Hệ Thống Truy Phu
Chương 139
Nơi xa xa Thường Thư Vân cũng chú ý tới tình huống bên này, bây giờ Thường Thư Vân sợ nhất chính là xảy ra biến cố, khiến cho Vân Túc không thể bị giải quyết thuận lợi, thấy Cơ Tu bị thương nặng, trận pháp thoát khỏi khống chế, tâm tình không ổn, liền bị Thanh Mạch đối diện tìm ra sơ hở, đánh cho một chưởng.
Thường Thư Vân lùi ra sau vài bước, miệng trào máu tươi, một vệt máu trào từ khóe miệng xuống, Thường Thư Vân lại nuốt búng máu trở lại, hung ác nham hiểm nhìn Thanh Mạch, tầm mắt quét qua Thương Thăng đằng sau một chút, hừ nhẹ một tiếng, lại tiếp tục đánh nhau với Thanh Mạch.
Qua vài chiêu, Thường Thư Vân thừa lúc Thanh Mạch không kịp phản ứng, lắc mình một cái đi tới trước mặt Thương Thăng, khi cách hắn còn có hai trượng, liền cầm một pháp bảo đã chuẩn bị từ trước, ném lên người Thương Thăng.
Thương Thăng đang đánh nhau với một yêu tu dù thế nào cũng không thể ngờ rằng mình lại người đánh lén, nhìn tới món pháp bảo bay tới kia, phản ứng đầu tiên là tránh, sau đó tên yêu tu trước mặt kia đoán được hướng tránh của hắn, liền cản hắn lại.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông này, Thanh Mạch trơ mắt nhìn một món pháp bảo thượng phẩm bảo khí nổ tung khi chỉ còn cách sau lưng Thương Thăng có một mét.
Thanh Mạch nhanh chóng hóa thành nguyên hình, tránh thoát khỏi công kích của những yêu tu còn lại, bay về phía Thương Thăng.
Hai món bảo khí nổ tung trước và sau Thanh Mạch, tuy rằng cách xa mấy trượng, nhưng uy lực của bảo khí không thể khinh thường, cho dù Thanh Mạch thân là linh thú cũng bị nổ tới da tróc thịt bong.
Hắn không thèm để ý tới vết thương, chui vào luồng sáng mạnh kia, thấy Thương Thăng rơi xuống, tiếp tục bay xuống thật nhanh cõng Thương Thăng trên lưng.
Dù là Thanh Mạch hay Thương Thăng, bộ dạng bây giờ của họ đều chật vật, vảy trên người Thanh Mạch đã bị long ra, máu tươi giàn giụa, trên người Thương Thăng càng không nhìn ra bộ dáng ban đầu, cả tấm lưng huyết nhục mơ hồ, trên gáy có một lỗ máu, trên mặt cũng có vài vết thương sâu hoắm, khí tức mỏng manh, gần như không còn, miệng đang không ngừng hộc máu.
Khi Thanh Mạch chạm chân xuống mặt đất, liền hóa thành hình người, ôm Thương Thăng vào trong ngực, siết chặt nắm tay, run rẩy độ chân nguyên cho hắn, run rẩy gọi: “Chủ… chủ nhân, ngươi tỉnh lại đi, chủ nhân…”
Lúc này Thanh Mạch hoàn toàn không dám chạm vào lưng của chủ nhân, bởi nơi đó đã không còn một miếng thịt nào lành lặn, hắn có thể cảm nhận được khí tức của chủ nhân càng lúc càng mỏng manh, vì thế hắn không ngừng phát ra càng nhiều chân nguyên, hy vọng có thể cứu lấy tính mạng chủ nhân.
Nhưng hắn biết chuyện này có lẽ đã không còn khả năng, bởi hắn đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của thần hồn chủ nhân, có thể đã bị đánh nát, hoặc là suy yếu tới mức ngay cả hắn cũng không thể phát hiện ra, dù là tình huống nào, tỷ lệ có thể cứu sống — đều gần như là không.
