Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 314: Hắc Liêu Võng Hồng (34)
Giang Vọng tỉnh lại đã là buổi trưa, hắn nhìn di động tất cả đều là cuộc gọi của trợ lý.
Minh Thù còn đang ngủ, cánh tay ôm hông hắn, mặt dựa vào ngực hắn, hắn có thể cảm giác được dưới chăn eo mềm mại da thịt nhẵn nhụi.
Tình cảnh tối hôm qua đột nhiên tung bay trong đầu hắn.
Giang Vọng không hiểu sao tim đập rộn lên.
Lần đầu tiên...
Lần đầu tiên của hắn!
Tuy rằng thân thể này không phải của hắn, nhưng đó cũng là lần đầu tiên, thật tuyệt vọng muốn xuất gia làm hòa thượng.
Giang Vọng làm lễ truy điệu cho lần đầu tiên đã mất của mình, một tay cầm di động bắt đầu trả lời tin nhắn của trợ lý.
Trả lời xong, Giang Vọng có chút thất thần, lát nữa hắn nên đối mặt với cô thế nào? Nếu không hiện tại chạy trốn đi...
"Giang Vọng, em đói."
Kế hoạch này của Giang Vọng còn chưa kịp thực hiện, giọng nói của Minh Thù liền vang lên.
"A."
Giang Vọng đáp lời một tiếng: "Tôi đi mua bữa sáng... Cơm trưa cho em."
Hắn bỏ tay Minh Thù ra, xuống giường tìm quần áo mặc vào, thuận tiện rót một ly nước đặt bên giường:
"Nước của em đây nhé."
Minh Thù vươn một tay từ trong chăn ra, da của cô trắng nõn, tối hôm qua hắn dùng lực túm tay cô, hiện tại phía trên còn có thể thấy dấu vết hồng nhạt.
Giang Vọng mất tự nhiên dời mắt, nhận mệnh đưa tới.
Cô là mục tiêu nhiệm vụ, cô là tiểu tổ tông.
Giang Vọng hầu hạ tiểu tổ tông xong, vội vã ra ngoài mua cơm trưa.
Trên đường thỉnh thoảng có người nhìn hắn.
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua thiếu niên đẹp trai được chiều chuộng à?
Phi phi phi, trong đầu hắn đều nghĩ đến cái thứ gì vậy.
Cho đến khi hắn đi tới một tủ kính thủy tinh, hắn thấy một kiểu tóc rất nghệ thuật...
Tô Mãn!
Dù là ngủ qua, vẫn rất muốn bóp chết Minh Thù vì cái đầu tóc.
Giang Vọng mua mũ đội lên, che đi kiểu tóc xấu xí của hắn.
Cuối cùng cũng không có những ánh mắt đáng ghét này, Giang Vọng mới có chút tâm tư nhớ lại chuyện tối qua, hình như hắn nhớ rõ cô nói qua cái gì...
Nói cái gì đi...
Được rồi.
Cô ấy nói...
Bước đến nước này sẽ không còn đường rút lui.
Lời này là có ý gì?
Dường như phía sau cô còn muốn nói điều gì, nhưng bị hắn cắt ngang, Giang Vọng cũng không dám đi về hỏi lúc sau cô muốn nói gì, hắn sợ bị đánh chết.
Giang Vọng mang theo cơm trưa quay về, Minh Thù đã ngồi trên sô pha ăn đồ ăn vặt, thấy hắn trở về ánh mắt nhàn nhạt liếc hắn không có nửa điểm xấu hổ, dáng vẻ như bình thường không có gì xảy ra.
Giang Vọng mới vừa rồi còn thấp thỏm, thấy bộ dạng kia của Minh Thù trong lòng cũng bình tĩnh lại:
"Đừng ăn đồ ăn vặt, tới dùng cơm."
Minh Thù buông đồ ăn vặt lắc lư đi tới, cầm đũa bắt đầu ăn.
"Rửa tay..."
"Câm miệng!"
Giang Vọng: "..."
Minh Thù nhìn đồ ăn trước mắt, rất muốn chiếm hết nhưng nghĩ đến bây giờ người này là đối tượng của mình, gian nan phân cho hắn một phần nhỏ.
Chỉ một phần nhỏ, không nhiều thêm một chút.
"Anh phải giữ dáng, ăn ít một chút."
