Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc
Chương 74: Nhạn Linh Đao phát thần uy
Ở một diễn biến khác, Nhạc Tựu bỏ ngoài tai tiếng la hét giết chóc chỗ thư phòng, hắn lùi về sau và vẫy tay:
“Các anh em, giết cho ta!”
“Giết!”
Các binh sĩ xung quanh Nhạc Tựu gầm thét ồn ào, giờ cao chiến đao lên và xông thẳng vào dãy nhà nằm ở phía đông sân sau, căn nhà xa hoa đằng kia chính là chỗ mẹ Viên Hoàn đang trú ngụ. Nhưng khi Nhạc Tựu bước qua cổng, hắn nhìn thấy hơn một trăm tên lính hộ vệ bày trận chờ đợi, đầu đội nón và mặc giáp sắt, đeo mặt nạ quỷ, phần miệng được dán hai chiếc răng nanh dài trông cực kì ghê rợn.
Giờ nói đến phần vũ khí, tay trái quân hộ vệ câm một tấm lá chắn vuông dạng mai rùa, Nhạn Linh đao giắt ngang bên hông, chưa hề có động thái chuẩn bị chém giết mà vẫn đứng nghiêm tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đám Nhạc Tựu. Sau lưng họ giắt chéo một ống tên, nỏ được giấu sau lưng, đó chính là nỏ Gia Cát, được Viên Hoàn mua bản vẽ rồi chế tạo, cấp cho quân đội chính quy.
*Nỏ Gia Cát: còn gọi là nỏ liên châu, xuất hiện sớm nhất trên thế giới trong thời Xuân Thu (khoảng thế kỷ 4 TCN), dài 1,5 đến 1,8 mét, mũi tên dài 80cm, có hộp tên phía trên và kéo căng dây bằng cần gạt gỗ, bắn được liên tiếp 15 mũi tên trong 10 giây, hơn xa nỏ thường ( 2 -10 mũi / phút) *
Quân hộ vệ sắp hàng chỉnh tề trước cửa lớn, sát khí phảng phất trong gió khiến đám lính phe Nhạc Tựu đang điên cuồng tràn vào phải giật mình hoảng sợ dừng chân lại.
Điển Vi cầm đôi thiết kích trong tay chỉ thẳng về phía trước:
“Quân hộ vệ, rút đao!”
“Rút đao!”
Nương theo tiếng quát lớn của những người lính hộ vệ, những thanh Nhạn Linh đao rút ra lấp lóe ánh kim loại lướt qua đôi mắt của Nhạc Tựu, màu chết chóc phủ đầy nơi gò má, thấm sâu vào lòng hắn.
Con mẹ nó! Sao nhánh quân đội này lại có sát khí lợi hại như thế, những người lính này…. Chắc chắn đã trải qua rất nhiều cuộc chiến khốc liệt!
Điển Vi ngửa mặt cười to ba tiếng, trấn an người bên trong:
“Ha ha! Xin phu nhân cứ yên tâm, chỉ cần có lão Điển ở đây, đám giặc cỏ rác rưởi này đừng hòng làm tổn thương đến ngài. Thiếu chủ đã nói, tướng không chỉ dũng mà phải có mưu, binh quý hồ tinh bất quý hồ đa. Loại lính nát bét như này quân hộ vệ chẳng thèm coi ra khỉ khô gì đâu!”
binh quý hồ tinh bất quý hồ đa: Câu này được sử dụng trong binh pháp của Tôn Tử: Muốn thắng trận không phải là nhờ có nhiều quân, mà phải có quân và tướng giỏi.
Nhạc Tựu nghe xong tức đến trào máu, hắn cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh, và mẹ nó phát hiện đúng như lời thằng cha này nói, ngoài hơn một trăm quân hộ vệ ra chẳng còn ma nào núp trong bóng tối nữa. Hắn căm hận nhìn Điển Vi rồi quát lớn:
“Đồ tặc tướng bần nông dám khinh ta! Các anh em, giết cho ta, chặt hết đầu chó đám giả thần giả quỷ này đi!”
Các binh sĩ lúc đầu cũng cảm thấy tổn thương, bên phe mình có gần một ngàn người đứng trong Viên phủ, còn hơn năm ngàn lính nữa đứng bên ngoài chờ tiếp viện, một nhúm quân ở đây mà đòi lật cả trời sao? Kết quả bọn hắn nắm chặt đao thép, cắn răng liên tục hô giết rồi xốc lại tinh thần, sau đó lao thẳng vào giữa đội hình quân hộ vệ.
