Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng
Chương 87
CHƯƠNG 87
Hà Duy cũng thực sự không kiềm chế nổi, ngón tay Trúc Uyên dạo chơi khắp nơi, môi Lăng Vân Dực nóng rực dị thường, chưa kể còn máu Lê Viêm, những kích thích khiến người ta mất kiểm soát cùng tụ lại, cảm quan mãnh liệt kéo tới làm cậu triệt để đánh mất mình.
Như pháo hoa rực rỡ bừng nở trên không, thời khắc ánh sáng đủ màu rọi sáng bầu trời, Hà Duy cũng phát tiết hoàn toàn.
Khoái cảm tăng gấp ba, cậu quên béng phải phản ứng thế nào, miệng khẽ lẩm bẩm, trong đầu lại trắng xóa.
Đương nhiên vẫn chưa chấm dứt.
Chẳng ai muốn buông tha như vậy, bọn họ muốn độc chiếm cậu, đời nào cho phép cậu chạy trốn.
Trúc Uyên ghé sát tai cậu, trong mắt có ngọn lửa băng lam rực cháy: “Đừng sợ, giao chính mình cho ta.”
Hà Duy run nhè nhẹ, mãi sau vẫn chưa tỉnh táo, đến tận khi linh cảnh bị xâm nhập, Kết Linh Tiên Y và Triền Tình hoa đã hợp nhất với cậu biểu lộ vui sướng tràn trề, một lần nữa lây sang cậu.
“Đừng… đừng mà!” Hà Duy lên tiếng một cách gian nan, nhưng lại mềm mại như lông tơ mỏng manh, chỉ khiến lòng người thêm ngứa ngáy.
Lăng Vân Dực hôn lên mặt cậu, động tác dịu dàng, dạt dào tình cảm: “Hà Duy, không cần sợ, ta ở đây, ở ngay cạnh ngươi, vĩnh viễn không rời xa.”
Âm thanh êm tai nhất không ngừng kích thích màng nhĩ, làm người ta chỉ hận không thể mãi mãi đắm chìm trong đó.
Lê Viêm thả lỏng cổ cậu, đôi môi vương đầy máu bất ngờ khóa môi cậu, mùi vị ngọt ngào và đòi hỏi cuồng nhiệt, chết người chẳng khác nào thuốc mê tình.
Hà Duy lại mơ màng lần nữa.
Mãi đến khi trong đầu có luồng mát rượi xẹt qua, Hà Duy mới thoáng hoàn hồn, sau đó cõi lòng được nỗi mừng rỡ như điên lấp đầy.
Là nhắc nhở của hệ thống!
Sư tôn, rốt cuộc có tung tích sư tôn rồi!
Hà Duy quả quyết chọn túc thể, rồi xuyên việt như thường lệ.
Sau khi chạm đất, cậu còn có chút hoảng hốt, nhưng đây dù sao cũng là thân thể mới, vẫn cần chút thời gian thích nghi.
Cố gắng ngăn chặn cảm giác rã rời truyền đến từ ba nơi khác, Hà Duy tức tốc đánh giá một lượt, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bắt gặp nam tử đang lơ lửng giữa không trung.
Trong đêm tối, mái tóc bạc phảng phất như đuôi sao băng kéo ra luồng sáng mỹ lệ mà chói mắt, một thân trường bào kia càng trông như dải ngân hà trên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, rồi lại như tinh hoa cực hạn hội tụ hơn ngàn bảo thạch!
Cơ mà, phục sức có rực rỡ tới đâu cũng thất sắc trước dung mạo thanh lệ ấy.
Hà Duy ngắm nhìn ngẩn ngơ, chỉ thấy an tâm không gì sánh được.
Sư tôn vô sự, không mảy may bị gì cả, hắn chẳng những không bị một chút thương tích nào, tới quần áo trên người cũng hết sức hoàn chỉnh.
Tuy Hà Duy bị bọn họ làm cho tâm hoảng ý loạn, nhưng nhờ sự kiện hồi nãy, thành ra bây giờ vẫn có thể duy trì tỉnh táo để tự hỏi vấn đề.
Tỷ như, tu vi của sư tôn tuyệt đối không bằng Trúc Uyên, Lê Viêm và Lăng Vân Dực, nhưng vì sao ba người khác đều bị thương, mà hắn lông tóc vô thương?
