Hệ Thống Nữ Phụ
Quyển 7 - Chương 61: Nhân vật phản diện là Vampire (7)
Ban đêm, lâu đài được bao phủ bởi cái yên tĩnh, vắng vẻ như một nghĩa trang.
Dây leo tranh nhau mà sinh trưởng, bụi cây khô héo rải rác linh tinh, ánh trăng mờ rải xuống, theo bóng tối chiếu lên các bức tường bụi bặm. Hai thân ảnh một cao một thấp sóng vai đi qua. Tàn ảnh bị mờ dần qua những tảng đá nằm rải rác trên sàn nhà.
Cuối cùng, cách lâu đài không xa là một huyệt động để ẩn nấp. Hai người ngừng lại.
Liếc mắt một cái, đây giống nhau một hắc động không điểm cuối. Bạn không biết bên trong cất giấu gì, chỉ có thể nghe được âm thanh yếu ớt vang vọng trong chiều sâu của hang động..
Ngữ Kỳ do dự quay đầu đi, nhìn hắn: "Chúng ta phải vào trong đó sao?"
Theo thói quen, hắn vuốt ve nhẫn bảo thạch một chút, rồi tùy ý nheo mắt lại, khoan thai nói: " Không, đây là lãnh thổ Brooks, vương quốc của hắn. Nó đang chờ đợi để được chào đón một số du khách lịch sự, nên tùy tiện xâm nhập là hành vi thập phần thất lễ." Dừng một chút, hắn tùy ý liếc mắt nhìn cô một cái. Thấy cô rõ ràng mang theo thần sắc kinh ngạc thì hắn nhíu nhíu mày: "Không cần dùng ánh mắt này nhìn ta. Ta công nhận sự tồn tại của nó, và ta luôn luôn được tôn trọng."
Vừa dứt lời, mấy trăm bóng đen liền chen chúc gào thét bay ra từ trong động. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ thấy trước mắt đều là ánh mắt màu đỏ của loài dơi. Chúng quay xung quanh trung tâm là hai người. Trong khu vực bán kính mười thước thì không ngừng xoay quanh. Cánh đen dường như bao phủ cả thinh không.
Mặc dù hai người không bao giờ đánh chúng, góc và tốc độ được kiểm soát rất tốt. Nhưng sau khi gặp chúng vài lần, Ngữ Kỳ lặng lẽ dịch đến bên Thân vương tóc vàng.
Hắn cảm giác được động tác của cô, khóe môi gợi lên ý trêu cười rõ rang. Giọng nói mềm nhẹ rõ ràng vang lên ở bên tai cô: "Sợ à?"
Hiện tại, Ngữ Kỳ không muốn sinh ra cảm giác đặc biệt sợ hãi. Nhưng dơi dù sao cũng không phải một loại động vật đáng yêu. Phàm là người bình thường thì ít nhiều đều cảm thấy kháng cự.
Chưa kịp mở miệng trả lời, cô liền cảm giác được cánh tay mình bị hắn nhất xả. Hắn nói gì đó rồi từng bước đi lên, có lẽ là tiến tới để đối mặt với bầy dơi.
Tuy rằng không đến mức thét chói tai rồi chạy đi, nhưng theo bản năng, cô quay đầu đi. Không chờ đợi để được móng chúng vuốt ve hoặc bất cứ điều gì, cảm giác duy nhất của cô chính là chúng đậu lên tóc, phớt qua hai tai.
Mở mắt ra, cô trầm mặc một lát, quay đầu nhìn hắn.
Dường như đùa giỡn cô đã làm cho tâm tình hắn tốt lên không ít, chống lại tầm mắt của cô, hắn nhếch khóe môi: " Sợ hãi những cái không biết thì sau khi có kinh nghiệm thực tế, cô sẽ không còn cảm thấy sợ nữa."."
Tuy rằng hắn nói rất đường hoàng, nhưng Ngữ Kỳ rất rõ ràng, hắn lại một lần nữa tìm thú vui trên người cô.
