Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 87: Diệt Vong Thời Mạt Thế 6
Buổi tối, màn đêm bao phủ tất cả. Những ánh sao sáng ngời chiếu xuống. Trong phòng của cô, tiểu Bát Đản đang ngủ trên sô pha ngon lành. Khóe mi vẫn còn đọng lại hơi nước, tiểu Huyết đưa đuôi choàng qua ôm lấy nó. Cái đầu nhỏ tựa vào bụng tiểu Bát Đản, tiểu Bát Đản thức giấc nhìn thấy liền dùng chân đạp tiểu Huyết ra
" Cút! Ai cho ngươi đụng vào gia gia "
Tiểu Huyết tức giận nhưng vẫn nén xuống, nói
" Là con trai mà giận dỗi còn hơn đàn bà "
" Kệ ta! Cút đi, cấm chạm vào ta "
Tiểu Bát Đản đứng dậy muốn đi qua giường của cô, nhưng bị cái đuôi tiểu Huyết quấn lại vật trở về. Tiểu Huyết quấn chặt lấy thân hình đầy lông mềm mịn của tiểu Bát Đản, cái đầu nhỏ tựa vào người nó
" Cho ta ôm "
" Không! Ai cho ngươi ôm, đi mà ôm tiểu Hắc. Ta muốn ngủ với ký chủ "
Tiểu Bát Đản vùng vẫy muốn thoát ra nhưng tiểu Huyết càng siết chặt hơn, cái lưỡi lè ra.
" Yên đi! Ngươi muốn chủ nhân tỉnh giấc à? "
Tiểu Bát Đản nghe vậy liền nằm yên, tiểu Huyết thỏa mãn nằm trên người nó. Tiểu Bát Đản đưa tay nhỏ đánh vào đầu tiểu Huyết, chán ghét nói
" Cút ra! Ngươi là con trai mà suốt ngày ôm ôm ấp ấp. Ta là để hồ ly mĩ nhân ôm, không cho rắn thúi xấu xí như ngươi ôm "
Tiểu Huyết bị đau liền tức giận, quấn lấy tiểu Bát Đản nói
" Ngủ đi! Sau này đợi ngươi kiếm được con hồ ly cái đi rồi tính "
" Có con rắn thúi như ngươi trên người thì sao có mĩ hồ nào dám lại gần ta "
Tiểu Bát Đản tức giận nói, tiểu Huyết tựa đầu nhỏ vào người tiểu Bát Đản
" Vậy thì để ta ôm ngươi được rồi "
" Ngươi cút xuống "
..........
" Hai ngươi có để cho chủ nhân ngủ không vậy? "
Tiểu Hắc nhìn đến nói, đôi mắt xám tro ánh lên tức giận. Tiểu Bát Đản đành nằm im cho tiểu Huyết quấn lấy. Cả hai chìm vào giấc ngủ...
*******
Còn về phía cô, cô đang chìm vào giấc ngủ sâu. Mọi thứ xung quanh toàn là màu đen, từ không trung xuất hiện ánh sáng đầy mạnh mẽ. Hào quang bao phủ, quả cầu đó lơ lửng giữa không trung. Lại thêm một quả cầu nữa xuất hiện, quả cầu có màu đen. Cũng có tà khí cường đại tỏa ra, cả hai cùng phát ra ánh sáng đối lập
Cô đứng đó kinh ngạc, từ hai quả cầu vang lên tiếng nói như có như không
" HÃY TÌM THẤY CHÚNG TA... "
Lập tức quả cầu màu đen xuyên qua người cô như muốn đi vào trong, cô ngã xuống. Bên tai vang lên tiếng kêu
" Chủ nhân... chủ nhân "
Cô choàng tỉnh, ngồi dậy nhìn tiểu Hắc đang lo lắng. Cô nhìn vào khoảng không vô định, đứng lên rót một ly nước bước đến cửa sổ. Tiểu Hắc bay đến thả cái áo khoác lên người cô. Lo lắng
" Chủ nhân sao vậy? Ta thấy người hình như gặp ác mộng "
Cô nhìn qua Tiểu Bát Đản đang ngủ say cùng tiểu Huyết, nhìn ra bên ngoài. Ánh sáng bình minh đang lên, mỉm cười nhẹ.
