Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue
Chương 21
Với những tình tiết não tàn tác giả Mary Sue vẽ ra, Phó Diệc Sâm đau trứng không chịu được, nhưng trước mắt bọn họ đúng là lâm vào tình trạng kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Di động hàng hiệu số lượng có hạn của Thẩm Thiên Dục sau khi bị ngâm nước, chỉ kịp hấp hối gọi điện cầu cứu Phó Diệc Sâm rồi lập tức tối thui. Tiếp đến là Phó Diệc Sâm, di động của hắn cũng là bản limited Thẩm Thiên Dục tặng lần trước, nhưng lúc hắn vọt vào nhà vệ sinh nữ, dưới chân lảo đảo một cái, điện thoại rơi vỡ.
Vốn tác giả Mary Sue ngu ngốc muốn xây dựng tình huống nam nữ chính bị nhốt ở trường học, sau đó thuận lý thành chương cô nam quả nữ ở chung một đêm, hiện tại ngược lại đem hai người đàn ông mắc kẹt ở đây.
Phó Diệc Sâm thấy thân thể Thẩm Thiên Dục cứng đờ không nhúc nhích, tuy rằng khoác áo của hắn, nhưng da mặt vẫn bị cóng đến tím tái, đôi môi hơi trắng bệch, nhất là hai mắt không có tiêu cự, hắc ám dọa người, đoán chừng tức giận không nhẹ.
Tuy rằng cứ nghĩ tới toàn bộ quá trình, Phó Diệc Sâm ma xui quỷ khiến lại nhịn không được muốn cười, nhưng đối mặt với một Thẩm Thiên Dục như vậy, sâu trong nội tâm, Phó Diệc Sâm thật ra vẫn có chút không đành lòng.
“Đi thôi, về lớp trước đã.” Phó Diệc Sâm đột nhiên tiến lên nắm lấy bả vai Thẩm Thiên Dục, không thể đứng mãi ở chỗ này, dù sao cũng không ra được, hơn nữa nhiệt độ bên ngoài rất thấp, quần áo Thẩm Thiên Dục lại còn ẩm ướt, cũng mệt đại thiếu gia đến giờ vẫn mặt không đổi sắc chịu đựng.
Chiều cao hai người chênh lệch không nhiều, nhưng đại khái do đang lâm vào tình cảnh chật vật, trong nháy mắt bả vai bị nắm lấy, Tô Trạm có cảm tưởng người phía sau cao lớn không với đến, loại tiếp xúc thân mật như vậy khiến tức giận trong lòng y dịu đi không ít.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】 Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc, hắn đối với độ hảo cảm quỷ dị này đã tập mãi thành quen.
Không ngoài dự liệu, cửa phòng học rất không hợp lý mở toang, hơn nữa, trường quý tộc nổi tiếng đứng đầu thế giới, ấy vậy mà trong phòng học lại không có điều hòa, cách bố trí này khiến Phó Diệc Sâm chỉ có thể bất lực cười ha ha.
Quần áo ẩm ướt trên người khiến Tô Trạm rất khó chịu, cơ thể lạnh buốt, tay chân có hơi cứng ngắc, đã thế còn phải một đường ra vẻ lãnh khốc. Đặt mông ngồi xuống ghế, giây tiếp theo là cơn đau từ dưới mông truyền lên, khuôn mặt tuấn tú của y liền vặn vẹo, nhưng lại sợ bị phát hiện, vì thế đành phải cắn răng cố chống đỡ.
Phó Diệc Sâm theo sát cũng ngồi vào chỗ của mình, nhìn đôi môi tái nhợt của Thẩm Thiên Dục, trong lòng ẩn ẩn lo lắng, đừng nói đến nhiệt độ ban đêm rất lạnh, cho dù là ban ngày ban mặt mặc trên người quần áo ướt sũng cũng vô cùng khó chịu.
“Cởi hết quần áo ướt ra, mặc vậy cả đêm khó chịu lắm, không khéo ngày mai còn sinh bệnh.” Phó Diệc Sâm thật sự lo lắng cho y, mặc dù chỉ là một tên NPC, nhưng trong khoảng thời gian ở chung lâu nay, Phó Diệc Sâm cảm thấy người này thật ra cũng không tệ lắm, so với nhân vật dưới ngòi bút tác giả, Thẩm Thiên Dục càng giống một cá thể độc lập, hơn nữa còn rất thú vị.
