Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 18: Độc Đế Ma Tôn! Khuynh Thế Thiên Hạ 7
Ai nhìn thấy cảnh này cũng đều phải bàng hoàng si mê, cả nam lẫn nữ đều không thể dời mắt khỏi cô. Cô nhẹ nở nụ cười nhạt khiến trái tim ai nấy đều rung động.
" V...vị cô nương kia... chính là người chiến thắng. Nàng sẽ được gặp Vân Hi công tử "
Tiếng nói vang lên khiến ai nấy bừng tỉnh, nhưng trong đáy mắt vẫn là hình bóng của cô.
" Thơ hay "
Ly Hoàng bước lên phe phẩy chiếc quạt trên tay, đôi mắt đã không còn sự bỡn cợt mà thay vào đó là bình yên...
" Quá khen "
" Nàng rất quen, nhất là... giọng nói "
" Chúng ta chưa từng gặp... "
Cô nhẹ nhàng trả lời Ly Hoàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm đó gợi lên sự nghi ngờ
Bỗng từ phía dưới lầu đi lên hai nữ nhân, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đến cô. Một trong số nữ nhân ấy bỗng kinh ngạc, liền lấy kiếm chỉa về cô, ánh mắt tức giận hiện rõ.
" Hồng Ngọc "
Nữ nhân còn lại bàng hoàng kêu lên, cô xoay người né đi nhát kiếm làm tà áo tung bay xinh đẹp. Tiếng nói nhẹ nhàng của cô vang lên
" Đây là cách tiếp đãi của Hi lâu sao? Thật bất ngờ "
Người phía dưới cũng không kém phần kinh sợ, tiếng xì xầm bàn tán vang lên.
" Im miệng! Ta giết ngươi "
Hồng Ngọc quát lên sau đó chĩa kiếm về cô, cô lùi lại một chân nhưng vấp phải bình rượu mà ngã xuống. Chưa kịp định hình cô đã thấy mình rơi vào vòng tay của một nam nhân. Hắn ôm cô vào lòng sau đó dùng tay đánh bay cây kiếm đang chỉa đến. Mọi việc quá nhanh khiến ai cũng bất ngờ, nữ nhân còn lại đi đến đỡ Hồng Ngọc
" Hồng Ngọc, ngươi bị sao vậy? "
" Minh Châu, chính là nàng ta đã làm bị thương hơn mấy trăm môn đồ của Hi Lâu. Ta phải giết ả "
" Cái gì? "
Lời nói của Hồng Ngọc cũng khiến ai bất ngờ, cô nhẹ nhàng mỉm cười nói
" Xin lỗi vị tiểu thư đây, tại sao ngươi lại nói ta như vậy? Ta chỉ là một cô nương yếu đuối, làm sao đả thương được người của Hi Lâu "
Tiếng nói cô như ngân bạc khiến ai nghe thấy cũng phải say đắm, cảm nhận được bản thân vẫn còn trong vòng tay gắn chắc nào đó liền thoát ra
" Đa tạ! "
Sau lớp vải mỏng cô có thể thấy được người vừa giúp cô là Hiên Viên Khải Minh, gương mặt lạnh lùng của hắn mang theo ửng hồng...
" Không gì "
Mềm mại thật!
Cô kinh ngạc khi suy nghĩ của hắn vang lên, xem ra...
" Thuộc hạ của ta đã thất lễ. Mong cô nương bỏ qua "
Tiếng nói lạnh lùng vang lên, một mỹ nam tử mang mặt nạ từ từ bước đến. Phong thái tiêu sái tuấn mĩ khiến bao người đắm đuối
" Nhưng... " Hồng Ngọc định nói gì đó liền bị ánh mắt đáng sợ của Vân Hi liếc qua
" Vân Hi công tử đích thân tới đây, tiểu nữ làm sao có thể để bụng "
" Không biết, cô nương có yêu cầu gì cần tại hạ giúp đỡ? "
" A! Ta nghe nói Vân Hi thần y giải được rất nhiều bệnh. Kéo người chết từ cõi âm trở về. Vậy... "
"... "
Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nữ9, khóe môi vươn lên nụ cười nhạt. Ngón tay thon dài đặt lên ngực nàng ta. Yêu mị nói
" Trái tim ta đã chết từ lâu, không biết ngươi có cách nào cứu chữa? "
Lời nói của cô quyến rũ như đoạt hồn phách kẻ khác, Hiên Viên Khải Minh lạnh lẽo nhíu mài, vươn tay nắm lấy eo cô đưa vào lòng mình
" Lẳng lơ "
Chỉ thấy hắn tức giận nói ra hai từ với cô, Hiên Viên Ngạo Thiên kinh ngạc, kể cả Ly Hoàng cũng không thoát khỏi bàng hoàng
" Ý cô nương là sao? "
Vân Hi lạnh lùng lên tiếng
" A! Ta có người trong lòng, và chàng ấy lại bỏ ta đi cách đây không lâu. Ta đến đây là để hỏi Vân Hi thần y làm cách nào để khiến người ấy trở về bên ta để chữa hết tâm bệnh của chính mình "
Tiếng nói ưu thương của cô vang lên khiến bao người đau lòng và không khỏi kinh hãi, Hiên Viên Khải Minh lạnh lẽo nhìn cô, đáy mắt xẹt qua khó chịu
' Nàng ấy có người trong lòng... '
Cô nghe được suy nghĩ của hắn mà trong lòng không khỏi chế giễu...
