Hệ Thống Nữ Phụ
Quyển 4 - Chương 28: Nhân vật phản diện là bác sĩ (3)
Cố Quân Lăng không đưa cô về nhà mà trực tiếp lái xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Ngữ Kỳ biết điều im lặng. Đại khái cô có thể đoán được, anh không thể rời khoa cấp cứu một giây một phút nào, vả lại lúc này là giờ cao điểm, nếu anh đưa cô về nhà rồi trở lại bệnh viện không chừng sẽ bị tắc đường hơn nửa tiếng.
Dọc đường, Ngữ Kỳ thấy rất nhiều bác sĩ mặc áo blue trắng vội vàng đi qua đi lại, thế nhưng không phải sinh viên y khoa nào cũng giống nhau, không phải ai mặc áo blue trắng đều toát lên khí chất. Một số người mặc áo tay ngắn giống như người bán thịt, người mặc áo tay dài thì giống như người bán bánh mì, cài hết cúc áo giống như người trong nhà máy bột mì… Cứ so sánh như vậy thì có thể thấy bác sĩ Cố giống như hạc giữa đàn gà.
Đương nhiên, cái này chỉ là nói đùa, các bác sĩ nơi đây đều là những người có chuyên môn nghiệp vụ hạng nhất, luôn ở tuyến đầu cứu sống người bệnh, cô luôn ôm lòng ngưỡng mộ bọn họ.
Là một trong ba bệnh viện hàng đầu, phòng cấp cứu của bệnh viện này có quy mô lớn nhất trong thành phố, số lượng người đến xem bệnh mỗi ngày khoảng 400-500 người, trung bình mỗi ngày tiếp nhận 20-30 chiếc xe cứu thương, khu vực quan sát có 200 giường nhưng thường xuyên không đủ dùng. Ban đầu khoa cấp cứu không có phân chia nhưng do số lượng bệnh nhân quá nhiều nên được chia thành 3 khu vực: khu nội, khu tổng hợp và khu ngoại.
Cố Quân Lăng vội vã thay quần áo rồi nhanh chóng tiến tới khu nội của khoa cấp cứu, chưa kịp dặn dò Ngữ Kỳ vài câu thì có một xe cấp cứu chạy tới. Một bác sĩ chủ chốt khác đang cấp cứu cho một bệnh nhân ở ngực tạm thời không rời đi được, thấy Cố Quân Lăng trở lại mới yên lòng.
Xe cứu thương chở một người đàn ông trung niên, đang hôn mê, tim đập nhanh, không đo được huyết áp, Cố Quân Lăng bình tĩnh nói: “Chuẩn bị máy sốc điện”. Nhân viên y tế đẩy máy sốc điện đến, anh dùng bản sốc điện đặt trước ngực bệnh nhân. Trong nháy máy cơ thể của người đàn ông trung niên kia giật lên, đau đớn kêu lên thành tiếng, người đó tỉnh lại.
Còn chưa xử lý xong bệnh nhân này, một bệnh nhân nằm ở giường bên ngoài lại xảy ra chuyện.
Cố Quân Lăng nhanh chóng dặn dò vài câu với các bác sĩ cấp dưới, đồng thời xoay người vội vàng chạy qua.
Tại đây mỗi người đều vô cùng bận rộn, không ai chú ý đến Ngữ Kỳ, tất cả đều tưởng cô là người thân của một bệnh nhân nào đó. Mãi đến khi bác sĩ Cố ngừng tạm kết thúc công việc, cô vẫn im lặng đứng ở một góc, không gây cản trở cho người khác.
Cố Quân Lăng hơi mệt mỏi xoa xoa thái dương, ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc qua nhìn thấy một bóng lưng nho nhỏ. Anh ngẩn người một lúc, lúc này mới nhớ do mình bận việc quên mất cô, không nhịn được nảy sinh một phần áy náy vì hành vi thiếu trách nhiệm của mình.
Anh nhíu mày, bước nhanh tới chỗ cô.
Ngữ Kỳ không ngờ câu đầu tiên anh nói sau khi anh ngồi xổm xuống trước mặt cô là “Xin lỗi”.