Tô Trạm được quan tâm, trong lòng xẹt qua một trận ấm áp, nhưng lúc này, ngoại trừ đeo lên lớp mặt nạ lạnh lùng để che giấu quẫn bách, y còn có thể làm gì được chứ? “Chẳng lẽ tôi để trần?” Được thôi, ở cái nơi như phòng học này, cho dù không có Hạ Hầu Minh bên cạnh, y cũng không làm nổi loại chuyện mất mặt như vậy.
Trước đó Phó Diệc Sâm kỳ thật đã đoán ra, khả năng cao Thẩm Thiên Dục gặp phải chuyện xui xẻo, dù sao qua điện thoại vẫn nghe ra được thanh âm có chút run rẩy của y, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới vốn là kịch bản dành cho nam nữ chính lúc này lại dời sang hai người bọn họ. Sau khi hắn vừa bước vào trường, cửa chính liền bị khóa, hơn nữa buổi tối lại không có bảo vệ trường, loại giả thiết ngu ngốc này hắn đã dự đoán được từ trước.
Nhìn xung quanh một lượt, tầm mắt Phó Diệc Sâm dừng lại ở hai cái rèm cửa lớn trong phòng. Phó Diệc Sâm đột nhiên cơ trí, dù sao cũng là trường học quý tộc, hơn nữa lại là phòng học dưới ngòi bút tác giả Mary Sue, cho nên khó tránh khỏi có hai mảnh rèm không hợp lý, nhưng vừa vặn mới tinh sạch sẽ, chất liệu không tồi.
“Cậu chờ một chút.”
“Hử?” Tô Trạm có chút nghi hoặc, bất quá không chờ y hỏi ra miệng, Phó Diệc Sâm đã hướng đến cửa sổ, rồi sau đó thuần thục kéo tấm rèm xuống, sạch sẽ, mới tinh, quan trọng là chất liệu mềm mịn.
“Đây, dùng cái này phủ lên.” Phó Diệc Sâm trực tiếp đem tấm rèm lớn ném về phía Thẩm Thiên Dục, trùm lên đầu y.
Khóe miệng Tô Trạm run rẩy kéo tấm rèm ra, “Cái… Cái này?” Có phải rất mất giá không, hơn nữa còn là trước mặt người này. Y đường đường là trưởng tôn gia tộc giàu có số một đó, mất mặt như vậy thật không sao chứ?
Phó Diệc Sâm khẳng định gật đầu, “Yên tâm, rất sạch sẽ, hơn nữa rất dày, có thể giữ ấm tốt.” Nói xong, thấy Thẩm Thiên Dục vẫn do dự không quyết, Phó Diệc Sâm lại bổ sung thêm, “Chịu khó chút, sáng mai có thể mặc lại quần áo.”
Tô Trạm cực kỳ không tình nguyện, mặc dù mặt mũi của y đã ném cho chó gặm rồi, nhưng y thật sự không muốn ở trước mặt người này lại tô thêm vệt đen nữa, nhưng bây giờ xem ra y không còn lựa chọn nào khác, quần áo ướt sũng dán lên người thật sự rất khó chịu.
“Khụ ~ “
Phó Diệc Sâm thấy Thẩm Thiên Dục xấu hổ ho khan một tiếng, nhưng hai tay vẫn ôm khư khư tấm rèm không nhúc nhích, dường như rất không tình nguyện, trong lòng không khỏi buồn cười, vị đại thiếu gia này thật đúng là không chịu được mất mặt, vì thế đành lên tiếng thúc giục, “Cởi ra, cậu không thấy khó chịu ư?”
Cởi… Tô Trạm đem tầm mắt liếc sang một bên thẹn thùng, tình cảnh ám muội thế này, rốt cuộc tại sao trong mắt hắn đều là chân thành trong sáng không tạp niệm vậy hả?
Tô Trạm không biết, đứng ở góc độ của Phó Diệc Sâm, đây vốn là một chuyện hết sức bình thường, một người đàn ông cởi quần áo thôi mà, có gì phải đắn đó suy nghĩ?
Cuối cùng Tô Trạm cắn răng một cái, làm bộ như không có việc gì tỏ ra rất đẹp trai ném áo vừa mới cởi ra lên bàn, trong nháy mắt bị hơi lạnh đánh úp, Tô Trạm nhịn không được rùng mình một cái, nhưng ít nhất so với quần áo ướt dán lên người tốt hơn nhiều lắm.
