Hệ Thống Truy Phu
Chương 106
Tin Huyết Sát tôn giả trở lại giới tu chân đã lan đi khắp đại lục Huyền Thiên, lúc Kiếm Tiên môn đang thương nghị nên bắt Huyết Sát tôn giả thế nào, cách Kiếm Tiên môn vài chục lý ở đại sa mạc Tây Bắc, vạn lý cát vàng, thực vật thưa thớt, không khí khô ráo.
Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt.
(2 câu đầu bài thơ ‘Giang tuyết’ của Liễu Tông Nguyên được dịch nghĩa sang tiếng Việt như sau:
“Nghìn non, bóng chim tắt
Muôn nẻo, dấu người không”
Mà ở lối vào đại sa mạc Tây Bắc, khoảng không trống rỗng bỗng xuất hiện một đám tu sĩ, trong đó một người mặc pháp bào rộng rãi, hoa văn rườm rà, ngũ quan như đao khắc sâu, đường cong khuôn mặt ngạo nghễ, tóc tùy ý bay bay, tu vi ở Xuất Khiếu hậu kỳ, đứng bên cạnh hắn là một người, dung mạo của vị tu sĩ này giống hắn bảy tám phần, nhưng ngũ quan tinh tế hơn nhiều, thoạt nhìn cũng trẻ tuổi hơn nhiều, tuấn mỹ vô cùng, thần sắc lãnh đạm. Mà y ôm trong lòng một nam tu tuấn tú dáng người thon gầy, người thấp hơn một chút, ánh mắt hiếu kỳ không ngừng nhìn bốn phía xung quanh, thần sắc ngây thơ.
Ngoài ra còn có hai người theo sau ba người, một người mặc nữ trang, ngũ quang diễm lệ, như tiên tử bước ra từ trong bức họa, người kia vẻ mặt tập trung nhìn về phía trước.
Mấy người này chính là bọn Vân Túc vừa mới thoát ra khỏi vòng vây của tu sĩ Kiếm Tiên môn.
Thương Thăng lợi dụng mình có tu vi cao nhất xé rách hư không, nháy mắt đi tới lối vào của đại sa mạc Tây Bắc, dễ dàng tránh được sự điều tra của Kiếm Tiên môn, tạm thời thoát khỏi cảnh ngộ nguy hiểm.
Mà không ngờ, mấy người mới bước ra từ trong hư không, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã thấy Thương Thăng đột nhiên ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ cả môi, đỏ cả cát vàng dưới chân, sắc mặt cũng trắng đi vài phần, cơ thể nghiêng ngả sắp ngã.
“Tiền bối!”
Mặc Hoa và Trình Hạo cùng kinh hô lên tiếng, bước lên đỡ lấy Thương Thăng, quan tâm không ngớt.
“Không sao, chỉ là tu vi hao tổn không ít, bế quan vài ngày là có thể khôi phục.” Thương Thăng lắc lắc đầu, “Nơi này không thích hợp ở lâu, để tránh phức tạp, về động phủ của ta trước đã rồi lại nói.”
Nói tới thoải mái, thực ra tình huống thật sự là bởi mấy ngày trước Thương Thăng mới thoát khỏi lồng giam của Tiếu Duyên, lại thêm hành trình dọc đường vội vã, ám thương chịu nhiều năm qua không được chữa trị đúng lúc, lại đánh nhau vài lần, linh lực phát ra quá mạnh, càng thêm họa vô đơn chí, lần này có thể sẽ bị hạ cảnh giới.
Nói chung, tu vi của tu sĩ tăng lên, càng về sau, cảnh giới tăng lên càng khó, Thương Thăng tu sĩ Xuất Khiếu kỳ này, từ Xuất Khiếu trung kỳ tu luyện tới Xuất Khiếu hậu kỳ, cho dù có là tu sĩ đơn linh căn thiên tư tung hoành, cũng phải tốn ít nhất hai, ba trăm năm, nói vậy là có thể thấy được tăng tu vi gian nan cỡ nào.
Lần này càng không phải nói, nếu không phải là mang theo cả nhà, Thương Thăng nhất định sẽ không mạo hiểm tiêu phí tu vi xé rách hư không, chẳng qua cho dù có không chạy về Tây Bắc, người Kiếm Tiên môn tới giết họ, đến lúc đó đánh nhau cũng là điều không thể tránh.
Có điều, tu sĩ Xuất Khiếu kỳ nhiều tài sản, trong đó có không ít linh đan diệu dược củng cố tu vi, Thương Thăng cũng không lo lắm, cùng lắm thì đợi trở lại động phủ ăn nhiều đan dược một chút liền thoát khỏi việc tu vi bị hạ xuống.
