Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng
Chương 40
CHƯƠNG 40
Hà Duy hơi hồi tưởng một chút.
Nếu sau khi biến hình, Đấu Linh tự mang linh kỹ, vậy chỉ cần chạm vào nó là có thể cảm giác được, chẳng những cảm nhận được linh kỹ, mà còn biết tên Đấu Linh.
Áo ngủ rách nát lúc chưa biến hình trông rất xấu, biến hình rồi đẹp hẳn ra, đã vậy còn có một cái tên mềm mại.
— Kết Linh Tiên Y.
Bào rụng hai chữ tiên y, kết linh lại rất chuẩn xác, nó đúng là chả chối từ ai, linh khí nào cũng thu, tuyệt hơn là còn biết tự chuyển hóa linh khí, điểm ấy xem như năng lực đặc biệt của nó.
Mà hiện tại, vất vả lắm mới biến hình thành công, thân là Đấu Linh tím, nó cũng không phụ kỳ vọng mà có thêm một linh kỹ — thuật huyễn hình.
Lúc mới thấy Hà Duy còn nghĩ, chà chà khá đấy! Lẽ nào đây là “xem ta có 72 phép biến” của Tôn Ngộ Không? Nếu thật thế thì tuyệt quá đi mất!
Do đó mới chẳng hề do dự phóng linh kỹ ngay, ai ngờ sương trắng rút đi, bản thân cậu lại lột sạch trơn chứ!
Hà Duy nghĩ lại mà rùng mình, cái gì mà thuật huyễn hình? Có khác gì thuật thoát y đâu!
Tống Đoan Nghi cũng vực dậy tinh thần, khẽ hỏi cậu: “Linh kỹ này tên gì?”
Chẳng việc gì phải giấu sư phụ mình, Hà Duy lập tức đáp: “Thuật huyễn hình.”
Tống Đoan Nghi hơi nhướn mày, đoạn dịu dàng nói: “Tốt lắm, không hổ là Đấu Linh tím, linh kỹ kèm theo là phép huyễn hình cực kỳ hiếm thấy.”
Tuy được khích lệ, nhưng Hà Duy vẫn thấp thỏm không thôi, dầu sao mới thi pháp đã gây ra ô long lớn cỡ đó, bất kể ai cũng khó lòng nguôi ngoai.
*ô long: gây hỗn loạn, rắc rối
“… Nhưng sao ta lại hóa thành bộ dạng không mặc quần áo?” Bứt rứt nửa ngày, Hà Duy vẫn quyết định mở miệng hỏi, khó khăn lắm mới có linh kỹ, cậu muốn biết nguyên do, đâu thể cứ vậy bị lừa cho qua!
Tống Đoan Nghi trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng bảo: “Dù thuật huyễn hình cực kỳ hiếm gặp, song sách xưa thượng cổ cũng có ghi lại, nếu ta nhớ chính xác thì thuật huyễn hình cấp thấp chưa thể do ngươi kiểm soát hoàn toàn mà rất dễ bị ngoại giới ảnh hưởng, thế nên hình dạng nó biến ra hẳn là thứ người khác muốn thấy nhất.”
Hà Duy nghe rất chăm chú, nhưng sao vẫn chưa hiểu mấy nhỉ? Tức là người khác muốn nhìn cậu thành dạng gì thì thuật huyễn hình sẽ biến thành dạng đó hả? Cơ mà… Hà Duy buồn bực hỏi: “Ai muốn nhìn ta không mặc đồ chứ!”
Lời vừa thốt ra, hai người bỗng im bặt, trong lòng Hà Duy lộp bộp, đầu óc nháy mắt trống rỗng.
Phắc phắc phắc! Người khác! Người khác á! Ở đây còn người khác nào hả? Chỉ có sư tôn thôi!
Cậu phóng thuật huyễn hình với sư tôn, suy, suy ra… cậu *** là vì sư tôn muốn nhìn sao?
Quỵ mất thôi… orz!
Ý nghĩ vừa hình thành liền xua không đi nữa, Hà Duy thực sự thấm thía cái gọi là càng nghĩ càng hãi!
Trong lúc cậu thấp thỏm, Tống Đoan Nghi đã lên tiếng: “Là ta.”
Hà Duy: “…”
Tống Đoan Nghi im lặng nhìn cậu, đáp khẽ: “Ta muốn nhìn.”
Hà Duy mặt liệt: Nhất định tai mình có vấn đề rồi, cho phép đây đi gặp bác sĩ cái đã.
Nhưng bác sĩ cũng trị không khỏi đâu! Tam quan Hà Duy nát thành cám, giờ cậu chỉ muốn lòng bàn chân bôi dầu, thỏ chạy lẹ từng nào thì cậu lẹ từng đấy, dè đâu Tống Đoan Nghi lại nắm tay cậu.
Hà Duy cứ như bị điện giật, vội rụt tay về.
Tống Đoan Nghi ngẩn ra, chợt rũ mi, đáy mắt dưới hàng mi dày vẽ nên một bóng râm, thấp thoáng vẻ cô đơn.
Hà Duy có chút luống cuống.
Tống Đoan Nghi khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Ta biết, ngươi nhất định oán ta.”
Hà Duy: “…” Cứu mạng, ai tới mách cậu nên đáp thế nào đi!
Tống Đoan Nghi không nhìn cậu, chỉ đè thấp âm thanh như thể đang lầm bầm: “Mấy ngày trước vì giúp ngươi áp chế Triền Tình hoa, ta dẫn linh đụng phải nó, Triền Tình hoa lại thiện mê hoặc, còn là tà linh quấy nhiễu đến tận xương tủy, kể từ đó ta liền sinh tâm ma, tuy đã kiệt lực kiềm chế nhưng vẫn nhớ đến vài chuyện hoang đường.”
Nói tới đây, đáy mắt hắn càng lộ rõ vẻ ảm đạm: “Nếu không có thuật huyễn hình hôm nay, ta vẫn có thể che giấu tâm tư. Chờ thêm thời gian nữa, ta bức tà linh kia khỏi lòng mình thì chẳng việc gì nữa. Khổ nỗi không ngờ…” Hắn dừng một lát, bỗng ngẩng đầu nhìn Hà Duy, trong đồng tử nhạt màu chan chứa niềm hối hận, “Nếu ngươi trách ta, ta sẽ phế bỏ dòng máu sư mạch, là ta phụ ngươi, ngươi không cần bị ràng buộc.”
Hà Duy nghe lời này, nhất thời giật mình.
Dòng máu sư mạch đích xác có thể do một bên sư thừa đơn phương huỷ bỏ, nhưng bởi tính chất đặc thù của đệ tử thân truyền, ngay cả sư phụ cũng phải trả giá cực đắt. Cho dù Tống Đoan Nghi tu vi hơn người, e rằng cũng bị hủy, còn Hà Duy vì tu vi thấp lại bị tổn hại rất ít.
*sư thừa: mối quan hệ kế thừa giữa thầy và trò
Tuy nhiên, Hà Duy chung quy vẫn là người thường, sao có thể tàn nhẫn tới mức đó? Huống hồ Tống Đoan Nghi nói cũng hợp lý, cậu từng trải nghiệm sự lợi hại của Triền Tình hoa, căn bản không cách nào khống chế, lúc ấy cậu xém nữa sàm sỡ sư tôn còn gì, giờ lại đi yêu cầu Tống Đoan Nghi vẫn bị mê hoặc thanh tâm quả dục thế nào được?