Ngữ Kỳ bất đắc dĩ quay đầu lại, phát hiện đàn dơi khá im lặng. Tốc độ lướt đi của cô cũng chậm lại, như đang chờ đợi điều gì.
Trong huyệt động vang lên tiếng gió vù vù. Một con dơi bạc lớn, cử chỉ tao nhã từ từ trượt ra. Đôi cánh dài gần hai mét được phủ một lớp ánh sáng rực rỡ. Thân thể nó không khác so với hồ ly ấu tể là mấy. Hơn nữa trước ngực còn có một vòng Nguyệt Nha màu trắng lông tơ. Nhìn qua con dơi này xinh đẹp các con khác rất nhiều.
Trên đỉnh đầu hai người, nó chậm rãi xoay một vòng, nhẹ lạc ở bên cạnh chạc thượng. Rồi đổi chiều, đôi cánh rộng bị nó chậm rãi thu về, như một chiếc áo choàng bạc bình thường thu về trước người.
Ngữ Kỳ đi theo hắn, có chút không rõ sự tình: "Nó là Brooke?"
Thân vương tóc vàng "ừ" một tiếng, không nhanh không chậm màu vuốt ve con dơi kia, mỉm cười: "Hắn đã sống hơn năm trăm tuổi."
Ngữ Kỳ đánh giá sườn mặt thâm thúy của hắn. Nhưng sâu trong con ngươi đỏ sậm lại ẩn chứa một sự ôn nhu không dễ phát hiện. Trong khoảng thời gian ngắn cô không khỏi ngây ngẩn cả người, chỉ tùy ý phụ họa một tiếng: "Hiếm thật, trường thọ như vậy mà."
Hắn nghe vậy thì thu hai tay lại, khóe môi tràn ngập ý cười trào phúng. Đồn tử đỏ sậm chậm rãi nheo lại, giọng mềm nhẹ tựa như thở dài: "Hiếm ư? Một ngày nào đó cô sẽ rõ, không chết, không phải bởi thần tiên khoan dung, mà là tối ác đáng nguyền rủa."
Rất rõ ràng, câu này không nói nhiều về Brooke, không bằng nói nhằm vào hắn.
Ngữ Kỳ cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn, nói: "Nhưng, phụ thân đại nhân, lúc trước ngài theo nói với tôi, trở thành Huyết tộc sẽ bất tử, từ nay về sau không phải đối mặt với sự thống khổ và cái chết, vui sướng đến tột cùng. "
Hắn nhíu mày, liếc cô một cái: "Ta nói như vậy à?"
Thấy cô gật đầu, hắn không chút để ý, vươn tay gãi gãi cằm Brooke. Khóe môi nhếch lên đầy tà mi. Một nụ cười đầy tà khí, chẳng hề để ý:" Phải, là ta lừa gạt cô." Dường như là còn ngại đả kích cô không đủ, hắn quay đầu đi ánh mắt nhìn cô" "Chờ thêm một hai trăm năm nữa, cô sẽ hiểu được Huyết tộc là cái gì "
Tựa như trào phúng, lại tựa như tự giễu, hắn cong khóe môi, màu đỏ sậm lạnh như băng trong mắt lan toả: " Là mang theo một lời nguyền của Thiên Chúa, cuộc sống mang xiềng xích vĩnh cửu. Là một mình trong những năm vô tận đến hư thối... Thế giới nhộn nhịp này, mọi người nhớ tên, chỉ còn lại có mình cô." Giọng điệu mềm nhẹ mang theo ý châm chọc, cùng với hận ý không dễ phát hiện cũng không biết nhằm vào cái gì.
Ngữ Kỳ tìm trong mắt hắn một tia bi ai, nhưng không có, chỉ có một khoảng chết lặng lạnh như băng. Dù sao có lẽ, có đôi khi thống khổ đến cực hạn, thì chỉ còn lại có chết lặng.
"Phụ thân đại nhân " trầm mặc một lát, cô nhẹ giọng mở miệng, âm thanh mềm nhẹ hòa hoãn: "Tôi có thể biết tên của ngài không?"
