Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue
Chương 66: Hoàng thái hậu chín tuổi nghịch thiên
Khác với những lần trước, sau khi Phó Diệc Sâm tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, mơ mơ màng màng, cho nên trong vài chục giây đầu, Phó Diệc Sâm hoàn toàn bị vây trong tình trạng hỗn loạn, thẳng đến khi trên tay truyền đến một trận tê dại, Phó Diệc Sâm mới bắt đầu từ từ rõ ràng.
Nhưng, đập vào mắt là cảnh tượng khiến Phó Diệc Sâm cảm thấy như đang nằm mơ, không phải bởi vì hình ảnh trước mắt xa lạ, mà ngược lại, trong xa lạ lộ ra quen thuộc. Khung cảnh này dường như đã gặp ở đâu đó, nhưng lại không nhớ rõ.
Phó Diệc Sâm lắc lắc cánh tay, phát hiện hắn đang ghé trên giường, cổ bị sái đau đến mức phải hít vào một hơi, cánh tay lúc trước gối dưới đầu, khó trách lại tê cứng. Phó Diệc Sâm theo thói quen nhìn quanh một vòng, đây là phòng khách sạn không thể nghi ngờ.
Nhưng khi nhìn đến cái túi xách không thể quen thuộc hơn đang nằm trên tủ đầu giường, Phó Diệc Sâm cả người chấn động, tiếp đến, dựng ở góc tường là va li hắn dùng suốt hai năm nay… Trừng lớn hai mắt, trong đầu nhịn không được toát ra một ý tưởng không thực tế, tiếp theo, Phó Diệc Sâm từ trên giường bật dậy.
Đây là túi của hắn, va li của hắn, hơn nữa, căn phòng này còn mang đến cảm giác quen thuộc hoảng hốt, hắn đây là… trở về rồi?
Trở về! Nhận thức được điều này, trong nháy mắt Phó Diệc Sâm không nhịn được mừng như điên. Từ khi hắn quyết định thành toàn cho Tô Trạm, còn chính mình thì mạo hiểm, hắn chưa từng nghĩ lần này có thể trở về, sau đó nữ chính bất ngờ tử vong, cũng biểu thị hắn đã thất bại, cho nên trước khi rơi vào bất tỉnh, Phó Diệc Sâm đã chuẩn bị tốt để tiến vào thế giới Mary Sue kế tiếp, lại không ngờ, vừa mở mắt lại phát hiện mình đã trở về!
Thân thể đang buộc chặt của Phó Diệc Sâm trong nháy mắt giãn ra, lấy tư thế thả lỏng nhất nằm ngửa trên giường.
Trở lại, rốt cục trở lại, có cảm giác đã qua mấy đời, tuy rằng hắn vẫn luôn tin tưởng mình có thể trở về, nhưng hết lần này đến lần khác thất bại, khiến hắn khó tránh khỏi mệt mỏi. Dưới tình huống hoàn toàn không ôm bất cứ hi vọng nào cư nhiên lại có thể trở về, Phó Diệc Sâm vừa mừng như điên, lại xen lẫn không tin nổi.
Nhưng rất nhanh, Phó Diệc Sâm đột nhiên giật mình, hắn đã trở lại, vậy Tô Trạm thì sao?
Phó Diệc Sâm tim đập thình thịch, nếu suy đoán lúc trước của hắn là chính xác, chỉ có cách hoàn thành vai diễn nam chính, đi đến kết cục của tiểu thuyết, Tô Trạm mới có thể trở về, vậy lẽ nào y đã thất bại?
Nghĩ đến đây, Phó Diệc Sâm trong nháy mắt căng thẳng, có thể nói là tim nhảy đến tận cổ họng. Tô Trạm luôn dựa theo kịch bản diễn vai nam chính, giống như mình với ý đồ thay đổi kết cục, mục đích đều là rời khỏi thế giới Mary Sue, trở về hiện thực, nhưng nếu mình trở về, nói cách khác, Tô Trạm đã thất bại, vậy y sẽ ra sao? Cùng biến mất với thế giới Mary Sue?
Tưởng tượng như vậy, Phó Diệc Sâm hoảng lên, nhưng hắn rất nhanh nghĩ đến một vấn đề, hắn nhớ rõ hệ thống rác rưởi đã từng nói qua, một khắc khi hắn tiến vào thế giới Mary Sue, thời gian ở thế giới thực có thể xem là tạm ngừng với hắn, nếu không nhầm, hiệu quả này cũng có thể áp dụng lên Tô Trạm.
Tô Trạm và Phó Diệc Sâm không chỉ ở cùng một thế giới Mary Sue, bọn họ đều là người ở hiện thực, bây giờ Phó Diệc Sâm đã trở lại, thời gian đối với hắn sẽ không còn đóng băng, nói cách khác, thời gian của Tô Trạm ở nơi này cũng không tạm dừng nữa, nếu không sẽ không phù hợp với nguyên tắc không gian.
