Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 229: Tụ Chúng Tu Tiên (29)
Lúc Nhạn Dẫn tỉnh lại đã là nửa đêm.
Đỉnh đầu toàn là sao đêm có thể thấy rõ ngân hà, gió đêm thổi lá cây xào xạc, âm thanh dễ nghe trong sự yên lặng. Sau lưng dường như đã không có cảm giác đau đớn, nhưng hắn rất lạnh. Tay chân lạnh run như bị người đặt trên hàn băng.
Nhạn Dẫn không thấy Minh Thù đâu, hắn bị người ta đặt ở giữa xung quanh đều là đệ tử. Hắn đã như vậy mà nàng còn vứt bỏ hắn sao? Có chút lương tâm nào hay không?
Nhạn Dẫn đang định đứng dậy, bên hông đột nhiên có người đỡ hắn ngồi xuống.
Nhạn Dẫn quay đầu lại, Minh Thù chẳng biết đã đứng sau mình từ lúc nào, mặt mỉm cười nhìn hắn.
"Ta còn tưởng rằng sư huynh không chống đỡ nổi qua đêm nay."
"Làm ngươi thất vọng rồi."
Nhạn Dẫn lạnh không chịu được, giọng nói có chút cứng ngắc: "Ta sẽ không chết trước sư muội."
Lão tử sẽ không chết. Không chỉ không chết mà còn phải lượn qua lượn lại trước mặt ngươi, cho đến khi ngươi thích lão tử mới thôi.
Minh Thù nở nụ cười, thuận thế ngồi xuống: "Vậy cũng khó nói lắm."
Nhạn Dẫn cảm thấy bên người có độ ấm, hắn không hề nghĩ ngợi lập tức nhào qua. Tay lạnh như băng đụng tới Minh Thù, nàng rét đến mức run một cái ghét bỏ đẩy hắn ra.
"Lạnh..." Nhạn Dẫn phun ra một chữ.
"Dương Kỳ."
Minh Thù quay về phía sau kêu một tiếng, Dương Kỳ gác đêm lập tức chạy tới, Minh Thù phân phó:
"Mang đồ chống lạnh qua đây."
"Vâng."
Dương Kỳ có túi đựng đồ, lấy ra hai cái áo khoác hơi dày, Minh Thù khoác toàn bộ lên người Nhạn Dẫn.
Có chút tình thương nào hay không? Được rồi, nàng không có.
Dương Kỳ có chút lo lắng trở lại với nhóm đệ tử, có người vẫn chưa nghỉ ngơi đều là dáng vẻ đau buồn.
"Dương Kỳ sư huynh, kẻ tập kích chúng ta thật sự là Ma tộc sao?"
"Ngoại trừ Ma tộc còn có thể là cái gì, nhìn vết thương của Nhạn Dẫn sư tôn còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Từ trước đến nay, Ma tộc và chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tập kích chúng ta để làm gì?"
Dương Kỳ nén giọng xuống, thấp thỏm bất an trong lòng lấy khí thế sư huynh để an ủi:
"Buổi tối sư đệ gác đêm cảnh giác một chút, những người còn lại nghỉ ngơi sớm đi."
Mọi người nhìn nhau rối bời, trong lòng đầy tâm sự đi tìm nơi nghỉ ngơi. Nhưng ngủ cũng không được bao nhiêu, đa số đều lật qua lật lại tinh thần không ổn định đến tận bình minh.
"Nhạn Dẫn sư tôn không sao chứ?"
"Chắc là không..."
Vân Dao ngồi một bên, ngẫu nhiên âm thanh của sư huynh đệ đồng môn nói chuyện với nhau rơi vào tai nàng ta. Ánh mắt nàng ta chuyển qua vị trí của Minh Thù và Nhạn Dẫn, hận ý và căm thù đan xen.
"Vân Dao sư tỷ, tỷ nghỉ ngơi đi ta gác đêm giúp tỷ."
Vân Dao thu hận ý vào mắt, từ chối đệ tử kia: "Không cần, ngươi ngủ đi."
"Được rồi."
...
Ngày hôm sau, tình hình của Nhạn Dẫn tựa như chuyển biến tốt lên một chút, ngoại trừ tay chân lạnh như băng hắn có thể tự mình hành động, sắc mặt cũng không tái nhợt như vậy.
Nhạn Dẫn vốn lười biếng, hiện tại lại bị thương nên các đệ tử liền đi tìm một chiếc xe ngựa để hắn thoải mái nằm vào.
Dương Kỳ vốn định quay về tông môn nhưng Nhạn Dẫn nói không cần, hắn cảm thấy khá hơn nhiều, trước tiên hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao phó cái đã.
