Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng
Chương 69
CHƯƠNG 69
Sức mạnh sản sinh dục vọng, đồng thời cũng khiến con người trở nên cuồng vọng.
Tùy tiện chiếm được lực lượng chí tôn nhường ấy, Chu Tước đã sớm quên hết tất cả, giờ phút này trông thấy Trúc Uyên chỉ như nhìn miếng điểm tâm ngon lành, chứ hoàn toàn chẳng nhìn được gì.
Mà Trúc Uyên cũng sẵn lòng vui đùa với gã.
Hà Duy đứng cách xa cục diện, ấy mà lại quan sát rõ ràng nhất.
Tu vi của Chu Tước đột ngột tăng mạnh, tuyệt đối đã vượt qua kỳ hợp dung cấp bảy, thậm chí gần sát cấp tám.
Đột phá kỳ hợp dung sẽ tới kỳ đại thừa, nhưng theo Hà Duy biết, trăm ngàn năm qua cả đại lục Đấu Linh chưa một ai đạt đến kỳ đại thừa! Suy ra, kỳ hợp dung cấp chín chắc chắn là cao nhất.
Mà lúc này, Chu Tước đã tiếp cận cảnh giới cấp tám, có thể tưởng tượng lực lượng khủng bố đến mức nào, gã có nảy sinh ý niệm chinh phục thiên hạ cũng không có gì quá đáng.
Song dẫu mạnh tới đâu cũng chỉ là lực lượng vừa đạt được, chưa thể hiểu rõ cách vận dụng.
Nếu Trúc Uyên cố ý giết Chu Tước thì vẫn có thể xóa sổ gã dễ như bỡn.
Tuy nhiên, Hà Duy biết Trúc Uyên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Hắn chẳng những không giết gã, mà còn cố tình dẫn dắt gã, giúp gã làm quen với sức mạnh, những linh kỹ và thủ pháp vận tức thánh linh Yêu tộc thông qua việc giao thủ cùng hắn.
Đúng vậy, hắn đang dốc lòng chỉ điểm gã, tuy Chu Tước đã lạc lối trong bàn cờ, song Hà Duy nhìn thấy rất rõ, đâm ra hơi sờ sợ.
Hiện cậu đang đứng ngoài cuộc, nhưng… Hà Duy không biết bản thân có đang nằm trên một bàn cờ khác hay không.
Cuộc chiến thuấn tức vạn biến, thánh linh Yêu tộc đích xác bá đạo, Thanh Long am hiểu tấn công bằng sức mạnh, Chu Tước thân hình nhanh nhẹn, Bạch Hổ cứng rắn nhiếp nhân, Huyền Vũ sở hữu khả năng phòng ngự vô địch, trọn vẹn như thế cộng thêm mười hai linh kỹ được bảo tồn đủ số, lần lượt xuất ra đúng là thiên biến vạn hóa, khiến người ta hoa cả mắt.
*thuấn tức vạn biến: biến đổi hàng vạn trong chớp mắt
Chớ thấy Chu Tước tính tình đáng ghê tởm mà lầm, gã tốt xấu gì cũng ngồi lâu trên địa vị cao, năng lực hiểu biết rất mạnh. Dưới sự hướng dẫn không ngừng của Trúc Uyên, gã càng lúc càng ngộ được tinh túy, dần dần thích nghi, sự ăn ý với thánh linh được đề cao liên tục, tiềm năng kích phát vô hạn.
Chu Tước càng đấu càng hăng, chỉ thấy đuôi của Thanh Long quét qua, dấy lên từng đợt gió mạnh nhấc bổng toàn bộ doanh trại. Vì lực lượng quá mức cường đại, doanh trại không giảm thế xông mà bay thẳng về phía chân trời, lên cao mấy chục mét mới giữ hết nổi mà rơi ầm xuống đất vỡ tung, hóa thành một đống mảnh vụn bay mù mịt khắp nơi.
Hà Duy ngẩng đầu nhìn, trong lòng kinh hãi khôn xiết, sức mạnh rung chuyển đất trời tuyệt không nói ngoa!
Không có gì che lấp, sân bãi nom càng trống trải, mắt thấy Chu Tước đã hiểu rõ sức mạnh, Trúc Uyên híp mắt, khẽ cười nói: “Chỉ mong ngươi đừng khiến ta thất vọng.”
Sự tự tin của Chu Tước đang lúc bành trướng, đời nào để ý lời hắn, mặt gã tràn đầy tàn ác và khinh thường: “Chớ cầu xin tha thứ, ta sẽ không tha chết cho ngươi!”
Nói đoạn, gã gọi cả bốn thần thú ra cùng lúc!
Thanh Long thân hình đồ sộ, Chu Tước cánh chim lấp lánh, Bạch Hổ răng nanh móng nhọn, Huyền Vũ còn khoa trương hơn, cường tráng vạm vỡ hệt một ngọn núi nhỏ!
Cứ thế thôi thúc lực lượng chẳng quan tâm hậu quả!
Hà Duy khỏi cần suy nghĩ đã rút lui với tốc độ cực nhanh, bảo đảm Chu Tước này phát điên rồi, phóng túng lực lượng mà không nghĩ cho Yêu tộc phía sau mình, dù có thể giết chết Trúc Uyên, nhưng sức mạnh khủng bố nhường này mà bùng nổ, người chung quanh sống sót mới lạ!
Nhưng Hà Duy chả hơi đâu quan tâm nhiều, cậu cấp tốc chạy như điên, tự bảo vệ được mình là tốt lắm rồi.
Dẫu không thể tiếp tục xem trực tiếp cuộc chiến, nhưng kim quang chói mắt bùng nổ ngay đằng sau, đang quay lưng cũng khó lòng coi nhẹ.
Ánh sáng vàng kim mãnh liệt bộc phát từ phía sau như hóa thành thực thể, chỉ dư quang đã như sợi tơ vàng lan tràn rậm rạp, nhuộm cả thiên địa thành sắc vàng tinh khiết nhất!
Sức mạnh thuần khiết biết bao, trừ Trúc Uyên thì còn ai có thể phóng thích nữa.