Xem ra… là tác dụng của quần áo rồi.
Dẫu giá trị vũ lực của Tống Đoan Nghi không bùng nổ nhất, nhưng chắc chắn là kẻ giàu ngập mặt nhất trong bốn người.
Khoan đề cập tới những vật nhỏ, chỉ riêng mấy tiên khí chấn thiên đáng sợ đã nhiều tới mức đếm không xuể.
Có lẽ bộ trang phục hoa mỹ này chính là thần khí thủ hộ hiếm thấy trên đời, thế nên mới bảo vệ hắn chu toàn trong dòng nước biển hung mãnh tàn khốc.
Hà Duy an lòng, không nhịn được phải tiến lên một bước, chưa kịp lên tiếng đã thấy nam tử được hào quang bao bọc chậm rãi mở mắt.
Đồng tử xám nhạt, mơ hồ xa xăm, tựa như tiên nhân trong tranh không màng trần thế, không hiểu tình nghĩa, đẹp đến cực hạn, mà lại lãnh đạm khó tả.
Nhưng khi hắn trông thấy Hà Duy, thời điểm hai mắt chạm nhau, đôi mắt có vẻ trống vắng đột nhiên sáng lên, rồi đong đầy ý cười.
“Ngươi đến rồi.”
Giọng nói mềm nhẹ, kỳ ảo tựa cõi mộng, như dòng suối trong thong thả chảy vào tai, lòng Hà Duy mềm nhũn, rốt cuộc cũng thấp giọng nói: “Sư tôn, người không sao là ta yên tâm rồi.”
Cậu vừa dứt lời, ánh sáng chói mắt triệt để tán đi,Tống Đoan Nghi chậm rãi hạ xuống, trường bào kéo dài, tóc bạc rủ xuống, hắn như đạp lên những ngôi sao để bước về phía cậu.
Trái tim Hà Duy như bị búa tạ đánh trúng, khắc ấy quả nhiên nói không nên lời.
Tống Đoan Nghi đi đến bên cậu, thoáng rủ mi, đoạn hắn cười khẽ: “Sao thế này? Ngay cả quần áo còn chưa mặc này?”
Hà Duy đần ra, thoáng cái kịp phản ứng.
Đúng rồi… là quần áo! Cậu còn trần truồng mà!
Hà Duy lập tức đỏ mặt, luống cuống tìm quần áo mới sực nhớ ra mình… hết đồ mặc rồi.
Bình tĩnh được một lúc, lại vì Lăng Vân Dực đụng vào nơi nào đó, một dòng nước xiết ập thẳng lên não, Hà Duy suýt nữa ngã xuống.
Tống Đoan Nghi đang tỉ mỉ quan sát cậu, hắn vươn tay chạm lên cổ cậu, rồi từ từ dịch xuống.
Hà Duy vốn đang bị khiêu khích liên tục, làm sao chịu được nữa, hắn mới hơi di động ngón tay, thằng em nhà cậu đã ngẩng đầu ưỡn ngực.
Tống Đoan Nghi hạ mắt, tầm mắt dừng ngay chỗ ấy, nhìn đăm đăm không rời.
Hà Duy khẩn trương muốn chết.
Hồi lâu sau, Tống Đoan Nghi mở lời, trong giọng nói chứa đầy tiếng thở dài: “Ta có thể hiểu là… ngươi đang nghĩ tới ta không?”
Câu này thành công khiến đầu Hà Duy nóng lên, cậu triệt để câm nín.
Tống Đoan Nghi ôm cậu vào lòng, trang phục lạnh lẽo tiếp xúc với cơ thể mềm mại, lửa không bị dập tắt, ngược lại càng cháy mạnh hơn.
Hà Duy nghĩ mình sắp mất trí đến nơi rồi.
Cậu rất muốn trò chuyện đàng hoàng cùng Tống Đoan Nghi, nhưng căn bản không được. Hà Duy mở miệng chẳng nổi, cậu bị ảnh hưởng bởi ba luồng kích thích khác nhau, chỉ sợ vừa cất giọng đã phát ra… âm thanh kỳ cục.
Tận khi… động tác của họ càng trở nên càn rỡ.
Hà Duy cảm giác dây cung trong đầu đứt phựt.
Cậu muốn… rất muốn…
Tống Đoan Nghi nhận ra cậu động tình, hắn nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Hà Duy, ta là ai?”