Vân Túc thấy bộ dạng Thương Thăng suy yếu không chịu nổi, nhíu chặt mày, muốn nói lại thôi, định tới đích rồi lại tính tiếp.
Nào ngờ! Mấy người vừa định dời bước, đã gặp phải vài đạo lưu quang cách đó không xa xẹt qua chỗ mọi người, trong chớp mắt, ba tu sĩ đứng đối diện bọn Vân Túc.
Trong ba người có một tu sĩ thanh niên đứng trước y phục hoa lệ, hoa văn trên pháp bảo tản mát ra quang mang mỏng manh mà nhu hòa, thần sắc lãnh ngạo, ngũ quan tuấn mỹ, tu vi ở Hóa Thần sơ kỳ, còn lại hai người kia đứng trái phải thanh niên, dáng người khôi ngô cao lớn, ánh mắt lợi hại, tu vi sâu không lường được, ít nhất Thương Thăng không nhìn ra hai người sâu cạn ra sao, phỏng chừng là ở Đại Thừa kỳ.
Nhìn thấy ba người này, không chỉ Vân Túc cảnh giác toàn thân, mà ngay cả ánh mắt Thương Thăng cũng mang theo đề phòng, tuy rằng trên mặt bọn Vân Túc không hiện ra điều đó, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng, tất cả đều vào trạng thái chuẩn bị đánh nhau, chỉ sợ ba người này tới gây phiền toái.
Thanh niên đứng phía trước ném cho tu sĩ trung niên đằng sau một ánh mắt, một tu sĩ trong đó tới phía trước mấy người ôm quyền nói: “Kiến quá các vị đạo hữu, tại hạ tên Uất Trì Phong, dám hỏi các vị đạo hữu có biết thành Lục Trì đi hướng nào?”
Nhìn đối phương cũng coi như là có lễ, tuy rằng không giới thiệu hai người còn lại, ít nhất cũng không giống tới trả thù, lúc này mới hơi thả lỏng cảnh giác, nhưng vẫn không thả lỏng hoàn toàn.
Thương Thăng buông Mặc Hoa và Trình Hạo ra, cũng ôm quyền nói với người này: “Kiến quá tiền bối, tại hạ vừa lúc biết phương hướng đại khái của thành Lục Trì, ở hướng Tây Bắc cách nơi này một nghìn dặm, qua hai ốc đảo sẽ tới thành Lục Trì, nơi đó chính là thành trì lớn nhất của đại sa mạc Tây Bắc, cũng chính là nơi tà ma tu tụ tập.”
Tu sĩ trung niên lại ôm quyền lần nữa: “Vậy thì cảm tạ vị đạo hữu này.”
Thương Thăng: “Không có gì, là điều vãn bối nên làm thôi.”
Tên tu sĩ thanh niên chưa từng mở miệng kia gật đầu với mấy người, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Cung Tiểu Trúc đang được Vân Túc ôm trong ngực, ánh mắt chợt lóe một tia hứng thú.
Vân Túc nhận ra tầm mắt của hắn, vẻ mặt vô cùng đề phòng, mày nhíu chặt trong nháy mắt, ôm Cung Tiểu Trúc càng chặt, khí thế thuộc về Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn trên người khai hỏa toàn bộ.
Tu sĩ trung niên đứng bên cạnh thanh niên lập tức bước tiến lên vài bước, chắn trước mặt thanh niên, thần sắc có chút không vui nhìn Vân Túc.
Tu sĩ thanh niên nhận ra địch ý từ người Vân Túc, cũng không làm chuyện gì dư thừa, thốt ra hai chữ “Cáo từ” rồi xoay người rời đi.
Đợi ba người đã đi rồi, bọn Vân Túc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chẳng qua vẫn không ngừng quan sát bốn phía, miễn cho mấy người kia đi rồi lại quay lại hoặc có những người khác xung quanh tới gần đột kích, dù sao nơi này trừ Vân Túc và Mặc Hoa thực lực hơi mạnh, những người còn lại không phải là choáng váng thì cũng là bị thương, hoặc là tu vi không đủ, vạn nhất đánh nhau, dù Vân Túc và Mặc Hoa có thể chu toàn một hai, nhưng cũng không dám chắc rằng có thể chu toàn cho những người còn lại.