Sau khi Thường Thư Vân làm hai người bị thương nặng xong liền tức tốc đi tới chỗ Cơ Tu, các yêu tu thấy Yêu Vương bệ hạ nhà mình gặp nạn, cũng cùng rời khỏi nơi này, dù sao với tình trạng của hai người này, cũng không thể gây được phiền phức, nhanh chóng bảo vệ bệ hạ thì hơn.
Mà Cơ Tu lúc này, đã sắp tẩu hỏa nhập ma, nếu không phải vẫn cố gắng chống chọi. Chỉ sợ đã sớm ngã xuống.
Ngay lúc Thường Thư Vân bay tới, hai người Vân Túc và mấy chục tu sĩ cấp cao trong trận đã giải xong trận pháp đi ra.
Tu sĩ vẫn còn thừa khí lực thì gia nhập vào cuộc chiến, không còn hơi sức đâu đánh nhau thì nghe theo mệnh lệnh của Lăng Thiên rời khỏi Vạn Thú sâm lâm, vào thành Vạn La tìm sự trợ giúp.
Vì thế, cuối cùng gần một trăm tu sĩ nhân loại, chỉ còn lại hơn bốn mươi người.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc vừa ra khỏi trận pháp, liền nhìn thấy Cơ Tu và chúng yêu tu đang đánh nhau với tu sĩ nhân loại, nhìn về phương xa, hai người liền thấy Thanh Mạch và Thương Thăng chật vật không chịu nổi, đang ôm nhau cùng một chỗ, hơn nữa tình trạng không ổn, liền định tới chỗ hai người Thương Thăng xem xem có chuyện gì xảy ra.
Thường Thư Vân vẫn che giấu diện mạo của bản thân, còn chưa kịp xem tình huống của Cơ Vân, đã bị hai người Vân Túc hấp dẫn ánh mắt, Thường Thư Vân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về chỗ hai người Thương Thăng, không nói không rằng động tay với họ.
Trải qua trận chiến vừa rồi, Thường Thư Vân đã tiêu hao đi không ít chân nguyên và thể lực, cũng bị thương, nhưng vẫn đủ đối phó với hai người Vân Túc.
Vừa rồi Vân Túc hấp thu điểm sáng, nguyên thần lớn mạnh hơn không ít, tu vi cũng tăng lên không ít, chỉ cần tìm được một thời cơ phù hợp, là có thể đột phá Kim Đan kỳ, tiến vào Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó, thực lực càng không thể so sánh.
Cho dù là bây giờ, Vân Túc cũng có thể miễn cưỡng đánh một trận với Thường Thư Vân Xuất Khiếu kỳ.
Thực ra, nếu không phải là do bảo khí quá mức quý giá, Thường Thư Vân hoàn toàn có thể ném một món bảo khí về phía Vân Túc, chẳng qua nghĩ lại, cứ như vậy mà giết chết Vân Túc thì quả là quá hời cho y, Thường Thư Vân muốn từ từ, từ từ tra tấn Vân Túc tới chết, như vậy mới có thể khiến cho y cảm nhận được cảm giác đau đớn tới nỗi chết mà không được, Thường Thư Vân tà ác nghĩ.
Yêu tu và tu sĩ nhân loại hỗn chiến một hồi, Cơ Tu được bảo vệ bên trong cảm giác thần trí của mình đã sắp không thể tỉnh táo được nữa, định phát động một công kích lần cuối.
Bởi Thường Thư Vân vẫn còn ở đây, gã không thể nào rời khỏi một mình.
Cơ thể Cơ Tu trướng lớn, hóa thành nguyên hình, đứng trong không trung ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sóng âm gần như muốn làm rách màng tai của mọi người, mọi người vội vã che tai lại, sau đó nghe thấy từ dưới đất vang lên tiếng rung chuyển, chẳng qua sau khi tiếng thét qua đi, Cơ Tu ầm ầm ngã xuống đất, nhắm chặt hai mắt, âm thanh vẫn phiêu đãng nơi không trung phía trên khu rừng.
Bởi tu sĩ tai thính mắt tinh, dù trong đêm tối, cũng vẫn có thể nhìn thấy phương xa tối om, có rất nhiều yêu tu đang mang theo một đám yêu thú đông đúc chạy tới.