Vả lại, quan trọng nhất là thời điểm ấy Tống Đoan Nghi không làm gì cả, bị dụ dỗ chí mạng thế mà vẫn có thể giúp cậu áp chế Triền Tình hoa và kiềm nén chính mình, tự chủ vậy là giỏi lắm rồi.
Nếu hôm nay không thi triển thuật huyễn hình, Hà Duy tin rằng Tống Đoan Nghi chắc chắn sẽ làm đúng lời hắn nói, nỗ lực loại trừ tà linh, từ nay về sau vân đạm phong khinh.
Hà Duy còn nhớ đến một điểm, [Vong Đồ] chưa từng đề cập Tống Đoan Nghi thích đàn ông. Nếu không bị ngoại vật cám dỗ, người bình thường nào lại có ý đồ với một tên con trai chứ?
Nghĩ rõ ràng rồi, Hà Duy cũng thoải mái trở lại, cứ suy bụng ta ra bụng người ấy, giả như không bị Triền Tình hoa quấy rồi, ai thèm nhìn đàn ông trần truồng?
Vì vậy Hà Duy cười cười, ngẩng đầu bảo Tống Đoan Nghi: “Sư tôn, ngài tuyệt đối đừng nói thế, nếu không nhờ ngài, đồ nhi đã sớm bị Triền Tình hoa tra tấn tới chết, sao có thể tự tại như bây giờ? Đồ nhi luôn khắc ghi ân cứu mạng của ngài, vĩnh viễn không dám quên. Còn chuyện vừa rồi, cũng do ngài cứu mạng ta nên ngài mới trúng chiêu, ta hà tất vong ân phụ nghĩa, coi thường bỏ mặc ngài?”
Nghe cậu nói thế, ưu sầu giữa mày Tống Đoan Nghi dịu đi, đồng tử nhạt màu thoáng hiện mừng rỡ: “Có lời này của ngươi, vi sư cũng an tâm.”
Đành rằng đã tháo gỡ mâu thuẫn với Tống Đoan Nghi, nhưng Hà Duy vẫn xoắn xuýt.
Nếu thuật huyễn hình chỉ biến thành dáng vẻ người khác muốn nhìn thì chẳng phải hơi vô dụng sao, rõ ràng là linh kỹ của mình, vì sao không thể muốn hóa cái gì thì hóa cái đó?
Cậu hỏi nghi vấn ra miệng, Tống Đoan Nghi hơi chần chừ một lát mới giảng giải: “Linh kỹ đều chia cấp bậc, giờ ngươi mới cấp thấp, nếu tăng lên trung cấp hay cao cấp chắc có thể biến hóa tùy ý.”
Hà Duy nghe thế liền vui vẻ: “Vậy phải thăng cấp thế nào?”
Tống Đoan Nghi nhẹ giọng nói: “Chỉ cần sử dụng thật nhiều, linh kỹ thuần thục sẽ tự nhiên tăng lên.”
Hà Duy: “…” Kỹ năng lừa đảo thế này ai dám dùng! Ơ đâu phải, mặc dù dùng ở chỗ sư tôn quá rụng tiết tháo, nhưng cậu có thể sử dụng với người khác mà, làm gì có chuyện ai cũng muốn dòm cậu trần truồng, vậy quá kỳ cục rồi!
Lại nói, xài với người lạ chả phải tránh được xấu hổ sao?
Trong lòng Hà Duy khẽ dao động, cậu vui ra mặt: “Vậy ta sẽ tìm nhiều người sử dụng!”
Lông mày Tống Đoan Nghi hơn nhướn: “Không được.”
“Hả?” Hà Duy nhìn hắn khó hiểu.
Tống Đoan Nghi kiên nhẫn giải thích: “Nguy hiểm lắm.”
Hà Duy vẫn có chút chưa rõ, Tống Đoan Nghi nhìn cậu, nhẹ nhàng bảo: “Ngoan, trước khi lên trung cấp đừng ra ngoài sử dụng tùy tiện, thuật huyễn hình cấp thấp có thể soi xét dục vọng trong lòng người khác, điều này với bất cứ ai cũng là uy hiếp cực lớn, nếu để kẻ đó biết e rằng sẽ giết ngươi diệt khẩu.”
Hắn nói vậy Hà Duy mới bừng tỉnh đại ngộ, tức khắc lại thấy hổ thẹn, mình cẩu thả quá mà.
Tống Đoan Nghi nói thêm: “Dù ngươi không bị phát giác, nhưng biến thành điều người khác khát vọng cũng vô cùng nguy hiểm. Thử nghĩ mà xem, nếu ngươi nhìn thấy thứ mình muốn thì sẽ làm gì?”
Đương nhiên là chiếm lấy! Khỏi nói Hà Duy cũng hiểu.
Quả nhiên rất nguy hiểm. Nhưng… Hà Duy nhíu mày: “Không sử dụng tùy ý thì lên trung cấp kiểu gì? Nếu không đạt tới trung cấp, kỹ năng này vô ích rồi còn đâu?”
Hà Duy nghĩ mà thấy hơi bực.
Tròng mắt Tống Đoan Nghi chợt lóe, hắn nhìn về phía cậu: “Ta luyện với ngươi.”
Hà Duy: “Cái này, này…”
Tống Đoan Nghi nhìn cậu cực kỳ nghiêm túc, đồng tử nhạt màu sạch sẽ tinh khiết như lưu ly: “Hà Duy, ngươi không tin ta sao?”
Hà Duy: “Chuyện này, vấn đề không nằm ở chỗ tin hay không, mà là…” Mà là biến thành dáng vẻ trần trụi rất mất tự nhiên.
Tống Đoan Nghi lại nói: “Ta sẽ cố khống chế, nỗ lực khiến tâm tình trấn tĩnh, cứ thế chờ tới lúc linh kỹ của ngươi đạt trung cấp, tà linh trong lòng ta cũng bị diệt trừ triệt để.”
Hà Duy thật chẳng cách nào phản bác lời hắn, nghe vào tai kiểu gì cũng thấy có lý. Phải ha, linh kỹ này rất lừa người, tìm người khác tu luyện bất tiện lắm, ít nhất sư tôn nhà mình cũng hiểu rõ, chỉ không mặc đồ thôi mà, quay qua quay lại lên tới trung cấp là có thể thiên biến vạn hóa rồi. Củi mục tay trói gà không chặt mà có kỹ năng như vầy thì tuyệt vời biết chừng nào!
Ngàn tốt vạn tốt, cớ sao vẫn cảm giác không đúng lắm? Cứ láng máng thấy đằng trước có bẫy, chỉ hơi bước lên là sụp hố ngay.
Ảo giác… chắc ảo giác thôi!
Tống Đoan Nghi vẫn nghiêm chỉnh nhìn cậu như cũ, Hà Duy do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý. Cậu cũng hết cách rồi, chung quy hệ thống gạt người vẫn còn đây, cộng thêm nhiệm vụ vạn phần trắc trở kia, cậu nên cố gắng tu luyện vì đường lui của mình, tận lực khiến mình mạnh hơn.
