trí tuệ cao, vừa có thể giúp hắn quản lý dự án hiện tại vừa nghe lời hắn răm rắp!
Thế là Mục Thanh Hoài sau khi lên ý tưởng liền bắt đầu hùng hục làm...
*****
Cơ thể người nhân tạo rất yếu, một chút vết đỏ như vậy nếu chủ quan không xử lý thì hôm sau tỉnh dậy có khi chuyển sang bầm tím còn đau hơn. Nhan Hạc Hiên kiếm trong tủ dụng cụ của mình, tìm ra được một lọ thuốc mỡ chuyên dụng, tự mình đổ ra tay bôi lên.
Lâm Mặc có chút ngượng ngùng lên tiếng: "Nhan ca à, hay là để em tự mình làm đi..."
Nhan Hạc Hiên hơi im lặng, sau đó đưa lọ thuốc sang cho Lâm Mặc. Cậu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thú thực khi ở gần bên cạnh Nhan Hạc Hiên cậu luôn có cảm giác quá mức áp bức, hệt như người kia là cây cao bóng tỏa mà chính mình chỉ là hòn đá dưới chân, vô luận thế nào cũng có cảm giác không với tới, càng không dám để đối phương vì mình làm bất kỳ chuyện gì.
"Anh đừng giận Mục Thanh Hoài nhé, cậu ta là như vậy đấy, thực tế không có ác ý gì đâu." Lâm Mặc lo rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai người, mặc dù cũng không phải lần đầu tiên diễn ra, nhưng người đời đều có câu giọt nước tràn ly đấy thôi, cho nên nhẹ giọng khuyên nhủ.
Nhan Hạc Hiên hơi nghiêng đầu, y không có cách nào giải thích cho Lâm Mặc biết, kỳ thực trước khi cậu ta đến đây, hai người bọn họ mang tiếng chung tổ nghiên cứu làm chung dự án lại ở chung phòng nhưng có khi cả ngày không nói với nhau câu nào, cũng không có bất kỳ tương tác gì ngoài công việc, hoàn toàn khác với trạng thái gà bay chó sủa ba ngày một lần như hiện tại.
Bình thường y vốn lãnh đạm, cho nên loại biến đổi vi diệu này hiển nhiên chỉ có thể đến từ Mục Thanh Hoài. Nhưng tại sao đối phương lại làm thế, ngay cả bộ óc được xưng là thiên tài như y cũng không nghĩ ra nổi.
Mục Thanh Hoài rất thích sai vặt Lâm Mặc làm chuyện này chuyện kia, người ngoài nhìn vào sẽ cảm giác Lâm Mặc mỗi ngày đều bị xoay đến quay mòng mòng, nhưng chân chính mà nói không có việc nào quá mức nặng nề cả, hắn cũng chưa từng khiến Lâm Mặc phải thức khuya dậy sớm gì cho cam. Cho nên nói Mục Thanh Hoài có ý xấu với Lâm Mặc, Nhan Hạc Hiên cảm thấy không phải. Nhưng nếu bảo hắn có ý tốt, Nhan Hạc Hiên cũng nghĩ không ra người kia đang muốn làm gì.
Hành động của Mục Thanh Hoài, Nhan Hạc Hiên vẫn luôn nhìn không thấu.
Chắc do ranh giới giữa thiên tài với thằng điên nó mong manh quá. Cuối cùng y chỉ có thể tổng kết một câu như vậy.
"... Nhan ca à, có thể thả tay em ra được không?"
Thanh âm bất đắc dĩ của Lâm Mặc đánh thức Nhan Hạc Hiên trong dòng suy nghĩ miên man. Y chợt nhận ra trong lúc suy nghĩ lại theo thói quen nắm lấy thứ gần nhất, tay Lâm Mặc liền xui xẻo bị đem ra nắm.
Trên tay Lâm Mặc vẫn còn dính thuốc mỡ, sờ vào hơi trơn, thế nhưng lại ấm áp vô cùng. Nhan Hạc Hiên không hiểu nổi, bọn họ đều là người nhân tạo, đều sinh ra chung một phương thức, đều uống dịch dinh dưỡng mà lớn lên như nhau, vì sao tay y vừa rắn chắc lại lạnh lẽo, trong khi Lâm Mặc nhỏ nhắn còn mềm ấm.
