Hệ Thống Truy Phu
Chương 145
Hôm sau, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc tới trước cửa phòng của Thương Thăng và Thanh Mạch, một lát sau, Thương Thăng mở cửa ra, thần sắc hắn mệt mỏi nói với hai người: “Túc nhi, Tiểu Trúc, các ngươi tới rồi? Vào đi!”
Sau khi hai người vào phòng rồi, liền thấy Thanh Mạch mặc một thân áo xanh, ngồi trên ghế, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra, thấy là Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, khuôn mặt tuấn tú thư hùng mạc biện lộ ra nụ cười nhẹ, giọng nói ôn nhuận như ngọc, mang theo vài phần lãnh tĩnh: “Tiểu chủ nhân, Cung thiếu gia.”
Vân Túc hơi gật đầu, Cung Tiểu Trúc mỉm cười nói: “Thanh Mạch tiền bối, vết thương đã tốt lên chưa?”
“Đa tạ Cung thiếu gia quan tâm, đã không còn đáng lo ngại.” Nói xong, Thanh Mạch nhìn thoáng qua Thương Thăng, trong mắt lộ ra cảm xúc không rõ, lại cười nhẹ.
Thương Thăng tiếp đón hai người Vân Túc, đợi hai người ngồi xuống rồi mới xoay người tới ngồi cạnh Thanh Mạch.
Hắn thu vẻ mặt mệt mỏi vừa rồi lại, đầy mặt hưng phấn hỏi Vân Túc: “Túc nhi hôm nay tới có chuyện gì? Hay chỉ là muốn tới thăm vi phụ?”
“Chỉ là muốn nói cho cha biết một chuyện, từ hôm nay trở đi, con với Tiểu Trúc quyết định bế quan đột phá, đợi sau khi tu vi tăng lên rồi, hai người con với Tiểu Trúc sẽ làm đại điển song tu, kết làm đạo lữ song tu.”
Vốn Vân Túc không định thành thân sớm như vậy, nhưng trong lúc nguy cơ bốn phía, đại đa số thời gian y luôn cảm thấy không kiên định trong lòng, tựa như sẽ có chuyện không lành xảy ra, vì thế, muốn quyết định chuyện này sớm một chút, cũng có thể an tâm, sau này có biến cố gì cũng không đến nỗi, hơn nữa sau khi kết khế ước thần hồn xong, hai người sẽ tâm linh tương thông, ngay cả có ở xa nhau đi mấy, cũng có thể cảm nhận được vị trí của đối phương.
Bây giờ y sợ nhất là bị chia cách với Tiểu Trúc, sau đó không thể tìm thấy hắn nữa.
Khi Vân Túc nói chuyện này ra, Thanh Mạch hơi dại ra, sau đó là mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ.
Vân Túc mặt không biểu cảm nói xong, Thương Thăng sửng sốt trong nháy mắt, sau đó cười to nói: “Tiểu tử thúi này, nhanh như vậy đã quyết định thành thân, cuối cùng cũng trưởng thành rồi, làm cho vi phụ thiếu chút nữa đã không phản ứng kịp, được rồi, thành thân tốt lắm, à, đúng rồi, con nói con muốn bế quan? Đan dược với linh thạch còn đủ không, nếu thiếu thì cứ tới chỗ cha lấy, Tiểu Trúc cũng vậy, biết chưa?”
Vân Túc lắc đầu đáp: “Không thiếu thứ gì cả.”
Cung Tiểu Trúc cũng lắc đầu nói: “Con cũng không thiếu gì cả, đa tạ Thương tiền bối.”
Cung Tiểu Trúc xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, trong lòng có hơi khẩn trương, lại có thêm chút chờ mong.
Thương Thăng gật đầu, lại hưng trí bừng bừng nói: “Không thiếu gì là tốt rồi, nếu Túc nhi với Tiểu Trúc chuẩn bị xuất quan rồi thành thân, vậy thì vật dụng cho thành thân cứ giao cho vi phụ chuẩn bị đi! Cha cam đoan sẽ sắm sửa cho hai đứa thỏa đáng.”