Thân phận của Dương Kỳ không bằng Nhạn Dẫn nên không phản bác được. Hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía mục tiêu đã định.
"Sư muội."
Nhạn Dẫn muốn đi với Minh Thù để cùng nhau bồi dưỡng cảm tình.
Nhưng Minh Thù cũng không vui: "Ở đây nhiều người như vậy, dựa vào cái gì đòi ta chứ?"
"Vì sư muội nên ta mới bị thương."
"Ha ha..."
"Sư tôn, Thái Diễn kiếm của người an toàn hơn."
Dương Kỳ nói thay cho Nhạn Dẫn, hắn cũng không dám nói Nhạn Dẫn sư tôn vì cứu Minh Thù nên mới bị thương.
Hắn luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người hơi sai sai. Cuối cùng Nhạn Dẫn vẫn leo lên Thái Diễn kiếm.
Minh Thù cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, mặc dù trong lòng nàng nghĩ hành vi của Nhạn Dẫn có chút không thích hợp, nhưng rốt cuộc vẫn là hắn cứu mình.
Vân Dao không có kiếm, chỉ có thể được đệ tử khác đưa đi.
Thái Diễn kiếm cũng không lớn, một mình Minh Thù ngồi còn tạm được, hai người thì lại không được cho nên phải đứng.
Nhạn Dẫn lấy lý do mình là người bệnh nên phải đứng phía trước. Minh Thù trừng mắt nhìn hắn, nàng đạp một cái trên thân Thái Diễn kiếm, trong nháy mắt Thái Diễn kiếm xông ra thiếu chút nữa Nhạn Dẫn bị bỏ rơi.
"Sư muội, ta là bệnh nhân ngươi đừng đi nhanh như vậy."
"Sư huynh, ngươi không cảm thấy bây giờ ngươi giống như lưu manh bắt nạt thiếu nữ sao?"
Nhạn Dẫn yên tâm, thoải mái dựa vào Minh Thù: "Không cảm thấy. Chính là sư muội vóc dáng quá thấp, vẫn phải cao thêm chút nữa."
Vóc dáng thấp sao? Nhìn lại đi!
Minh Thù đẩy Nhạn Dẫn, sau đó lấy tay đỡ hắn đề phòng hắn lại gần:
"Sư huynh, ngươi có bệnh sao? Có bệnh thì chúng ta có thể trị, đừng giấu bệnh sợ thầy nhé."
Nhạn Dẫn nghiến răng nghiến lợi cười: "Cám ơn sư muội lo lắng, ta rất khỏe phương diện nào cũng tốt."
Nhấn mạnh phương diện nào cũng tốt.
"Khẩu vị sư huynh thật nặng."
Hắn vô thức liếc mắt nhìn ra sau, vì nguyên nhân tu đạo mặc dù trẻ con tuổi không lớn lắm, thân thể đã phát dục nhanh hơn người thường, lúc này Minh Thù nhìn như thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi.
Nhạn Dẫn hừ một tiếng: "Nếu là người bình thường, tuổi tròn mười bốn là đã có thể thành hôn, sư muội năm nay vừa tròn mười bốn đúng không? Đã đến tuổi kết hôn, sao có thể tính là trẻ con chứ?"
"Ta đây vẫn còn là một đứa bé, cầm thú!"
Sao hắn lại biến thành cầm thú chứ? Hắn còn chưa động tay động chân.
Cho rằng lão tử tự nguyện sao? Lão tử cũng bị ép buộc!
Nhạn Dẫn nói gì, Minh Thù đều nói với hắn hai chữ cầm thú, hắn tức giận đến muốn bóp chết nàng.
...
Nhạn Dẫn đứng hơi mệt: "Sư muội, có thể cho ta ngồi một chút không? Mệt quá."
Hình tượng này của hắn thật sự là lười đến thần kỳ.
"Tốt, ta tìm cho ngươi một cái hố, ta còn có thể miễn phí lập bia mộ cho ngươi."
"Sư muội ghét ta đến vậy ư?"
"Đúng vậy."
Ghét ngươi vì ngươi không hận trẫm!
"Cho dù ta đã cứu ngươi sao?"
"Ân cứu mạng không liên quan đến việc ta có ghét ngươi hay không."
Ánh mắt của Nhạn Dẫn rơi trên mặt Minh Thù:
"Sư muội, đối với kẻ tấn công chúng ta, ngươi có ý kiến gì không?"
Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười:
"Ngươi biết kẻ tập kích chúng ta là ai sao?"
Không phải là câu hỏi mà là sự khẳng định.