" Không có gì "
Tiểu Hắc không hỏi nữa, đậu trên vai cô cùng ngắm bình minh. Cô đặt ly nước xuống, đi vào phòng tắm
" Hôm nay người ta sẽ giao đồ đến sao? "
" Vâng "
" Được! Chuẩn bị một chút "
_________________
Bây giờ là 6h sáng, những chiếc xe tải liên tục chạy đến nhà cô. Tiểu Bát Đản bên cạnh nói
" Ký chủ! Nhiều đồ như vậy. Người định bỏ hết vào không gian ngay lập tức sao? Sẽ bị nghi ngờ đó "
" Ta biết! Nên nhờ ngươi tẩy não bọn họ. Làm được không? "
Cô lạnh nhạt hỏi, nhìn hơn 20 chiếc xe tải đang xếp hàng dài. Tiểu Bát Đản nói
" Ta không biết tẩy não "
" Chủ nhân! Ta biết "
Tiểu Hắc bay đến nói, cô gật nhẹ đầu
" Vậy thì ngươi làm "
Cô bước đến từng xe tải, đưa tay đang đeo nhẫn Vô Hạn ra. Lập tức đồ bên trong bị nhẫn hút vào. Cứ thế cô đi từng chiếc xe làm điều tương tự, tiểu Hắc thì bay đến tẩy não những người khác
Khoảng 30' sau rốt cuộc cũng xong, cô đứng nhìn những chiếc xe tải chạy đi. Lời nói lạnh nhạt
" Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết, hai ngươi vào không gian sấp xếp một chút "
" Hả? Ký chủ, ta không muốn cùng con rắn này. Ta muốn làm cùng tiểu Hắc Hắc "
Tiểu Huyết đang quấn lấy người tiểu Bát Đản, nghe thấy liền tức giận
" Có ý gì hả hồ ly mập "
" Ngươi biết rõ còn hỏi "
Cô nhìn qua, ánh mắt sắc lạnh. Hai vật nhỏ lập tức biến mất, tiểu Hắc nhìn cô hỏi
" Chủ nhân! Tiếp theo làm gì? "
Cô rơi vào suy tư, bỗng điện thoại cô reo lên. Là số của Diệp Cơ
" Alo "
" Dao Sương! Sắp tới chị mình tổ chức sinh nhật. Cậu đi cùng tớ nha "
" Sinh nhật? "
" Phải! Cậu đi cùng tớ chứ? Tớ có mời cả Âu Nghi nữa. Chị tớ nói cho phép, còn có cả Tử Ân học trưởng "
Cô nghe thấy liền nhướn mài, nhếch môi
" Được "
" Vậy thì tốt quá, tối nay 20h. Bái bai "
Tiếng nói Diệp Cơ vui vẻ rồi tắt máy, cô nhìn đến bầu trời trong xanh. Tiểu Hắc nhìn cô
" Chủ nhân có đi không? "
" Ha! Nữ9 lại chu đáo như vậy. Xem ra không có gì tốt đẹp. Tại sao lại không đi? "
Nụ cười cô vươn lên môi, tiểu Hắc biết cô đang rất hứng thú cũng không nói gì nữa...
________________
Buổi tối 19h55'
Nơi Diệp Đình Lan tổ chức sinh nhật là một nhà hàng có khách sạn rất nguy nga, không cần phải nghĩ cũng biết là do Phong Dương Chu Vũ đứng sau sắp xếp. Cô hôm nay cũng rất giản dị, không quá xinh đẹp cũng không quá nổi bật. Diệp Cơ và Âu Nghi đến bên cạnh cô
" Dao Sương! Cậu mau lại đây đi "
Âu Nghi kéo cô đến một bàn ngồi xuống, đưa cho cô một dĩa bánh kem dâu.