Nói cách khác, hoặc là Tô Trạm đã trở về, hoặc là lúc này Tô Trạm đang chú ngụ trong xác của người khác, còn có một khả năng Phó Diệc Sâm cực không muốn tin tưởng, chính là linh hồn Tô Trạm đã tan biến.
Tưởng tượng như vậy, trái tim Phó Diệc Sâm bỗng đau đến khó thở, có chút vội vàng muốn tìm Tô Trạm xác nhận, lại đột nhiên phát hiện, ở thế giới này, bọn họ hoàn toàn không quen biết, hắn không chỉ không có phương thức liên lạc của Tô Trạm, bọn họ ngay cả mặt mũi đều chưa thấy qua.
Phó Diệc Sâm có chút nóng nảy nắm trên giường cầm di động, vốn định hỏi quản lý phương thức liên lạc với Tô Trạm, sau khi mở khóa lại phát hiện, trên màn hình vẫn là bài đăng lúc trước do hắn tò mò mà bấm vào, không kịp nhìn kỹ, Phó Diệc Sâm vội vàng gọi điện cho quản lý.
Nhưng thật không khéo, bình thường quản lý mở máy suốt 24 giờ, lúc này không hiểu sao lại không liên lạc được, Phó Diệc Sâm bất đắc dĩ, chỉ có thể nhắn lại cho anh ta, hy vọng anh ta nhìn thấy sẽ gọi lại cho mình.
Ngồi trở lại trên giường, Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, lý trí từng chút một quay về. Nếu hắn đã trở lại, cho dù cái suy đoán nào đúng thì mọi chuyện cũng đã định rồi, cho nên sớm hay muộn cũng sẽ biết, hắn không thể thay đổi kết quả, việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là hi vọng Tô Trạm cũng như mình, đã trở lại.
Sau khi nghĩ thông suốt, Phó Diệc Sâm lần nữa cầm di động lên, muốn nhìn xem cái bài viết đã hãm hại hắn, cũng chính lúc này, Phó Diệc Sâm mới phát hiện bây giờ đã là rạng sáng hai giờ rưỡi.
#Mary Sue xuống địa ngục hết đi được không#
Lần thứ hai nhìn thấy bài đăng này, Phó Diệc Sâm không còn hận đến nghiến răng nghiến lợi nữa, đại khái đã trải qua nhiều chuyện, hoặc do nguyên nhân gặp gỡ Tô Trạm, Phó Diệc Sâm đối với những trải nghiệm không thể tin được này, ngược lại có chút phức tạp.
Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một bài đăng hết sức bình thường, thật sự không tưởng tượng nổi mấy thứ oán niệm vô hình này sẽ ngưng tụ thành năng lượng khổng lồ, tiện đà còn hình thành thế giới hư ảo không khoa học.
Hơn vạn lượt comment, Phó Diệc Sâm có chút nhàm chán lướt lướt, đa số đều là nhóm chống Mary Sue phun không hết tào, màn hình toàn là oán niệm và nước miếng, còn có đủ loại cười nhạo hoặc mắng chửi… Bất quá, mặc kệ là ngôn ngữ lịch sự hay lời nói ác liệt, đều lấy tư thế như nhìn kẻ ngốc mà phun tào.
Phó Diệc Sâm lật qua vài trang thấy đều na ná như nhau, thẳng đến khi hắn nhàm chán trực tiếp nhảy tới trang hai mươi, một cái comment siêu nhiều reply rơi vào mí mắt hắn, đúng là như phát hiện ra đại lục mới.
Hơn nữa ID còn đặc biệt bắt mắt, “Mary Sue vạn tuế”, comment như sau, “Thứ cho tôi nói thẳng, đám liên minh chống Mary Sue các người đều là đám rác rưởi.”
Internet là phương tiện chính để nhân vật công chúng tuyên truyền, nhất là trên Tieba, Weibo… lực ảnh hưởng của nhân vật công chúng thể hiện rõ ràng nhất thông qua cách xã giao, thân là một diễn viên trà trộn trong giới giải trí, Phó Diệc Sâm tuyệt đối có khứu giác sắc bén, trong thời gian ngắn nhất, đại não đã biết comment này sẽ mang tới hậu quả gì.
Quả nhiên, dưới comment này có hơn một ngàn lượt rep, đương nhiên là một màn huyết vũ tinh phong, nhưng làm Phó Diệc Sâm ngoài ý muốn là, cái tên tìm đường chết này cũng không bị nhóm liên minh chống Mary Sue phun đến hoài nghi nhân sinh, bởi vì hắn tìm được đồng minh.
Không chỉ có chủ comment reply, Phó Diệc Sâm nhìn qua bài đăng, nhất là mấy chục trang sau, vô số người ủng hộ Mary Sue ra mặt, không ngừng tới viện trợ cho chiến sĩ, càng ngày càng nhiều.
Phó Diệc Sâm run rẩy khóe miệng, đây hoàn toàn là một hồi đại chiến nước miếng a. Hơn nữa dựa theo hướng phát triển có thể thấy được, người ủng hộ Mary Sue ban đầu bị nhóm liên minh hoàn toàn nghiền ép, nhưng càng về sau, người đến ngày càng đông, dần dần chiếm được một khung trời, tiếp đó song phương thế lực ngang nhau, thậm chí có xu hướng vượt qua.