Hắn không chút để ý liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng. Rồi hắn đưa tay tới bên môi, không chút lưu tình hung hăng cắn. Một bên ngón trỏ lưu lại hai vết máu. Song dường như căn bản, hắn không có cảm giác đau đớn, ngay cả mày cũng không nhăn lấy một chút, không nhanh không chậm đưa tay tới trước mặt Brooke.
Con dơi bạc ấy rấy ăn ý lại gần, im lặng liếm dòng máu tươi.
Sau một lát, hắn rút ngón tay loang lổ vết máu lấy tay về. Sau đó đưa đến bên môi cô, ra mệnh lệnh:, " Thưởng cho cô, liếm sạch sẽ."
Theo bản năng, Ngữ Kỳ cầm tay hắn đưa đến trước mặt. Không rõ ý hắn, cô ngẩng đầu: "Cái gì?"
Mang theo sự khinh bỉ không che dấu, hắn trào phúng liếc cô một cái, giải thích đơn giản, rõ ràng đúng chỗ hiểm yếu:
" Hầu hết các sức mạnh của Huyết tộc phần lớn tập trung ở bên trong máu." Dừng một chút, hắn nhíu mày, nhìn giọt máu sắp chảy xuống, nguy hiểm nheo hai tròng mắt lại: "Dám lãng phí một giọt, cô"nhất định phải chết."
Nghe hắn nói như vậy, Ngữ Kỳ vội vàng cúi đầu. Cô nhanh chóng cúi đầu một cách nhanh chóng bám vào ngón tay trỏ của hắn, nhẹ nhàng cuộn lưỡi, nhanh chóng liếm từng giọt từng giọt máu.
Con nối dòng và phụ thân quan hệ thân mật không thua kém bạn lữ kỳ là có nguyên nhân. Trải qua một quá trình, máu của cha mẹ sẽ dung hoà với máu của con nối. Hơn nữa trong lúc đó, hai người còn sinh ra loại máu kỳ lạ có thể liên lạc. Khi giọt máu lạnh vào miệng, Ngữ Kỳ lần đầu tiên cảm nhận được nhịp điệu kỳ lạ di chuyển.
Với cùng một tốc độ và cường độ chảy qua các mạch máu, máu hai người như đang gắt gao gắn bó thành nhất thể. Da và xương bây giờ dường như biến mất,, chỉ còn lại phần máu thịt có cảm giác giao hòa, rõ ràng mà mãnh liệt.
Một sự mong muốn không tự nguyện mạnh mẽ dâng trào. Hy vọng trong sâu thẳm cơ thể trỗi dậy, làm cho người ta muốn gần máu chủ nhân hơn nữa, gần hơn chút nữa, sau đó gắt gao hòa hợp. Có lẽ nó còn hiệu quả rõ rệt hơn cả xuân dược. Nhờ sự kiểm soát mạnh mẽ của mình, Ngữ Kỳ không biểu hiện thất thố.
Ý thức mơ hồ, cô nghe được giọng hắn vang lên, mang theo sự trầm thấp.
" Đủ rồi, Margaret, dừng lại."
Nhắm mắt lại, cô từ từ di chuyển ra xa hơn bình thường cúi đầu, buộc mình phải tỉnh táo lại trong thời gian ngắn nhất.
Không khí trầm mặc bao trùm giây lát, rồi bị hắn phá vỡ.
" Ansel Al, tên của ta." Hắn nhếch môi, mang theo cái lạnh thực sự: "Ta không nhớ lần cuối cùng câu hỏi này được hỏi là khi nào đâu."
Ngữ Kỳ sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại. Đây là hắn đang trả lời câu hỏi của cô sao? Dựa vào tinh thần chuyên nghiệp, cô nhẹ giọng: "Tôi sẽ nhớ rõ tên của ngài, phụ thân đại nhân." Dừng một chút, cô chậm rãi nói thêm một câu:
" Ít nhất là cho đến khi tôi biến thành tro bụi, trên đời này sẽ có người thứ hai nhớ rõ cái tên này."
