Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 34: Pa Pa...! Tránh Xa Ta Ra 2
Phút chốc đã 3 ngày trôi qua, cô được Gunra và Anna sửa soạn. Chiếc đầm công chúa hồng nhạt dài. Mái tóc ngắn tím xõa ra ngang vai. Đôi mắt đỏ như máu tuyệt mĩ. Ngũ quan xinh đẹp dù chỉ mới 4 tuổi khiến người say đắm. Cô được Gunra dùng một mảnh vải mỏng che đi gương mặt. Cô như thế vẫn đốn tim bao người...
" Công chúa thật đẹp... " Gunra mỉm cười nói với cô, nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy sự buồn bã trong đó...
" Chị Gunra! Đã 18h rồi. Mau đi "
Anna chạy vào hốt hoảng, Gunra ôm cô vào lòng đi ra ngoài. Giờ đây cô mới có thể quan sát, dù tòa cung điện này rộng lớn thế nào nhưng vẫn vô cùng hiu quạnh. Giống nhà hoang hơn...
Gunra ôm cô ra, đi vào một xe ngựa, bầu trời đêm tối với ánh trăng mờ ảo. Áng mây đen hòa vào màn đêm lạnh lẽo. Cô được Gunra ôm vào xe ngựa. Bên trong còn có Fislin Diana và Fislin Rai. Hai cô cậu bé mà cô phải gọi là anh chị...
" Lâu rồi không gặp Eira " Diana mỉm cười tỏa nắng chào hỏi cô
Còn tên kia vẫn lạnh nhạt vô cảm, họ đều mặc lễ phục cho công chúa và hoàng tử cao quý. Gương mặt xinh đẹp của Diana cũng được mạng sa che lại...
Cô nhẹ gật đầu rồi ngáp một cái, dựa vào tay Gunra ngủ...
______________
Một lát sau xe ngựa dừng lại, cô bị đánh thức bởi Gunra. Đôi mắt cô mở ra nhìn vào tòa cung điện tráng lệ sa hoa gấp bội lần với nơi cô đang ở. Ánh đèn vàng sáng khắp nơi, bên ngoài có hàng trăm lính canh nghiêm nghị, cô được Gunra bế đi vào. Diana cùng Rai cũng theo sau. Cánh cửa lớn mở ra, ánh đèn từ phía trong chiếu vào mắt cô. Bàn tiệc lấp lánh rộng lớn, dù không muốn nhưng cô phải công nhận sự sa hoa của nơi này. Lướt nhẹ qua Diana đang mỉm cười, đôi mắt lấp lánh vui vẻ mà lắc đầu. Chắc con nhóc này đang rất vui...
Cô được Gunra bế trên tay, trước mắt cô là những quý tộc đang chia ra hai bên. Đồ họ mặc đều là chất lượng thượng hạng, gương mặt sắt bén.
" Tham kiến bầu trời của Fislin. Mong ngài luôn sáng chói và rực rỡ "
Gunra hướng phía trên cao hành lễ, Diana cùng Rai cũng cúi đầu. Cô ngước mặt lên nhìn người nam nhân là CHA cô kia, đôi mắt cô bình thản nhìn hắn. Mái tóc vàng vuốt ngược ra sau để lộ vầng trán cao láng mịn. Đôi mắt xanh dương đậm như màn đêm. Lạnh lẽo tàn khốc, mũi cao thẳng. Môi bạc mỏng vô tình. Gương mặt góc cạnh tuyệt mĩ. Cơ thể cường tráng là bộ âu phục đen lịch lãm, áo choàng bông trắng trải dài. Hắn chống cằm lạnh lùng nhìn xuống. Khí chất uy nghi của bậc đế vương. Cô có thể cảm nhận hàn khí và mùi máu từ cơ thể hắn tỏa ra. Khí chất quả nhiên không tầm thường, nhất là đáy mắt hắn đang đánh giá cô. Nếu so hắn với Ma Tôn thì quả thật không khác mấy. Chỉ có gương mặt tuyệt mĩ là khác...