Tiếp đến là quần, Tô Trạm hơi dừng động tác, nhưng ngay thời khắc mấu chốt lúc y đang gian nan đứng giữa hai sự lựa chọn là cởi hay không cởi, Phó Diệc Sâm chợt đến gần cầm lấy cái áo ướt sũng của y.
“Cậu làm gì?” Một người đang trong trạng thái khẩn trương rất dễ lo trước sợ sau.
Phó Diệc Sâm không quay đầu mà nói, “Phơi giúp cậu,” vừa nói chạy tới bên cửa sổ, sau đó đem áo sơ mi của Thẩm Thiên Dục móc lên thước ba cạnh của thấy giáo toán học rồi treo như khung cửa, “Yên tâm, sau một đêm sẽ khô thôi.” Bất quá cũng phải nói, Phó Diệc Sâm thầm cảm thấy may mắn, may mắn nhóm hoa si dùng nước sạch, dù sao tác giả Mary Sue cũng không thể ngược Mary Sue quá thảm được, nếu là mấy thứ nước bẩn rác rưởi linh tinh đổ xuống, chậc chậc, vậy thì một từ thảm thật không đủ để hình dung.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】
Tô Trạm lại tràn ra ấm áp, giây tiếp theo, nhanh chóng phủ tấm màn lên người mình, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem quần cởi ra, cẩn thận quấn màn lại, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Vì thế, lúc Phó Diệc Sâm quay lại nhìn, chỉ Thẩm Thiên Dục đã tự bọc thành cái bánh chưng, như vậy… nhanh thật? “Quần…”
“Cởi rồi.” Tô Trạm nhanh chóng, bình tĩnh đáp, sau đó đưa mắt ý bảo ở trên bàn.
Phó Diệc Sâm trừng mắt nhìn, trong nội tâm lại hiện ra ý cười, đại thiếu gia da mặt cũng mỏng thật. Đợi Phó Diệc Sâm phơi quần xong, quay đầu lại đã thấy Thẩm Thiên Dục bọc kín mít trong tấm rèm, hai tay ôm ngực ngồi xuống ghế, dáng vẻ ta là đại gia, có điều đầu tóc hơi rối, ngược lại khiến Thẩm đại thiếu gia có vẻ buồn cười.
Phó Diệc Sâm kìm lòng không được bật cười, rồi sau đó chú ý tới ánh mắt của người nào đó mới cố nén lại, xấu hổ sờ sờ mũi, ngồi xuống bàn học của mình, vị trí của hai người vốn là song song nhau, chỉ là bàn của Thẩm Thiên Dục đặt ngay sát tường.
“Hiện tại có thể nói chuyện rồi chứ?” Phó Diệc Sâm khoanh tay nhìn cái bánh chưng trước mặt, màu xanh, tại sao vẫn cảm thấy rất buồn cười nhỉ? Là do mình biết rõ nhưng vẫn cố hỏi à?
Thẩm Thiên Dục tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, kết quả từ góc độ của Phó Diệc Sâm, lại giống như đang trợn mắt, cái dáng vẻ đáng yêu này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ác ma nam thần đặt ra, vì thế Phó Diệc Sâm lại khó nhịn nhếch khóe môi cười.
Không thể không nói, Tô Trạm bị nụ cười này làm lóa mắt, vì thế vốn đang đầy bụng lửa giận, lúc này lại tan đi vài phần, quan trọng hơn là, tuy rằng âm kém dương sai (1) thay nữ chính chịu khổ, nhưng không thể không nói, nếu không có tình huống bất ngờ như vậy, y sẽ không có cơ hội ở chung cùng người kia, cũng không có chuyện hắn cẩn thận chăm sóc mình, lại càng không thấy được nét cười trên khóe môi hắn.
Vì thế, tuy rằng trên mặt Tô Trạm âm ngoan hung dữ, nhưng cuối cùng vẫn rối rắm đem sự tình từ đầu đến đuôi nói rõ ràng, cuối cùng còn nghiến răng nghiến lợi bổ sung, “Đám đần độn kia, nhất định phải dạy dỗ bọn họ một trận.”
“Khụ ~” Phó Diệc Sâm cân nhắc ba giây, vẫn mở miệng nói, “Tô Tố Tố vốn sẽ ở lại trường, nhưng đêm nay tôi lại tìm cô ấy có việc.” Nói ra những lời này, Phó Diệc Sâm có chút chột dạ.