Dây leo tranh nhau mà sinh trưởng, bụi cây khô héo rải rác linh tinh, ánh trăng mờ rải xuống, theo bóng tối chiếu lên các bức tường bụi bặm. Hai thân ảnh một cao một thấp sóng vai đi qua. Tàn ảnh bị mờ dần qua những tảng đá nằm rải rác trên sàn nhà.
Cuối cùng, cách lâu đài không xa là một huyệt động để ẩn nấp. Hai người ngừng lại.
Liếc mắt một cái, đây giống nhau một hắc động không điểm cuối. Bạn không biết bên trong cất giấu gì, chỉ có thể nghe được âm thanh yếu ớt vang vọng trong chiều sâu của hang động..
Ngữ Kỳ do dự quay đầu đi, nhìn hắn: "Chúng ta phải vào trong đó sao?"
Theo thói quen, hắn vuốt ve nhẫn bảo thạch một chút, rồi tùy ý nheo mắt lại, khoan thai nói: " Không, đây là lãnh thổ Brooks, vương quốc của hắn. Nó đang chờ đợi để được chào đón một số du khách lịch sự, nên tùy tiện xâm nhập là hành vi thập phần thất lễ." Dừng một chút, hắn tùy ý liếc mắt nhìn cô một cái. Thấy cô rõ ràng mang theo thần sắc kinh ngạc thì hắn nhíu nhíu mày: "Không cần dùng ánh mắt này nhìn ta. Ta công nhận sự tồn tại của nó, và ta luôn luôn được tôn trọng."
Vừa dứt lời, mấy trăm bóng đen liền chen chúc gào thét bay ra từ trong động. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ thấy trước mắt đều là ánh mắt màu đỏ của loài dơi. Chúng quay xung quanh trung tâm là hai người. Trong khu vực bán kính mười thước thì không ngừng xoay quanh. Cánh đen dường như bao phủ cả thinh không.
Mặc dù hai người không bao giờ đánh chúng, góc và tốc độ được kiểm soát rất tốt. Nhưng sau khi gặp chúng vài lần, Ngữ Kỳ lặng lẽ dịch đến bên Thân vương tóc vàng.
Hắn cảm giác được động tác của cô, khóe môi gợi lên ý trêu cười rõ rang. Giọng nói mềm nhẹ rõ ràng vang lên ở bên tai cô: "Sợ à?"
Hiện tại, Ngữ Kỳ không muốn sinh ra cảm giác đặc biệt sợ hãi. Nhưng dơi dù sao cũng không phải một loại động vật đáng yêu. Phàm là người bình thường thì ít nhiều đều cảm thấy kháng cự.
Chưa kịp mở miệng trả lời, cô liền cảm giác được cánh tay mình bị hắn nhất xả. Hắn nói gì đó rồi từng bước đi lên, có lẽ là tiến tới để đối mặt với bầy dơi.
Tuy rằng không đến mức thét chói tai rồi chạy đi, nhưng theo bản năng, cô quay đầu đi. Không chờ đợi để được móng chúng vuốt ve hoặc bất cứ điều gì, cảm giác duy nhất của cô chính là chúng đậu lên tóc, phớt qua hai tai.
Mở mắt ra, cô trầm mặc một lát, quay đầu nhìn hắn.
Dường như đùa giỡn cô đã làm cho tâm tình hắn tốt lên không ít, chống lại tầm mắt của cô, hắn nhếch khóe môi: " Sợ hãi những cái không biết thì sau khi có kinh nghiệm thực tế, cô sẽ không còn cảm thấy sợ nữa."."
Tuy rằng hắn nói rất đường hoàng, nhưng Ngữ Kỳ rất rõ ràng, hắn lại một lần nữa tìm thú vui trên người cô.
Ngữ Kỳ bất đắc dĩ quay đầu lại, phát hiện đàn dơi khá im lặng. Tốc độ lướt đi của cô cũng chậm lại, như đang chờ đợi điều gì.