Hà Duy đang chạy trốn, song vẫn nhịn không được ngoảnh lại, mới liếc một cái, tim đã như bị búa tạ nện trúng, quả nhiên quên luôn cả hít thở.
Quá rực rỡ, quá hùng mạnh, quá mỹ lệ!
Đó là vẻ đẹp chẳng cách nào diễn tả, không liên quan bề ngoài, không liên quan khí chất, mà là mỹ cảm kinh người chấn thiên nhiếp địa sau khi lực lượng khủng khiếp bùng phát.
Có ai không tôn kính sức mạnh? Ai không ngưỡng mộ cường giả!
Thiên hạ này, liệu còn ai mạnh hơn hắn đây!
Hà Duy nhìn ngây ngẩn, tựa hồ muốn chìm đắm trong đó.
Với tu vi của cậu, kỳ thực đã hoàn toàn không thấy rõ sự biến ảo của chiêu thức, cậu chỉ nhìn thấy lực lượng đáng sợ kia cùng khí thế cuồn cuộn nhiệt huyết, bùng nổ triệt để, không hề giữ lại, gần như khiến cả thế giới khơi dậy ý chí chiến đấu lạ thường.
Căng thẳng, kích thích, sức mạnh khổng lồ va chạm chẳng khác nào nghênh đón ngày tận thế.
Cơ mà, cậu không muốn trốn.
Hà Duy không muốn chạy trốn một chút nào, cậu đột nhiên hiểu được tâm tình của Trúc Uyên.
Hắn khát vọng một đối thủ, khát vọng một kẻ mạnh, thân mang sức mạnh dồi dào nên cần được phóng thích!
Hắn hiếu chiến, mê vũ lực, trời sinh tư chất tuyệt cao, nắm giữ thiên tư lại vô phương thi triển, cảm xúc cứ thế ứ đọng suốt hàng vạn năm thì hậm hực lắm chứ? Không cam tâm đến mức nào đây!
Hà Duy đã thấy rõ một Trúc Uyên chưa ai từng gặp, rồi bị dọa sợ triệt để.
Vẻ đẹp đáng kinh ngạc biết bao, lực lượng hùng mạnh biết bao, không từ ngữ nào tả xiết!
Sinh mệnh bộc phát đến cực hạn, mà hắn đang khao khát…
Không! Đồng tử Hà Duy chợt co rút, không đúng! Không nên!
Cậu nắm chặt ý nghĩ xẹt qua rồi mất dạng trong đầu, nhưng thoắt cái đã bặt tăm!
Mới thất thần một thoáng, chiến trường đã biến chuyển trong chớp mắt.
Chu Tước vốn bị chèn ép lại phản kích từ đường cùng, bốn thần thú hợp làm một, dung nhập toàn bộ vào cơ thể Chu Tước, hai mắt gã đỏ rực như lửa, hiển nhiên đã bị lực lượng tước đoạt thần trí, chỉ biết phóng thích mãnh liệt.
Hà Duy kinh hoảng, phản phệ… là linh thể phản phệ!
Thánh linh Yêu tộc không hổ là báu vật chí tôn, mạnh tới nỗi có thể khống chế túc thể!
Cuộc chiến tiếp tục giằng co, Hà Duy lại lờ mờ cảm giác được vài điểm bất thường.
Trúc Uyên…
Tim Hà Duy giật thót, cậu nhắm chặt mắt, thôi thúc Kết Linh Tiên Y, tiếp theo thực sự nhận thấy một linh thể táo bạo.
Cảm giác này không hề xa lạ, hoặc nên nói là rất quen thuộc!
Cậu từng chứng kiến sự tàn khốc của Huyết Anh hoa, cũng lĩnh hội khả năng tàn phá bừa bãi của Triền Tình hoa, nên đã quá quen với những tà linh chết tiệt này!
Trong cơ thể Trúc Uyên nhất định phong ấn một tà linh.
Mặc dù cậu không nhận ra là thứ gì, nhưng có thể khẳng định tà linh ấy cực kỳ nóng tính và đã trưởng thành hoàn toàn, nếu xuất ra thì đảm bảo sẽ khơi mào một trận gió tanh mưa máu vô cùng kinh khủng.
Ngẫm lại sức mạnh của Trúc Uyên, giả sử mượn hắn để giải phóng lực lượng của tà linh… vậy sẽ đáng sợ đến không thể nào tưởng tượng nổi!
Nhưng… biết làm sao được!
Năng lực hiện thời của Hà Duy căn bản không thể gia nhập cuộc chiến, thực lực của Chu Tước quả thực phi phàm, mà thánh linh lại đối lập với tà linh, chắc hẳn sự cường thịnh của thánh linh Yêu tộc đã kích thích đến tà linh trong người Trúc Uyên, dẫn tới lần xao động này.
Đúng rồi! Đầu óc Hà Duy bất chợt sáng lên.
Cậu có thể giúp Trúc Uyên giết Chu Tước mà!
Chỉ cần Chu Tước chết, Trúc Uyên có thể thoát khỏi vòng chiến, năng lực của hắn dư sức ngăn chặn tà linh đáng sợ kia.
Hà Duy tức thì không do dự nữa, cậu hít sâu một hơi, rót tất cả linh khí trong cơ thể cho Băng Thế hoa, thề phải kích phát hết thảy năng lực của linh kỹ thứ hai, dù không thể một kích đánh gục Chu Tước, cũng phải làm gã rơi xuống hạ phong!
Hà Duy chẳng ngập ngừng một giây mà nhắm đúng thời cơ, phóng đòn tấn công dốc cạn linh khí toàn thân.
Băng tiễn chí hàn, linh khí tứ phía, thánh linh sở hữu sức mạnh diệt thiên mang theo khí thế tàn bạo bay thẳng đến.
Tay Hà Duy phát run, cậu sợ giết người, song giờ đây cậu dứt khoát phải phải giết gã.