Hà Duy cất tiếng run rẩy: “Sư… sư tôn…”
“Thích ta không?”
Hà Duy trợn to mắt, áp chế xao động dưới đáy lòng, kiềm nén đáp: “… Thích.”
Tống Đoan Nghi híp mắt, đè ép xúc động trong mắt, dụ dỗ cậu mở miệng: “Cho dù tổn hại thế tục, đối nghịch thiên địa, cũng tình nguyện ở bên ta sao?”
“Tình nguyện…” Hà Duy rốt cuộc nhịn không được nữa, cậu cố sức ôm lấy Tống Đoan Nghi, thì thào khó nhịn, “Xin ngươi, xin ngươi cho ta.”
Cùng lúc đó, ba người khác cũng nghe thấy lời này.
Cậu muốn, Hà Duy của hắn muốn hắn.
Vốn dĩ đã muốn hợp thể với cậu, vậy còn chờ gì nữa?
Bốn nơi bất đồng, bốn con người bất đồng, lại đồng thời chiếm được một người.
Hà Duy mê loạn hoàn toàn, khi buông bỏ tất cả để liều lĩnh, cậu phát hiện mình tín nhiệm họ.
Vô cùng tin tưởng, tin mỗi người bọn họ.
Sau cơn đau đớn ngắn ngủi khiến người ta khó thở là vui thích tràn đầy, mà thể nghiệm sung sướng này còn tăng gấp bốn lần, quả là… khoái cảm chí mạng chọc người phát rồ!
Vở kịch nhỏ về làng Phi Linh.
Hà Duy là người mới ở làng Phi Linh, song lại là danh nhân đích thực, chẳng những do cậu là giống cái quý hiếm, càng vì cậu có ba ấu tể, mà nhóc nào nhóc nấy dễ cưng hơn nhóc kia.
Nhóm giống đực muốn cầu hôn, giống cái có gia thất muốn cầu học, nói chung Hà Duy cực kỳ được hoan nghênh!
Khoan nhắc đến những giống đực or giống cái có ý định riêng, chỉ riêng Mai Thiệu và Ngọc Nhuế sống gần nhất đã ngắm đến hai mắt tỏa sáng, lòng ngập tràn hưng phấn.
Mình còn chưa sinh con đã được nhìn tận ba ấu tể, sướng chết luôn!
Mai Thiệu chưa kết hôn còn dễ nói, Ngọc Nhuế thì luôn mong mỏi ấu tể, người vẫn chưa có tin tức gì chỉ hận không thể ngày ngày ở lì tại đây, hưởng ké chút không khí hân hoan cũng đủ rồi!
Cũng bởi ở gần nên bọn họ cũng chứng kiến nhiều hơn, sau khi duyệt hết đại pháp bán manh của ba bé con, họ nhao nhao cho rằng Hà Duy thật hạnh phúc quá chừng.
Bộ dạng ba bé con khả ái làm sao, còn xem Hà Duy là duy nhất, thậm chí lăn xả vào nhau chỉ để “tranh thủ tình cảm”.
Khi Ngọc Nhuế nói lời ấy với khuôn mặt đầy từ ái, Hà Duy chỉ có thể ha ha ha trong lòng.
Lăng Vân Dực khăng khăng muốn giết chết Trúc Uyên, Lê Viêm là tên phá rối đếch sợ gây chuyện lớn, tiểu hoàng kê cứ tưởng điềm tĩnh lắm, kỳ thực đang chờ thời cơ…
“Tranh thủ tình cảm” kiểu đó á, Hà Duy tỏ vẻ, đây căn bản chịu hổng thấu đâu nha!
Vì sợ xảy ra án mạng giết người (gà), Hà Duy theo sát họ một tấc chẳng rời, nhưng ai chả có ba việc gấp, đâu thể đi vệ sinh cũng lôi họ theo.
Do vậy, Ngọc Nhuế với Mai Thiệu chủ động xin đi giết giặc, bày tỏ nhất định có thể trông chừng họ thật tốt. Hà Duy nghĩ một hồi, cảm thấy chỉ còn cách ấy, bèn thả tay.
Hà Duy vừa đi, Ngọc Nhuế và Mai Thiệu liền xoa tay, mọe ơi, sắp được chơi với mấy bé cưng rồi, tuyệt quá đi à ~\(≧▽≦)/~
Sau đó… bọn họ khóc không ra nước mắt.