Cô ngẩn người, nói thật, nghe người như Cố Quân Lăng nói ra câu đó cô có cảm giác rất kỳ lạ. Nhưng rất nhanh cô đã khôi phục như cũ, lắc đầu nói, “Không sao”, sau đó lấy từ trong túi một bịch khăn giấy đưa cho anh, khẽ nói: “Tóc của chú bị ướt, không lau khô có thể bị cảm.”
Ở trong bệnh viện, Cố Quân Lăng đã gặp không ít đứa nhỏ nghịch ngợm, cố tình gây sự. Tuy biết Phương Ngữ Kỳ không phải kiểu con gái tính tình bướng bỉnh, nhưng thấy cô hiểu chuyện đến mức này vẫn khiến anh sững sờ.
Nếu là người khác có lẽ sẽ cảm thấy vui mừng, thế nhưng anh chỉ cảm thấy càng áy náy, anh cho là mình không hoàn thành trách nhiệm.
Đứa nhỏ ở tuổi này trời sinh tùy hứng, ngang bướng, không có tính nhẫn nại. Nếu như quá ngoan ngoãn và hiểu chuyện thì nguyên nhân là đã chịu nhiều sự thờ ơ và coi thường, do vậy mới học được cách nhìn sắc mặt người khác, luôn nơm nớp lo sợ và cẩn thận từng chút một, thái độ gần như là lấy lòng đối với người nắm giữ vận mệnh của mình.
Cố Quân Lăng không xác định được có phải do mình đã quá xem nhẹ và lãnh đạm đối với cô bé này hay không, vì vậy mới dẫn đến cô không có cảm giác an toàn như thế. Đợi lâu như vậy mà không có một câu oán giận.
Thời điểm Phương Uyển còn sống, mặc dù cô bé này có hơi trầm lặng và ngại ngùng, nhưng vẫn ôm lấy cánh tay mẹ cô mà làm nũng, ăn vạ. Một đứa trẻ phải như vậy, chỉ đối với những người thân mang đến cho cô cảm giác an toàn mới có thể không chút kiêng kị làm nũng, đùa nghịch ngang ngược, đối với người lạ sẽ lặng lẽ trốn sau váy mẹ, xấu hổ trưng ra một nụ cười lễ phép, rất thông minh và hiểu chuyện như những đứa trẻ khác.
Là vì cô không còn mẹ, mất đi chỗ dựa, tự hiểu bản thân mình mất đi tư cách làm nũng, cho nên cô mới hiểu chuyện như vậy sao. Cố Quân Lăng thở dài, cầm tay cô, đưa cô đến gian phòng nhỏ sau khu cấp cứu, “Trước tiên con ở đây làm một ít bài tập, sau khi hết giờ làm chú sẽ dẫn con về nhà.”
Mới vừa buông tay ra thì thấy cô sững sờ cúi đầu xuống nhìn nơi tay hai người giao nhau, Cố Quân Lăng bỗng ý thức được từ trước đến nay anh chưa bao giờ cầm tay cô. Thứ nhất là bởi vì cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, không cần dỗ dành như những đứa trẻ khác, thứ hai do anh không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác.
Nhưng trẻ em không phải là vật trang trí hay cây cối, chúng luôn luôn muốn người lớn ôm hôn chúng, thân thiết với chúng, giống như việc mà trước đây Phương Uyển làm. Cố Quân Lăng một lần nữa thở dài vì mình không xứng với chức vụ, mặt anh không thay đổi cúi người xuống, nghiêm túc đưa ra một lời hứa để đền bù: “Cuối tuần này chú đưa con đi công viên trò chơi.”
Vì câu này mà Ngữ Kỳ ngẩn người, cô thật sự không rõ vì nguyên nhân gì mà đối phương đột nhiên có suy nghĩ như vậy, nhưng trong chớp mắt cô vẫn lộ ra biểu cảm vui sướng, sau đó nở nụ cười có phần biết ơn với anh.
Vừa căn dặn cô đừng chạy lung tung xong thì Cố Quân Lăng đã bị y tá vội vàng kêu đi.