" Ta không thể giải được tâm bệnh "
" Ha! Ta chỉ đùa thôi. Nhưng lần này gặp được Vân Hi công tử quả không uổng một chuyến. Vậy hẹn gặp lại... "
Cô thoát khỏi vòng tay Hiên Viên Khải Minh rồi nhúng người bay lên bầu trời, mảnh giấy có ghi bài thơ của cô bỗng nhiên cháy lên. Tạo nên khung cảnh lung linh của ngọn lửa giữa trời với muôn vàn hoa đăng. Cô biến mất như một ảo ảnh...
' Có phải là nàng ấy? '
Tiếng lòng của Ly Hoàng và Hiên Viên Khải Minh vang vọng cả bầu trời đêm. Chỉ có Vân Hi ( nữ9) nhíu lại hàng mài.
" Gặp lại? Thật mong chờ... "
_______________
Cô trở về hoàng cung cũng đã đêm khuya, cô dừng lại trước một cây hoa anh đào với muôn loài hoa xinh đẹp đang rơi xuống. Từng làn gió bay đi mang lại cảm giác lộng lẫy, khóe môi cô vươn lên nụ cười Bàn tay mềm mại đưa ra hứng lấy một bông hoa, nhẹ nhàng xoay chuyển. Cô hòa mình với cơn gió, như ảo ảnh muốn bay đi. Loài hoa anh đào cũng theo điệu múa của cô mà trải dài trong không trung. Cô như một tinh linh dưới ánh trăng sáng đang rực rỡ, dưới ánh đèn hoa đăng muôn ngàn. Hòa mình vào thế giới riêng biệt, cơ thể mềm mại quyến rũ uyển chuyển xoay vòng, tà áo trắng như trích tiên tung bay cùng cánh hoa. Mái tóc tím yêu mị cũng theo điệu múa mà lả lướt giữa khung trời. Mượt mà như làn sóng đang lượn lờ. Cô tuyệt trần với điệu múa, như cả vũ trụ đang xoay vòng cùng cô. Hương thơm từ cánh hoa lan tỏa ra cả khuôn viên, một nàng tiên xinh đẹp lại mị hoặc như yêu hồ. Cô theo điệu vũ xoay chuyển, dường như không từ nào có thể tả hết được khung cảnh bây giờ. Tuyệt thế với loài hoa lãng mạng...
Từ phía xa một người nam nhân đã nhìn thấy cảnh này. Chiếc mặt nạ đáng sợ che giấu dung mạo. Đôi mắt hổ phách lạng lùng uy nghiêm giờ đây đang in đậm hình bóng này. Bóng dáng xinh đẹp lại vô tình, khóe môi ướt át mỉm cười lại tàn nhẫn. Và cũng chính bắt đầu từ giây phút này nàng đã gieo cho ta sự đau khổ, từ bỏ cả giang sơn hay thiên địa để khiến nàng vui. Đánh mất trái tim chỉ để nàng nhìn ta lâu hơn một chút. Từ bao giờ ta đã nhận ra hình bóng nàng vốn đã in sâu vào tâm trí, nơi sâu thẳm nhất của trái tim này. Kiều diễm tuyệt thế như tinh tinh đang khiêu vũ, liệu ta còn có thể nhìn thấy ai khiến ta điên đảo như nàng. Ta cứ ngỡ bản thân là một kẻ máu lạnh và tàn nhẫn đứng trên uy quyền như ánh trăng kia, sẽ không một ai khiến ta rung động. Đối với ta máu chính là thứ đẹp nhất, nhưng từ giây phút này đây ta đã thay đổi ý nghĩ, hiện hữu trong tim ta nàng chính là cả bầu trời, nhưng có lẽ đây chỉ là trò chơi mà nàng đã sắp đặt. Ta đã từng chống đối cả thiên địa chỉ vì sự tàn độc của bản thân... nhưng ta lại tàn nhẫn với chính mình chỉ vì mong nàng mỉm cười... Ta đã không biết rằng trái tim nàng được làm bằng băng, và nàng cũng chỉ như một cơn gió vô tình lướt qua thế trần đầy tàn nhẫn.... Nhưng... ta đã trót yêu... cơn gió ấy rồi...