Vân Túc cũng không khách khí, trực tiếp gật đầu nói: “Vậy thì làm phiền cha.” Sau đó lại nhìn sang Cung Tiểu Trúc bên cạnh, ánh mắt nhu hòa hẳn.
Cung Tiểu Trúc cũng gật đầu đáp: “Đa tạ Thương tiền bối.”
Thương Thăng nhìn Cung Tiểu Trúc, nhíu mày đáp: “Tiểu Trúc đã sắp thành thân với Túc nhi nhà ta rồi, sao vẫn còn gọi ta là tiền bối vậy?”
Cung Tiểu Trúc nghi hoặc nhìn thoáng qua Thương Thăng, rồi lại nhìn Vân Túc, không gọi là Thương tiền bối thì biết gọi là gì đây?
Vân Túc bất đắc dĩ xoa xoa đầu hắn: “Tiểu Trúc, nên gọi là cha.”
Cung Tiểu Trúc nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, chẳng qua một lát sau, khuôn mặt liền nóng lên, hắn vội vã che giấu sự ngượng ngùng trong lòng. Chuẩn bị một hồi, mới gọi Thương Thăng: “Cha.”
“Ai! Hài tử ngoan.” Thương Thăng cười càng tươi, cảm giác cuộc đời này có thể coi là viên mãn rồi, không chỉ được nhận con trai, ngay cả con dâu cũng có luôn, hắn cảm giác trên đời này không còn ai có thể vui vẻ được bằng hắn lúc này, hắn nhanh tay lấy một cái túi trữ vật từ trong trữ vật giới ra đưa cho Cung Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc, đây là quà tặng nhân dịp đổi xưng hô mà cha cho con, ngoan ngoãn nhận lấy.”
“Cám ơn cha!” Cung Tiểu Trúc nhận lấy túi nhìn, nhất thời cực kỳ kinh ngạc, bên trong không chỉ có các loại đan dược cấp cao, mà còn có vô số linh thạch, càng quan trọng hơn là có một tòa linh phủ cực phẩm bên trong, tòa linh phủ cực phẩm này trang trí hoa mỹ, điêu khắc các loại hoa văn chim thú sắc màu rất tinh xảo, hơn nữa chất liệu cũng rất quý, lực phòng ngự kinh người, quả là lương phẩm thiết yếu cho lữ hành tại gia.
Thương Thăng nhìn vẻ mặt của Cung Tiểu Trúc, liền biết hắn rất vừa lòng với món quà này.
Chuyện đã nói xong, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc liền trở lại phòng, để lại hai người Thanh Mạch và Thương Thăng.
Thương Thăng ngồi trên ghế cao hứng một hồi, nói với Thanh Mạch: “Không ngờ Túc nhi mới hơn bốn mươi tuổi đã thành thân, trước kia không cảm thấy gì, bây giờ mới phát hiện tháng năm không hề buông tha cho con người, vài thập niên trước ta vẫn còn đang lẻ loi một mình, lang bạt giới tu chân, trong nháy mắt, ta không chỉ có con trai, mà còn có cả con dâu, chỉ tiếc rằng, tất cả những chuyện này, Thương nhi không nhìn thấy.”
“Chủ nhân nén bi thương.”
Thương Thăng vỗ vai hắn: “Không sao cả, ta đã sớm buông bỏ.” Không biết là đã buông bỏ người mà mình từng yêu, hay là buông bỏ những đau thương vẫn luôn kéo dài tới tận bây giờ, hoặc có lẽ là cả hai, nhưng quyết tâm muốn báo thù cho Vân Thương lại chưa bao giờ từ bỏ.