Ngữ Kỳ ngoan ngoãn ở trong căn phòng nhỏ này làm bài tập, khoảng thời gian này liên tục có bác sĩ y tá tới, có người uống nước xong sẽ quay ra ngay, nhưng tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô – dù thế nào đi nữa, một đứa trẻ ở đây bình tĩnh làm bài tập đều là một việc hấp dẫn họ.
Sau nửa tiếng, Ngữ Kỳ hoàn thành xong bài tập, sau khi sắp xếp lại túi sách thì không còn việc gì, ngồi tại chỗ nhìn nhân viên y tế ra ra vào vào. Có y tá nhận ra cô: “Em là bé gái vừa nãy đi theo bác sĩ Cố phải không?”
Bác sĩ bên cạnh lập tức nói: “Là thật hả? Thầy Cố có con gái lớn như vậy ư?” Bệnh viện này từ trước đến nay có quy tắc là các bác sĩ già dặn có quyền dẫn dắt các bác sĩ mới, người đó chính là một trong những bác sĩ trẻ mà Cố Quân Lăng dẫn dắt.
Ngữ Kỳ rất lễ phép nở nụ cười: “Chú Cố không phải là cha em.”
Vị y tá kia nghĩ cô là cháu gái của Cố Quân Lăng, cười tủm tỉm xoa đầu cô: “Dáng vẻ thật đáng yêu, quả nhiên gen nhà em thật tốt.”
Ngữ Kỳ chỉ cười.
Một cô bé không nói nhiều nhưng thích cười sẽ khiến cho người ta yêu thích, cô y tá đó bắt đầu bênh vực người yếu: “Chú của em thật là lạnh lùng, không trông nom em mà bỏ em ở đây.” Dừng một chút, cúi đầu xem đồng hồ, “Đến giờ này em chưa ăn cơm có phải không, bác sĩ Cố cũng thật là, anh ta là người sắt không sợ đói thì cũng cho rằng em không đói sao, chị dẫn em đến căn tin ăn một bữa.”
Ngữ Kỳ vội vã thanh minh giúp Cố Quân Lăng: “Cứu người là quan trọng nhất, em không sao.”
Cô y tá liên tục khen cô hiểu chuyện, đưa cho cô hộp cơm.
Ngữ Kỳ ngẩn ngơ ở trong gian phòng nhỏ này đến 11 giờ đêm, Cố Quân Lăng bên kia liên tục tiếp nhận bốn chiếc xe cứu thương, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. Thực ra hôm nay anh làm ca giữa, từ 3h30 chiều đến 11h đêm, theo lý bây giờ anh bàn giao công việc cho đồng nghiệp thì có thể về nhà, nhưng hồ sơ bệnh án còn chồng chất cần có người nhập vào máy tính, vì vậy tăng ca là điều tất nhiên.
Cô y tá kia quay lại gian phòng nhỏ, thấy Ngữ Kỳ vẫn còn đang ở đó thì kinh ngạc: “Bác sĩ Cố đâu?”
Ngữ Kỳ lắc đầu: “Em không biết.”
Cô y tá kéo tay cô: “Đi, chị dẫn em đi tìm anh ta.”
Bọn họ tìm được Cố Quân Lăng thì thấy trên máy tính hiển thị anh đang nhập bệnh án được một nửa, lúc này anh đang gối đầu lên cánh tay mình ngủ rất sâu, khóe mắt có hơi thâm. Một vị bác sĩ chủ chốt khác giải thích: “Tiểu Cố tối hôm qua đã làm đêm, hôm nay lại trực ca giữa, dù là người sắt cũng không chịu nổi.”
Khoa cấp cứu luôn phải có người trực 24/24 giờ, cho nên những người ca sáng/ ca giữa/ ca tối phải đổi cho nhau, vì để đảm bảo trạng thái làm việc của mỗi bác sĩ, bình thường theo quy tắc những người trực ca đêm ngày hôm sau được nghỉ. Gần đây bởi vì thiếu bác sĩ, chỉ còn lại vài bác sĩ mà trong đó Cố Quân Lăng lại là người trẻ tuổi nhất, tự nhiên ca trực cực khổ nhất được giao cho anh. Vì vậy cho dù trải qua công việc cấp cứu cường độ cao cả đêm, ngày thứ hai anh vẫn tiếp tục mạnh mẽ chống đỡ công việc.
