Hệ Thống Truy Phu
Chương 73
Trở lại đảo Phượng Vu, Cung Tiểu Trúc trực tiếp mang theo ba người Vương Nghị tới chỗ ở, hắn vốn muốn sắp xếp một nơi tạm thời cho họ ở trước, chờ Vân Túc tu luyện xong xuôi rồi lại thương lượng chuyện thu ba người Vương Nghị làm tiểu đệ, có điều chờ tới lúc hắn đi tới ngoài phòng Vân Túc lại thấy Vân Túc ra khỏi phòng.
Hóa ra sau khi Cung Tiểu Trúc rời khỏi đảo Phượng Vu không lâu, Vân Túc đã tỉnh lại từ nhập định, sau khi đọc xong ngọc phù Cung Tiểu Trúc để lại cũng không để tâm lắm, bởi y tin rằng Cung Tiểu Trúc dù có gặp nguy hiểm cũng có thể ứng đối tự nhiên, huống hồ trong thành Bích Ba cũng không cho phép đánh nhau, chỉ là lúc đang tu luyện, y vẫn phân một luồng thần thức chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Lúc Cung Tiểu Trúc trở về, y liền phát hiện ra ngay tức khắc.
…
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc ngồi trên ghế trong phòng Vân Túc, bọn Vương Nghị tất cung tất kính đứng ngoài gian phòng, đối diện với Vân Túc và Cung Tiểu Trúc.
Vân Túc ngồi bất động thanh sắc, chờ Cung Tiểu Trúc nói rõ tình huống cho y, tuy rằng thực lực ba người này trong mắt y một chút cũng không có gì đáng nói, hơn nữa cũng cảm thấy trước kia họ không chính phái chút nào, nhưng y tin rằng Cung Tiểu Trúc dẫn họ về nhất định có lý do.
Cung Tiểu Trúc nhấp một ngụm nước trà khôi lỗi pha, mở miệng trước, chỉ là dùng cách truyền âm, ba người Vương Nghị không thể nghe thấy được, hắn giải thích thân phận trước kia của ba người này cho Vân Túc nghe, hơn nữa còn nói lại đại khái sự tình trong nguyên tác một lần. Hắn cũng nói tuy rằng ba người này trước kia làm kẻ trộm, xem trọng tiền tài, thế nhưng mấu chốt là rất trọng tình cảm, hắn tin rằng về sau bồi dưỡng, nhất định sẽ trở nên ưu việt, độ trung thành của họ cũng sẽ vô cùng cao, huống hồ trong cơ thể họ cũng có thiên tuyến cổ kiềm chế.
Vân Túc không có ý kiến gì, bồi dưỡng một vài người làm việc cho y cũng có thể, rất nhiều việc vặt vãnh có thể sai thủ hạ đi làm, họ càng có thêm nhiều thời gian để tu luyện.
Hơn nữa về sau nếu có kẻ thù tìm đến, ví dụ như Đan Vân tôn giả Kiếm Tiên môn, thuộc hạ dù tu vi không được tốt lắm cũng có thể trợ giúp một tay, tuy rằng không thể đối kháng với Đan Vân tôn giả nhưng hẳn là Đan Vân tôn giả cũng không thể nào đơn thương độc mã một mình tìm tới, phải biết, lão có thu rất nhiều đệ tử ký danh, những người này cộng lại cũng có thể tạo thành một lực lượng không tồi.
Vân Túc gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với đề nghị thu ba người Vương Nghị làm thị giả của Cung Tiểu Trúc, về phần bọn Vương Nghị trước đây có nghề nghiệp gì y không quan tâm, cho dù có từng giết tu sĩ cũng chẳng sao cả, Vân Túc cũng đã từng giết người rồi đấy thôi, chỉ cần là người có tài làm việc cho y là được.
Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc gật đầu, liền giao cổ mẹ cho Vân Túc.
Vân Túc không dị nghị gì, thuận tay nhận lấy cổ mẹ, hạ thêm vài đạo chú ngữ rườm rà trên người cổ mẹ, chủ nhân của thiên tuyến cổ liền biến thành Vân Túc, sau đó, cổ mẹ kia biến mất trong lòng bàn tay Vân Túc, chui vào cơ thể Vân Túc.