" Ăn đi! Ngon lắm "
Cô nghe theo mút ăn thử, liền cười nhẹ nói
" Ừ! Rất ngon "
Diệp Cơ nghe thấy cũng vui tươi nói
" Lần đầu tớ được đến nơi sang trọng thế này "
" Sao? Chị cậu không cho cậu đi đâu à? Rõ ràng là được yêu chiều như vầy mà... "
Âu Nghi kinh ngạc hỏi, Diệp Cơ liền ấp úng nói
" Không phải! Chỉ là tớ không muốn đi. Làm cản trở chị tớ đi hẹn hò "
Âu Nghi nhìn thấy ánh mắt Diệp Cơ hiện lên nỗi buồn, liền không nói nữa. Cô cười nhẹ nhìn xung quanh, Tử Ân bước lại gần. Hôm nay hắn vẫn rất bình thường. Chiếc áo thun dài kẻ sọc, quần jean mài rách. Dung nhan tuấn mĩ lạnh lùng, hút hồn bao nhiêu thiếu nữ. Kể cả Âu Nghi và Diệp Cơ cũng phải đỏ mặt. Âu Nghi hào hứng nói
" Thật vui khi có một học trưởng yêu nghiệt như thế này "
Tử Ân nhìn qua cô, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như vậy. Bỗng ánh đèn tắt hết, trên khán đài Đình Lan đứng đó xinh đẹp. Mái tóc dài đen mượt mà được tết lại. Đôi mắt xanh lá nhạt đưa tình linh động. Mũi cao. Hàng mài cong, môi đỏ mọng mỉm cười. Làn da mịn màng... Hôm nay Đình Lan diện một chiếc váy dài hai dây màu trắng, để lộ vòng ngực căn tròn. Những viên đá đính trên váy tỏa sáng lấp lánh. Mị lực phát ra kinh người, khiến tất cả mọi người say đắm thèm thuồng. Kể cả nữ cũng phải ngẩn ngơ, giọng nói ngọt ngào vang lên
" Xin chào tất cả mọi người, hôm nay là sinh nhật của Đình Lan tôi. Mong mọi người có thể chơi vui vẻ "
Lời nói của Đình Lan khiến tất cả vỗ tay như sấm nổ, bỗng từ ngoài một nam nhân sang trọng bước vào. Bộ âu phục đen lịch lãm, dung nhan anh tuấn tiêu sái. Trên tay là bó hoa hồng...
Diệp Cơ khi thấy Chu Vũ liền đỏ mặt, nhìn Chu Vũ đi đến phía Đình Lan. Hắn đưa bó hoa ra tặng cho cô ta, Đình Lan cười nhạt nhận lấy.
" Cảm ơn Phong thiếu "
Cô nhìn đến nhếch môi, tiểu Hắc khinh bỉ nói
" Giả đò "
Buổi tiệc được bắt đầu, Âu Nghi cùng Diệp Cơ đi khắp nơi ăn uống. Tử Ân nhàm chán ngồi xuống ghế, cô nhìn quanh không thấy Đình Lan đâu. Tiểu Hắc thấy vậy liền kiếm giúp cô
" Chủ nhân! Nữ9 đang ở nhà vệ sinh... và có một nam nhân đi vào... "
Cô nghe xong cảm thấy hứng thú
' Là nam9? '
" Không phải "
Cô nghe vậy liền đứng lên, nhìn qua Tử Ân nói
" Tôi đi vệ sinh "
Cô xoay người bước đi, dọc theo dãy hành lang cô đi tới nhà vệ sinh. Dùng bùa ẩn đi hơi thở để cho nữ9 không phát hiện. Vừa bước đến ngoài cửa cô đã thấy nhà vệ sinh bị ẩn đi, liền dùng bùa phá vỡ nó. Cô bước đến gần đã nghe thấy tiếng rên rỉ
" A~... ưm... "
Nhìn vào trong cô thấy Đình Lan đang ngã người về phía bồn rửa tay, chiếc váy dài bị vén lên tới eo để lộ bờ mông trắng mịn. Chiếc quần nhỏ đã bị kéo xuống giữa đùi, một tên nam nhân cho côn th*t vào trong luân động, tiểu Hắc nhìn thấy mà giật nãy mình. Lập tức né đi không nhìn nữa
Người nam nhân đó ra ra vào vào khiến Đình Lan sung sướng rên rỉ
" Ah~... nhẹ thôi... aaaa~ "
Cô nhếch môi đưa tay đẩy gọng kính, cầm lấy điện thoại đưa vào quay. Còn mình thì nhìn ra ngoài, tiểu Hắc bên cạnh cô nói
" Chủ nhân! Ta thấy không được khỏe "
" Ráng xíu đi "
Từ bên trong vẫn phát ra tiếng rên rỉ, tiếng nhóp nhép phát ra dâm mĩ
