Hệ Thống Sủng Phi
Chương 90
Trong Dưỡng Tâm Điện.
“… Đau quá!”
Đây là âm thanh yếu ớt như hơi thở của Yến An Quân.
“Chủ tử, nhịn chút nữa là tốt rồi…”
Bóng Thiệu Tuyên Đế tiến vào trắc điện Dưỡng Tâm Điện nhanh như chớp, ánh mắt hắn liếc qua đã thấy Bảo Phi đang gian nan dời bước chân. Gương mặt bình thường mềm mại hồng hào đã mất hết màu sắc, hai tay cố gắng đỡ cái bụng tròn vo, thân mình cũng được Lộc Nhi cùng một cung nữ khác đỡ chặt.
Bàn tay trong tay áo Thiệu Tuyên Đế lại nắm chặt vài phần.
Hắn nhẹ nhàng nhận lấy Yến An Quân từ tay một cung nữ, ôm cả ba mẹ con vào lòng, cánh tay dùng lực chống động tác của nàng. Cảm nhận được nữ nhân trong lòng vì đau mà run run, ánh mắt Thiệu Tuyên Đế lại càng tăm tối, hắn giật giật môi, chưa thôi lo lắng, khóe miệng lại cố gắng nở một nụ cười khiến người ta an tâm: “Bảo Nhi, đừng sợ, trẫm ở bên cạnh nàng.”
Hắn nắm chặt tay nàng, nhận hết sự run run kia vào lòng bàn tay to lớn.
Đừng sợ.
Hai người dựa sát vào nhau, hai tay đan xen, Thiệu Tuyên Đế phối hợp với tiết tấu của Yến An Quân, đi vài bước, chỉ khoảng mười bước chân lại mất thời gian nửa chén trà.
Trên trán Yến An Quân lấm tấm mồ hôi, dù thời tiết nay đang cực rét lạnh cũng khó có thể ngừng mồ hôi của nàng, cơn đau thắt trong bụng khiến nàng cắn chặt môi, sắc mặt tái mét nói không ra lời. Thiệu Tuyên Đế dừng một chút, hoàn toàn đỡ lấy người nàng, lẳng lặng kề trán lên trán nàng, trong ánh mắt nặng nề chỉ soi một mình bóng nàng.
“Có mệt không?” Giọng nói trầm thấp của Thiệu Tuyên Đế kề sát bên tai nàng. Âm thanh của hăn càng nhẹ hơn xưa, dường như sợ làm người trong lòng giật mình.
“Không mệt.”
Sắc mặt Yến An Quân dần dịu hòa xuống.
“Bọn trẻ nhất định là hai đứa bé cực kỳ khỏe mạnh.”
Yến An Quân qua cơn đau, hơi lấy lại bình tĩnh, nàng nhắm mắt lại hôn lên môi Thiệu Tuyên Đế, “Tử Ngự, hai cục cưng của chúng ta sắp chào đời.”
Tay trái Thiệu Tuyên Đế cũng đặt lên bụng nàng, cảm nhận cử động sinh động của thai nhi bên trong, hắn chạm đến bụng dưới, cảm nhận chấn động không cùng một vị trí, dù lúc trước đã làm vô số lần lại vẫn cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua tim. Đây là đứa bé hắn vẫn chờ mong.
Lúc trước tưởng con trai, ai ngờ sau biến thành song thai. Thật ra bất kể là nam hay nữ hắn đều yêu thương, sự cảm động đó như cái chày lớn ngủ yên đã lâu bỗng va chạm từng tiếng thình thịch trong ngực hắn, khiến hắn chấn động khó có thể kiềm chế.
“Trẫm rất vui.”
Rất vui, có nàng và con ở bên cạnh.
“Hoàng Thượng đã nghĩ tên cho hai bé con này chưa?” Yến An Quân thấp giọng thở gấp, ngón tay cũng bám chặt vào lòng bàn tay Thiệu Tuyên Đế, từng cơn đau thắt trong bụng, nàng có thể cảm giác được đứa bé đang cử động, có thể cảm giác được một dòng chất lỏng đang chảy khỏi cơ thể mình.