Giả sử học xong thuật huyễn hình và nó đích xác là thần kỹ, vậy nó hết sức quan trọng đối với chạy trốn bảo mệnh, cậu không thể bỏ qua.
“Thế đành làm phiền sư tôn!”
“Ừ.” Tống Đoan Nghi nhìn cậu, “Tư chất ngươi khá cao, chắc chắn tu luyện thành công.”
Đã thoải mái rồi thì chẳng nên lề mề nữa, Hà Duy nói làm là làm, liền gọi ra sa y, bắt đầu phóng kỹ năng.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, song khi sương trắng tán đi, mình toàn thân trần trụi, Hà Duy vẫn 囧 cực kỳ.
Ngược lại, Tống Đoan Nghi chỉ lẳng lặng quan sát, nét mặt rất bình tĩnh, thản nhiên y như Hà Duy vẫn mặc quần áo.
Có điều bị người ta soi như vậy vẫn có chút gượng gạo, Hà Duy không khỏi lấy tay che, nhưng vốn dĩ không mặc gì, dùng tay che càng hấp dẫn mắt người. Hai tay cậu bịt kín thằng em, ánh mắt Tống Đoan Nghi liền bị lôi kéo dịch xuống.
Từ đấy càng thêm quẫn bách, mặt Hà Duy không nhịn được hơi đỏ lên.
Tống Đoan Nghi nâng mắt, cười nhẹ với cậu: “Thả lỏng một chút.”
Hà Duy thả lỏng được mới lạ? Nhưng nom thần sắc Tống Đoan Nghi vẫn bình thản, cậu lại thấy mình quá quái đản, tính thử thả ra thì nghe Tống Đoan Nghi khen: “Ngươi rất dễ nhìn.”
Lời vừa vang lên, Hà Duy hơi sửng sốt, hoàn toàn chịu hết nổi, cấp tốc ngưng phóng kỹ năng.
Dẫu đã mặc lại quần áo, song Hà Duy vẫn ngượng hết chỗ nói.
Tống Đoan Nghi thì ngừng một lúc mới hỏi nhỏ: “Lúc phóng linh kỹ cảm thấy thế nào? Linh khí trong người còn đủ không? Vừa nãy tiêu hao khoảng bao nhiêu?”
Hắn hỏi liên tiếp mấy câu, Hà Duy bấy giờ mới hoàn hồn, rồi lập tức xấu hổ, mình nghĩ vẩn vơ gì đâu không, thế mà lại quên béng chính sự.
“Ban nãy thời gian quá ngắn, chưa cảm giác được mấy.”
“Ừm.” Tống Đoan Nghi trấn an cậu, “Lần này thử lâu hơn tí.” Giọng hắn hết sức dễ nghe, trước kia đã huyền ảo như từ thâm cốc vọng lại, nay chẳng qua thêm chút khàn khàn, ngữ điệu trầm tĩnh lại khiến người ta rung động khôn xiết.
Hà Duy thu hồi tâm thần, ngưng thần tĩnh khí, lần này không được nghĩ quá nhiều, suốt quá trình chỉ chuyên chú phóng kỹ năng, sở dĩ linh kỹ có thể phóng ra là nhờ năng lực Đấu Linh, mà muốn duy trì kỹ năng cần đại lượng linh khí chèo chống. Hồi trước chẳng mấy chú ý, lần này tập trung rồi mới phát hiện linh kỹ này cực hao phí linh khí, số thủy linh cậu tích lũy đang bị xói mòn không ngớt, miễn cưỡng giữ một khắc là hết chống đỡ nổi, đành dừng phóng kỹ năng.
Cậu mở mắt, đang định chia sẻ cùng Tống Đoan Nghi lại đúng lúc đối mặt với hắn.
Nhìn vào đồng tử nhạt màu, thấy rõ bên trong có một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy, cậu nhất thời ngây ngẩn.
Thoáng cái, Tống Đoan Nghi đã thu hồi ánh nhìn, bình tĩnh hỏi: “Lần này thì sao?”
Hà Duy vội tỉnh lại, đáp ngay: “Đồ nhi sợ không thể tiếp tục nữa, linh lực hao tổn rất lớn, sau lần này chống đỡ hết nổi rồi.”
Nói đến đây, Hà Duy lại nhíu mày, chung quy cảnh giới của cậu rất thấp, tải được quá ít linh khí, mới phóng hai lần đã hết, mà dẫn linh nhập thể cần thời gian, từ đó suy ra muốn luyện kỹ năng lên trung cấp đúng là chẳng dễ.
Đang tính xin Tống Đoan Nghi cho lui để đi tích lũy linh khí trước, Tống Đoan Nghi chợt cầm tay cậu, Hà Duy ngơ ngác, hắn liền kéo cậu vào lòng.
Hà Duy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, mặt Tống Đoan Nghi bình lặng, chỉ nâng tay đặt lên ngực cậu, ngay sau đó một luồng thủy linh dồi dào xuyên qua quần áo, vọt thẳng vào tim cậu.
Sau một lát, Hà Duy nhận thấy linh khí trong cơ thể lại tràn đầy vì được Tống Đoan Nghi độ linh, cậu không kiềm được thốt lên: “Sư tôn, ngài đây là…”
Tống Đoan Nghi: “Không sao, giúp ngươi luyện tập mau hơn.”
Trong lòng Hà Duy không khỏi trào dâng ít cảm kích, vội đáp: “Đa tạ sư tôn!”
Dứt lời, cậu bèn chuẩn bị thi thuật, chưa bắt đầu đã nghe Tống Đoan Nghi bổ sung một câu: “Nhắm mắt lại, tập trung lĩnh hội, nghiêm túc cảm nhận linh khí xói mòn trong cơ thể, thử kiểm soát độ mạnh yếu, nếu làm được có thể bảo trì hình thể, lại không lãng phí linh khí, lần này… lâu hơn chút.”
Bây giờ Hà Duy thực lòng nghĩ sư tôn nhà mình đang giúp cậu tu luyện, nên càng cởi mở hơn, sảng khoái bảo: “Nhất định cố gắng.”
Nói đoạn, liền niết quyết thi thuật.
Tống Đoan Nghi yên lặng ngắm thiếu niên trần trụi trước mặt, tuy thân thể chưa di chuyển, song ánh mắt chẳng chút khách khí lia từ trên xuống dưới hết mấy lượt.
Rất đẹp, rất mỹ miều, nom chẳng khác nào ngọc thạch hoàn mỹ, long lanh trong suốt không tì vết.
Xương quai xanh xinh xắn, ***g ngực trắng nõn, và còn vòng eo cực đẹp, tầm mắt như đứng lại, hắn nhìn chăm chú vào nơi ấy, tưởng tượng xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi, ảo tưởng đôi mắt ngập đầy sương mù, chan chứa van nài ngồi trên người hắn, để hắn nắm chặt eo cậu nâng lên cao thấp…
Thoáng chốc, sương trắng nổi lên lần nữa, Hà Duy mở mắt ra, cười nói: “Sư tôn, ta lĩnh hội được một ít rồi! Có thể thử thay đổi hình dáng huyễn hình bằng cách khống chế linh khí…”
Đôi môi hồng nhuận của thiếu niên khép mở, Tống Đoan Nghi nghe rõ nhưng căn bản chẳng tiến vào lòng, hắn bước nhanh lên trước, rốt cuộc vẫn kiềm lòng chẳng đậu mà ôm chặt eo cậu, cúi đầu hôn.