Còn tay Mục Thanh Hoài thì y chưa sờ cũng không bao giờ có ý định sờ nên không biết.
Thế rồi, chẳng biết đầu óc nghĩ thế nào, Nhan Hạc Hiên đột nhiên đưa tay ôm chầm lấy Lâm Mặc bao gọn trong lòng mình.
Lâm Mặc còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thấy Nhan Hạc Hiên thả tay mình ra liền bị hành động kế tiếp của y dọa cho sững sờ, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.
Nhan... Nhan ca thế nhưng ôm mình!!!
"Thật mềm." Nhiệt khí của Nhan Hạc Hiên hơi phả tới sau gáy khiến phía sau của Lâm Mặc có chút ngứa ngáy, "Cũng thật ấm."
"Nhan... Nhan ca..." Lâm Mặc không nói nổi ra tiếng, đầu óc trống rỗng. Nhan ca là muốn làm gì?
Nhận ra Lâm Mặc dường như bị mình dọa sợ rồi, Nhan Hạc Hiên cũng không cố chấp nữa mà buông ra. Thân là người nhân tạo khuyết thiếu cảm xúc, y không cảm nhận được loại động tác này có bao nhiêu thân thiết, chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng khi kề cận tiếp xúc da thịt cùng cậu.
Nếu có thể ôm ngủ mỗi tối thì tốt biết bao nhiêu. Nhan Hạc Hiên thuộc trường phái hành động, vừa nghĩ xong liền trực tiếp nói ra: "Sau này em ngủ chung với tôi đi."
Rầm! Cửa phòng bị đạp mở suýt rụng rời, mà Mục Thanh Hoài mang gương mặt vô cảm giơ chân đứng ngay đối diện. Dẫu không đọc được cảm xúc trên mặt hắn, Lâm Mặc vẫn cảm giác được Hoài Hoài lại lên cơn nữa rồi!
"Lâm Mặc! Cậu không được nghe lời y!" Mục Thanh Hoài hầm hầm bước vào, "Đi ra ngoài, để người lớn nói chuyện!"
Lâm Mặc toan nhắc cho Mục Thanh Hoài nhớ kỳ thực cậu ra đời còn trước cả hắn nhưng thân thể mảnh dẻ của cậu nhanh chóng bị Mục Thanh Hoài đẩy ra bên ngoài, sau đó đóng cửa rầm lại, cậu hoàn toàn không kịp có cơ hội biện giải gì hết.
Cửa phòng cách âm khiến Lâm Mặc chẳng nghe được chi hết, mà cậu lại không đủ khả năng hack vào hệ thống theo dõi bên trong phòng như Mục Thanh Hoài hay Nhan Hạc Hiên được, chỉ có thể cào đầu buồn bực đi qua đi lại trước cửa phòng.
Lần này lại là chuyện gì nữa đây? Sao Hoài Hoài cứ được chốc lát lại bắt đầu kiếm chuyện với Nhan ca cơ chứ? Lo âu việc hai người có thể đánh nhau hay không khiến Lâm Mặc quên béng cảm xúc Nhan Hạc Hiên ôm mình khi nãy.
Một lát sau, cửa rốt cuộc mở, chỉ có Mục Thanh Hoài bước ra. Lâm Mặc còn chưa kịp mở miệng hỏi đã bị hắn chặn trước: "Sao cậu còn chưa về phòng?"
"Hoài Hoài à, tớ nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện." Lâm Mặc thu hết dũng khí nói.
Tuy rằng cậu có thể nuông chiều Mục Thanh Hoài vô điều kiện không sao, nhưng Nhan Hạc Hiên không giống cậu, y không chịu ơn Mục Thanh Hoài, cũng không có trách nhiệm nghe lời hắn. Nếu như chỉ vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này mà cự cãi mãi nói không chừng tương lai hai người sẽ sinh ra xa cách.
"Chuyện gì?" Mục Thanh Hoài ngoài miệng hỏi, trong lòng không để tâm lắm, lại bắt đầu mở quang não lên xem tài liệu.
