Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue
Chương 67
Phó Diệc Sâm tỉnh lại, nhưng cũng không vội mở mắt, tin tức hỗn loạn lúc trước như dời non lấp biển đánh nhau trong đầu hắn. Sau khi chậm rãi sắp xếp lại, lúc này Phó Diệc Sâm mới mở to mắt.
Không ngoài dự đoán, mình lại rơi xuống cái nơi quỷ quái nào đó.
Quả nhiên, đập vào mắt là một mảnh sương trắng lượn lờ, nhưng lại khó hiểu lộ ra một cỗ áp lực đen tối, trong không khí tản ra ẩm ướt, hơn nữa còn mang theo hơi nóng, quan trọng nhất là, cả người hắn bây giờ đang xích lõa ngồi trong một cái ao.
Suối nước nóng trong nhà?
Phó Diệc Sâm chỉ thấy trước mắt là suối nước nóng rất lớn, nhưng lại chỉ có mình hắn, tuy rằng xung quanh là hơi nước lượn lờ, nhưng vẫn nhìn ra được, đây là một gian phòng cực rộng trang trí theo phong cách cổ xưa đơn sơ.
Ngẩng đầu, không ngoài dự đoán, bên trên là xà ngang, cửa sổ bằng gỗ, bàn ghế, nhất là bình phong treo quần áo cách đó không xa, Phó Diệc Sâm loại bỏ khả năng đây là phim trường nào đó, còn có cái bàn gỗ nhỏ đặt bên cạnh suối nước nóng, trên bàn là bình rượu bằng ngọc tinh xảo, đương nhiên, còn có mái tóc dài của hắn đang xõa xuống nước.
Đây là thế giới cổ đại không thể nghi ngờ, nhưng không biết là thể loại Mary Sue não tàn nào nữa.
Bất quá nếu đã trở lại, phẫn nộ cũng được, phát điên cũng thế, cho dù có đem tên hệ thống rác rưởi kia bóp chết cũng không có tác dụng gì, Phó Diệc Sâm chỉ có thể tiếp nhận.
Vì thế, Phó Diệc Sâm dứt khoát dựa ra sau, duỗi cánh tay, biếng nhác khoát lên bờ ao, tìm một tư thế thoải mái tựa đầu vào vách đá.
Nếu đã thành ra thế này, không bằng cứ hưởng thụ trước đã.
Lại đúng lúc đó, đại khái vì Phó Diệc Sâm vừa làm ra động tĩnh, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói cung kính.
“Quốc sư đại nhân có thoải mái không?” Thanh âm có hơi trung tính nhưng không phải của phụ nữ, Phó Diệc Sâm liền nghĩ ngay tới thái giám. Nhíu mày, người bên ngoài không nhận được hồi đáp, tiếp tục cẩn thận hỏi thêm một câu, “Quốc sư đại nhân, có cần nô tài hầu hạ ngài?”
Quốc sư? Chỉ bằng cách xưng hô này liền đủ thuyết minh địa vị của hắn, cộng thêm giọng điệu cung kính mang theo sợ hãi của tiểu nhân vật bên ngoài nữa, chứng tỏ hắn còn có quyền uy tuyệt đối.
“Ở bên ngoài.” Phó Diệc Sâm thản nhiên nói. Không thể không nói, cho tới bây giờ, hắn đã có thể vô cùng bình tĩnh đối mặt với hết thảy.
Ngoài ý muốn trở lại hiện thực, kết quả không được mấy phút đồng hồ đã bị bắt trở lại, Phó Diệc Sâm không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào nữa.
Bất quá, điều duy nhất an ủi hắn, chính là an nguy của Tô Trạm. Nếu mình đã bị bắt trở lại đây, như vậy y chắc chắn vẫn ổn, về phần Tô Trạm rốt cuộc có giống mình từng trở về hay không, cái này về sau hãy thăm dò.
Hiện tại, hắn có chuyện quan trọng hơn muốn làm rõ, bao gồm cả lý do thế giới trước sụp đổ một cách kỳ quái, cộng thêm chuyến đi ngắn ngủi về nhà. Hiện tại đang yên tĩnh, Phó Diệc Sâm đương nhiên sẽ đem rác rưởi ra hỏi cung.
