Hệ Thống Xin Xếp Hàng
Chương 83: Quang Minh
Loài người xấu xí ư?
Nếu lúc này có nhận thức sâu sắc về các vấn đề triết lý, Thấm Phong đã từng không biết trời cao đất rộng suy tính qua, thậm chí viết ra một quyển truyện dài ngàn chương, đưa cho một nhà xuất bản nào đó. Kết quả nằm ngoài ý muốn, cuốn truyện kia không bị “đá chìm đáy biển” mà nó bị đá bay thẳng ra ngoài vũ trụ luôn.
Lúc viết cuốn truyện kia, Thẩm Phong vừa tròn hai mươi, đang lúc tuổi thanh xuân mạnh mẽ, nhưng không biết tại sao lại phải suy nghĩ về vấn đề nổ não như vậy, thậm chí còn làm một tác phẩm?
Chỉ vì ở trong xã hội này, Thẩm Phong đã chứng kiến quá nhiều mặt trái của xã hội.
Quá nhiều việc không biệt nổi thiện ác để cho Thẩm Phong năm hai mươi tuổi lâm vào mê mang.
Ví dụ như, quy tắc ngầm rốt cuộc nên tồn tại hay không?
Minh tinh phát ngôn hơi lỗi đã bị hàng nghìn cư dân mạng phun nước bọt, có phải đáng đời?
Sách lậu có đáng xấu hổ?
Khi gặp những vấn đề này cái nhìn thâm căn cố đế (1) trong suy nghĩ sẽ làm cho ta có những phân tích qua loa, người cảm tính sẽ cho quy tắc ngầm là tà ác, mắng chửi người là không đúng, sách lậu là đáng xấu hổ.
Nhưng người lý tính lại cho ra những kết luận ngược lại.
Quy tắc ngầm cũng là quy tắc, chẳng qua nó đặt ở dưới mặt bàn, bất kỳ quy tắc nào mà bị phá hư ắt sẽ mang tới hỗn loạn. Quy tắc ngầm ở đó, ngươi không thích thì không cần chạm vào, nhưng luôn có người cần nó.
Ngôi sao là nhân vật công chúng, là tấm gương của xã hội, bao nhiêu thanh thiếu niên vô tri trong sẽ bị bọn họ ảnh hưởng? Ngươi lại nhìn một chút những đứa trẻ bây giờ học những câu thành ngữ gì-- không tiền thì cạp đất mà ăn, bất tài thì mới phải cởi đồ,...? Sao sáng tai tiếng, tội thêm một bậc, vạn người chửi rủa!
Sách lậu đó là dành cho những người bình dân không có tiền mua sách bản quyền mà vẫn muốn tìm đọc nâng cao tri thức. Nếu như sách lậu diệt tuyệt, phương thức giải trí của những người nghèo cũng bị hạn chế bởi kim tiền, không thể thoải mái đọc tiểu thuyết, không thể thống khoái chơi trò chơi, cái gì cũng tiền, sống thế nào nữa? Sách lậu không nhục, chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi.
Thoạt nghe những lý luận này vô cùng có đạo lý, tương đối có đạo lý.
Nhưng về tình thì thế nào?
Cho dù là làm một nha hoàn không có lời thoại nhưng người khác vẫn phải biểu hiện được thần thái của nha hoàn. Mà ngươi, con mẹ nó một chút diễn kỹ cũng không có, quần cởi một cái, áo lột hai tấm, rên lên mấy tiếng là được đảm nhiệm vai chính? Thiên lý ở đâu? Công chính ở đâu? Đi con mẹ nó quy tắc ngầm!
