Hệ Thống Show Ân Ái
Chương 45
【Ting, hoàn thành nhiệm vụ mười ba, +1 chỉ số tình cảm; Tổng chỉ số tình cảm: 39.】
【Ting, bày mưu thành công, + 1 chỉ số tình cảm; tổng chỉ số tình cảm: 40.】
Hệ thống:【Ký chủ cố lên! Chỉ số tình cảm sắp đủ năm mươi rồi, sắp lên một trăm! Hai người sẽ sớm trở thành cp quốc dân thôi!】
Tâm trạng Thẩm Úc Tiều rõ ràng rất tốt:【Cảm ơn ý tốt của cậu.】
Trong cảnh quay, tuy rằng nhóm dã nhân vẫn mờ mịt như cũ, nhưng không khí giữa các khách mời đã tốt hơn nhiều, một đám người mông lung hùng hổ đi vào khu biệt thự, ở giữa một trong những đài phun nước dễ thấy nhất ở khu biệt thự, có sáu người đàn ông mặc tây trang màu đen đeo kính râm đứng ở nơi đó, vây quanh một con husky mặc váy dã nhân.
Tả Nguyệt Minh vỡ mộng chỉ vào con cún kia: “Đó chính là công chúa à?”
Người mặc đồ đen thấy đám người đến đây thì lập tức diễn sâu, cầm lấy một cây súng đồ chơi chĩa vào đầu Husky: “Đừng tới đây, tiến thêm một bước tôi sẽ nổ súng!”
Husky rất tò mò về cái cây màu đen đang đụng vào mình, giơ cái đầu nhỏ lên, mở miệng ra bắt đầu gặm, gặm đến nỗi cả cây súng dính đầy nước miếng.
Tiểu Mỹ khóc kêu: “Đừng ra tay với công chúa của chúng tôi mà!”
Có lẽ các khách mời cũng muốn bồi thường vì đã làm trái kịch bản của nhóm dã nhân, hùa theo nói: “Có chuyện gì từ từ nói, không được ra tay!”
Người mặc đồ đen cười dữ tợn: “Muốn chúng tôi thả người cũng được thôi, nhưng chúng tôi muốn các người phải làm theo một yêu cầu!”
Ảnh đế Lương đến gần vài bước, nhẹ giọng hỏi: “Yêu cầu gì?”
Trong lòng Tiểu Mỹ “lộp bộp” một tiếng, bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Người mặc đồ đen nói: “Trong truyền thuyết có một vùng biển cất giấu bảo vật quý hiếm, chỉ có thân thể thuần khiết nhất hoặc là cặp đôi sâu đậm nhất mới có thể đánh thức bảo vật, tôi biết ba người đều là người si tình, nếu các người muốn cứu công chúa, thì phải có hai người đứng ra, nếu không con cún này… À không, công chúa sẽ bị chúng tôi ném xuống biển!”
Tiểu Mỹ đứng bên cạnh sáu vị khách mời, cảm thấy thất vọng về đám người hoàn toàn không biết cách tự phát huy trước mắt, rõ ràng là sáu người mà lại nói ba người, sao tổ đạo diễn lại tìm mặt hàng như vậy chứ?
Mà người mặc đồ đen ở phía xa xa đã xấu hổ không chịu nổi, không thể không đi theo kịch bản cũng thất vọng về Tiểu Mỹ, đã nói là giữ ba người, thả ba người, sao họ lại dễ dàng bị lừa tới đây, đúng là một đám ngốc mà.
Husky còn đang gặm “cây mài răng” trong tay người mặc đồ đen, chờ “thần dân” của mình tới cứu, khách mời phụ trách cứu chó lại bu lại một chỗ thảo luận, người mặc đồ đen nói có tin tức quan trọng, mọi người phân tích theo lời anh ta nói, nhanh chóng hiểu rõ kịch bản và mục đích của tổ tiết mục.
Dựa theo kịch bản, người nguyện ý thổ lộ “Chứng minh thâm tình” trước mặt mọi người, tất nhiên là công, cũng chính là người đảm đương vị trí “người chồng” trong hôn nhân, mà “những người vợ” sẽ bị dã nhân giam lại, còn lại ba người phụ trách đi cứu công chúa, người mặc đồ đen bắt công chúa sẽ đưa ra đề nghị “hai đổi một”, vì để cứu được vợ mình, trong ba người nhất định phải có hai người xả thân thay thế cho Husky, một người còn lại trở về cứu ba người vợ.
Nhưng những người khác hẳn là sẽ xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, như vậy, cuối cùng cũng chỉ còn lại một người dẫn theo chó rời khỏi đảo nhỏ, từ lúc đi vào hòn đảo này, đạo diễn và chủ tịch Thẩm đã nói chỉ có
một người có thể thoát khỏi đảo.
Đây là thử thách về sự lựa chọn, hy sinh và bảo vệ, nếu dựa theo kịch bản bình thường của tổ tiết mục, buổi phát sóng trực tiếp bình thường nhất định sẽ trở nên mới mẻ độc đáo và có ý nghĩa, tràn ngập tư tưởng về cuộc sống và tình yêu, nói không chừng trong lúc chỉ còn lại một người có thể rời đi, còn có thể lấy được vài giọt nước mắt từ người xem.
Nhưng ai ngờ dưới sự dẫn dắt của Lương Trung Tuyền, tư duy của các khách mời đột nhiên chuyển hướng, mà cốt truyện cũng giống như con ngựa hoang thoát cương một đi không trở lại, điểm duy nhất đáng ăn mừng là chính kịch bản tự chế của ảnh đế Lương từ vụng về hoá thành khéo léo nhờ câu nói không muốn tổng giám đốc Thẩm “đối mặt một mình” đã thay đổi hoàn toàn mọi thứ, mà nhiệm vụ cứu những người vợ cũng thay đổi hoàn toàn kết cục bi kịch vốn có.
Vốn dĩ khán giả đã không ôm bất kỳ hy vọng nào với cốt truyện đã sụp đổ không còn gì này, chỉ đặt sự chú ý lên thần tượng của mình, chăm chỉ ăn đường và quỳ liếm nhan sắc, nghe thấy vài vị khách mời phân tích, ngược lại bắt đầu cảm thán và thổn thức, cũng may nhờ có ảnh đế Lương “thâm tình”, nếu không chẳng phải người xem đã bị tổ tiết mục ngược lên ngược xuống rồi sao?
Làn sóng bình luận sôi nổi tỏ vẻ “ảnh đế Lương ngầu lòi”, cậu chỉ dựa vào sức lực của bản thân để kéo sụp toàn bộ tổ tiết mục và xuất hiện trên hot search.
Các khách mời hài lòng, người xem vui vẻ, nhưng cốt truyện đã hoàn toàn không phát triển được nữa, Tiểu Mỹ và người mặc đồ đen ấn tai nghe im lặng trong chốc lát, đột nhiên mỉm cười vỗ tay, vòng cổ của Husky đột nhiên bị buông lỏng, nó háo hức đi về chỗ đài phun nước, há mồm cắn vào dòng nước trước mặt.
Sáu vị khách mời khó hiểu nhìn về phía họ, tổng đạo diễn cũng ưỡn bụng bia vừa vỗ tay vừa chậm rì rì đi ra: “Chúc mừng các vị khách mời, mọi người đã dùng tình yêu để chiến thắng vận mệnh, viết lại kết cục bi kịch vốn có, chủ tịch Thẩm chủ nhân của hòn đảo này bảo tôi nói với mọi người, không vứt bỏ, không buông tay, mới là chân lý khi yêu một người, hy vọng trong tương lai mọi người vẫn có thể nắm tay nhau cùng đi về phía trước như vậy!”