[ Rác rưởi, ra đây giải thích rõ ràng cho ta. ]
【 Nha nha nha xảy ra chuyện gì? 】 Phó Diệc Sâm trăm triệu không ngờ tới, tên này cư nhiên so với hắn còn hoang mang hơn, 【 Di, đây là thế giới Mary Sue, Mary Sue xuống địa ngục hết đi được không! 】
Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy gân xanh giật giật, [ Còn giả bộ ngây thơ? ]
【 Ai nha kí chủ, tôi lại cảm ứng được số liệu rồi, rất tốt! Tôi không bị hỏng a kí chủ, hi hi hi. 】
Hệ thống một bộ cao hứng phấn chấn, sau cùng còn thêm ba tiếng “hi hi hi”, trực tiếp dọa Phó Diệc Sâm phải bật dậy, không biết có phải hắn ảo giác hay không, cứ cảm thấy giọng điệu nói chuyện của hệ thống hình như nhân tính hóa hơn rất nhiều.
Đau đầu nhu nhu huyệt Thái Dương, Phó Diệc Sâm lại nhắm mắt ngồi trở lại, lúc này mới tiếp tục nói, [ Ngươi còn dám giả bộ với ta, ta hỏi ngươi cái gì thì nói cái đó. ]
【 Tôi không có giả bộ, kí chủ hiểu lầm tôi, 】 Hệ thống một bộ ủy khuất nóng nảy giải thích, nhưng cuối cùng vẫn tự giác bổ sung một câu, 【 Bất quá kí chủ muốn hỏi gì, nếu tôi biết sẽ nói hết. 】
Phó Diệc Sâm chân mày cau lại, lượng từ ngữ cũng nhiều hơn?
[ Sao ta lại đến thế giới này? Nữ chính vì sao lại chết? ] Phó Diệc Sâm cũng không nóng ruột, một bên hưởng thụ ngâm mình trong suối nước nóng, một bên nghe rác rưởi giải thích cặn kẽ.
【 Trạm Trạm nam thần không đồng ý kết hôn với Mary Sue, nên Mary Sue sợ ngây người, Mary Sue vô cùng thống khổ, đứa nhỏ trong bụng Mary Sue không giữ được, sau đó Mary Sue chết, kịch bản bị thay đổi quá lớn, thế giới Mary Sue sụp đổ. 】
Không biết tại sao, Phó Diệc Sâm cảm thấy lúc hệ thống nói đoạn này, dường như vô cùng vui sướng, nó thật sự chán ghét Mary Sue, quyết không đội trời chung.
[ Vậy tại sao chúng ta lại trở về thế giới thực? ]
Rác rưởi đã từng nói, khi thế giới Mary Sue sụp đổ, nó sẽ bị một cỗ năng lượng hút rồi tiến vào một thế giới Mary Sue khác, mà điều này không thuộc quyền khống chế của hệ thống, là ngẫu nhiên.
Nói cách khác, hắn ngoài ý muốn trở lại thế giới thực, là do bị hút ra, chứ không phải bởi vì hắn thoát được hệ thống, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Có điều, Phó Diệc Sâm không hiểu sao đột nhiên lại xuất hiện tình huống như vậy, dù sao nữ chính chết, dẫn đến thế giới sụp đổ, đồng nghĩa với việc bọn họ chỉ có thể bị ném đến một thế giới Mary Sue khác, cho nên chẳng lẽ là… nhầm lẫn? Qua loa vậy mà được?
【 Nha nha nha tôi cũng không biết, nhưng lúc thế giới sụp đổ, đột nhiên có một loại năng lượng lớn mạnh, hơn nữa còn rất xa lạ muốn loại bỏ tôi, thật dọa người, sau đó tôi không cảm nhận được bất kì số liệu nào. 】 Hệ thống một bộ lòng còn sợ hãi.
Phó Diệc Sâm giật mình, xa lạ lại lớn mạnh? Loại bỏ? Gần như chỉ trong nháy mắt, Phó Diệc Sâm đã nghĩ đến nhóm người yêu thích Mary Sue. Các comment phía sau, không ngừng vọt tới lượng lớn fan Mary Sue, bọn họ không phải đang muốn tiêu diệt liên minh chống Mary Sue đấy ư?