Giang Vọng được phân một phần nhỏ ngơ ngác.
Một người đàn ông như hắn giữ dáng làm gì!
Giang Vọng cảm giác cuộc sống sau này sẽ rất gian nan.
Không!
Hiện tại hắn đã cảm giác rất khó khăn.
"Hôm nay em làm cái gì?" Giang Vọng hỏi Minh Thù.
"Không phải là họp phụ huynh của Giang An Ngôn sao?"
Minh Thù khẩy cơm: "Bảo em đi họp phụ huynh cho nó."
Bố Giang bận, Giang An Ngôn lại không dám nói cho Giang Vọng chỉ có thể đi nói với Minh Thù.
"Mấy giờ?"
"Hơn ba giờ đi."
"Vừa may tôi có cuộc họp bên kia, đưa em đi họp xong sẽ qua đón em."
Giang Vọng tùy ý nói, thực tế đã dùng di động cưỡng chế trợ lý đổi lịch trình.
Trợ lý ở bên kia kêu khổ, Giang Vọng chỉ coi như không thấy.
...
Giang An Ngôn vừa mới chuyển đến trường này không bao lâu, kỳ thực giáo viên cũng không nói gì, Minh Thù và Giang An Ngôn ngồi phía dưới ăn vụng đồ ăn vặt.
Giáo viên nói, Minh Thù nên biết chú ý thân thể trẻ nhỏ gần đây thời tiết không tốt gì đó.
"Chị, anh trai kìa."
Giang An Ngôn chỉ cách đó không xa, thân thể be nhỏ nhảy qua bên kia.
"Ôi."
Giang An Ngôn chạy quá nhanh, đụng vào người khác, thân thể của bé trực tiếp té trên mặt đất.
"Anh bạn nhỏ, không sao chứ? Xin lỗi, ngã có đau không, té có bị thương không?"
Người đụng Giang An Ngôn vội vàng đỡ nhóc dậy.
Giang An Ngôn đau đến nước mắt đều muốn rơi, nhưng bà ngoại nói con trai không thể tùy tiện khóc, nhóc chỉ có thể bẹp miệng nhìn chị gái đụng mình:
"Không... Không sao, không đau."
Chu Oánh Oánh cảm giác tội ác đầy mình.
"Đi cẩn thận một chút."
Tiếng nói ôn hòa từ phía sau vang lên, Chu Oánh Oánh quay đầu lại mừng rỡ trong nháy mắt tràn ngập trên gương mặt.
Trong mắt Chu Oánh Oánh, cô gái đi tới chính là tiên nữ tỏa ra hào quang, kích động đến nói không nên lời.
"Thì ra là cô." MinhThù ôm Giang An Ngôn.
"Vâng."
Chu Oánh Oánh kích động đến nghẹn ngào: "Là, là em, Tô... Tô tiểu thư, chuyện lần trước em vẫn muốn gặp cám ơn chị."
"Chuyện nhỏ." Minh Thù mỉm cười.
Chu Oánh Oánh thấp thỏm: "Em mời Tô tiểu thư ăn cơm được không?"
Minh Thù có hơi dao động, ánh mắt rơi vào tờ quảng cáo trên tay Chu Oánh Oánh, cuối cùng vẫn từ chối:
"Không cần, bạn trai tôi đang chờ."
Chu Oánh Oánh không cam lòng mời lần hai, Minh Thù đều cười từ chối, cô gái có chút thất vọng lần thứ hai, cúi người:
"Đối với Tô tiểu thư là dễ như trở bàn tay, nhưng đối với em mà nói là ơn cứu mạng, em có thể không có khả năng báo đáp Tô tiểu thư nhưng sẽ khắc ghi ơn đức của Tô tiểu thư."
"Sớm trở về đi, trời sắp tối rồi."
Minh Thù ôm Giang An Ngôn rời đi, lên xe dừng ở ven đường.
Chu Oánh Oánh nhìn xe chạy đi, cô không rõ đó là hãng xe gì, nhưng hẳn là rất đắt tiền.
Cô nhất định phải nỗ lực kiếm tiền, lần sau gặp được Tô tiểu thư mời chị ấy đến nhà hàng năm sao dùng bữa.
"Chị, vì sao chị không đáp ứng chị kia?"