"Dạo gần đây tớ thấy cậu hay nổi nóng lắm luôn ấy, mà như vậy thì không tốt đâu. Nhan ca dù sao cũng lớn tuổi hơn chúng ta, cậu cứ suốt ngày hết mắng lại ném đồ vào người anh ấy thì kỳ cục lắm." Lâm Mặc cố gắng dùng những từ ngữ nhẹ nhàng nhất có thể để khuyên giải, "Nếu cậu bị áp lực công việc hay cần người giải tỏa thì cũng có thể nói với tớ mà, đâu cần làm như vậy."
Mục Thanh Hoài thật muốn liếc mắt khinh bỉ nhìn Lâm Mặc, nhưng động tác này có độ khó quá cao đối với cơ mặt của hắn, cho nên hắn chỉ chậc một tiếng đáp: "Cậu chẳng hiểu gì cả, ngu ngốc."
Lâm Mặc đột nhiên bị mắng ngu ngốc, nhất thời vẻ mặt mộng bức không hiểu ra sao. Ừ thì Mục Thanh Hoài mắng cậu ngốc cũng không ít lần rồi, cho nên cậu dần không có mấy cảm xúc khi bị nói như vậy nữa. Nhưng mà... chuyện lần này thì có liên quan gì sao?
"Đi về phòng mà ngủ, thức khuya rồi để sáng mai dậy không được nữa." Mục Thanh Hoài mất kiên nhẫn xua tay.
"Dù sao mỗi ngày tớ đều rất rảnh, có thể ngủ bù sau cũng được." Lâm Mặc rầm rì nói. Cậu rất ít khi phản đối lại Mục Thanh Hoài về bất kỳ ý kiến gì, nhưng không phải không có. Ví dụ như vụ án gilophine lần trước.
"Từ nay về sau sẽ không rảnh nữa."
"Ý cậu là gì?" Lâm Mặc ngạc nhiên không hiểu nổi.
Mục Thanh Hoài ngồi xuống bàn làm việc, lại bắt đầu cặm cụi gõ quang não, không muốn dây dưa thêm với Lâm Mặc nữa: "Ý trên mặt chữ, đi ngủ đi."
Một khi Mục Thanh Hoài đã không muốn nói thì có đánh chết cũng không cạy miệng hắn ra được, Lâm Mặc đành ôm một bụng hoài nghi mà quay về phòng của mình.
*****
Trong phòng hội nghị cao tầng, mọi người bàn chuyện rộn rã, tiếng tranh cãi kịch liệt, trên mặt ai cũng mang theo vẻ u ám kỳ quái.
Hình ảnh này đã rất lâu rồi không xuất hiện. Dù sao kể từ khi có nguồn nhân lực thiên tài là nhóm người nhân tạo thì khoa học kỹ thuật của toàn thế giới đều đi lên, mọi vấn đề cấp bách đều có thể quẳng cho đám người kia giải quyết, cao tầng vẫn luôn trải qua vui vẻ thoải mái.
Người nhân tạo vô cùng thông minh, lại hoàn toàn tuyệt đối phục tùng, tuy có vài cá thể khác biệt nhưng chẳng phải chỉ là số nhỏ đấy sao? Bọn họ hoàn toàn không có cái gọi là cái tôi cá nhân, sẽ sẵn sàng nghe theo lệnh của bất kỳ cao tầng nào mà dâng hiến vô tư vì khoa học. Thậm chí chi phí dành cho họ có khi còn thấp hơn số tiền nuôi dạy một đứa trẻ nên người. Ngoài dịch dinh dưỡng cùng với phòng đào tạo người nhân tạo mới ra thì suốt cả cuộc đời người nhân tạo hầu như không tiêu tốn mấy tiền của cho sinh hoạt. Có một đám nô lệ để tha hồ bóc lột sức lao động, tội gì không dùng.
Thế nhưng những ngày tháng êm ả không bao giờ có thể kéo dài mãi mãi. Bọn họ nhận được tin tức cực kỳ nguy cấp đến từ cục thiên văn quốc tế: một hố đen cực đại đang tiến đến gần hệ mặt trời bọn họ và có nguy cơ nuốt chửng toàn bộ thái dương hệ, đương nhiên bao gồm cả Trái Đất.