Trong huyệt động vang lên tiếng gió vù vù. Một con dơi bạc lớn, cử chỉ tao nhã từ từ trượt ra. Đôi cánh dài gần hai mét được phủ một lớp ánh sáng rực rỡ. Thân thể nó không khác so với hồ ly ấu tể là mấy. Hơn nữa trước ngực còn có một vòng Nguyệt Nha màu trắng lông tơ. Nhìn qua con dơi này xinh đẹp các con khác rất nhiều.
Trên đỉnh đầu hai người, nó chậm rãi xoay một vòng, nhẹ lạc ở bên cạnh chạc thượng. Rồi đổi chiều, đôi cánh rộng bị nó chậm rãi thu về, như một chiếc áo choàng bạc bình thường thu về trước người.
Ngữ Kỳ đi theo hắn, có chút không rõ sự tình: "Nó là Brooke?"
Thân vương tóc vàng "ừ" một tiếng, không nhanh không chậm màu vuốt ve con dơi kia, mỉm cười: "Hắn đã sống hơn năm trăm tuổi."
Ngữ Kỳ đánh giá sườn mặt thâm thúy của hắn. Nhưng sâu trong con ngươi đỏ sậm lại ẩn chứa một sự ôn nhu không dễ phát hiện. Trong khoảng thời gian ngắn cô không khỏi ngây ngẩn cả người, chỉ tùy ý phụ họa một tiếng: "Hiếm thật, trường thọ như vậy mà."
Hắn nghe vậy thì thu hai tay lại, khóe môi tràn ngập ý cười trào phúng. Đồn tử đỏ sậm chậm rãi nheo lại, giọng mềm nhẹ tựa như thở dài: "Hiếm ư? Một ngày nào đó cô sẽ rõ, không chết, không phải bởi thần tiên khoan dung, mà là tối ác đáng nguyền rủa."
Rất rõ ràng, câu này không nói nhiều về Brooke, không bằng nói nhằm vào hắn.
Ngữ Kỳ cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn, nói: "Nhưng, phụ thân đại nhân, lúc trước ngài theo nói với tôi, trở thành Huyết tộc sẽ bất tử, từ nay về sau không phải đối mặt với sự thống khổ và cái chết, vui sướng đến tột cùng. "
Hắn nhíu mày, liếc cô một cái: "Ta nói như vậy à?"
Thấy cô gật đầu, hắn không chút để ý, vươn tay gãi gãi cằm Brooke. Khóe môi nhếch lên đầy tà mi. Một nụ cười đầy tà khí, chẳng hề để ý:" Phải, là ta lừa gạt cô." Dường như là còn ngại đả kích cô không đủ, hắn quay đầu đi ánh mắt nhìn cô" "Chờ thêm một hai trăm năm nữa, cô sẽ hiểu được Huyết tộc là cái gì "
Tựa như trào phúng, lại tựa như tự giễu, hắn cong khóe môi, màu đỏ sậm lạnh như băng trong mắt lan toả: " Là mang theo một lời nguyền của Thiên Chúa, cuộc sống mang xiềng xích vĩnh cửu. Là một mình trong những năm vô tận đến hư thối... Thế giới nhộn nhịp này, mọi người nhớ tên, chỉ còn lại có mình cô." Giọng điệu mềm nhẹ mang theo ý châm chọc, cùng với hận ý không dễ phát hiện cũng không biết nhằm vào cái gì.
Ngữ Kỳ tìm trong mắt hắn một tia bi ai, nhưng không có, chỉ có một khoảng chết lặng lạnh như băng. Dù sao có lẽ, có đôi khi thống khổ đến cực hạn, thì chỉ còn lại có chết lặng.
"Phụ thân đại nhân " trầm mặc một lát, cô nhẹ giọng mở miệng, âm thanh mềm nhẹ hòa hoãn: "Tôi có thể biết tên của ngài không?"