Đoàn người cưỡi pháp bảo phi hành một đoạn đường, lại thấy đằng sau có năm người đuổi theo, đều là tà ma tu Kim Đan kỳ tới Nguyên Anh kỳ, mặc pháp bảo cổ quái, cầm pháp bảo hình thù kỳ dị, nhanh chóng vượt tới trước mặt bọn Vân Túc cản đường.
Từ trước lúc khi bọn Vân Túc vào cửa, năm tà ma tu này đã sớm theo dõi họ, chỉ là lúc trước họ gặp ba tiên tu thực lực sâu không lường được, năm người mới sợ ném chuột vỡ đồ.
Mà bây giờ, tu sĩ cấp cao duy nhất trong đoàn người bị thương nặng, mấy người còn lại đều không được năm người để trong lòng, chỉ nghĩ trên người họ nhất định có tài vật xa xỉ, vì để tuyệt không gây ra sai lầm, liền tìm thêm sự giúp đỡ cùng đối phó với mấy người.
Lại không ngờ, chờ tới khi năm tà ma tu này động thủ với hai người Vân Túc và Mặc Hoa mới biết rằng họ đã sơ sảy, mới bắt đầu động thủ, cho dù bên tà ma tu có năm người, cũng bị Mặc Hoa và Vân Túc chiếm lợi thế hung hăng đánh.
Mặc Hoa và Vân Túc mỗi người giết chết một tà ma tu xong, ba người còn lại thấy tình thế bất lợi, liền định chạy trốn, Mặc Hoa vội vàng cản đường lui của họ, Vân Túc nhanh chóng ra tay đánh ngã họ từ trên không trung, Mặc Hoa thừa dịp đó, vung một roi ra, ba cái đầu bay lên thật cao, mà phần thân của họ vẫn ở dưới đất.
Ba cái đầu người mắt vẫn còn mở thật to, chết không nhắm mắt, muốn khủng bố bao nhiêu thì có khủng bố bấy nhiêu.
Dựa theo sự chỉ thị của Vân Túc, Mặc Hoa thu thập túi trữ vật của tà ma tu lại cất vào trữ vật giới của mình, rồi lại tiếp tục gấp rút lên đường.
Sau khi mấy người rời đi, họ cũng không biết rằng, dưới lớp cát vàng ở một nơi, một tiên tu không biết dùng bí pháp gì, lại không bị Thương Thăng nhận ra, gã chỉ lộ một đôi mắt ra bên ngoài, quan sát bốn phía xung quanh, thấy không có người nào ở gần đó, lúc này mới nhanh chóng chui ra, lùi về hướng đông nam rồi bỏ chạy mất.
Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt.
(2 câu đầu bài thơ ‘Giang tuyết’ của Liễu Tông Nguyên được dịch nghĩa sang tiếng Việt như sau:
“Nghìn non, bóng chim tắt
Muôn nẻo, dấu người không”
Mà ở lối vào đại sa mạc Tây Bắc, khoảng không trống rỗng bỗng xuất hiện một đám tu sĩ, trong đó một người mặc pháp bào rộng rãi, hoa văn rườm rà, ngũ quan như đao khắc sâu, đường cong khuôn mặt ngạo nghễ, tóc tùy ý bay bay, tu vi ở Xuất Khiếu hậu kỳ, đứng bên cạnh hắn là một người, dung mạo của vị tu sĩ này giống hắn bảy tám phần, nhưng ngũ quan tinh tế hơn nhiều, thoạt nhìn cũng trẻ tuổi hơn nhiều, tuấn mỹ vô cùng, thần sắc lãnh đạm. Mà y ôm trong lòng một nam tu tuấn tú dáng người thon gầy, người thấp hơn một chút, ánh mắt hiếu kỳ không ngừng nhìn bốn phía xung quanh, thần sắc ngây thơ.
Ngoài ra còn có hai người theo sau ba người, một người mặc nữ trang, ngũ quang diễm lệ, như tiên tử bước ra từ trong bức họa, người kia vẻ mặt tập trung nhìn về phía trước.
Mấy người này chính là bọn Vân Túc vừa mới thoát ra khỏi vòng vây của tu sĩ Kiếm Tiên môn.
Thương Thăng lợi dụng mình có tu vi cao nhất xé rách hư không, nháy mắt đi tới lối vào của đại sa mạc Tây Bắc, dễ dàng tránh được sự điều tra của Kiếm Tiên môn, tạm thời thoát khỏi cảnh ngộ nguy hiểm.
Mà không ngờ, mấy người mới bước ra từ trong hư không, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã thấy Thương Thăng đột nhiên ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ cả môi, đỏ cả cát vàng dưới chân, sắc mặt cũng trắng đi vài phần, cơ thể nghiêng ngả sắp ngã.