Đại khái do đám người này tuổi còn trẻ, Phó Diệc Sâm nhìn màn hình đầy nước miếng, có chút không lời gì để nói. Thô tục, nguyền rủa ác độc, mắng cha chửi mẹ, ngay cả tổ tông cũng bị lôi ra mắng, hoàn toàn không nói lý chỉ thi nhau phun nước miếng. Loại hành động ấu trĩ lại không có IQ này, Phó Diệc Sâm từ trước đến nay vô cùng khinh bỉ.
Phó Diệc Sâm càng xem, mày càng nhăn chặt, cho đến tận hơn hai trăm trang vẫn như thế, Phó Diệc Sâm dứt khoát không nhìn nổi nữa.
Nhưng vào đúng lúc này, Phó Diệc Sâm đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ đến một vấn đề. Hắn nhớ rõ hệ thống đã từng nói, nó và thế giới Mary Sue là quan hệ kiềm chế lẫn nhau, cho nên ngay từ đầu hắn có thể mạnh mẽ thay đổi cốt truyện mà không chịu ảnh hưởng gì, nhưng khi hệ thống vì nhiều lần rút khỏi thế giới mà trở nên ngày càng yếu, thế giới Mary Sue được tạo nên từ cốt truyện sẽ biến lớn mạnh, cho nên trong thế giới Lê Hạo, nơi chốn đều bị cốt truyện hạn chế, thậm chí, những tin tức liên quan đến thế giới chân thật đều không thể xuất hiện.
Nhưng giờ nhìn chằm chằm vào bài đăng, Phó Diệc Sâm đột nhiên toát ra một ý tưởng, có lẽ nguyên nhân thế giới Mary Sue biến mạnh không chỉ bởi vì hệ thống yếu đi. Phó Diệc Sâm có một loại trực giác, hết thảy đều liên quan đến bài viết này, thậm chí có khả năng, sức mạnh của cốt truyện trở nên lớn như vậy, là do bên trong bài viết tụ tập càng ngày càng nhiều người yêu thích Mary Sue, là bọn họ cải biến hệ thống, thế giới Mary Sue, bố cục cốt truyện.
Nếu như nói, hệ thống là hóa thân của nhóm liên minh chống Mary Sue, vậy cốt truyện là thay mặt cho nhóm người yêu thích Mary Sue, hơn nữa căn cứ vào tình trạng đấu tranh càng lúc càng gay gắt của bọn họ, fan Mary Sue từ trạng thái bị nghiền ép đến giờ thực lực ngang nhau, hơn nữa hoàn toàn có xu hướng đàn áp liên minh chống Mary Sue, vừa vặn trùng khớp với biến hóa sức mạnh của cốt truyện.
Phó Diệc Sâm đột nhiên có cảm giác hoàn toàn thông suốt, tóc gáy vô thức dựng ngược, thật sự là thế gian rộng lớn, việc kỳ lạ gì cũng có. Bất quá may mắn hắn đã trở lại, mấy thứ này đối với hắn cũng không còn ý nghĩa gì.
Nhưng có một điểm khiến Phó Diệc Sâm thở phào một hơi, nếu cốt truyện thay mặt cho fan Mary Sue, như vậy Tô Trạm, thân là người mà fan Mary Sue thích YY thành nam chính nhất, có phải cũng sẽ được cốt truyện bảo vệ, giống như hắn được hệ thống bảo vệ?
Tưởng tượng như vậy, Phó Diệc Sâm cảm thấy tràn ngập hy vọng. Thân thể vô thức thả lỏng, màn hình di động vẫn hiển thị vị trí trang hai trăm, Phó Diệc Sâm nhịn không được nhắm mắt, từng chút một hồi tưởng lại những trải nghiệm thần kỳ của mình, nhất là khoảnh khắc ở bên Tô Trạm, bao gồm giọng nói máy móc thích phun tào của hệ thống rác rưởi.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên một tiếng “nha nha nha” quen thuộc truyền vào trong óc Phó Diệc Sâm, Phó Diệc Sâm ban đầu là sửng sốt, cho rằng mình ảo giác, nhưng tiếng “nha nha nha” tiếp theo hoàn toàn đánh nát hắn.
Giống như chiêu hồn chú ngữ, da đầu Phó Diệc Sâm bắt đầu run lên, thân thể buộc chặt, giây tiếp theo, cả người đều từ trên giường bật dậy.
“Rác rưởi?” Phó Diệc Sâm cả kinh thốt ra. Phải biết, lúc hắn biết được mình đã trở lại hiện thực, có nghĩa là hắn đã được giải thoát khỏi hệ thống, cho nên trong tiềm thức, Phó Diệc Sâm luôn nghĩ hệ thống đã sụp đổ, hắn hoàn toàn trở về với thế giới thực.