Các khách mời cười tủm tỉm nhìn về phía đạo diễn, hỏi: “Đạo diễn, câu nói này của ông có phải mới nghĩ ra không?”
Nụ cười của đạo diễn dừng một chút, lựa chọn không để ý tới họ, tiếp tục nói: “Khi mọi người phá tan gông xiềng của vận mệnh, hạn chế của hòn đảo sẽ không còn tồn tại nữa, độc khu cũng sẽ không thương tổn đến mọi người, đêm nay tất cả đều có thể ở trong khu biệt thự.”
Vẻ mặt hài hước của các khách mời lập tức trở nên tràn đầy cảm động, phối hợp với đạo diễn diễn sâu:
“Đạo diễn quá sáng suốt!”
“Cảm ơn chủ tịch Thẩm đã quan tâm! Chúng tôi vẫn sẽ mãi mãi như vậy!”
“Đạo diễn nói là phải đúng!”
Dứt lời, dưới sự chỉ dẫn của Lương Trung Tuyền, mọi người đi về phía biệt thự bên bờ biển, trong biệt thự không phải lo ăn uống, còn có quản gia nhà họ Thẩm chuẩn bị đầy đủ áo tắm quần bơi. Đầu tiên mọi người nghỉ ngơi một lúc, sau đó thì đi chơi.
Chủ đề sinh tồn trên đảo hoang đã hoàn toàn không còn tồn tại nữa.
Đạo diễn nhìn từng dòng bình luận trào phúng tổ tiết mục, vuốt bụng cười cười, tuy rằng quá trình có chút vấn đề, tổ tiết mục còn liên tục bị lật xe, nhưng hiệu quả phát sóng trực tiếp lại tốt đến kinh người, quả nhiên mời hai chồng vợ tổng tài tới đúng là không sai!
Kịch bản đổ vỡ, tổ tiết mục không quan tâm khách mời làm gì nữa, chỉ là sáng hôm sau lén đưa một tờ giấy nhỏ cho hai cp ảnh hậu và Tả Nguyệt Minh, trên đó viết hôm nay là sinh nhật Lương Trung Tuyền, mời mọi người hãy bí mật chuẩn bị quà, đồng thời tổ chức tiệc mừng cho ảnh đế Lương.
Phòng phát sóng trực tiếp có không ít fans của Lương Trung Tuyền say mê xem đoạn này tỏ ra vô cùng đau đớn, sôi nổi tỏ vẻ mình đã hoàn toàn quên mất sinh nhật của thần tượng nhà mình bởi vì phát sóng trực tiếp. Trong hai ngày này các khách mời đã thay đổi cách nhìn với hai chồng chồng nhà ảnh đế Lương, rất vui lòng khi nhìn thấy nhiệm vụ bất thình lình này.
Nhân lúc ảnh đế Lương vào nhà vệ sinh, họ lén lút đi tìm Thẩm Úc Tiều, bảo anh ban ngày dụ ảnh đế Lương ra ngoài, để bốn người họ và người giúp việc nhà họ Thẩm sẽ cùng nhau trang trí lại biệt thự.
Lúc bảo bối không nói lời nào túm ra khỏi phòng, Lương Trung Tuyền đã đoán ra được một chút, nhưng vẫn phối hợp làm ra vẻ không biết gì, hai người sánh vai đi bộ trên bờ biển, không ai nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng bờ vai hai người vẫn chạm vào nhau, không khí màu hồng như sắp tràn ra khỏi màn hình. Khán giả đều hô to đáng yêu, chẳng sợ cả ngày họ đều không có chút hành động thân mật nào vì thẹn thùng, khán giả đều cảm thấy vừa ngọt vừa dính… Quá mức.
Fans ảnh đế Lương đi theo con đường của antifans, điên cuồng tố cáo idol trên phần bình luận:
— Năng lực của anh đâu rồi? Ôm anh ấy đi! Hôn anh ấy đi!
— Tôi nhìn thấy tay ảnh đế Lương cứ đung đưa qua lại mãi, anh phải nắm lấy chứ đại ca!
— Thằng công yếu nhất tôi từng thấy, lạy chúa!!!
— Tổng giám đốc Thẩm! Chồng anh muốn dắt tay anh kìa! Vì sao khi quay về thời đại hiện đại văn minh rồi hai người lại tôn trọng nhau như vậy chứ!
— Cầu xin tổ tiết mục rác rưởi hãy gây chuyện, tôi không mắng các người nữa ô ô ô
— Hôm nay độ ngọt giảm xuống một trăm tám mươi phần trăm
— Tôi muốn xem cảnh hôn hôn, muốn xem cảnh ôm ôm, muốn xem cảnh ép vào tường!
— Ha ha ha đọc bình luận mà buồn cười ghê, lần đầu tiên phát sóng trực tiếp hai vợ chồng này giao lưu không nhiều như hôm nay đâu, sao tự nhiên lại yêu cầu cao như vậy?
— Hai vợ chồng: Trách chúng tôi hai ngày trước đó rải đường quá liều rồi.
…
Ảnh đế Lương bị fans công kích tập thể đang không ngừng nhìn lén tổng giám đốc Thẩm, bàn tay giơ lên lại buông xuống, chỉ muốn hỏi quà sinh nhật năm nay của mình, nhưng lại ngại ngùng không dám nói ra.
Tuy ở phương diện kiếm chỉ số tình cảm tổng giám đốc Thẩm quá mức ù lì, nhưng quà tặng luôn làm cho người ta cảm động, vào sinh nhật năm ngoái của Lương Trung Tuyền, anh đã tặng một trăm nụ hôn liên tục, ngày hôm sau môi của ảnh đế Lương cũng sưng lên, năm trước thì đọc diễn cảm H văn, năm trước nữa thì dùng một đống đạo cụ nhỏ…
Nghĩ đến gần đây bảo bối đã mở lòng hơn trước vì chỉ số tình cảm, trong lòng ảnh đế Lương lập tức ngứa ngáy, chỉ cảm thấy các khách mời và mấy người quay phim đều vô cùng chướng mắt, hy vọng họ có thể nhanh chóng rời đi, để lại mình và bảo bối trải qua thế giới hai người.
Mặt trời lên tới đỉnh, cuối cùng tổng giám đốc Thẩm cũng nhận được tín hiệu của hai cặp khách mời khác, đưa Lương Trung Tuyền trở về biệt thự. Hai cặp khách mời, đa số nhân viên trong tổ tiết mục cùng với chủ tịch Thẩm ngồi máy bay đến đây đều ở trong nhà giơ bánh kem, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, khung cảnh vô cùng hài hòa, sau sự cố lật xe vô số lần, buổi phát sóng trực tiếp có hiệu quả không tồi đã kết thúc trong bầu không khí gia đình ấm áp này.
Không có máy quay, mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng thoải mái hơn, chơi đến giữa trưa mới lần lượt thu dọn đồ đạc rời khỏi đảo nhỏ.
Trước khi lên máy bay Tả Nguyệt Minh lưu luyến nắm lấy tay áo tổng giám đốc Thẩm không rời: “Hu hu tổng giám đốc Thẩm, tôi thích anh lắm á! Lần sau phát sóng trực tiếp nhất định phải che chở cho tôi nữa nha ô ô ô!”