Cổ mẹ chui vào cơ thể chủ nhân cũng sẽ không có bất cứ nguy hại gì cho chủ nhân, chủ nhân có thể tùy ý khống chế cổ mẹ hoặc lấy nó ra khỏi cơ thể, cũng có thể quyết định sinh tử của nó. Chỉ cần thông qua cổ mẹ, Vân Túc có thể biết vị trí của thuộc hạ hoặc hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ.
Đương nhiên, nếu Vân Túc muốn giải trừ khống chế đối với Phùng Hoằng hoặc Thiệu Điển thì chỉ cần chấm dứt sinh mệnh của cổ mẹ là được, chẳng qua đa số người đều sẽ không làm vậy. Bởi nếu vậy, đã không chỉ tổn thất mất mấy con thiên tuyến cổ mà còn không thể đảm bảo được thuộc hạ có thể bảo trì độ trung thành với chủ nhân như trước hay không.
Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc đã nhận lấy cổ mẹ, liền giới thiệu ba người Vương Nghị với Vân Túc, “Đây chính là vị Vân tiền bối mà ta đã nói cho các ngươi, từ nay về sau sẽ là chủ nhân của các ngươi, các ngươi sau này phải nghe theo mệnh lệnh của Vân đại ca mà làm việc.”
Bọn Vương Nghị vừa rồi khi tới đảo Phượng Vu cùng Cung Tiểu Trúc đã biết tiền bối Vân Túc Kim Đan kỳ theo lời Cung Tiểu Trúc nói không hề đơn giản, thực lực và tài chính đều mạnh, không thì sao có thể thuê được hòn đảo lớn nhất của thành Bích Ba làm nơi tu luyện, tuy rằng trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh có được không?
Nhưng chờ tới lúc họ thực sự nhìn thấy Vân Túc mới biết, họ vẫn là xem nhẹ thực lực của Vân Túc.
Vân Túc ngồi trên ghế, dáng người to lớn, mi mục như sương, một thân khí thế thản nhiên, tản mát ra khí tức khiến cho người ta sợ hãi, cũng chính bởi Cung Tiểu Trúc thường xuyên đứng cạnh Vân Túc, đã quen với khí tức của Vân Túc nên dù có là tu sĩ cấp thấp mới không sinh ra cảm giác sợ hãi. Hơn nữa lấy nhiều năm sinh tồn của bọn Vương Nghị, họ không chút phủ nhận sự thật rằng Vân Túc mạnh mẽ hơn bất kỳ tu sĩ Kim Đan kỳ nào họ đã từng gặp.
Họ đã lường trước được rằng thực lực của Vân Túc thậm chí có thể ngang ngửa với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Họ nào biết, thực ra đây là do Vân Túc cố tình tỏa ra khí thế Kim Đan kỳ mới có thể sinh ra hiệu quả như vậy, bình thường đối mặt với Cung Tiểu Trúc, y đều thu liễm, thực ra cũng không hề làm người sợ hãi tới vậy.
Có điều họ thật sự không đoán sai, làm nhân vật chính trong tiểu thuyết, thực lực Kim Đan hậu kỳ của Vân Túc đương nhiên có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thậm chí còn có thể đánh bại tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường.
Bởi sợ Vân Túc, nên sau khi vào phòng rồi, họ vẫn không dám nhúc nhích, đứng trước mặt Vân Túc, đón lấy khí lạnh Vân Túc không ngừng tỏa ra, ngay cả Phùng Hoằng và Thiệu Điển vốn nhìn đông nhìn tây khắp đảo Phượng Vu vừa rồi, cũng quy quy củ củ không dám nhìn loạn khắp nơi nữa, rũ mắt xuống chờ sai bảo.
Trong mắt họ, tính tình Vân Túc không tốt như Cung Tiểu Trúc, nói không chừng không cẩn thận, Vân Túc sẽ phế họ đi.
Đợi tới lúc Cung Tiểu Trúc giới thiệu họ cho Vân Túc, họ cũng không dám nghĩ nhiều, vội quy củ hành lễ với Vân Túc, “Thuộc hạ Vương Nghị (Phùng Hoằng/ Thiệu Điển) kiến quá chủ nhân.”