Hố đen xuất hiện bất ngờ, chỉ mới được phát hiện cách đây ba ngày trước, hệt như đột nhiên biến ra, trước lúc đó không thấy tung tích đâu, điều này càng khiến nhiều người hoảng sợ cho rằng tận thế đã đến.
Nhiều cuộc họp khẩn cấp đã được mở ra để nhanh chóng tìm kiếm biện pháp giải quyết cho vấn đề này. Các nhà khoa học trên thế giới đang chạy đua cùng tử thần, nhưng tất cả đều chỉ ra được một kết luận duy nhất rằng bọn họ sẽ không có đủ thời gian trước khi thảm họa xảy ra. Vào lúc này đây, viện nghiên cứu và đào tạo nhân tài hiển nhiên không thể thiếu sự góp mặt được.
Trưởng viện khá ảo não, bên ông hiển nhiên có người nhân tạo thuộc chuyên ngành vũ trụ học, có điều đây là việc lớn, chỉ một hai người làm sao giải quyết được. Hơn nữa bọn họ còn cần ra ngoài không gian để làm đo lường thực tế mới đưa ra kết quả chính xác!
Thời đại này duy chuyển giữa các tinh cầu không còn là ước mơ xa vời, tuy nhiên cũng chỉ dừng lại ở việc duy chuyển mà thôi, bọn họ vẫn chưa tìm được tinh cầu nào khác phù hợp cho con người sinh tồn. Vũ trụ hiện nay không thiếu các trạm không gian không ngừng đo lường gửi kết quả về cho viện nghiên cứu ở dưới, nhưng thông tin về sự sống trên một tinh cầu khác vẫn mảy may chưa tìm ra.
"Không được! Nếu để người ngoài biết đến được sự tồn tại của họ..." Thời đại này nhờ có khoa học kỹ thuật mà đạt được thành tựu ấm no sung túc, toàn bộ người dân trên thế giới cơ bản không có ai còn chịu cảnh đói nghèo nữa, cho nên bọn họ càng hướng đến những nhu cầu cao cả hơn, ví dụ như nhân đạo. Mà các tập đoàn tài phiệt cũng thu được vô số lợi nhuận từ các phát minh của đám người này. Nếu như để cho người dân phát hiện ra những thành tựu này chính là mồ hôi xương máu của hàng ngàn người nhân tạo bị ngược đãi giam cầm tạo nên, cái ghế những người ngồi ở đây không ai giữ nổi.
"Tận thế sắp đến rồi còn quan tâm cái rắm gì!" Một lão già thô lỗ gào to.
"Mọi người bình tĩnh!" Trưởng viện lên tiếng can ngăn, "Đối với vấn đề này, việc phải phái người đi ra bên ngoài vũ trụ đo lường thực nghiệm là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, mọi người cũng thấy, đây chính là ra ngoài vũ trụ, cũng không phải đi dạo trên đường, chỉ cần an bài ổn thỏa người đi theo bọn họ thì bên ngoài sẽ không hay biết."
"Cái này cũng hơi khó khăn, bên quân đội..."
Sau khi nhân loại phát triển, các quốc gia cùng ký kết hiệp ước, mọi đất nước đều vẫn giữ nguyên lãnh thổ cùng luật lệ của mình, nhưng toàn bộ quốc gia trên địa cầu đều hợp lại thành một chỉnh thể thống nhất gọi là liên minh quốc tế, sử dụng chung một đơn vị tiền tệ, người dân cũng có thể thoải mái tự do đi lại giữa các quốc gia, thậm chí theo dòng thời gian bọn họ dần phát triển chung thứ ngôn ngữ để sử dụng thống nhất, được gọi là tiếng quốc tế.
Mà vì ngăn chặn chiến tranh thế giới có thể lần nữa diễn ra, toàn bộ quốc gia tham gia liên minh quốc tế đều ký hiệp ước giải trừ quân đội nước mình, liên minh sẽ chỉ tồn tại một nhóm quân đội duy nhất tồn tại song song với hệ thống chính phủ, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ bất kỳ quốc gia nào, mà bất kỳ người dân từ đất nước nào nếu vượt qua bài kiểm tra đều được vào.