Đối mặt với thế công như vũ bão, Điển Vi không chút nao núng, đứng vững gót chân nơi tiền tuyến, cầm đôi thiết kích xung phong đi đầu, đợi đến lúc loạn quân áp sát thì hạ lệnh:
“Chém!”
Nhạn Linh Đao giơ lên cao!
Ánh kim loại lấp lóe!
Động tác của hơn trăm binh sĩ đều theo nhịp, Nhạn Linh Đao xoay chuyển như điệu múa nghê thường, chém vào người những loạn quân lao lên đầu tiên, máu tươi tanh tưởi phun ra ướt cả mảnh sân.
“Chết!”
Quân hộ vệ lại quát to thêm một tiếng, thề tử thủ bảo vệ cho mẹ Viên Hoàn, sừng sững đứng đó như núi cao.
“Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra thế này?”
Nhạc Tựu trố mắt không thể tin nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt mình, đối phương chỉ là những người lính quèn mà lại chém ra một đao dũng mãnh như thế. Phải biết nếu ngươi muốn một đao chém đôi kẻ địch có mặc áo giáp không phải là điều dễ dàng, chắc chỉ có những hổ tướng lưu danh sử sách mới làm nổi.
Nhưng ngươi có tin được không, chỉ lèo tèo hơn trăm quân hộ vệ, mặc dù không chẻ mấy thằng lính dưới trướng hắn ra làm đôi, nhưng hắn rõ ràng thấy những thanh đao ma quái kia hoặc chém xuyên qua đầu, hoặc trực tiếp chém rụng cánh tay, lưỡi đao găm sâu đến nửa phần cơ thể, ruột gan rớt ra ngoài, làm hắn vừa buồn nôn vừa kinh hoàng.
Ting ting!
“Kí chủ làm Nhạc Tựu hoảng sợ, +588 điểm chấn động!”
“….”
Điển Vi múa đôi thiết kích trong tay, hiên ngang đứng đối mặt với Nhạc Tựu:
“Ê, tên giặc có gương mặt hơi ngu kia, chỉ cần có Điển Vi ở đây, ngươi dẫn quân đông gấp đôi cũng vô dụng. À, thiếu chủ có lệnh, không một ai sống sót, vì vậy đừng hòng bước ra khỏi nơi này, biết điều thì đến đánh vài hiệp với ta, bản tướng vui vẻ thì biết đâu sẽ cho người chết đặc sắc một chút, Ha ha!”
Trắn trợn xem thường!
Những người lính trong quân hộ vệ cũng ôm bụng cười chế giễu hắn!
Mẹ nó, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, ngươi là cái thá gì? Ta chỉ biết Lý Tồn Hiếu đại chiến Lữ Bố, Kỷ Linh chém chết Hoa Hùng, còn ngươi hả? Theo phe Viên Hoàn nhưng chả có tiếng tăm gì, một đội trưởng quân hộ vệ nho nhỏ mà cũng dám lớn tiếng trước mặt ông đây?
“Khốn kiếp! Giết! Giết cho ta! Ai đột phá lớp phòng thủ này, thưởng trăm thỏi vàng, phong chức quân hầu!”
Nhạc Tựu cất cao giọng quát lớn, dùng phần thưởng ra để khích lệ tinh thần chiến đấu của phe mình. Các binh sĩ nghe vậy mừng như được mùa, lòng tin phình to ra, lập tức cầm đao lên lao vào như thiêu thân!
Điển Vi thấy thế càng vui hơn trước, nghiêm túc hạ lệnh:
“Ha ha ha! Đến hay lắm! Anh em, cản lại!”
Hơn trăm binh sĩ lập tức nâng tay trái lên, tạo thành một lớp tường khiên dày đặc, lấy cứng chọi cứng mạnh mẽ cản bước loạn quân lại, tiếng kim loại va vào nhau chát chúa làm người xung quanh hơi choáng một chút vì khó chịu.
“Hàng đầu tiên, đẩy!”
Một tốp lính nghiêng khiên sang một bên, quơ Nhạn Linh đao chém tới trước, xuyên thủng áo giáp và cắm thẳng vào tim đối phương, chớp mắt đã có hơn hai mươi lính bên phe loạn quân ngã xuống. Điều làm họ sợ hãi là lưỡi đao còn nằm trong người đồng đội họ nhưng máu tươi đã chảy theo đường rãnh trên thân, tại khoảnh khắc quân hộ vệ rút đao ra, máu phun trào như suối!