Trải qua nhiều lần bị hút ra, cộng với bài đăng kia, Phó Diệc Sâm đã đại khái có thể rõ ràng cỗ năng lượng thần bí bảo vệ hắn và hệ thống, nếu Phó Diệc Sâm đoán không sai, chính là bài đăng kia, hoặc càng chuẩn xác mà nói, là oán niệm của liên minh đối với Mary Sue, vô hình nhưng sức mạnh rất lớn.
Cho nên thứ muốn loại bỏ hệ thống, đương nhiên chính là năng lượng hội tụ của nhóm fan Mary Sue.
Nghĩ thông suốt điểm này, Phó Diệc Sâm tự dưng toát ra một thân mồ hôi lạnh, thế giới này thật đáng sợ, chuyện kỳ quái gì cũng có a.
Nếu thật là như vậy, lý do mình có thể trở về cũng đã rõ ràng, fan Mary Sue muốn loại bỏ hệ thống, liên minh chống Mary Sue đương nhiên sẽ bảo vệ hệ thống, mà chính mình lại là kí chủ của hệ thống, cho nên lần này trở về hoàn toàn ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ trở lại, nhất định là do liên minh chống Mary Sue đã chiếm được thượng phong.
Tưởng tượng như vậy, Phó Diệc Sâm đột nhiên ý thức được một sự thật vô cùng sụp hố, vốn tưởng rằng thành công xoay chuyển kết cục Mary Sue là có thể thoát khỏi hệ thống, thoát khỏi tiểu thuyết, nhưng hiện tại xem ra, mọi chuyện không không đơn giản như vậy.
Nói trắng ra, hắn và Tô Trạm chính là quân cờ trong tay liên minh chống Mary Sue và fan Mary Sue, mà thế giới Mary Sue hư ảo này chính là bàn cờ của họ, có điều, kỳ quái ở chỗ, hai bên đánh cờ lại không biết đến sự tồn tại của bàn cờ.
Thật đúng là, cuộc đời đầy ác ý.
Cho nên rốt cuộc, hắn phải làm cách nào mới ra ngoài được? Phó Diệc Sâm bây giờ đã sinh ra nghi ngờ nghiêm trọng đối với câu nói “xoay chuyển kết cục Mary Sue và nam chính, có thể rời đi” của hệ thống, thậm chí hoàn toàn không tin.
Trước kia cảm thấy, hệ thống là trung tâm điều khiển toàn bộ thế giới Mary Sue, nhưng giờ xem ra, nó với mình tám lạng nửa cân không khác gì nhau, nó cũng chỉ là quân cờ, không, ngay cả quân cờ cũng không bằng, nó là cái bàn mới đúng.
Phó Diệc Sâm tin tưởng, hắn không thể vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này, nhất định có biện pháp để ra ngoài. Lại đúng vào lúc này, hệ thống trong thời gian dài không thấy Phó Diệc Sâm đáp lại, đột nhiên bắt đầu hô to gọi nhỏ.
【 Ai nha có chuyện kí chủ, có chuyện. 】
[ Nói. ] Phó Diệc Sâm nhíu mày, vớ được một cái hệ thống suốt ngày động kinh như vậy, Phó Diệc Sâm chỉ có thể bất đắc dĩ.
【 Tôi cảm ứng được sự tồn tại của một hệ thống khác. 】
[ Cái gì? ] Phó Diệc Sâm cũng giật mình, những lần trước cho dù mình hoài nghi thế nào, hệ thống vẫn luôn kiên quyết phủ định, sao lần này lại… [ Xảy ra chuyện gì? ]
【 Kí chủ yên tâm, nó không mạnh bằng tôi đâu, hi hi hi, nó hình như là vừa mới hình thành, giai đoạn sơ cấp, tôi vẫn lợi hại hơn. 】 Rác rưởi có chút đắc ý dạt dào.
Phó Diệc Sâm đầu tim nhảy dựng, vừa mới hình thành, giai đoạn sơ cấp? Không thể không nói, cá tính Phó Diệc Sâm trầm ổn nên thường rất nhạy cảm trong các vấn đề cần suy xét, gần như chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhận ra điểm mấu chốt.