Giang An Ngôn ngồi trong lòng Minh Thù, tò mò hỏi: "Em biết chị gái kia, chị đã cứu chị ấy."
"Làm sao em biết?"
"Video của chị em đều xem qua." Giang An Ngôn có chút đắc ý.
Giang Vọng lái xe, sắc mặt khó chịu liếc Giang An Ngôn.
Không có việc gì ngồi lên đùi vợ hắn làm gì!
Hắn còn chưa được ngồi!
Thằng nhóc quả nhiên đáng ghét muốn chết.
"Chị muốn ăn cùng anh trai em mà." Minh Thù bóp mũi Giang An Ngôn.
Biểu cảm Giang Vọng hòa hoãn một chút: "Muốn ăn gì?"
"Đại tiệc năm sao."
"Em cũng muốn ăn!" Giang An Ngôn giơ tay.
Giang Vọng: "..."
Lại không hỏi nhóc, nhóc kích động cái gì.
Thời điểm dùng cơm, Giang An Ngôn liền yên tĩnh lại, bố Giang không quá thích nói chuyện khi ăn cơm, cho nên Giang An Ngôn đã nuôi thành thói quen.
"Nữ thần, thật sự là nữ thần!"
"Nữ thần, trời ạ, mình có thể tình cờ gặp được nữ thần! Có thể ký tên cho chúng em không ạ?"
"Nữ thần em em em... Em rất thích chị."
Mấy cô bé không biết từ đâu xuất hiện, đè thấp giọng nói hưng phấn hỏi Minh Thù, muốn xin chữ ký.
Minh Thù thoải mái ký tên còn chụp ảnh chung.
Lấy được chữ ký cùng ảnh chụp chung, một đám người hâm mộ hưng phấn rời đi.
"Nữ thần thật sự thân thiện! Mình còn tưởng sẽ bị từ chối."
"Người đẹp trai đối diện nữ thần chính là tổng tài đó? A, vừa nãy quên hỏi..."
"Thật xứng đôi với nữ thần, bọn họ còn có con nữa, a a a..."
Minh Thù nghe được giật giật khóe môi một cái.
Con cái gì...
Đứa nhỏ này cũng không giống cô!
Các người không cần thêm phim lung tung đâu!
Minh Thù còn đang ngủ, cánh tay ôm hông hắn, mặt dựa vào ngực hắn, hắn có thể cảm giác được dưới chăn eo mềm mại da thịt nhẵn nhụi.
Tình cảnh tối hôm qua đột nhiên tung bay trong đầu hắn.
Giang Vọng không hiểu sao tim đập rộn lên.
Lần đầu tiên...
Lần đầu tiên của hắn!
Tuy rằng thân thể này không phải của hắn, nhưng đó cũng là lần đầu tiên, thật tuyệt vọng muốn xuất gia làm hòa thượng.
Giang Vọng làm lễ truy điệu cho lần đầu tiên đã mất của mình, một tay cầm di động bắt đầu trả lời tin nhắn của trợ lý.
Trả lời xong, Giang Vọng có chút thất thần, lát nữa hắn nên đối mặt với cô thế nào? Nếu không hiện tại chạy trốn đi...
"Giang Vọng, em đói."
Kế hoạch này của Giang Vọng còn chưa kịp thực hiện, giọng nói của Minh Thù liền vang lên.
"A."
Giang Vọng đáp lời một tiếng: "Tôi đi mua bữa sáng... Cơm trưa cho em."
Hắn bỏ tay Minh Thù ra, xuống giường tìm quần áo mặc vào, thuận tiện rót một ly nước đặt bên giường:
"Nước của em đây nhé."
Minh Thù vươn một tay từ trong chăn ra, da của cô trắng nõn, tối hôm qua hắn dùng lực túm tay cô, hiện tại phía trên còn có thể thấy dấu vết hồng nhạt.
Giang Vọng mất tự nhiên dời mắt, nhận mệnh đưa tới.
Cô là mục tiêu nhiệm vụ, cô là tiểu tổ tông.
Giang Vọng hầu hạ tiểu tổ tông xong, vội vã ra ngoài mua cơm trưa.
Trên đường thỉnh thoảng có người nhìn hắn.
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua thiếu niên đẹp trai được chiều chuộng à?