[ Ký chủ định làm gì vậy? ]
Cô đối diện với ánh mắt hắn, khóe môi vươn lên nụ cười nhạt sau lớp vải.
" Ha "
Không khí bỗng nhiên căng thẳng, những người có mặt đều kinh hãi nhìn cô.
' Chuyện gì vậy? Ta vừa nghe tiếng cười từ miệng con nhóc đó sao? '
' Nó dám cười trước mặt bệ hạ? '
' Nụ cười đó như chế nhạo '
' Gan to thật... '
...
Từng ý nghĩ của họ khiến cô cảm thấy nực cười. Và cô có thể cảm nhận được sự run rẩy của Gunra...
Cô đối diện với ánh mắt hắn rồi nhẹ cúi đầu xem như chào hỏi. Hắn đưa tay phất lên
" Tạ bệ hạ "
Gunra ngước lên sợ hãi, nhẹ vuốt ve cô.
" Đó là con ta? "
"... Vâng... "
" Tên gì? "
Lời nói hắn lạnh lẽo khiến ai cũng sợ hãi. Diana nhẹ mỉm cười bắt chéo chân nhún người
" Con là Fislin Diana. Ra mắt người, thưa bệ hạ "
" Con là Fislin Rai. Ra mắt người, thưa bệ hạ "
Cô liếc qua hai người họ, cả hai đang cúi đầu nhưng cô lại vô tình nhìn thấy ánh mắt bất thường của Rai. Đáy mắt tên này vừa xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, hơi híp mắt lại sau đó cô trở về vẻ bình thản.
" Đây... "
" Để nó tự nói "
Gunra định giới thiệu thay cô nhưng hắn đã chen vào. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào cô
' Tên này! Ta mới 4 tuổi, ăn nói chưa rõ ràng. Vậy mà hắn bắt ta nói? '
[ Ký chủ! Người dường như đắc tội với hắn rồi ]
Cô nghe tiểu Bát Đản nói vậy liền hừ lạnh trong lòng. Mỉm cười
" Eira "
Cái tên cô vỏn vẹn lọt vào tai tất cả mọi người. Gunra run rẩy ôm chặt cô. Đôi mắt hắn vẫn không thay đổi, lạnh lùng...
Không khí trở nên căng thẳng hơn, một hầu tước đi lên cúi đầu
" Thưa bệ hạ! Giờ lành đã đến chúng ta có thể khai mở yến tiệc "
Lời nói của vị hầu tước kia được hắn chấp thuận. Tiếng nhạc mở lên, ai nấy đều rộn ràng... Các tiểu thư, phu nhân quyền quý đều họp lại nói chuyện...
Cô liếc nhẹ qua vị hầu tước đã giúp đỡ mình, ông ta có mái tóc trắng ngà cùng đôi mắt sắt bén. Ngũ quan tuấn mĩ bị che đi bởi năm tháng. Cô được Gunra dẫn đến một góc, gương mặt lo lắng của nàng ta khiến cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng
" Công chúa... "
" Ta là William Hundin, hân hạnh gặp người. Thưa công chúa "
Tiếng nói uy nghi vang lên, cô ngước nhìn mới biết là vị hầu tước khi nãy... Hắn là William? Vậy chẳng phải là cha của thằng nhóc kia sau?
" Tham kiến hầu tước "
Gunra hành lễ, đôi tay run lên vì lo lắng
" Đứng lên đi! Công chúa mấy tuổi rồi? "
" Dạ 4 tuổi thưa ngài "
" 4 tuổi lại có khí chất như vậy... "
Ông ta mỉm cười phúc hậu với cô, nhưng cô vẫn bình thản liếc nhẹ qua 2 đứa nhóc gần đó đang được vệ binh dẫn đi
" Mời công chúa theo ta "
Ông ta đi đầu, Gunra bế cô đi theo sau. Đôi mắt tràn ngập sợ hãi, đau thương nhìn cô.