Năng lượng của cốt truyện, năng lượng thế giới Mary Sue, từ thế giới đầu tiên đến thế giới trước đó, sức mạnh của cốt truyện dần dần trưởng thành, nhưng tới thế giới này, nó lại ở giai đoạn sơ cấp.
Phó Diệc Sâm cả kinh, đây không phải thể hiện quá trình từ yếu đến mạnh của đám fan Mary Sue trong bài đăng kia sao?
Phó Diệc Sâm đột nhiên ý thức được điểm mấu chốt, thời gian.
Đúng vậy, thời gian, quá trình hắn đang trải qua, cũng chính là dựa trên sự phát triển của bài đăng đó, mà bài đăng kia thì tồn tại ở thế giới thực. Sau khi hắn tiến vào thế giới Mary Sue, đồng nghĩa với việc, không có thêm bất cứ comment nào trong bài đăng đó nữa, nói cách khác, hắn và Tô Trạm đều rơi vào một trục thời gian trên bài đăng kia.
Quan trọng nhất là, trục thời gian này có giới hạn, giới hạn chính là khi Phó Diệc Sâm tiến vào thế giới Mary Sue kia, bởi vì không có comment tiếp theo, nên lúc đó hắn mới ra ngoài được?
Không thể không nói, loại suy đoán này làm Phó Diệc Sâm có chút hết hồn, nếu điều đó là chính xác, vừa nghĩ tới mấy trăm trang comment, Phó Diệc Sâm liền đau đầu, bọn họ rốt cuộc rơi vào đoạn nào? Còn phải mất bao lâu mới kết thúc trục thời gian mới? Quan trọng là, sau khi đi hết trục thời gian này, bọn họ có thể ra ngoài ư?
Nếu thật sự đi đến điểm kia mà không ra được, vậy không còn đơn giản là sang một thế giới Mary Sue khác, đây tuyệt đối là hủy diệt, hoàn toàn hủy diệt.
【 Rác rưởi, 】 Phó Diệc Sâm cuối cùng thở dài, 【 Ta bị ngươi lừa thảm. 】
【 Nha nha nha kí chủ đừng nói vậy, tôi sẽ thương tâm, hơn nữa, hiện tại tôi thích nhất là kí chủ. 】
Tình huống xấu nhất cũng đã tính đến, còn biết làm thế nào? Hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình, hơn nữa còn muốn cười ra tiếng.
Vì thế Phó Diệc Sâm nhếch khóe miệng, [ Thích ta nhất? Trạm Trạm nam thần của ngươi thì sao? ]
【 Nha Trạm Trạm nam thần cũng thích, kí chủ cũng thích, kí chủ nhất định phải cố gắng đẩy ngã. 】
Không đứng đắn, Phó Diệc Sâm lười cùng nó nói lung tung, [ Cho ta cốt truyện. ]
Từ giờ trở đi, hắn không thể chỉ biết mình, hơn nữa nếu đoán không nhầm, bây giờ Tô Trạm cũng đã có hệ thống, nhưng không biết hệ thống kia là loại tính cách gì, có thiếu đòn huyên náo như rác rưởi không, còn nữa, không biết y có được ký ức vài thế giới trước hay không, nếu như không có, kia cũng thật CMN đáng chết.
【 Mời kí chủ tiếp nhận thông tin, kí chủ muốn tiếp nhận không? 】
[ Tiếp nhận. ]
Phó Diệc Sâm lần nữa nhắm mắt lại, thậm chí thả lỏng, đem toàn bộ thân thể ngâm vào trong nước nóng.
Nhưng tiếp theo giây, Phó Diệc Sâm đột nhiên mở mắt, tràn ngập nghi hoặc.
[ Tại sao chỉ có 30 chương đầu? Phần sau đâu? ]
Chưa nói đến việc hắn bị chòi mù mắt bởi cái tên, trước kia đều là tiếp nhận toàn văn, vì sao lần này chỉ có 30 chương?
[ Còn nữa mấy thứ loạn thất bát tao này là gì, cốt truyện hình như có hơi kỳ quái? ]
Chú thích:
Ritt: Các bợn có hiểu được suy đoán của Sâm ca không? Bởi vì mình thấy đoạn này hơi rối, cá nhân mình khi edit đến đoạn này cũng căng hết cả não. Nếu chưa rõ chỗ nào thì comment nha, mình sẽ viết thêm một đoạn để giải thích kĩ hơn ^!^
Không ngoài dự đoán, mình lại rơi xuống cái nơi quỷ quái nào đó.