" V...vị cô nương kia... chính là người chiến thắng. Nàng sẽ được gặp Vân Hi công tử "
Tiếng nói vang lên khiến ai nấy bừng tỉnh, nhưng trong đáy mắt vẫn là hình bóng của cô.
" Thơ hay "
Ly Hoàng bước lên phe phẩy chiếc quạt trên tay, đôi mắt đã không còn sự bỡn cợt mà thay vào đó là bình yên...
" Quá khen "
" Nàng rất quen, nhất là... giọng nói "
" Chúng ta chưa từng gặp... "
Cô nhẹ nhàng trả lời Ly Hoàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm đó gợi lên sự nghi ngờ
Bỗng từ phía dưới lầu đi lên hai nữ nhân, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đến cô. Một trong số nữ nhân ấy bỗng kinh ngạc, liền lấy kiếm chỉa về cô, ánh mắt tức giận hiện rõ.
" Hồng Ngọc "
Nữ nhân còn lại bàng hoàng kêu lên, cô xoay người né đi nhát kiếm làm tà áo tung bay xinh đẹp. Tiếng nói nhẹ nhàng của cô vang lên
" Đây là cách tiếp đãi của Hi lâu sao? Thật bất ngờ "
Người phía dưới cũng không kém phần kinh sợ, tiếng xì xầm bàn tán vang lên.
" Im miệng! Ta giết ngươi "
Hồng Ngọc quát lên sau đó chĩa kiếm về cô, cô lùi lại một chân nhưng vấp phải bình rượu mà ngã xuống. Chưa kịp định hình cô đã thấy mình rơi vào vòng tay của một nam nhân. Hắn ôm cô vào lòng sau đó dùng tay đánh bay cây kiếm đang chỉa đến. Mọi việc quá nhanh khiến ai cũng bất ngờ, nữ nhân còn lại đi đến đỡ Hồng Ngọc
" Hồng Ngọc, ngươi bị sao vậy? "
" Minh Châu, chính là nàng ta đã làm bị thương hơn mấy trăm môn đồ của Hi Lâu. Ta phải giết ả "
" Cái gì? "
Lời nói của Hồng Ngọc cũng khiến ai bất ngờ, cô nhẹ nhàng mỉm cười nói
" Xin lỗi vị tiểu thư đây, tại sao ngươi lại nói ta như vậy? Ta chỉ là một cô nương yếu đuối, làm sao đả thương được người của Hi Lâu "
Tiếng nói cô như ngân bạc khiến ai nghe thấy cũng phải say đắm, cảm nhận được bản thân vẫn còn trong vòng tay gắn chắc nào đó liền thoát ra
" Đa tạ! "
Sau lớp vải mỏng cô có thể thấy được người vừa giúp cô là Hiên Viên Khải Minh, gương mặt lạnh lùng của hắn mang theo ửng hồng...
" Không gì "
Mềm mại thật!
Cô kinh ngạc khi suy nghĩ của hắn vang lên, xem ra...
" Thuộc hạ của ta đã thất lễ. Mong cô nương bỏ qua "
Tiếng nói lạnh lùng vang lên, một mỹ nam tử mang mặt nạ từ từ bước đến. Phong thái tiêu sái tuấn mĩ khiến bao người đắm đuối
" Nhưng... " Hồng Ngọc định nói gì đó liền bị ánh mắt đáng sợ của Vân Hi liếc qua
" Vân Hi công tử đích thân tới đây, tiểu nữ làm sao có thể để bụng "
" Không biết, cô nương có yêu cầu gì cần tại hạ giúp đỡ? "
" A! Ta nghe nói Vân Hi thần y giải được rất nhiều bệnh. Kéo người chết từ cõi âm trở về. Vậy... "
"... "
Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nữ9, khóe môi vươn lên nụ cười nhạt. Ngón tay thon dài đặt lên ngực nàng ta. Yêu mị nói
" Trái tim ta đã chết từ lâu, không biết ngươi có cách nào cứu chữa? "
Lời nói của cô quyến rũ như đoạt hồn phách kẻ khác, Hiên Viên Khải Minh lạnh lẽo nhíu mài, vươn tay nắm lấy eo cô đưa vào lòng mình
" Lẳng lơ "
Chỉ thấy hắn tức giận nói ra hai từ với cô, Hiên Viên Ngạo Thiên kinh ngạc, kể cả Ly Hoàng cũng không thoát khỏi bàng hoàng
" Ý cô nương là sao? "
Vân Hi lạnh lùng lên tiếng
" A! Ta có người trong lòng, và chàng ấy lại bỏ ta đi cách đây không lâu. Ta đến đây là để hỏi Vân Hi thần y làm cách nào để khiến người ấy trở về bên ta để chữa hết tâm bệnh của chính mình "
Tiếng nói ưu thương của cô vang lên khiến bao người đau lòng và không khỏi kinh hãi, Hiên Viên Khải Minh lạnh lẽo nhìn cô, đáy mắt xẹt qua khó chịu
' Nàng ấy có người trong lòng... '
Cô nghe được suy nghĩ của hắn mà trong lòng không khỏi chế giễu...