Thanh Mạch nhìn dung nhan anh tuấn bất phàm, ngũ quan cường tráng khắc sâu của Thương Thăng không chớp mắt, chỉ muốn thổ lộ ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình, hắn đặt bàn tay trắng nõn như ngọc của mình lên mu bàn tay Thương Thăng, ánh mắt lóe lên tia do dự, cũng đấu tranh trong lòng hồi lâu, tận tới khi Thương Thăng quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn, hắn mới nổi dũng khí mở miệng nói: “Chủ nhân, ta có chuyện muốn nói với người.”
Thương Thăng nhìn thần sắc kiên định của hắn, tưởng rằng có chuyện gì lớn, lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nói: “Thanh Mạch, ngươi nói đi, ta nghe.”
“Ta thích ngươi, chủ nhân, từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu, lỡ thích ngươi rồi.”
Thanh Mạch thâm tình nhìn Thương Thăng, chờ hắn đáp lại, dù là đồng ý cũng tốt, mà cự tuyệt cũng tốt, hắn đều có thể nhận, dù sao đời này kiếp này hắn cũng không thể nào rời khỏi Thương Thăng, chỉ cần hắn trả giá bằng chính chân tâm của mình, một ngày nào đó, chủ nhân sẽ tiếp nhận hắn.
Thương Thăng kinh ngạc nhìn Thanh Mạch, hồi lâu mới phản ứng lại, cau mày, ánh mắt phức tạp nhìn Thanh Mạch: “Nếu ta cự tuyệt thì sao?”
“Ta có thể chờ, chờ tới khi chủ nhân tiếp nhận ta, dù thế nào ta cũng tin rằng, một ngày nào đó, chủ nhân sẽ nhìn thấy mặt tốt của ta, cũng sẽ thích ta.” Ánh mắt Thanh Mạch kiên định, che giấu sự thấp thỏm bất an trong lòng, quả nhiên chủ nhân vẫn cự tuyệt mình sao?
Nhưng thôi cũng không sao cả, hắn đã đi cạnh bên Thương Thăng tận mấy trăm năm, không chỉ chăm sóc tỉ mỉ, mà còn trung thành vô đối, có thể nói, đối với Thương Thăng, hắn là sự tồn tại độc nhất vô nhị, mấy năm nay, đã có bao nhiêu người tới tới lui lui bên cạnh Thương Thăng, lại chỉ có hắn không rời không bỏ, chính là một sự tồn tại không thể thay thế, cho dù bây giờ có bị cự tuyệt, chắc chắn một ngày nào đó trong tương lai, chủ nhân cũng sẽ tiếp nhận tình cảm của hắn.
Thương Thăng lại trầm tư một lát, rồi mới ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, Thanh Mạch, bây giờ ta vẫn chưa thể tiếp nhận tình cảm của ngươi, có điều xin hãy cho ta chút thời gian, để ta suy nghĩ lại thật kỹ càng, có được không?”
Tuy bình thường Thương Thăng rất tùy tiện, nhưng chuyện tình cảm hắn tuyệt đối không muốn tùy ý cho có lệ, tuy rằng tâm tình hắn lúc này cực kỳ phức tạp, cũng không định tiếp nhận tình cảm của Thanh Mạch, nhưng trong lòng lại không hề phẫn nộ và chán ghét phần tình cảm này, tựa như chính bản thân cũng không hề phản cảm với việc Thanh Mạch có tình cảm với mình, thậm chí còn có chút chờ mong, hơn nữa Vân Thương cũng đã qua đời, quá khứ đã không thể vãn hồi, bây giờ hẳn là hắn nên học cách biết quý trọng.
Hơn nữa tuy bề ngoài Thanh Mạch chỉ là người hầu của hắn, nhưng trong lòng hắn, Thanh Mạch đã sớm trở thành bạn thân, giữa bạn bè với nhau hẳn là nên tôn trọng lẫn nhau.