Hà Duy hết hồn, tiếp theo ra sức giãy giụa, Tống Đoan Nghi ngây ngẩn, buông cậu ra, rũ mi bảo: “Đã thể hội được thì làm tiếp đi.” Nói xong, hắn liền vận linh khí, độ hết cho Hà Duy bằng tay.
Hà Duy lại bị hắn hôn đến chột dạ, thấy dáng vẻ Tống Đoan Nghi như thế cũng chả dám nhiều lời, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Hay… hay mấy bữa nữa hẵng…”
“Tiếp tục đi.” Tống Đoan Nghi tỏ rõ với cậu, “Không cần lo cho ta, chờ khi ngươi biến hóa thành công, ta sẽ dốc lòng bế quan, đến lúc ấy ngươi cũng không nên xao nhãng tu vi.”
Hắn nói vậy, Hà Duy chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Cậu đã gần mày mò được bí quyết, giờ buông tay thì tiếc lắm, bèn nhắm mắt, vận linh khí, tập trung phác thảo hình dáng ảo ảnh. Lần này thời gian lâu hơn, mà cậu như thể đang nhập định, linh khí phảng phất biến thành cây bút vẽ, dưới sự điều khiển của cậu bắt đầu phác họa nên đồ án cậu muốn. Cậu đâu am hiểu hội họa, thực ra cũng chẳng cần hiểu, chỉ cần trong đầu có hình ảnh là bút tự vẽ được ngay. Khi Hà Duy kiểm soát được linh khí, vẽ ra một chiếc ghế trắng thuần, chính cậu cũng hóa thành nó.
Hà Duy dừng phóng linh kỹ, mở mắt liền cất giọng hưng phấn: “Sư tôn! Ta luyện thành rồi!”
Tống Đoan Nghi nhìn cậu khẽ bảo: “Ừ, khá lắm.”
Hà Duy vẫn hưng phấn không thôi, còn muốn thử lần nữa, chợt phát hiện linh khí đã tiêu hao gần hết.
Tống Đoan Nghi nói với cậu: “Nay ngươi chỉ mới nhập môn, nhớ kỹ chớ sử dụng bừa bãi, đặc biệt không được dùng với người có tu vi cao hơn ngươi quá nhiều.”
Hà Duy nhìn hắn có chút mờ mịt.
Tống Đoan Nghi giải thích: “Hiện linh khí trong cơ thể ta tiêu hao quá lớn, nên lực ảnh hưởng với ngươi giảm xuống khá nhiều, chính vì thế ngươi mới có thể huyễn hình. Nếu tu vi ta khôi phục, sợ rằng ngươi khó lòng biến hóa.”
Hà Duy giật mình, cũng đúng, trước đó Tống Đoan Nghi hao tổn quá nhiều tu vi giúp cậu áp chế Triền Tình hoa, tuy sau này bế quan nửa tháng, nhưng chắc chưa hồi phục bao nhiêu. Hôm nay hắn còn độ linh cho cậu mấy lần, nói vậy linh khí cũng chả còn mấy. Suy đoán như thế, Hà Duy liền hiểu rõ, giả như gặp phải người tu vi rất cao, tự tiện sử dụng thuật huyễn hình chỉ e lại biến thành bộ dáng người đó muốn thấy.
“Xin tuân theo dạy bảo của sư tôn, đồ nhi nhất định không quên.”
“Ừ.” Tống Đoan Nghi nhìn cậu một cái thật sâu, tiếp đó trầm giọng bảo: “Cứ thế đi, ngươi chuyên tâm tu luyện, đợi du linh bí cảnh mở ra, ta sẽ sai người gọi ngươi, tới khi ấy ngươi lại đi rèn luyện một phen.”
Hà Duy gật đầu vâng dạ.
Tống Đoan Nghi không nhìn cậu nữa, quay lưng rời sơn động, Hà Duy tiễn hắn xong mới kinh ngạc nhận ra toàn bộ linh tuyền đã bị đóng băng.
Hà Duy toan hỏi, đã thấy Tống Đoan Nghi vung tay áo, ngân quang bay múa đầy trời, bay tới đâu băng tuyết tan tới đấy, nhanh chóng khuếch tán ra bằng tốc độ khó tin. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cả vùng tuyết trắng đã biến lại thành suối nước xanh biếc, sương mù vấn vít.
Cảnh tượng thực sự rất đẹp, Hà Duy nhất thời ngắm ngẩn ngơ.
Tống Đoan Nghi liếc sang cậu, ánh nhìn đọng trên môi, tạm dừng một lát liền dời tầm mắt, hắn niết quyết, bấy giờ mới từ từ bay xuống.
Hà Duy nhìn xuống từ trên cao, chỉ thấy sư tôn ngân ti nhược tuyết, trường bào tung bay, bay tựa hồng nhạn, thoáng như phi tiên giữa màn sương thanh lam.
Quả thực đẹp đến cực điểm.
Hà Duy ngắm mê mẩn hồi lâu, mãi khi linh tuyền chẳng còn bóng người, cậu mới dần tỉnh táo.
Nhắm mắt ngưng thần, tĩnh hạ tâm lai, cậu bắt đầu dẫn linh nhập thể.
Tống Đoan Nghi ra khỏi linh tuyền, xoay người đi tẩm cung, cởi trường bào, *** bước xuống băng tuyền. Đến cả dòng nước lạnh buốt của băng tuyền cũng khó lòng dập tắt dục hỏa trong lòng, hắn tựa vào thềm bạch ngọc, mắt híp lại, trong đầu chậm rãi hiện lên cơ thể mỹ miều của thiếu niên.
Thiếu niên hai mắt mờ sương, môi đỏ mọng nước, lắc lư vòng eo, cuối cùng tiết ra trong từng tiếng gọi “sư tôn” nỉ non của cậu.
Tống Đoan Nghi biếng nhác dựa vào bờ, trong con ngươi dạt dào khát vọng, hiện tại nhẫn nhịn chỉ vì muốn hái được trái ngọt nhất.
Tới lúc ấy, hắn thoáng nhếch mày, chắc chắn phải đòi về mấy chục lần!
Hà Duy thành thật tu luyện một châu thiên, đến lúc đói bụng mới mở mắt, ăn vài thứ rồi xem thời gian, chợt giật mình, phải đi thăm Lăng Vân Dực thôi!
*một châu thiên: công pháp tu luyện vận chuyển chân khí chạy dọc theo kinh mạch toàn thân về lại đan điền
Hà Duy lập tức mở hệ thống, lựa chọn tiếp tục nhiệm vụ, sau một trận đầu váng mắt hoa, cậu đã về tới lòng đất âm u.
Hà Duy mở mắt, vừa ngẩng đầu liền chạm mặt Lăng Vân Dực.
Ngã vào cặp mắt đen kia, Hà Duy chỉ thấy lòng vui sướng khôn nguôi: “Ngươi tỉnh rồi!”