" Ta không thể giải được tâm bệnh "
" Ha! Ta chỉ đùa thôi. Nhưng lần này gặp được Vân Hi công tử quả không uổng một chuyến. Vậy hẹn gặp lại... "
Cô thoát khỏi vòng tay Hiên Viên Khải Minh rồi nhúng người bay lên bầu trời, mảnh giấy có ghi bài thơ của cô bỗng nhiên cháy lên. Tạo nên khung cảnh lung linh của ngọn lửa giữa trời với muôn vàn hoa đăng. Cô biến mất như một ảo ảnh...
' Có phải là nàng ấy? '
Tiếng lòng của Ly Hoàng và Hiên Viên Khải Minh vang vọng cả bầu trời đêm. Chỉ có Vân Hi ( nữ9) nhíu lại hàng mài.
" Gặp lại? Thật mong chờ... "
_______________
Cô trở về hoàng cung cũng đã đêm khuya, cô dừng lại trước một cây hoa anh đào với muôn loài hoa xinh đẹp đang rơi xuống. Từng làn gió bay đi mang lại cảm giác lộng lẫy, khóe môi cô vươn lên nụ cười Bàn tay mềm mại đưa ra hứng lấy một bông hoa, nhẹ nhàng xoay chuyển. Cô hòa mình với cơn gió, như ảo ảnh muốn bay đi. Loài hoa anh đào cũng theo điệu múa của cô mà trải dài trong không trung. Cô như một tinh linh dưới ánh trăng sáng đang rực rỡ, dưới ánh đèn hoa đăng muôn ngàn. Hòa mình vào thế giới riêng biệt, cơ thể mềm mại quyến rũ uyển chuyển xoay vòng, tà áo trắng như trích tiên tung bay cùng cánh hoa. Mái tóc tím yêu mị cũng theo điệu múa mà lả lướt giữa khung trời. Mượt mà như làn sóng đang lượn lờ. Cô tuyệt trần với điệu múa, như cả vũ trụ đang xoay vòng cùng cô. Hương thơm từ cánh hoa lan tỏa ra cả khuôn viên, một nàng tiên xinh đẹp lại mị hoặc như yêu hồ. Cô theo điệu vũ xoay chuyển, dường như không từ nào có thể tả hết được khung cảnh bây giờ. Tuyệt thế với loài hoa lãng mạng...
Từ phía xa một người nam nhân đã nhìn thấy cảnh này. Chiếc mặt nạ đáng sợ che giấu dung mạo. Đôi mắt hổ phách lạng lùng uy nghiêm giờ đây đang in đậm hình bóng này. Bóng dáng xinh đẹp lại vô tình, khóe môi ướt át mỉm cười lại tàn nhẫn. Và cũng chính bắt đầu từ giây phút này nàng đã gieo cho ta sự đau khổ, từ bỏ cả giang sơn hay thiên địa để khiến nàng vui. Đánh mất trái tim chỉ để nàng nhìn ta lâu hơn một chút. Từ bao giờ ta đã nhận ra hình bóng nàng vốn đã in sâu vào tâm trí, nơi sâu thẳm nhất của trái tim này. Kiều diễm tuyệt thế như tinh tinh đang khiêu vũ, liệu ta còn có thể nhìn thấy ai khiến ta điên đảo như nàng. Ta cứ ngỡ bản thân là một kẻ máu lạnh và tàn nhẫn đứng trên uy quyền như ánh trăng kia, sẽ không một ai khiến ta rung động. Đối với ta máu chính là thứ đẹp nhất, nhưng từ giây phút này đây ta đã thay đổi ý nghĩ, hiện hữu trong tim ta nàng chính là cả bầu trời, nhưng có lẽ đây chỉ là trò chơi mà nàng đã sắp đặt. Ta đã từng chống đối cả thiên địa chỉ vì sự tàn độc của bản thân... nhưng ta lại tàn nhẫn với chính mình chỉ vì mong nàng mỉm cười... Ta đã không biết rằng trái tim nàng được làm bằng băng, và nàng cũng chỉ như một cơn gió vô tình lướt qua thế trần đầy tàn nhẫn.... Nhưng... ta đã trót yêu... cơn gió ấy rồi...
Tác giả :
Lãnh Thiên Băng