Cũng bởi vì quân đội không chịu ảnh hưởng của chính phủ liên minh, việc người nhân tạo vẫn luôn giấu kín chỉ các lãnh đạo liên minh cùng một số nhà tài phiệt có liên quan hay biết, cho nên ở đây không ít người lo sợ người phía quân đội phát hiện ra sẽ gây khó dễ, vì bản chất của quân đội liên minh là nhằm bảo vệ hòa bình, bọn họ rất đề cao quyền nhân đạo và quyền được sống của con người. Trong quân đội cũng có không ít tổ chức nhân đạo, mà đám người ấy có vài lần đã suýt điều tra ra được sự tồn tại của viện nghiên cứu, may mà bọn họ nhanh tay nhanh chân xóa hết chứng cứ được, một mặt khác người nhân tạo chưa bao giờ công khai ngoài ánh sáng, người dân rất khó tin tưởng có một việc điên rồ đến như vậy lại diễn ra suốt hàng trăm năm.
Loại nghiên cứu khoa học liên quan đến vận mệnh quốc gia như thế này, quân đội khẳng định sẽ nhúng tay vào. Nếu muốn dùng người nhân tạo, không thể nào tránh khỏi việc hai bên chạm mặt.
"Trước tiên thông báo cho viện nghiên cứu tạm dừng hết mọi hoạt động nghiên cứu hiện tại, dốc toàn lực giải quyết tình huống cấp bách trước mắt. Về phần đối phó với bên quân đội thế nào, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp sau."
Tạm thời đây là cách tốt nhất bọn họ có thể nghĩ ra, hầu hết đều bỏ phiếu tán thành.
Không cần nói cũng biết, tin này như quả bom nổ tung cả cái viện nghiên cứu, tuy rằng chủ yếu chỉ nhằm vào người bình thường. Còn đối với người nhân tạo, họ chỉ biết công việc bản thân có chút thay đổi, nhưng việc Trái Đất sắp tiêu đời không dấy lên được chút hứng thú nào của bọn họ.
Hệt như cho dù Trái Đất có bị hố đen nuốt chửng đi chăng nữa, đối với họ cũng chẳng hề chi.
Lâm Mặc nghe ngóng tình hình, sau đó chạy về tình báo cho Mục Thanh Hoài: "Hiện tại toàn bộ đều phải chuyển sang ngành vũ trụ học cùng vật lý để giải quyết tình hình, tất cả mọi dự án coi như tạm dừng. Ngoài ra tớ còn nghe đồn rằng bọn họ sẽ phái người đi ra ngoài vũ trụ để làm thực nghiệm, việc lựa chọn người ra sao chưa rõ lắm, có điều quy trình tuyển chọn sẽ rất khắt khe. Cái gì mà "không được để lộ chuyện mình là người nhân tạo", lại còn "phải đủ trình độ cùng năng lực"..."
Đối với chuyện này, cảm xúc của Lâm Mặc cũng không dao động mấy. Cậu thừa biết mình không đủ tiêu chuẩn để được làm một trong số những người ra ngoài vũ trụ làm thực nghiệm. Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên thì có thể, nhưng lần này không giống như việc chọn trợ lý, hai người bọn họ không thể nào yêu cầu cao tầng đem theo cậu được.
Mục Thanh Hoài đã sớm hack vào hệ thống viện nghiên cứu, thông tin thu được còn đầy đủ hơn, tuy vậy vẫn rất hiếm khi chịu khó nghe cậu nói cho hết mới lên tiếng: "Lâm Mặc, cậu thích ra ngoài vũ trụ không?"
Lâm Mặc ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu: "Không thích."
Cậu cảm thấy thế giới bên ngoài rất tươi đẹp, nhưng vũ trụ thì không. Vũ trụ trống rỗng chẳng có người, chỉ có những tinh cầu cô độc tự mình xoay quanh lấy nhau, loại hoàn cảnh như vậy tính ra còn tệ hơn cả viện nghiên cứu. Ít ra ở đây cậu còn có Hoài Hoài, có Nhan ca, mặc dù bị giam bên trong bốn bức tường thép khổng lồ này, bọn họ vẫn còn gặp được nhau nói chuyện qua lại.