Điển Vi giết đến trời long đất lở, một bên chỉ huy, một bên điên cuồng nhảy xồ tới hạ địch, càng lúc hắn càng đến gần Nhạc Tựu.
“Chém!”
“Chọc!”
“Chặt ngang!”
“Bổ dọc!”
“….”
Những thế cơ bản trong đao pháp được Điển Vi hướng dẫn một cách nhẹ nhàng, các binh sĩ làm theo rất bài bản, nhờ vậy sức sát thương của đội ngũ được nâng cao hơn, chưa một ai bên quân hộ vệ ngã xuống, còn phía Nhạc Tựu, hắn đã tổn thất hơn ba trăm lính!
Nhạc Tựu càng nhìn càng giận, hắn không ngừng phái binh mạnh mẽ đột phá, nhưng đối phương giống như một bức tường vững chải đứng lì ra đó, một ít lính may mắn chém trúng đối phương một đao, tuy nhiên phần áo giáp chỉ vang lên một tiếng ‘coong’, còn người ta vẫn đứng đó vung đao nhảy múa tiếp, còn đao trong tay hắn đã bị mẻ mất lưỡi!
Trên thực tế toàn bộ trang bị quân hộ vệ đang mặc đều được dùng loại sắt chất lượng cao, rèn giũa vài lần sau đó mới chế ra thành phẩm, độ cứng của nó rất cao, tất cả vũ khí thời Tam Quốc không đủ sức để đánh xuyên qua giáp.
Ting ting!
“Kí chủ làm Nhạc Tựu hoảng sợ, +888 điểm chấn động!”
“…..”
Cuộc chiến mới bắt đầu chưa được vài phút, phe loạn quân đã bắt đầu ‘loạn’ thật sự, sĩ khí suy giảm trầm trọng, chỉ có điều Nhạc Tựu vẫn chưa hạ lệnh lui quân nên bọn hắn miễn cưỡng duy trì đội hình cơ bản, cầm đao rụt rè chống lại thế công của quân hộ vệ.
Bây giờ bảo vệ được mạng sống là tốt rồi, khỏi phải mơ đến việc chém ngã tướng nhà người ta!
Điển Vi thấy tình cảnh này lập tức hạ lệnh:
“Quân hộ vệ! Áp sát!”
“Xông lên!”
Các binh sĩ quân hộ vệ quát to hưởng ứng, sải bước dài tung hoành giữa lòng kẻ địch, giết đến mức máu không kịp đọng trên nền sân, xác chết nằm la liệt dưới mặt đất. Cứ mỗi một bước tiến tới, quân hộ vệ sẽ chém một đao, đồng thời gầm lên một tiếng chấn động quỷ thần, phối hợp nhịp nhàng đi về phía trước, ép cho loạn quân rối như ong vỡ tổ!
Có đôi khi những khoảnh khắc bất ngờ sẽ làm nên lịch sử, chẳng biết một binh sĩ nào đó thuộc phe loạn quân đã mất hết tinh thần, bỗng nhiên hắn hét ầm lên:
“Chạy! Mọi người chạy đi!”
Chà, thằng này do tạo hóa phái tới à? Vừa hét lên một câu, toàn quân phút chốc quay đầu tháo chạy, xô ngã luôn cả đồng đội để bò ra khỏi cửa, kệ xác Nhạc Tựu tức đỏ mắt đứng đó gầm thét ổn định hàng ngũ.
“Con mẹ nó! Đám vô dụng phế vật này, tức chết ta rồi!”
Nhạc Tựu vừa kêu gào lính của mình bình tĩnh lại, vừa lập uy chém chết bảy tám kẻ đào tẩu, nhưng hắn ăn sung mặc sướng đã quen, khí thế khi ra trận ngày xưa đã bị mài mòn theo thời gian, chẳng so với Điển Vi hay quân hộ vệ lúc này nữa. Đám lính vẫn mặc kệ chạy ngang qua người hắn để bỏ trốn!
Điển Vi phất tay:
“Anh em lấy nỏ ra cho ta!”
Toàn thể tướng sĩ cất đao vào vỏ, lấy nỏ Gia Cát sau lưng ra lắp tên và nhắm vào hướng loạn quân đang chạy trối chết bắn liên tục!
Nhạc Tựu chết lặng người!
Thần thánh ơi! Phe bên kia còn có cả nỏ liên châu, vậy thì chơi bời gì nữa?
Ting ting!