Quả nhiên, Thẩm Thiên Dục nghe xong liền đen mặt, có điều khiến Phó Diệc Sâm ngoài ý muốn là, Thẩm Thiên Dục không những không trở mặt với mình vì Tô Tố Tố, mà còn rầu rĩ nói cảm ơn.
“Đêm nay thật sự cám ơn cậu, Hạ Hầu.” Tô Trạm đột nhiên nói, thật ra trong lòng y vẫn bi thương một chút, lời này không phải vì Thẩm Thiên Dục, mà là vì bản thân y.
Trong mắt Phó Diệc Sâm hiện lên vẻ nghi hoặc, thân là một diễn viên luôn tích cực phấn đấu, hắn rất giỏi quan sát sự biến hóa cảm xúc của người bên cạnh, hắn có thể nhận ra, trong nháy mắt vừa rồi Thẩm Thiên Dục bỗng suy sụp. Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy áy náy, tuy rằng chỉ là một cái thế giới giả tạo, nhưng trong khoảng thời gian bọn họ tồn tại, ít nhất họ vẫn là con người bằng xương bằng thịt. Mình lại đoạt đi Tô Tố Tố vốn nên thuộc về y, mà y thân là một đại thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa, đêm nay chật vật như vậy, có thể nói là do chính mình ban tặng.
Hơn nữa, trước khi rời đi thế giới này, đối với Phó Diệc Sâm, bọn họ vẫn là hiện thực, huống chi so với nữ chính hay bất luận nhân vật hư ảo nào khác, thời gian hắn ở chung với Thẩm Thiên Dục là nhiều nhất, ấn tượng cũng khắc sâu nhất, hắn sớm đã xem đây là một con người hoàn toàn độc lập, chứ không phải một NPC không cảm xúc.
Phó Diệc Sâm đột nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi, không phải tội lỗi vì lừa gạt tình cảm của nữ chính Mary Sue, mà là vì Thẩm Thiên Dục trước mặt.
“Xin lỗi, Thiên Dục, ” Phó Diệc Sâm đột nhiên đứng dậy, sau đó xoay người ngồi xuống cạnh Thẩm Thiên Dục, chân thành nhìn y, “Tôi…” Phó Diệc Sâm vốn định giải thích chuyện của Tô Tố Tố, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy vô luận thế nào cũng không nói nổi, nói ra hay không mình cũng là tên vô sỉ, dù sao trên danh nghĩa y mới là bạn trai của Tô Tố Tố.
Nhưng hắn không biết, hắn càng như vậy, thâm tâm Tô Trạm lại càng quạnh quẽ bi thương, nhưng dù sao Tô Trạm cũng là một diễn viên cực kì ưu tú, y có thể hoàn mỹ che giấu tâm trạng của mình.
“Không cần giải thích, đã nói chúng ta cạnh tranh công bằng không phải ư, ” Tô Trạm liếc mắt một cái, đáy lòng thầm than thở một phen, trên mặt lại là dáng vẻ không thèm để ý, “Chúng ta là bạn tốt đúng không?”
Phó Diệc Sâm hơi giật mình, sau đó cười nói, “Đúng, chúng ta là bạn tốt.” Nếu trong hiện thực có thể gặp được người như vậy, hắn nhất định sẽ cùng y trở thành đôi bạn tốt nhất. Đoạn, Phó Diệc Sâm đột nhiên nhìn quanh phòng học trống trải lạnh lẽo, “Vấn đề bây giờ là, đêm nay chúng ta trải qua như thế nào?”
Tô Trạm cứng đờ, chẳng lẽ cứ cuốn lấy tấm rèm này ngủ gục trên bàn một đêm sao?
Phó Diệc Sâm chợt đứng dậy, sau đó lưu loát đem bức mành còn lại kéo xuống, rồi gấp lại đặt ở góc tường phòng học, tiếp theo hướng Thẩm Thiên Dục vỗ vỗ, “Ngồi xuống đây, dựa vào tường ngủ.”
Tô Trạm trừng mắt nhìn, tỏ vẻ cũng được, nhưng mà, “Vậy còn cậu?” Trong phòng học chỉ có hai tấm rèm, một tấm bị mình chiếm mất rồi, tấm còn lại thì bị hắn gấp kê sau lưng, nhiều nhất hai người có thể dựa chung.
Phó Diệc Sâm làm như đương nhiên, “Tôi cùng cậu.” Chẳng lẽ bắt hắn ngủ đất?