" Hộc... Đ...Đình Lan... em... em thật tuyệt "
" A~... sâu... sâu nữa đi... ưm~... sướng quá... "
Tiểu Hắc càng rùng mình hơn, cô nâng nhẹ gọng kính. Ánh sáng lạnh phát ra, nụ cười vươn lên. Tiểu Hắc bỗng dưng nói
" Chủ nhân! Đây là cách tu luyện của nữ9? "
" Phải! Hút linh khí của đám nam nhân đó bằng cách làm tình "
" Dơ bẩn "
Cô thấy đã đủ liền tắt điện thoại, dùng bùa ẩn lại nhà vệ sinh. Sau đó rời khỏi, cô dọc bước trên dãy hành lang, nhìn đoạn video và những tấm ảnh chụp được. Bỗng nhiên cô va vào ai đó
Rầm!
Cô ngã xuống, điện thoại cũng văng ra. Ngước lên nhìn liền thấy Phong Dương Chu Vũ, nâng nhẹ mắt kính nói
" Xin lỗi "
Tiếng rên rỉ phát ra từ điện thoại cô, cô lập tức nhặt lại tắt đi. Sau đó lướt qua hắn, cô có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ phía sau. Nụ cười vươn lên, tiểu Hắc bên cạnh nói
" Hắn đã nhận ra tiếng rên rỉ và lời nói kia là của nữ9 "
" Ha "
Cô nhếch môi cười lạnh, trở về lại sảnh điện. Cô nhìn thấy Diệp Cơ và Âu Nghi đang bị Di Anh kiếm chuyện. Cô bước tới phía Tử Ân, đưa điện thoại cho hắn
" Giữ dùm "
Tử Ân nhìn đến màn hình vẫn đang sáng, trong đó là hình ảnh của Đình Lan mà cô chụp được. Tử Ân nheo mài tắt đi, nhìn cô đang bước đến phía Di Anh
" Chuyện gì vậy? "
Di Anh thấy cô liền lùi lại một bước, Âu Nghi mỉm cười nói
" Không có gì! Chỉ là đang được sư tỷ chỉ giáo mà thôi "
Diệp Cơ lo lắng nói
" Âu Nghi! Thôi đừng nói nữa "
Di Anh nhìn đến tức giận, nhếch môi khinh bỉ Diệp Cơ
" Không cần giả vờ ngoan ngoãn. Tao biết mày yêu thích Phong Dương thiếu "
Diệp Cơ kinh hãi
" Cậu nói gì vậy? "
" Nói gì? Mày phải biết chứ, mày yêu thích Phong Dương thiếu. Nên ghen ghét chị mình, phải không? "
" Không có... tớ không có... "
Diệp Cơ nước mắt lưng tròng lắc đầu, Di Anh khinh bỉ nói
" Không có? Vậy mày có dám nói là mày không hề có tư tưởng với Phong thiếu hay không? "
"... Tớ... "
Diệp Cơ nước mắt chảy dài, không nói nên lời. Âu Nghi nhìn thấy liền tức giận
" Thôi đi! Cậu không có quyền phán xét người khác "
Cô bước lên nhếch môi nhìn Di Anh, xoay qua lau nước mắt cho Diệp Cơ nói
" Diệp Cơ cho dù có thích Phong Dương thiếu thì sao? Bất quả còn tốt đẹp hơn chị của cô ấy. Bên ngoài thì tỏa ra xinh đẹp hiền dịu, sau lưng lại giở trò dơ bẩn kinh tởm. Cả rác cũng không bằng, tôi thấy Diệp Cơ thích Phong Dương thiếu chính là một ánh hào quang đang chiếu rọi sự dơ bẩn đang bám lấy hắn nha~ "
Di Anh đỏ mắt tức giận trước lời nói của cô
" Mày nói cái gì? "
" Có chuyện gì thế? "
" Cút! Ai cho ngươi đụng vào gia gia "
Tiểu Huyết tức giận nhưng vẫn nén xuống, nói
" Là con trai mà giận dỗi còn hơn đàn bà "
" Kệ ta! Cút đi, cấm chạm vào ta "
Tiểu Bát Đản đứng dậy muốn đi qua giường của cô, nhưng bị cái đuôi tiểu Huyết quấn lại vật trở về. Tiểu Huyết quấn chặt lấy thân hình đầy lông mềm mịn của tiểu Bát Đản, cái đầu nhỏ tựa vào người nó
" Cho ta ôm "
" Không! Ai cho ngươi ôm, đi mà ôm tiểu Hắc. Ta muốn ngủ với ký chủ "
Tiểu Bát Đản vùng vẫy muốn thoát ra nhưng tiểu Huyết càng siết chặt hơn, cái lưỡi lè ra.