Tổng giám đốc Thẩm trong mắt mang ý cười gật gật đầu: “Được.”
Ảnh đế Lương và Chung Phong nhìn nhau, tiếp theo ăn ý tách hai người ra, Tả Nguyệt Minh bị người đại diện nhà mình túm đi còn kêu lên: “Nếu không thì đi cùng chúng tôi đi! Chỉ còn hai người ở lại chỗ này, dù sao cũng rất nhàm chán!”
Chung Phong bất đắc dĩ bế cậu ta lên: “Người ta muốn trải qua thế giới hai người, ảnh đế Lương đã sớm mất kiên nhẫn, em không nhận ra sao?”
Tả Nguyệt Minh khó hiểu nói: “Nhưng cậu ấy còn cười mà.”
Chung Phong bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu tiểu thiên vương Tả nhà mình, rồi kéo cậu ta lên máy bay.
Cuối cùng cả hòn đảo nhỏ chỉ còn lại hai vợ chồng và đám quản gia, vệ sĩ, bảo mẫu ở lại trông nhà.
Hai vợ chồng yên lặng không nói lời nào nhìn nhau một hồi lâu, sau đó đột nhiên mỉm cười.
Lương Trung Tuyền như ôm một đứa trẻ lớn xác, xoa nắn cả người tổng giám đốc Thẩm ở trong ngực hôn hít: “Hôm nay suýt nữa nhịn chết em rồi, bảo bối, em rất vui. Anh, em… Em không ngờ anh có thể… Em yêu anh, bảo bối, em yêu anh.”
Thẩm Úc Tiều cũng có cảm giác y như vậy, tuy rằng đối mặt với máy quay anh vẫn không thích ứng được, nhưng chỉ số tình cảm tăng lên cùng cảm xúc mông lung này đều làm anh càng ngày càng có cảm giác an toàn, anh đẩy Lương Trung Tuyền đang lẩm bẩm ra, nói: “Em đi tắm rửa trước đi, xong xuôi rồi mới nói với em.”
Ảnh đế Lương dứt khoát bế anh lên: “Tắm cùng nhau.”
Nhưng tổng giám đốc Thẩm bình thường đều vui vẻ tắm chung vậy mà lại không đồng ý, anh đấm Lương Trung Tuyền vài cái, sau đó thoát khỏi lòng ngực của đối phương, tự đi tắm.
Mà ảnh đế Lương đã bay đến một phòng tắm khác, tắm nhanh gọn lẹ vài phát rồi hưng phấn chạy về phòng ngủ, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, chờ bảo bối nhà mình tắm xong, lúc thấy tổng giám đốc Thẩm mặc áo tắm đi ra, lập tức hóa thân thành chó sói thấy thịt, hưng phấn dính lên, chưa kịp dính lên đã bị âm thanh điện tử cắt ngang không thương tiếc.
Âm thanh hệ thống làm cho người ta ghét bỏ đột nhiên vang lên:【Xin hai người đợi một chút! Ký chủ, gói quà ba mươi chỉ số tình cảm của cậu còn chưa nhận! Hạn sử dụng quà tặng là ba ngày, hôm nay không nhận, ngày mai sẽ mất hiệu lực!】
Hai vợ chồng bị âm thanh bất thình lình này dọa hết hồn, ngay lập tức bình tĩnh lại, nhẫn nại nhìn nhau một cái, sau đó mới không kiên nhẫn đi tới mép giường, Thẩm Úc Tiều hơi hơi nhíu mày hỏi:【Không thể để mai nói sao?】
Hệ thống cũng khóc không ra nước mắt:【Thật sự rất xin lỗi, ký chủ, không phải tôi muốn quấy rối trong lúc này, nhưng cái này thật sự không thể quá thời hạn QAQ 】
Thẩm Úc Tiều:【 Cái đó có thể chỉ cho một mình tôi xem không?】
Hệ thống im lặng trong chốc lát, cẩn thận hỏi:【 Tại sao chứ? Ký chủ không phải cậu đã biết… Không phải chứ? 】
Thẩm Úc Tiều:【 Đoán được 】
Hệ thống:【 Bây giờ tôi không thể chiếu vào ý thức của ký chủ. Nếu không muốn người yêu của cậu thấy thì cậu tìm cách để cậu ấy đi ra ngoài đi.】
Lương Trung Tuyền nhìn sắc mặt càng thêm trầm trọng của bảo bối nhà mình, lo lắng sờ vào tóc anh: “Làm sao vậy bảo bối? Đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Úc Tiều nhìn thẳng vào cậu: “Em có thể… Ra ngoài một chút không?”
“Em không đi,” Lương Trung Tuyền trực tiếp từ chối, trong mắt tất cả đều là hình ảnh phản chiếu của anh: “Em đã nói rồi, cho dù là chuyện gì, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt, tin tưởng em được không?”
Hốc mắt Thẩm Úc Tiều trở nên chua xót, anh nhíu mày chặt hơn, hệ thống cảm nhận được sự dao động của anh, nên trực tiếp bắt đầu.
Vẫn như lúc trước, phía trước xuất hiện những bọc nhỏ, sau khi kết thúc đếm ngược tự động nổ tung, để lại pháo hoa lộng lẫy và dòng chữ màu lam:【Phần thưởng cơ bản: Gói quà khỏe mạnh *một ( phiên bản tế bào ung thư).
Hướng dẫn sử dụng: Để chứng minh bản thân nảy sinh tế bào ác tính, để duy trì mặt mũi không hề tiết chế, vì hiệu suất thức đêm ăn uống điều độ, thân thể tuổi trẻ còn có thể chịu đựng thêm những tàn phá gì? Tế bào ung thư thích nhất là những đứa trẻ không biết quý trọng thân thể, nếu công ty kiểm tra sức khoẻ không kiểm tra ra ung thư dạ dày thời kỳ cuối, cậu sẽ mất bao lâu mới có thể phát hiện ra?
Nỗi sợ hãi về cái chết luôn hiện hữu trong cậu, cậu nghi ngờ, cậu khó hiểu, vì sao sự việc cẩu huyết như vậy sẽ xảy ra trên người mình, vì sao vất vả lắm mới có được hạnh phúc mà mình lại trơ mắt nhìn nó biến mất? Quan trọng nhất, nếu người yêu biết cậu không còn nhiều thời gian nữa, cậu có hối hận hay không.
Cậu muốn điều trị, muốn thẳng thắn, nhưng đã mất đi hy vọng từ đêm trước khi mở miệng.
Nếu cậu ấy không yêu cậu, thì điều trị có ý nghĩa gì chứ?
Năm năm lời ngon tiếng ngọt, những kỉ niệm tốt đẹp khiến cậu nhớ tới sẽ nhịn không được mỉm cười, làm sao có thể là giả chứ?
Ly hôn, nhất định phải ly hôn.
Nhiều năm về sau, mọi hiểu lầm được gỡ bỏ, sức khỏe của cậu cũng tốt hơn, nhưng mất đi khoảng thời gian vui sướng đó, phải làm thế nào mới có thể tìm lại?
Gói quà sức khỏe (phiên bản tế bào ung thư) có thể chữa khỏi bệnh ung thư dạ dày, làm cậu yên ổn không cần lo lắng đến già.