Tô Trạm: Lần này là đồng rèm cộng chẩm (2) à.
Chú thích:
(1) Âm kém dương sai: thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia.
(2) Bắt nguồn từ đồng sàng cộng chẩm nghĩa là cùng giường cùng gối, nhưng ở đây hai người phải dựa vào rèm để ngủ nên Tiểu Trạm mới phát minh ra vậy.
Vốn tác giả Mary Sue ngu ngốc muốn xây dựng tình huống nam nữ chính bị nhốt ở trường học, sau đó thuận lý thành chương cô nam quả nữ ở chung một đêm, hiện tại ngược lại đem hai người đàn ông mắc kẹt ở đây.
Phó Diệc Sâm thấy thân thể Thẩm Thiên Dục cứng đờ không nhúc nhích, tuy rằng khoác áo của hắn, nhưng da mặt vẫn bị cóng đến tím tái, đôi môi hơi trắng bệch, nhất là hai mắt không có tiêu cự, hắc ám dọa người, đoán chừng tức giận không nhẹ.
Tuy rằng cứ nghĩ tới toàn bộ quá trình, Phó Diệc Sâm ma xui quỷ khiến lại nhịn không được muốn cười, nhưng đối mặt với một Thẩm Thiên Dục như vậy, sâu trong nội tâm, Phó Diệc Sâm thật ra vẫn có chút không đành lòng.
“Đi thôi, về lớp trước đã.” Phó Diệc Sâm đột nhiên tiến lên nắm lấy bả vai Thẩm Thiên Dục, không thể đứng mãi ở chỗ này, dù sao cũng không ra được, hơn nữa nhiệt độ bên ngoài rất thấp, quần áo Thẩm Thiên Dục lại còn ẩm ướt, cũng mệt đại thiếu gia đến giờ vẫn mặt không đổi sắc chịu đựng.
Chiều cao hai người chênh lệch không nhiều, nhưng đại khái do đang lâm vào tình cảnh chật vật, trong nháy mắt bả vai bị nắm lấy, Tô Trạm có cảm tưởng người phía sau cao lớn không với đến, loại tiếp xúc thân mật như vậy khiến tức giận trong lòng y dịu đi không ít.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】 Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc, hắn đối với độ hảo cảm quỷ dị này đã tập mãi thành quen.
Không ngoài dự liệu, cửa phòng học rất không hợp lý mở toang, hơn nữa, trường quý tộc nổi tiếng đứng đầu thế giới, ấy vậy mà trong phòng học lại không có điều hòa, cách bố trí này khiến Phó Diệc Sâm chỉ có thể bất lực cười ha ha.
Quần áo ẩm ướt trên người khiến Tô Trạm rất khó chịu, cơ thể lạnh buốt, tay chân có hơi cứng ngắc, đã thế còn phải một đường ra vẻ lãnh khốc. Đặt mông ngồi xuống ghế, giây tiếp theo là cơn đau từ dưới mông truyền lên, khuôn mặt tuấn tú của y liền vặn vẹo, nhưng lại sợ bị phát hiện, vì thế đành phải cắn răng cố chống đỡ.
Phó Diệc Sâm theo sát cũng ngồi vào chỗ của mình, nhìn đôi môi tái nhợt của Thẩm Thiên Dục, trong lòng ẩn ẩn lo lắng, đừng nói đến nhiệt độ ban đêm rất lạnh, cho dù là ban ngày ban mặt mặc trên người quần áo ướt sũng cũng vô cùng khó chịu.
“Cởi hết quần áo ướt ra, mặc vậy cả đêm khó chịu lắm, không khéo ngày mai còn sinh bệnh.” Phó Diệc Sâm thật sự lo lắng cho y, mặc dù chỉ là một tên NPC, nhưng trong khoảng thời gian ở chung lâu nay, Phó Diệc Sâm cảm thấy người này thật ra cũng không tệ lắm, so với nhân vật dưới ngòi bút tác giả, Thẩm Thiên Dục càng giống một cá thể độc lập, hơn nữa còn rất thú vị.
Tô Trạm được quan tâm, trong lòng xẹt qua một trận ấm áp, nhưng lúc này, ngoại trừ đeo lên lớp mặt nạ lạnh lùng để che giấu quẫn bách, y còn có thể làm gì được chứ? “Chẳng lẽ tôi để trần?” Được thôi, ở cái nơi như phòng học này, cho dù không có Hạ Hầu Minh bên cạnh, y cũng không làm nổi loại chuyện mất mặt như vậy.