Thế nên, trải qua sự suy xét thận trọng, Thương Thăng vẫn quyết định sẽ suy nghĩ một thời gian, để hiểu rõ được tình cảm của mình, còn muốn trưng cầu ý kiến của Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, dù sao hai người một là con trai, một là con dâu của hắn, phụ thân của họ muốn tìm một bạn lữ, hai người có quyền thể hiện suy nghĩ, cách nhìn của mình.
Thanh Mạch nghe được câu trả lời của Thương Thăng, vui tới không kìm lại được, trong lòng vô cùng kích động, hắn vốn cho rằng chủ nhân sẽ không chút lưu tình cự tuyệt mình, lại không ngờ vẫn còn đường sống có thể quay về, chuyện thế này sao có thể không khiến người vui vẻ? Thanh Mạch lập tức vui sướng gật đầu nói: “Được chứ, chủ nhân, cám ơn ngươi đã cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của chủ nhân.”
Thương Thăng lắc đầu bật cười, giơ tay ra, bắt lấy tay Thanh Mạch: “Được rồi, Thanh Mạch, ngươi nên chữa thương đi.” Tuy trải qua mấy ngày chữa trị, vết thương của Thanh Mạch đã gần khỏi hết, nhưng vẫn phải tu luyện thêm vài canh giờ, củng cố tu vi một chút, nếu không sẽ dễ dàng để lại ám thương.
“Vâng chủ nhân.” Thanh Mạch ngoan ngoãn gật đầu, do dự nói: “À ừm… chủ nhân này, ta có thể ôm ngươi một cái được không?” Nói xong, trên mặt hắn lộ ra vài phần ngượng ngùng.
Thương Thăng nhìn bộ dáng này của hắn, cười lớn giơ tay ra ôm hắn vào trong lòng, trong mắt lộ ra sự sủng nịch ngay cả tới hắn cũng chưa từng chú ý tới.
Cái ôm này khác với trước đây, chính là cái ôm đầu tiên sau khi Thương Thăng hiểu được tấm lòng của Thanh Mạch, bởi vậy, lúc này, Thanh Mạch tỏ ra vô cùng thỏa mãn.
Sau khi hai người vào phòng rồi, liền thấy Thanh Mạch mặc một thân áo xanh, ngồi trên ghế, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra, thấy là Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, khuôn mặt tuấn tú thư hùng mạc biện lộ ra nụ cười nhẹ, giọng nói ôn nhuận như ngọc, mang theo vài phần lãnh tĩnh: “Tiểu chủ nhân, Cung thiếu gia.”
Vân Túc hơi gật đầu, Cung Tiểu Trúc mỉm cười nói: “Thanh Mạch tiền bối, vết thương đã tốt lên chưa?”
“Đa tạ Cung thiếu gia quan tâm, đã không còn đáng lo ngại.” Nói xong, Thanh Mạch nhìn thoáng qua Thương Thăng, trong mắt lộ ra cảm xúc không rõ, lại cười nhẹ.
Thương Thăng tiếp đón hai người Vân Túc, đợi hai người ngồi xuống rồi mới xoay người tới ngồi cạnh Thanh Mạch.
Hắn thu vẻ mặt mệt mỏi vừa rồi lại, đầy mặt hưng phấn hỏi Vân Túc: “Túc nhi hôm nay tới có chuyện gì? Hay chỉ là muốn tới thăm vi phụ?”
“Chỉ là muốn nói cho cha biết một chuyện, từ hôm nay trở đi, con với Tiểu Trúc quyết định bế quan đột phá, đợi sau khi tu vi tăng lên rồi, hai người con với Tiểu Trúc sẽ làm đại điển song tu, kết làm đạo lữ song tu.”