Ps: Đã tự động sử dụng trên người ký chủ, một tiếng sau sẽ khỏi hẳn.】
Dòng chữ biến mất, độ ấm trong phòng ngủ dường như đã xuống tới âm độ.
Hệ thống nhanh chóng nói:【Ký chủ, tôi, tôi tạm thời tắt máy, giữa trưa ngày mai sẽ khởi động lại, chúc, chúc cậu khỏe mạnh!】Sau đó lập tức không biến mất.
Lương Trung Tuyền xích lại, từ từ kề sát bên Thẩm Úc Tiều, nhẹ nhàng ôm anh vào trong ngực.
Thẩm Úc Tiều nghe tiếng hít thở trầm trọng của đối phương, giơ tay vỗ vỗ chân cậu: “Anh không sao.”
Ảnh đế Lương hiển nhiên đang kìm nén tức giận, khó khăn hỏi: “Anh biết rồi? Kiểm tra sức khỏe vào lúc nào?”
“Anh đoán là có liên quan đến bệnh dạ dày, nhưng không ngờ lại là ung thư dạ dày,” Thẩm Úc Tiều thấp giọng nói: “Lần đầu tiên thăm ban mang cơm cho em, ban đầu công ty có kiểm tra sức khoẻ nhân viên… Hệ thống đã làm cho anh không phát hiện ra, gần đây, chắc là do hệ thống giúp anh giảm bớt cảm giác đau.”
Lương Trung Tuyền dúi đầu vào người bảo bối nhà mình, nhẫn nại trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được nữa, xoay người điên cuồng đá vào chiếc bàn bên mép giường, “Chết tiệt!”
Mà đèn bàn trên tủ đầu giường cũng không thoát khỏi, bể tan tành theo những cú đá phát tiết của cậu, mảnh vỡ văng tứ tung, văng lên mặt cậu tạo ra một vết rách nhỏ, cậu mới thất thần ngã ngồi trên thảm, cực kỳ giống lão già gặp sư tử, suy sụp và bất lực.
Thấy cậu đã bình tĩnh lại, tổng giám đốc Thẩm trốn ở trong góc mới chậm rãi đi tới, trực tiếp ngồi lên đùi cậu, hai tay ôm lấy cậu, nhẹ giọng an ủi: “Anh không sao, em đừng nóng giận.”
“Em không giận anh, bảo bối,” Lương Trung Tuyền quý trọng hôn anh một cái: “Chỉ là, mẹ nó sao em lại không phát hiện ra, trước giờ dạ dày của anh hay bị đau, con mẹ nó, sao em lại không đưa anh đến bệnh viện kiểm tra! Em em…”
Cậu cắn răng, quay đầu qua một bên, không cho Thẩm Úc Tiều nhìn thấy đôi mắt đã ướt của mình, cắn răng nói: “Em đúng là đồ khốn nạn, mẹ kiếp! Em làm gì còn mặt mũi mà thề non hẹn biển sẽ bảo vệ anh! Em thật sự, bảo bối, thực xin lỗi, em, em trong lúc anh bị bệnh mà còn làm chuyện khiến anh phải hiểu lầm, em nghĩ cái gì thế này…”
“Anh đã nói là do anh hiểu lầm em, em xin lỗi cái gì chứ?” Thẩm Úc Tiều nhìn theo hướng cậu quay đầu, nhưng cậu vẫn một mực cúi đầu, giơ tay che kín đôi mắt, mà từ trước đến nay nếu không đạt được mục đích tổng giám đốc Thẩm sẽ nhất quyết không bỏ qua, anh cố gắng túm lấy tay cậu, lộ ra khuôn mặt đầy nước mắt.
Từ khi quen biết Lương Trung Tuyền, đây là lần thứ hai Thẩm Úc Tiều thấy cậu rơi lệ, lần đầu tiên là lúc mẹ Lương qua đời, cậu im lặng khóc không phát ra một tiếng động nào. Nhưng lần này lại là nước mắt nước mũi đầy mặt, làm cậu thoạt nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.
Đột nhiên tổng giám đốc Thẩm bị chọc cười, nhéo mặt cậu, nhẹ giọng trêu chọc cậu: “Hổ dữ rơi lệ?”
Lương Trung Tuyền nắm lấy tay anh, ngay sau đó ôm chặt anh vào lòng, giọng nói nghẹn ngào: “Xin lỗi bảo bối, đáng lẽ em nên chú ý chuyện đó từ lâu rồi, em… Nếu em không lo đi ra ngoài đóng phim, anh sẽ không… Xin lỗi bảo bối, em không thể không có anh. Anh đừng bị bệnh, được không? Em, mẹ nó sao lại không chết đi! Em làm anh khó chịu nhiều năm như vậy. Em xin lỗi, em xin lỗi…”
Lương Trung Tuyền ôm chặt đến mức như người chết đuối ôm một khúc gỗ đang trôi dạt duy nhất trên mặt nước, Thẩm Úc Tiều có chút thở không nổi, nhưng vẫn ôm lại cậu, tay phải đặt phía sau lưng cậu, dùng lực giống như mẹ vỗ con vỗ lưng cậu: “Đó không phải tương lai của chúng ta, bây giờ anh không có bệnh, em quên rồi sao? Hệ thống đã chữa khỏi cho anh…”
Lương Trung Tuyền: “Nhưng em vẫn có lỗi với anh. Nếu không có hệ thống, em sẽ bắt nạt anh.”
“Em muốn làm phản sao?” Tổng giám đốc Thẩm tăng thêm lực, vỗ một cái: “Một minh tinh nhỏ như em sao có thể bắt nạt tổng tài bá đạo?”
Ảnh đế Lương được an ủi mà không biết có phải là được an ủi hay không, vùi mặt vào cổ anh, hít lấy hít để mùi sữa tắm trên người anh giống như mấy tên nghiện.
Hai người ngồi dưới đất ôm nhau hơn một tiếng đồng hồ, Lương Trung Tuyền mới bước ra khỏi nỗi sợ sâu thẳm, thất thần nhìn tổng giám đốc Thẩm xinh đẹp đến nỗi nhìn thôi cũng đủ no đang ngồi trong vòng tay của mình.
Anh thấy cậu không sao nữa, vì thế khôi phục sắc mặt kiêu ngạo thờ ơ như mọi hôm, véo véo khuôn mặt cậu: “Em xong chưa?”
Lương Trung Tuyền lặp lại như người mất hồn: “Suýt nữa em mất anh rồi.” Dứt lời lại tham lam nhìn Thẩm Úc Tiều, dường như đang suy tư điều gì đó.
Tổng giám đốc Thẩm: “Làm sao vậy?”
Lương Trung Tuyền: “Em vẫn chưa hỏi, quà sinh nhật năm nay…”
Thẩm Úc Tiều: “Anh.”
Đây rõ ràng là món quà tốt nhất trên thế gian, nhưng bây giờ trạng thái của cậu thật sự không ổn. Lương Trung Tuyền đưa tay lên, đau lòng mà xoa xoa mặt: “Thực sự xin lỗi, bảo bối, hôm nay em thật sự…”
Tổng giám đốc Thẩm nghe vậy thù nhướng mày, mặt không cảm xúc cởi bỏ áo tắm dài, chỉ thấy bên trong là tấm voan mỏng trong suốt màu đỏ rực, tầng tầng lớp lớp, ở dưới có một lớp ren, cực kỳ giống như vũ nữ thời Tây Vực cổ đại, vẻ đẹp vô thực.