Người không phải là thánh hiền, ai có thể không sai lầm? Ngay cả Khổng Tử cũng sẽ phạm sai lầm, tại sao ngôi sao lại không thể phạm sai lầm? Ngươi chẳng lẽ không cùng người yêu ở trong bóng tối làm những chuyện ngại ngùng? Tại sao những tiêng tư của ngôi sao trong mắt thế nhân bị coi là xấu, còn phải bị vạn người chửi rủa? Các ngươi nói là vì giáo dục đứa trẻ, nhưng các ngươi nhìn kỹ một chút những lời mắng chửi của mình, thô bỉ biết bao, ác độc biết bao, ngươi muốn cho ngươi đứa trẻ học những thứ này? Biết sai có thể sửa, làm thiện giúp đời -- chúc con em của các ngươi mãi mãi không học được.
Ngươi có biết bao nhiêu tiểu thuyết gia bởi vì sách lậu mà kinh tế túng quẫn, không thể không buông tha mơ ước của mình ư? Ngươi biết có bao nhiêu công ty game vì phần mềm crack mà phải đóng cửa? Ngươi không biết, bởi vì ngươi chỉ quan tâm đến mình, không để ý tới tác giả như thế nào. Tác phẩm của bọn họ, không phải nhổ ra là có, đó là hao hết tâm huyết, hao tổn sinh mạng, một chút lại một chút liều mạng làm ra, bọn họ hy sinh thời gian giải trí của mình, ngươi chơi được vui vẻ, nhưng ngay cả một phân tiền cũng không muốn trả cho tác giả. Sách lậu, thật đáng sợ!
Nghe xong những thứ này, ngươi có thay đổi thái độ và quan điểm của mình không?
Có lẽ là không, nhưng tin tưởng ta, còn có nhiều tình lý khác để phản biện chúng, càng có nhiều đạo lý để đánh sập chúng hơn, mà ngươi, sẽ giống như thuyền nhỏ trong gió bão, đung đưa trái phải, không phân biệt được phương hướng.
Loài người là động vật giỏi lý luận.
Bọn họ thường bởi vì lập trường mà thay đổi thái độ hay mặt mũi, dùng đạo lý lạnh như băng, hoặc dùng tình lý nóng bỏng, che đậy cái xấu, phô bày cái tốt.
Bọn họ đứng ở trong vùng màu xám, không trắng cũng không đen, bởi vì lập trường bất đồng, có thể đem đen nói thành trắng, đem trắng nói thành đen.
Cho nên, Thẩm Phong lâm vào mê man.
Loài người giỏi biện luận mà thay đổi, dùng đạo lý làm công cụ che đậy, là không tốt ư?
Thẩm Phong suy nghĩ rất lâu rồi đưa ra một kết luận đơn giản mà phức tạp.
Xấu xí là nhân tính chứ không phải là loại người.
Nhân tính là thứ gì đó xấu nhất trên đời, tham lam, sợ hãi, ích kỷ, dục vọng... Tất cả những gì xấu xa trên thế giới lẫn thành một đoàn, sau đó tạo thành nhân tính.
Nhưng loài người thì chưa chắc.
Loài người có thể tốt đẹp.
Những người biết tu dưỡng kia, bọn họ kiềm chế nhân tính, bọn họ cũng tham lam, cũng sợ hãi, cũng ích kỷ, cũng có dục vọng, nhưng bọn họ sẽ đem những con dã thú nhốt vào tù, bảo vệ thế giới sống của mình.
Ít nhất ở cô gái kia, thống khổ cùng hạnh phúc đan xen, Thẩm Phong xem ra, là tồn tại đẹp nhất trên đời.
Vì vậy khi nghe An Đức Lỗ Bá Tước ăn nói hàm hồ, cả vú lấp miệng em, Thẩm Phong cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhân tính mà An Đức Lỗ nói là cái xấu nhất của loài người.
Mấy người gọi là giáo hoàng, nữ hoàng kia đem tội ác trời không dung đất không tha thổi phồng lên làm như cao cao tại thượng lắm!
Chúng ta không giống nhau!
Thẩm Phong muốn mở miệng mắng to nhưng hắn bây giờ là một "Người câm", nếu như lúc này phát ra âm thanh, bại lộ giới tính thì e rằng sống không yên với tiểu thiên thần Đại Vũ, cho nên hắn chỉ có thể im miệng chế trụ sát khí.