Trong giờ ăn trái cây tốt đẹp, ba bé con hoàn toàn không quan tâm ăn trái gì, chỉ lo cướp dao gọt trái cây.
Đến giờ trượt thang mây vui vẻ, tiểu hoàng kê mới ngồi lên, cái thang bị hàng ngàn ấu tể chơi qua vẫn đứng vững suốt mấy trăm năm liền… sụp cái rầm!
Ngọc Nhuế liều chết cứu tiểu hoàng kê, khoảnh khắc lòng còn sợ hãi lại cảm giác trong mắt Lăng Tiểu Dực có chút tiếc hận là thế quái nào.
Tiếc hận cái gì, hận tiểu hoàng kê chưa bị té chết hử?!
Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi!
Hà Duy mới đi mười phút, nhưng lúc cậu xuất hiện lần nữa, Ngọc Nhuế với Mai Thiệu đã mệt như chó chết.
Hai người thấy Hà Duy mà như gặp được chúa cứu thế, vội vàng nhét ba bé con cho cậu, tiếp theo chạy biến còn lẹ hơn thỏ.
Hà Duy cúi xuống nhìn thử, sau đó 囧囧 luôn.
Muốn hỏi sau này Hà Duy phải đi vệ sinh kiểu gì?
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, vẫn nên để nó bay theo làn gió đi…
Rất nhiều năm sau, khi Ngọc Nhuế có ấu tể của chính mình, Ngải Nhạc Duy ngỏ ý bọn họ có thể sinh đôi hoặc sinh ba, nên học tập Hà Duy nha!
Tuy nhiên, Ngọc Nhuế kiên quyết không chịu, liên tưởng tới mười phút đen tối kia, đánh chết cậu cũng không muốn ba ấu tể.
Dù ba bé cưng ở chung với nhau thật đáng yêu, song… hạnh phúc ấy vẹn toàn quá, cậu chịu không nổi…
—–
Thịt thịt của mấy bạn đây =)))) (nhà tui bị trúng lời nguyền rau xanh đậu hủ rồi QAQ)
Rồi nhé, anh nào cũng có phần, khỏi tị nạnh nhau :v
Hà Duy cũng thực sự không kiềm chế nổi, ngón tay Trúc Uyên dạo chơi khắp nơi, môi Lăng Vân Dực nóng rực dị thường, chưa kể còn máu Lê Viêm, những kích thích khiến người ta mất kiểm soát cùng tụ lại, cảm quan mãnh liệt kéo tới làm cậu triệt để đánh mất mình.
Như pháo hoa rực rỡ bừng nở trên không, thời khắc ánh sáng đủ màu rọi sáng bầu trời, Hà Duy cũng phát tiết hoàn toàn.
Khoái cảm tăng gấp ba, cậu quên béng phải phản ứng thế nào, miệng khẽ lẩm bẩm, trong đầu lại trắng xóa.
Đương nhiên vẫn chưa chấm dứt.
Chẳng ai muốn buông tha như vậy, bọn họ muốn độc chiếm cậu, đời nào cho phép cậu chạy trốn.
Trúc Uyên ghé sát tai cậu, trong mắt có ngọn lửa băng lam rực cháy: “Đừng sợ, giao chính mình cho ta.”
Hà Duy run nhè nhẹ, mãi sau vẫn chưa tỉnh táo, đến tận khi linh cảnh bị xâm nhập, Kết Linh Tiên Y và Triền Tình hoa đã hợp nhất với cậu biểu lộ vui sướng tràn trề, một lần nữa lây sang cậu.
“Đừng… đừng mà!” Hà Duy lên tiếng một cách gian nan, nhưng lại mềm mại như lông tơ mỏng manh, chỉ khiến lòng người thêm ngứa ngáy.
Lăng Vân Dực hôn lên mặt cậu, động tác dịu dàng, dạt dào tình cảm: “Hà Duy, không cần sợ, ta ở đây, ở ngay cạnh ngươi, vĩnh viễn không rời xa.”
Âm thanh êm tai nhất không ngừng kích thích màng nhĩ, làm người ta chỉ hận không thể mãi mãi đắm chìm trong đó.
Lê Viêm thả lỏng cổ cậu, đôi môi vương đầy máu bất ngờ khóa môi cậu, mùi vị ngọt ngào và đòi hỏi cuồng nhiệt, chết người chẳng khác nào thuốc mê tình.