Lương Trung Tuyền: Chết tiệt!
【Ting, bày mưu thành công, + 1 chỉ số tình cảm; tổng chỉ số tình cảm: 40.】
Hệ thống:【Ký chủ cố lên! Chỉ số tình cảm sắp đủ năm mươi rồi, sắp lên một trăm! Hai người sẽ sớm trở thành cp quốc dân thôi!】
Tâm trạng Thẩm Úc Tiều rõ ràng rất tốt:【Cảm ơn ý tốt của cậu.】
Trong cảnh quay, tuy rằng nhóm dã nhân vẫn mờ mịt như cũ, nhưng không khí giữa các khách mời đã tốt hơn nhiều, một đám người mông lung hùng hổ đi vào khu biệt thự, ở giữa một trong những đài phun nước dễ thấy nhất ở khu biệt thự, có sáu người đàn ông mặc tây trang màu đen đeo kính râm đứng ở nơi đó, vây quanh một con husky mặc váy dã nhân.
Tả Nguyệt Minh vỡ mộng chỉ vào con cún kia: “Đó chính là công chúa à?”
Người mặc đồ đen thấy đám người đến đây thì lập tức diễn sâu, cầm lấy một cây súng đồ chơi chĩa vào đầu Husky: “Đừng tới đây, tiến thêm một bước tôi sẽ nổ súng!”
Husky rất tò mò về cái cây màu đen đang đụng vào mình, giơ cái đầu nhỏ lên, mở miệng ra bắt đầu gặm, gặm đến nỗi cả cây súng dính đầy nước miếng.
Tiểu Mỹ khóc kêu: “Đừng ra tay với công chúa của chúng tôi mà!”
Có lẽ các khách mời cũng muốn bồi thường vì đã làm trái kịch bản của nhóm dã nhân, hùa theo nói: “Có chuyện gì từ từ nói, không được ra tay!”
Người mặc đồ đen cười dữ tợn: “Muốn chúng tôi thả người cũng được thôi, nhưng chúng tôi muốn các người phải làm theo một yêu cầu!”
Ảnh đế Lương đến gần vài bước, nhẹ giọng hỏi: “Yêu cầu gì?”
Trong lòng Tiểu Mỹ “lộp bộp” một tiếng, bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Người mặc đồ đen nói: “Trong truyền thuyết có một vùng biển cất giấu bảo vật quý hiếm, chỉ có thân thể thuần khiết nhất hoặc là cặp đôi sâu đậm nhất mới có thể đánh thức bảo vật, tôi biết ba người đều là người si tình, nếu các người muốn cứu công chúa, thì phải có hai người đứng ra, nếu không con cún này… À không, công chúa sẽ bị chúng tôi ném xuống biển!”
Tiểu Mỹ đứng bên cạnh sáu vị khách mời, cảm thấy thất vọng về đám người hoàn toàn không biết cách tự phát huy trước mắt, rõ ràng là sáu người mà lại nói ba người, sao tổ đạo diễn lại tìm mặt hàng như vậy chứ?
Mà người mặc đồ đen ở phía xa xa đã xấu hổ không chịu nổi, không thể không đi theo kịch bản cũng thất vọng về Tiểu Mỹ, đã nói là giữ ba người, thả ba người, sao họ lại dễ dàng bị lừa tới đây, đúng là một đám ngốc mà.
Husky còn đang gặm “cây mài răng” trong tay người mặc đồ đen, chờ “thần dân” của mình tới cứu, khách mời phụ trách cứu chó lại bu lại một chỗ thảo luận, người mặc đồ đen nói có tin tức quan trọng, mọi người phân tích theo lời anh ta nói, nhanh chóng hiểu rõ kịch bản và mục đích của tổ tiết mục.
Dựa theo kịch bản, người nguyện ý thổ lộ “Chứng minh thâm tình” trước mặt mọi người, tất nhiên là công, cũng chính là người đảm đương vị trí “người chồng” trong hôn nhân, mà “những người vợ” sẽ bị dã nhân giam lại, còn lại ba người phụ trách đi cứu công chúa, người mặc đồ đen bắt công chúa sẽ đưa ra đề nghị “hai đổi một”, vì để cứu được vợ mình, trong ba người nhất định phải có hai người xả thân thay thế cho Husky, một người còn lại trở về cứu ba người vợ.
Nhưng những người khác hẳn là sẽ xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, như vậy, cuối cùng cũng chỉ còn lại một người dẫn theo chó rời khỏi đảo nhỏ, từ lúc đi vào hòn đảo này, đạo diễn và chủ tịch Thẩm đã nói chỉ có
một người có thể thoát khỏi đảo.
Đây là thử thách về sự lựa chọn, hy sinh và bảo vệ, nếu dựa theo kịch bản bình thường của tổ tiết mục, buổi phát sóng trực tiếp bình thường nhất định sẽ trở nên mới mẻ độc đáo và có ý nghĩa, tràn ngập tư tưởng về cuộc sống và tình yêu, nói không chừng trong lúc chỉ còn lại một người có thể rời đi, còn có thể lấy được vài giọt nước mắt từ người xem.
Nhưng ai ngờ dưới sự dẫn dắt của Lương Trung Tuyền, tư duy của các khách mời đột nhiên chuyển hướng, mà cốt truyện cũng giống như con ngựa hoang thoát cương một đi không trở lại, điểm duy nhất đáng ăn mừng là chính kịch bản tự chế của ảnh đế Lương từ vụng về hoá thành khéo léo nhờ câu nói không muốn tổng giám đốc Thẩm “đối mặt một mình” đã thay đổi hoàn toàn mọi thứ, mà nhiệm vụ cứu những người vợ cũng thay đổi hoàn toàn kết cục bi kịch vốn có.
Vốn dĩ khán giả đã không ôm bất kỳ hy vọng nào với cốt truyện đã sụp đổ không còn gì này, chỉ đặt sự chú ý lên thần tượng của mình, chăm chỉ ăn đường và quỳ liếm nhan sắc, nghe thấy vài vị khách mời phân tích, ngược lại bắt đầu cảm thán và thổn thức, cũng may nhờ có ảnh đế Lương “thâm tình”, nếu không chẳng phải người xem đã bị tổ tiết mục ngược lên ngược xuống rồi sao?
Làn sóng bình luận sôi nổi tỏ vẻ “ảnh đế Lương ngầu lòi”, cậu chỉ dựa vào sức lực của bản thân để kéo sụp toàn bộ tổ tiết mục và xuất hiện trên hot search.
Các khách mời hài lòng, người xem vui vẻ, nhưng cốt truyện đã hoàn toàn không phát triển được nữa, Tiểu Mỹ và người mặc đồ đen ấn tai nghe im lặng trong chốc lát, đột nhiên mỉm cười vỗ tay, vòng cổ của Husky đột nhiên bị buông lỏng, nó háo hức đi về chỗ đài phun nước, há mồm cắn vào dòng nước trước mặt.
Sáu vị khách mời khó hiểu nhìn về phía họ, tổng đạo diễn cũng ưỡn bụng bia vừa vỗ tay vừa chậm rì rì đi ra: “Chúc mừng các vị khách mời, mọi người đã dùng tình yêu để chiến thắng vận mệnh, viết lại kết cục bi kịch vốn có, chủ tịch Thẩm chủ nhân của hòn đảo này bảo tôi nói với mọi người, không vứt bỏ, không buông tay, mới là chân lý khi yêu một người, hy vọng trong tương lai mọi người vẫn có thể nắm tay nhau cùng đi về phía trước như vậy!”