Thình lình toát ra câu cửa miệng của hệ thống, Phó Diệc Sâm trong nháy mắt khiếp sợ cực điểm, càng đòi mạng là, sự xuất hiện của hệ thống có phải nói lên hắn còn chưa trở về, cho nên hết thảy phán đoán lúc trước của hắn đều vô nghĩa? Không, vậy bài đăng kia giải thích thế nào?
Phó Diệc Sâm hoàn toàn loạn.
【 Nha nha nha, 】Thanh âm từ hệ thống rõ ràng so bình thường nhỏ hơn một chút, giống như đang e ngại thứ gì đó, một bộ lòng còn sợ hãi, 【 Kí chủ nha nha nha, hình như tôi bị hỏng rồi kí chủ. 】
Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh.
[ Xảy ra chuyện gì? ] Tình huống này, hắn nhất định phải làm rõ ràng lẫn nữa rồi mới kết luận.
【 Nha nha nha, tôi không thể cảm ứng được bất cứ số liệu nào ở thế giới này, nha nha nha giống như một tờ giấy trắng, tôi hình như đã thật sự biến thành rác rưởi rồi, nha nha nha tôi hỏng rồi, kí chủ làm sao đây? 】
Phó Diệc Sâm nghi hoặc, hệ thống chưa từng xuất hiện tình trạng này, không cảm ứng được? Nhưng rất nhanh Phó Diệc Sâm nghĩ đến một vấn đề, hệ thống vốn được tạo thành từ ý thức của liên minh chống Mary Sue, nó có thể cảm ứng thế giới hư ảo được tạo nên từ chữ viết, nhưng nếu đây là thế giới thật, hệ thống khẳng định không thể cảm ứng.
Thêm nữa đây là căn phòng và đồ dùng quen thuộc của hắn, cùng với bài đăng vừa rồi, quản lý, điện thoại… Tất cả đều chứng minh rằng, đây là thế giới chân thật, là nơi hắn sinh hoạt suốt hai mươi bốn năm qua.
Trong nháy mắt, Phó Diệc Sâm thở phào, tuy rằng như cũ không thoát khỏi hệ thống, nhưng tốt xấu gì cũng đã trở lại.
[ Làm sao à? ] Phó Diệc Sâm tức giận, [ Có quỷ mới biết phải làm thế nào. ]
【 Nha nha nha quỷ là ai?】 Hệ thống yếu ớt, nhưng vừa dứt lời, giọng nói của hệ thống đột nhiên cao vút, 【 A quỷ gì đó cứu mạng kí chủ cứu mạng… 】
Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, trái tim Phó Diệc Sâm hết lên rồi lại xuống, lúc này thật sự có xu thế sắp phát cuồng, nhưng lúc hắn đang muốn hỏi hệ thống, đột nhiên một trận đầu váng mắt hoa ập đến, lỗ tai ong ong trời đất quay cuồng, quả thực giống hệt như đúc lúc hắn mới tỉnh lại, tiếp đó, không đợi hắn bò dậy khỏi giường, không gian trước mắt bắt đầu vặn vẹo.
“ĐM!” Phó Diệc Sâm trực tiếp văng tục, quả thật dẫm phải phân chó.
Trước khí ý thức rơi vào mơ hồ, Phó Diệc Sâm đã lường trước được hắn sẽ xuất hiện ở nơi nào, đáng ghét, hắn đây là đụng phải xui xẻo quấn thân, vứt đi nhưng không được.
Sự tình chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, hoặc nên nói, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là Phó Diệc Sâm vốn nằm ngửa trên giường lại lần nữa ngủ say mà thôi, mà di động trên tay hắn vẫn sáng, hiện ra bài đăng #Mary Sue xuống đi ngục hết đi được không#.
Thực tế, chỉ cần Phó Diệc Sâm nhìn nhiều hơn vài trang sau, hắn sẽ phát hiện hướng đi của bài đăng này đã thay đổi.
Ví dụ như “Nam chính cùng nam phụ là chân ái”, “Nam chính là của nam phụ”, “Đồng tính mới là chân ái”, “Chỉ có nam phụ mới xứng đôi với nam chính” nội dung càng ngày càng nhiều, dần dần thay thế được ngôn luận quá khích lúc trước của song phương, thậm chí về sau, đã xuất hiện lượng lớn đồng nhân văn của nam chính và nam phụ, cùng với các loại đề cử tiểu thuyết đam mỹ.
Hướng đi quỷ dị này, tuyệt đối ngoài dự đoán. Thực tế, đây cũng là lý do bài đăng chưa bị xóa, hoàn toàn che lấp mấy trăm trang phía trước, quả thật thú vị.
Mà khiến Phó Diệc Sâm càng không thể tin là, trong khi tim hắn lên lên xuống xuống, trong một khách sạn xa hoa cùng thành thị hắn đang ở, ảnh đế Tô Trạm ôm gối ngủ say sưa, hình như mơ thấy nam nhân tuyệt thế đạp mây ngũ sắc bay đến trước mặt y, Tô ảnh đế cười đến ngốc ngốc hề hề, ở trên giường lăn một vòng, rồi sau đó rơi vào giấc ngủ.
