Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 116: Công Chúa Trấn Quốc (22)
Vinh Hoa công chúa giãy giụa ở trong nước, một lúc sau liền chìm vào đáy sông, không có tiếng động.
"Ta đã làm theo yêu cầu của Trấn Quốc công chúa, Trấn Quốc công chúa có thể đưa tranh cho ta?"
"Có thể chứ."
Minh Thù sảng khoái đáp ứng.
Minh Thù đưa bức tranh tới, Thích Hồng Vệ vội vã đưa tay ra, nhưng hắn chưa kịp cầm tranh, thì dưới mặt nước trồi lên vài bóng đen xông lên buồng nhỏ trên tàu, dốc toàn lực cướp tranh.
Thích Hồng Vệ phải buông bức tranh trong tay Minh Thù ra, cùng mấy bóng đen đó giao chiến. Minh Thù cầm tranh lui đến sát mép, phía sau có tiếng gió vang lên, Minh Thù theo bản năng cúi người xuống.
Trình Cẩm Vân không biết từ đâu xuất hiện, lần thứ nhất nhào vào khoảng không, xoay người nhảy xuống đối diện Minh Thù, ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh Thù:
"Đưa tranh cho ta."
"Dựa vào cái gì?"
Minh Thù cười, cuối cùng còn khiêu khích nói: "Ta sẽ không đưa cho ngươi."
Trình Cẩm Vân không có võ mới đúng, nàng ta chạy lên thuyền này làm gì? Lên thuyền không nhất định cần võ công, nhưng nhìn thân thủ của nàng dường như cũng không phải không biết võ công, cho nên trước đây đều là giả bộ?
Cốt truyện này có chút không đúng!
[Bản thân nữ chính giả chính là một biến số, ký chủ không cần ngạc nhiên, kéo giá trị thù hận cho tốt là được rồi.]
Tay chuyên nghiệp phổ cập khoa học Hài Hòa Hiệu online.
Minh Thù: "..."
Cảm tình của ngươi, ngoại trừ giá trị thù hận, những thứ khác đều là mây bay phải không?
[Nhiệm vụ của chúng ta, vốn chính là giá trị thù hận.]
[Luôn luôn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, chính là một hệ thống có đạo đức.]
Minh Thù: "..."
Trẫm lại có chút cạn lời.
"Thẩm Từ, ngươi cầm bức tranh chỉ có một con đường chết."
Trình Cẩm Vân hạ giọng cảnh cáo: "Ngươi không thấy được, hiện tại có bao nhiêu người muốn có được bức tranh này sao?"
"Thì tính sao?"
Minh Thù hoàn hồn: "Các ngươi muốn, ta phải đưa sao? Ta không có đầu óc, hay là ngươi không có đầu óc."
Trẫm không phải là đứa ngu, muốn là đưa.
"Với năng lực của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể bảo vệ tốt bức tranh dưới tình huống này sao?"
Trình Cẩm Vân thấy người bên kia muốn đi qua, có chút nóng vội: "Đưa tranh cho ta!"
"Ta không đưa."
Trình Cẩm Vân cắn răng, cũng không quan tâm tới cái khác, trực tiếp xuất chưởng bén nhọn quét về phía Minh Thù.
Đôi mắt Minh Thù híp lại, cũng không né tránh, chờ đợi mình bị chưởng đó đánh trúng.
Nhưng mà bóng đen thoáng xuất hiện trước mặt nàng, chưởng đó bị hóa giải đơn giản, biến mất trong không khí.
Mộ Hoài đưa tay kéo Minh Thù, ôm nàng vào ngực, cánh tay còn lại vòng quanh eo nàng, vận khinh công cực nhanh rời khỏi phạm vi tấn công của Trình Cẩm Vân.
Hai người rơi xuống lầu hai trên thuyền, Mộ Hoài buông Minh Thù, lạnh lùng nhìn nàng:
"Lần sau, sẽ không may mắn như vậy."
Giọng nói Mộ Hoài không tốt lắm.
Minh Thù càng tức giận, nụ cười đều có hơi dữ tợn: "Ta cũng không nhờ ngươi cứu!"
Cản trẫm tự sát làm gì!
"Trấn Quốc công chúa nghĩ bản vương xen vào việc của người khác?"