Hà Duy lại mơ màng lần nữa.
Mãi đến khi trong đầu có luồng mát rượi xẹt qua, Hà Duy mới thoáng hoàn hồn, sau đó cõi lòng được nỗi mừng rỡ như điên lấp đầy.
Là nhắc nhở của hệ thống!
Sư tôn, rốt cuộc có tung tích sư tôn rồi!
Hà Duy quả quyết chọn túc thể, rồi xuyên việt như thường lệ.
Sau khi chạm đất, cậu còn có chút hoảng hốt, nhưng đây dù sao cũng là thân thể mới, vẫn cần chút thời gian thích nghi.
Cố gắng ngăn chặn cảm giác rã rời truyền đến từ ba nơi khác, Hà Duy tức tốc đánh giá một lượt, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bắt gặp nam tử đang lơ lửng giữa không trung.
Trong đêm tối, mái tóc bạc phảng phất như đuôi sao băng kéo ra luồng sáng mỹ lệ mà chói mắt, một thân trường bào kia càng trông như dải ngân hà trên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, rồi lại như tinh hoa cực hạn hội tụ hơn ngàn bảo thạch!
Cơ mà, phục sức có rực rỡ tới đâu cũng thất sắc trước dung mạo thanh lệ ấy.
Hà Duy ngắm nhìn ngẩn ngơ, chỉ thấy an tâm không gì sánh được.
Sư tôn vô sự, không mảy may bị gì cả, hắn chẳng những không bị một chút thương tích nào, tới quần áo trên người cũng hết sức hoàn chỉnh.
Tuy Hà Duy bị bọn họ làm cho tâm hoảng ý loạn, nhưng nhờ sự kiện hồi nãy, thành ra bây giờ vẫn có thể duy trì tỉnh táo để tự hỏi vấn đề.
Tỷ như, tu vi của sư tôn tuyệt đối không bằng Trúc Uyên, Lê Viêm và Lăng Vân Dực, nhưng vì sao ba người khác đều bị thương, mà hắn lông tóc vô thương?
Xem ra… là tác dụng của quần áo rồi.
Dẫu giá trị vũ lực của Tống Đoan Nghi không bùng nổ nhất, nhưng chắc chắn là kẻ giàu ngập mặt nhất trong bốn người.
Khoan đề cập tới những vật nhỏ, chỉ riêng mấy tiên khí chấn thiên đáng sợ đã nhiều tới mức đếm không xuể.
Có lẽ bộ trang phục hoa mỹ này chính là thần khí thủ hộ hiếm thấy trên đời, thế nên mới bảo vệ hắn chu toàn trong dòng nước biển hung mãnh tàn khốc.
Hà Duy an lòng, không nhịn được phải tiến lên một bước, chưa kịp lên tiếng đã thấy nam tử được hào quang bao bọc chậm rãi mở mắt.
Đồng tử xám nhạt, mơ hồ xa xăm, tựa như tiên nhân trong tranh không màng trần thế, không hiểu tình nghĩa, đẹp đến cực hạn, mà lại lãnh đạm khó tả.
Nhưng khi hắn trông thấy Hà Duy, thời điểm hai mắt chạm nhau, đôi mắt có vẻ trống vắng đột nhiên sáng lên, rồi đong đầy ý cười.
“Ngươi đến rồi.”
Giọng nói mềm nhẹ, kỳ ảo tựa cõi mộng, như dòng suối trong thong thả chảy vào tai, lòng Hà Duy mềm nhũn, rốt cuộc cũng thấp giọng nói: “Sư tôn, người không sao là ta yên tâm rồi.”
Cậu vừa dứt lời, ánh sáng chói mắt triệt để tán đi,Tống Đoan Nghi chậm rãi hạ xuống, trường bào kéo dài, tóc bạc rủ xuống, hắn như đạp lên những ngôi sao để bước về phía cậu.
Trái tim Hà Duy như bị búa tạ đánh trúng, khắc ấy quả nhiên nói không nên lời.
Tống Đoan Nghi đi đến bên cậu, thoáng rủ mi, đoạn hắn cười khẽ: “Sao thế này? Ngay cả quần áo còn chưa mặc này?”
Hà Duy đần ra, thoáng cái kịp phản ứng.