Trước đó Phó Diệc Sâm kỳ thật đã đoán ra, khả năng cao Thẩm Thiên Dục gặp phải chuyện xui xẻo, dù sao qua điện thoại vẫn nghe ra được thanh âm có chút run rẩy của y, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới vốn là kịch bản dành cho nam nữ chính lúc này lại dời sang hai người bọn họ. Sau khi hắn vừa bước vào trường, cửa chính liền bị khóa, hơn nữa buổi tối lại không có bảo vệ trường, loại giả thiết ngu ngốc này hắn đã dự đoán được từ trước.
Nhìn xung quanh một lượt, tầm mắt Phó Diệc Sâm dừng lại ở hai cái rèm cửa lớn trong phòng. Phó Diệc Sâm đột nhiên cơ trí, dù sao cũng là trường học quý tộc, hơn nữa lại là phòng học dưới ngòi bút tác giả Mary Sue, cho nên khó tránh khỏi có hai mảnh rèm không hợp lý, nhưng vừa vặn mới tinh sạch sẽ, chất liệu không tồi.
“Cậu chờ một chút.”
“Hử?” Tô Trạm có chút nghi hoặc, bất quá không chờ y hỏi ra miệng, Phó Diệc Sâm đã hướng đến cửa sổ, rồi sau đó thuần thục kéo tấm rèm xuống, sạch sẽ, mới tinh, quan trọng là chất liệu mềm mịn.
“Đây, dùng cái này phủ lên.” Phó Diệc Sâm trực tiếp đem tấm rèm lớn ném về phía Thẩm Thiên Dục, trùm lên đầu y.
Khóe miệng Tô Trạm run rẩy kéo tấm rèm ra, “Cái… Cái này?” Có phải rất mất giá không, hơn nữa còn là trước mặt người này. Y đường đường là trưởng tôn gia tộc giàu có số một đó, mất mặt như vậy thật không sao chứ?
Phó Diệc Sâm khẳng định gật đầu, “Yên tâm, rất sạch sẽ, hơn nữa rất dày, có thể giữ ấm tốt.” Nói xong, thấy Thẩm Thiên Dục vẫn do dự không quyết, Phó Diệc Sâm lại bổ sung thêm, “Chịu khó chút, sáng mai có thể mặc lại quần áo.”
Tô Trạm cực kỳ không tình nguyện, mặc dù mặt mũi của y đã ném cho chó gặm rồi, nhưng y thật sự không muốn ở trước mặt người này lại tô thêm vệt đen nữa, nhưng bây giờ xem ra y không còn lựa chọn nào khác, quần áo ướt sũng dán lên người thật sự rất khó chịu.
“Khụ ~ “
Phó Diệc Sâm thấy Thẩm Thiên Dục xấu hổ ho khan một tiếng, nhưng hai tay vẫn ôm khư khư tấm rèm không nhúc nhích, dường như rất không tình nguyện, trong lòng không khỏi buồn cười, vị đại thiếu gia này thật đúng là không chịu được mất mặt, vì thế đành lên tiếng thúc giục, “Cởi ra, cậu không thấy khó chịu ư?”
Cởi… Tô Trạm đem tầm mắt liếc sang một bên thẹn thùng, tình cảnh ám muội thế này, rốt cuộc tại sao trong mắt hắn đều là chân thành trong sáng không tạp niệm vậy hả?
Tô Trạm không biết, đứng ở góc độ của Phó Diệc Sâm, đây vốn là một chuyện hết sức bình thường, một người đàn ông cởi quần áo thôi mà, có gì phải đắn đó suy nghĩ?
Cuối cùng Tô Trạm cắn răng một cái, làm bộ như không có việc gì tỏ ra rất đẹp trai ném áo vừa mới cởi ra lên bàn, trong nháy mắt bị hơi lạnh đánh úp, Tô Trạm nhịn không được rùng mình một cái, nhưng ít nhất so với quần áo ướt dán lên người tốt hơn nhiều lắm.
Tiếp đến là quần, Tô Trạm hơi dừng động tác, nhưng ngay thời khắc mấu chốt lúc y đang gian nan đứng giữa hai sự lựa chọn là cởi hay không cởi, Phó Diệc Sâm chợt đến gần cầm lấy cái áo ướt sũng của y.
“Cậu làm gì?” Một người đang trong trạng thái khẩn trương rất dễ lo trước sợ sau.