Quả nhiên, đập vào mắt là một mảnh sương trắng lượn lờ, nhưng lại khó hiểu lộ ra một cỗ áp lực đen tối, trong không khí tản ra ẩm ướt, hơn nữa còn mang theo hơi nóng, quan trọng nhất là, cả người hắn bây giờ đang xích lõa ngồi trong một cái ao.
Suối nước nóng trong nhà?
Phó Diệc Sâm chỉ thấy trước mắt là suối nước nóng rất lớn, nhưng lại chỉ có mình hắn, tuy rằng xung quanh là hơi nước lượn lờ, nhưng vẫn nhìn ra được, đây là một gian phòng cực rộng trang trí theo phong cách cổ xưa đơn sơ.
Ngẩng đầu, không ngoài dự đoán, bên trên là xà ngang, cửa sổ bằng gỗ, bàn ghế, nhất là bình phong treo quần áo cách đó không xa, Phó Diệc Sâm loại bỏ khả năng đây là phim trường nào đó, còn có cái bàn gỗ nhỏ đặt bên cạnh suối nước nóng, trên bàn là bình rượu bằng ngọc tinh xảo, đương nhiên, còn có mái tóc dài của hắn đang xõa xuống nước.
Đây là thế giới cổ đại không thể nghi ngờ, nhưng không biết là thể loại Mary Sue não tàn nào nữa.
Bất quá nếu đã trở lại, phẫn nộ cũng được, phát điên cũng thế, cho dù có đem tên hệ thống rác rưởi kia bóp chết cũng không có tác dụng gì, Phó Diệc Sâm chỉ có thể tiếp nhận.
Vì thế, Phó Diệc Sâm dứt khoát dựa ra sau, duỗi cánh tay, biếng nhác khoát lên bờ ao, tìm một tư thế thoải mái tựa đầu vào vách đá.
Nếu đã thành ra thế này, không bằng cứ hưởng thụ trước đã.
Lại đúng lúc đó, đại khái vì Phó Diệc Sâm vừa làm ra động tĩnh, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói cung kính.
“Quốc sư đại nhân có thoải mái không?” Thanh âm có hơi trung tính nhưng không phải của phụ nữ, Phó Diệc Sâm liền nghĩ ngay tới thái giám. Nhíu mày, người bên ngoài không nhận được hồi đáp, tiếp tục cẩn thận hỏi thêm một câu, “Quốc sư đại nhân, có cần nô tài hầu hạ ngài?”
Quốc sư? Chỉ bằng cách xưng hô này liền đủ thuyết minh địa vị của hắn, cộng thêm giọng điệu cung kính mang theo sợ hãi của tiểu nhân vật bên ngoài nữa, chứng tỏ hắn còn có quyền uy tuyệt đối.
“Ở bên ngoài.” Phó Diệc Sâm thản nhiên nói. Không thể không nói, cho tới bây giờ, hắn đã có thể vô cùng bình tĩnh đối mặt với hết thảy.
Ngoài ý muốn trở lại hiện thực, kết quả không được mấy phút đồng hồ đã bị bắt trở lại, Phó Diệc Sâm không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào nữa.
Bất quá, điều duy nhất an ủi hắn, chính là an nguy của Tô Trạm. Nếu mình đã bị bắt trở lại đây, như vậy y chắc chắn vẫn ổn, về phần Tô Trạm rốt cuộc có giống mình từng trở về hay không, cái này về sau hãy thăm dò.
Hiện tại, hắn có chuyện quan trọng hơn muốn làm rõ, bao gồm cả lý do thế giới trước sụp đổ một cách kỳ quái, cộng thêm chuyến đi ngắn ngủi về nhà. Hiện tại đang yên tĩnh, Phó Diệc Sâm đương nhiên sẽ đem rác rưởi ra hỏi cung.
