Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen
Chương 92: Chuyện Xưa Của Triệu Bảo Vân
Hai người đang diễn cảnh ái muội thì cửa phòng bỗng mở toang, một người đàn ông hơi thấp nặng nề bước vào.
Vừa bước vào hắn liền nở nụ cười: “Anh Hắc, lâu lắm không gặp”
Thấy Diệp Hoa hơi lơ là, Lộ Khiết vội vàng nhanh chóng nhân cơ hội đẩy anh ra nhưng còn chưa kịp phản ửng liền bị anh gắt gao ôm vào lòng, sắc mặt anh trong bóng tối càng đen lại, cô chu môi mở to đôi mắt nhìn thể hiện vẻ bất mãn của mình.
Diệp Hoa thấy vậy cũng chỉ cười cười một tiếng, yêu thích gãi nhẹ lên chiếc mũi tinh xảo của cô sau đó đặt cô ngồi lên đùi ánh mắt hướng về người đàn ông mới đến.
“Anh Kình…lâu rồi không gặp!” Hắc Mang đứng dậy ngâng tiếp.
Kình vừa cười vừa bước đến, ôm Hắc Mang rất thân mật.
“Nghe nói anh phát tài rồi”
“Đâu có! Đủ nuôi sống anh em trong bang thôi!”
Kình nghe thấy vậy, hắn cười càng lớn sau đó quay ra hướng về Diệp Hoa nói: “Ồ, đây là anh Diệp phải không?”
Diệp Hoa thấy vậy, chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp lại: “Có chuyện gì sao?”
Kình nghe thấy vậy lập tức lắc đầu xua tay: “Không có, chỉ là không ngờ anh Diệp ở ngoài lại trẻ tuổi như vậy…” Sau đó hắn dừng lại ánh mắt thâm ý quét qua Lộ Khiết nói tiếp: “Anh Diệp cũng thật biết hưởng phúc đó, hắc hắc”
Lộ Khiết nghe vậy, sắc mặt càng hồng cô chỉ biết cúi thấp đầu né tránh ánh mắt cợt nhả của hắn.
Hắn nói xong, sau đó cùng với Hắc Mang ngồi xuống. Hắn liếc nhìn Anh Kiệt và Triệu Bảo Vân: “Ồ! Ở đâu ra hai trai đẹp thế này… Lẽ nào anh cũng theo trào lưu nuôi trai bao sao?”
“Hai người anh em đắc lực của tôi đấy…”
Nghe thấy thế, tay Anh Kiệt đang cầm chai rượu bỗng nắm chặt, Triệu Bảo Vân lập tức nắm lấy tay hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Muốn ra tay, đợi lát nữa tìm chỗ không có người”
“Không ai nhìn thấy thì em đánh hắn có ý nghĩa gì chứ?”
Triệu Bảo Vân buông tay, kéo vai Anh Kiệt, cười nói: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”
Anh Kiệt nghe vậy nắm tay hởi thả lỏng sau đó hời hợt nói ra một câu: “Trí nhớ của em không tốt!”
“Không sao” Khóe miệng Triệu Bảo Vân cong lên “Trí nhớ của anh tốt!”
Anh Kiệt buông chai rượu. Một tên thuộc hạ của Kình chỉ vào Triệu Bảo Vân, nói: “Anh Kình, anh nhìn thằng kia xem, có phải là hơi giống Tiểu Triệu không?”
Kình ngẩng lên nhìn, vẻ mặt dửng dưng, rõ ràng đã quên mất Tiểu Triệu là ai. Hắc Mang cũng liếc nhìn, sắc mặt không hề biến đổi, khoác vai hắn, nói: “Nào, anh em mình lâu lắm mới có dịp hội ngộ, tối nay phải uống thật say. Mọi người cứ uống thoải mái, tôi mời…”
Rượu càng uống càng hưng phấn, người đẹp hát càng lúc càng say lòng người… Triệu Bảo Vân đến ngồi cạnh tên thuộc hạ chừng ngoài bốn mươi vừa lên tiếng lúc nãy, vui vẻ bắt chuyện: “Chào! Xưng hô thế nào nhỉ?”
“Anh Bảo”
“Anh chính là anh Bảo?” Triệu Bảo Vân rót một cốc rượu đưa cho hắn ta. “Em nghe tên anh đã lâu rồi, nghe nói anh gia nhập xã hội đen đã hơn hai mươi năm, mọi người đều nói anh là người có nghĩa khí nhất”
“Vậy sao?” Người đàn ông nghe có người khen mình, hắn hơi lâng lâng đáp lại.
“Vâng! Chẳng ai là không biết chuyện anh Bảo”
“Tao đây chẳng có ưu điểm gì, chỉ có mỗi nghĩa khí thôi…” Người đàn ông tên Bảo đã ngà ngà say, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về quá khứ huy hoàng của hắn ta.