Hà Duy hơi hồi tưởng một chút.
Nếu sau khi biến hình, Đấu Linh tự mang linh kỹ, vậy chỉ cần chạm vào nó là có thể cảm giác được, chẳng những cảm nhận được linh kỹ, mà còn biết tên Đấu Linh.
Áo ngủ rách nát lúc chưa biến hình trông rất xấu, biến hình rồi đẹp hẳn ra, đã vậy còn có một cái tên mềm mại.
— Kết Linh Tiên Y.
Bào rụng hai chữ tiên y, kết linh lại rất chuẩn xác, nó đúng là chả chối từ ai, linh khí nào cũng thu, tuyệt hơn là còn biết tự chuyển hóa linh khí, điểm ấy xem như năng lực đặc biệt của nó.
Mà hiện tại, vất vả lắm mới biến hình thành công, thân là Đấu Linh tím, nó cũng không phụ kỳ vọng mà có thêm một linh kỹ — thuật huyễn hình.
Lúc mới thấy Hà Duy còn nghĩ, chà chà khá đấy! Lẽ nào đây là “xem ta có 72 phép biến” của Tôn Ngộ Không? Nếu thật thế thì tuyệt quá đi mất!
Do đó mới chẳng hề do dự phóng linh kỹ ngay, ai ngờ sương trắng rút đi, bản thân cậu lại lột sạch trơn chứ!
Hà Duy nghĩ lại mà rùng mình, cái gì mà thuật huyễn hình? Có khác gì thuật thoát y đâu!
Tống Đoan Nghi cũng vực dậy tinh thần, khẽ hỏi cậu: “Linh kỹ này tên gì?”
Chẳng việc gì phải giấu sư phụ mình, Hà Duy lập tức đáp: “Thuật huyễn hình.”
Tống Đoan Nghi hơi nhướn mày, đoạn dịu dàng nói: “Tốt lắm, không hổ là Đấu Linh tím, linh kỹ kèm theo là phép huyễn hình cực kỳ hiếm thấy.”
Tuy được khích lệ, nhưng Hà Duy vẫn thấp thỏm không thôi, dầu sao mới thi pháp đã gây ra ô long lớn cỡ đó, bất kể ai cũng khó lòng nguôi ngoai.
*ô long: gây hỗn loạn, rắc rối
“… Nhưng sao ta lại hóa thành bộ dạng không mặc quần áo?” Bứt rứt nửa ngày, Hà Duy vẫn quyết định mở miệng hỏi, khó khăn lắm mới có linh kỹ, cậu muốn biết nguyên do, đâu thể cứ vậy bị lừa cho qua!
Tống Đoan Nghi trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng bảo: “Dù thuật huyễn hình cực kỳ hiếm gặp, song sách xưa thượng cổ cũng có ghi lại, nếu ta nhớ chính xác thì thuật huyễn hình cấp thấp chưa thể do ngươi kiểm soát hoàn toàn mà rất dễ bị ngoại giới ảnh hưởng, thế nên hình dạng nó biến ra hẳn là thứ người khác muốn thấy nhất.”
Hà Duy nghe rất chăm chú, nhưng sao vẫn chưa hiểu mấy nhỉ? Tức là người khác muốn nhìn cậu thành dạng gì thì thuật huyễn hình sẽ biến thành dạng đó hả? Cơ mà… Hà Duy buồn bực hỏi: “Ai muốn nhìn ta không mặc đồ chứ!”
Lời vừa thốt ra, hai người bỗng im bặt, trong lòng Hà Duy lộp bộp, đầu óc nháy mắt trống rỗng.
Phắc phắc phắc! Người khác! Người khác á! Ở đây còn người khác nào hả? Chỉ có sư tôn thôi!
Cậu phóng thuật huyễn hình với sư tôn, suy, suy ra… cậu *** là vì sư tôn muốn nhìn sao?
Quỵ mất thôi… orz!
Ý nghĩ vừa hình thành liền xua không đi nữa, Hà Duy thực sự thấm thía cái gọi là càng nghĩ càng hãi!
Trong lúc cậu thấp thỏm, Tống Đoan Nghi đã lên tiếng: “Là ta.”
Hà Duy: “…”
Tống Đoan Nghi im lặng nhìn cậu, đáp khẽ: “Ta muốn nhìn.”
Hà Duy mặt liệt: Nhất định tai mình có vấn đề rồi, cho phép đây đi gặp bác sĩ cái đã.
Nhưng bác sĩ cũng trị không khỏi đâu! Tam quan Hà Duy nát thành cám, giờ cậu chỉ muốn lòng bàn chân bôi dầu, thỏ chạy lẹ từng nào thì cậu lẹ từng đấy, dè đâu Tống Đoan Nghi lại nắm tay cậu.
Hà Duy cứ như bị điện giật, vội rụt tay về.
Tống Đoan Nghi ngẩn ra, chợt rũ mi, đáy mắt dưới hàng mi dày vẽ nên một bóng râm, thấp thoáng vẻ cô đơn.
Hà Duy có chút luống cuống.
Tống Đoan Nghi khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Ta biết, ngươi nhất định oán ta.”
Hà Duy: “…” Cứu mạng, ai tới mách cậu nên đáp thế nào đi!
Tống Đoan Nghi không nhìn cậu, chỉ đè thấp âm thanh như thể đang lầm bầm: “Mấy ngày trước vì giúp ngươi áp chế Triền Tình hoa, ta dẫn linh đụng phải nó, Triền Tình hoa lại thiện mê hoặc, còn là tà linh quấy nhiễu đến tận xương tủy, kể từ đó ta liền sinh tâm ma, tuy đã kiệt lực kiềm chế nhưng vẫn nhớ đến vài chuyện hoang đường.”
Nói tới đây, đáy mắt hắn càng lộ rõ vẻ ảm đạm: “Nếu không có thuật huyễn hình hôm nay, ta vẫn có thể che giấu tâm tư. Chờ thêm thời gian nữa, ta bức tà linh kia khỏi lòng mình thì chẳng việc gì nữa. Khổ nỗi không ngờ…” Hắn dừng một lát, bỗng ngẩng đầu nhìn Hà Duy, trong đồng tử nhạt màu chan chứa niềm hối hận, “Nếu ngươi trách ta, ta sẽ phế bỏ dòng máu sư mạch, là ta phụ ngươi, ngươi không cần bị ràng buộc.”
Hà Duy nghe lời này, nhất thời giật mình.
Dòng máu sư mạch đích xác có thể do một bên sư thừa đơn phương huỷ bỏ, nhưng bởi tính chất đặc thù của đệ tử thân truyền, ngay cả sư phụ cũng phải trả giá cực đắt. Cho dù Tống Đoan Nghi tu vi hơn người, e rằng cũng bị hủy, còn Hà Duy vì tu vi thấp lại bị tổn hại rất ít.
*sư thừa: mối quan hệ kế thừa giữa thầy và trò
Tuy nhiên, Hà Duy chung quy vẫn là người thường, sao có thể tàn nhẫn tới mức đó? Huống hồ Tống Đoan Nghi nói cũng hợp lý, cậu từng trải nghiệm sự lợi hại của Triền Tình hoa, căn bản không cách nào khống chế, lúc ấy cậu xém nữa sàm sỡ sư tôn còn gì, giờ lại đi yêu cầu Tống Đoan Nghi vẫn bị mê hoặc thanh tâm quả dục thế nào được?