' Ta sẽ bảo vệ người bằng cả tính mạng. Thưa công chúa '
Suy nghĩ của Gunra khiến cô kinh ngạc, nhẹ mỉm cười đưa ray vuốt tóc nàng ta.
Đi trong dãy hành lang yên tĩnh, phía sau chạy lên một cậu nhóc tuấn mĩ.
" Cha "
" Kìa Robest. Sao con lại ở đây "
" Con muốn theo cha "
" Không được "
" Cha! "
" Được rồi! Nhớ giữ ý tứ "
Đó chính là Wlliam Robest. Người đã chơi chung với hai đứa nhóc kia.
Xung quanh cô giờ đây là cả hàng vạn căn phòng, dãy hành lang rộng lớn vang lên tiếng bước chân. Từ phía trước mắt rốt cục xuất hiện một cánh cửa có khắc hình rồng uy nghiêm. Hai lính gác bên ngoài cúi đầu chào rồi đẩy cửa cho bọn cô. Bên trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn sáng chiếu rọi khắp nơi. Cô nhìn thấy 2 đưa nhóc kia đang ngồi đó, khi thấy Robest liền mỉm cười. Cô còn nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của hắn, đang uy quyền ngồi đó...
" Tham kiến mặt trời của Fislin. Mong ngài mãi sáng rọi và rực rỡ "
" Ngồi đi "
Gunra bế cô ngồi xuống bên cạnh hai đứa nhóc kia. Cô yên tỉnh nhìn một kị sĩ bên cạnh hoàng đế. Tên này trong chỉ khoảng 21 tuổi. Mái tóc hung đỏ buộc lại để bên vai trái. Gương mặt quả thật tuấn tú, nhất là đôi mắt kia. Long lanh nước nhưng lại yên bình. Bộ đồ kỵ sĩ nghiêm cẩn. Thanh kiếm gác bên hông sắt bén.
Thấy cô nhìn mình hắn liền đặt tay ôm ngực cúi đầu
" Xin giới thiệu, ta là First. Là kỵ sĩ thân cận của bệ hạ. Rất vui được gặp mặt công chúa và hoàng tử "
Cô lặng lẽ thu tầm mắt, dựa vào lòng Gunra nhìn vào hoàng đế chờ đợi. Như nhận thấy điều đó, hắn cũng dựa vào ghế không nói gì nhếch môi. Cứ thế căn phòng trở nên căng thẳng...
William Hundin thấy vậy cũng không nói gì mà ngồi đợi. Một lâu sau hắn mới lên tiếng
" Muốn chết hay sống? "
Một câu nói lạnh lẽo của hắn khiến tất cả rùng mình. Gunra run rẩy, vội quỳ xuống sợ hãi
" Xin bệ hạ tha mạng, các công chúa, hoàng tử tuổi còn nhỏ. Xin người tha mạng "
Cô nheo mài nhìn Gunra ôm chặt mình, liếc nhẹ qua hoàng đế sau đó vuốt má Gunra.
" Người là ba con có phải không? Con đã rất muốn gặp người "
Diana đứng lên bước lại gần hắn, đôi mắt xanh dương thuần khiết long lanh. Giọng nói không giấu được vui vẻ.
Hắn vẫn không rời mắt khỏi cô, sự lạnh lẽo bao trùm.
" Trả lời "
Hắn cất lên tiếng nói, không hề di chuyển ánh nhìn. Rõ ràng là đang hỏi cô...
" Sống "
Cô lạnh nhạt nói lên rõ ràng, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thế. First bất ngờ, kể cả ai cũng không nén nổi bàng hoàng.
" Công chúa... "
Gunra định che miệng cô lại
" Để nó nói "
Cô nhìn vào hoàng đế, bỗng từ phía ngoài nhảy vào một bóng dáng. First rút kiếm ra chĩa vào bóng dáng đó nhưng lại bị đánh bay đi. 3 đưa nhóc kia núp sau lưng hầu tước. Còn cô được Gunra ôm chặt vào lòng...