Các khách mời cười tủm tỉm nhìn về phía đạo diễn, hỏi: “Đạo diễn, câu nói này của ông có phải mới nghĩ ra không?”
Nụ cười của đạo diễn dừng một chút, lựa chọn không để ý tới họ, tiếp tục nói: “Khi mọi người phá tan gông xiềng của vận mệnh, hạn chế của hòn đảo sẽ không còn tồn tại nữa, độc khu cũng sẽ không thương tổn đến mọi người, đêm nay tất cả đều có thể ở trong khu biệt thự.”
Vẻ mặt hài hước của các khách mời lập tức trở nên tràn đầy cảm động, phối hợp với đạo diễn diễn sâu:
“Đạo diễn quá sáng suốt!”
“Cảm ơn chủ tịch Thẩm đã quan tâm! Chúng tôi vẫn sẽ mãi mãi như vậy!”
“Đạo diễn nói là phải đúng!”
Dứt lời, dưới sự chỉ dẫn của Lương Trung Tuyền, mọi người đi về phía biệt thự bên bờ biển, trong biệt thự không phải lo ăn uống, còn có quản gia nhà họ Thẩm chuẩn bị đầy đủ áo tắm quần bơi. Đầu tiên mọi người nghỉ ngơi một lúc, sau đó thì đi chơi.
Chủ đề sinh tồn trên đảo hoang đã hoàn toàn không còn tồn tại nữa.
Đạo diễn nhìn từng dòng bình luận trào phúng tổ tiết mục, vuốt bụng cười cười, tuy rằng quá trình có chút vấn đề, tổ tiết mục còn liên tục bị lật xe, nhưng hiệu quả phát sóng trực tiếp lại tốt đến kinh người, quả nhiên mời hai chồng vợ tổng tài tới đúng là không sai!
Kịch bản đổ vỡ, tổ tiết mục không quan tâm khách mời làm gì nữa, chỉ là sáng hôm sau lén đưa một tờ giấy nhỏ cho hai cp ảnh hậu và Tả Nguyệt Minh, trên đó viết hôm nay là sinh nhật Lương Trung Tuyền, mời mọi người hãy bí mật chuẩn bị quà, đồng thời tổ chức tiệc mừng cho ảnh đế Lương.
Phòng phát sóng trực tiếp có không ít fans của Lương Trung Tuyền say mê xem đoạn này tỏ ra vô cùng đau đớn, sôi nổi tỏ vẻ mình đã hoàn toàn quên mất sinh nhật của thần tượng nhà mình bởi vì phát sóng trực tiếp. Trong hai ngày này các khách mời đã thay đổi cách nhìn với hai chồng chồng nhà ảnh đế Lương, rất vui lòng khi nhìn thấy nhiệm vụ bất thình lình này.
Nhân lúc ảnh đế Lương vào nhà vệ sinh, họ lén lút đi tìm Thẩm Úc Tiều, bảo anh ban ngày dụ ảnh đế Lương ra ngoài, để bốn người họ và người giúp việc nhà họ Thẩm sẽ cùng nhau trang trí lại biệt thự.
Lúc bảo bối không nói lời nào túm ra khỏi phòng, Lương Trung Tuyền đã đoán ra được một chút, nhưng vẫn phối hợp làm ra vẻ không biết gì, hai người sánh vai đi bộ trên bờ biển, không ai nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng bờ vai hai người vẫn chạm vào nhau, không khí màu hồng như sắp tràn ra khỏi màn hình. Khán giả đều hô to đáng yêu, chẳng sợ cả ngày họ đều không có chút hành động thân mật nào vì thẹn thùng, khán giả đều cảm thấy vừa ngọt vừa dính… Quá mức.
Fans ảnh đế Lương đi theo con đường của antifans, điên cuồng tố cáo idol trên phần bình luận:
— Năng lực của anh đâu rồi? Ôm anh ấy đi! Hôn anh ấy đi!
— Tôi nhìn thấy tay ảnh đế Lương cứ đung đưa qua lại mãi, anh phải nắm lấy chứ đại ca!
— Thằng công yếu nhất tôi từng thấy, lạy chúa!!!
— Tổng giám đốc Thẩm! Chồng anh muốn dắt tay anh kìa! Vì sao khi quay về thời đại hiện đại văn minh rồi hai người lại tôn trọng nhau như vậy chứ!
— Cầu xin tổ tiết mục rác rưởi hãy gây chuyện, tôi không mắng các người nữa ô ô ô
— Hôm nay độ ngọt giảm xuống một trăm tám mươi phần trăm
— Tôi muốn xem cảnh hôn hôn, muốn xem cảnh ôm ôm, muốn xem cảnh ép vào tường!
— Ha ha ha đọc bình luận mà buồn cười ghê, lần đầu tiên phát sóng trực tiếp hai vợ chồng này giao lưu không nhiều như hôm nay đâu, sao tự nhiên lại yêu cầu cao như vậy?
— Hai vợ chồng: Trách chúng tôi hai ngày trước đó rải đường quá liều rồi.
…
Ảnh đế Lương bị fans công kích tập thể đang không ngừng nhìn lén tổng giám đốc Thẩm, bàn tay giơ lên lại buông xuống, chỉ muốn hỏi quà sinh nhật năm nay của mình, nhưng lại ngại ngùng không dám nói ra.
Tuy ở phương diện kiếm chỉ số tình cảm tổng giám đốc Thẩm quá mức ù lì, nhưng quà tặng luôn làm cho người ta cảm động, vào sinh nhật năm ngoái của Lương Trung Tuyền, anh đã tặng một trăm nụ hôn liên tục, ngày hôm sau môi của ảnh đế Lương cũng sưng lên, năm trước thì đọc diễn cảm H văn, năm trước nữa thì dùng một đống đạo cụ nhỏ…
Nghĩ đến gần đây bảo bối đã mở lòng hơn trước vì chỉ số tình cảm, trong lòng ảnh đế Lương lập tức ngứa ngáy, chỉ cảm thấy các khách mời và mấy người quay phim đều vô cùng chướng mắt, hy vọng họ có thể nhanh chóng rời đi, để lại mình và bảo bối trải qua thế giới hai người.
Mặt trời lên tới đỉnh, cuối cùng tổng giám đốc Thẩm cũng nhận được tín hiệu của hai cặp khách mời khác, đưa Lương Trung Tuyền trở về biệt thự. Hai cặp khách mời, đa số nhân viên trong tổ tiết mục cùng với chủ tịch Thẩm ngồi máy bay đến đây đều ở trong nhà giơ bánh kem, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, khung cảnh vô cùng hài hòa, sau sự cố lật xe vô số lần, buổi phát sóng trực tiếp có hiệu quả không tồi đã kết thúc trong bầu không khí gia đình ấm áp này.
Không có máy quay, mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng thoải mái hơn, chơi đến giữa trưa mới lần lượt thu dọn đồ đạc rời khỏi đảo nhỏ.
Trước khi lên máy bay Tả Nguyệt Minh lưu luyến nắm lấy tay áo tổng giám đốc Thẩm không rời: “Hu hu tổng giám đốc Thẩm, tôi thích anh lắm á! Lần sau phát sóng trực tiếp nhất định phải che chở cho tôi nữa nha ô ô ô!”