Hết thảy lại khôi phục yên tĩnh, giống như chưa từng phát sinh điều gì.
Nhưng, đập vào mắt là cảnh tượng khiến Phó Diệc Sâm cảm thấy như đang nằm mơ, không phải bởi vì hình ảnh trước mắt xa lạ, mà ngược lại, trong xa lạ lộ ra quen thuộc. Khung cảnh này dường như đã gặp ở đâu đó, nhưng lại không nhớ rõ.
Phó Diệc Sâm lắc lắc cánh tay, phát hiện hắn đang ghé trên giường, cổ bị sái đau đến mức phải hít vào một hơi, cánh tay lúc trước gối dưới đầu, khó trách lại tê cứng. Phó Diệc Sâm theo thói quen nhìn quanh một vòng, đây là phòng khách sạn không thể nghi ngờ.
Nhưng khi nhìn đến cái túi xách không thể quen thuộc hơn đang nằm trên tủ đầu giường, Phó Diệc Sâm cả người chấn động, tiếp đến, dựng ở góc tường là va li hắn dùng suốt hai năm nay… Trừng lớn hai mắt, trong đầu nhịn không được toát ra một ý tưởng không thực tế, tiếp theo, Phó Diệc Sâm từ trên giường bật dậy.
Đây là túi của hắn, va li của hắn, hơn nữa, căn phòng này còn mang đến cảm giác quen thuộc hoảng hốt, hắn đây là… trở về rồi?
Trở về! Nhận thức được điều này, trong nháy mắt Phó Diệc Sâm không nhịn được mừng như điên. Từ khi hắn quyết định thành toàn cho Tô Trạm, còn chính mình thì mạo hiểm, hắn chưa từng nghĩ lần này có thể trở về, sau đó nữ chính bất ngờ tử vong, cũng biểu thị hắn đã thất bại, cho nên trước khi rơi vào bất tỉnh, Phó Diệc Sâm đã chuẩn bị tốt để tiến vào thế giới Mary Sue kế tiếp, lại không ngờ, vừa mở mắt lại phát hiện mình đã trở về!
Thân thể đang buộc chặt của Phó Diệc Sâm trong nháy mắt giãn ra, lấy tư thế thả lỏng nhất nằm ngửa trên giường.
Trở lại, rốt cục trở lại, có cảm giác đã qua mấy đời, tuy rằng hắn vẫn luôn tin tưởng mình có thể trở về, nhưng hết lần này đến lần khác thất bại, khiến hắn khó tránh khỏi mệt mỏi. Dưới tình huống hoàn toàn không ôm bất cứ hi vọng nào cư nhiên lại có thể trở về, Phó Diệc Sâm vừa mừng như điên, lại xen lẫn không tin nổi.
Nhưng rất nhanh, Phó Diệc Sâm đột nhiên giật mình, hắn đã trở lại, vậy Tô Trạm thì sao?
Phó Diệc Sâm tim đập thình thịch, nếu suy đoán lúc trước của hắn là chính xác, chỉ có cách hoàn thành vai diễn nam chính, đi đến kết cục của tiểu thuyết, Tô Trạm mới có thể trở về, vậy lẽ nào y đã thất bại?
Nghĩ đến đây, Phó Diệc Sâm trong nháy mắt căng thẳng, có thể nói là tim nhảy đến tận cổ họng. Tô Trạm luôn dựa theo kịch bản diễn vai nam chính, giống như mình với ý đồ thay đổi kết cục, mục đích đều là rời khỏi thế giới Mary Sue, trở về hiện thực, nhưng nếu mình trở về, nói cách khác, Tô Trạm đã thất bại, vậy y sẽ ra sao? Cùng biến mất với thế giới Mary Sue?
Tưởng tượng như vậy, Phó Diệc Sâm hoảng lên, nhưng hắn rất nhanh nghĩ đến một vấn đề, hắn nhớ rõ hệ thống rác rưởi đã từng nói qua, một khắc khi hắn tiến vào thế giới Mary Sue, thời gian ở thế giới thực có thể xem là tạm ngừng với hắn, nếu không nhầm, hiệu quả này cũng có thể áp dụng lên Tô Trạm.
Tô Trạm và Phó Diệc Sâm không chỉ ở cùng một thế giới Mary Sue, bọn họ đều là người ở hiện thực, bây giờ Phó Diệc Sâm đã trở lại, thời gian đối với hắn sẽ không còn đóng băng, nói cách khác, thời gian của Tô Trạm ở nơi này cũng không tạm dừng nữa, nếu không sẽ không phù hợp với nguyên tắc không gian.
Nói cách khác, hoặc là Tô Trạm đã trở về, hoặc là lúc này Tô Trạm đang chú ngụ trong xác của người khác, còn có một khả năng Phó Diệc Sâm cực không muốn tin tưởng, chính là linh hồn Tô Trạm đã tan biến.