“Kí chủ làm Nhạc Tựu hoảng sợ, +1000 điểm chấn động!”
“Các anh em, giết cho ta!”
“Giết!”
Các binh sĩ xung quanh Nhạc Tựu gầm thét ồn ào, giờ cao chiến đao lên và xông thẳng vào dãy nhà nằm ở phía đông sân sau, căn nhà xa hoa đằng kia chính là chỗ mẹ Viên Hoàn đang trú ngụ. Nhưng khi Nhạc Tựu bước qua cổng, hắn nhìn thấy hơn một trăm tên lính hộ vệ bày trận chờ đợi, đầu đội nón và mặc giáp sắt, đeo mặt nạ quỷ, phần miệng được dán hai chiếc răng nanh dài trông cực kì ghê rợn.
Giờ nói đến phần vũ khí, tay trái quân hộ vệ câm một tấm lá chắn vuông dạng mai rùa, Nhạn Linh đao giắt ngang bên hông, chưa hề có động thái chuẩn bị chém giết mà vẫn đứng nghiêm tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đám Nhạc Tựu. Sau lưng họ giắt chéo một ống tên, nỏ được giấu sau lưng, đó chính là nỏ Gia Cát, được Viên Hoàn mua bản vẽ rồi chế tạo, cấp cho quân đội chính quy.
*Nỏ Gia Cát: còn gọi là nỏ liên châu, xuất hiện sớm nhất trên thế giới trong thời Xuân Thu (khoảng thế kỷ 4 TCN), dài 1,5 đến 1,8 mét, mũi tên dài 80cm, có hộp tên phía trên và kéo căng dây bằng cần gạt gỗ, bắn được liên tiếp 15 mũi tên trong 10 giây, hơn xa nỏ thường ( 2 -10 mũi / phút) *
Quân hộ vệ sắp hàng chỉnh tề trước cửa lớn, sát khí phảng phất trong gió khiến đám lính phe Nhạc Tựu đang điên cuồng tràn vào phải giật mình hoảng sợ dừng chân lại.
Điển Vi cầm đôi thiết kích trong tay chỉ thẳng về phía trước:
“Quân hộ vệ, rút đao!”
“Rút đao!”
Nương theo tiếng quát lớn của những người lính hộ vệ, những thanh Nhạn Linh đao rút ra lấp lóe ánh kim loại lướt qua đôi mắt của Nhạc Tựu, màu chết chóc phủ đầy nơi gò má, thấm sâu vào lòng hắn.
Con mẹ nó! Sao nhánh quân đội này lại có sát khí lợi hại như thế, những người lính này…. Chắc chắn đã trải qua rất nhiều cuộc chiến khốc liệt!
Điển Vi ngửa mặt cười to ba tiếng, trấn an người bên trong:
“Ha ha! Xin phu nhân cứ yên tâm, chỉ cần có lão Điển ở đây, đám giặc cỏ rác rưởi này đừng hòng làm tổn thương đến ngài. Thiếu chủ đã nói, tướng không chỉ dũng mà phải có mưu, binh quý hồ tinh bất quý hồ đa. Loại lính nát bét như này quân hộ vệ chẳng thèm coi ra khỉ khô gì đâu!”
binh quý hồ tinh bất quý hồ đa: Câu này được sử dụng trong binh pháp của Tôn Tử: Muốn thắng trận không phải là nhờ có nhiều quân, mà phải có quân và tướng giỏi.
Nhạc Tựu nghe xong tức đến trào máu, hắn cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh, và mẹ nó phát hiện đúng như lời thằng cha này nói, ngoài hơn một trăm quân hộ vệ ra chẳng còn ma nào núp trong bóng tối nữa. Hắn căm hận nhìn Điển Vi rồi quát lớn:
“Đồ tặc tướng bần nông dám khinh ta! Các anh em, giết cho ta, chặt hết đầu chó đám giả thần giả quỷ này đi!”
Các binh sĩ lúc đầu cũng cảm thấy tổn thương, bên phe mình có gần một ngàn người đứng trong Viên phủ, còn hơn năm ngàn lính nữa đứng bên ngoài chờ tiếp viện, một nhúm quân ở đây mà đòi lật cả trời sao? Kết quả bọn hắn nắm chặt đao thép, cắn răng liên tục hô giết rồi xốc lại tinh thần, sau đó lao thẳng vào giữa đội hình quân hộ vệ.