Mộ Hoài nghiến răng, hắn cứu nàng, nàng không biết ơn thì thôi, còn dám nói lời như vậy.
"Nhiều lời vô ích."
"Nếu không có bản vương, bây giờ ngươi có khác gì những thi thể kia."
"Ta đây cũng là vui vẻ bằng lòng, mắc mớ gì tới ngươi?"
"Nếu tranh không ở trên tay ngươi, ngươi cho là bản vương sẽ cứu ngươi?"
Trong lòng Mộ Hoài sắp nổ tung, tại sao có thể có người không biết tốt xấu như thế.
Đôi mắt Minh Thù híp lại, khóe miệng cong lên:
"Ta đã nói, ngươi làm sao lại có lòng tốt như vậy."
Cũng là vì bức tranh này.
Mộ Hoài không lên tiếng, lát sau hắn đưa tay ra: "Đưa bức tranh cho ta."
"Không đưa."
Minh Thù lấy quẹt diêm trong ống tay áo, không nói hai lời liền đốt lửa. Nếu đều muốn như vậy, vậy ai cũng đừng hòng có.
Nàng ở tại chỗ lăn một vòng, đứng ở góc dưới mở bức tranh, dùng quẹt diêm châm vào giữa bức tranh.
Lúc ánh lửa chạm đến bức tranh, mặt trên hình như có hoa văn màu vàng thoáng hiện ra.
"Dừng tay!"
Thích Hồng Vệ rống giận, giết người cản đường chạy tới chỗ Minh Thù.
Minh Thù nhanh chóng ở nơi khác châm lửa, Thích Hồng Vệ tức giận đến hai mắt đỏ bừng, hắn muốn giết nữ nhân này.
Minh Thù cười tươi, đem bức tranh đang bốc cháy huơ qua huơ lại trước mặt Thích Hồng Vệ, sau đó dùng sức ném ra ngoài thuyền.
Có hắc y nhân bay ra ngoài, chụp lấy bức tranh, nhanh chóng dập lửa phía trên, nhưng mà bức tranh đã bị cháy hai phần ba, lại còn cháy đến nham nhở như chó gặm này.
Mọi người: "..."
Nữ nhân này sợ là điên rồi.
Đám người áo đen nhìn nhau vài lần, cầm bức tranh bị cháy lộn xộn:
"Lui."
"Bắt bọn hắn lại!"
Thích Hồng Vệ cao giọng rống giận.
Hắc y nhân liên tiếp nhảy vào nước, mặt nước dao động vài lần liền biến mất không dấu vết.
Trình Cẩm Vân không thấy tung tích, không biết là đi hay còn ẩn nấp.
Thích Hồng Vệ chống tay lên lan can thuyền, ngón tay bấu chặt lan can gỗ, đầu ngón tay trắng bạch, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn nhìn chằm chằm mặt nước muốn nứt mắt ra.
Thẩm Từ...
"Thẩm Từ!"
Thích Hồng Vệ lửa giận ngập trời, trên gương mặt thanh tú, chỉ còn lại sự phẫn nộ và ác liệt:
"Bắt nàng cho ta!"
Mộ Hoài từ lầu hai nhảy xuống, tay áo tung bay che trước người Minh Thù.
"Hoài Vương, ngươi muốn làm gì?"
Thích Hồng Vệ hẳn là tức đến điên rồi, giọng nói đều mang theo sự run rẩy.
"Dù ngươi giết nàng, bức tranh cũng không còn."
Giọng điệu Mộ Hoài âm lãnh, nói ra sự thật.
"Ta đây cũng có ý này, nhưng việc này không liên quan gì đến ngươi, ngươi tránh ra!"
Hắn sắp xếp lâu như vậy, vì bức tranh này hiện tại cái gì cũng không, bảo hắn nuốt trôi cơn giận này thế nào đây?
Mộ Hoài cũng không nhường nhịn, gằn từng chữ:
"Muốn động vào nàng, bước qua ta trước đã."
Thích Hồng Vệ liên tục cười lạnh:
"Ta cũng không ngờ Hoài Vương điện hạ, có ngày lại vì một nữ nhân mà nói ra những lời này."
Nói thật thì Thích Hồng Vệ cũng không quá hiểu vị Vương gia này, hắn dường như không có nhược điểm. Lúc ở biên cương, ngoại trừ luyện binh cũng không yêu thích gì.