Triệu Bảo Vân nhẫn nại nghe hắn ta kể chuyện hơn một tiếng đồng hồ, uống với hắn ta đến nửa chai rượu, rồi vờ hỏi vu vơ: “Vừa rồi anh nói em giống một người, em và người ấy rất giống nhau sao?”
“Mày rất giống một người anh em trước kia của tao”
“Khi nào rảnh rỗi cho em gặp mặt cái nhé!”
“Mẹ kiếp, nó đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.” Bảo đã chuếnh choáng, tiếp tục cạn chén.
“Người đó… sao lại chết?”
“Ôi!” Hắn thở dài và nhớ lại “Tiểu Triệu rất có nghĩa khí, cũng là người tốt, chỉ mỗi cái thích đánh bạc, một khi đã đánh thì không để ý tới bất cứ cái gì, vay tiền lãi suất cao cũng chơi, suốt ngày bị người ta đến đòi tiền, anh Kình đứng ra giúp nó hai lần, sau đó cũng chẳng quan tâm nữa.”
“Rồi sao?”
“Mẹ kiếp, dù sao lúc chết nó vẫn còn được vui vẻ một chút… Hôm đó, nó thắng nhà cái rất đậm, nói với tao rằng có tiền rồi, vợ nó không phải chạy theo người ta nữa, con trai nó cũng không coi thường nó nữa, nó phải kinh doanh để vợ con nó có cuộc sống tốt hơn. Nó vừa mới nghĩ thế thì đến hôm sau, có người phát hiện ra thi thể nó bị người ta đâm mười mấy nhát dao…”
Triệu Bảo Vân cúi xuống nhìn cốc rượu, ánh đèn đỏ vàng đan xen chiếu vào mặt hắn lúc sáng lúc tối.
Diệp Hoa liếc mắt nhìn hắn rất nhanh, rồi lại quay ra uống rượu với đám người…
Anh Kiệt vẫn nhìn hắn.
Một lúc lâu sau Triệu Bảo Vân mới ngẩng lên, cười hỏi: “Người của sòng bạc giết phải không?”
“Cái đó còn phải hỏi!”
“Ra tay dã man như thế, có vẻ giống với cách của Mục Cốc”
“Còn gì nữa, chính là Hàn Trác, con trai của ông trùm Phách”
Triệu Bảo Vân nắm chặt cốc rượu, khẽ hắng giọng.
Cuộc nói chuyện của hai người đều lặng lẽ thu hết vào trong tai Diệp Hoa.
Xem ra thằng Triệu có chuyện xưa…
Tối hôm đó Triệu Bảo Vân vẫn còn đang vui vẻ với mẹ, vừa nhận được cuộc điện thoại từ người lạ mẹ hắn hoảng hốt mang theo hắn chạy tới địa điểm trong điện thoại.
Nhớ đến đây, từng từ đầy nỗi căm hận!
Hôm hắn cùng mẹ đi nhận xác, khuôn mặt cha hắn bị chém bê bết máu, tay vẫn nắm chặt một bức ảnh, bức ảnh cả gia đình hắn. Mẹ sợ hắn bị ám ảnh nên đưa hắn ra khỏi đó. Hắn cứ cầm tay cha không chịu buông, vì hắn biết, nếu buông tay ra, hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy cha nữa…
“Cha ơi… con không coi thường cha đâu! Con chưa bao giờ coi thường cha…”
Cho dù hắn có nói bao nhiêu lần thì cha hắn cũng không thể nghe thấy nữa rồi.
Triệu Bảo Vân cố gắng ngăn tức giận trong người, cánh tay nắm chặt chai rượu không biết từ khi nào gân xanh đều nổi lên.
Diệp Hoa thấy vậy, ghé mắt nhìn hắn lo lắng hỏi: “Mày không sao chứ?”
Triệu Bảo Vân thấy vậy, trong lòng cảm động nặng nề nói: “Không sao, chỉ là em nhớ đến vài chuyện không vui mà thôi”
Diệp Hoa không nói, hắn mở ra một chai rượu rồi rót đầy một ly đưa cho hắn.
“Uống đi, mày không muốn nói tao cũng không cần ép mày làm gì nhưng chén rượu này thì phải nể mặt tao”
Triệu Bảo Vân cánh tay run rẩy tiếp nhận ly rượu của lão đại, trong lòng nghẹn ngào nói: “Lão đại…anh…”
Diệp Hoa thấy vậy cũng chỉ lắc đầu cười cười.
Lộ Khiết ngồi ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, ánh mắt to tròn len lén liếc qua gương mặt tuyệt sắc, trong lòng không khỏi lần nữa đánh giá lại người đàn ông này.