[ Rác rưởi, ra đây giải thích rõ ràng cho ta. ]
【 Nha nha nha xảy ra chuyện gì? 】 Phó Diệc Sâm trăm triệu không ngờ tới, tên này cư nhiên so với hắn còn hoang mang hơn, 【 Di, đây là thế giới Mary Sue, Mary Sue xuống địa ngục hết đi được không! 】
Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy gân xanh giật giật, [ Còn giả bộ ngây thơ? ]
【 Ai nha kí chủ, tôi lại cảm ứng được số liệu rồi, rất tốt! Tôi không bị hỏng a kí chủ, hi hi hi. 】
Hệ thống một bộ cao hứng phấn chấn, sau cùng còn thêm ba tiếng “hi hi hi”, trực tiếp dọa Phó Diệc Sâm phải bật dậy, không biết có phải hắn ảo giác hay không, cứ cảm thấy giọng điệu nói chuyện của hệ thống hình như nhân tính hóa hơn rất nhiều.
Đau đầu nhu nhu huyệt Thái Dương, Phó Diệc Sâm lại nhắm mắt ngồi trở lại, lúc này mới tiếp tục nói, [ Ngươi còn dám giả bộ với ta, ta hỏi ngươi cái gì thì nói cái đó. ]
【 Tôi không có giả bộ, kí chủ hiểu lầm tôi, 】 Hệ thống một bộ ủy khuất nóng nảy giải thích, nhưng cuối cùng vẫn tự giác bổ sung một câu, 【 Bất quá kí chủ muốn hỏi gì, nếu tôi biết sẽ nói hết. 】
Phó Diệc Sâm chân mày cau lại, lượng từ ngữ cũng nhiều hơn?
[ Sao ta lại đến thế giới này? Nữ chính vì sao lại chết? ] Phó Diệc Sâm cũng không nóng ruột, một bên hưởng thụ ngâm mình trong suối nước nóng, một bên nghe rác rưởi giải thích cặn kẽ.
【 Trạm Trạm nam thần không đồng ý kết hôn với Mary Sue, nên Mary Sue sợ ngây người, Mary Sue vô cùng thống khổ, đứa nhỏ trong bụng Mary Sue không giữ được, sau đó Mary Sue chết, kịch bản bị thay đổi quá lớn, thế giới Mary Sue sụp đổ. 】
Không biết tại sao, Phó Diệc Sâm cảm thấy lúc hệ thống nói đoạn này, dường như vô cùng vui sướng, nó thật sự chán ghét Mary Sue, quyết không đội trời chung.
[ Vậy tại sao chúng ta lại trở về thế giới thực? ]
Rác rưởi đã từng nói, khi thế giới Mary Sue sụp đổ, nó sẽ bị một cỗ năng lượng hút rồi tiến vào một thế giới Mary Sue khác, mà điều này không thuộc quyền khống chế của hệ thống, là ngẫu nhiên.
Nói cách khác, hắn ngoài ý muốn trở lại thế giới thực, là do bị hút ra, chứ không phải bởi vì hắn thoát được hệ thống, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Có điều, Phó Diệc Sâm không hiểu sao đột nhiên lại xuất hiện tình huống như vậy, dù sao nữ chính chết, dẫn đến thế giới sụp đổ, đồng nghĩa với việc bọn họ chỉ có thể bị ném đến một thế giới Mary Sue khác, cho nên chẳng lẽ là… nhầm lẫn? Qua loa vậy mà được?
【 Nha nha nha tôi cũng không biết, nhưng lúc thế giới sụp đổ, đột nhiên có một loại năng lượng lớn mạnh, hơn nữa còn rất xa lạ muốn loại bỏ tôi, thật dọa người, sau đó tôi không cảm nhận được bất kì số liệu nào. 】 Hệ thống một bộ lòng còn sợ hãi.
Phó Diệc Sâm giật mình, xa lạ lại lớn mạnh? Loại bỏ? Gần như chỉ trong nháy mắt, Phó Diệc Sâm đã nghĩ đến nhóm người yêu thích Mary Sue. Các comment phía sau, không ngừng vọt tới lượng lớn fan Mary Sue, bọn họ không phải đang muốn tiêu diệt liên minh chống Mary Sue đấy ư?