" Yên đi! Ngươi muốn chủ nhân tỉnh giấc à? "
Tiểu Bát Đản nghe vậy liền nằm yên, tiểu Huyết thỏa mãn nằm trên người nó. Tiểu Bát Đản đưa tay nhỏ đánh vào đầu tiểu Huyết, chán ghét nói
" Cút ra! Ngươi là con trai mà suốt ngày ôm ôm ấp ấp. Ta là để hồ ly mĩ nhân ôm, không cho rắn thúi xấu xí như ngươi ôm "
Tiểu Huyết bị đau liền tức giận, quấn lấy tiểu Bát Đản nói
" Ngủ đi! Sau này đợi ngươi kiếm được con hồ ly cái đi rồi tính "
" Có con rắn thúi như ngươi trên người thì sao có mĩ hồ nào dám lại gần ta "
Tiểu Bát Đản tức giận nói, tiểu Huyết tựa đầu nhỏ vào người tiểu Bát Đản
" Vậy thì để ta ôm ngươi được rồi "
" Ngươi cút xuống "
..........
" Hai ngươi có để cho chủ nhân ngủ không vậy? "
Tiểu Hắc nhìn đến nói, đôi mắt xám tro ánh lên tức giận. Tiểu Bát Đản đành nằm im cho tiểu Huyết quấn lấy. Cả hai chìm vào giấc ngủ...
*******
Còn về phía cô, cô đang chìm vào giấc ngủ sâu. Mọi thứ xung quanh toàn là màu đen, từ không trung xuất hiện ánh sáng đầy mạnh mẽ. Hào quang bao phủ, quả cầu đó lơ lửng giữa không trung. Lại thêm một quả cầu nữa xuất hiện, quả cầu có màu đen. Cũng có tà khí cường đại tỏa ra, cả hai cùng phát ra ánh sáng đối lập
Cô đứng đó kinh ngạc, từ hai quả cầu vang lên tiếng nói như có như không
" HÃY TÌM THẤY CHÚNG TA... "
Lập tức quả cầu màu đen xuyên qua người cô như muốn đi vào trong, cô ngã xuống. Bên tai vang lên tiếng kêu
" Chủ nhân... chủ nhân "
Cô choàng tỉnh, ngồi dậy nhìn tiểu Hắc đang lo lắng. Cô nhìn vào khoảng không vô định, đứng lên rót một ly nước bước đến cửa sổ. Tiểu Hắc bay đến thả cái áo khoác lên người cô. Lo lắng
" Chủ nhân sao vậy? Ta thấy người hình như gặp ác mộng "
Cô nhìn qua Tiểu Bát Đản đang ngủ say cùng tiểu Huyết, nhìn ra bên ngoài. Ánh sáng bình minh đang lên, mỉm cười nhẹ.