Năng lực của thánh linh Yêu tộc đúng là rất mạnh, nhưng sau một hồi giao đấu cùng Trúc Uyên cũng đã hơi mất sức, đối mặt với một kích chí mệnh này, cam đoan nó không trốn đi đâu được.
Hà Duy cắn chặt răng, nhìn không chớp mắt, giữa lúc điện quang hỏa thạch, băng tiễn chỉ cách ngực gã tí ti nữa thôi, nhưng ngay tiếp theo, mũi băng lạnh buốt lại bị một bàn tay trắng nõn bắt lấy.
Trúc Uyên cầm băng tiễn trên tay, nhướn mày cười với Hà Duy: “Đừng quậy, chốc nữa về với ngươi.”
Dứt lời, băng tiễn bị hắn dùng tay không bẻ gãy.
Hà Duy hoảng hốt, song hiện tại không cho phép cậu trễ nãi: “Trúc Uyên! Tà linh trong người ngươi sắp xông phá ràng buộc.”
Trúc Uyên đang đối phó công kích của Chu Tước, thế mà vẫn dư sức liếc sang Hà Duy: “Vậy sao? Ngươi phát hiện rồi?”
Trong lòng Hà Duy tự dưng có chút bất an, nhưng cậu hết cách rồi, chỉ cầu mong Trúc Uyên vẫn tỉnh táo: “Xin ngươi trước tiên mang tà linh…”
“Nếu đã phát hiện…” Trúc Uyên khẽ cong khóe miệng, dung mạo tinh xảo nhiễm một tia tà khí, “Vậy cho ngươi xem nó nhé?”
Không kịp nữa rồi… Trúc Uyên… Hà Duy thốt chẳng nên lời, chỉ thấy cả người lạnh ngắt như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Trúc Uyên mỉm cười, tay trần chặn đòn của Chu Tước, đôi cánh vàng kim dang rộng, một tia u lam tựa băng tuyền bỗng dâng lên giữa hào quang chí kim chói lòa, từ trong ra ngoài, như bầu trời xanh bao trùm mặt trời chói chang, một màu lam nhạt ùn ùn kéo đến, đôi cánh vàng kim hấp dẫn mắt người được nhuộm thành thủy lam.
Quả là sắc màu trong trẻo thuần khiết nhất, không rực rỡ bằng vàng kim, nhưng càng thêm tinh khiết! Biển sâu xinh đẹp nhất cũng không thể phủ lên màu sắc của nó, bầu trời trong xanh nhất cũng vô pháp sánh kịp với nó, đó là hào quang lóng lánh ánh sao, bắn thẳng vào mắt, xâm nhập đáy lòng!
Chẳng ai có thể bỏ qua, không ai có thể trốn tránh, chỉ có thể chịu mê hoặc.
Kim vũ nhiếp thiên, lam vũ nhiếp nhân.
Trời ở trên cao, nhưng lòng người khó dò!
Hà Duy ngơ ngác nhìn, khi ánh sáng màu lam đáp xuống nhân gian như sao rơi, cậu cũng cảm nhận được đáy lòng dậy sóng.
Sinh tồn trên thế gian luôn đi kèm với chấp niệm.
Bạo ngược, tình ái và tham lam.
Dục vọng bị phóng đại vô bờ bến, thoát khỏi nhà giam, kiểm soát thần trí. Thời khắc chìm sâu vào dục niệm trong tâm, con người không còn là chính mình nữa.
Hà Duy dù sao đã từng trải, cơ hồ một khắc trước khi mất khống chế, cậu ngay lập tức mở hệ thống, quả quyết làm mới cửa hàng, mua thật nhiều thuốc thanh tâm và dược vật bổ túc linh khí!
Dùng đôi tay gần như run rẩy đổ thuốc thanh tâm vào miệng, tới khi chậm rãi bình tĩnh lại, Hà Duy mới ngốn hết số dược vật bổ linh, cậu cần linh khí, thật nhiều linh khí, phải khởi động đóng băng đại địa, nhất định phải!
Cảnh giới hiện nay của cậu khá cao, khả năng chịu tải linh khí cũng lớn, cái thời hơi tí là đầy linh khí đã qua từ lâu rồi. Phát động đóng băng đại địa cần nhiều linh lực hơn, dược vật mạnh đến đâu cũng không có tác dụng ngay được.
Thời gian ngắn ngủi mà như thể mấy đời.
Chẳng qua trong lúc chờ đợi, cậu đã hiểu thấu năng lực của tà linh.
Đáng sợ, thật đáng sợ.
Triền Tình hoa đẩy người sa vào *** không thể kiềm chế, Huyết Anh hoa mê loạn tâm trí khiến người chỉ biết tàn sát, nhưng tà linh này lại tước sạch nhân tính của sinh linh.
Tham lam, cực độ tham lam, thèm khát cướp đoạt hết thảy những thứ nằm trong tầm với, tiền bạc, châu báu… thậm chí cả thể xác.
Nơi đây là chiến trường, binh lính phân bố khắp nơi, mà những người bị mê hoặc đã vứt bỏ trách nhiệm, bắt đầu cướp bóc một cách mất kiểm soát, chẳng những tranh đoạt tiền tài, mà còn cắn xé nhau như dã thú.
Cảm xúc khó lòng kiềm nén làm bọn họ hoàn toàn mất khống chế…
Hà Duy chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đến vậy.
Giết chóc, máu tanh, cho tới tàn thi ngập đất, chẳng có gì khủng khiếp hơn cảnh tượng trước mắt.
Ăn người… người ăn thịt người… quy mô quá sức khổng lồ…
Hà Duy suýt nữa đứng không vững, cậu không đợi nổi, không đợi được đến khi linh lực khôi phục mà cuống cuồng chạy vào đám người, phun thuốc thanh tâm ra bốn phía, ngăn được người nào hay người nấy, cậu không quản được nhiều.
Song chỉ có ba lọ thuốc thanh tâm, cậu uống một lọ, phun một lọ, về cơ bản chẳng có tác dụng mấy.
Đương lúc tâm hoảng ý loạn, đằng sau lại truyền đến âm thanh thủy tinh nứt vỡ.