Vả lại, quan trọng nhất là thời điểm ấy Tống Đoan Nghi không làm gì cả, bị dụ dỗ chí mạng thế mà vẫn có thể giúp cậu áp chế Triền Tình hoa và kiềm nén chính mình, tự chủ vậy là giỏi lắm rồi.
Nếu hôm nay không thi triển thuật huyễn hình, Hà Duy tin rằng Tống Đoan Nghi chắc chắn sẽ làm đúng lời hắn nói, nỗ lực loại trừ tà linh, từ nay về sau vân đạm phong khinh.
Hà Duy còn nhớ đến một điểm, [Vong Đồ] chưa từng đề cập Tống Đoan Nghi thích đàn ông. Nếu không bị ngoại vật cám dỗ, người bình thường nào lại có ý đồ với một tên con trai chứ?
Nghĩ rõ ràng rồi, Hà Duy cũng thoải mái trở lại, cứ suy bụng ta ra bụng người ấy, giả như không bị Triền Tình hoa quấy rồi, ai thèm nhìn đàn ông trần truồng?
Vì vậy Hà Duy cười cười, ngẩng đầu bảo Tống Đoan Nghi: “Sư tôn, ngài tuyệt đối đừng nói thế, nếu không nhờ ngài, đồ nhi đã sớm bị Triền Tình hoa tra tấn tới chết, sao có thể tự tại như bây giờ? Đồ nhi luôn khắc ghi ân cứu mạng của ngài, vĩnh viễn không dám quên. Còn chuyện vừa rồi, cũng do ngài cứu mạng ta nên ngài mới trúng chiêu, ta hà tất vong ân phụ nghĩa, coi thường bỏ mặc ngài?”
Nghe cậu nói thế, ưu sầu giữa mày Tống Đoan Nghi dịu đi, đồng tử nhạt màu thoáng hiện mừng rỡ: “Có lời này của ngươi, vi sư cũng an tâm.”
Đành rằng đã tháo gỡ mâu thuẫn với Tống Đoan Nghi, nhưng Hà Duy vẫn xoắn xuýt.
Nếu thuật huyễn hình chỉ biến thành dáng vẻ người khác muốn nhìn thì chẳng phải hơi vô dụng sao, rõ ràng là linh kỹ của mình, vì sao không thể muốn hóa cái gì thì hóa cái đó?
Cậu hỏi nghi vấn ra miệng, Tống Đoan Nghi hơi chần chừ một lát mới giảng giải: “Linh kỹ đều chia cấp bậc, giờ ngươi mới cấp thấp, nếu tăng lên trung cấp hay cao cấp chắc có thể biến hóa tùy ý.”
Hà Duy nghe thế liền vui vẻ: “Vậy phải thăng cấp thế nào?”
Tống Đoan Nghi nhẹ giọng nói: “Chỉ cần sử dụng thật nhiều, linh kỹ thuần thục sẽ tự nhiên tăng lên.”
Hà Duy: “…” Kỹ năng lừa đảo thế này ai dám dùng! Ơ đâu phải, mặc dù dùng ở chỗ sư tôn quá rụng tiết tháo, nhưng cậu có thể sử dụng với người khác mà, làm gì có chuyện ai cũng muốn dòm cậu trần truồng, vậy quá kỳ cục rồi!
Lại nói, xài với người lạ chả phải tránh được xấu hổ sao?
Trong lòng Hà Duy khẽ dao động, cậu vui ra mặt: “Vậy ta sẽ tìm nhiều người sử dụng!”
Lông mày Tống Đoan Nghi hơn nhướn: “Không được.”
“Hả?” Hà Duy nhìn hắn khó hiểu.
Tống Đoan Nghi kiên nhẫn giải thích: “Nguy hiểm lắm.”
Hà Duy vẫn có chút chưa rõ, Tống Đoan Nghi nhìn cậu, nhẹ nhàng bảo: “Ngoan, trước khi lên trung cấp đừng ra ngoài sử dụng tùy tiện, thuật huyễn hình cấp thấp có thể soi xét dục vọng trong lòng người khác, điều này với bất cứ ai cũng là uy hiếp cực lớn, nếu để kẻ đó biết e rằng sẽ giết ngươi diệt khẩu.”
Hắn nói vậy Hà Duy mới bừng tỉnh đại ngộ, tức khắc lại thấy hổ thẹn, mình cẩu thả quá mà.
Tống Đoan Nghi nói thêm: “Dù ngươi không bị phát giác, nhưng biến thành điều người khác khát vọng cũng vô cùng nguy hiểm. Thử nghĩ mà xem, nếu ngươi nhìn thấy thứ mình muốn thì sẽ làm gì?”
Đương nhiên là chiếm lấy! Khỏi nói Hà Duy cũng hiểu.
Quả nhiên rất nguy hiểm. Nhưng… Hà Duy nhíu mày: “Không sử dụng tùy ý thì lên trung cấp kiểu gì? Nếu không đạt tới trung cấp, kỹ năng này vô ích rồi còn đâu?”
Hà Duy nghĩ mà thấy hơi bực.
Tròng mắt Tống Đoan Nghi chợt lóe, hắn nhìn về phía cậu: “Ta luyện với ngươi.”
Hà Duy: “Cái này, này…”
Tống Đoan Nghi nhìn cậu cực kỳ nghiêm túc, đồng tử nhạt màu sạch sẽ tinh khiết như lưu ly: “Hà Duy, ngươi không tin ta sao?”
Hà Duy: “Chuyện này, vấn đề không nằm ở chỗ tin hay không, mà là…” Mà là biến thành dáng vẻ trần trụi rất mất tự nhiên.
Tống Đoan Nghi lại nói: “Ta sẽ cố khống chế, nỗ lực khiến tâm tình trấn tĩnh, cứ thế chờ tới lúc linh kỹ của ngươi đạt trung cấp, tà linh trong lòng ta cũng bị diệt trừ triệt để.”
Hà Duy thật chẳng cách nào phản bác lời hắn, nghe vào tai kiểu gì cũng thấy có lý. Phải ha, linh kỹ này rất lừa người, tìm người khác tu luyện bất tiện lắm, ít nhất sư tôn nhà mình cũng hiểu rõ, chỉ không mặc đồ thôi mà, quay qua quay lại lên tới trung cấp là có thể thiên biến vạn hóa rồi. Củi mục tay trói gà không chặt mà có kỹ năng như vầy thì tuyệt vời biết chừng nào!
Ngàn tốt vạn tốt, cớ sao vẫn cảm giác không đúng lắm? Cứ láng máng thấy đằng trước có bẫy, chỉ hơi bước lên là sụp hố ngay.
Ảo giác… chắc ảo giác thôi!
Tống Đoan Nghi vẫn nghiêm chỉnh nhìn cậu như cũ, Hà Duy do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý. Cậu cũng hết cách rồi, chung quy hệ thống gạt người vẫn còn đây, cộng thêm nhiệm vụ vạn phần trắc trở kia, cậu nên cố gắng tu luyện vì đường lui của mình, tận lực khiến mình mạnh hơn.