" Không có gì "
Tiểu Hắc không hỏi nữa, đậu trên vai cô cùng ngắm bình minh. Cô đặt ly nước xuống, đi vào phòng tắm
" Hôm nay người ta sẽ giao đồ đến sao? "
" Vâng "
" Được! Chuẩn bị một chút "
_________________
Bây giờ là 6h sáng, những chiếc xe tải liên tục chạy đến nhà cô. Tiểu Bát Đản bên cạnh nói
" Ký chủ! Nhiều đồ như vậy. Người định bỏ hết vào không gian ngay lập tức sao? Sẽ bị nghi ngờ đó "
" Ta biết! Nên nhờ ngươi tẩy não bọn họ. Làm được không? "
Cô lạnh nhạt hỏi, nhìn hơn 20 chiếc xe tải đang xếp hàng dài. Tiểu Bát Đản nói
" Ta không biết tẩy não "
" Chủ nhân! Ta biết "
Tiểu Hắc bay đến nói, cô gật nhẹ đầu
" Vậy thì ngươi làm "
Cô bước đến từng xe tải, đưa tay đang đeo nhẫn Vô Hạn ra. Lập tức đồ bên trong bị nhẫn hút vào. Cứ thế cô đi từng chiếc xe làm điều tương tự, tiểu Hắc thì bay đến tẩy não những người khác
Khoảng 30' sau rốt cuộc cũng xong, cô đứng nhìn những chiếc xe tải chạy đi. Lời nói lạnh nhạt
" Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết, hai ngươi vào không gian sấp xếp một chút "
" Hả? Ký chủ, ta không muốn cùng con rắn này. Ta muốn làm cùng tiểu Hắc Hắc "
Tiểu Huyết đang quấn lấy người tiểu Bát Đản, nghe thấy liền tức giận
" Có ý gì hả hồ ly mập "
" Ngươi biết rõ còn hỏi "
Cô nhìn qua, ánh mắt sắc lạnh. Hai vật nhỏ lập tức biến mất, tiểu Hắc nhìn cô hỏi
" Chủ nhân! Tiếp theo làm gì? "
Cô rơi vào suy tư, bỗng điện thoại cô reo lên. Là số của Diệp Cơ
" Alo "
" Dao Sương! Sắp tới chị mình tổ chức sinh nhật. Cậu đi cùng tớ nha "
" Sinh nhật? "
" Phải! Cậu đi cùng tớ chứ? Tớ có mời cả Âu Nghi nữa. Chị tớ nói cho phép, còn có cả Tử Ân học trưởng "
Cô nghe thấy liền nhướn mài, nhếch môi
" Được "
" Vậy thì tốt quá, tối nay 20h. Bái bai "
Tiếng nói Diệp Cơ vui vẻ rồi tắt máy, cô nhìn đến bầu trời trong xanh. Tiểu Hắc nhìn cô
" Chủ nhân có đi không? "
" Ha! Nữ9 lại chu đáo như vậy. Xem ra không có gì tốt đẹp. Tại sao lại không đi? "
Nụ cười cô vươn lên môi, tiểu Hắc biết cô đang rất hứng thú cũng không nói gì nữa...
________________
Buổi tối 19h55'
Nơi Diệp Đình Lan tổ chức sinh nhật là một nhà hàng có khách sạn rất nguy nga, không cần phải nghĩ cũng biết là do Phong Dương Chu Vũ đứng sau sắp xếp. Cô hôm nay cũng rất giản dị, không quá xinh đẹp cũng không quá nổi bật. Diệp Cơ và Âu Nghi đến bên cạnh cô
" Dao Sương! Cậu mau lại đây đi "
Âu Nghi kéo cô đến một bàn ngồi xuống, đưa cho cô một dĩa bánh kem dâu.