Trải qua nhiều lần bị hút ra, cộng với bài đăng kia, Phó Diệc Sâm đã đại khái có thể rõ ràng cỗ năng lượng thần bí bảo vệ hắn và hệ thống, nếu Phó Diệc Sâm đoán không sai, chính là bài đăng kia, hoặc càng chuẩn xác mà nói, là oán niệm của liên minh đối với Mary Sue, vô hình nhưng sức mạnh rất lớn.
Cho nên thứ muốn loại bỏ hệ thống, đương nhiên chính là năng lượng hội tụ của nhóm fan Mary Sue.
Nghĩ thông suốt điểm này, Phó Diệc Sâm tự dưng toát ra một thân mồ hôi lạnh, thế giới này thật đáng sợ, chuyện kỳ quái gì cũng có a.
Nếu thật là như vậy, lý do mình có thể trở về cũng đã rõ ràng, fan Mary Sue muốn loại bỏ hệ thống, liên minh chống Mary Sue đương nhiên sẽ bảo vệ hệ thống, mà chính mình lại là kí chủ của hệ thống, cho nên lần này trở về hoàn toàn ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ trở lại, nhất định là do liên minh chống Mary Sue đã chiếm được thượng phong.
Tưởng tượng như vậy, Phó Diệc Sâm đột nhiên ý thức được một sự thật vô cùng sụp hố, vốn tưởng rằng thành công xoay chuyển kết cục Mary Sue là có thể thoát khỏi hệ thống, thoát khỏi tiểu thuyết, nhưng hiện tại xem ra, mọi chuyện không không đơn giản như vậy.
Nói trắng ra, hắn và Tô Trạm chính là quân cờ trong tay liên minh chống Mary Sue và fan Mary Sue, mà thế giới Mary Sue hư ảo này chính là bàn cờ của họ, có điều, kỳ quái ở chỗ, hai bên đánh cờ lại không biết đến sự tồn tại của bàn cờ.
Thật đúng là, cuộc đời đầy ác ý.
Cho nên rốt cuộc, hắn phải làm cách nào mới ra ngoài được? Phó Diệc Sâm bây giờ đã sinh ra nghi ngờ nghiêm trọng đối với câu nói “xoay chuyển kết cục Mary Sue và nam chính, có thể rời đi” của hệ thống, thậm chí hoàn toàn không tin.
Trước kia cảm thấy, hệ thống là trung tâm điều khiển toàn bộ thế giới Mary Sue, nhưng giờ xem ra, nó với mình tám lạng nửa cân không khác gì nhau, nó cũng chỉ là quân cờ, không, ngay cả quân cờ cũng không bằng, nó là cái bàn mới đúng.
Phó Diệc Sâm tin tưởng, hắn không thể vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này, nhất định có biện pháp để ra ngoài. Lại đúng vào lúc này, hệ thống trong thời gian dài không thấy Phó Diệc Sâm đáp lại, đột nhiên bắt đầu hô to gọi nhỏ.
【 Ai nha có chuyện kí chủ, có chuyện. 】
[ Nói. ] Phó Diệc Sâm nhíu mày, vớ được một cái hệ thống suốt ngày động kinh như vậy, Phó Diệc Sâm chỉ có thể bất đắc dĩ.
【 Tôi cảm ứng được sự tồn tại của một hệ thống khác. 】
[ Cái gì? ] Phó Diệc Sâm cũng giật mình, những lần trước cho dù mình hoài nghi thế nào, hệ thống vẫn luôn kiên quyết phủ định, sao lần này lại… [ Xảy ra chuyện gì? ]
【 Kí chủ yên tâm, nó không mạnh bằng tôi đâu, hi hi hi, nó hình như là vừa mới hình thành, giai đoạn sơ cấp, tôi vẫn lợi hại hơn. 】 Rác rưởi có chút đắc ý dạt dào.
Phó Diệc Sâm đầu tim nhảy dựng, vừa mới hình thành, giai đoạn sơ cấp? Không thể không nói, cá tính Phó Diệc Sâm trầm ổn nên thường rất nhạy cảm trong các vấn đề cần suy xét, gần như chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhận ra điểm mấu chốt.
Năng lượng của cốt truyện, năng lượng thế giới Mary Sue, từ thế giới đầu tiên đến thế giới trước đó, sức mạnh của cốt truyện dần dần trưởng thành, nhưng tới thế giới này, nó lại ở giai đoạn sơ cấp.