“…Nghĩ rồi.” Rất nhiều, nhưng bất kẻ cái tên nào đặt trên người đứa bé của hắn đều thấy không thích hợp, còn chưa đủ.
Thiệu Tuyên Đế nhăn mày, không biết nên nói với nàng thế nào.
Có điều hiển nhiên Yến An Quân không nghe rõ hắn đang nói gì, sự chú ý của nàng tập trung hết về bụng, từng cơn đau nhói lên khiến sức lực toàn thân nàng lại giảm bớt, sau đó một cảm giác va chạm từ trong bụng truyền ra, dưới thân nàng trào ra một dòng nước ấm, có gì đó thấm ướt giữa hai chân, ngay sau đó mềm người ngã trong lòng Thiệu Tuyên Đế.
“Bảo Nhi!” Thiệu Tuyên Đế đỡ lấy thân thể nàng.
“Vỡ nước ối rồi, nương nương sắp sinh, người đâu, mau nâng nương nương vào…”
Ma ma ở một bên tinh mắt thấy máu loãng dưới thân Yến An Quân, lập tức bước nhanh tới gọi mấy tiểu thái giám phía sau, cung nữ cũng bưng chậu nước ấm bước lên.
Mấy tiểu thái giám vội vàng tới gần Yến An Quân, không ngờ Thiệu Tuyên Đế lại ôm lấy nàng đi vào phòng trong nhanh như chớp. Hắn cẩn thận đặt nàng lên giường, nhìn Yến An Quân một tay ôm bụng, phía dưới còn chảy máu loãng, giơ tay xoa nhẹ lên cánh môi hơi tái cùng khóe mắt vì đau mà chảy nước mắt của Yến An Quân, hắn ngồi xổm bên giường, cúi đầu dịu dàng nói: “Đừng khóc, nàng có thể làm được.”
Tay Yến An Quân được bàn tay to lớn của hắn nắm chặt, toàn thân nàng đang phát lạnh, hít sâu một hơi mới gật đầu, “Nhất định, có thể… Thần thiếp là mẫu thân kiên cường nhất.”
“Hoàng Thượng, hiện giờ nương nương sắp sinh, ngài nên ra ngoài chờ thì hơn, nếu không nương nương sẽ bị phân tán sự chú ý, đến lúc đó sợ rằng càng không lấy được sức.”
Ma ma cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Yến An Quân, không thể không nói bà nắm rất chuẩn tâm lý đàn ông. Nếu bà nói phòng sinh dơ bẩn Thiệu Tuyên Đế nhất định không ngoan ngoãn ra ngoài, có điều câu “phân tán sự chú ý” lại khiến hắn không còn lời nào để nói.
Thiệu Tuyên Đế lại hôn ngón tay Yến An Quân, nhìn nàng một cái thật sâu, đối diện với đôi mắt như ngọc lưu ly kia. Hắn lui đến ngoài cửa, thấy cơn đau này của Yến An Quân qua đi mới xoay người: “Bảo Nhi, trẫm ở ngay ngoài cửa.”
“Vâng.”
Đôi môi tái nhợt của Yến An Quân nhếch lên một nụ cười.
Ma ma trong cung đều là người kinh nghiệm phong phú, bà tìm đúng huyệt trên bụng Yến An Quân nhẹ nhàng xoa ấn, Yến An Quân hét lớn một tiếng, không nhịn được rên rỉ, có điều đây chỉ là bắt đầu, theo lực xoa ấn càng mạnh của ma ma, Yến An Quân ôm bụng không nhịn được kêu thành tiếng, sau đó là một trận thở dốc càng nhanh.
“Nương nương hít sâu, tiết kiệm sức lực, tiếp theo còn một thời gian nữa. Nếu không còn sức chỉ sợ sau đó đứa trẻ sẽ bị ngạt.” Hai ma ma thay nhau lau mồ hôi cho nàng.
Sinh con thật là… đau quá…
Yến An Quân nhắm mắt lại, hít sâu từng hơi, nhẫn nhịn từng cơn đau sâu sắc. Trong lúc mơ màng, dường như nàng nghe thấy một giọng nói :
[Tiểu Quân Quân, dùng sức thêm chút nữa, bé cưng sẽ chào đời.]