Âm thanh quá đỗi kỳ diệu, vốn không phải âm điệu vang dội lại truyền khắp trái tim mỗi người trong nháy mắt, như vang lên ngay sát bên tai, như khiến tất thảy bỗng im phăng phắc, chỉ chừa lại mỗi tiếng rạn nứt “răng rắc” đầy kiên quyết!
Hà Duy sững người, trong lòng lạnh đi, cậu biết rồi.
Kết giới thượng cổ che chở Trung Đình trăm ngàn năm qua đã bị phá vỡ!
Sau hồi tĩnh lặng khiến người ta hoảng sợ chính là tiếng chém giết rung trời.
Thoáng cái, chiến trường bị kéo màn, huyết quang ngút trời, vô số Tu La tộc và Huyết tộc liều chết xông lên, linh kỹ khủng bố và máu tươi nồng đậm gần như khiến bầu trời biến sắc!
Nhưng Hà Duy biết có điều đáng sợ hơn đang chờ phía sau.
Lực lượng của tà linh… sẽ bao trùm tất cả bọn họ!
Da đầu Hà Duy tê rần, sắc mặt trắng bệch, cậu cố sức cắn răng, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc linh khí đầy tràn.
Cậu quyết đoán tế xuất Băng Thế hoa, đè nén cơn run rẩy mà hét thật to: “Đóng băng đại địa!”
Chỉ nhị lạnh giá thấu xương cấp tốc lan rộng, băng lam chí thuần đại diện cho cái chết bấy giờ cũng mang tới hy vọng sống.
Băng sương mặc sức phóng túng, do linh khí tích lũy vượt mức giới hạn nên phạm vi kỹ năng cực lớn, hầu như khiến cả sa mạc trở thành cánh đồng tuyết.
Hàn băng trong suốt phong kín toàn bộ, đồng thời phủ lấp dục vọng kinh tởm, tất thảy đều yên lặng.
Hà Duy cảm giác rõ ràng linh khí trong cơ thể đang điên cuồng tuôn chảy như nước sông trút từ miệng cống ra ngoài.
Phạm vi cực rộng, mục tiêu quá nhiều, cứ tiếp tục chống đỡ như vầy, cậu tuyệt đối sẽ kiệt sức mà chết!
Lần này lại chẳng phải túc thể, mà là bản thể chân chính, chết chính là chết thật.
Đáy lòng không khỏi ớn lạnh, cơ mà… cậu đâu thể dừng lại, không thể trơ mắt nhìn cảnh tượng vô nhân tính ấy, thà chết còn hơn!
Băng nguyên lặng như tờ, Hà Duy đang cắn răng chịu đựng thì bỗng nghe thấy tiếng băng sương vỡ vụn, cậu thất kinh, quả nhiên vừa ngẩng đầu đã thấy Trúc Uyên phá tan trói buộc.
Cậu chỉ vây khốn được hắn chưa đầy năm giây, tầng băng trên đôi cánh thủy lam bị phá, hàn sương như ngôi sao phản chiếu ánh sáng càng tôn lên dáng vẻ tuấn mỹ của chàng trai tóc lam, đồng thời cũng càng âm hàn.
Hà Duy đối mặt với hắn, đầu óc gần như quên tự hỏi.
Thuốc thanh tâm phát huy công dụng, Hà Duy buộc mình tỉnh táo, cậu muốn thức tỉnh Trúc Uyên. Đã từng giúp Lê Viêm áp chế Huyết Anh hoa một lần, giờ nhất định cũng làm được!
Hà Duy thả Kết Linh Tiên Y ra, cậu nhìn Trúc Uyên chằm chằm, rồi dứt khoát để linh thể áp sát hắn.
Nhưng thoáng chốc, chân trời bất ngờ bốc hắc vụ, ám trầm, vô quang, là hắc ám còn sâu thẳm hơn cả bóng đêm.
Hắc vụ như có năng lực che khuất bầu trời, thôn phệ ánh sáng, cuồn cuộn kéo đến với khí thế không cho phép người thở dốc.
Kinh thiên động địa, chấn nhân tâm phách, cơn rét lạnh khiến hai chân run cầm cập, song Hà Duy lại thấy thân quen vô cùng.
Thân thể cậu cứng đờ, hầu như không thể thôi thúc Đấu Linh, cứng nhắc quay đầu lại, đập vào mắt là nam tử vô cùng nổi bật giữa khung cảnh hắc ám.
Hắn diện hắc bào, tóc đen mắt đen, tựa hồ muốn hòa một thể với sắc đen, chỉ duy làn da là trắng muốt tột cùng, sự đối lập rõ nét hút chặt mọi ánh mắt.
Hà Duy chỉ cảm thấy tim đập cực nhanh, những ký ức nỗ lực đè nén ùa về mãnh liệt, khiến cậu sắp đánh mất khả năng suy xét… Cậu dùng băng tiễn đâm xuyên ngực hắn, hắn chẳng nỡ chia lìa cậu, mà cậu lại tự tay giết hắn…
Trong lúc ngẩn ngơ, nam tử áo đen đã đứng bên cạnh cậu, mặt mũi anh tuấn, thân hình cao lớn, tưởng như vẫn giống thường ngày rồi lại hoàn toàn bất đồng, hắn khẽ cúi xuống ôm cậu vào lòng.
Cái ôm lạnh lẽo cực điểm, như kề sát vào một khối băng, làm người ta không nhịn được run lên nhẹ nhẹ.
Động tác vô thức lại khiến đối phương gia tăng lực tay, mạnh tới độ như muốn khóa chặt cậu.
Hà Duy đâu dám hó hé gì, thậm chí chả dám ngửa mặt nhìn hắn.
Song đối phương lại nâng cằm cậu, nhìn thẳng vào cậu, trong đôi mắt đen tĩnh mịch bùng lên một ngọn lửa, âm thanh quen thuộc cất giọng khàn khàn, chưa bao giờ dịu dàng đến thế: “Rốt cuộc cũng tìm được em.”
Hà Duy nhìn hắn, rốt cuộc thốt ra tên hắn: “… Lăng Vân Dực.”