Phó Diệc Sâm cả kinh, đây không phải thể hiện quá trình từ yếu đến mạnh của đám fan Mary Sue trong bài đăng kia sao?
Phó Diệc Sâm đột nhiên ý thức được điểm mấu chốt, thời gian.
Đúng vậy, thời gian, quá trình hắn đang trải qua, cũng chính là dựa trên sự phát triển của bài đăng đó, mà bài đăng kia thì tồn tại ở thế giới thực. Sau khi hắn tiến vào thế giới Mary Sue, đồng nghĩa với việc, không có thêm bất cứ comment nào trong bài đăng đó nữa, nói cách khác, hắn và Tô Trạm đều rơi vào một trục thời gian trên bài đăng kia.
Quan trọng nhất là, trục thời gian này có giới hạn, giới hạn chính là khi Phó Diệc Sâm tiến vào thế giới Mary Sue kia, bởi vì không có comment tiếp theo, nên lúc đó hắn mới ra ngoài được?
Không thể không nói, loại suy đoán này làm Phó Diệc Sâm có chút hết hồn, nếu điều đó là chính xác, vừa nghĩ tới mấy trăm trang comment, Phó Diệc Sâm liền đau đầu, bọn họ rốt cuộc rơi vào đoạn nào? Còn phải mất bao lâu mới kết thúc trục thời gian mới? Quan trọng là, sau khi đi hết trục thời gian này, bọn họ có thể ra ngoài ư?
Nếu thật sự đi đến điểm kia mà không ra được, vậy không còn đơn giản là sang một thế giới Mary Sue khác, đây tuyệt đối là hủy diệt, hoàn toàn hủy diệt.
【 Rác rưởi, 】 Phó Diệc Sâm cuối cùng thở dài, 【 Ta bị ngươi lừa thảm. 】
【 Nha nha nha kí chủ đừng nói vậy, tôi sẽ thương tâm, hơn nữa, hiện tại tôi thích nhất là kí chủ. 】
Tình huống xấu nhất cũng đã tính đến, còn biết làm thế nào? Hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình, hơn nữa còn muốn cười ra tiếng.
Vì thế Phó Diệc Sâm nhếch khóe miệng, [ Thích ta nhất? Trạm Trạm nam thần của ngươi thì sao? ]
【 Nha Trạm Trạm nam thần cũng thích, kí chủ cũng thích, kí chủ nhất định phải cố gắng đẩy ngã. 】
Không đứng đắn, Phó Diệc Sâm lười cùng nó nói lung tung, [ Cho ta cốt truyện. ]
Từ giờ trở đi, hắn không thể chỉ biết mình, hơn nữa nếu đoán không nhầm, bây giờ Tô Trạm cũng đã có hệ thống, nhưng không biết hệ thống kia là loại tính cách gì, có thiếu đòn huyên náo như rác rưởi không, còn nữa, không biết y có được ký ức vài thế giới trước hay không, nếu như không có, kia cũng thật CMN đáng chết.
【 Mời kí chủ tiếp nhận thông tin, kí chủ muốn tiếp nhận không? 】
[ Tiếp nhận. ]
Phó Diệc Sâm lần nữa nhắm mắt lại, thậm chí thả lỏng, đem toàn bộ thân thể ngâm vào trong nước nóng.
Nhưng tiếp theo giây, Phó Diệc Sâm đột nhiên mở mắt, tràn ngập nghi hoặc.
[ Tại sao chỉ có 30 chương đầu? Phần sau đâu? ]
Chưa nói đến việc hắn bị chòi mù mắt bởi cái tên
[ Còn nữa mấy thứ loạn thất bát tao này là gì, cốt truyện hình như có hơi kỳ quái? ]
Chú thích:
Ritt: Các bợn có hiểu được suy đoán của Sâm ca không? Bởi vì mình thấy đoạn này hơi rối, cá nhân mình khi edit đến đoạn này cũng căng hết cả não. Nếu chưa rõ chỗ nào thì comment nha, mình sẽ viết thêm một đoạn để giải thích kĩ hơn ^!^
Tác giả :
Thiên Hạ Thiên