"Sư muội thông minh như vậy thật đúng là rất tốt."
Đỉnh đầu toàn là sao đêm có thể thấy rõ ngân hà, gió đêm thổi lá cây xào xạc, âm thanh dễ nghe trong sự yên lặng. Sau lưng dường như đã không có cảm giác đau đớn, nhưng hắn rất lạnh. Tay chân lạnh run như bị người đặt trên hàn băng.
Nhạn Dẫn không thấy Minh Thù đâu, hắn bị người ta đặt ở giữa xung quanh đều là đệ tử. Hắn đã như vậy mà nàng còn vứt bỏ hắn sao? Có chút lương tâm nào hay không?
Nhạn Dẫn đang định đứng dậy, bên hông đột nhiên có người đỡ hắn ngồi xuống.
Nhạn Dẫn quay đầu lại, Minh Thù chẳng biết đã đứng sau mình từ lúc nào, mặt mỉm cười nhìn hắn.
"Ta còn tưởng rằng sư huynh không chống đỡ nổi qua đêm nay."
"Làm ngươi thất vọng rồi."
Nhạn Dẫn lạnh không chịu được, giọng nói có chút cứng ngắc: "Ta sẽ không chết trước sư muội."
Lão tử sẽ không chết. Không chỉ không chết mà còn phải lượn qua lượn lại trước mặt ngươi, cho đến khi ngươi thích lão tử mới thôi.
Minh Thù nở nụ cười, thuận thế ngồi xuống: "Vậy cũng khó nói lắm."
Nhạn Dẫn cảm thấy bên người có độ ấm, hắn không hề nghĩ ngợi lập tức nhào qua. Tay lạnh như băng đụng tới Minh Thù, nàng rét đến mức run một cái ghét bỏ đẩy hắn ra.
"Lạnh..." Nhạn Dẫn phun ra một chữ.
"Dương Kỳ."
Minh Thù quay về phía sau kêu một tiếng, Dương Kỳ gác đêm lập tức chạy tới, Minh Thù phân phó:
"Mang đồ chống lạnh qua đây."
"Vâng."
Dương Kỳ có túi đựng đồ, lấy ra hai cái áo khoác hơi dày, Minh Thù khoác toàn bộ lên người Nhạn Dẫn.
Có chút tình thương nào hay không? Được rồi, nàng không có.
Dương Kỳ có chút lo lắng trở lại với nhóm đệ tử, có người vẫn chưa nghỉ ngơi đều là dáng vẻ đau buồn.
"Dương Kỳ sư huynh, kẻ tập kích chúng ta thật sự là Ma tộc sao?"
"Ngoại trừ Ma tộc còn có thể là cái gì, nhìn vết thương của Nhạn Dẫn sư tôn còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Từ trước đến nay, Ma tộc và chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tập kích chúng ta để làm gì?"
Dương Kỳ nén giọng xuống, thấp thỏm bất an trong lòng lấy khí thế sư huynh để an ủi:
"Buổi tối sư đệ gác đêm cảnh giác một chút, những người còn lại nghỉ ngơi sớm đi."
Mọi người nhìn nhau rối bời, trong lòng đầy tâm sự đi tìm nơi nghỉ ngơi. Nhưng ngủ cũng không được bao nhiêu, đa số đều lật qua lật lại tinh thần không ổn định đến tận bình minh.
"Nhạn Dẫn sư tôn không sao chứ?"
"Chắc là không..."
Vân Dao ngồi một bên, ngẫu nhiên âm thanh của sư huynh đệ đồng môn nói chuyện với nhau rơi vào tai nàng ta. Ánh mắt nàng ta chuyển qua vị trí của Minh Thù và Nhạn Dẫn, hận ý và căm thù đan xen.
"Vân Dao sư tỷ, tỷ nghỉ ngơi đi ta gác đêm giúp tỷ."
Vân Dao thu hận ý vào mắt, từ chối đệ tử kia: "Không cần, ngươi ngủ đi."
"Được rồi."
...
Ngày hôm sau, tình hình của Nhạn Dẫn tựa như chuyển biến tốt lên một chút, ngoại trừ tay chân lạnh như băng hắn có thể tự mình hành động, sắc mặt cũng không tái nhợt như vậy.
Nhạn Dẫn vốn lười biếng, hiện tại lại bị thương nên các đệ tử liền đi tìm một chiếc xe ngựa để hắn thoải mái nằm vào.
Dương Kỳ vốn định quay về tông môn nhưng Nhạn Dẫn nói không cần, hắn cảm thấy khá hơn nhiều, trước tiên hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao phó cái đã.