Tưởng tượng như vậy, trái tim Phó Diệc Sâm bỗng đau đến khó thở, có chút vội vàng muốn tìm Tô Trạm xác nhận, lại đột nhiên phát hiện, ở thế giới này, bọn họ hoàn toàn không quen biết, hắn không chỉ không có phương thức liên lạc của Tô Trạm, bọn họ ngay cả mặt mũi đều chưa thấy qua.
Phó Diệc Sâm có chút nóng nảy nắm trên giường cầm di động, vốn định hỏi quản lý phương thức liên lạc với Tô Trạm, sau khi mở khóa lại phát hiện, trên màn hình vẫn là bài đăng lúc trước do hắn tò mò mà bấm vào, không kịp nhìn kỹ, Phó Diệc Sâm vội vàng gọi điện cho quản lý.
Nhưng thật không khéo, bình thường quản lý mở máy suốt 24 giờ, lúc này không hiểu sao lại không liên lạc được, Phó Diệc Sâm bất đắc dĩ, chỉ có thể nhắn lại cho anh ta, hy vọng anh ta nhìn thấy sẽ gọi lại cho mình.
Ngồi trở lại trên giường, Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, lý trí từng chút một quay về. Nếu hắn đã trở lại, cho dù cái suy đoán nào đúng thì mọi chuyện cũng đã định rồi, cho nên sớm hay muộn cũng sẽ biết, hắn không thể thay đổi kết quả, việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là hi vọng Tô Trạm cũng như mình, đã trở lại.
Sau khi nghĩ thông suốt, Phó Diệc Sâm lần nữa cầm di động lên, muốn nhìn xem cái bài viết đã hãm hại hắn, cũng chính lúc này, Phó Diệc Sâm mới phát hiện bây giờ đã là rạng sáng hai giờ rưỡi.
#Mary Sue xuống địa ngục hết đi được không#
Lần thứ hai nhìn thấy bài đăng này, Phó Diệc Sâm không còn hận đến nghiến răng nghiến lợi nữa, đại khái đã trải qua nhiều chuyện, hoặc do nguyên nhân gặp gỡ Tô Trạm, Phó Diệc Sâm đối với những trải nghiệm không thể tin được này, ngược lại có chút phức tạp.
Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một bài đăng hết sức bình thường, thật sự không tưởng tượng nổi mấy thứ oán niệm vô hình này sẽ ngưng tụ thành năng lượng khổng lồ, tiện đà còn hình thành thế giới hư ảo không khoa học.
Hơn vạn lượt comment, Phó Diệc Sâm có chút nhàm chán lướt lướt, đa số đều là nhóm chống Mary Sue phun không hết tào, màn hình toàn là oán niệm và nước miếng, còn có đủ loại cười nhạo hoặc mắng chửi… Bất quá, mặc kệ là ngôn ngữ lịch sự hay lời nói ác liệt, đều lấy tư thế như nhìn kẻ ngốc mà phun tào.
Phó Diệc Sâm lật qua vài trang thấy đều na ná như nhau, thẳng đến khi hắn nhàm chán trực tiếp nhảy tới trang hai mươi, một cái comment siêu nhiều reply rơi vào mí mắt hắn, đúng là như phát hiện ra đại lục mới.
Hơn nữa ID còn đặc biệt bắt mắt, “Mary Sue vạn tuế”, comment như sau, “Thứ cho tôi nói thẳng, đám liên minh chống Mary Sue các người đều là đám rác rưởi.”
Internet là phương tiện chính để nhân vật công chúng tuyên truyền, nhất là trên Tieba, Weibo… lực ảnh hưởng của nhân vật công chúng thể hiện rõ ràng nhất thông qua cách xã giao, thân là một diễn viên trà trộn trong giới giải trí, Phó Diệc Sâm tuyệt đối có khứu giác sắc bén, trong thời gian ngắn nhất, đại não đã biết comment này sẽ mang tới hậu quả gì.
Quả nhiên, dưới comment này có hơn một ngàn lượt rep, đương nhiên là một màn huyết vũ tinh phong, nhưng làm Phó Diệc Sâm ngoài ý muốn là, cái tên tìm đường chết này cũng không bị nhóm liên minh chống Mary Sue phun đến hoài nghi nhân sinh, bởi vì hắn tìm được đồng minh.
Không chỉ có chủ comment reply, Phó Diệc Sâm nhìn qua bài đăng, nhất là mấy chục trang sau, vô số người ủng hộ Mary Sue ra mặt, không ngừng tới viện trợ cho chiến sĩ, càng ngày càng nhiều.
Phó Diệc Sâm run rẩy khóe miệng, đây hoàn toàn là một hồi đại chiến nước miếng a. Hơn nữa dựa theo hướng phát triển có thể thấy được, người ủng hộ Mary Sue ban đầu bị nhóm liên minh hoàn toàn nghiền ép, nhưng càng về sau, người đến ngày càng đông, dần dần chiếm được một khung trời, tiếp đó song phương thế lực ngang nhau, thậm chí có xu hướng vượt qua.