Sắc mặt tất cả đại biến, Lăng Thiên và Lãnh Vân trăm miệng một lời nói: “Không tốt! Chúng ta nhất định phải mau chóng rút lui!!!”
Hai người mang theo những tu sĩ cấp cao còn chưa trốn thoát được, mở một đường máu từ trong đám yêu tu, có người bị thương quá nặng hoặc đã chết liền được đồng bạn cõng trên lưng chạy trốn.
Lăng Thiên đi ngang qua tới cạnh Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, hét lên: “Hai vị đạo hữu, mau rời khỏi nơi này!” Sau đó không rảnh bận tâm tới hai người, chạy về nơi xa.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cũng muốn chạy trốn, nhưng thời khắc bị Thường Thư Vân cuốn lấy, không thể thoát thân trong chốc lát, sao có thể trốn thoát khỏi nơi đây? Hơn nữa nơi xa còn có hai người bị thương, lại càng không thể.
Vân Túc và Thường Thư Vân đánh tới khí thế ngất trời, trên người bị thương rất nhiều chỗ nhưng không nghiêm trọng lắm, thực lực của Cung Tiểu Trúc thấp, chỉ có thể phụ trợ bên cạnh, nghĩ biện pháp trong đầu.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới chuyện bây giờ đã thoát khỏi đại trận, hẳn là có thể sử dụng hệ thống rồi!
Vì thế, hắn vào cửa hàng hệ thống, vội vàng lia mắt nhìn vài lần, cũng không kịp xem tóm tắt, tiêu mười vạn linh thạch hạ phẩm mua một cái chuông lớn, lại dán một lá bùa ẩn thân vào người, tàng hình, đi tới sau lưng Thường Thư Vân, ném chuông vào lưng Thường Thư Vân, chuông lớn nhanh chóng to lên gấp nhiều lần, nhốt Thường Thư Vân vào bên trong.
Vân Túc thừa cơ kéo Cung Tiểu Trúc chạy tới chỗ Thương Thăng.
Vân Túc không kịp chú ý tới vẻ mặt hoảng hốt của Thanh Mạch, đẩy hắn ra, khiêng Thương Thăng nhảy lên Phệ Hồn kiếm, nói với Cung Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc, mau chạy!”
Cung Tiểu Trúc kéo Thanh Mạch theo sát sau, đứng trên Phượng Hoàng cầm, theo sau Vân Túc bay về phương xa.
Thường Thư Vân lùi ra sau vài bước, miệng trào máu tươi, một vệt máu trào từ khóe miệng xuống, Thường Thư Vân lại nuốt búng máu trở lại, hung ác nham hiểm nhìn Thanh Mạch, tầm mắt quét qua Thương Thăng đằng sau một chút, hừ nhẹ một tiếng, lại tiếp tục đánh nhau với Thanh Mạch.
Qua vài chiêu, Thường Thư Vân thừa lúc Thanh Mạch không kịp phản ứng, lắc mình một cái đi tới trước mặt Thương Thăng, khi cách hắn còn có hai trượng, liền cầm một pháp bảo đã chuẩn bị từ trước, ném lên người Thương Thăng.
Thương Thăng đang đánh nhau với một yêu tu dù thế nào cũng không thể ngờ rằng mình lại người đánh lén, nhìn tới món pháp bảo bay tới kia, phản ứng đầu tiên là tránh, sau đó tên yêu tu trước mặt kia đoán được hướng tránh của hắn, liền cản hắn lại.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông này, Thanh Mạch trơ mắt nhìn một món pháp bảo thượng phẩm bảo khí nổ tung khi chỉ còn cách sau lưng Thương Thăng có một mét.
Thanh Mạch nhanh chóng hóa thành nguyên hình, tránh thoát khỏi công kích của những yêu tu còn lại, bay về phía Thương Thăng.
Hai món bảo khí nổ tung trước và sau Thanh Mạch, tuy rằng cách xa mấy trượng, nhưng uy lực của bảo khí không thể khinh thường, cho dù Thanh Mạch thân là linh thú cũng bị nổ tới da tróc thịt bong.
Hắn không thèm để ý tới vết thương, chui vào luồng sáng mạnh kia, thấy Thương Thăng rơi xuống, tiếp tục bay xuống thật nhanh cõng Thương Thăng trên lưng.