Vốn Vân Túc không định thành thân sớm như vậy, nhưng trong lúc nguy cơ bốn phía, đại đa số thời gian y luôn cảm thấy không kiên định trong lòng, tựa như sẽ có chuyện không lành xảy ra, vì thế, muốn quyết định chuyện này sớm một chút, cũng có thể an tâm, sau này có biến cố gì cũng không đến nỗi, hơn nữa sau khi kết khế ước thần hồn xong, hai người sẽ tâm linh tương thông, ngay cả có ở xa nhau đi mấy, cũng có thể cảm nhận được vị trí của đối phương.
Bây giờ y sợ nhất là bị chia cách với Tiểu Trúc, sau đó không thể tìm thấy hắn nữa.
Khi Vân Túc nói chuyện này ra, Thanh Mạch hơi dại ra, sau đó là mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ.
Vân Túc mặt không biểu cảm nói xong, Thương Thăng sửng sốt trong nháy mắt, sau đó cười to nói: “Tiểu tử thúi này, nhanh như vậy đã quyết định thành thân, cuối cùng cũng trưởng thành rồi, làm cho vi phụ thiếu chút nữa đã không phản ứng kịp, được rồi, thành thân tốt lắm, à, đúng rồi, con nói con muốn bế quan? Đan dược với linh thạch còn đủ không, nếu thiếu thì cứ tới chỗ cha lấy, Tiểu Trúc cũng vậy, biết chưa?”
Vân Túc lắc đầu đáp: “Không thiếu thứ gì cả.”
Cung Tiểu Trúc cũng lắc đầu nói: “Con cũng không thiếu gì cả, đa tạ Thương tiền bối.”
Cung Tiểu Trúc xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, trong lòng có hơi khẩn trương, lại có thêm chút chờ mong.
Thương Thăng gật đầu, lại hưng trí bừng bừng nói: “Không thiếu gì là tốt rồi, nếu Túc nhi với Tiểu Trúc chuẩn bị xuất quan rồi thành thân, vậy thì vật dụng cho thành thân cứ giao cho vi phụ chuẩn bị đi! Cha cam đoan sẽ sắm sửa cho hai đứa thỏa đáng.”
Vân Túc cũng không khách khí, trực tiếp gật đầu nói: “Vậy thì làm phiền cha.” Sau đó lại nhìn sang Cung Tiểu Trúc bên cạnh, ánh mắt nhu hòa hẳn.
Cung Tiểu Trúc cũng gật đầu đáp: “Đa tạ Thương tiền bối.”
Thương Thăng nhìn Cung Tiểu Trúc, nhíu mày đáp: “Tiểu Trúc đã sắp thành thân với Túc nhi nhà ta rồi, sao vẫn còn gọi ta là tiền bối vậy?”
Cung Tiểu Trúc nghi hoặc nhìn thoáng qua Thương Thăng, rồi lại nhìn Vân Túc, không gọi là Thương tiền bối thì biết gọi là gì đây?
Vân Túc bất đắc dĩ xoa xoa đầu hắn: “Tiểu Trúc, nên gọi là cha.”
Cung Tiểu Trúc nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, chẳng qua một lát sau, khuôn mặt liền nóng lên, hắn vội vã che giấu sự ngượng ngùng trong lòng. Chuẩn bị một hồi, mới gọi Thương Thăng: “Cha.”
“Ai! Hài tử ngoan.” Thương Thăng cười càng tươi, cảm giác cuộc đời này có thể coi là viên mãn rồi, không chỉ được nhận con trai, ngay cả con dâu cũng có luôn, hắn cảm giác trên đời này không còn ai có thể vui vẻ được bằng hắn lúc này, hắn nhanh tay lấy một cái túi trữ vật từ trong trữ vật giới ra đưa cho Cung Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc, đây là quà tặng nhân dịp đổi xưng hô mà cha cho con, ngoan ngoãn nhận lấy.”