" Ăn đi! Ngon lắm "
Cô nghe theo mút ăn thử, liền cười nhẹ nói
" Ừ! Rất ngon "
Diệp Cơ nghe thấy cũng vui tươi nói
" Lần đầu tớ được đến nơi sang trọng thế này "
" Sao? Chị cậu không cho cậu đi đâu à? Rõ ràng là được yêu chiều như vầy mà... "
Âu Nghi kinh ngạc hỏi, Diệp Cơ liền ấp úng nói
" Không phải! Chỉ là tớ không muốn đi. Làm cản trở chị tớ đi hẹn hò "
Âu Nghi nhìn thấy ánh mắt Diệp Cơ hiện lên nỗi buồn, liền không nói nữa. Cô cười nhẹ nhìn xung quanh, Tử Ân bước lại gần. Hôm nay hắn vẫn rất bình thường. Chiếc áo thun dài kẻ sọc, quần jean mài rách. Dung nhan tuấn mĩ lạnh lùng, hút hồn bao nhiêu thiếu nữ. Kể cả Âu Nghi và Diệp Cơ cũng phải đỏ mặt. Âu Nghi hào hứng nói
" Thật vui khi có một học trưởng yêu nghiệt như thế này "
Tử Ân nhìn qua cô, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như vậy. Bỗng ánh đèn tắt hết, trên khán đài Đình Lan đứng đó xinh đẹp. Mái tóc dài đen mượt mà được tết lại. Đôi mắt xanh lá nhạt đưa tình linh động. Mũi cao. Hàng mài cong, môi đỏ mọng mỉm cười. Làn da mịn màng... Hôm nay Đình Lan diện một chiếc váy dài hai dây màu trắng, để lộ vòng ngực căn tròn. Những viên đá đính trên váy tỏa sáng lấp lánh. Mị lực phát ra kinh người, khiến tất cả mọi người say đắm thèm thuồng. Kể cả nữ cũng phải ngẩn ngơ, giọng nói ngọt ngào vang lên
" Xin chào tất cả mọi người, hôm nay là sinh nhật của Đình Lan tôi. Mong mọi người có thể chơi vui vẻ "
Lời nói của Đình Lan khiến tất cả vỗ tay như sấm nổ, bỗng từ ngoài một nam nhân sang trọng bước vào. Bộ âu phục đen lịch lãm, dung nhan anh tuấn tiêu sái. Trên tay là bó hoa hồng...
Diệp Cơ khi thấy Chu Vũ liền đỏ mặt, nhìn Chu Vũ đi đến phía Đình Lan. Hắn đưa bó hoa ra tặng cho cô ta, Đình Lan cười nhạt nhận lấy.
" Cảm ơn Phong thiếu "
Cô nhìn đến nhếch môi, tiểu Hắc khinh bỉ nói
" Giả đò "
Buổi tiệc được bắt đầu, Âu Nghi cùng Diệp Cơ đi khắp nơi ăn uống. Tử Ân nhàm chán ngồi xuống ghế, cô nhìn quanh không thấy Đình Lan đâu. Tiểu Hắc thấy vậy liền kiếm giúp cô
" Chủ nhân! Nữ9 đang ở nhà vệ sinh... và có một nam nhân đi vào... "
Cô nghe xong cảm thấy hứng thú
' Là nam9? '
" Không phải "
Cô nghe vậy liền đứng lên, nhìn qua Tử Ân nói
" Tôi đi vệ sinh "
Cô xoay người bước đi, dọc theo dãy hành lang cô đi tới nhà vệ sinh. Dùng bùa ẩn đi hơi thở để cho nữ9 không phát hiện. Vừa bước đến ngoài cửa cô đã thấy nhà vệ sinh bị ẩn đi, liền dùng bùa phá vỡ nó. Cô bước đến gần đã nghe thấy tiếng rên rỉ
" A~... ưm... "
Nhìn vào trong cô thấy Đình Lan đang ngã người về phía bồn rửa tay, chiếc váy dài bị vén lên tới eo để lộ bờ mông trắng mịn. Chiếc quần nhỏ đã bị kéo xuống giữa đùi, một tên nam nhân cho côn th*t vào trong luân động, tiểu Hắc nhìn thấy mà giật nãy mình. Lập tức né đi không nhìn nữa
Người nam nhân đó ra ra vào vào khiến Đình Lan sung sướng rên rỉ
" Ah~... nhẹ thôi... aaaa~ "
Cô nhếch môi đưa tay đẩy gọng kính, cầm lấy điện thoại đưa vào quay. Còn mình thì nhìn ra ngoài, tiểu Hắc bên cạnh cô nói
" Chủ nhân! Ta thấy không được khỏe "
" Ráng xíu đi "
Từ bên trong vẫn phát ra tiếng rên rỉ, tiếng nhóp nhép phát ra dâm mĩ
" Hộc... Đ...Đình Lan... em... em thật tuyệt "
" A~... sâu... sâu nữa đi... ưm~... sướng quá... "
Tiểu Hắc càng rùng mình hơn, cô nâng nhẹ gọng kính. Ánh sáng lạnh phát ra, nụ cười vươn lên. Tiểu Hắc bỗng dưng nói
" Chủ nhân! Đây là cách tu luyện của nữ9? "
" Phải! Hút linh khí của đám nam nhân đó bằng cách làm tình "
" Dơ bẩn "
Cô thấy đã đủ liền tắt điện thoại, dùng bùa ẩn lại nhà vệ sinh. Sau đó rời khỏi, cô dọc bước trên dãy hành lang, nhìn đoạn video và những tấm ảnh chụp được. Bỗng nhiên cô va vào ai đó
Rầm!