Xem ra anh cũng không phải người xấu chí ít đối với đàn em của mình vẫn còn rất để tâm.
Vừa bước vào hắn liền nở nụ cười: “Anh Hắc, lâu lắm không gặp”
Thấy Diệp Hoa hơi lơ là, Lộ Khiết vội vàng nhanh chóng nhân cơ hội đẩy anh ra nhưng còn chưa kịp phản ửng liền bị anh gắt gao ôm vào lòng, sắc mặt anh trong bóng tối càng đen lại, cô chu môi mở to đôi mắt nhìn thể hiện vẻ bất mãn của mình.
Diệp Hoa thấy vậy cũng chỉ cười cười một tiếng, yêu thích gãi nhẹ lên chiếc mũi tinh xảo của cô sau đó đặt cô ngồi lên đùi ánh mắt hướng về người đàn ông mới đến.
“Anh Kình…lâu rồi không gặp!” Hắc Mang đứng dậy ngâng tiếp.
Kình vừa cười vừa bước đến, ôm Hắc Mang rất thân mật.
“Nghe nói anh phát tài rồi”
“Đâu có! Đủ nuôi sống anh em trong bang thôi!”
Kình nghe thấy vậy, hắn cười càng lớn sau đó quay ra hướng về Diệp Hoa nói: “Ồ, đây là anh Diệp phải không?”
Diệp Hoa thấy vậy, chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp lại: “Có chuyện gì sao?”
Kình nghe thấy vậy lập tức lắc đầu xua tay: “Không có, chỉ là không ngờ anh Diệp ở ngoài lại trẻ tuổi như vậy…” Sau đó hắn dừng lại ánh mắt thâm ý quét qua Lộ Khiết nói tiếp: “Anh Diệp cũng thật biết hưởng phúc đó, hắc hắc”
Lộ Khiết nghe vậy, sắc mặt càng hồng cô chỉ biết cúi thấp đầu né tránh ánh mắt cợt nhả của hắn.
Hắn nói xong, sau đó cùng với Hắc Mang ngồi xuống. Hắn liếc nhìn Anh Kiệt và Triệu Bảo Vân: “Ồ! Ở đâu ra hai trai đẹp thế này… Lẽ nào anh cũng theo trào lưu nuôi trai bao sao?”
“Hai người anh em đắc lực của tôi đấy…”
Nghe thấy thế, tay Anh Kiệt đang cầm chai rượu bỗng nắm chặt, Triệu Bảo Vân lập tức nắm lấy tay hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Muốn ra tay, đợi lát nữa tìm chỗ không có người”
“Không ai nhìn thấy thì em đánh hắn có ý nghĩa gì chứ?”
Triệu Bảo Vân buông tay, kéo vai Anh Kiệt, cười nói: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”
Anh Kiệt nghe vậy nắm tay hởi thả lỏng sau đó hời hợt nói ra một câu: “Trí nhớ của em không tốt!”
“Không sao” Khóe miệng Triệu Bảo Vân cong lên “Trí nhớ của anh tốt!”
Anh Kiệt buông chai rượu. Một tên thuộc hạ của Kình chỉ vào Triệu Bảo Vân, nói: “Anh Kình, anh nhìn thằng kia xem, có phải là hơi giống Tiểu Triệu không?”
Kình ngẩng lên nhìn, vẻ mặt dửng dưng, rõ ràng đã quên mất Tiểu Triệu là ai. Hắc Mang cũng liếc nhìn, sắc mặt không hề biến đổi, khoác vai hắn, nói: “Nào, anh em mình lâu lắm mới có dịp hội ngộ, tối nay phải uống thật say. Mọi người cứ uống thoải mái, tôi mời…”
Rượu càng uống càng hưng phấn, người đẹp hát càng lúc càng say lòng người… Triệu Bảo Vân đến ngồi cạnh tên thuộc hạ chừng ngoài bốn mươi vừa lên tiếng lúc nãy, vui vẻ bắt chuyện: “Chào! Xưng hô thế nào nhỉ?”
“Anh Bảo”
“Anh chính là anh Bảo?” Triệu Bảo Vân rót một cốc rượu đưa cho hắn ta. “Em nghe tên anh đã lâu rồi, nghe nói anh gia nhập xã hội đen đã hơn hai mươi năm, mọi người đều nói anh là người có nghĩa khí nhất”
“Vậy sao?” Người đàn ông nghe có người khen mình, hắn hơi lâng lâng đáp lại.
“Vâng! Chẳng ai là không biết chuyện anh Bảo”
“Tao đây chẳng có ưu điểm gì, chỉ có mỗi nghĩa khí thôi…” Người đàn ông tên Bảo đã ngà ngà say, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về quá khứ huy hoàng của hắn ta.