Đối mặt với thế công như vũ bão, Điển Vi không chút nao núng, đứng vững gót chân nơi tiền tuyến, cầm đôi thiết kích xung phong đi đầu, đợi đến lúc loạn quân áp sát thì hạ lệnh:
“Chém!”
Nhạn Linh Đao giơ lên cao!
Ánh kim loại lấp lóe!
Động tác của hơn trăm binh sĩ đều theo nhịp, Nhạn Linh Đao xoay chuyển như điệu múa nghê thường, chém vào người những loạn quân lao lên đầu tiên, máu tươi tanh tưởi phun ra ướt cả mảnh sân.
“Chết!”
Quân hộ vệ lại quát to thêm một tiếng, thề tử thủ bảo vệ cho mẹ Viên Hoàn, sừng sững đứng đó như núi cao.
“Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra thế này?”
Nhạc Tựu trố mắt không thể tin nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt mình, đối phương chỉ là những người lính quèn mà lại chém ra một đao dũng mãnh như thế. Phải biết nếu ngươi muốn một đao chém đôi kẻ địch có mặc áo giáp không phải là điều dễ dàng, chắc chỉ có những hổ tướng lưu danh sử sách mới làm nổi.
Nhưng ngươi có tin được không, chỉ lèo tèo hơn trăm quân hộ vệ, mặc dù không chẻ mấy thằng lính dưới trướng hắn ra làm đôi, nhưng hắn rõ ràng thấy những thanh đao ma quái kia hoặc chém xuyên qua đầu, hoặc trực tiếp chém rụng cánh tay, lưỡi đao găm sâu đến nửa phần cơ thể, ruột gan rớt ra ngoài, làm hắn vừa buồn nôn vừa kinh hoàng.
Ting ting!
“Kí chủ làm Nhạc Tựu hoảng sợ, +588 điểm chấn động!”
“….”
Điển Vi múa đôi thiết kích trong tay, hiên ngang đứng đối mặt với Nhạc Tựu:
“Ê, tên giặc có gương mặt hơi ngu kia, chỉ cần có Điển Vi ở đây, ngươi dẫn quân đông gấp đôi cũng vô dụng. À, thiếu chủ có lệnh, không một ai sống sót, vì vậy đừng hòng bước ra khỏi nơi này, biết điều thì đến đánh vài hiệp với ta, bản tướng vui vẻ thì biết đâu sẽ cho người chết đặc sắc một chút, Ha ha!”
Trắn trợn xem thường!
Những người lính trong quân hộ vệ cũng ôm bụng cười chế giễu hắn!
Mẹ nó, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, ngươi là cái thá gì? Ta chỉ biết Lý Tồn Hiếu đại chiến Lữ Bố, Kỷ Linh chém chết Hoa Hùng, còn ngươi hả? Theo phe Viên Hoàn nhưng chả có tiếng tăm gì, một đội trưởng quân hộ vệ nho nhỏ mà cũng dám lớn tiếng trước mặt ông đây?
“Khốn kiếp! Giết! Giết cho ta! Ai đột phá lớp phòng thủ này, thưởng trăm thỏi vàng, phong chức quân hầu!”
Nhạc Tựu cất cao giọng quát lớn, dùng phần thưởng ra để khích lệ tinh thần chiến đấu của phe mình. Các binh sĩ nghe vậy mừng như được mùa, lòng tin phình to ra, lập tức cầm đao lên lao vào như thiêu thân!
Điển Vi thấy thế càng vui hơn trước, nghiêm túc hạ lệnh:
“Ha ha ha! Đến hay lắm! Anh em, cản lại!”
Hơn trăm binh sĩ lập tức nâng tay trái lên, tạo thành một lớp tường khiên dày đặc, lấy cứng chọi cứng mạnh mẽ cản bước loạn quân lại, tiếng kim loại va vào nhau chát chúa làm người xung quanh hơi choáng một chút vì khó chịu.
“Hàng đầu tiên, đẩy!”
Một tốp lính nghiêng khiên sang một bên, quơ Nhạn Linh đao chém tới trước, xuyên thủng áo giáp và cắm thẳng vào tim đối phương, chớp mắt đã có hơn hai mươi lính bên phe loạn quân ngã xuống. Điều làm họ sợ hãi là lưỡi đao còn nằm trong người đồng đội họ nhưng máu tươi đã chảy theo đường rãnh trên thân, tại khoảnh khắc quân hộ vệ rút đao ra, máu phun trào như suối!
Điển Vi giết đến trời long đất lở, một bên chỉ huy, một bên điên cuồng nhảy xồ tới hạ địch, càng lúc hắn càng đến gần Nhạc Tựu.