Trong nhất thời cô y tá kia có chút do dự, không biết có nên đánh thức anh ta không. Ngữ Kỳ kịp thời kéo tay áo cô, nhỏ giọng nói: “Để chú ngủ một lúc, em chờ một lát cũng không sao.”
Ngữ Kỳ biết điều im lặng. Đại khái cô có thể đoán được, anh không thể rời khoa cấp cứu một giây một phút nào, vả lại lúc này là giờ cao điểm, nếu anh đưa cô về nhà rồi trở lại bệnh viện không chừng sẽ bị tắc đường hơn nửa tiếng.
Dọc đường, Ngữ Kỳ thấy rất nhiều bác sĩ mặc áo blue trắng vội vàng đi qua đi lại, thế nhưng không phải sinh viên y khoa nào cũng giống nhau, không phải ai mặc áo blue trắng đều toát lên khí chất. Một số người mặc áo tay ngắn giống như người bán thịt, người mặc áo tay dài thì giống như người bán bánh mì, cài hết cúc áo giống như người trong nhà máy bột mì… Cứ so sánh như vậy thì có thể thấy bác sĩ Cố giống như hạc giữa đàn gà.
Đương nhiên, cái này chỉ là nói đùa, các bác sĩ nơi đây đều là những người có chuyên môn nghiệp vụ hạng nhất, luôn ở tuyến đầu cứu sống người bệnh, cô luôn ôm lòng ngưỡng mộ bọn họ.
Là một trong ba bệnh viện hàng đầu, phòng cấp cứu của bệnh viện này có quy mô lớn nhất trong thành phố, số lượng người đến xem bệnh mỗi ngày khoảng 400-500 người, trung bình mỗi ngày tiếp nhận 20-30 chiếc xe cứu thương, khu vực quan sát có 200 giường nhưng thường xuyên không đủ dùng. Ban đầu khoa cấp cứu không có phân chia nhưng do số lượng bệnh nhân quá nhiều nên được chia thành 3 khu vực: khu nội, khu tổng hợp và khu ngoại.
Cố Quân Lăng vội vã thay quần áo rồi nhanh chóng tiến tới khu nội của khoa cấp cứu, chưa kịp dặn dò Ngữ Kỳ vài câu thì có một xe cấp cứu chạy tới. Một bác sĩ chủ chốt khác đang cấp cứu cho một bệnh nhân ở ngực tạm thời không rời đi được, thấy Cố Quân Lăng trở lại mới yên lòng.
Xe cứu thương chở một người đàn ông trung niên, đang hôn mê, tim đập nhanh, không đo được huyết áp, Cố Quân Lăng bình tĩnh nói: “Chuẩn bị máy sốc điện”. Nhân viên y tế đẩy máy sốc điện đến, anh dùng bản sốc điện đặt trước ngực bệnh nhân. Trong nháy máy cơ thể của người đàn ông trung niên kia giật lên, đau đớn kêu lên thành tiếng, người đó tỉnh lại.
Còn chưa xử lý xong bệnh nhân này, một bệnh nhân nằm ở giường bên ngoài lại xảy ra chuyện.
Cố Quân Lăng nhanh chóng dặn dò vài câu với các bác sĩ cấp dưới, đồng thời xoay người vội vàng chạy qua.
Tại đây mỗi người đều vô cùng bận rộn, không ai chú ý đến Ngữ Kỳ, tất cả đều tưởng cô là người thân của một bệnh nhân nào đó. Mãi đến khi bác sĩ Cố ngừng tạm kết thúc công việc, cô vẫn im lặng đứng ở một góc, không gây cản trở cho người khác.
Cố Quân Lăng hơi mệt mỏi xoa xoa thái dương, ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc qua nhìn thấy một bóng lưng nho nhỏ. Anh ngẩn người một lúc, lúc này mới nhớ do mình bận việc quên mất cô, không nhịn được nảy sinh một phần áy náy vì hành vi thiếu trách nhiệm của mình.