Vân Túc hơi gật đầu, vung tay lên, ba cái túi trữ vật liền bay vào trong tay ba người Vương Nghị, “Về sau tuyệt không thể chậm trễ tu luyện như trước nữa.” Nói một đống lời vô nghĩa với ba người Vương Nghị cũng chẳng có tác dụng gì, y cũng lười vô nghĩa, để sau này họ phạm sai lầm rồi trách phạt là được.
Cái gọi là không thể chậm trễ việc tu luyện như trước đây, bọn Vương Nghị không hiểu lắm! Trước kia họ cũng đã rất cố gắng tu luyện rồi có được không, không thì lấy tư chất của họ, cũng đã không đạt được tới tu vi như bây giờ, chuyện này rất cần có một người tới giải thích cho họ có được không, có điều họ không dám để Vân Túc giải thích một lần cho họ nghe, chỉ dám gửi gắm hy vọng nơi Cung Tiểu Trúc, hơn nữa tính tình Cung Tiểu Trúc tốt, chắc chắn rằng hắn sẽ không tức giận.
Vì thế, ba người Vương Nghị đồng loạt ném ánh mắt về phía Cung Tiểu Trúc. Cung Tiểu Trúc đang ăn điểm tâm trên bàn, cảm nhận được ánh mắt khao khát tiếp nhận tri thức của họ, nháy mắt cảm thấy bản thân thật cao đại thượng, ngẩng đầu lên nghiêm túc giải thích, “Ý của Vân đại ca là các ngươi chớ ỷ lại quá mức vào song tu như trước đây, tốt nhất không nên đi tới Vạn Tung lâu nữa, cũng không được lười biếng quá mức. Căn cơ trước kia của các ngươi quá kém, nhất định phải tìm một bộ công pháp tốt để tu luyện, củng cố căn cơ xong lại tăng tu vi lên, nếu không sau này sợ là các ngươi sẽ không thể chiếm được tài nguyên tốt như vậy nữa đâu.”
Nói xong, Cung Tiểu Trúc nhìn túi trữ vật trong tay họ.
Emma! Cảm giác cáo mượn oai hùm này thật không tệ, á không đúng! Hắn mới không phải là cáo mượn oai hùm! Người ta có thật sự bản lĩnh đó, đập tay một cái không biết là có thể đánh chết bao nhiêu hổ, hắn còn lợi hại hơn hổ đó. Không thể không nói, Cung Tiểu Trúc cảm thấy bản thân bây giờ cứ như trùm tiểu đệ vậy, xem ra hắn vẫn rất có uy tín đó nha!
Ba người Vương Nghị nghe xong lời Cung Tiểu Trúc nói, tâm tình lúc đầu không tốt lắm, những năm gần đây họ đều nhờ song tu mà tăng tiến tu vi, chuyện vừa thoải mái lại đơn giản này vô cùng hưởng thụ đó có được không! Trời ạ!, nghĩ tới chuyện sau này không thể tới Vạn Tung lâu tìm lô đỉnh tu luyện nữa, họ cảm thấy tận thế sắp tới rồi có được không!
Có điều, đợi tới khi Cung Tiểu Trúc nhìn tới túi trữ vật trong tay họ, bọn Vương Nghị lập tức tra xét bên trong.
Trời ơi! Tâm tình lần này còn kích động hơn cả vừa nãy rồi có được không! Tài nguyên trong túi trữ vật làm họ sợ tới ngây người, đan dược, pháp bảo, linh thạch, trước kia họ chưa từng được nhìn thấy nhiều thứ như vậy, chủ nhân của họ thật quá hào phóng rồi có được không! Độ sùng bái của họ với Vân Túc lại đạt tới một độ cao mới rồi có được không!
Thực ra, thứ trong ba chiếc túi trữ vật đối với Vân Túc và Cung Tiểu Trúc mà nói đều không đáng kể, đơn giản chỉ là mỗi người một vạn linh thạch hạ phẩm, một hai pháp khí thượng phẩm, mấy chục lọ linh đan Hoàng cấp hạ phẩm. Nhưng mấy thứ này đối với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã là một khoản khá lớn, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ giàu có nhất mới có nhiều tài sản tới vậy.