[Ráng thêm chút nữa!]
[Tiểu Quân Quân, đừng ngủ, ta đã nhìn thấy đầu thằng bé rồi, hình như là một đứa trẻ đáng yêu – tuy còn kém bản hệ thống quân một chút. À, Thẻ Giữ Thai… không thể giúp ngươi sinh con, nhưng có ta ở bên ngươi này, tin ta, ngươi làm được, cố lên!]
…
Cung nữ bưng bồn máu hết vào lại ra.
Thiệu Tuyên Đế siết chặt nắm tay trong tay áo, ánh mắt nhìn phòng trong chằm chằm, thật lâu không chịu dời đi. Lúc này, nữ nhân của hắn, con của hắn, đều ở trong.
“Nói thật cho trẫm, chủ tử ngươi mới mang thai bảy tháng, sao có thể sinh non!”
Cô gái hắn dùng hết sức bảo vệ, sao có thể cho phép nhiều lần bị tính kế?! Thiệu Tuyên Đế giận tái mặt, trên mặt không nhìn ra vui giận, có điều từ giọng nói có thể nghe ra trong lòng hắn đã hừng hực lửa giận.
“Bẩm Hoàng Thượng, ma ma nói, hai đứa trẻ trong bụng đã tương đối lớn, chủ tử sinh non là tình huống bình thường, Hoàng Thượng không cần lo lắng, chủ tử nhất định sẽ bình an.”
Lộc Nhi quỳ xuống cúi đầu đáp.
Nàng theo chủ tử đã lâu mà chưa từng thấy bộ dạng này của Thiệu Tuyên Đế, hoài nghi như vậy, âm trầm đến mức như đè nén…
Có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Thiệu Tuyên Đế hơi ngẩn ra, giờ mới nhớ ra song thai quả thực rất dễ sinh non, lúc này gương mặt căng thẳng của hắn mới lơi lỏng một chút. Chỉ cần không phải nữ nhân trong cung tìm thấy cơ hội xuống tay, Bảo Nhi của hắn nhất định sẽ an toàn… Bảo Nhi.
“… Đau quá!”
Đây là âm thanh yếu ớt như hơi thở của Yến An Quân.
“Chủ tử, nhịn chút nữa là tốt rồi…”
Bóng Thiệu Tuyên Đế tiến vào trắc điện Dưỡng Tâm Điện nhanh như chớp, ánh mắt hắn liếc qua đã thấy Bảo Phi đang gian nan dời bước chân. Gương mặt bình thường mềm mại hồng hào đã mất hết màu sắc, hai tay cố gắng đỡ cái bụng tròn vo, thân mình cũng được Lộc Nhi cùng một cung nữ khác đỡ chặt.
Bàn tay trong tay áo Thiệu Tuyên Đế lại nắm chặt vài phần.
Hắn nhẹ nhàng nhận lấy Yến An Quân từ tay một cung nữ, ôm cả ba mẹ con vào lòng, cánh tay dùng lực chống động tác của nàng. Cảm nhận được nữ nhân trong lòng vì đau mà run run, ánh mắt Thiệu Tuyên Đế lại càng tăm tối, hắn giật giật môi, chưa thôi lo lắng, khóe miệng lại cố gắng nở một nụ cười khiến người ta an tâm: “Bảo Nhi, đừng sợ, trẫm ở bên cạnh nàng.”
Hắn nắm chặt tay nàng, nhận hết sự run run kia vào lòng bàn tay to lớn.
Đừng sợ.
Hai người dựa sát vào nhau, hai tay đan xen, Thiệu Tuyên Đế phối hợp với tiết tấu của Yến An Quân, đi vài bước, chỉ khoảng mười bước chân lại mất thời gian nửa chén trà.
Trên trán Yến An Quân lấm tấm mồ hôi, dù thời tiết nay đang cực rét lạnh cũng khó có thể ngừng mồ hôi của nàng, cơn đau thắt trong bụng khiến nàng cắn chặt môi, sắc mặt tái mét nói không ra lời. Thiệu Tuyên Đế dừng một chút, hoàn toàn đỡ lấy người nàng, lẳng lặng kề trán lên trán nàng, trong ánh mắt nặng nề chỉ soi một mình bóng nàng.