“Cám ơn cha!” Cung Tiểu Trúc nhận lấy túi nhìn, nhất thời cực kỳ kinh ngạc, bên trong không chỉ có các loại đan dược cấp cao, mà còn có vô số linh thạch, càng quan trọng hơn là có một tòa linh phủ cực phẩm bên trong, tòa linh phủ cực phẩm này trang trí hoa mỹ, điêu khắc các loại hoa văn chim thú sắc màu rất tinh xảo, hơn nữa chất liệu cũng rất quý, lực phòng ngự kinh người, quả là lương phẩm thiết yếu cho lữ hành tại gia.
Thương Thăng nhìn vẻ mặt của Cung Tiểu Trúc, liền biết hắn rất vừa lòng với món quà này.
Chuyện đã nói xong, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc liền trở lại phòng, để lại hai người Thanh Mạch và Thương Thăng.
Thương Thăng ngồi trên ghế cao hứng một hồi, nói với Thanh Mạch: “Không ngờ Túc nhi mới hơn bốn mươi tuổi đã thành thân, trước kia không cảm thấy gì, bây giờ mới phát hiện tháng năm không hề buông tha cho con người, vài thập niên trước ta vẫn còn đang lẻ loi một mình, lang bạt giới tu chân, trong nháy mắt, ta không chỉ có con trai, mà còn có cả con dâu, chỉ tiếc rằng, tất cả những chuyện này, Thương nhi không nhìn thấy.”
“Chủ nhân nén bi thương.”
Thương Thăng vỗ vai hắn: “Không sao cả, ta đã sớm buông bỏ.” Không biết là đã buông bỏ người mà mình từng yêu, hay là buông bỏ những đau thương vẫn luôn kéo dài tới tận bây giờ, hoặc có lẽ là cả hai, nhưng quyết tâm muốn báo thù cho Vân Thương lại chưa bao giờ từ bỏ.
Thanh Mạch nhìn dung nhan anh tuấn bất phàm, ngũ quan cường tráng khắc sâu của Thương Thăng không chớp mắt, chỉ muốn thổ lộ ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình, hắn đặt bàn tay trắng nõn như ngọc của mình lên mu bàn tay Thương Thăng, ánh mắt lóe lên tia do dự, cũng đấu tranh trong lòng hồi lâu, tận tới khi Thương Thăng quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn, hắn mới nổi dũng khí mở miệng nói: “Chủ nhân, ta có chuyện muốn nói với người.”
Thương Thăng nhìn thần sắc kiên định của hắn, tưởng rằng có chuyện gì lớn, lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nói: “Thanh Mạch, ngươi nói đi, ta nghe.”
“Ta thích ngươi, chủ nhân, từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu, lỡ thích ngươi rồi.”
Thanh Mạch thâm tình nhìn Thương Thăng, chờ hắn đáp lại, dù là đồng ý cũng tốt, mà cự tuyệt cũng tốt, hắn đều có thể nhận, dù sao đời này kiếp này hắn cũng không thể nào rời khỏi Thương Thăng, chỉ cần hắn trả giá bằng chính chân tâm của mình, một ngày nào đó, chủ nhân sẽ tiếp nhận hắn.
Thương Thăng kinh ngạc nhìn Thanh Mạch, hồi lâu mới phản ứng lại, cau mày, ánh mắt phức tạp nhìn Thanh Mạch: “Nếu ta cự tuyệt thì sao?”
“Ta có thể chờ, chờ tới khi chủ nhân tiếp nhận ta, dù thế nào ta cũng tin rằng, một ngày nào đó, chủ nhân sẽ nhìn thấy mặt tốt của ta, cũng sẽ thích ta.” Ánh mắt Thanh Mạch kiên định, che giấu sự thấp thỏm bất an trong lòng, quả nhiên chủ nhân vẫn cự tuyệt mình sao?