Dù là Thanh Mạch hay Thương Thăng, bộ dạng bây giờ của họ đều chật vật, vảy trên người Thanh Mạch đã bị long ra, máu tươi giàn giụa, trên người Thương Thăng càng không nhìn ra bộ dáng ban đầu, cả tấm lưng huyết nhục mơ hồ, trên gáy có một lỗ máu, trên mặt cũng có vài vết thương sâu hoắm, khí tức mỏng manh, gần như không còn, miệng đang không ngừng hộc máu.
Khi Thanh Mạch chạm chân xuống mặt đất, liền hóa thành hình người, ôm Thương Thăng vào trong ngực, siết chặt nắm tay, run rẩy độ chân nguyên cho hắn, run rẩy gọi: “Chủ… chủ nhân, ngươi tỉnh lại đi, chủ nhân…”
Lúc này Thanh Mạch hoàn toàn không dám chạm vào lưng của chủ nhân, bởi nơi đó đã không còn một miếng thịt nào lành lặn, hắn có thể cảm nhận được khí tức của chủ nhân càng lúc càng mỏng manh, vì thế hắn không ngừng phát ra càng nhiều chân nguyên, hy vọng có thể cứu lấy tính mạng chủ nhân.
Nhưng hắn biết chuyện này có lẽ đã không còn khả năng, bởi hắn đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của thần hồn chủ nhân, có thể đã bị đánh nát, hoặc là suy yếu tới mức ngay cả hắn cũng không thể phát hiện ra, dù là tình huống nào, tỷ lệ có thể cứu sống — đều gần như là không.
Sau khi Thường Thư Vân làm hai người bị thương nặng xong liền tức tốc đi tới chỗ Cơ Tu, các yêu tu thấy Yêu Vương bệ hạ nhà mình gặp nạn, cũng cùng rời khỏi nơi này, dù sao với tình trạng của hai người này, cũng không thể gây được phiền phức, nhanh chóng bảo vệ bệ hạ thì hơn.
Mà Cơ Tu lúc này, đã sắp tẩu hỏa nhập ma, nếu không phải vẫn cố gắng chống chọi. Chỉ sợ đã sớm ngã xuống.
Ngay lúc Thường Thư Vân bay tới, hai người Vân Túc và mấy chục tu sĩ cấp cao trong trận đã giải xong trận pháp đi ra.
Tu sĩ vẫn còn thừa khí lực thì gia nhập vào cuộc chiến, không còn hơi sức đâu đánh nhau thì nghe theo mệnh lệnh của Lăng Thiên rời khỏi Vạn Thú sâm lâm, vào thành Vạn La tìm sự trợ giúp.
Vì thế, cuối cùng gần một trăm tu sĩ nhân loại, chỉ còn lại hơn bốn mươi người.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc vừa ra khỏi trận pháp, liền nhìn thấy Cơ Tu và chúng yêu tu đang đánh nhau với tu sĩ nhân loại, nhìn về phương xa, hai người liền thấy Thanh Mạch và Thương Thăng chật vật không chịu nổi, đang ôm nhau cùng một chỗ, hơn nữa tình trạng không ổn, liền định tới chỗ hai người Thương Thăng xem xem có chuyện gì xảy ra.
Thường Thư Vân vẫn che giấu diện mạo của bản thân, còn chưa kịp xem tình huống của Cơ Vân, đã bị hai người Vân Túc hấp dẫn ánh mắt, Thường Thư Vân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về chỗ hai người Thương Thăng, không nói không rằng động tay với họ.
Trải qua trận chiến vừa rồi, Thường Thư Vân đã tiêu hao đi không ít chân nguyên và thể lực, cũng bị thương, nhưng vẫn đủ đối phó với hai người Vân Túc.
Vừa rồi Vân Túc hấp thu điểm sáng, nguyên thần lớn mạnh hơn không ít, tu vi cũng tăng lên không ít, chỉ cần tìm được một thời cơ phù hợp, là có thể đột phá Kim Đan kỳ, tiến vào Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó, thực lực càng không thể so sánh.