Chỉ là ba người Vương Nghị lúc giàu nhất trước kia cũng chỉ có một nghìn viên linh thạch hạ phẩm, đan dược lại càng không dám dùng loạn, thường thường có được một hai viên đan dược Hoàng cấp cũng phải cất rất cẩn thận, tới lúc khẩn cấp mới dám dùng.
Giờ tùy tùy tiện tiện có được tận mấy chục lọ linh đan, phải dùng tới khi nào! Dùng ăn cơm ư?
“Chủ nhân yên tâm, ba người thuộc hạ nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của chủ nhân, sẽ không bao giờ tùy tiện như trước đây nữa, tất sẽ tận tâm tận lực vì chủ nhân, không dám chối từ!”
Vương Nghị thay mặt ba người thể hiện lòng trung thành, hai người kia cũng phục hồi tinh thần mà phụ họa, tỏ lòng trung thành vĩnh viễn không phản bội cũng như ý chí tu luyện đã được thức tỉnh.
Cá và tay gấu không thể có được cả hai, điều này họ vẫn biết, thế nên họ muốn từ bỏ phương thức tu luyện trước đây, nếu không, làm mất lòng chủ nhân, sẽ không còn chuyện tốt như vậy nữa.
“Đa tạ thiếu gia Tiểu Trúc đã giải thích cho bọn thuộc hạ hiểu.”
Chiếm được thứ tốt, thái độ của họ với Cung Tiểu Trúc cũng càng tốt, trước kia vẫn luôn gọi là tiểu huynh đệ, bây giờ thì xưng hô lại càng thêm tôn kính.
“Không dám nhận, ba vị đạo hữu vẫn nên gọi ta là đạo hữu thì hơn!” Cung Tiểu Trúc co rút khóe miệng, cười nói.
“Lễ không thể thiếu, nếu như thiếu gia Tiểu Trúc và chủ nhân đã là bằng hữu, vậy bọn thuộc hạ nhất định nên xưng hô như vậy.” Trên đường đi, Cung Tiểu Trúc đã nói cho họ biết, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc tuy rằng tu vi có sự chênh lệch lớn nhưng đã có nhiều năm giao hảo, hơn nữa vừa rồi nhìn thái độ của Vân Túc với Cung Tiểu Trúc, lại càng thêm xác định quan hệ của họ không tệ, không thì sao Vân Túc lại có vẻ mặt ôn hòa với Cung Tiểu Trúc được chứ, không phải là bằng hữu cơ bản không thể như thế được có được không?
Hóa ra sau khi Cung Tiểu Trúc rời khỏi đảo Phượng Vu không lâu, Vân Túc đã tỉnh lại từ nhập định, sau khi đọc xong ngọc phù Cung Tiểu Trúc để lại cũng không để tâm lắm, bởi y tin rằng Cung Tiểu Trúc dù có gặp nguy hiểm cũng có thể ứng đối tự nhiên, huống hồ trong thành Bích Ba cũng không cho phép đánh nhau, chỉ là lúc đang tu luyện, y vẫn phân một luồng thần thức chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Lúc Cung Tiểu Trúc trở về, y liền phát hiện ra ngay tức khắc.
…
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc ngồi trên ghế trong phòng Vân Túc, bọn Vương Nghị tất cung tất kính đứng ngoài gian phòng, đối diện với Vân Túc và Cung Tiểu Trúc.
Vân Túc ngồi bất động thanh sắc, chờ Cung Tiểu Trúc nói rõ tình huống cho y, tuy rằng thực lực ba người này trong mắt y một chút cũng không có gì đáng nói, hơn nữa cũng cảm thấy trước kia họ không chính phái chút nào, nhưng y tin rằng Cung Tiểu Trúc dẫn họ về nhất định có lý do.
Cung Tiểu Trúc nhấp một ngụm nước trà khôi lỗi pha, mở miệng trước, chỉ là dùng cách truyền âm, ba người Vương Nghị không thể nghe thấy được, hắn giải thích thân phận trước kia của ba người này cho Vân Túc nghe, hơn nữa còn nói lại đại khái sự tình trong nguyên tác một lần. Hắn cũng nói tuy rằng ba người này trước kia làm kẻ trộm, xem trọng tiền tài, thế nhưng mấu chốt là rất trọng tình cảm, hắn tin rằng về sau bồi dưỡng, nhất định sẽ trở nên ưu việt, độ trung thành của họ cũng sẽ vô cùng cao, huống hồ trong cơ thể họ cũng có thiên tuyến cổ kiềm chế.