Mộ Hoài im lặng nhìn Thích Hồng Vệ, giả vờ cao ngạo, lạnh lùng cực kỳ thành công.
Thích Hồng Vệ nghiến răng: "Hoài Vương điện hạ cũng là để ý đến long mạch nên mới tới, hôm nay không ai có được bức tranh, cũng không ai tìm được long mạch lẽ nào ngươi không tức giận?"
"Long mạch? Có thể ăn sao?"
Minh Thù từ phía sau Mộ Hoài ló đầu ra.
Thích Hồng Vệ thấy khuôn mặt tươi cười của Minh Thù liền muốn xé nát, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Long mạch là căn cơ của vương triều Võ Thương, chỉ cần tìm được long mạch, số mệnh của vương triều Võ Thương liền hết."
"Vậy là không thể ăn, thứ không thể ăn, các ngươi tranh nhau đến đầu rơi máu chảy có ý nghĩa gì?"
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên (*), thật sự cho mình to lớn đến mức có thể thay đổi mệnh trời?
Đặt Thiên Đạo ở chỗ nào?
Cẩn thận Thiên Đạo đánh chết các ngươi nha.
Thích Hồng Vệ: "..."
Ngoại trừ ăn ra ngươi còn biết cái gì? Nàng ta rốt cuộc là làm thế nào để trèo lên làm Trấn Quốc công chúa, dựa vào ăn sao?
Mộ Hoài đưa tay đè đầu Minh Thù trở lại:
"Bản vương và ngươi mục đích không giống nhau, chỉ cần không rơi vào tay ngươi bức tranh hủy hay không, cũng không quan trọng."
"Không ngờ, hoàng đế đối xử với ngươi như vậy, người còn bán mạng cho hắn như thế." Thích Hồng Vệ chế giễu.
"Không liên quan gì đến ông ta."
Lão tử chỉ làm để hoàn thành nhiệm vụ thôi, chẳng liên quan gì đến tên hoàng đế kia.
***
(*) Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên: Có nghĩa là "người tính chuyện, nhưng trời cho thành". Tức là, tính việc và làm việc là do ta, thành hay bại là do trời.
"Ta đã làm theo yêu cầu của Trấn Quốc công chúa, Trấn Quốc công chúa có thể đưa tranh cho ta?"
"Có thể chứ."
Minh Thù sảng khoái đáp ứng.
Minh Thù đưa bức tranh tới, Thích Hồng Vệ vội vã đưa tay ra, nhưng hắn chưa kịp cầm tranh, thì dưới mặt nước trồi lên vài bóng đen xông lên buồng nhỏ trên tàu, dốc toàn lực cướp tranh.
Thích Hồng Vệ phải buông bức tranh trong tay Minh Thù ra, cùng mấy bóng đen đó giao chiến. Minh Thù cầm tranh lui đến sát mép, phía sau có tiếng gió vang lên, Minh Thù theo bản năng cúi người xuống.
Trình Cẩm Vân không biết từ đâu xuất hiện, lần thứ nhất nhào vào khoảng không, xoay người nhảy xuống đối diện Minh Thù, ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh Thù:
"Đưa tranh cho ta."
"Dựa vào cái gì?"
Minh Thù cười, cuối cùng còn khiêu khích nói: "Ta sẽ không đưa cho ngươi."
Trình Cẩm Vân không có võ mới đúng, nàng ta chạy lên thuyền này làm gì? Lên thuyền không nhất định cần võ công, nhưng nhìn thân thủ của nàng dường như cũng không phải không biết võ công, cho nên trước đây đều là giả bộ?
Cốt truyện này có chút không đúng!
[Bản thân nữ chính giả chính là một biến số, ký chủ không cần ngạc nhiên, kéo giá trị thù hận cho tốt là được rồi.]
Tay chuyên nghiệp phổ cập khoa học Hài Hòa Hiệu online.
Minh Thù: "..."
Cảm tình của ngươi, ngoại trừ giá trị thù hận, những thứ khác đều là mây bay phải không?
[Nhiệm vụ của chúng ta, vốn chính là giá trị thù hận.]
[Luôn luôn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, chính là một hệ thống có đạo đức.]
Minh Thù: "..."