Nhưng khi An Đức Lỗ nói một từ “phân chia” để cho tiểu thiên sứ Đại Vũ tan vỡ, rốt cuộc Thẩm Phong cũng không chịu đựng nổi, suốt cuộc đời này, chưa bao giờ hắn tức giận như vậy, tức giận đến mất lý trí, cơ hồ không để ý tới những thứ khác mà xông ra liều mạng.
Sở dĩ nói cơ hồ, bời vì Thẩm Phong chắc chắn sẽ làm vậy nhưng bị thứ gì đó ngăn cản xuống.
Thứ đó là một đạo thánh quang, một đạo nở rộ trong đầu hắn - Thánh quang.
Thánh quang nở rộ, Thẩm Phong biết một ít chuyện.
Cái gì là Tinh Thần.
Cái gì là Tinh Linh.
Cùng với, sử dụng Tinh Linh như thế nào.
Thẩm Phong đều biết.
Thiên phú của Thần, năng lực của Thần, gen của Thần, Thẩm Phong đều biết hết.
Hắn còn biết thêm một ít chuyện.
Ví dụ như khi còn sống, tên gọi của Đại Vũ là Thần Quang Minh, thiên phú của nàng là quang minh, năng lực là quang minh, gen của nàng cũng là quang minh.
Nàng vì quang minh mà sống, quang minh bởi nàng mà sống!
Bây giờ, nàng vì hắn mà sống.
Thẩm Phong có quang minh, hắn trở thành người ngự thần.
Một tay cầm tay của thiếu nữ, một tay cầm quang minh, Thẩm Phong dùng quang minh đúc thành thần kiếm.
Hắn tin chắc, Quang Minh kiếm trảm phá bóng tối, chém giết tội ác, chém hết dơ bẩn trên thế gian!
Đầu tiên hắn muốn dùng kiếm chém chết tên huyết tộc dơ bẩn này!
--------------------------------
Chú thích:
(1) Thâm căn cố đế: Đã ăn rất sâu, ảnh hưởng rất nặng nên khó có thể thay đổi.
Nếu lúc này có nhận thức sâu sắc về các vấn đề triết lý, Thấm Phong đã từng không biết trời cao đất rộng suy tính qua, thậm chí viết ra một quyển truyện dài ngàn chương, đưa cho một nhà xuất bản nào đó. Kết quả nằm ngoài ý muốn, cuốn truyện kia không bị “đá chìm đáy biển” mà nó bị đá bay thẳng ra ngoài vũ trụ luôn.
Lúc viết cuốn truyện kia, Thẩm Phong vừa tròn hai mươi, đang lúc tuổi thanh xuân mạnh mẽ, nhưng không biết tại sao lại phải suy nghĩ về vấn đề nổ não như vậy, thậm chí còn làm một tác phẩm?
Chỉ vì ở trong xã hội này, Thẩm Phong đã chứng kiến quá nhiều mặt trái của xã hội.
Quá nhiều việc không biệt nổi thiện ác để cho Thẩm Phong năm hai mươi tuổi lâm vào mê mang.
Ví dụ như, quy tắc ngầm rốt cuộc nên tồn tại hay không?
Minh tinh phát ngôn hơi lỗi đã bị hàng nghìn cư dân mạng phun nước bọt, có phải đáng đời?
Sách lậu có đáng xấu hổ?
Khi gặp những vấn đề này cái nhìn thâm căn cố đế (1) trong suy nghĩ sẽ làm cho ta có những phân tích qua loa, người cảm tính sẽ cho quy tắc ngầm là tà ác, mắng chửi người là không đúng, sách lậu là đáng xấu hổ.
Nhưng người lý tính lại cho ra những kết luận ngược lại.
Quy tắc ngầm cũng là quy tắc, chẳng qua nó đặt ở dưới mặt bàn, bất kỳ quy tắc nào mà bị phá hư ắt sẽ mang tới hỗn loạn. Quy tắc ngầm ở đó, ngươi không thích thì không cần chạm vào, nhưng luôn có người cần nó.