Giả sử học xong thuật huyễn hình và nó đích xác là thần kỹ, vậy nó hết sức quan trọng đối với chạy trốn bảo mệnh, cậu không thể bỏ qua.
“Thế đành làm phiền sư tôn!”
“Ừ.” Tống Đoan Nghi nhìn cậu, “Tư chất ngươi khá cao, chắc chắn tu luyện thành công.”
Đã thoải mái rồi thì chẳng nên lề mề nữa, Hà Duy nói làm là làm, liền gọi ra sa y, bắt đầu phóng kỹ năng.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, song khi sương trắng tán đi, mình toàn thân trần trụi, Hà Duy vẫn 囧 cực kỳ.
Ngược lại, Tống Đoan Nghi chỉ lẳng lặng quan sát, nét mặt rất bình tĩnh, thản nhiên y như Hà Duy vẫn mặc quần áo.
Có điều bị người ta soi như vậy vẫn có chút gượng gạo, Hà Duy không khỏi lấy tay che, nhưng vốn dĩ không mặc gì, dùng tay che càng hấp dẫn mắt người. Hai tay cậu bịt kín thằng em, ánh mắt Tống Đoan Nghi liền bị lôi kéo dịch xuống.
Từ đấy càng thêm quẫn bách, mặt Hà Duy không nhịn được hơi đỏ lên.
Tống Đoan Nghi nâng mắt, cười nhẹ với cậu: “Thả lỏng một chút.”
Hà Duy thả lỏng được mới lạ? Nhưng nom thần sắc Tống Đoan Nghi vẫn bình thản, cậu lại thấy mình quá quái đản, tính thử thả ra thì nghe Tống Đoan Nghi khen: “Ngươi rất dễ nhìn.”
Lời vừa vang lên, Hà Duy hơi sửng sốt, hoàn toàn chịu hết nổi, cấp tốc ngưng phóng kỹ năng.
Dẫu đã mặc lại quần áo, song Hà Duy vẫn ngượng hết chỗ nói.
Tống Đoan Nghi thì ngừng một lúc mới hỏi nhỏ: “Lúc phóng linh kỹ cảm thấy thế nào? Linh khí trong người còn đủ không? Vừa nãy tiêu hao khoảng bao nhiêu?”
Hắn hỏi liên tiếp mấy câu, Hà Duy bấy giờ mới hoàn hồn, rồi lập tức xấu hổ, mình nghĩ vẩn vơ gì đâu không, thế mà lại quên béng chính sự.
“Ban nãy thời gian quá ngắn, chưa cảm giác được mấy.”
“Ừm.” Tống Đoan Nghi trấn an cậu, “Lần này thử lâu hơn tí.” Giọng hắn hết sức dễ nghe, trước kia đã huyền ảo như từ thâm cốc vọng lại, nay chẳng qua thêm chút khàn khàn, ngữ điệu trầm tĩnh lại khiến người ta rung động khôn xiết.
Hà Duy thu hồi tâm thần, ngưng thần tĩnh khí, lần này không được nghĩ quá nhiều, suốt quá trình chỉ chuyên chú phóng kỹ năng, sở dĩ linh kỹ có thể phóng ra là nhờ năng lực Đấu Linh, mà muốn duy trì kỹ năng cần đại lượng linh khí chèo chống. Hồi trước chẳng mấy chú ý, lần này tập trung rồi mới phát hiện linh kỹ này cực hao phí linh khí, số thủy linh cậu tích lũy đang bị xói mòn không ngớt, miễn cưỡng giữ một khắc là hết chống đỡ nổi, đành dừng phóng kỹ năng.
Cậu mở mắt, đang định chia sẻ cùng Tống Đoan Nghi lại đúng lúc đối mặt với hắn.
Nhìn vào đồng tử nhạt màu, thấy rõ bên trong có một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy, cậu nhất thời ngây ngẩn.
Thoáng cái, Tống Đoan Nghi đã thu hồi ánh nhìn, bình tĩnh hỏi: “Lần này thì sao?”
Hà Duy vội tỉnh lại, đáp ngay: “Đồ nhi sợ không thể tiếp tục nữa, linh lực hao tổn rất lớn, sau lần này chống đỡ hết nổi rồi.”
Nói đến đây, Hà Duy lại nhíu mày, chung quy cảnh giới của cậu rất thấp, tải được quá ít linh khí, mới phóng hai lần đã hết, mà dẫn linh nhập thể cần thời gian, từ đó suy ra muốn luyện kỹ năng lên trung cấp đúng là chẳng dễ.
Đang tính xin Tống Đoan Nghi cho lui để đi tích lũy linh khí trước, Tống Đoan Nghi chợt cầm tay cậu, Hà Duy ngơ ngác, hắn liền kéo cậu vào lòng.
Hà Duy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, mặt Tống Đoan Nghi bình lặng, chỉ nâng tay đặt lên ngực cậu, ngay sau đó một luồng thủy linh dồi dào xuyên qua quần áo, vọt thẳng vào tim cậu.
Sau một lát, Hà Duy nhận thấy linh khí trong cơ thể lại tràn đầy vì được Tống Đoan Nghi độ linh, cậu không kiềm được thốt lên: “Sư tôn, ngài đây là…”
Tống Đoan Nghi: “Không sao, giúp ngươi luyện tập mau hơn.”
Trong lòng Hà Duy không khỏi trào dâng ít cảm kích, vội đáp: “Đa tạ sư tôn!”
Dứt lời, cậu bèn chuẩn bị thi thuật, chưa bắt đầu đã nghe Tống Đoan Nghi bổ sung một câu: “Nhắm mắt lại, tập trung lĩnh hội, nghiêm túc cảm nhận linh khí xói mòn trong cơ thể, thử kiểm soát độ mạnh yếu, nếu làm được có thể bảo trì hình thể, lại không lãng phí linh khí, lần này… lâu hơn chút.”
Bây giờ Hà Duy thực lòng nghĩ sư tôn nhà mình đang giúp cậu tu luyện, nên càng cởi mở hơn, sảng khoái bảo: “Nhất định cố gắng.”
Nói đoạn, liền niết quyết thi thuật.
Tống Đoan Nghi yên lặng ngắm thiếu niên trần trụi trước mặt, tuy thân thể chưa di chuyển, song ánh mắt chẳng chút khách khí lia từ trên xuống dưới hết mấy lượt.
Rất đẹp, rất mỹ miều, nom chẳng khác nào ngọc thạch hoàn mỹ, long lanh trong suốt không tì vết.
Xương quai xanh xinh xắn, ***g ngực trắng nõn, và còn vòng eo cực đẹp, tầm mắt như đứng lại, hắn nhìn chăm chú vào nơi ấy, tưởng tượng xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi, ảo tưởng đôi mắt ngập đầy sương mù, chan chứa van nài ngồi trên người hắn, để hắn nắm chặt eo cậu nâng lên cao thấp…
Thoáng chốc, sương trắng nổi lên lần nữa, Hà Duy mở mắt ra, cười nói: “Sư tôn, ta lĩnh hội được một ít rồi! Có thể thử thay đổi hình dáng huyễn hình bằng cách khống chế linh khí…”
Đôi môi hồng nhuận của thiếu niên khép mở, Tống Đoan Nghi nghe rõ nhưng căn bản chẳng tiến vào lòng, hắn bước nhanh lên trước, rốt cuộc vẫn kiềm lòng chẳng đậu mà ôm chặt eo cậu, cúi đầu hôn.