Đúng rồi… là quần áo! Cậu còn trần truồng mà!
Hà Duy lập tức đỏ mặt, luống cuống tìm quần áo mới sực nhớ ra mình… hết đồ mặc rồi.
Bình tĩnh được một lúc, lại vì Lăng Vân Dực đụng vào nơi nào đó, một dòng nước xiết ập thẳng lên não, Hà Duy suýt nữa ngã xuống.
Tống Đoan Nghi đang tỉ mỉ quan sát cậu, hắn vươn tay chạm lên cổ cậu, rồi từ từ dịch xuống.
Hà Duy vốn đang bị khiêu khích liên tục, làm sao chịu được nữa, hắn mới hơi di động ngón tay, thằng em nhà cậu đã ngẩng đầu ưỡn ngực.
Tống Đoan Nghi hạ mắt, tầm mắt dừng ngay chỗ ấy, nhìn đăm đăm không rời.
Hà Duy khẩn trương muốn chết.
Hồi lâu sau, Tống Đoan Nghi mở lời, trong giọng nói chứa đầy tiếng thở dài: “Ta có thể hiểu là… ngươi đang nghĩ tới ta không?”
Câu này thành công khiến đầu Hà Duy nóng lên, cậu triệt để câm nín.
Tống Đoan Nghi ôm cậu vào lòng, trang phục lạnh lẽo tiếp xúc với cơ thể mềm mại, lửa không bị dập tắt, ngược lại càng cháy mạnh hơn.
Hà Duy nghĩ mình sắp mất trí đến nơi rồi.
Cậu rất muốn trò chuyện đàng hoàng cùng Tống Đoan Nghi, nhưng căn bản không được. Hà Duy mở miệng chẳng nổi, cậu bị ảnh hưởng bởi ba luồng kích thích khác nhau, chỉ sợ vừa cất giọng đã phát ra… âm thanh kỳ cục.
Tận khi… động tác của họ càng trở nên càn rỡ.
Hà Duy cảm giác dây cung trong đầu đứt phựt.
Cậu muốn… rất muốn…
Tống Đoan Nghi nhận ra cậu động tình, hắn nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Hà Duy, ta là ai?”
Hà Duy cất tiếng run rẩy: “Sư… sư tôn…”
“Thích ta không?”
Hà Duy trợn to mắt, áp chế xao động dưới đáy lòng, kiềm nén đáp: “… Thích.”
Tống Đoan Nghi híp mắt, đè ép xúc động trong mắt, dụ dỗ cậu mở miệng: “Cho dù tổn hại thế tục, đối nghịch thiên địa, cũng tình nguyện ở bên ta sao?”
“Tình nguyện…” Hà Duy rốt cuộc nhịn không được nữa, cậu cố sức ôm lấy Tống Đoan Nghi, thì thào khó nhịn, “Xin ngươi, xin ngươi cho ta.”
Cùng lúc đó, ba người khác cũng nghe thấy lời này.
Cậu muốn, Hà Duy của hắn muốn hắn.
Vốn dĩ đã muốn hợp thể với cậu, vậy còn chờ gì nữa?
Bốn nơi bất đồng, bốn con người bất đồng, lại đồng thời chiếm được một người.
Hà Duy mê loạn hoàn toàn, khi buông bỏ tất cả để liều lĩnh, cậu phát hiện mình tín nhiệm họ.
Vô cùng tin tưởng, tin mỗi người bọn họ.
Sau cơn đau đớn ngắn ngủi khiến người ta khó thở là vui thích tràn đầy, mà thể nghiệm sung sướng này còn tăng gấp bốn lần, quả là… khoái cảm chí mạng chọc người phát rồ!
Vở kịch nhỏ về làng Phi Linh.
Hà Duy là người mới ở làng Phi Linh, song lại là danh nhân đích thực, chẳng những do cậu là giống cái quý hiếm, càng vì cậu có ba ấu tể, mà nhóc nào nhóc nấy dễ cưng hơn nhóc kia.
Nhóm giống đực muốn cầu hôn, giống cái có gia thất muốn cầu học, nói chung Hà Duy cực kỳ được hoan nghênh!
Khoan nhắc đến những giống đực or giống cái có ý định riêng, chỉ riêng Mai Thiệu và Ngọc Nhuế sống gần nhất đã ngắm đến hai mắt tỏa sáng, lòng ngập tràn hưng phấn.