Hắn không chút để ý liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng. Rồi hắn đưa tay tới bên môi, không chút lưu tình hung hăng cắn. Một bên ngón trỏ lưu lại hai vết máu. Song dường như căn bản, hắn không có cảm giác đau đớn, ngay cả mày cũng không nhăn lấy một chút, không nhanh không chậm đưa tay tới trước mặt Brooke.
Con dơi bạc ấy rấy ăn ý lại gần, im lặng liếm dòng máu tươi.
Sau một lát, hắn rút ngón tay loang lổ vết máu lấy tay về. Sau đó đưa đến bên môi cô, ra mệnh lệnh:, " Thưởng cho cô, liếm sạch sẽ."
Theo bản năng, Ngữ Kỳ cầm tay hắn đưa đến trước mặt. Không rõ ý hắn, cô ngẩng đầu: "Cái gì?"
Mang theo sự khinh bỉ không che dấu, hắn trào phúng liếc cô một cái, giải thích đơn giản, rõ ràng đúng chỗ hiểm yếu:
" Hầu hết các sức mạnh của Huyết tộc phần lớn tập trung ở bên trong máu." Dừng một chút, hắn nhíu mày, nhìn giọt máu sắp chảy xuống, nguy hiểm nheo hai tròng mắt lại: "Dám lãng phí một giọt, cô"nhất định phải chết."
Nghe hắn nói như vậy, Ngữ Kỳ vội vàng cúi đầu. Cô nhanh chóng cúi đầu một cách nhanh chóng bám vào ngón tay trỏ của hắn, nhẹ nhàng cuộn lưỡi, nhanh chóng liếm từng giọt từng giọt máu.
Con nối dòng và phụ thân quan hệ thân mật không thua kém bạn lữ kỳ là có nguyên nhân. Trải qua một quá trình, máu của cha mẹ sẽ dung hoà với máu của con nối. Hơn nữa trong lúc đó, hai người còn sinh ra loại máu kỳ lạ có thể liên lạc. Khi giọt máu lạnh vào miệng, Ngữ Kỳ lần đầu tiên cảm nhận được nhịp điệu kỳ lạ di chuyển.
Với cùng một tốc độ và cường độ chảy qua các mạch máu, máu hai người như đang gắt gao gắn bó thành nhất thể. Da và xương bây giờ dường như biến mất,, chỉ còn lại phần máu thịt có cảm giác giao hòa, rõ ràng mà mãnh liệt.
Một sự mong muốn không tự nguyện mạnh mẽ dâng trào. Hy vọng trong sâu thẳm cơ thể trỗi dậy, làm cho người ta muốn gần máu chủ nhân hơn nữa, gần hơn chút nữa, sau đó gắt gao hòa hợp. Có lẽ nó còn hiệu quả rõ rệt hơn cả xuân dược. Nhờ sự kiểm soát mạnh mẽ của mình, Ngữ Kỳ không biểu hiện thất thố.
Ý thức mơ hồ, cô nghe được giọng hắn vang lên, mang theo sự trầm thấp.
" Đủ rồi, Margaret, dừng lại."
Nhắm mắt lại, cô từ từ di chuyển ra xa hơn bình thường cúi đầu, buộc mình phải tỉnh táo lại trong thời gian ngắn nhất.
Không khí trầm mặc bao trùm giây lát, rồi bị hắn phá vỡ.
" Ansel Al, tên của ta." Hắn nhếch môi, mang theo cái lạnh thực sự: "Ta không nhớ lần cuối cùng câu hỏi này được hỏi là khi nào đâu."
Ngữ Kỳ sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại. Đây là hắn đang trả lời câu hỏi của cô sao? Dựa vào tinh thần chuyên nghiệp, cô nhẹ giọng: "Tôi sẽ nhớ rõ tên của ngài, phụ thân đại nhân." Dừng một chút, cô chậm rãi nói thêm một câu:
" Ít nhất là cho đến khi tôi biến thành tro bụi, trên đời này sẽ có người thứ hai nhớ rõ cái tên này."
Tác giả :
Muội Giấy Khẩu Vị Nặng