" Ai? "
First nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng đó, nhưng nó di chuyển quá nhanh. Bỗng cô đưa bàn tay mịn màng của mình lên chỉ vào hoàng đế đang ngồi đó
" Sau "
Lời nói của cô khiến First xoay lại đâm vào bóng đen đang định tấn công Donald ( Hoàng đế) từ phía sau.
" A... "
Bóng đen bị thương ở cánh tay khiến tốc độ hắn bị chậm lại, hoàng đế bình thản ngồi đó nhìn vào cô. Bàn tay nâng lên phát ra một luồn ánh sáng vàng đánh về phía trước...
Bụp!
Bóng đen kia bay ra xa, cô kinh ngạc nhìn tên đó đang nằm dưới mặt đất...
' Chuyện gì vậy? '
[ À! Ta quên nói với ký chủ! Thế giới này có phép thuật ]
' Ngươi nói sớm quá... Mua thuốc đảng trí uống đi '
Dù nói vậy nhưng bên ngoài cô vẫn bình thản nhìn bóng đen kia.
" Phụt... "
Bóng đen đó phun ra một ngụm máu, vươn tay gỡ bỏ mũ đen. Chiếc áo choàng nhẹ tung bay. Giờ đây cô mới nhìn rõ dung nhan ông ta, ngũ quan tuấn tú. Chắc khoảng 30... Người này nhìn Donald với ánh mắt thù hận khiến cô hứng thú...
" Donald! Hôm nay ngươi không chết thì ta chết "
Bóng đen đó kêu lên rồi đưa tay xuất ra một đạo ánh sáng sắt nhọn, đôi mắt Donald lạnh lẽo nhìn những mũi tên đang phóng về phía mình mà lạnh nhạt. Khi nó gần tới mặt hắn thì bỗng nhiên tan biến
" A... "
Chỉ nghe tiếng la của bóng đen kia, vươn tay ôm lấy ngực đang bị chính đòn tấn công của mình đánh trả. Mọi việc quá nhanh khiến cô bất ngờ...
" Ha ha! Ngươi không hổ là hoàng đế, thật mạnh. Vậy ta sẽ dùng đoàn cuối cùng này "
Bóng đen đó đứng dậy, dùng hai tay đang chảy máu tạo nên một quả cầu. Cô nhìn thấy trong đầu liền vang lên
' Giết hắn đi, ta đỡ phải vất vả '
[ Ký chủ... =.=??? ]
Bỗng nhiên Diana chạy ra che trước mặt hắn, đôi mắt đẫm lệ
" Không được! Đây là cha ta, ta không để ông làm hại người "
" Tránh ra "
Bóng đen la lên sau đó đánh quả cầu đen về phía hoàng đế, Diana nhắm chặt mắt.
Oanh...! Bùm...!
Tiếng vang rung động mãnh liệt, làn khói mờ ảo dần tan biến.
Cô nhìn thấy hắn vẫn bình an ngồi đó lạnh lùng, trên tay hắn là Diana đang bị xách lên. Dường như đã ngất xỉu...
Phập!
First nhân cơ hội bay ra phía sau đâm kiếm xuyên qua bụng người áo đen đó. Ông ta kinh ngạc, mở to mắt hận thù nhìn Donald
Tiếng nói thống khổ của người áo đen đó vang lên
" Ngươi biết ta không? Donald? "
"... "
" Ha ha! Ta là Daiso, và là người hận ngươi thấu xương. Ngươi đã giết chết nàng ấy. CHÍNH NGƯƠI "
Cô kinh ngạc nhìn vào sự căm phẫn của Daiso kia. Nhưng Donald hắn vẫn bình tĩnh.
" Ngươi đã giết chết nàng, Luxti. Nàng ấy... chính tay ngươi. Ngươi còn nhớ nàng không? Còn nhớ không? "
"... "
" Ha ha! Làm sao ngươi nhớ cho được. Ngươi đã giết quá nhiều... quá nhiều người. Làm sao ngươi có thể nhớ tới nàng ấy, người con gái đã trao bao tình yêu cho ngươi... "
Nước mắt Daiso lăn dài, cắn chặt răng lại.