Đại khái do đám người này tuổi còn trẻ, Phó Diệc Sâm nhìn màn hình đầy nước miếng, có chút không lời gì để nói. Thô tục, nguyền rủa ác độc, mắng cha chửi mẹ, ngay cả tổ tông cũng bị lôi ra mắng, hoàn toàn không nói lý chỉ thi nhau phun nước miếng. Loại hành động ấu trĩ lại không có IQ này, Phó Diệc Sâm từ trước đến nay vô cùng khinh bỉ.
Phó Diệc Sâm càng xem, mày càng nhăn chặt, cho đến tận hơn hai trăm trang vẫn như thế, Phó Diệc Sâm dứt khoát không nhìn nổi nữa.
Nhưng vào đúng lúc này, Phó Diệc Sâm đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ đến một vấn đề. Hắn nhớ rõ hệ thống đã từng nói, nó và thế giới Mary Sue là quan hệ kiềm chế lẫn nhau, cho nên ngay từ đầu hắn có thể mạnh mẽ thay đổi cốt truyện mà không chịu ảnh hưởng gì, nhưng khi hệ thống vì nhiều lần rút khỏi thế giới mà trở nên ngày càng yếu, thế giới Mary Sue được tạo nên từ cốt truyện sẽ biến lớn mạnh, cho nên trong thế giới Lê Hạo, nơi chốn đều bị cốt truyện hạn chế, thậm chí, những tin tức liên quan đến thế giới chân thật đều không thể xuất hiện.
Nhưng giờ nhìn chằm chằm vào bài đăng, Phó Diệc Sâm đột nhiên toát ra một ý tưởng, có lẽ nguyên nhân thế giới Mary Sue biến mạnh không chỉ bởi vì hệ thống yếu đi. Phó Diệc Sâm có một loại trực giác, hết thảy đều liên quan đến bài viết này, thậm chí có khả năng, sức mạnh của cốt truyện trở nên lớn như vậy, là do bên trong bài viết tụ tập càng ngày càng nhiều người yêu thích Mary Sue, là bọn họ cải biến hệ thống, thế giới Mary Sue, bố cục cốt truyện.
Nếu như nói, hệ thống là hóa thân của nhóm liên minh chống Mary Sue, vậy cốt truyện là thay mặt cho nhóm người yêu thích Mary Sue, hơn nữa căn cứ vào tình trạng đấu tranh càng lúc càng gay gắt của bọn họ, fan Mary Sue từ trạng thái bị nghiền ép đến giờ thực lực ngang nhau, hơn nữa hoàn toàn có xu hướng đàn áp liên minh chống Mary Sue, vừa vặn trùng khớp với biến hóa sức mạnh của cốt truyện.
Phó Diệc Sâm đột nhiên có cảm giác hoàn toàn thông suốt, tóc gáy vô thức dựng ngược, thật sự là thế gian rộng lớn, việc kỳ lạ gì cũng có. Bất quá may mắn hắn đã trở lại, mấy thứ này đối với hắn cũng không còn ý nghĩa gì.
Nhưng có một điểm khiến Phó Diệc Sâm thở phào một hơi, nếu cốt truyện thay mặt cho fan Mary Sue, như vậy Tô Trạm, thân là người mà fan Mary Sue thích YY thành nam chính nhất, có phải cũng sẽ được cốt truyện bảo vệ, giống như hắn được hệ thống bảo vệ?
Tưởng tượng như vậy, Phó Diệc Sâm cảm thấy tràn ngập hy vọng. Thân thể vô thức thả lỏng, màn hình di động vẫn hiển thị vị trí trang hai trăm, Phó Diệc Sâm nhịn không được nhắm mắt, từng chút một hồi tưởng lại những trải nghiệm thần kỳ của mình, nhất là khoảnh khắc ở bên Tô Trạm, bao gồm giọng nói máy móc thích phun tào của hệ thống rác rưởi.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên một tiếng “nha nha nha” quen thuộc truyền vào trong óc Phó Diệc Sâm, Phó Diệc Sâm ban đầu là sửng sốt, cho rằng mình ảo giác, nhưng tiếng “nha nha nha” tiếp theo hoàn toàn đánh nát hắn.
Giống như chiêu hồn chú ngữ, da đầu Phó Diệc Sâm bắt đầu run lên, thân thể buộc chặt, giây tiếp theo, cả người đều từ trên giường bật dậy.
“Rác rưởi?” Phó Diệc Sâm cả kinh thốt ra. Phải biết, lúc hắn biết được mình đã trở lại hiện thực, có nghĩa là hắn đã được giải thoát khỏi hệ thống, cho nên trong tiềm thức, Phó Diệc Sâm luôn nghĩ hệ thống đã sụp đổ, hắn hoàn toàn trở về với thế giới thực.
Thình lình toát ra câu cửa miệng của hệ thống, Phó Diệc Sâm trong nháy mắt khiếp sợ cực điểm, càng đòi mạng là, sự xuất hiện của hệ thống có phải nói lên hắn còn chưa trở về, cho nên hết thảy phán đoán lúc trước của hắn đều vô nghĩa? Không, vậy bài đăng kia giải thích thế nào?