Ngôi sao là nhân vật công chúng, là tấm gương của xã hội, bao nhiêu thanh thiếu niên vô tri trong sẽ bị bọn họ ảnh hưởng? Ngươi lại nhìn một chút những đứa trẻ bây giờ học những câu thành ngữ gì-- không tiền thì cạp đất mà ăn, bất tài thì mới phải cởi đồ,...? Sao sáng tai tiếng, tội thêm một bậc, vạn người chửi rủa!
Sách lậu đó là dành cho những người bình dân không có tiền mua sách bản quyền mà vẫn muốn tìm đọc nâng cao tri thức. Nếu như sách lậu diệt tuyệt, phương thức giải trí của những người nghèo cũng bị hạn chế bởi kim tiền, không thể thoải mái đọc tiểu thuyết, không thể thống khoái chơi trò chơi, cái gì cũng tiền, sống thế nào nữa? Sách lậu không nhục, chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi.
Thoạt nghe những lý luận này vô cùng có đạo lý, tương đối có đạo lý.
Nhưng về tình thì thế nào?
Cho dù là làm một nha hoàn không có lời thoại nhưng người khác vẫn phải biểu hiện được thần thái của nha hoàn. Mà ngươi, con mẹ nó một chút diễn kỹ cũng không có, quần cởi một cái, áo lột hai tấm, rên lên mấy tiếng là được đảm nhiệm vai chính? Thiên lý ở đâu? Công chính ở đâu? Đi con mẹ nó quy tắc ngầm!
Người không phải là thánh hiền, ai có thể không sai lầm? Ngay cả Khổng Tử cũng sẽ phạm sai lầm, tại sao ngôi sao lại không thể phạm sai lầm? Ngươi chẳng lẽ không cùng người yêu ở trong bóng tối làm những chuyện ngại ngùng? Tại sao những tiêng tư của ngôi sao trong mắt thế nhân bị coi là xấu, còn phải bị vạn người chửi rủa? Các ngươi nói là vì giáo dục đứa trẻ, nhưng các ngươi nhìn kỹ một chút những lời mắng chửi của mình, thô bỉ biết bao, ác độc biết bao, ngươi muốn cho ngươi đứa trẻ học những thứ này? Biết sai có thể sửa, làm thiện giúp đời -- chúc con em của các ngươi mãi mãi không học được.
Ngươi có biết bao nhiêu tiểu thuyết gia bởi vì sách lậu mà kinh tế túng quẫn, không thể không buông tha mơ ước của mình ư? Ngươi biết có bao nhiêu công ty game vì phần mềm crack mà phải đóng cửa? Ngươi không biết, bởi vì ngươi chỉ quan tâm đến mình, không để ý tới tác giả như thế nào. Tác phẩm của bọn họ, không phải nhổ ra là có, đó là hao hết tâm huyết, hao tổn sinh mạng, một chút lại một chút liều mạng làm ra, bọn họ hy sinh thời gian giải trí của mình, ngươi chơi được vui vẻ, nhưng ngay cả một phân tiền cũng không muốn trả cho tác giả. Sách lậu, thật đáng sợ!
Nghe xong những thứ này, ngươi có thay đổi thái độ và quan điểm của mình không?
Có lẽ là không, nhưng tin tưởng ta, còn có nhiều tình lý khác để phản biện chúng, càng có nhiều đạo lý để đánh sập chúng hơn, mà ngươi, sẽ giống như thuyền nhỏ trong gió bão, đung đưa trái phải, không phân biệt được phương hướng.
Loài người là động vật giỏi lý luận.
Bọn họ thường bởi vì lập trường mà thay đổi thái độ hay mặt mũi, dùng đạo lý lạnh như băng, hoặc dùng tình lý nóng bỏng, che đậy cái xấu, phô bày cái tốt.
Bọn họ đứng ở trong vùng màu xám, không trắng cũng không đen, bởi vì lập trường bất đồng, có thể đem đen nói thành trắng, đem trắng nói thành đen.