Vân Túc không có ý kiến gì, bồi dưỡng một vài người làm việc cho y cũng có thể, rất nhiều việc vặt vãnh có thể sai thủ hạ đi làm, họ càng có thêm nhiều thời gian để tu luyện.
Hơn nữa về sau nếu có kẻ thù tìm đến, ví dụ như Đan Vân tôn giả Kiếm Tiên môn, thuộc hạ dù tu vi không được tốt lắm cũng có thể trợ giúp một tay, tuy rằng không thể đối kháng với Đan Vân tôn giả nhưng hẳn là Đan Vân tôn giả cũng không thể nào đơn thương độc mã một mình tìm tới, phải biết, lão có thu rất nhiều đệ tử ký danh, những người này cộng lại cũng có thể tạo thành một lực lượng không tồi.
Vân Túc gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với đề nghị thu ba người Vương Nghị làm thị giả của Cung Tiểu Trúc, về phần bọn Vương Nghị trước đây có nghề nghiệp gì y không quan tâm, cho dù có từng giết tu sĩ cũng chẳng sao cả, Vân Túc cũng đã từng giết người rồi đấy thôi, chỉ cần là người có tài làm việc cho y là được.
Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc gật đầu, liền giao cổ mẹ cho Vân Túc.
Vân Túc không dị nghị gì, thuận tay nhận lấy cổ mẹ, hạ thêm vài đạo chú ngữ rườm rà trên người cổ mẹ, chủ nhân của thiên tuyến cổ liền biến thành Vân Túc, sau đó, cổ mẹ kia biến mất trong lòng bàn tay Vân Túc, chui vào cơ thể Vân Túc.
Cổ mẹ chui vào cơ thể chủ nhân cũng sẽ không có bất cứ nguy hại gì cho chủ nhân, chủ nhân có thể tùy ý khống chế cổ mẹ hoặc lấy nó ra khỏi cơ thể, cũng có thể quyết định sinh tử của nó. Chỉ cần thông qua cổ mẹ, Vân Túc có thể biết vị trí của thuộc hạ hoặc hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ.
Đương nhiên, nếu Vân Túc muốn giải trừ khống chế đối với Phùng Hoằng hoặc Thiệu Điển thì chỉ cần chấm dứt sinh mệnh của cổ mẹ là được, chẳng qua đa số người đều sẽ không làm vậy. Bởi nếu vậy, đã không chỉ tổn thất mất mấy con thiên tuyến cổ mà còn không thể đảm bảo được thuộc hạ có thể bảo trì độ trung thành với chủ nhân như trước hay không.
Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc đã nhận lấy cổ mẹ, liền giới thiệu ba người Vương Nghị với Vân Túc, “Đây chính là vị Vân tiền bối mà ta đã nói cho các ngươi, từ nay về sau sẽ là chủ nhân của các ngươi, các ngươi sau này phải nghe theo mệnh lệnh của Vân đại ca mà làm việc.”
Bọn Vương Nghị vừa rồi khi tới đảo Phượng Vu cùng Cung Tiểu Trúc đã biết tiền bối Vân Túc Kim Đan kỳ theo lời Cung Tiểu Trúc nói không hề đơn giản, thực lực và tài chính đều mạnh, không thì sao có thể thuê được hòn đảo lớn nhất của thành Bích Ba làm nơi tu luyện, tuy rằng trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh có được không?
Nhưng chờ tới lúc họ thực sự nhìn thấy Vân Túc mới biết, họ vẫn là xem nhẹ thực lực của Vân Túc.
Vân Túc ngồi trên ghế, dáng người to lớn, mi mục như sương, một thân khí thế thản nhiên, tản mát ra khí tức khiến cho người ta sợ hãi, cũng chính bởi Cung Tiểu Trúc thường xuyên đứng cạnh Vân Túc, đã quen với khí tức của Vân Túc nên dù có là tu sĩ cấp thấp mới không sinh ra cảm giác sợ hãi. Hơn nữa lấy nhiều năm sinh tồn của bọn Vương Nghị, họ không chút phủ nhận sự thật rằng Vân Túc mạnh mẽ hơn bất kỳ tu sĩ Kim Đan kỳ nào họ đã từng gặp.