" Nàng ấy từng nói, nàng ấy yêu ngươi. Yêu khí chất cao cao tại thượng của ngươi... "
Giọng hắn nhỏ lại đầy thống khổ
' Ai bại não vậy
" Công chúa thật đẹp... " Gunra mỉm cười nói với cô, nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy sự buồn bã trong đó...
" Chị Gunra! Đã 18h rồi. Mau đi "
Anna chạy vào hốt hoảng, Gunra ôm cô vào lòng đi ra ngoài. Giờ đây cô mới có thể quan sát, dù tòa cung điện này rộng lớn thế nào nhưng vẫn vô cùng hiu quạnh. Giống nhà hoang hơn...
Gunra ôm cô ra, đi vào một xe ngựa, bầu trời đêm tối với ánh trăng mờ ảo. Áng mây đen hòa vào màn đêm lạnh lẽo. Cô được Gunra ôm vào xe ngựa. Bên trong còn có Fislin Diana và Fislin Rai. Hai cô cậu bé mà cô phải gọi là anh chị...
" Lâu rồi không gặp Eira " Diana mỉm cười tỏa nắng chào hỏi cô
Còn tên kia vẫn lạnh nhạt vô cảm, họ đều mặc lễ phục cho công chúa và hoàng tử cao quý. Gương mặt xinh đẹp của Diana cũng được mạng sa che lại...
Cô nhẹ gật đầu rồi ngáp một cái, dựa vào tay Gunra ngủ...
______________
Một lát sau xe ngựa dừng lại, cô bị đánh thức bởi Gunra. Đôi mắt cô mở ra nhìn vào tòa cung điện tráng lệ sa hoa gấp bội lần với nơi cô đang ở. Ánh đèn vàng sáng khắp nơi, bên ngoài có hàng trăm lính canh nghiêm nghị, cô được Gunra bế đi vào. Diana cùng Rai cũng theo sau. Cánh cửa lớn mở ra, ánh đèn từ phía trong chiếu vào mắt cô. Bàn tiệc lấp lánh rộng lớn, dù không muốn nhưng cô phải công nhận sự sa hoa của nơi này. Lướt nhẹ qua Diana đang mỉm cười, đôi mắt lấp lánh vui vẻ mà lắc đầu. Chắc con nhóc này đang rất vui...
Cô được Gunra bế trên tay, trước mắt cô là những quý tộc đang chia ra hai bên. Đồ họ mặc đều là chất lượng thượng hạng, gương mặt sắt bén.
" Tham kiến bầu trời của Fislin. Mong ngài luôn sáng chói và rực rỡ "
Gunra hướng phía trên cao hành lễ, Diana cùng Rai cũng cúi đầu. Cô ngước mặt lên nhìn người nam nhân là CHA cô kia, đôi mắt cô bình thản nhìn hắn. Mái tóc vàng vuốt ngược ra sau để lộ vầng trán cao láng mịn. Đôi mắt xanh dương đậm như màn đêm. Lạnh lẽo tàn khốc, mũi cao thẳng. Môi bạc mỏng vô tình. Gương mặt góc cạnh tuyệt mĩ. Cơ thể cường tráng là bộ âu phục đen lịch lãm, áo choàng bông trắng trải dài. Hắn chống cằm lạnh lùng nhìn xuống. Khí chất uy nghi của bậc đế vương. Cô có thể cảm nhận hàn khí và mùi máu từ cơ thể hắn tỏa ra. Khí chất quả nhiên không tầm thường, nhất là đáy mắt hắn đang đánh giá cô. Nếu so hắn với Ma Tôn thì quả thật không khác mấy. Chỉ có gương mặt tuyệt mĩ là khác...
[ Ký chủ định làm gì vậy? ]
Cô đối diện với ánh mắt hắn, khóe môi vươn lên nụ cười nhạt sau lớp vải.
" Ha "
Không khí bỗng nhiên căng thẳng, những người có mặt đều kinh hãi nhìn cô.