Triệu Bảo Vân nhẫn nại nghe hắn ta kể chuyện hơn một tiếng đồng hồ, uống với hắn ta đến nửa chai rượu, rồi vờ hỏi vu vơ: “Vừa rồi anh nói em giống một người, em và người ấy rất giống nhau sao?”
“Mày rất giống một người anh em trước kia của tao”
“Khi nào rảnh rỗi cho em gặp mặt cái nhé!”
“Mẹ kiếp, nó đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.” Bảo đã chuếnh choáng, tiếp tục cạn chén.
“Người đó… sao lại chết?”
“Ôi!” Hắn thở dài và nhớ lại “Tiểu Triệu rất có nghĩa khí, cũng là người tốt, chỉ mỗi cái thích đánh bạc, một khi đã đánh thì không để ý tới bất cứ cái gì, vay tiền lãi suất cao cũng chơi, suốt ngày bị người ta đến đòi tiền, anh Kình đứng ra giúp nó hai lần, sau đó cũng chẳng quan tâm nữa.”
“Rồi sao?”
“Mẹ kiếp, dù sao lúc chết nó vẫn còn được vui vẻ một chút… Hôm đó, nó thắng nhà cái rất đậm, nói với tao rằng có tiền rồi, vợ nó không phải chạy theo người ta nữa, con trai nó cũng không coi thường nó nữa, nó phải kinh doanh để vợ con nó có cuộc sống tốt hơn. Nó vừa mới nghĩ thế thì đến hôm sau, có người phát hiện ra thi thể nó bị người ta đâm mười mấy nhát dao…”
Triệu Bảo Vân cúi xuống nhìn cốc rượu, ánh đèn đỏ vàng đan xen chiếu vào mặt hắn lúc sáng lúc tối.
Diệp Hoa liếc mắt nhìn hắn rất nhanh, rồi lại quay ra uống rượu với đám người…
Anh Kiệt vẫn nhìn hắn.
Một lúc lâu sau Triệu Bảo Vân mới ngẩng lên, cười hỏi: “Người của sòng bạc giết phải không?”
“Cái đó còn phải hỏi!”
“Ra tay dã man như thế, có vẻ giống với cách của Mục Cốc”
“Còn gì nữa, chính là Hàn Trác, con trai của ông trùm Phách”
Triệu Bảo Vân nắm chặt cốc rượu, khẽ hắng giọng.
Cuộc nói chuyện của hai người đều lặng lẽ thu hết vào trong tai Diệp Hoa.
Xem ra thằng Triệu có chuyện xưa…
Tối hôm đó Triệu Bảo Vân vẫn còn đang vui vẻ với mẹ, vừa nhận được cuộc điện thoại từ người lạ mẹ hắn hoảng hốt mang theo hắn chạy tới địa điểm trong điện thoại.
Nhớ đến đây, từng từ đầy nỗi căm hận!
Hôm hắn cùng mẹ đi nhận xác, khuôn mặt cha hắn bị chém bê bết máu, tay vẫn nắm chặt một bức ảnh, bức ảnh cả gia đình hắn. Mẹ sợ hắn bị ám ảnh nên đưa hắn ra khỏi đó. Hắn cứ cầm tay cha không chịu buông, vì hắn biết, nếu buông tay ra, hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy cha nữa…
“Cha ơi… con không coi thường cha đâu! Con chưa bao giờ coi thường cha…”
Cho dù hắn có nói bao nhiêu lần thì cha hắn cũng không thể nghe thấy nữa rồi.
Triệu Bảo Vân cố gắng ngăn tức giận trong người, cánh tay nắm chặt chai rượu không biết từ khi nào gân xanh đều nổi lên.
Diệp Hoa thấy vậy, ghé mắt nhìn hắn lo lắng hỏi: “Mày không sao chứ?”
Triệu Bảo Vân thấy vậy, trong lòng cảm động nặng nề nói: “Không sao, chỉ là em nhớ đến vài chuyện không vui mà thôi”
Diệp Hoa không nói, hắn mở ra một chai rượu rồi rót đầy một ly đưa cho hắn.
“Uống đi, mày không muốn nói tao cũng không cần ép mày làm gì nhưng chén rượu này thì phải nể mặt tao”
Triệu Bảo Vân cánh tay run rẩy tiếp nhận ly rượu của lão đại, trong lòng nghẹn ngào nói: “Lão đại…anh…”
Diệp Hoa thấy vậy cũng chỉ lắc đầu cười cười.
Lộ Khiết ngồi ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, ánh mắt to tròn len lén liếc qua gương mặt tuyệt sắc, trong lòng không khỏi lần nữa đánh giá lại người đàn ông này.
Xem ra anh cũng không phải người xấu chí ít đối với đàn em của mình vẫn còn rất để tâm.
Tác giả :
Hàn Thiên Mặc