“Tiền bối!”
Mặc Hoa và Trình Hạo cùng kinh hô lên tiếng, bước lên đỡ lấy Thương Thăng, quan tâm không ngớt.
“Không sao, chỉ là tu vi hao tổn không ít, bế quan vài ngày là có thể khôi phục.” Thương Thăng lắc lắc đầu, “Nơi này không thích hợp ở lâu, để tránh phức tạp, về động phủ của ta trước đã rồi lại nói.”
Nói tới thoải mái, thực ra tình huống thật sự là bởi mấy ngày trước Thương Thăng mới thoát khỏi lồng giam của Tiếu Duyên, lại thêm hành trình dọc đường vội vã, ám thương chịu nhiều năm qua không được chữa trị đúng lúc, lại đánh nhau vài lần, linh lực phát ra quá mạnh, càng thêm họa vô đơn chí, lần này có thể sẽ bị hạ cảnh giới.
Nói chung, tu vi của tu sĩ tăng lên, càng về sau, cảnh giới tăng lên càng khó, Thương Thăng tu sĩ Xuất Khiếu kỳ này, từ Xuất Khiếu trung kỳ tu luyện tới Xuất Khiếu hậu kỳ, cho dù có là tu sĩ đơn linh căn thiên tư tung hoành, cũng phải tốn ít nhất hai, ba trăm năm, nói vậy là có thể thấy được tăng tu vi gian nan cỡ nào.
Lần này càng không phải nói, nếu không phải là mang theo cả nhà, Thương Thăng nhất định sẽ không mạo hiểm tiêu phí tu vi xé rách hư không, chẳng qua cho dù có không chạy về Tây Bắc, người Kiếm Tiên môn tới giết họ, đến lúc đó đánh nhau cũng là điều không thể tránh.
Có điều, tu sĩ Xuất Khiếu kỳ nhiều tài sản, trong đó có không ít linh đan diệu dược củng cố tu vi, Thương Thăng cũng không lo lắm, cùng lắm thì đợi trở lại động phủ ăn nhiều đan dược một chút liền thoát khỏi việc tu vi bị hạ xuống.
Vân Túc thấy bộ dạng Thương Thăng suy yếu không chịu nổi, nhíu chặt mày, muốn nói lại thôi, định tới đích rồi lại tính tiếp.
Nào ngờ! Mấy người vừa định dời bước, đã gặp phải vài đạo lưu quang cách đó không xa xẹt qua chỗ mọi người, trong chớp mắt, ba tu sĩ đứng đối diện bọn Vân Túc.
Trong ba người có một tu sĩ thanh niên đứng trước y phục hoa lệ, hoa văn trên pháp bảo tản mát ra quang mang mỏng manh mà nhu hòa, thần sắc lãnh ngạo, ngũ quan tuấn mỹ, tu vi ở Hóa Thần sơ kỳ, còn lại hai người kia đứng trái phải thanh niên, dáng người khôi ngô cao lớn, ánh mắt lợi hại, tu vi sâu không lường được, ít nhất Thương Thăng không nhìn ra hai người sâu cạn ra sao, phỏng chừng là ở Đại Thừa kỳ.
Nhìn thấy ba người này, không chỉ Vân Túc cảnh giác toàn thân, mà ngay cả ánh mắt Thương Thăng cũng mang theo đề phòng, tuy rằng trên mặt bọn Vân Túc không hiện ra điều đó, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng, tất cả đều vào trạng thái chuẩn bị đánh nhau, chỉ sợ ba người này tới gây phiền toái.
Thanh niên đứng phía trước ném cho tu sĩ trung niên đằng sau một ánh mắt, một tu sĩ trong đó tới phía trước mấy người ôm quyền nói: “Kiến quá các vị đạo hữu, tại hạ tên Uất Trì Phong, dám hỏi các vị đạo hữu có biết thành Lục Trì đi hướng nào?”
Nhìn đối phương cũng coi như là có lễ, tuy rằng không giới thiệu hai người còn lại, ít nhất cũng không giống tới trả thù, lúc này mới hơi thả lỏng cảnh giác, nhưng vẫn không thả lỏng hoàn toàn.
Thương Thăng buông Mặc Hoa và Trình Hạo ra, cũng ôm quyền nói với người này: “Kiến quá tiền bối, tại hạ vừa lúc biết phương hướng đại khái của thành Lục Trì, ở hướng Tây Bắc cách nơi này một nghìn dặm, qua hai ốc đảo sẽ tới thành Lục Trì, nơi đó chính là thành trì lớn nhất của đại sa mạc Tây Bắc, cũng chính là nơi tà ma tu tụ tập.”