Nếu Mục Thanh Hoài hỏi cậu có thích ra khỏi viện nghiên cứu hay không, Lâm Mặc khẳng định trả lời có. Nhưng ra ngoài vũ trụ? Cậu chưa hứng chí bừng bừng đến như vậy.
"Ồ, ra là cậu không thích." Mục Thanh Hoài gật gù như đã hiểu, "Có điều sắp tới cậu sẽ là một trong những người bay ra ngoài đó làm thực nghiệm đấy."
"Cái... cái gì?" Lâm Mặc sốc đến lắp bắp, "Cậu đừng nói bậy, ngay cả thi khảo hạch cùng kiểm tra năng lực còn chưa bắt đầu..."
"Cục cưng à, cậu thích 99 hay 100 điểm? Tôi sẽ hack cho cậu lên 101 điểm luôn." Mục Thanh Hoài vẫn bình tĩnh như thường, còn rất có tâm trạng đùa giỡn mà nói, "Có điều cậu vẫn nên rèn luyện thể lực một chút, tuy tôi có thể đảm bảo cậu qua phần kiểm tra sức khỏe nhưng lỡ lên phi thuyền mà cậu lăn đùng ra ngất xỉu hay chết thì tôi cứu không nổi."
Lâm Mặc: "... Hoài Hoài, cậu lại định làm gì nữa vậy?"
Cậu thừa biết với tính cách của Mục Thanh Hoài, hắn sẽ không vô duyên vô cớ kêu cậu làm một thứ gì đó. Mặc dù phần lớn những chuyện hắn làm đều vô nghĩa trong mắt cậu, nhưng Lâm Mặc tin rằng Mục Thanh Hoài khẳng định có kế hoạch điên rồ nào đó ẩn sau.
Mục Thanh Hoài: "Tạm thời cậu chưa cần biết. Bây giờ để tôi lên kế hoạch rèn luyện cho cậu đã, nhìn thân mình cậu đi, có khác gì con gà trụng nước sôi không cơ chứ, yếu nhớt!"
Thế là mỗi buổi sáng lẫn tối, Lâm Mặc bị ép phải thực hiện theo chương trình rèn luyện sức khỏe mà Mục Thanh Hoài đề ra. Nhan Hạc Hiên có thấy lại không lên tiếng, Lâm Mặc cho rằng y biết kế hoạch của Mục Thanh Hoài nhưng khi hỏi đối phương cũng ngậm tăm nốt, cậu đành ai oán mà hít đất với chống đẩy.
Tuy rằng không biết Mục Thanh Hoài có thật sự định làm như những gì hắn nói hay không, bất quá Lâm Mặc cảm giác được cơ thể đúng là khỏe hơn hẳn, đầu óc cũng dường như sáng suốt minh mẫn hơn.
Tất nhiên lấy cái cơ thể mềm oặt ẹo như cục bột của cậu thì không có chuyện mới tập luyện vài ngày đã có cơ bụng với bắp tay được, nhưng Lâm Mặc vẫn rất mong chờ.
Tiểu kịch trường:
Mục Thanh Hoài: "Đây chính là kế hoạch rèn luyện thể lực tôi đề ra cho cậu, chỉ cần tập theo đúng như vậy nhất định đạt được thành tựu!"
Lâm Mặc: "Một trăm cái hít đất, một trăm cái gập bụng, một trăm cái bật nhảy và chạy mười kilomet mỗi ngày... Hoài Hoài à tớ cảm thấy bản kế hoạch này có vấn đề."
Mục Thanh Hoài: "Có vấn đề gì chứ? À đúng rồi còn không được nằm máy lạnh và phải tập đến khi đầu trọc, nhớ kỹ không được bỏ cuộc dù chỉ một ngày!"
#Mùa xuân trồng một Lâm Mặc rèn luyện thể lực, mùa hè thu hoạch được One Punch Mặc#
Tác giả :
Vanilla Jeje