Tổng giám đốc Thẩm trong mắt mang ý cười gật gật đầu: “Được.”
Ảnh đế Lương và Chung Phong nhìn nhau, tiếp theo ăn ý tách hai người ra, Tả Nguyệt Minh bị người đại diện nhà mình túm đi còn kêu lên: “Nếu không thì đi cùng chúng tôi đi! Chỉ còn hai người ở lại chỗ này, dù sao cũng rất nhàm chán!”
Chung Phong bất đắc dĩ bế cậu ta lên: “Người ta muốn trải qua thế giới hai người, ảnh đế Lương đã sớm mất kiên nhẫn, em không nhận ra sao?”
Tả Nguyệt Minh khó hiểu nói: “Nhưng cậu ấy còn cười mà.”
Chung Phong bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu tiểu thiên vương Tả nhà mình, rồi kéo cậu ta lên máy bay.
Cuối cùng cả hòn đảo nhỏ chỉ còn lại hai vợ chồng và đám quản gia, vệ sĩ, bảo mẫu ở lại trông nhà.
Hai vợ chồng yên lặng không nói lời nào nhìn nhau một hồi lâu, sau đó đột nhiên mỉm cười.
Lương Trung Tuyền như ôm một đứa trẻ lớn xác, xoa nắn cả người tổng giám đốc Thẩm ở trong ngực hôn hít: “Hôm nay suýt nữa nhịn chết em rồi, bảo bối, em rất vui. Anh, em… Em không ngờ anh có thể… Em yêu anh, bảo bối, em yêu anh.”
Thẩm Úc Tiều cũng có cảm giác y như vậy, tuy rằng đối mặt với máy quay anh vẫn không thích ứng được, nhưng chỉ số tình cảm tăng lên cùng cảm xúc mông lung này đều làm anh càng ngày càng có cảm giác an toàn, anh đẩy Lương Trung Tuyền đang lẩm bẩm ra, nói: “Em đi tắm rửa trước đi, xong xuôi rồi mới nói với em.”
Ảnh đế Lương dứt khoát bế anh lên: “Tắm cùng nhau.”
Nhưng tổng giám đốc Thẩm bình thường đều vui vẻ tắm chung vậy mà lại không đồng ý, anh đấm Lương Trung Tuyền vài cái, sau đó thoát khỏi lòng ngực của đối phương, tự đi tắm.
Mà ảnh đế Lương đã bay đến một phòng tắm khác, tắm nhanh gọn lẹ vài phát rồi hưng phấn chạy về phòng ngủ, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, chờ bảo bối nhà mình tắm xong, lúc thấy tổng giám đốc Thẩm mặc áo tắm đi ra, lập tức hóa thân thành chó sói thấy thịt, hưng phấn dính lên, chưa kịp dính lên đã bị âm thanh điện tử cắt ngang không thương tiếc.
Âm thanh hệ thống làm cho người ta ghét bỏ đột nhiên vang lên:【Xin hai người đợi một chút! Ký chủ, gói quà ba mươi chỉ số tình cảm của cậu còn chưa nhận! Hạn sử dụng quà tặng là ba ngày, hôm nay không nhận, ngày mai sẽ mất hiệu lực!】
Hai vợ chồng bị âm thanh bất thình lình này dọa hết hồn, ngay lập tức bình tĩnh lại, nhẫn nại nhìn nhau một cái, sau đó mới không kiên nhẫn đi tới mép giường, Thẩm Úc Tiều hơi hơi nhíu mày hỏi:【Không thể để mai nói sao?】
Hệ thống cũng khóc không ra nước mắt:【Thật sự rất xin lỗi, ký chủ, không phải tôi muốn quấy rối trong lúc này, nhưng cái này thật sự không thể quá thời hạn QAQ 】
Thẩm Úc Tiều:【 Cái đó có thể chỉ cho một mình tôi xem không?】
Hệ thống im lặng trong chốc lát, cẩn thận hỏi:【 Tại sao chứ? Ký chủ không phải cậu đã biết… Không phải chứ? 】
Thẩm Úc Tiều:【 Đoán được 】
Hệ thống:【 Bây giờ tôi không thể chiếu vào ý thức của ký chủ. Nếu không muốn người yêu của cậu thấy thì cậu tìm cách để cậu ấy đi ra ngoài đi.】
Lương Trung Tuyền nhìn sắc mặt càng thêm trầm trọng của bảo bối nhà mình, lo lắng sờ vào tóc anh: “Làm sao vậy bảo bối? Đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Úc Tiều nhìn thẳng vào cậu: “Em có thể… Ra ngoài một chút không?”
“Em không đi,” Lương Trung Tuyền trực tiếp từ chối, trong mắt tất cả đều là hình ảnh phản chiếu của anh: “Em đã nói rồi, cho dù là chuyện gì, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt, tin tưởng em được không?”
Hốc mắt Thẩm Úc Tiều trở nên chua xót, anh nhíu mày chặt hơn, hệ thống cảm nhận được sự dao động của anh, nên trực tiếp bắt đầu.
Vẫn như lúc trước, phía trước xuất hiện những bọc nhỏ, sau khi kết thúc đếm ngược tự động nổ tung, để lại pháo hoa lộng lẫy và dòng chữ màu lam:【Phần thưởng cơ bản: Gói quà khỏe mạnh *một ( phiên bản tế bào ung thư).
Hướng dẫn sử dụng: Để chứng minh bản thân nảy sinh tế bào ác tính, để duy trì mặt mũi không hề tiết chế, vì hiệu suất thức đêm ăn uống điều độ, thân thể tuổi trẻ còn có thể chịu đựng thêm những tàn phá gì? Tế bào ung thư thích nhất là những đứa trẻ không biết quý trọng thân thể, nếu công ty kiểm tra sức khoẻ không kiểm tra ra ung thư dạ dày thời kỳ cuối, cậu sẽ mất bao lâu mới có thể phát hiện ra?
Nỗi sợ hãi về cái chết luôn hiện hữu trong cậu, cậu nghi ngờ, cậu khó hiểu, vì sao sự việc cẩu huyết như vậy sẽ xảy ra trên người mình, vì sao vất vả lắm mới có được hạnh phúc mà mình lại trơ mắt nhìn nó biến mất? Quan trọng nhất, nếu người yêu biết cậu không còn nhiều thời gian nữa, cậu có hối hận hay không.
Cậu muốn điều trị, muốn thẳng thắn, nhưng đã mất đi hy vọng từ đêm trước khi mở miệng.
Nếu cậu ấy không yêu cậu, thì điều trị có ý nghĩa gì chứ?
Năm năm lời ngon tiếng ngọt, những kỉ niệm tốt đẹp khiến cậu nhớ tới sẽ nhịn không được mỉm cười, làm sao có thể là giả chứ?
Ly hôn, nhất định phải ly hôn.
Nhiều năm về sau, mọi hiểu lầm được gỡ bỏ, sức khỏe của cậu cũng tốt hơn, nhưng mất đi khoảng thời gian vui sướng đó, phải làm thế nào mới có thể tìm lại?
Gói quà sức khỏe (phiên bản tế bào ung thư) có thể chữa khỏi bệnh ung thư dạ dày, làm cậu yên ổn không cần lo lắng đến già.
Ps: Đã tự động sử dụng trên người ký chủ, một tiếng sau sẽ khỏi hẳn.】
Dòng chữ biến mất, độ ấm trong phòng ngủ dường như đã xuống tới âm độ.