Sức mạnh sản sinh dục vọng, đồng thời cũng khiến con người trở nên cuồng vọng.
Tùy tiện chiếm được lực lượng chí tôn nhường ấy, Chu Tước đã sớm quên hết tất cả, giờ phút này trông thấy Trúc Uyên chỉ như nhìn miếng điểm tâm ngon lành, chứ hoàn toàn chẳng nhìn được gì.
Mà Trúc Uyên cũng sẵn lòng vui đùa với gã.
Hà Duy đứng cách xa cục diện, ấy mà lại quan sát rõ ràng nhất.
Tu vi của Chu Tước đột ngột tăng mạnh, tuyệt đối đã vượt qua kỳ hợp dung cấp bảy, thậm chí gần sát cấp tám.
Đột phá kỳ hợp dung sẽ tới kỳ đại thừa, nhưng theo Hà Duy biết, trăm ngàn năm qua cả đại lục Đấu Linh chưa một ai đạt đến kỳ đại thừa! Suy ra, kỳ hợp dung cấp chín chắc chắn là cao nhất.
Mà lúc này, Chu Tước đã tiếp cận cảnh giới cấp tám, có thể tưởng tượng lực lượng khủng bố đến mức nào, gã có nảy sinh ý niệm chinh phục thiên hạ cũng không có gì quá đáng.
Song dẫu mạnh tới đâu cũng chỉ là lực lượng vừa đạt được, chưa thể hiểu rõ cách vận dụng.
Nếu Trúc Uyên cố ý giết Chu Tước thì vẫn có thể xóa sổ gã dễ như bỡn.
Tuy nhiên, Hà Duy biết Trúc Uyên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Hắn chẳng những không giết gã, mà còn cố tình dẫn dắt gã, giúp gã làm quen với sức mạnh, những linh kỹ và thủ pháp vận tức thánh linh Yêu tộc thông qua việc giao thủ cùng hắn.
Đúng vậy, hắn đang dốc lòng chỉ điểm gã, tuy Chu Tước đã lạc lối trong bàn cờ, song Hà Duy nhìn thấy rất rõ, đâm ra hơi sờ sợ.
Hiện cậu đang đứng ngoài cuộc, nhưng… Hà Duy không biết bản thân có đang nằm trên một bàn cờ khác hay không.
Cuộc chiến thuấn tức vạn biến, thánh linh Yêu tộc đích xác bá đạo, Thanh Long am hiểu tấn công bằng sức mạnh, Chu Tước thân hình nhanh nhẹn, Bạch Hổ cứng rắn nhiếp nhân, Huyền Vũ sở hữu khả năng phòng ngự vô địch, trọn vẹn như thế cộng thêm mười hai linh kỹ được bảo tồn đủ số, lần lượt xuất ra đúng là thiên biến vạn hóa, khiến người ta hoa cả mắt.
*thuấn tức vạn biến: biến đổi hàng vạn trong chớp mắt
Chớ thấy Chu Tước tính tình đáng ghê tởm mà lầm, gã tốt xấu gì cũng ngồi lâu trên địa vị cao, năng lực hiểu biết rất mạnh. Dưới sự hướng dẫn không ngừng của Trúc Uyên, gã càng lúc càng ngộ được tinh túy, dần dần thích nghi, sự ăn ý với thánh linh được đề cao liên tục, tiềm năng kích phát vô hạn.
Chu Tước càng đấu càng hăng, chỉ thấy đuôi của Thanh Long quét qua, dấy lên từng đợt gió mạnh nhấc bổng toàn bộ doanh trại. Vì lực lượng quá mức cường đại, doanh trại không giảm thế xông mà bay thẳng về phía chân trời, lên cao mấy chục mét mới giữ hết nổi mà rơi ầm xuống đất vỡ tung, hóa thành một đống mảnh vụn bay mù mịt khắp nơi.
Hà Duy ngẩng đầu nhìn, trong lòng kinh hãi khôn xiết, sức mạnh rung chuyển đất trời tuyệt không nói ngoa!
Không có gì che lấp, sân bãi nom càng trống trải, mắt thấy Chu Tước đã hiểu rõ sức mạnh, Trúc Uyên híp mắt, khẽ cười nói: “Chỉ mong ngươi đừng khiến ta thất vọng.”
Sự tự tin của Chu Tước đang lúc bành trướng, đời nào để ý lời hắn, mặt gã tràn đầy tàn ác và khinh thường: “Chớ cầu xin tha thứ, ta sẽ không tha chết cho ngươi!”
Nói đoạn, gã gọi cả bốn thần thú ra cùng lúc!
Thanh Long thân hình đồ sộ, Chu Tước cánh chim lấp lánh, Bạch Hổ răng nanh móng nhọn, Huyền Vũ còn khoa trương hơn, cường tráng vạm vỡ hệt một ngọn núi nhỏ!
Cứ thế thôi thúc lực lượng chẳng quan tâm hậu quả!
Hà Duy khỏi cần suy nghĩ đã rút lui với tốc độ cực nhanh, bảo đảm Chu Tước này phát điên rồi, phóng túng lực lượng mà không nghĩ cho Yêu tộc phía sau mình, dù có thể giết chết Trúc Uyên, nhưng sức mạnh khủng bố nhường này mà bùng nổ, người chung quanh sống sót mới lạ!
Nhưng Hà Duy chả hơi đâu quan tâm nhiều, cậu cấp tốc chạy như điên, tự bảo vệ được mình là tốt lắm rồi.
Dẫu không thể tiếp tục xem trực tiếp cuộc chiến, nhưng kim quang chói mắt bùng nổ ngay đằng sau, đang quay lưng cũng khó lòng coi nhẹ.
Ánh sáng vàng kim mãnh liệt bộc phát từ phía sau như hóa thành thực thể, chỉ dư quang đã như sợi tơ vàng lan tràn rậm rạp, nhuộm cả thiên địa thành sắc vàng tinh khiết nhất!
Sức mạnh thuần khiết biết bao, trừ Trúc Uyên thì còn ai có thể phóng thích nữa.