“Có mệt không?” Giọng nói trầm thấp của Thiệu Tuyên Đế kề sát bên tai nàng. Âm thanh của hăn càng nhẹ hơn xưa, dường như sợ làm người trong lòng giật mình.
“Không mệt.”
Sắc mặt Yến An Quân dần dịu hòa xuống.
“Bọn trẻ nhất định là hai đứa bé cực kỳ khỏe mạnh.”
Yến An Quân qua cơn đau, hơi lấy lại bình tĩnh, nàng nhắm mắt lại hôn lên môi Thiệu Tuyên Đế, “Tử Ngự, hai cục cưng của chúng ta sắp chào đời.”
Tay trái Thiệu Tuyên Đế cũng đặt lên bụng nàng, cảm nhận cử động sinh động của thai nhi bên trong, hắn chạm đến bụng dưới, cảm nhận chấn động không cùng một vị trí, dù lúc trước đã làm vô số lần lại vẫn cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua tim. Đây là đứa bé hắn vẫn chờ mong.
Lúc trước tưởng con trai, ai ngờ sau biến thành song thai. Thật ra bất kể là nam hay nữ hắn đều yêu thương, sự cảm động đó như cái chày lớn ngủ yên đã lâu bỗng va chạm từng tiếng thình thịch trong ngực hắn, khiến hắn chấn động khó có thể kiềm chế.
“Trẫm rất vui.”
Rất vui, có nàng và con ở bên cạnh.
“Hoàng Thượng đã nghĩ tên cho hai bé con này chưa?” Yến An Quân thấp giọng thở gấp, ngón tay cũng bám chặt vào lòng bàn tay Thiệu Tuyên Đế, từng cơn đau thắt trong bụng, nàng có thể cảm giác được đứa bé đang cử động, có thể cảm giác được một dòng chất lỏng đang chảy khỏi cơ thể mình.
“…Nghĩ rồi.” Rất nhiều, nhưng bất kẻ cái tên nào đặt trên người đứa bé của hắn đều thấy không thích hợp, còn chưa đủ.
Thiệu Tuyên Đế nhăn mày, không biết nên nói với nàng thế nào.
Có điều hiển nhiên Yến An Quân không nghe rõ hắn đang nói gì, sự chú ý của nàng tập trung hết về bụng, từng cơn đau nhói lên khiến sức lực toàn thân nàng lại giảm bớt, sau đó một cảm giác va chạm từ trong bụng truyền ra, dưới thân nàng trào ra một dòng nước ấm, có gì đó thấm ướt giữa hai chân, ngay sau đó mềm người ngã trong lòng Thiệu Tuyên Đế.
“Bảo Nhi!” Thiệu Tuyên Đế đỡ lấy thân thể nàng.
“Vỡ nước ối rồi, nương nương sắp sinh, người đâu, mau nâng nương nương vào…”
Ma ma ở một bên tinh mắt thấy máu loãng dưới thân Yến An Quân, lập tức bước nhanh tới gọi mấy tiểu thái giám phía sau, cung nữ cũng bưng chậu nước ấm bước lên.
Mấy tiểu thái giám vội vàng tới gần Yến An Quân, không ngờ Thiệu Tuyên Đế lại ôm lấy nàng đi vào phòng trong nhanh như chớp. Hắn cẩn thận đặt nàng lên giường, nhìn Yến An Quân một tay ôm bụng, phía dưới còn chảy máu loãng, giơ tay xoa nhẹ lên cánh môi hơi tái cùng khóe mắt vì đau mà chảy nước mắt của Yến An Quân, hắn ngồi xổm bên giường, cúi đầu dịu dàng nói: “Đừng khóc, nàng có thể làm được.”
Tay Yến An Quân được bàn tay to lớn của hắn nắm chặt, toàn thân nàng đang phát lạnh, hít sâu một hơi mới gật đầu, “Nhất định, có thể… Thần thiếp là mẫu thân kiên cường nhất.”