Anh nhíu mày, bước nhanh tới chỗ cô.
Ngữ Kỳ không ngờ câu đầu tiên anh nói sau khi anh ngồi xổm xuống trước mặt cô là “Xin lỗi”.
Cô ngẩn người, nói thật, nghe người như Cố Quân Lăng nói ra câu đó cô có cảm giác rất kỳ lạ. Nhưng rất nhanh cô đã khôi phục như cũ, lắc đầu nói, “Không sao”, sau đó lấy từ trong túi một bịch khăn giấy đưa cho anh, khẽ nói: “Tóc của chú bị ướt, không lau khô có thể bị cảm.”
Ở trong bệnh viện, Cố Quân Lăng đã gặp không ít đứa nhỏ nghịch ngợm, cố tình gây sự. Tuy biết Phương Ngữ Kỳ không phải kiểu con gái tính tình bướng bỉnh, nhưng thấy cô hiểu chuyện đến mức này vẫn khiến anh sững sờ.
Nếu là người khác có lẽ sẽ cảm thấy vui mừng, thế nhưng anh chỉ cảm thấy càng áy náy, anh cho là mình không hoàn thành trách nhiệm.
Đứa nhỏ ở tuổi này trời sinh tùy hứng, ngang bướng, không có tính nhẫn nại. Nếu như quá ngoan ngoãn và hiểu chuyện thì nguyên nhân là đã chịu nhiều sự thờ ơ và coi thường, do vậy mới học được cách nhìn sắc mặt người khác, luôn nơm nớp lo sợ và cẩn thận từng chút một, thái độ gần như là lấy lòng đối với người nắm giữ vận mệnh của mình.
Cố Quân Lăng không xác định được có phải do mình đã quá xem nhẹ và lãnh đạm đối với cô bé này hay không, vì vậy mới dẫn đến cô không có cảm giác an toàn như thế. Đợi lâu như vậy mà không có một câu oán giận.
Thời điểm Phương Uyển còn sống, mặc dù cô bé này có hơi trầm lặng và ngại ngùng, nhưng vẫn ôm lấy cánh tay mẹ cô mà làm nũng, ăn vạ. Một đứa trẻ phải như vậy, chỉ đối với những người thân mang đến cho cô cảm giác an toàn mới có thể không chút kiêng kị làm nũng, đùa nghịch ngang ngược, đối với người lạ sẽ lặng lẽ trốn sau váy mẹ, xấu hổ trưng ra một nụ cười lễ phép, rất thông minh và hiểu chuyện như những đứa trẻ khác.
Là vì cô không còn mẹ, mất đi chỗ dựa, tự hiểu bản thân mình mất đi tư cách làm nũng, cho nên cô mới hiểu chuyện như vậy sao. Cố Quân Lăng thở dài, cầm tay cô, đưa cô đến gian phòng nhỏ sau khu cấp cứu, “Trước tiên con ở đây làm một ít bài tập, sau khi hết giờ làm chú sẽ dẫn con về nhà.”
Mới vừa buông tay ra thì thấy cô sững sờ cúi đầu xuống nhìn nơi tay hai người giao nhau, Cố Quân Lăng bỗng ý thức được từ trước đến nay anh chưa bao giờ cầm tay cô. Thứ nhất là bởi vì cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, không cần dỗ dành như những đứa trẻ khác, thứ hai do anh không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác.
Nhưng trẻ em không phải là vật trang trí hay cây cối, chúng luôn luôn muốn người lớn ôm hôn chúng, thân thiết với chúng, giống như việc mà trước đây Phương Uyển làm. Cố Quân Lăng một lần nữa thở dài vì mình không xứng với chức vụ, mặt anh không thay đổi cúi người xuống, nghiêm túc đưa ra một lời hứa để đền bù: “Cuối tuần này chú đưa con đi công viên trò chơi.”
Vì câu này mà Ngữ Kỳ ngẩn người, cô thật sự không rõ vì nguyên nhân gì mà đối phương đột nhiên có suy nghĩ như vậy, nhưng trong chớp mắt cô vẫn lộ ra biểu cảm vui sướng, sau đó nở nụ cười có phần biết ơn với anh.