Cho dù là bây giờ, Vân Túc cũng có thể miễn cưỡng đánh một trận với Thường Thư Vân Xuất Khiếu kỳ.
Thực ra, nếu không phải là do bảo khí quá mức quý giá, Thường Thư Vân hoàn toàn có thể ném một món bảo khí về phía Vân Túc, chẳng qua nghĩ lại, cứ như vậy mà giết chết Vân Túc thì quả là quá hời cho y, Thường Thư Vân muốn từ từ, từ từ tra tấn Vân Túc tới chết, như vậy mới có thể khiến cho y cảm nhận được cảm giác đau đớn tới nỗi chết mà không được, Thường Thư Vân tà ác nghĩ.
Yêu tu và tu sĩ nhân loại hỗn chiến một hồi, Cơ Tu được bảo vệ bên trong cảm giác thần trí của mình đã sắp không thể tỉnh táo được nữa, định phát động một công kích lần cuối.
Bởi Thường Thư Vân vẫn còn ở đây, gã không thể nào rời khỏi một mình.
Cơ thể Cơ Tu trướng lớn, hóa thành nguyên hình, đứng trong không trung ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sóng âm gần như muốn làm rách màng tai của mọi người, mọi người vội vã che tai lại, sau đó nghe thấy từ dưới đất vang lên tiếng rung chuyển, chẳng qua sau khi tiếng thét qua đi, Cơ Tu ầm ầm ngã xuống đất, nhắm chặt hai mắt, âm thanh vẫn phiêu đãng nơi không trung phía trên khu rừng.
Bởi tu sĩ tai thính mắt tinh, dù trong đêm tối, cũng vẫn có thể nhìn thấy phương xa tối om, có rất nhiều yêu tu đang mang theo một đám yêu thú đông đúc chạy tới.
Sắc mặt tất cả đại biến, Lăng Thiên và Lãnh Vân trăm miệng một lời nói: “Không tốt! Chúng ta nhất định phải mau chóng rút lui!!!”
Hai người mang theo những tu sĩ cấp cao còn chưa trốn thoát được, mở một đường máu từ trong đám yêu tu, có người bị thương quá nặng hoặc đã chết liền được đồng bạn cõng trên lưng chạy trốn.
Lăng Thiên đi ngang qua tới cạnh Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, hét lên: “Hai vị đạo hữu, mau rời khỏi nơi này!” Sau đó không rảnh bận tâm tới hai người, chạy về nơi xa.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cũng muốn chạy trốn, nhưng thời khắc bị Thường Thư Vân cuốn lấy, không thể thoát thân trong chốc lát, sao có thể trốn thoát khỏi nơi đây? Hơn nữa nơi xa còn có hai người bị thương, lại càng không thể.
Vân Túc và Thường Thư Vân đánh tới khí thế ngất trời, trên người bị thương rất nhiều chỗ nhưng không nghiêm trọng lắm, thực lực của Cung Tiểu Trúc thấp, chỉ có thể phụ trợ bên cạnh, nghĩ biện pháp trong đầu.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới chuyện bây giờ đã thoát khỏi đại trận, hẳn là có thể sử dụng hệ thống rồi!
Vì thế, hắn vào cửa hàng hệ thống, vội vàng lia mắt nhìn vài lần, cũng không kịp xem tóm tắt, tiêu mười vạn linh thạch hạ phẩm mua một cái chuông lớn, lại dán một lá bùa ẩn thân vào người, tàng hình, đi tới sau lưng Thường Thư Vân, ném chuông vào lưng Thường Thư Vân, chuông lớn nhanh chóng to lên gấp nhiều lần, nhốt Thường Thư Vân vào bên trong.
Vân Túc thừa cơ kéo Cung Tiểu Trúc chạy tới chỗ Thương Thăng.
Vân Túc không kịp chú ý tới vẻ mặt hoảng hốt của Thanh Mạch, đẩy hắn ra, khiêng Thương Thăng nhảy lên Phệ Hồn kiếm, nói với Cung Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc, mau chạy!”
Cung Tiểu Trúc kéo Thanh Mạch theo sát sau, đứng trên Phượng Hoàng cầm, theo sau Vân Túc bay về phương xa.
Tác giả :
Ngọc Duyên