Thân phận của Dương Kỳ không bằng Nhạn Dẫn nên không phản bác được. Hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía mục tiêu đã định.
"Sư muội."
Nhạn Dẫn muốn đi với Minh Thù để cùng nhau bồi dưỡng cảm tình.
Nhưng Minh Thù cũng không vui: "Ở đây nhiều người như vậy, dựa vào cái gì đòi ta chứ?"
"Vì sư muội nên ta mới bị thương."
"Ha ha..."
"Sư tôn, Thái Diễn kiếm của người an toàn hơn."
Dương Kỳ nói thay cho Nhạn Dẫn, hắn cũng không dám nói Nhạn Dẫn sư tôn vì cứu Minh Thù nên mới bị thương.
Hắn luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người hơi sai sai. Cuối cùng Nhạn Dẫn vẫn leo lên Thái Diễn kiếm.
Minh Thù cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, mặc dù trong lòng nàng nghĩ hành vi của Nhạn Dẫn có chút không thích hợp, nhưng rốt cuộc vẫn là hắn cứu mình.
Vân Dao không có kiếm, chỉ có thể được đệ tử khác đưa đi.
Thái Diễn kiếm cũng không lớn, một mình Minh Thù ngồi còn tạm được, hai người thì lại không được cho nên phải đứng.
Nhạn Dẫn lấy lý do mình là người bệnh nên phải đứng phía trước. Minh Thù trừng mắt nhìn hắn, nàng đạp một cái trên thân Thái Diễn kiếm, trong nháy mắt Thái Diễn kiếm xông ra thiếu chút nữa Nhạn Dẫn bị bỏ rơi.
"Sư muội, ta là bệnh nhân ngươi đừng đi nhanh như vậy."
"Sư huynh, ngươi không cảm thấy bây giờ ngươi giống như lưu manh bắt nạt thiếu nữ sao?"
Nhạn Dẫn yên tâm, thoải mái dựa vào Minh Thù: "Không cảm thấy. Chính là sư muội vóc dáng quá thấp, vẫn phải cao thêm chút nữa."
Vóc dáng thấp sao? Nhìn lại đi!
Minh Thù đẩy Nhạn Dẫn, sau đó lấy tay đỡ hắn đề phòng hắn lại gần:
"Sư huynh, ngươi có bệnh sao? Có bệnh thì chúng ta có thể trị, đừng giấu bệnh sợ thầy nhé."
Nhạn Dẫn nghiến răng nghiến lợi cười: "Cám ơn sư muội lo lắng, ta rất khỏe phương diện nào cũng tốt."
Nhấn mạnh phương diện nào cũng tốt.
"Khẩu vị sư huynh thật nặng."
Hắn vô thức liếc mắt nhìn ra sau, vì nguyên nhân tu đạo mặc dù trẻ con tuổi không lớn lắm, thân thể đã phát dục nhanh hơn người thường, lúc này Minh Thù nhìn như thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi.
Nhạn Dẫn hừ một tiếng: "Nếu là người bình thường, tuổi tròn mười bốn là đã có thể thành hôn, sư muội năm nay vừa tròn mười bốn đúng không? Đã đến tuổi kết hôn, sao có thể tính là trẻ con chứ?"
"Ta đây vẫn còn là một đứa bé, cầm thú!"
Sao hắn lại biến thành cầm thú chứ? Hắn còn chưa động tay động chân.
Cho rằng lão tử tự nguyện sao? Lão tử cũng bị ép buộc!
Nhạn Dẫn nói gì, Minh Thù đều nói với hắn hai chữ cầm thú, hắn tức giận đến muốn bóp chết nàng.
...
Nhạn Dẫn đứng hơi mệt: "Sư muội, có thể cho ta ngồi một chút không? Mệt quá."
Hình tượng này của hắn thật sự là lười đến thần kỳ.
"Tốt, ta tìm cho ngươi một cái hố, ta còn có thể miễn phí lập bia mộ cho ngươi."
"Sư muội ghét ta đến vậy ư?"
"Đúng vậy."
Ghét ngươi vì ngươi không hận trẫm!
"Cho dù ta đã cứu ngươi sao?"
"Ân cứu mạng không liên quan đến việc ta có ghét ngươi hay không."
Ánh mắt của Nhạn Dẫn rơi trên mặt Minh Thù:
"Sư muội, đối với kẻ tấn công chúng ta, ngươi có ý kiến gì không?"
Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười:
"Ngươi biết kẻ tập kích chúng ta là ai sao?"
Không phải là câu hỏi mà là sự khẳng định.
"Sư muội thông minh như vậy thật đúng là rất tốt."
Tác giả :
Mặc Linh