Trẫm lại có chút cạn lời.
"Thẩm Từ, ngươi cầm bức tranh chỉ có một con đường chết."
Trình Cẩm Vân hạ giọng cảnh cáo: "Ngươi không thấy được, hiện tại có bao nhiêu người muốn có được bức tranh này sao?"
"Thì tính sao?"
Minh Thù hoàn hồn: "Các ngươi muốn, ta phải đưa sao? Ta không có đầu óc, hay là ngươi không có đầu óc."
Trẫm không phải là đứa ngu, muốn là đưa.
"Với năng lực của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể bảo vệ tốt bức tranh dưới tình huống này sao?"
Trình Cẩm Vân thấy người bên kia muốn đi qua, có chút nóng vội: "Đưa tranh cho ta!"
"Ta không đưa."
Trình Cẩm Vân cắn răng, cũng không quan tâm tới cái khác, trực tiếp xuất chưởng bén nhọn quét về phía Minh Thù.
Đôi mắt Minh Thù híp lại, cũng không né tránh, chờ đợi mình bị chưởng đó đánh trúng.
Nhưng mà bóng đen thoáng xuất hiện trước mặt nàng, chưởng đó bị hóa giải đơn giản, biến mất trong không khí.
Mộ Hoài đưa tay kéo Minh Thù, ôm nàng vào ngực, cánh tay còn lại vòng quanh eo nàng, vận khinh công cực nhanh rời khỏi phạm vi tấn công của Trình Cẩm Vân.
Hai người rơi xuống lầu hai trên thuyền, Mộ Hoài buông Minh Thù, lạnh lùng nhìn nàng:
"Lần sau, sẽ không may mắn như vậy."
Giọng nói Mộ Hoài không tốt lắm.
Minh Thù càng tức giận, nụ cười đều có hơi dữ tợn: "Ta cũng không nhờ ngươi cứu!"
Cản trẫm tự sát làm gì!
"Trấn Quốc công chúa nghĩ bản vương xen vào việc của người khác?"
Mộ Hoài nghiến răng, hắn cứu nàng, nàng không biết ơn thì thôi, còn dám nói lời như vậy.
"Nhiều lời vô ích."
"Nếu không có bản vương, bây giờ ngươi có khác gì những thi thể kia."
"Ta đây cũng là vui vẻ bằng lòng, mắc mớ gì tới ngươi?"
"Nếu tranh không ở trên tay ngươi, ngươi cho là bản vương sẽ cứu ngươi?"
Trong lòng Mộ Hoài sắp nổ tung, tại sao có thể có người không biết tốt xấu như thế.
Đôi mắt Minh Thù híp lại, khóe miệng cong lên:
"Ta đã nói, ngươi làm sao lại có lòng tốt như vậy."
Cũng là vì bức tranh này.
Mộ Hoài không lên tiếng, lát sau hắn đưa tay ra: "Đưa bức tranh cho ta."
"Không đưa."
Minh Thù lấy quẹt diêm trong ống tay áo, không nói hai lời liền đốt lửa. Nếu đều muốn như vậy, vậy ai cũng đừng hòng có.
Nàng ở tại chỗ lăn một vòng, đứng ở góc dưới mở bức tranh, dùng quẹt diêm châm vào giữa bức tranh.
Lúc ánh lửa chạm đến bức tranh, mặt trên hình như có hoa văn màu vàng thoáng hiện ra.
"Dừng tay!"
Thích Hồng Vệ rống giận, giết người cản đường chạy tới chỗ Minh Thù.
Minh Thù nhanh chóng ở nơi khác châm lửa, Thích Hồng Vệ tức giận đến hai mắt đỏ bừng, hắn muốn giết nữ nhân này.
Minh Thù cười tươi, đem bức tranh đang bốc cháy huơ qua huơ lại trước mặt Thích Hồng Vệ, sau đó dùng sức ném ra ngoài thuyền.
Có hắc y nhân bay ra ngoài, chụp lấy bức tranh, nhanh chóng dập lửa phía trên, nhưng mà bức tranh đã bị cháy hai phần ba, lại còn cháy đến nham nhở như chó gặm này.
Mọi người: "..."
Nữ nhân này sợ là điên rồi.
Đám người áo đen nhìn nhau vài lần, cầm bức tranh bị cháy lộn xộn:
"Lui."