Tu sĩ trung niên lại ôm quyền lần nữa: “Vậy thì cảm tạ vị đạo hữu này.”
Thương Thăng: “Không có gì, là điều vãn bối nên làm thôi.”
Tên tu sĩ thanh niên chưa từng mở miệng kia gật đầu với mấy người, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Cung Tiểu Trúc đang được Vân Túc ôm trong ngực, ánh mắt chợt lóe một tia hứng thú.
Vân Túc nhận ra tầm mắt của hắn, vẻ mặt vô cùng đề phòng, mày nhíu chặt trong nháy mắt, ôm Cung Tiểu Trúc càng chặt, khí thế thuộc về Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn trên người khai hỏa toàn bộ.
Tu sĩ trung niên đứng bên cạnh thanh niên lập tức bước tiến lên vài bước, chắn trước mặt thanh niên, thần sắc có chút không vui nhìn Vân Túc.
Tu sĩ thanh niên nhận ra địch ý từ người Vân Túc, cũng không làm chuyện gì dư thừa, thốt ra hai chữ “Cáo từ” rồi xoay người rời đi.
Đợi ba người đã đi rồi, bọn Vân Túc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chẳng qua vẫn không ngừng quan sát bốn phía, miễn cho mấy người kia đi rồi lại quay lại hoặc có những người khác xung quanh tới gần đột kích, dù sao nơi này trừ Vân Túc và Mặc Hoa thực lực hơi mạnh, những người còn lại không phải là choáng váng thì cũng là bị thương, hoặc là tu vi không đủ, vạn nhất đánh nhau, dù Vân Túc và Mặc Hoa có thể chu toàn một hai, nhưng cũng không dám chắc rằng có thể chu toàn cho những người còn lại.
Đoàn người cưỡi pháp bảo phi hành một đoạn đường, lại thấy đằng sau có năm người đuổi theo, đều là tà ma tu Kim Đan kỳ tới Nguyên Anh kỳ, mặc pháp bảo cổ quái, cầm pháp bảo hình thù kỳ dị, nhanh chóng vượt tới trước mặt bọn Vân Túc cản đường.
Từ trước lúc khi bọn Vân Túc vào cửa, năm tà ma tu này đã sớm theo dõi họ, chỉ là lúc trước họ gặp ba tiên tu thực lực sâu không lường được, năm người mới sợ ném chuột vỡ đồ.
Mà bây giờ, tu sĩ cấp cao duy nhất trong đoàn người bị thương nặng, mấy người còn lại đều không được năm người để trong lòng, chỉ nghĩ trên người họ nhất định có tài vật xa xỉ, vì để tuyệt không gây ra sai lầm, liền tìm thêm sự giúp đỡ cùng đối phó với mấy người.
Lại không ngờ, chờ tới khi năm tà ma tu này động thủ với hai người Vân Túc và Mặc Hoa mới biết rằng họ đã sơ sảy, mới bắt đầu động thủ, cho dù bên tà ma tu có năm người, cũng bị Mặc Hoa và Vân Túc chiếm lợi thế hung hăng đánh.
Mặc Hoa và Vân Túc mỗi người giết chết một tà ma tu xong, ba người còn lại thấy tình thế bất lợi, liền định chạy trốn, Mặc Hoa vội vàng cản đường lui của họ, Vân Túc nhanh chóng ra tay đánh ngã họ từ trên không trung, Mặc Hoa thừa dịp đó, vung một roi ra, ba cái đầu bay lên thật cao, mà phần thân của họ vẫn ở dưới đất.
Ba cái đầu người mắt vẫn còn mở thật to, chết không nhắm mắt, muốn khủng bố bao nhiêu thì có khủng bố bấy nhiêu.
Dựa theo sự chỉ thị của Vân Túc, Mặc Hoa thu thập túi trữ vật của tà ma tu lại cất vào trữ vật giới của mình, rồi lại tiếp tục gấp rút lên đường.
Sau khi mấy người rời đi, họ cũng không biết rằng, dưới lớp cát vàng ở một nơi, một tiên tu không biết dùng bí pháp gì, lại không bị Thương Thăng nhận ra, gã chỉ lộ một đôi mắt ra bên ngoài, quan sát bốn phía xung quanh, thấy không có người nào ở gần đó, lúc này mới nhanh chóng chui ra, lùi về hướng đông nam rồi bỏ chạy mất.
Tác giả :
Ngọc Duyên