Phó Diệc Sâm hoàn toàn loạn.
【 Nha nha nha, 】Thanh âm từ hệ thống rõ ràng so bình thường nhỏ hơn một chút, giống như đang e ngại thứ gì đó, một bộ lòng còn sợ hãi, 【 Kí chủ nha nha nha, hình như tôi bị hỏng rồi kí chủ. 】
Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh.
[ Xảy ra chuyện gì? ] Tình huống này, hắn nhất định phải làm rõ ràng lẫn nữa rồi mới kết luận.
【 Nha nha nha, tôi không thể cảm ứng được bất cứ số liệu nào ở thế giới này, nha nha nha giống như một tờ giấy trắng, tôi hình như đã thật sự biến thành rác rưởi rồi, nha nha nha tôi hỏng rồi, kí chủ làm sao đây? 】
Phó Diệc Sâm nghi hoặc, hệ thống chưa từng xuất hiện tình trạng này, không cảm ứng được? Nhưng rất nhanh Phó Diệc Sâm nghĩ đến một vấn đề, hệ thống vốn được tạo thành từ ý thức của liên minh chống Mary Sue, nó có thể cảm ứng thế giới hư ảo được tạo nên từ chữ viết, nhưng nếu đây là thế giới thật, hệ thống khẳng định không thể cảm ứng.
Thêm nữa đây là căn phòng và đồ dùng quen thuộc của hắn, cùng với bài đăng vừa rồi, quản lý, điện thoại… Tất cả đều chứng minh rằng, đây là thế giới chân thật, là nơi hắn sinh hoạt suốt hai mươi bốn năm qua.
Trong nháy mắt, Phó Diệc Sâm thở phào, tuy rằng như cũ không thoát khỏi hệ thống, nhưng tốt xấu gì cũng đã trở lại.
[ Làm sao à? ] Phó Diệc Sâm tức giận, [ Có quỷ mới biết phải làm thế nào. ]
【 Nha nha nha quỷ là ai?】 Hệ thống yếu ớt, nhưng vừa dứt lời, giọng nói của hệ thống đột nhiên cao vút, 【 A quỷ gì đó cứu mạng kí chủ cứu mạng… 】
Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, trái tim Phó Diệc Sâm hết lên rồi lại xuống, lúc này thật sự có xu thế sắp phát cuồng, nhưng lúc hắn đang muốn hỏi hệ thống, đột nhiên một trận đầu váng mắt hoa ập đến, lỗ tai ong ong trời đất quay cuồng, quả thực giống hệt như đúc lúc hắn mới tỉnh lại, tiếp đó, không đợi hắn bò dậy khỏi giường, không gian trước mắt bắt đầu vặn vẹo.
“ĐM!” Phó Diệc Sâm trực tiếp văng tục, quả thật dẫm phải phân chó.
Trước khí ý thức rơi vào mơ hồ, Phó Diệc Sâm đã lường trước được hắn sẽ xuất hiện ở nơi nào, đáng ghét, hắn đây là đụng phải xui xẻo quấn thân, vứt đi nhưng không được.
Sự tình chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, hoặc nên nói, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là Phó Diệc Sâm vốn nằm ngửa trên giường lại lần nữa ngủ say mà thôi, mà di động trên tay hắn vẫn sáng, hiện ra bài đăng #Mary Sue xuống đi ngục hết đi được không#.
Thực tế, chỉ cần Phó Diệc Sâm nhìn nhiều hơn vài trang sau, hắn sẽ phát hiện hướng đi của bài đăng này đã thay đổi.
Ví dụ như “Nam chính cùng nam phụ là chân ái”, “Nam chính là của nam phụ”, “Đồng tính mới là chân ái”, “Chỉ có nam phụ mới xứng đôi với nam chính” nội dung càng ngày càng nhiều, dần dần thay thế được ngôn luận quá khích lúc trước của song phương, thậm chí về sau, đã xuất hiện lượng lớn đồng nhân văn của nam chính và nam phụ, cùng với các loại đề cử tiểu thuyết đam mỹ.
Hướng đi quỷ dị này, tuyệt đối ngoài dự đoán. Thực tế, đây cũng là lý do bài đăng chưa bị xóa, hoàn toàn che lấp mấy trăm trang phía trước, quả thật thú vị.
Mà khiến Phó Diệc Sâm càng không thể tin là, trong khi tim hắn lên lên xuống xuống, trong một khách sạn xa hoa cùng thành thị hắn đang ở, ảnh đế Tô Trạm ôm gối ngủ say sưa, hình như mơ thấy nam nhân tuyệt thế đạp mây ngũ sắc bay đến trước mặt y, Tô ảnh đế cười đến ngốc ngốc hề hề, ở trên giường lăn một vòng, rồi sau đó rơi vào giấc ngủ.
Hết thảy lại khôi phục yên tĩnh, giống như chưa từng phát sinh điều gì.
Tác giả :
Thiên Hạ Thiên