' Chuyện gì vậy? Ta vừa nghe tiếng cười từ miệng con nhóc đó sao? '
' Nó dám cười trước mặt bệ hạ? '
' Nụ cười đó như chế nhạo '
' Gan to thật... '
...
Từng ý nghĩ của họ khiến cô cảm thấy nực cười. Và cô có thể cảm nhận được sự run rẩy của Gunra...
Cô đối diện với ánh mắt hắn rồi nhẹ cúi đầu xem như chào hỏi. Hắn đưa tay phất lên
" Tạ bệ hạ "
Gunra ngước lên sợ hãi, nhẹ vuốt ve cô.
" Đó là con ta? "
"... Vâng... "
" Tên gì? "
Lời nói hắn lạnh lẽo khiến ai cũng sợ hãi. Diana nhẹ mỉm cười bắt chéo chân nhún người
" Con là Fislin Diana. Ra mắt người, thưa bệ hạ "
" Con là Fislin Rai. Ra mắt người, thưa bệ hạ "
Cô liếc qua hai người họ, cả hai đang cúi đầu nhưng cô lại vô tình nhìn thấy ánh mắt bất thường của Rai. Đáy mắt tên này vừa xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, hơi híp mắt lại sau đó cô trở về vẻ bình thản.
" Đây... "
" Để nó tự nói "
Gunra định giới thiệu thay cô nhưng hắn đã chen vào. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào cô
' Tên này! Ta mới 4 tuổi, ăn nói chưa rõ ràng. Vậy mà hắn bắt ta nói? '
[ Ký chủ! Người dường như đắc tội với hắn rồi ]
Cô nghe tiểu Bát Đản nói vậy liền hừ lạnh trong lòng. Mỉm cười
" Eira "
Cái tên cô vỏn vẹn lọt vào tai tất cả mọi người. Gunra run rẩy ôm chặt cô. Đôi mắt hắn vẫn không thay đổi, lạnh lùng...
Không khí trở nên căng thẳng hơn, một hầu tước đi lên cúi đầu
" Thưa bệ hạ! Giờ lành đã đến chúng ta có thể khai mở yến tiệc "
Lời nói của vị hầu tước kia được hắn chấp thuận. Tiếng nhạc mở lên, ai nấy đều rộn ràng... Các tiểu thư, phu nhân quyền quý đều họp lại nói chuyện...
Cô liếc nhẹ qua vị hầu tước đã giúp đỡ mình, ông ta có mái tóc trắng ngà cùng đôi mắt sắt bén. Ngũ quan tuấn mĩ bị che đi bởi năm tháng. Cô được Gunra dẫn đến một góc, gương mặt lo lắng của nàng ta khiến cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng
" Công chúa... "
" Ta là William Hundin, hân hạnh gặp người. Thưa công chúa "
Tiếng nói uy nghi vang lên, cô ngước nhìn mới biết là vị hầu tước khi nãy... Hắn là William? Vậy chẳng phải là cha của thằng nhóc kia sau?
" Tham kiến hầu tước "
Gunra hành lễ, đôi tay run lên vì lo lắng
" Đứng lên đi! Công chúa mấy tuổi rồi? "
" Dạ 4 tuổi thưa ngài "
" 4 tuổi lại có khí chất như vậy... "
Ông ta mỉm cười phúc hậu với cô, nhưng cô vẫn bình thản liếc nhẹ qua 2 đứa nhóc gần đó đang được vệ binh dẫn đi
" Mời công chúa theo ta "
Ông ta đi đầu, Gunra bế cô đi theo sau. Đôi mắt tràn ngập sợ hãi, đau thương nhìn cô.
' Ta sẽ bảo vệ người bằng cả tính mạng. Thưa công chúa '
Suy nghĩ của Gunra khiến cô kinh ngạc, nhẹ mỉm cười đưa ray vuốt tóc nàng ta.
Đi trong dãy hành lang yên tĩnh, phía sau chạy lên một cậu nhóc tuấn mĩ.