Hà Duy đang chạy trốn, song vẫn nhịn không được ngoảnh lại, mới liếc một cái, tim đã như bị búa tạ nện trúng, quả nhiên quên luôn cả hít thở.
Quá rực rỡ, quá hùng mạnh, quá mỹ lệ!
Đó là vẻ đẹp chẳng cách nào diễn tả, không liên quan bề ngoài, không liên quan khí chất, mà là mỹ cảm kinh người chấn thiên nhiếp địa sau khi lực lượng khủng khiếp bùng phát.
Có ai không tôn kính sức mạnh? Ai không ngưỡng mộ cường giả!
Thiên hạ này, liệu còn ai mạnh hơn hắn đây!
Hà Duy nhìn ngây ngẩn, tựa hồ muốn chìm đắm trong đó.
Với tu vi của cậu, kỳ thực đã hoàn toàn không thấy rõ sự biến ảo của chiêu thức, cậu chỉ nhìn thấy lực lượng đáng sợ kia cùng khí thế cuồn cuộn nhiệt huyết, bùng nổ triệt để, không hề giữ lại, gần như khiến cả thế giới khơi dậy ý chí chiến đấu lạ thường.
Căng thẳng, kích thích, sức mạnh khổng lồ va chạm chẳng khác nào nghênh đón ngày tận thế.
Cơ mà, cậu không muốn trốn.
Hà Duy không muốn chạy trốn một chút nào, cậu đột nhiên hiểu được tâm tình của Trúc Uyên.
Hắn khát vọng một đối thủ, khát vọng một kẻ mạnh, thân mang sức mạnh dồi dào nên cần được phóng thích!
Hắn hiếu chiến, mê vũ lực, trời sinh tư chất tuyệt cao, nắm giữ thiên tư lại vô phương thi triển, cảm xúc cứ thế ứ đọng suốt hàng vạn năm thì hậm hực lắm chứ? Không cam tâm đến mức nào đây!
Hà Duy đã thấy rõ một Trúc Uyên chưa ai từng gặp, rồi bị dọa sợ triệt để.
Vẻ đẹp đáng kinh ngạc biết bao, lực lượng hùng mạnh biết bao, không từ ngữ nào tả xiết!
Sinh mệnh bộc phát đến cực hạn, mà hắn đang khao khát…
Không! Đồng tử Hà Duy chợt co rút, không đúng! Không nên!
Cậu nắm chặt ý nghĩ xẹt qua rồi mất dạng trong đầu, nhưng thoắt cái đã bặt tăm!
Mới thất thần một thoáng, chiến trường đã biến chuyển trong chớp mắt.
Chu Tước vốn bị chèn ép lại phản kích từ đường cùng, bốn thần thú hợp làm một, dung nhập toàn bộ vào cơ thể Chu Tước, hai mắt gã đỏ rực như lửa, hiển nhiên đã bị lực lượng tước đoạt thần trí, chỉ biết phóng thích mãnh liệt.
Hà Duy kinh hoảng, phản phệ… là linh thể phản phệ!
Thánh linh Yêu tộc không hổ là báu vật chí tôn, mạnh tới nỗi có thể khống chế túc thể!
Cuộc chiến tiếp tục giằng co, Hà Duy lại lờ mờ cảm giác được vài điểm bất thường.
Trúc Uyên…
Tim Hà Duy giật thót, cậu nhắm chặt mắt, thôi thúc Kết Linh Tiên Y, tiếp theo thực sự nhận thấy một linh thể táo bạo.
Cảm giác này không hề xa lạ, hoặc nên nói là rất quen thuộc!
Cậu từng chứng kiến sự tàn khốc của Huyết Anh hoa, cũng lĩnh hội khả năng tàn phá bừa bãi của Triền Tình hoa, nên đã quá quen với những tà linh chết tiệt này!
Trong cơ thể Trúc Uyên nhất định phong ấn một tà linh.
Mặc dù cậu không nhận ra là thứ gì, nhưng có thể khẳng định tà linh ấy cực kỳ nóng tính và đã trưởng thành hoàn toàn, nếu xuất ra thì đảm bảo sẽ khơi mào một trận gió tanh mưa máu vô cùng kinh khủng.
Ngẫm lại sức mạnh của Trúc Uyên, giả sử mượn hắn để giải phóng lực lượng của tà linh… vậy sẽ đáng sợ đến không thể nào tưởng tượng nổi!
Nhưng… biết làm sao được!
Năng lực hiện thời của Hà Duy căn bản không thể gia nhập cuộc chiến, thực lực của Chu Tước quả thực phi phàm, mà thánh linh lại đối lập với tà linh, chắc hẳn sự cường thịnh của thánh linh Yêu tộc đã kích thích đến tà linh trong người Trúc Uyên, dẫn tới lần xao động này.
Đúng rồi! Đầu óc Hà Duy bất chợt sáng lên.
Cậu có thể giúp Trúc Uyên giết Chu Tước mà!
Chỉ cần Chu Tước chết, Trúc Uyên có thể thoát khỏi vòng chiến, năng lực của hắn dư sức ngăn chặn tà linh đáng sợ kia.
Hà Duy tức thì không do dự nữa, cậu hít sâu một hơi, rót tất cả linh khí trong cơ thể cho Băng Thế hoa, thề phải kích phát hết thảy năng lực của linh kỹ thứ hai, dù không thể một kích đánh gục Chu Tước, cũng phải làm gã rơi xuống hạ phong!
Hà Duy chẳng ngập ngừng một giây mà nhắm đúng thời cơ, phóng đòn tấn công dốc cạn linh khí toàn thân.
Băng tiễn chí hàn, linh khí tứ phía, thánh linh sở hữu sức mạnh diệt thiên mang theo khí thế tàn bạo bay thẳng đến.
Tay Hà Duy phát run, cậu sợ giết người, song giờ đây cậu dứt khoát phải phải giết gã.
Năng lực của thánh linh Yêu tộc đúng là rất mạnh, nhưng sau một hồi giao đấu cùng Trúc Uyên cũng đã hơi mất sức, đối mặt với một kích chí mệnh này, cam đoan nó không trốn đi đâu được.