"Bắt bọn hắn lại!"
Thích Hồng Vệ cao giọng rống giận.
Hắc y nhân liên tiếp nhảy vào nước, mặt nước dao động vài lần liền biến mất không dấu vết.
Trình Cẩm Vân không thấy tung tích, không biết là đi hay còn ẩn nấp.
Thích Hồng Vệ chống tay lên lan can thuyền, ngón tay bấu chặt lan can gỗ, đầu ngón tay trắng bạch, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn nhìn chằm chằm mặt nước muốn nứt mắt ra.
Thẩm Từ...
"Thẩm Từ!"
Thích Hồng Vệ lửa giận ngập trời, trên gương mặt thanh tú, chỉ còn lại sự phẫn nộ và ác liệt:
"Bắt nàng cho ta!"
Mộ Hoài từ lầu hai nhảy xuống, tay áo tung bay che trước người Minh Thù.
"Hoài Vương, ngươi muốn làm gì?"
Thích Hồng Vệ hẳn là tức đến điên rồi, giọng nói đều mang theo sự run rẩy.
"Dù ngươi giết nàng, bức tranh cũng không còn."
Giọng điệu Mộ Hoài âm lãnh, nói ra sự thật.
"Ta đây cũng có ý này, nhưng việc này không liên quan gì đến ngươi, ngươi tránh ra!"
Hắn sắp xếp lâu như vậy, vì bức tranh này hiện tại cái gì cũng không, bảo hắn nuốt trôi cơn giận này thế nào đây?
Mộ Hoài cũng không nhường nhịn, gằn từng chữ:
"Muốn động vào nàng, bước qua ta trước đã."
Thích Hồng Vệ liên tục cười lạnh:
"Ta cũng không ngờ Hoài Vương điện hạ, có ngày lại vì một nữ nhân mà nói ra những lời này."
Nói thật thì Thích Hồng Vệ cũng không quá hiểu vị Vương gia này, hắn dường như không có nhược điểm. Lúc ở biên cương, ngoại trừ luyện binh cũng không yêu thích gì.
Mộ Hoài im lặng nhìn Thích Hồng Vệ, giả vờ cao ngạo, lạnh lùng cực kỳ thành công.
Thích Hồng Vệ nghiến răng: "Hoài Vương điện hạ cũng là để ý đến long mạch nên mới tới, hôm nay không ai có được bức tranh, cũng không ai tìm được long mạch lẽ nào ngươi không tức giận?"
"Long mạch? Có thể ăn sao?"
Minh Thù từ phía sau Mộ Hoài ló đầu ra.
Thích Hồng Vệ thấy khuôn mặt tươi cười của Minh Thù liền muốn xé nát, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Long mạch là căn cơ của vương triều Võ Thương, chỉ cần tìm được long mạch, số mệnh của vương triều Võ Thương liền hết."
"Vậy là không thể ăn, thứ không thể ăn, các ngươi tranh nhau đến đầu rơi máu chảy có ý nghĩa gì?"
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên (*), thật sự cho mình to lớn đến mức có thể thay đổi mệnh trời?
Đặt Thiên Đạo ở chỗ nào?
Cẩn thận Thiên Đạo đánh chết các ngươi nha.
Thích Hồng Vệ: "..."
Ngoại trừ ăn ra ngươi còn biết cái gì? Nàng ta rốt cuộc là làm thế nào để trèo lên làm Trấn Quốc công chúa, dựa vào ăn sao?
Mộ Hoài đưa tay đè đầu Minh Thù trở lại:
"Bản vương và ngươi mục đích không giống nhau, chỉ cần không rơi vào tay ngươi bức tranh hủy hay không, cũng không quan trọng."
"Không ngờ, hoàng đế đối xử với ngươi như vậy, người còn bán mạng cho hắn như thế." Thích Hồng Vệ chế giễu.
"Không liên quan gì đến ông ta."
Lão tử chỉ làm để hoàn thành nhiệm vụ thôi, chẳng liên quan gì đến tên hoàng đế kia.
***
(*) Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên: Có nghĩa là "người tính chuyện, nhưng trời cho thành". Tức là, tính việc và làm việc là do ta, thành hay bại là do trời.
Tác giả :
Mặc Linh