Phi phi phi, trong đầu hắn đều nghĩ đến cái thứ gì vậy.
Cho đến khi hắn đi tới một tủ kính thủy tinh, hắn thấy một kiểu tóc rất nghệ thuật...
Tô Mãn!
Dù là ngủ qua, vẫn rất muốn bóp chết Minh Thù vì cái đầu tóc.
Giang Vọng mua mũ đội lên, che đi kiểu tóc xấu xí của hắn.
Cuối cùng cũng không có những ánh mắt đáng ghét này, Giang Vọng mới có chút tâm tư nhớ lại chuyện tối qua, hình như hắn nhớ rõ cô nói qua cái gì...
Nói cái gì đi...
Được rồi.
Cô ấy nói...
Bước đến nước này sẽ không còn đường rút lui.
Lời này là có ý gì?
Dường như phía sau cô còn muốn nói điều gì, nhưng bị hắn cắt ngang, Giang Vọng cũng không dám đi về hỏi lúc sau cô muốn nói gì, hắn sợ bị đánh chết.
Giang Vọng mang theo cơm trưa quay về, Minh Thù đã ngồi trên sô pha ăn đồ ăn vặt, thấy hắn trở về ánh mắt nhàn nhạt liếc hắn không có nửa điểm xấu hổ, dáng vẻ như bình thường không có gì xảy ra.
Giang Vọng mới vừa rồi còn thấp thỏm, thấy bộ dạng kia của Minh Thù trong lòng cũng bình tĩnh lại:
"Đừng ăn đồ ăn vặt, tới dùng cơm."
Minh Thù buông đồ ăn vặt lắc lư đi tới, cầm đũa bắt đầu ăn.
"Rửa tay..."
"Câm miệng!"
Giang Vọng: "..."
Minh Thù nhìn đồ ăn trước mắt, rất muốn chiếm hết nhưng nghĩ đến bây giờ người này là đối tượng của mình, gian nan phân cho hắn một phần nhỏ.
Chỉ một phần nhỏ, không nhiều thêm một chút.
"Anh phải giữ dáng, ăn ít một chút."
Giang Vọng được phân một phần nhỏ ngơ ngác.
Một người đàn ông như hắn giữ dáng làm gì!
Giang Vọng cảm giác cuộc sống sau này sẽ rất gian nan.
Không!
Hiện tại hắn đã cảm giác rất khó khăn.
"Hôm nay em làm cái gì?" Giang Vọng hỏi Minh Thù.
"Không phải là họp phụ huynh của Giang An Ngôn sao?"
Minh Thù khẩy cơm: "Bảo em đi họp phụ huynh cho nó."
Bố Giang bận, Giang An Ngôn lại không dám nói cho Giang Vọng chỉ có thể đi nói với Minh Thù.
"Mấy giờ?"
"Hơn ba giờ đi."
"Vừa may tôi có cuộc họp bên kia, đưa em đi họp xong sẽ qua đón em."
Giang Vọng tùy ý nói, thực tế đã dùng di động cưỡng chế trợ lý đổi lịch trình.
Trợ lý ở bên kia kêu khổ, Giang Vọng chỉ coi như không thấy.
...
Giang An Ngôn vừa mới chuyển đến trường này không bao lâu, kỳ thực giáo viên cũng không nói gì, Minh Thù và Giang An Ngôn ngồi phía dưới ăn vụng đồ ăn vặt.
Giáo viên nói, Minh Thù nên biết chú ý thân thể trẻ nhỏ gần đây thời tiết không tốt gì đó.
"Chị, anh trai kìa."
Giang An Ngôn chỉ cách đó không xa, thân thể be nhỏ nhảy qua bên kia.
"Ôi."
Giang An Ngôn chạy quá nhanh, đụng vào người khác, thân thể của bé trực tiếp té trên mặt đất.
"Anh bạn nhỏ, không sao chứ? Xin lỗi, ngã có đau không, té có bị thương không?"
Người đụng Giang An Ngôn vội vàng đỡ nhóc dậy.
Giang An Ngôn đau đến nước mắt đều muốn rơi, nhưng bà ngoại nói con trai không thể tùy tiện khóc, nhóc chỉ có thể bẹp miệng nhìn chị gái đụng mình:
"Không... Không sao, không đau."
Chu Oánh Oánh cảm giác tội ác đầy mình.