Cho nên, Thẩm Phong lâm vào mê man.
Loài người giỏi biện luận mà thay đổi, dùng đạo lý làm công cụ che đậy, là không tốt ư?
Thẩm Phong suy nghĩ rất lâu rồi đưa ra một kết luận đơn giản mà phức tạp.
Xấu xí là nhân tính chứ không phải là loại người.
Nhân tính là thứ gì đó xấu nhất trên đời, tham lam, sợ hãi, ích kỷ, dục vọng... Tất cả những gì xấu xa trên thế giới lẫn thành một đoàn, sau đó tạo thành nhân tính.
Nhưng loài người thì chưa chắc.
Loài người có thể tốt đẹp.
Những người biết tu dưỡng kia, bọn họ kiềm chế nhân tính, bọn họ cũng tham lam, cũng sợ hãi, cũng ích kỷ, cũng có dục vọng, nhưng bọn họ sẽ đem những con dã thú nhốt vào tù, bảo vệ thế giới sống của mình.
Ít nhất ở cô gái kia, thống khổ cùng hạnh phúc đan xen, Thẩm Phong xem ra, là tồn tại đẹp nhất trên đời.
Vì vậy khi nghe An Đức Lỗ Bá Tước ăn nói hàm hồ, cả vú lấp miệng em, Thẩm Phong cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhân tính mà An Đức Lỗ nói là cái xấu nhất của loài người.
Mấy người gọi là giáo hoàng, nữ hoàng kia đem tội ác trời không dung đất không tha thổi phồng lên làm như cao cao tại thượng lắm!
Chúng ta không giống nhau!
Thẩm Phong muốn mở miệng mắng to nhưng hắn bây giờ là một "Người câm", nếu như lúc này phát ra âm thanh, bại lộ giới tính thì e rằng sống không yên với tiểu thiên thần Đại Vũ, cho nên hắn chỉ có thể im miệng chế trụ sát khí.
Nhưng khi An Đức Lỗ nói một từ “phân chia” để cho tiểu thiên sứ Đại Vũ tan vỡ, rốt cuộc Thẩm Phong cũng không chịu đựng nổi, suốt cuộc đời này, chưa bao giờ hắn tức giận như vậy, tức giận đến mất lý trí, cơ hồ không để ý tới những thứ khác mà xông ra liều mạng.
Sở dĩ nói cơ hồ, bời vì Thẩm Phong chắc chắn sẽ làm vậy nhưng bị thứ gì đó ngăn cản xuống.
Thứ đó là một đạo thánh quang, một đạo nở rộ trong đầu hắn - Thánh quang.
Thánh quang nở rộ, Thẩm Phong biết một ít chuyện.
Cái gì là Tinh Thần.
Cái gì là Tinh Linh.
Cùng với, sử dụng Tinh Linh như thế nào.
Thẩm Phong đều biết.
Thiên phú của Thần, năng lực của Thần, gen của Thần, Thẩm Phong đều biết hết.
Hắn còn biết thêm một ít chuyện.
Ví dụ như khi còn sống, tên gọi của Đại Vũ là Thần Quang Minh, thiên phú của nàng là quang minh, năng lực là quang minh, gen của nàng cũng là quang minh.
Nàng vì quang minh mà sống, quang minh bởi nàng mà sống!
Bây giờ, nàng vì hắn mà sống.
Thẩm Phong có quang minh, hắn trở thành người ngự thần.
Một tay cầm tay của thiếu nữ, một tay cầm quang minh, Thẩm Phong dùng quang minh đúc thành thần kiếm.
Hắn tin chắc, Quang Minh kiếm trảm phá bóng tối, chém giết tội ác, chém hết dơ bẩn trên thế gian!
Đầu tiên hắn muốn dùng kiếm chém chết tên huyết tộc dơ bẩn này!
--------------------------------
Chú thích:
(1) Thâm căn cố đế: Đã ăn rất sâu, ảnh hưởng rất nặng nên khó có thể thay đổi.
Tác giả :
Lê Hoa Bạch Thạch