Cô ngã xuống, điện thoại cũng văng ra. Ngước lên nhìn liền thấy Phong Dương Chu Vũ, nâng nhẹ mắt kính nói
" Xin lỗi "
Tiếng rên rỉ phát ra từ điện thoại cô, cô lập tức nhặt lại tắt đi. Sau đó lướt qua hắn, cô có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ phía sau. Nụ cười vươn lên, tiểu Hắc bên cạnh nói
" Hắn đã nhận ra tiếng rên rỉ và lời nói kia là của nữ9 "
" Ha "
Cô nhếch môi cười lạnh, trở về lại sảnh điện. Cô nhìn thấy Diệp Cơ và Âu Nghi đang bị Di Anh kiếm chuyện. Cô bước tới phía Tử Ân, đưa điện thoại cho hắn
" Giữ dùm "
Tử Ân nhìn đến màn hình vẫn đang sáng, trong đó là hình ảnh của Đình Lan mà cô chụp được. Tử Ân nheo mài tắt đi, nhìn cô đang bước đến phía Di Anh
" Chuyện gì vậy? "
Di Anh thấy cô liền lùi lại một bước, Âu Nghi mỉm cười nói
" Không có gì! Chỉ là đang được sư tỷ chỉ giáo mà thôi "
Diệp Cơ lo lắng nói
" Âu Nghi! Thôi đừng nói nữa "
Di Anh nhìn đến tức giận, nhếch môi khinh bỉ Diệp Cơ
" Không cần giả vờ ngoan ngoãn. Tao biết mày yêu thích Phong Dương thiếu "
Diệp Cơ kinh hãi
" Cậu nói gì vậy? "
" Nói gì? Mày phải biết chứ, mày yêu thích Phong Dương thiếu. Nên ghen ghét chị mình, phải không? "
" Không có... tớ không có... "
Diệp Cơ nước mắt lưng tròng lắc đầu, Di Anh khinh bỉ nói
" Không có? Vậy mày có dám nói là mày không hề có tư tưởng với Phong thiếu hay không? "
"... Tớ... "
Diệp Cơ nước mắt chảy dài, không nói nên lời. Âu Nghi nhìn thấy liền tức giận
" Thôi đi! Cậu không có quyền phán xét người khác "
Cô bước lên nhếch môi nhìn Di Anh, xoay qua lau nước mắt cho Diệp Cơ nói
" Diệp Cơ cho dù có thích Phong Dương thiếu thì sao? Bất quả còn tốt đẹp hơn chị của cô ấy. Bên ngoài thì tỏa ra xinh đẹp hiền dịu, sau lưng lại giở trò dơ bẩn kinh tởm. Cả rác cũng không bằng, tôi thấy Diệp Cơ thích Phong Dương thiếu chính là một ánh hào quang đang chiếu rọi sự dơ bẩn đang bám lấy hắn nha~ "
Di Anh đỏ mắt tức giận trước lời nói của cô
" Mày nói cái gì? "
" Có chuyện gì thế? "
Tác giả :
Lãnh Thiên Băng