Phó Diệc Sâm không quay đầu mà nói, “Phơi giúp cậu,” vừa nói chạy tới bên cửa sổ, sau đó đem áo sơ mi của Thẩm Thiên Dục móc lên thước ba cạnh của thấy giáo toán học rồi treo như khung cửa, “Yên tâm, sau một đêm sẽ khô thôi.” Bất quá cũng phải nói, Phó Diệc Sâm thầm cảm thấy may mắn, may mắn nhóm hoa si dùng nước sạch, dù sao tác giả Mary Sue cũng không thể ngược Mary Sue quá thảm được, nếu là mấy thứ nước bẩn rác rưởi linh tinh đổ xuống, chậc chậc, vậy thì một từ thảm thật không đủ để hình dung.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】
Tô Trạm lại tràn ra ấm áp, giây tiếp theo, nhanh chóng phủ tấm màn lên người mình, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem quần cởi ra, cẩn thận quấn màn lại, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Vì thế, lúc Phó Diệc Sâm quay lại nhìn, chỉ Thẩm Thiên Dục đã tự bọc thành cái bánh chưng, như vậy… nhanh thật? “Quần…”
“Cởi rồi.” Tô Trạm nhanh chóng, bình tĩnh đáp, sau đó đưa mắt ý bảo ở trên bàn.
Phó Diệc Sâm trừng mắt nhìn, trong nội tâm lại hiện ra ý cười, đại thiếu gia da mặt cũng mỏng thật. Đợi Phó Diệc Sâm phơi quần xong, quay đầu lại đã thấy Thẩm Thiên Dục bọc kín mít trong tấm rèm, hai tay ôm ngực ngồi xuống ghế, dáng vẻ ta là đại gia, có điều đầu tóc hơi rối, ngược lại khiến Thẩm đại thiếu gia có vẻ buồn cười.
Phó Diệc Sâm kìm lòng không được bật cười, rồi sau đó chú ý tới ánh mắt của người nào đó mới cố nén lại, xấu hổ sờ sờ mũi, ngồi xuống bàn học của mình, vị trí của hai người vốn là song song nhau, chỉ là bàn của Thẩm Thiên Dục đặt ngay sát tường.
“Hiện tại có thể nói chuyện rồi chứ?” Phó Diệc Sâm khoanh tay nhìn cái bánh chưng trước mặt, màu xanh, tại sao vẫn cảm thấy rất buồn cười nhỉ? Là do mình biết rõ nhưng vẫn cố hỏi à?
Thẩm Thiên Dục tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, kết quả từ góc độ của Phó Diệc Sâm, lại giống như đang trợn mắt, cái dáng vẻ đáng yêu này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ác ma nam thần đặt ra, vì thế Phó Diệc Sâm lại khó nhịn nhếch khóe môi cười.
Không thể không nói, Tô Trạm bị nụ cười này làm lóa mắt, vì thế vốn đang đầy bụng lửa giận, lúc này lại tan đi vài phần, quan trọng hơn là, tuy rằng âm kém dương sai (1) thay nữ chính chịu khổ, nhưng không thể không nói, nếu không có tình huống bất ngờ như vậy, y sẽ không có cơ hội ở chung cùng người kia, cũng không có chuyện hắn cẩn thận chăm sóc mình, lại càng không thấy được nét cười trên khóe môi hắn.
Vì thế, tuy rằng trên mặt Tô Trạm âm ngoan hung dữ, nhưng cuối cùng vẫn rối rắm đem sự tình từ đầu đến đuôi nói rõ ràng, cuối cùng còn nghiến răng nghiến lợi bổ sung, “Đám đần độn kia, nhất định phải dạy dỗ bọn họ một trận.”
“Khụ ~” Phó Diệc Sâm cân nhắc ba giây, vẫn mở miệng nói, “Tô Tố Tố vốn sẽ ở lại trường, nhưng đêm nay tôi lại tìm cô ấy có việc.” Nói ra những lời này, Phó Diệc Sâm có chút chột dạ.
Quả nhiên, Thẩm Thiên Dục nghe xong liền đen mặt, có điều khiến Phó Diệc Sâm ngoài ý muốn là, Thẩm Thiên Dục không những không trở mặt với mình vì Tô Tố Tố, mà còn rầu rĩ nói cảm ơn.
“Đêm nay thật sự cám ơn cậu, Hạ Hầu.” Tô Trạm đột nhiên nói, thật ra trong lòng y vẫn bi thương một chút, lời này không phải vì Thẩm Thiên Dục, mà là vì bản thân y.