Mình còn chưa sinh con đã được nhìn tận ba ấu tể, sướng chết luôn!
Mai Thiệu chưa kết hôn còn dễ nói, Ngọc Nhuế thì luôn mong mỏi ấu tể, người vẫn chưa có tin tức gì chỉ hận không thể ngày ngày ở lì tại đây, hưởng ké chút không khí hân hoan cũng đủ rồi!
Cũng bởi ở gần nên bọn họ cũng chứng kiến nhiều hơn, sau khi duyệt hết đại pháp bán manh của ba bé con, họ nhao nhao cho rằng Hà Duy thật hạnh phúc quá chừng.
Bộ dạng ba bé con khả ái làm sao, còn xem Hà Duy là duy nhất, thậm chí lăn xả vào nhau chỉ để “tranh thủ tình cảm”.
Khi Ngọc Nhuế nói lời ấy với khuôn mặt đầy từ ái, Hà Duy chỉ có thể ha ha ha trong lòng.
Lăng Vân Dực khăng khăng muốn giết chết Trúc Uyên, Lê Viêm là tên phá rối đếch sợ gây chuyện lớn, tiểu hoàng kê cứ tưởng điềm tĩnh lắm, kỳ thực đang chờ thời cơ…
“Tranh thủ tình cảm” kiểu đó á, Hà Duy tỏ vẻ, đây căn bản chịu hổng thấu đâu nha!
Vì sợ xảy ra án mạng giết người (gà), Hà Duy theo sát họ một tấc chẳng rời, nhưng ai chả có ba việc gấp, đâu thể đi vệ sinh cũng lôi họ theo.
Do vậy, Ngọc Nhuế với Mai Thiệu chủ động xin đi giết giặc, bày tỏ nhất định có thể trông chừng họ thật tốt. Hà Duy nghĩ một hồi, cảm thấy chỉ còn cách ấy, bèn thả tay.
Hà Duy vừa đi, Ngọc Nhuế và Mai Thiệu liền xoa tay, mọe ơi, sắp được chơi với mấy bé cưng rồi, tuyệt quá đi à ~\(≧▽≦)/~
Sau đó… bọn họ khóc không ra nước mắt.
Trong giờ ăn trái cây tốt đẹp, ba bé con hoàn toàn không quan tâm ăn trái gì, chỉ lo cướp dao gọt trái cây.
Đến giờ trượt thang mây vui vẻ, tiểu hoàng kê mới ngồi lên, cái thang bị hàng ngàn ấu tể chơi qua vẫn đứng vững suốt mấy trăm năm liền… sụp cái rầm!
Ngọc Nhuế liều chết cứu tiểu hoàng kê, khoảnh khắc lòng còn sợ hãi lại cảm giác trong mắt Lăng Tiểu Dực có chút tiếc hận là thế quái nào.
Tiếc hận cái gì, hận tiểu hoàng kê chưa bị té chết hử?!
Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi!
Hà Duy mới đi mười phút, nhưng lúc cậu xuất hiện lần nữa, Ngọc Nhuế với Mai Thiệu đã mệt như chó chết.
Hai người thấy Hà Duy mà như gặp được chúa cứu thế, vội vàng nhét ba bé con cho cậu, tiếp theo chạy biến còn lẹ hơn thỏ.
Hà Duy cúi xuống nhìn thử, sau đó 囧囧 luôn.
Muốn hỏi sau này Hà Duy phải đi vệ sinh kiểu gì?
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, vẫn nên để nó bay theo làn gió đi…
Rất nhiều năm sau, khi Ngọc Nhuế có ấu tể của chính mình, Ngải Nhạc Duy ngỏ ý bọn họ có thể sinh đôi hoặc sinh ba, nên học tập Hà Duy nha!
Tuy nhiên, Ngọc Nhuế kiên quyết không chịu, liên tưởng tới mười phút đen tối kia, đánh chết cậu cũng không muốn ba ấu tể.
Dù ba bé cưng ở chung với nhau thật đáng yêu, song… hạnh phúc ấy vẹn toàn quá, cậu chịu không nổi…
—–
Thịt thịt của mấy bạn đây =)))) (nhà tui bị trúng lời nguyền rau xanh đậu hủ rồi QAQ)
Rồi nhé, anh nào cũng có phần, khỏi tị nạnh nhau :v
Tác giả :
Long Thất