“Chém!”
“Chọc!”
“Chặt ngang!”
“Bổ dọc!”
“….”
Những thế cơ bản trong đao pháp được Điển Vi hướng dẫn một cách nhẹ nhàng, các binh sĩ làm theo rất bài bản, nhờ vậy sức sát thương của đội ngũ được nâng cao hơn, chưa một ai bên quân hộ vệ ngã xuống, còn phía Nhạc Tựu, hắn đã tổn thất hơn ba trăm lính!
Nhạc Tựu càng nhìn càng giận, hắn không ngừng phái binh mạnh mẽ đột phá, nhưng đối phương giống như một bức tường vững chải đứng lì ra đó, một ít lính may mắn chém trúng đối phương một đao, tuy nhiên phần áo giáp chỉ vang lên một tiếng ‘coong’, còn người ta vẫn đứng đó vung đao nhảy múa tiếp, còn đao trong tay hắn đã bị mẻ mất lưỡi!
Trên thực tế toàn bộ trang bị quân hộ vệ đang mặc đều được dùng loại sắt chất lượng cao, rèn giũa vài lần sau đó mới chế ra thành phẩm, độ cứng của nó rất cao, tất cả vũ khí thời Tam Quốc không đủ sức để đánh xuyên qua giáp.
Ting ting!
“Kí chủ làm Nhạc Tựu hoảng sợ, +888 điểm chấn động!”
“…..”
Cuộc chiến mới bắt đầu chưa được vài phút, phe loạn quân đã bắt đầu ‘loạn’ thật sự, sĩ khí suy giảm trầm trọng, chỉ có điều Nhạc Tựu vẫn chưa hạ lệnh lui quân nên bọn hắn miễn cưỡng duy trì đội hình cơ bản, cầm đao rụt rè chống lại thế công của quân hộ vệ.
Bây giờ bảo vệ được mạng sống là tốt rồi, khỏi phải mơ đến việc chém ngã tướng nhà người ta!
Điển Vi thấy tình cảnh này lập tức hạ lệnh:
“Quân hộ vệ! Áp sát!”
“Xông lên!”
Các binh sĩ quân hộ vệ quát to hưởng ứng, sải bước dài tung hoành giữa lòng kẻ địch, giết đến mức máu không kịp đọng trên nền sân, xác chết nằm la liệt dưới mặt đất. Cứ mỗi một bước tiến tới, quân hộ vệ sẽ chém một đao, đồng thời gầm lên một tiếng chấn động quỷ thần, phối hợp nhịp nhàng đi về phía trước, ép cho loạn quân rối như ong vỡ tổ!
Có đôi khi những khoảnh khắc bất ngờ sẽ làm nên lịch sử, chẳng biết một binh sĩ nào đó thuộc phe loạn quân đã mất hết tinh thần, bỗng nhiên hắn hét ầm lên:
“Chạy! Mọi người chạy đi!”
Chà, thằng này do tạo hóa phái tới à? Vừa hét lên một câu, toàn quân phút chốc quay đầu tháo chạy, xô ngã luôn cả đồng đội để bò ra khỏi cửa, kệ xác Nhạc Tựu tức đỏ mắt đứng đó gầm thét ổn định hàng ngũ.
“Con mẹ nó! Đám vô dụng phế vật này, tức chết ta rồi!”
Nhạc Tựu vừa kêu gào lính của mình bình tĩnh lại, vừa lập uy chém chết bảy tám kẻ đào tẩu, nhưng hắn ăn sung mặc sướng đã quen, khí thế khi ra trận ngày xưa đã bị mài mòn theo thời gian, chẳng so với Điển Vi hay quân hộ vệ lúc này nữa. Đám lính vẫn mặc kệ chạy ngang qua người hắn để bỏ trốn!
Điển Vi phất tay:
“Anh em lấy nỏ ra cho ta!”
Toàn thể tướng sĩ cất đao vào vỏ, lấy nỏ Gia Cát sau lưng ra lắp tên và nhắm vào hướng loạn quân đang chạy trối chết bắn liên tục!
Nhạc Tựu chết lặng người!
Thần thánh ơi! Phe bên kia còn có cả nỏ liên châu, vậy thì chơi bời gì nữa?
Ting ting!
“Kí chủ làm Nhạc Tựu hoảng sợ, +1000 điểm chấn động!”
Tác giả :
Khúc Kính Tiểu Lộ