Họ đã lường trước được rằng thực lực của Vân Túc thậm chí có thể ngang ngửa với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Họ nào biết, thực ra đây là do Vân Túc cố tình tỏa ra khí thế Kim Đan kỳ mới có thể sinh ra hiệu quả như vậy, bình thường đối mặt với Cung Tiểu Trúc, y đều thu liễm, thực ra cũng không hề làm người sợ hãi tới vậy.
Có điều họ thật sự không đoán sai, làm nhân vật chính trong tiểu thuyết, thực lực Kim Đan hậu kỳ của Vân Túc đương nhiên có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thậm chí còn có thể đánh bại tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường.
Bởi sợ Vân Túc, nên sau khi vào phòng rồi, họ vẫn không dám nhúc nhích, đứng trước mặt Vân Túc, đón lấy khí lạnh Vân Túc không ngừng tỏa ra, ngay cả Phùng Hoằng và Thiệu Điển vốn nhìn đông nhìn tây khắp đảo Phượng Vu vừa rồi, cũng quy quy củ củ không dám nhìn loạn khắp nơi nữa, rũ mắt xuống chờ sai bảo.
Trong mắt họ, tính tình Vân Túc không tốt như Cung Tiểu Trúc, nói không chừng không cẩn thận, Vân Túc sẽ phế họ đi.
Đợi tới lúc Cung Tiểu Trúc giới thiệu họ cho Vân Túc, họ cũng không dám nghĩ nhiều, vội quy củ hành lễ với Vân Túc, “Thuộc hạ Vương Nghị (Phùng Hoằng/ Thiệu Điển) kiến quá chủ nhân.”
Vân Túc hơi gật đầu, vung tay lên, ba cái túi trữ vật liền bay vào trong tay ba người Vương Nghị, “Về sau tuyệt không thể chậm trễ tu luyện như trước nữa.” Nói một đống lời vô nghĩa với ba người Vương Nghị cũng chẳng có tác dụng gì, y cũng lười vô nghĩa, để sau này họ phạm sai lầm rồi trách phạt là được.
Cái gọi là không thể chậm trễ việc tu luyện như trước đây, bọn Vương Nghị không hiểu lắm! Trước kia họ cũng đã rất cố gắng tu luyện rồi có được không, không thì lấy tư chất của họ, cũng đã không đạt được tới tu vi như bây giờ, chuyện này rất cần có một người tới giải thích cho họ có được không, có điều họ không dám để Vân Túc giải thích một lần cho họ nghe, chỉ dám gửi gắm hy vọng nơi Cung Tiểu Trúc, hơn nữa tính tình Cung Tiểu Trúc tốt, chắc chắn rằng hắn sẽ không tức giận.
Vì thế, ba người Vương Nghị đồng loạt ném ánh mắt về phía Cung Tiểu Trúc. Cung Tiểu Trúc đang ăn điểm tâm trên bàn, cảm nhận được ánh mắt khao khát tiếp nhận tri thức của họ, nháy mắt cảm thấy bản thân thật cao đại thượng, ngẩng đầu lên nghiêm túc giải thích, “Ý của Vân đại ca là các ngươi chớ ỷ lại quá mức vào song tu như trước đây, tốt nhất không nên đi tới Vạn Tung lâu nữa, cũng không được lười biếng quá mức. Căn cơ trước kia của các ngươi quá kém, nhất định phải tìm một bộ công pháp tốt để tu luyện, củng cố căn cơ xong lại tăng tu vi lên, nếu không sau này sợ là các ngươi sẽ không thể chiếm được tài nguyên tốt như vậy nữa đâu.”
Nói xong, Cung Tiểu Trúc nhìn túi trữ vật trong tay họ.
Emma! Cảm giác cáo mượn oai hùm này thật không tệ, á không đúng! Hắn mới không phải là cáo mượn oai hùm! Người ta có thật sự bản lĩnh đó, đập tay một cái không biết là có thể đánh chết bao nhiêu hổ, hắn còn lợi hại hơn hổ đó. Không thể không nói, Cung Tiểu Trúc cảm thấy bản thân bây giờ cứ như trùm tiểu đệ vậy, xem ra hắn vẫn rất có uy tín đó nha!