Hà Duy hết hồn, tiếp theo ra sức giãy giụa, Tống Đoan Nghi ngây ngẩn, buông cậu ra, rũ mi bảo: “Đã thể hội được thì làm tiếp đi.” Nói xong, hắn liền vận linh khí, độ hết cho Hà Duy bằng tay.
Hà Duy lại bị hắn hôn đến chột dạ, thấy dáng vẻ Tống Đoan Nghi như thế cũng chả dám nhiều lời, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Hay… hay mấy bữa nữa hẵng…”
“Tiếp tục đi.” Tống Đoan Nghi tỏ rõ với cậu, “Không cần lo cho ta, chờ khi ngươi biến hóa thành công, ta sẽ dốc lòng bế quan, đến lúc ấy ngươi cũng không nên xao nhãng tu vi.”
Hắn nói vậy, Hà Duy chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Cậu đã gần mày mò được bí quyết, giờ buông tay thì tiếc lắm, bèn nhắm mắt, vận linh khí, tập trung phác thảo hình dáng ảo ảnh. Lần này thời gian lâu hơn, mà cậu như thể đang nhập định, linh khí phảng phất biến thành cây bút vẽ, dưới sự điều khiển của cậu bắt đầu phác họa nên đồ án cậu muốn. Cậu đâu am hiểu hội họa, thực ra cũng chẳng cần hiểu, chỉ cần trong đầu có hình ảnh là bút tự vẽ được ngay. Khi Hà Duy kiểm soát được linh khí, vẽ ra một chiếc ghế trắng thuần, chính cậu cũng hóa thành nó.
Hà Duy dừng phóng linh kỹ, mở mắt liền cất giọng hưng phấn: “Sư tôn! Ta luyện thành rồi!”
Tống Đoan Nghi nhìn cậu khẽ bảo: “Ừ, khá lắm.”
Hà Duy vẫn hưng phấn không thôi, còn muốn thử lần nữa, chợt phát hiện linh khí đã tiêu hao gần hết.
Tống Đoan Nghi nói với cậu: “Nay ngươi chỉ mới nhập môn, nhớ kỹ chớ sử dụng bừa bãi, đặc biệt không được dùng với người có tu vi cao hơn ngươi quá nhiều.”
Hà Duy nhìn hắn có chút mờ mịt.
Tống Đoan Nghi giải thích: “Hiện linh khí trong cơ thể ta tiêu hao quá lớn, nên lực ảnh hưởng với ngươi giảm xuống khá nhiều, chính vì thế ngươi mới có thể huyễn hình. Nếu tu vi ta khôi phục, sợ rằng ngươi khó lòng biến hóa.”
Hà Duy giật mình, cũng đúng, trước đó Tống Đoan Nghi hao tổn quá nhiều tu vi giúp cậu áp chế Triền Tình hoa, tuy sau này bế quan nửa tháng, nhưng chắc chưa hồi phục bao nhiêu. Hôm nay hắn còn độ linh cho cậu mấy lần, nói vậy linh khí cũng chả còn mấy. Suy đoán như thế, Hà Duy liền hiểu rõ, giả như gặp phải người tu vi rất cao, tự tiện sử dụng thuật huyễn hình chỉ e lại biến thành bộ dáng người đó muốn thấy.
“Xin tuân theo dạy bảo của sư tôn, đồ nhi nhất định không quên.”
“Ừ.” Tống Đoan Nghi nhìn cậu một cái thật sâu, tiếp đó trầm giọng bảo: “Cứ thế đi, ngươi chuyên tâm tu luyện, đợi du linh bí cảnh mở ra, ta sẽ sai người gọi ngươi, tới khi ấy ngươi lại đi rèn luyện một phen.”
Hà Duy gật đầu vâng dạ.
Tống Đoan Nghi không nhìn cậu nữa, quay lưng rời sơn động, Hà Duy tiễn hắn xong mới kinh ngạc nhận ra toàn bộ linh tuyền đã bị đóng băng.
Hà Duy toan hỏi, đã thấy Tống Đoan Nghi vung tay áo, ngân quang bay múa đầy trời, bay tới đâu băng tuyết tan tới đấy, nhanh chóng khuếch tán ra bằng tốc độ khó tin. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cả vùng tuyết trắng đã biến lại thành suối nước xanh biếc, sương mù vấn vít.
Cảnh tượng thực sự rất đẹp, Hà Duy nhất thời ngắm ngẩn ngơ.
Tống Đoan Nghi liếc sang cậu, ánh nhìn đọng trên môi, tạm dừng một lát liền dời tầm mắt, hắn niết quyết, bấy giờ mới từ từ bay xuống.
Hà Duy nhìn xuống từ trên cao, chỉ thấy sư tôn ngân ti nhược tuyết, trường bào tung bay, bay tựa hồng nhạn, thoáng như phi tiên giữa màn sương thanh lam.
Quả thực đẹp đến cực điểm.
Hà Duy ngắm mê mẩn hồi lâu, mãi khi linh tuyền chẳng còn bóng người, cậu mới dần tỉnh táo.
Nhắm mắt ngưng thần, tĩnh hạ tâm lai, cậu bắt đầu dẫn linh nhập thể.
Tống Đoan Nghi ra khỏi linh tuyền, xoay người đi tẩm cung, cởi trường bào, *** bước xuống băng tuyền. Đến cả dòng nước lạnh buốt của băng tuyền cũng khó lòng dập tắt dục hỏa trong lòng, hắn tựa vào thềm bạch ngọc, mắt híp lại, trong đầu chậm rãi hiện lên cơ thể mỹ miều của thiếu niên.
Thiếu niên hai mắt mờ sương, môi đỏ mọng nước, lắc lư vòng eo, cuối cùng tiết ra trong từng tiếng gọi “sư tôn” nỉ non của cậu.
Tống Đoan Nghi biếng nhác dựa vào bờ, trong con ngươi dạt dào khát vọng, hiện tại nhẫn nhịn chỉ vì muốn hái được trái ngọt nhất.
Tới lúc ấy, hắn thoáng nhếch mày, chắc chắn phải đòi về mấy chục lần!
Hà Duy thành thật tu luyện một châu thiên, đến lúc đói bụng mới mở mắt, ăn vài thứ rồi xem thời gian, chợt giật mình, phải đi thăm Lăng Vân Dực thôi!
*một châu thiên: công pháp tu luyện vận chuyển chân khí chạy dọc theo kinh mạch toàn thân về lại đan điền
Hà Duy lập tức mở hệ thống, lựa chọn tiếp tục nhiệm vụ, sau một trận đầu váng mắt hoa, cậu đã về tới lòng đất âm u.
Hà Duy mở mắt, vừa ngẩng đầu liền chạm mặt Lăng Vân Dực.
Ngã vào cặp mắt đen kia, Hà Duy chỉ thấy lòng vui sướng khôn nguôi: “Ngươi tỉnh rồi!”
Tác giả :
Long Thất