" Cha "
" Kìa Robest. Sao con lại ở đây "
" Con muốn theo cha "
" Không được "
" Cha! "
" Được rồi! Nhớ giữ ý tứ "
Đó chính là Wlliam Robest. Người đã chơi chung với hai đứa nhóc kia.
Xung quanh cô giờ đây là cả hàng vạn căn phòng, dãy hành lang rộng lớn vang lên tiếng bước chân. Từ phía trước mắt rốt cục xuất hiện một cánh cửa có khắc hình rồng uy nghiêm. Hai lính gác bên ngoài cúi đầu chào rồi đẩy cửa cho bọn cô. Bên trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn sáng chiếu rọi khắp nơi. Cô nhìn thấy 2 đưa nhóc kia đang ngồi đó, khi thấy Robest liền mỉm cười. Cô còn nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của hắn, đang uy quyền ngồi đó...
" Tham kiến mặt trời của Fislin. Mong ngài mãi sáng rọi và rực rỡ "
" Ngồi đi "
Gunra bế cô ngồi xuống bên cạnh hai đứa nhóc kia. Cô yên tỉnh nhìn một kị sĩ bên cạnh hoàng đế. Tên này trong chỉ khoảng 21 tuổi. Mái tóc hung đỏ buộc lại để bên vai trái. Gương mặt quả thật tuấn tú, nhất là đôi mắt kia. Long lanh nước nhưng lại yên bình. Bộ đồ kỵ sĩ nghiêm cẩn. Thanh kiếm gác bên hông sắt bén.
Thấy cô nhìn mình hắn liền đặt tay ôm ngực cúi đầu
" Xin giới thiệu, ta là First. Là kỵ sĩ thân cận của bệ hạ. Rất vui được gặp mặt công chúa và hoàng tử "
Cô lặng lẽ thu tầm mắt, dựa vào lòng Gunra nhìn vào hoàng đế chờ đợi. Như nhận thấy điều đó, hắn cũng dựa vào ghế không nói gì nhếch môi. Cứ thế căn phòng trở nên căng thẳng...
William Hundin thấy vậy cũng không nói gì mà ngồi đợi. Một lâu sau hắn mới lên tiếng
" Muốn chết hay sống? "
Một câu nói lạnh lẽo của hắn khiến tất cả rùng mình. Gunra run rẩy, vội quỳ xuống sợ hãi
" Xin bệ hạ tha mạng, các công chúa, hoàng tử tuổi còn nhỏ. Xin người tha mạng "
Cô nheo mài nhìn Gunra ôm chặt mình, liếc nhẹ qua hoàng đế sau đó vuốt má Gunra.
" Người là ba con có phải không? Con đã rất muốn gặp người "
Diana đứng lên bước lại gần hắn, đôi mắt xanh dương thuần khiết long lanh. Giọng nói không giấu được vui vẻ.
Hắn vẫn không rời mắt khỏi cô, sự lạnh lẽo bao trùm.
" Trả lời "
Hắn cất lên tiếng nói, không hề di chuyển ánh nhìn. Rõ ràng là đang hỏi cô...
" Sống "
Cô lạnh nhạt nói lên rõ ràng, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thế. First bất ngờ, kể cả ai cũng không nén nổi bàng hoàng.
" Công chúa... "
Gunra định che miệng cô lại
" Để nó nói "
Cô nhìn vào hoàng đế, bỗng từ phía ngoài nhảy vào một bóng dáng. First rút kiếm ra chĩa vào bóng dáng đó nhưng lại bị đánh bay đi. 3 đưa nhóc kia núp sau lưng hầu tước. Còn cô được Gunra ôm chặt vào lòng...
" Ai? "
First nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng đó, nhưng nó di chuyển quá nhanh. Bỗng cô đưa bàn tay mịn màng của mình lên chỉ vào hoàng đế đang ngồi đó
" Sau "
Lời nói của cô khiến First xoay lại đâm vào bóng đen đang định tấn công Donald ( Hoàng đế) từ phía sau.