Hà Duy cắn chặt răng, nhìn không chớp mắt, giữa lúc điện quang hỏa thạch, băng tiễn chỉ cách ngực gã tí ti nữa thôi, nhưng ngay tiếp theo, mũi băng lạnh buốt lại bị một bàn tay trắng nõn bắt lấy.
Trúc Uyên cầm băng tiễn trên tay, nhướn mày cười với Hà Duy: “Đừng quậy, chốc nữa về với ngươi.”
Dứt lời, băng tiễn bị hắn dùng tay không bẻ gãy.
Hà Duy hoảng hốt, song hiện tại không cho phép cậu trễ nãi: “Trúc Uyên! Tà linh trong người ngươi sắp xông phá ràng buộc.”
Trúc Uyên đang đối phó công kích của Chu Tước, thế mà vẫn dư sức liếc sang Hà Duy: “Vậy sao? Ngươi phát hiện rồi?”
Trong lòng Hà Duy tự dưng có chút bất an, nhưng cậu hết cách rồi, chỉ cầu mong Trúc Uyên vẫn tỉnh táo: “Xin ngươi trước tiên mang tà linh…”
“Nếu đã phát hiện…” Trúc Uyên khẽ cong khóe miệng, dung mạo tinh xảo nhiễm một tia tà khí, “Vậy cho ngươi xem nó nhé?”
Không kịp nữa rồi… Trúc Uyên… Hà Duy thốt chẳng nên lời, chỉ thấy cả người lạnh ngắt như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Trúc Uyên mỉm cười, tay trần chặn đòn của Chu Tước, đôi cánh vàng kim dang rộng, một tia u lam tựa băng tuyền bỗng dâng lên giữa hào quang chí kim chói lòa, từ trong ra ngoài, như bầu trời xanh bao trùm mặt trời chói chang, một màu lam nhạt ùn ùn kéo đến, đôi cánh vàng kim hấp dẫn mắt người được nhuộm thành thủy lam.
Quả là sắc màu trong trẻo thuần khiết nhất, không rực rỡ bằng vàng kim, nhưng càng thêm tinh khiết! Biển sâu xinh đẹp nhất cũng không thể phủ lên màu sắc của nó, bầu trời trong xanh nhất cũng vô pháp sánh kịp với nó, đó là hào quang lóng lánh ánh sao, bắn thẳng vào mắt, xâm nhập đáy lòng!
Chẳng ai có thể bỏ qua, không ai có thể trốn tránh, chỉ có thể chịu mê hoặc.
Kim vũ nhiếp thiên, lam vũ nhiếp nhân.
Trời ở trên cao, nhưng lòng người khó dò!
Hà Duy ngơ ngác nhìn, khi ánh sáng màu lam đáp xuống nhân gian như sao rơi, cậu cũng cảm nhận được đáy lòng dậy sóng.
Sinh tồn trên thế gian luôn đi kèm với chấp niệm.
Bạo ngược, tình ái và tham lam.
Dục vọng bị phóng đại vô bờ bến, thoát khỏi nhà giam, kiểm soát thần trí. Thời khắc chìm sâu vào dục niệm trong tâm, con người không còn là chính mình nữa.
Hà Duy dù sao đã từng trải, cơ hồ một khắc trước khi mất khống chế, cậu ngay lập tức mở hệ thống, quả quyết làm mới cửa hàng, mua thật nhiều thuốc thanh tâm và dược vật bổ túc linh khí!
Dùng đôi tay gần như run rẩy đổ thuốc thanh tâm vào miệng, tới khi chậm rãi bình tĩnh lại, Hà Duy mới ngốn hết số dược vật bổ linh, cậu cần linh khí, thật nhiều linh khí, phải khởi động đóng băng đại địa, nhất định phải!
Cảnh giới hiện nay của cậu khá cao, khả năng chịu tải linh khí cũng lớn, cái thời hơi tí là đầy linh khí đã qua từ lâu rồi. Phát động đóng băng đại địa cần nhiều linh lực hơn, dược vật mạnh đến đâu cũng không có tác dụng ngay được.
Thời gian ngắn ngủi mà như thể mấy đời.
Chẳng qua trong lúc chờ đợi, cậu đã hiểu thấu năng lực của tà linh.
Đáng sợ, thật đáng sợ.
Triền Tình hoa đẩy người sa vào *** không thể kiềm chế, Huyết Anh hoa mê loạn tâm trí khiến người chỉ biết tàn sát, nhưng tà linh này lại tước sạch nhân tính của sinh linh.
Tham lam, cực độ tham lam, thèm khát cướp đoạt hết thảy những thứ nằm trong tầm với, tiền bạc, châu báu… thậm chí cả thể xác.
Nơi đây là chiến trường, binh lính phân bố khắp nơi, mà những người bị mê hoặc đã vứt bỏ trách nhiệm, bắt đầu cướp bóc một cách mất kiểm soát, chẳng những tranh đoạt tiền tài, mà còn cắn xé nhau như dã thú.
Cảm xúc khó lòng kiềm nén làm bọn họ hoàn toàn mất khống chế…
Hà Duy chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đến vậy.
Giết chóc, máu tanh, cho tới tàn thi ngập đất, chẳng có gì khủng khiếp hơn cảnh tượng trước mắt.
Ăn người… người ăn thịt người… quy mô quá sức khổng lồ…
Hà Duy suýt nữa đứng không vững, cậu không đợi nổi, không đợi được đến khi linh lực khôi phục mà cuống cuồng chạy vào đám người, phun thuốc thanh tâm ra bốn phía, ngăn được người nào hay người nấy, cậu không quản được nhiều.
Song chỉ có ba lọ thuốc thanh tâm, cậu uống một lọ, phun một lọ, về cơ bản chẳng có tác dụng mấy.
Đương lúc tâm hoảng ý loạn, đằng sau lại truyền đến âm thanh thủy tinh nứt vỡ.