Trong mắt Phó Diệc Sâm hiện lên vẻ nghi hoặc, thân là một diễn viên luôn tích cực phấn đấu, hắn rất giỏi quan sát sự biến hóa cảm xúc của người bên cạnh, hắn có thể nhận ra, trong nháy mắt vừa rồi Thẩm Thiên Dục bỗng suy sụp. Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy áy náy, tuy rằng chỉ là một cái thế giới giả tạo, nhưng trong khoảng thời gian bọn họ tồn tại, ít nhất họ vẫn là con người bằng xương bằng thịt. Mình lại đoạt đi Tô Tố Tố vốn nên thuộc về y, mà y thân là một đại thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa, đêm nay chật vật như vậy, có thể nói là do chính mình ban tặng.
Hơn nữa, trước khi rời đi thế giới này, đối với Phó Diệc Sâm, bọn họ vẫn là hiện thực, huống chi so với nữ chính hay bất luận nhân vật hư ảo nào khác, thời gian hắn ở chung với Thẩm Thiên Dục là nhiều nhất, ấn tượng cũng khắc sâu nhất, hắn sớm đã xem đây là một con người hoàn toàn độc lập, chứ không phải một NPC không cảm xúc.
Phó Diệc Sâm đột nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi, không phải tội lỗi vì lừa gạt tình cảm của nữ chính Mary Sue, mà là vì Thẩm Thiên Dục trước mặt.
“Xin lỗi, Thiên Dục, ” Phó Diệc Sâm đột nhiên đứng dậy, sau đó xoay người ngồi xuống cạnh Thẩm Thiên Dục, chân thành nhìn y, “Tôi…” Phó Diệc Sâm vốn định giải thích chuyện của Tô Tố Tố, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy vô luận thế nào cũng không nói nổi, nói ra hay không mình cũng là tên vô sỉ, dù sao trên danh nghĩa y mới là bạn trai của Tô Tố Tố.
Nhưng hắn không biết, hắn càng như vậy, thâm tâm Tô Trạm lại càng quạnh quẽ bi thương, nhưng dù sao Tô Trạm cũng là một diễn viên cực kì ưu tú, y có thể hoàn mỹ che giấu tâm trạng của mình.
“Không cần giải thích, đã nói chúng ta cạnh tranh công bằng không phải ư, ” Tô Trạm liếc mắt một cái, đáy lòng thầm than thở một phen, trên mặt lại là dáng vẻ không thèm để ý, “Chúng ta là bạn tốt đúng không?”
Phó Diệc Sâm hơi giật mình, sau đó cười nói, “Đúng, chúng ta là bạn tốt.” Nếu trong hiện thực có thể gặp được người như vậy, hắn nhất định sẽ cùng y trở thành đôi bạn tốt nhất. Đoạn, Phó Diệc Sâm đột nhiên nhìn quanh phòng học trống trải lạnh lẽo, “Vấn đề bây giờ là, đêm nay chúng ta trải qua như thế nào?”
Tô Trạm cứng đờ, chẳng lẽ cứ cuốn lấy tấm rèm này ngủ gục trên bàn một đêm sao?
Phó Diệc Sâm chợt đứng dậy, sau đó lưu loát đem bức mành còn lại kéo xuống, rồi gấp lại đặt ở góc tường phòng học, tiếp theo hướng Thẩm Thiên Dục vỗ vỗ, “Ngồi xuống đây, dựa vào tường ngủ.”
Tô Trạm trừng mắt nhìn, tỏ vẻ cũng được, nhưng mà, “Vậy còn cậu?” Trong phòng học chỉ có hai tấm rèm, một tấm bị mình chiếm mất rồi, tấm còn lại thì bị hắn gấp kê sau lưng, nhiều nhất hai người có thể dựa chung.
Phó Diệc Sâm làm như đương nhiên, “Tôi cùng cậu.” Chẳng lẽ bắt hắn ngủ đất?
Tô Trạm: Lần này là đồng rèm cộng chẩm (2) à.
Chú thích:
(1) Âm kém dương sai: thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia.
(2) Bắt nguồn từ đồng sàng cộng chẩm nghĩa là cùng giường cùng gối, nhưng ở đây hai người phải dựa vào rèm để ngủ nên Tiểu Trạm mới phát minh ra vậy.
Tác giả :
Thiên Hạ Thiên