“Hoàng Thượng, hiện giờ nương nương sắp sinh, ngài nên ra ngoài chờ thì hơn, nếu không nương nương sẽ bị phân tán sự chú ý, đến lúc đó sợ rằng càng không lấy được sức.”
Ma ma cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Yến An Quân, không thể không nói bà nắm rất chuẩn tâm lý đàn ông. Nếu bà nói phòng sinh dơ bẩn Thiệu Tuyên Đế nhất định không ngoan ngoãn ra ngoài, có điều câu “phân tán sự chú ý” lại khiến hắn không còn lời nào để nói.
Thiệu Tuyên Đế lại hôn ngón tay Yến An Quân, nhìn nàng một cái thật sâu, đối diện với đôi mắt như ngọc lưu ly kia. Hắn lui đến ngoài cửa, thấy cơn đau này của Yến An Quân qua đi mới xoay người: “Bảo Nhi, trẫm ở ngay ngoài cửa.”
“Vâng.”
Đôi môi tái nhợt của Yến An Quân nhếch lên một nụ cười.
Ma ma trong cung đều là người kinh nghiệm phong phú, bà tìm đúng huyệt trên bụng Yến An Quân nhẹ nhàng xoa ấn, Yến An Quân hét lớn một tiếng, không nhịn được rên rỉ, có điều đây chỉ là bắt đầu, theo lực xoa ấn càng mạnh của ma ma, Yến An Quân ôm bụng không nhịn được kêu thành tiếng, sau đó là một trận thở dốc càng nhanh.
“Nương nương hít sâu, tiết kiệm sức lực, tiếp theo còn một thời gian nữa. Nếu không còn sức chỉ sợ sau đó đứa trẻ sẽ bị ngạt.” Hai ma ma thay nhau lau mồ hôi cho nàng.
Sinh con thật là… đau quá…
Yến An Quân nhắm mắt lại, hít sâu từng hơi, nhẫn nhịn từng cơn đau sâu sắc. Trong lúc mơ màng, dường như nàng nghe thấy một giọng nói :
[Tiểu Quân Quân, dùng sức thêm chút nữa, bé cưng sẽ chào đời.]
[Ráng thêm chút nữa!]
[Tiểu Quân Quân, đừng ngủ, ta đã nhìn thấy đầu thằng bé rồi, hình như là một đứa trẻ đáng yêu – tuy còn kém bản hệ thống quân một chút. À, Thẻ Giữ Thai… không thể giúp ngươi sinh con, nhưng có ta ở bên ngươi này, tin ta, ngươi làm được, cố lên!]
…
Cung nữ bưng bồn máu hết vào lại ra.
Thiệu Tuyên Đế siết chặt nắm tay trong tay áo, ánh mắt nhìn phòng trong chằm chằm, thật lâu không chịu dời đi. Lúc này, nữ nhân của hắn, con của hắn, đều ở trong.
“Nói thật cho trẫm, chủ tử ngươi mới mang thai bảy tháng, sao có thể sinh non!”
Cô gái hắn dùng hết sức bảo vệ, sao có thể cho phép nhiều lần bị tính kế?! Thiệu Tuyên Đế giận tái mặt, trên mặt không nhìn ra vui giận, có điều từ giọng nói có thể nghe ra trong lòng hắn đã hừng hực lửa giận.
“Bẩm Hoàng Thượng, ma ma nói, hai đứa trẻ trong bụng đã tương đối lớn, chủ tử sinh non là tình huống bình thường, Hoàng Thượng không cần lo lắng, chủ tử nhất định sẽ bình an.”
Lộc Nhi quỳ xuống cúi đầu đáp.
Nàng theo chủ tử đã lâu mà chưa từng thấy bộ dạng này của Thiệu Tuyên Đế, hoài nghi như vậy, âm trầm đến mức như đè nén…
Có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Thiệu Tuyên Đế hơi ngẩn ra, giờ mới nhớ ra song thai quả thực rất dễ sinh non, lúc này gương mặt căng thẳng của hắn mới lơi lỏng một chút. Chỉ cần không phải nữ nhân trong cung tìm thấy cơ hội xuống tay, Bảo Nhi của hắn nhất định sẽ an toàn… Bảo Nhi.
Tác giả :
Chu Nữ