Nhưng thôi cũng không sao cả, hắn đã đi cạnh bên Thương Thăng tận mấy trăm năm, không chỉ chăm sóc tỉ mỉ, mà còn trung thành vô đối, có thể nói, đối với Thương Thăng, hắn là sự tồn tại độc nhất vô nhị, mấy năm nay, đã có bao nhiêu người tới tới lui lui bên cạnh Thương Thăng, lại chỉ có hắn không rời không bỏ, chính là một sự tồn tại không thể thay thế, cho dù bây giờ có bị cự tuyệt, chắc chắn một ngày nào đó trong tương lai, chủ nhân cũng sẽ tiếp nhận tình cảm của hắn.
Thương Thăng lại trầm tư một lát, rồi mới ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, Thanh Mạch, bây giờ ta vẫn chưa thể tiếp nhận tình cảm của ngươi, có điều xin hãy cho ta chút thời gian, để ta suy nghĩ lại thật kỹ càng, có được không?”
Tuy bình thường Thương Thăng rất tùy tiện, nhưng chuyện tình cảm hắn tuyệt đối không muốn tùy ý cho có lệ, tuy rằng tâm tình hắn lúc này cực kỳ phức tạp, cũng không định tiếp nhận tình cảm của Thanh Mạch, nhưng trong lòng lại không hề phẫn nộ và chán ghét phần tình cảm này, tựa như chính bản thân cũng không hề phản cảm với việc Thanh Mạch có tình cảm với mình, thậm chí còn có chút chờ mong, hơn nữa Vân Thương cũng đã qua đời, quá khứ đã không thể vãn hồi, bây giờ hẳn là hắn nên học cách biết quý trọng.
Hơn nữa tuy bề ngoài Thanh Mạch chỉ là người hầu của hắn, nhưng trong lòng hắn, Thanh Mạch đã sớm trở thành bạn thân, giữa bạn bè với nhau hẳn là nên tôn trọng lẫn nhau.
Thế nên, trải qua sự suy xét thận trọng, Thương Thăng vẫn quyết định sẽ suy nghĩ một thời gian, để hiểu rõ được tình cảm của mình, còn muốn trưng cầu ý kiến của Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, dù sao hai người một là con trai, một là con dâu của hắn, phụ thân của họ muốn tìm một bạn lữ, hai người có quyền thể hiện suy nghĩ, cách nhìn của mình.
Thanh Mạch nghe được câu trả lời của Thương Thăng, vui tới không kìm lại được, trong lòng vô cùng kích động, hắn vốn cho rằng chủ nhân sẽ không chút lưu tình cự tuyệt mình, lại không ngờ vẫn còn đường sống có thể quay về, chuyện thế này sao có thể không khiến người vui vẻ? Thanh Mạch lập tức vui sướng gật đầu nói: “Được chứ, chủ nhân, cám ơn ngươi đã cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của chủ nhân.”
Thương Thăng lắc đầu bật cười, giơ tay ra, bắt lấy tay Thanh Mạch: “Được rồi, Thanh Mạch, ngươi nên chữa thương đi.” Tuy trải qua mấy ngày chữa trị, vết thương của Thanh Mạch đã gần khỏi hết, nhưng vẫn phải tu luyện thêm vài canh giờ, củng cố tu vi một chút, nếu không sẽ dễ dàng để lại ám thương.
“Vâng chủ nhân.” Thanh Mạch ngoan ngoãn gật đầu, do dự nói: “À ừm… chủ nhân này, ta có thể ôm ngươi một cái được không?” Nói xong, trên mặt hắn lộ ra vài phần ngượng ngùng.
Thương Thăng nhìn bộ dáng này của hắn, cười lớn giơ tay ra ôm hắn vào trong lòng, trong mắt lộ ra sự sủng nịch ngay cả tới hắn cũng chưa từng chú ý tới.
Cái ôm này khác với trước đây, chính là cái ôm đầu tiên sau khi Thương Thăng hiểu được tấm lòng của Thanh Mạch, bởi vậy, lúc này, Thanh Mạch tỏ ra vô cùng thỏa mãn.
Tác giả :
Ngọc Duyên