"Đi cẩn thận một chút."
Tiếng nói ôn hòa từ phía sau vang lên, Chu Oánh Oánh quay đầu lại mừng rỡ trong nháy mắt tràn ngập trên gương mặt.
Trong mắt Chu Oánh Oánh, cô gái đi tới chính là tiên nữ tỏa ra hào quang, kích động đến nói không nên lời.
"Thì ra là cô." MinhThù ôm Giang An Ngôn.
"Vâng."
Chu Oánh Oánh kích động đến nghẹn ngào: "Là, là em, Tô... Tô tiểu thư, chuyện lần trước em vẫn muốn gặp cám ơn chị."
"Chuyện nhỏ." Minh Thù mỉm cười.
Chu Oánh Oánh thấp thỏm: "Em mời Tô tiểu thư ăn cơm được không?"
Minh Thù có hơi dao động, ánh mắt rơi vào tờ quảng cáo trên tay Chu Oánh Oánh, cuối cùng vẫn từ chối:
"Không cần, bạn trai tôi đang chờ."
Chu Oánh Oánh không cam lòng mời lần hai, Minh Thù đều cười từ chối, cô gái có chút thất vọng lần thứ hai, cúi người:
"Đối với Tô tiểu thư là dễ như trở bàn tay, nhưng đối với em mà nói là ơn cứu mạng, em có thể không có khả năng báo đáp Tô tiểu thư nhưng sẽ khắc ghi ơn đức của Tô tiểu thư."
"Sớm trở về đi, trời sắp tối rồi."
Minh Thù ôm Giang An Ngôn rời đi, lên xe dừng ở ven đường.
Chu Oánh Oánh nhìn xe chạy đi, cô không rõ đó là hãng xe gì, nhưng hẳn là rất đắt tiền.
Cô nhất định phải nỗ lực kiếm tiền, lần sau gặp được Tô tiểu thư mời chị ấy đến nhà hàng năm sao dùng bữa.
"Chị, vì sao chị không đáp ứng chị kia?"
Giang An Ngôn ngồi trong lòng Minh Thù, tò mò hỏi: "Em biết chị gái kia, chị đã cứu chị ấy."
"Làm sao em biết?"
"Video của chị em đều xem qua." Giang An Ngôn có chút đắc ý.
Giang Vọng lái xe, sắc mặt khó chịu liếc Giang An Ngôn.
Không có việc gì ngồi lên đùi vợ hắn làm gì!
Hắn còn chưa được ngồi!
Thằng nhóc quả nhiên đáng ghét muốn chết.
"Chị muốn ăn cùng anh trai em mà." Minh Thù bóp mũi Giang An Ngôn.
Biểu cảm Giang Vọng hòa hoãn một chút: "Muốn ăn gì?"
"Đại tiệc năm sao."
"Em cũng muốn ăn!" Giang An Ngôn giơ tay.
Giang Vọng: "..."
Lại không hỏi nhóc, nhóc kích động cái gì.
Thời điểm dùng cơm, Giang An Ngôn liền yên tĩnh lại, bố Giang không quá thích nói chuyện khi ăn cơm, cho nên Giang An Ngôn đã nuôi thành thói quen.
"Nữ thần, thật sự là nữ thần!"
"Nữ thần, trời ạ, mình có thể tình cờ gặp được nữ thần! Có thể ký tên cho chúng em không ạ?"
"Nữ thần em em em... Em rất thích chị."
Mấy cô bé không biết từ đâu xuất hiện, đè thấp giọng nói hưng phấn hỏi Minh Thù, muốn xin chữ ký.
Minh Thù thoải mái ký tên còn chụp ảnh chung.
Lấy được chữ ký cùng ảnh chụp chung, một đám người hâm mộ hưng phấn rời đi.
"Nữ thần thật sự thân thiện! Mình còn tưởng sẽ bị từ chối."
"Người đẹp trai đối diện nữ thần chính là tổng tài đó? A, vừa nãy quên hỏi..."
"Thật xứng đôi với nữ thần, bọn họ còn có con nữa, a a a..."
Minh Thù nghe được giật giật khóe môi một cái.
Con cái gì...
Đứa nhỏ này cũng không giống cô!
Các người không cần thêm phim lung tung đâu!
Tác giả :
Mặc Linh