" A... "
Bóng đen bị thương ở cánh tay khiến tốc độ hắn bị chậm lại, hoàng đế bình thản ngồi đó nhìn vào cô. Bàn tay nâng lên phát ra một luồn ánh sáng vàng đánh về phía trước...
Bụp!
Bóng đen kia bay ra xa, cô kinh ngạc nhìn tên đó đang nằm dưới mặt đất...
' Chuyện gì vậy? '
[ À! Ta quên nói với ký chủ! Thế giới này có phép thuật ]
' Ngươi nói sớm quá... Mua thuốc đảng trí uống đi '
Dù nói vậy nhưng bên ngoài cô vẫn bình thản nhìn bóng đen kia.
" Phụt... "
Bóng đen đó phun ra một ngụm máu, vươn tay gỡ bỏ mũ đen. Chiếc áo choàng nhẹ tung bay. Giờ đây cô mới nhìn rõ dung nhan ông ta, ngũ quan tuấn tú. Chắc khoảng 30... Người này nhìn Donald với ánh mắt thù hận khiến cô hứng thú...
" Donald! Hôm nay ngươi không chết thì ta chết "
Bóng đen đó kêu lên rồi đưa tay xuất ra một đạo ánh sáng sắt nhọn, đôi mắt Donald lạnh lẽo nhìn những mũi tên đang phóng về phía mình mà lạnh nhạt. Khi nó gần tới mặt hắn thì bỗng nhiên tan biến
" A... "
Chỉ nghe tiếng la của bóng đen kia, vươn tay ôm lấy ngực đang bị chính đòn tấn công của mình đánh trả. Mọi việc quá nhanh khiến cô bất ngờ...
" Ha ha! Ngươi không hổ là hoàng đế, thật mạnh. Vậy ta sẽ dùng đoàn cuối cùng này "
Bóng đen đó đứng dậy, dùng hai tay đang chảy máu tạo nên một quả cầu. Cô nhìn thấy trong đầu liền vang lên
' Giết hắn đi, ta đỡ phải vất vả '
[ Ký chủ... =.=??? ]
Bỗng nhiên Diana chạy ra che trước mặt hắn, đôi mắt đẫm lệ
" Không được! Đây là cha ta, ta không để ông làm hại người "
" Tránh ra "
Bóng đen la lên sau đó đánh quả cầu đen về phía hoàng đế, Diana nhắm chặt mắt.
Oanh...! Bùm...!
Tiếng vang rung động mãnh liệt, làn khói mờ ảo dần tan biến.
Cô nhìn thấy hắn vẫn bình an ngồi đó lạnh lùng, trên tay hắn là Diana đang bị xách lên. Dường như đã ngất xỉu...
Phập!
First nhân cơ hội bay ra phía sau đâm kiếm xuyên qua bụng người áo đen đó. Ông ta kinh ngạc, mở to mắt hận thù nhìn Donald
Tiếng nói thống khổ của người áo đen đó vang lên
" Ngươi biết ta không? Donald? "
"... "
" Ha ha! Ta là Daiso, và là người hận ngươi thấu xương. Ngươi đã giết chết nàng ấy. CHÍNH NGƯƠI "
Cô kinh ngạc nhìn vào sự căm phẫn của Daiso kia. Nhưng Donald hắn vẫn bình tĩnh.
" Ngươi đã giết chết nàng, Luxti. Nàng ấy... chính tay ngươi. Ngươi còn nhớ nàng không? Còn nhớ không? "
"... "
" Ha ha! Làm sao ngươi nhớ cho được. Ngươi đã giết quá nhiều... quá nhiều người. Làm sao ngươi có thể nhớ tới nàng ấy, người con gái đã trao bao tình yêu cho ngươi... "
Nước mắt Daiso lăn dài, cắn chặt răng lại.
" Nàng ấy từng nói, nàng ấy yêu ngươi. Yêu khí chất cao cao tại thượng của ngươi... "
Giọng hắn nhỏ lại đầy thống khổ
' Ai bại não vậy
Tác giả :
Lãnh Thiên Băng