Âm thanh quá đỗi kỳ diệu, vốn không phải âm điệu vang dội lại truyền khắp trái tim mỗi người trong nháy mắt, như vang lên ngay sát bên tai, như khiến tất thảy bỗng im phăng phắc, chỉ chừa lại mỗi tiếng rạn nứt “răng rắc” đầy kiên quyết!
Hà Duy sững người, trong lòng lạnh đi, cậu biết rồi.
Kết giới thượng cổ che chở Trung Đình trăm ngàn năm qua đã bị phá vỡ!
Sau hồi tĩnh lặng khiến người ta hoảng sợ chính là tiếng chém giết rung trời.
Thoáng cái, chiến trường bị kéo màn, huyết quang ngút trời, vô số Tu La tộc và Huyết tộc liều chết xông lên, linh kỹ khủng bố và máu tươi nồng đậm gần như khiến bầu trời biến sắc!
Nhưng Hà Duy biết có điều đáng sợ hơn đang chờ phía sau.
Lực lượng của tà linh… sẽ bao trùm tất cả bọn họ!
Da đầu Hà Duy tê rần, sắc mặt trắng bệch, cậu cố sức cắn răng, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc linh khí đầy tràn.
Cậu quyết đoán tế xuất Băng Thế hoa, đè nén cơn run rẩy mà hét thật to: “Đóng băng đại địa!”
Chỉ nhị lạnh giá thấu xương cấp tốc lan rộng, băng lam chí thuần đại diện cho cái chết bấy giờ cũng mang tới hy vọng sống.
Băng sương mặc sức phóng túng, do linh khí tích lũy vượt mức giới hạn nên phạm vi kỹ năng cực lớn, hầu như khiến cả sa mạc trở thành cánh đồng tuyết.
Hàn băng trong suốt phong kín toàn bộ, đồng thời phủ lấp dục vọng kinh tởm, tất thảy đều yên lặng.
Hà Duy cảm giác rõ ràng linh khí trong cơ thể đang điên cuồng tuôn chảy như nước sông trút từ miệng cống ra ngoài.
Phạm vi cực rộng, mục tiêu quá nhiều, cứ tiếp tục chống đỡ như vầy, cậu tuyệt đối sẽ kiệt sức mà chết!
Lần này lại chẳng phải túc thể, mà là bản thể chân chính, chết chính là chết thật.
Đáy lòng không khỏi ớn lạnh, cơ mà… cậu đâu thể dừng lại, không thể trơ mắt nhìn cảnh tượng vô nhân tính ấy, thà chết còn hơn!
Băng nguyên lặng như tờ, Hà Duy đang cắn răng chịu đựng thì bỗng nghe thấy tiếng băng sương vỡ vụn, cậu thất kinh, quả nhiên vừa ngẩng đầu đã thấy Trúc Uyên phá tan trói buộc.
Cậu chỉ vây khốn được hắn chưa đầy năm giây, tầng băng trên đôi cánh thủy lam bị phá, hàn sương như ngôi sao phản chiếu ánh sáng càng tôn lên dáng vẻ tuấn mỹ của chàng trai tóc lam, đồng thời cũng càng âm hàn.
Hà Duy đối mặt với hắn, đầu óc gần như quên tự hỏi.
Thuốc thanh tâm phát huy công dụng, Hà Duy buộc mình tỉnh táo, cậu muốn thức tỉnh Trúc Uyên. Đã từng giúp Lê Viêm áp chế Huyết Anh hoa một lần, giờ nhất định cũng làm được!
Hà Duy thả Kết Linh Tiên Y ra, cậu nhìn Trúc Uyên chằm chằm, rồi dứt khoát để linh thể áp sát hắn.
Nhưng thoáng chốc, chân trời bất ngờ bốc hắc vụ, ám trầm, vô quang, là hắc ám còn sâu thẳm hơn cả bóng đêm.
Hắc vụ như có năng lực che khuất bầu trời, thôn phệ ánh sáng, cuồn cuộn kéo đến với khí thế không cho phép người thở dốc.
Kinh thiên động địa, chấn nhân tâm phách, cơn rét lạnh khiến hai chân run cầm cập, song Hà Duy lại thấy thân quen vô cùng.
Thân thể cậu cứng đờ, hầu như không thể thôi thúc Đấu Linh, cứng nhắc quay đầu lại, đập vào mắt là nam tử vô cùng nổi bật giữa khung cảnh hắc ám.
Hắn diện hắc bào, tóc đen mắt đen, tựa hồ muốn hòa một thể với sắc đen, chỉ duy làn da là trắng muốt tột cùng, sự đối lập rõ nét hút chặt mọi ánh mắt.
Hà Duy chỉ cảm thấy tim đập cực nhanh, những ký ức nỗ lực đè nén ùa về mãnh liệt, khiến cậu sắp đánh mất khả năng suy xét… Cậu dùng băng tiễn đâm xuyên ngực hắn, hắn chẳng nỡ chia lìa cậu, mà cậu lại tự tay giết hắn…
Trong lúc ngẩn ngơ, nam tử áo đen đã đứng bên cạnh cậu, mặt mũi anh tuấn, thân hình cao lớn, tưởng như vẫn giống thường ngày rồi lại hoàn toàn bất đồng, hắn khẽ cúi xuống ôm cậu vào lòng.
Cái ôm lạnh lẽo cực điểm, như kề sát vào một khối băng, làm người ta không nhịn được run lên nhẹ nhẹ.
Động tác vô thức lại khiến đối phương gia tăng lực tay, mạnh tới độ như muốn khóa chặt cậu.
Hà Duy đâu dám hó hé gì, thậm chí chả dám ngửa mặt nhìn hắn.
Song đối phương lại nâng cằm cậu, nhìn thẳng vào cậu, trong đôi mắt đen tĩnh mịch bùng lên một ngọn lửa, âm thanh quen thuộc cất giọng khàn khàn, chưa bao giờ dịu dàng đến thế: “Rốt cuộc cũng tìm được em.”
Hà Duy nhìn hắn, rốt cuộc thốt ra tên hắn: “… Lăng Vân Dực.”
Tác giả :
Long Thất