Hệ thống nhanh chóng nói:【Ký chủ, tôi, tôi tạm thời tắt máy, giữa trưa ngày mai sẽ khởi động lại, chúc, chúc cậu khỏe mạnh!】Sau đó lập tức không biến mất.
Lương Trung Tuyền xích lại, từ từ kề sát bên Thẩm Úc Tiều, nhẹ nhàng ôm anh vào trong ngực.
Thẩm Úc Tiều nghe tiếng hít thở trầm trọng của đối phương, giơ tay vỗ vỗ chân cậu: “Anh không sao.”
Ảnh đế Lương hiển nhiên đang kìm nén tức giận, khó khăn hỏi: “Anh biết rồi? Kiểm tra sức khỏe vào lúc nào?”
“Anh đoán là có liên quan đến bệnh dạ dày, nhưng không ngờ lại là ung thư dạ dày,” Thẩm Úc Tiều thấp giọng nói: “Lần đầu tiên thăm ban mang cơm cho em, ban đầu công ty có kiểm tra sức khoẻ nhân viên… Hệ thống đã làm cho anh không phát hiện ra, gần đây, chắc là do hệ thống giúp anh giảm bớt cảm giác đau.”
Lương Trung Tuyền dúi đầu vào người bảo bối nhà mình, nhẫn nại trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được nữa, xoay người điên cuồng đá vào chiếc bàn bên mép giường, “Chết tiệt!”
Mà đèn bàn trên tủ đầu giường cũng không thoát khỏi, bể tan tành theo những cú đá phát tiết của cậu, mảnh vỡ văng tứ tung, văng lên mặt cậu tạo ra một vết rách nhỏ, cậu mới thất thần ngã ngồi trên thảm, cực kỳ giống lão già gặp sư tử, suy sụp và bất lực.
Thấy cậu đã bình tĩnh lại, tổng giám đốc Thẩm trốn ở trong góc mới chậm rãi đi tới, trực tiếp ngồi lên đùi cậu, hai tay ôm lấy cậu, nhẹ giọng an ủi: “Anh không sao, em đừng nóng giận.”
“Em không giận anh, bảo bối,” Lương Trung Tuyền quý trọng hôn anh một cái: “Chỉ là, mẹ nó sao em lại không phát hiện ra, trước giờ dạ dày của anh hay bị đau, con mẹ nó, sao em lại không đưa anh đến bệnh viện kiểm tra! Em em…”
Cậu cắn răng, quay đầu qua một bên, không cho Thẩm Úc Tiều nhìn thấy đôi mắt đã ướt của mình, cắn răng nói: “Em đúng là đồ khốn nạn, mẹ kiếp! Em làm gì còn mặt mũi mà thề non hẹn biển sẽ bảo vệ anh! Em thật sự, bảo bối, thực xin lỗi, em, em trong lúc anh bị bệnh mà còn làm chuyện khiến anh phải hiểu lầm, em nghĩ cái gì thế này…”
“Anh đã nói là do anh hiểu lầm em, em xin lỗi cái gì chứ?” Thẩm Úc Tiều nhìn theo hướng cậu quay đầu, nhưng cậu vẫn một mực cúi đầu, giơ tay che kín đôi mắt, mà từ trước đến nay nếu không đạt được mục đích tổng giám đốc Thẩm sẽ nhất quyết không bỏ qua, anh cố gắng túm lấy tay cậu, lộ ra khuôn mặt đầy nước mắt.
Từ khi quen biết Lương Trung Tuyền, đây là lần thứ hai Thẩm Úc Tiều thấy cậu rơi lệ, lần đầu tiên là lúc mẹ Lương qua đời, cậu im lặng khóc không phát ra một tiếng động nào. Nhưng lần này lại là nước mắt nước mũi đầy mặt, làm cậu thoạt nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.
Đột nhiên tổng giám đốc Thẩm bị chọc cười, nhéo mặt cậu, nhẹ giọng trêu chọc cậu: “Hổ dữ rơi lệ?”
Lương Trung Tuyền nắm lấy tay anh, ngay sau đó ôm chặt anh vào lòng, giọng nói nghẹn ngào: “Xin lỗi bảo bối, đáng lẽ em nên chú ý chuyện đó từ lâu rồi, em… Nếu em không lo đi ra ngoài đóng phim, anh sẽ không… Xin lỗi bảo bối, em không thể không có anh. Anh đừng bị bệnh, được không? Em, mẹ nó sao lại không chết đi! Em làm anh khó chịu nhiều năm như vậy. Em xin lỗi, em xin lỗi…”
Lương Trung Tuyền ôm chặt đến mức như người chết đuối ôm một khúc gỗ đang trôi dạt duy nhất trên mặt nước, Thẩm Úc Tiều có chút thở không nổi, nhưng vẫn ôm lại cậu, tay phải đặt phía sau lưng cậu, dùng lực giống như mẹ vỗ con vỗ lưng cậu: “Đó không phải tương lai của chúng ta, bây giờ anh không có bệnh, em quên rồi sao? Hệ thống đã chữa khỏi cho anh…”
Lương Trung Tuyền: “Nhưng em vẫn có lỗi với anh. Nếu không có hệ thống, em sẽ bắt nạt anh.”
“Em muốn làm phản sao?” Tổng giám đốc Thẩm tăng thêm lực, vỗ một cái: “Một minh tinh nhỏ như em sao có thể bắt nạt tổng tài bá đạo?”
Ảnh đế Lương được an ủi mà không biết có phải là được an ủi hay không, vùi mặt vào cổ anh, hít lấy hít để mùi sữa tắm trên người anh giống như mấy tên nghiện.
Hai người ngồi dưới đất ôm nhau hơn một tiếng đồng hồ, Lương Trung Tuyền mới bước ra khỏi nỗi sợ sâu thẳm, thất thần nhìn tổng giám đốc Thẩm xinh đẹp đến nỗi nhìn thôi cũng đủ no đang ngồi trong vòng tay của mình.
Anh thấy cậu không sao nữa, vì thế khôi phục sắc mặt kiêu ngạo thờ ơ như mọi hôm, véo véo khuôn mặt cậu: “Em xong chưa?”
Lương Trung Tuyền lặp lại như người mất hồn: “Suýt nữa em mất anh rồi.” Dứt lời lại tham lam nhìn Thẩm Úc Tiều, dường như đang suy tư điều gì đó.
Tổng giám đốc Thẩm: “Làm sao vậy?”
Lương Trung Tuyền: “Em vẫn chưa hỏi, quà sinh nhật năm nay…”
Thẩm Úc Tiều: “Anh.”
Đây rõ ràng là món quà tốt nhất trên thế gian, nhưng bây giờ trạng thái của cậu thật sự không ổn. Lương Trung Tuyền đưa tay lên, đau lòng mà xoa xoa mặt: “Thực sự xin lỗi, bảo bối, hôm nay em thật sự…”
Tổng giám đốc Thẩm nghe vậy thù nhướng mày, mặt không cảm xúc cởi bỏ áo tắm dài, chỉ thấy bên trong là tấm voan mỏng trong suốt màu đỏ rực, tầng tầng lớp lớp, ở dưới có một lớp ren, cực kỳ giống như vũ nữ thời Tây Vực cổ đại, vẻ đẹp vô thực.
Lương Trung Tuyền: Chết tiệt!
Tác giả :
Sinh Thời Ứng Noãn