Ba người Vương Nghị nghe xong lời Cung Tiểu Trúc nói, tâm tình lúc đầu không tốt lắm, những năm gần đây họ đều nhờ song tu mà tăng tiến tu vi, chuyện vừa thoải mái lại đơn giản này vô cùng hưởng thụ đó có được không! Trời ạ!, nghĩ tới chuyện sau này không thể tới Vạn Tung lâu tìm lô đỉnh tu luyện nữa, họ cảm thấy tận thế sắp tới rồi có được không!
Có điều, đợi tới khi Cung Tiểu Trúc nhìn tới túi trữ vật trong tay họ, bọn Vương Nghị lập tức tra xét bên trong.
Trời ơi! Tâm tình lần này còn kích động hơn cả vừa nãy rồi có được không! Tài nguyên trong túi trữ vật làm họ sợ tới ngây người, đan dược, pháp bảo, linh thạch, trước kia họ chưa từng được nhìn thấy nhiều thứ như vậy, chủ nhân của họ thật quá hào phóng rồi có được không! Độ sùng bái của họ với Vân Túc lại đạt tới một độ cao mới rồi có được không!
Thực ra, thứ trong ba chiếc túi trữ vật đối với Vân Túc và Cung Tiểu Trúc mà nói đều không đáng kể, đơn giản chỉ là mỗi người một vạn linh thạch hạ phẩm, một hai pháp khí thượng phẩm, mấy chục lọ linh đan Hoàng cấp hạ phẩm. Nhưng mấy thứ này đối với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã là một khoản khá lớn, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ giàu có nhất mới có nhiều tài sản tới vậy.
Chỉ là ba người Vương Nghị lúc giàu nhất trước kia cũng chỉ có một nghìn viên linh thạch hạ phẩm, đan dược lại càng không dám dùng loạn, thường thường có được một hai viên đan dược Hoàng cấp cũng phải cất rất cẩn thận, tới lúc khẩn cấp mới dám dùng.
Giờ tùy tùy tiện tiện có được tận mấy chục lọ linh đan, phải dùng tới khi nào! Dùng ăn cơm ư?
“Chủ nhân yên tâm, ba người thuộc hạ nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của chủ nhân, sẽ không bao giờ tùy tiện như trước đây nữa, tất sẽ tận tâm tận lực vì chủ nhân, không dám chối từ!”
Vương Nghị thay mặt ba người thể hiện lòng trung thành, hai người kia cũng phục hồi tinh thần mà phụ họa, tỏ lòng trung thành vĩnh viễn không phản bội cũng như ý chí tu luyện đã được thức tỉnh.
Cá và tay gấu không thể có được cả hai, điều này họ vẫn biết, thế nên họ muốn từ bỏ phương thức tu luyện trước đây, nếu không, làm mất lòng chủ nhân, sẽ không còn chuyện tốt như vậy nữa.
“Đa tạ thiếu gia Tiểu Trúc đã giải thích cho bọn thuộc hạ hiểu.”
Chiếm được thứ tốt, thái độ của họ với Cung Tiểu Trúc cũng càng tốt, trước kia vẫn luôn gọi là tiểu huynh đệ, bây giờ thì xưng hô lại càng thêm tôn kính.
“Không dám nhận, ba vị đạo hữu vẫn nên gọi ta là đạo hữu thì hơn!” Cung Tiểu Trúc co rút khóe miệng, cười nói.
“Lễ không thể thiếu, nếu như thiếu gia Tiểu Trúc và chủ nhân đã là bằng hữu, vậy bọn thuộc hạ nhất định nên xưng hô như vậy.” Trên đường đi, Cung Tiểu Trúc đã nói cho họ biết, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc tuy rằng tu vi có sự chênh lệch lớn nhưng đã có nhiều năm giao hảo, hơn nữa vừa rồi nhìn thái độ của Vân Túc với Cung Tiểu Trúc, lại càng thêm xác định quan hệ của họ không tệ, không thì sao Vân Túc lại có vẻ mặt ôn hòa với Cung Tiểu Trúc được chứ, không phải là bằng hữu cơ bản không thể như thế được có được không?
Tác giả :
Ngọc Duyên