Vừa căn dặn cô đừng chạy lung tung xong thì Cố Quân Lăng đã bị y tá vội vàng kêu đi.
Ngữ Kỳ ngoan ngoãn ở trong căn phòng nhỏ này làm bài tập, khoảng thời gian này liên tục có bác sĩ y tá tới, có người uống nước xong sẽ quay ra ngay, nhưng tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô – dù thế nào đi nữa, một đứa trẻ ở đây bình tĩnh làm bài tập đều là một việc hấp dẫn họ.
Sau nửa tiếng, Ngữ Kỳ hoàn thành xong bài tập, sau khi sắp xếp lại túi sách thì không còn việc gì, ngồi tại chỗ nhìn nhân viên y tế ra ra vào vào. Có y tá nhận ra cô: “Em là bé gái vừa nãy đi theo bác sĩ Cố phải không?”
Bác sĩ bên cạnh lập tức nói: “Là thật hả? Thầy Cố có con gái lớn như vậy ư?” Bệnh viện này từ trước đến nay có quy tắc là các bác sĩ già dặn có quyền dẫn dắt các bác sĩ mới, người đó chính là một trong những bác sĩ trẻ mà Cố Quân Lăng dẫn dắt.
Ngữ Kỳ rất lễ phép nở nụ cười: “Chú Cố không phải là cha em.”
Vị y tá kia nghĩ cô là cháu gái của Cố Quân Lăng, cười tủm tỉm xoa đầu cô: “Dáng vẻ thật đáng yêu, quả nhiên gen nhà em thật tốt.”
Ngữ Kỳ chỉ cười.
Một cô bé không nói nhiều nhưng thích cười sẽ khiến cho người ta yêu thích, cô y tá đó bắt đầu bênh vực người yếu: “Chú của em thật là lạnh lùng, không trông nom em mà bỏ em ở đây.” Dừng một chút, cúi đầu xem đồng hồ, “Đến giờ này em chưa ăn cơm có phải không, bác sĩ Cố cũng thật là, anh ta là người sắt không sợ đói thì cũng cho rằng em không đói sao, chị dẫn em đến căn tin ăn một bữa.”
Ngữ Kỳ vội vã thanh minh giúp Cố Quân Lăng: “Cứu người là quan trọng nhất, em không sao.”
Cô y tá liên tục khen cô hiểu chuyện, đưa cho cô hộp cơm.
Ngữ Kỳ ngẩn ngơ ở trong gian phòng nhỏ này đến 11 giờ đêm, Cố Quân Lăng bên kia liên tục tiếp nhận bốn chiếc xe cứu thương, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. Thực ra hôm nay anh làm ca giữa, từ 3h30 chiều đến 11h đêm, theo lý bây giờ anh bàn giao công việc cho đồng nghiệp thì có thể về nhà, nhưng hồ sơ bệnh án còn chồng chất cần có người nhập vào máy tính, vì vậy tăng ca là điều tất nhiên.
Cô y tá kia quay lại gian phòng nhỏ, thấy Ngữ Kỳ vẫn còn đang ở đó thì kinh ngạc: “Bác sĩ Cố đâu?”
Ngữ Kỳ lắc đầu: “Em không biết.”
Cô y tá kéo tay cô: “Đi, chị dẫn em đi tìm anh ta.”
Bọn họ tìm được Cố Quân Lăng thì thấy trên máy tính hiển thị anh đang nhập bệnh án được một nửa, lúc này anh đang gối đầu lên cánh tay mình ngủ rất sâu, khóe mắt có hơi thâm. Một vị bác sĩ chủ chốt khác giải thích: “Tiểu Cố tối hôm qua đã làm đêm, hôm nay lại trực ca giữa, dù là người sắt cũng không chịu nổi.”
Khoa cấp cứu luôn phải có người trực 24/24 giờ, cho nên những người ca sáng/ ca giữa/ ca tối phải đổi cho nhau, vì để đảm bảo trạng thái làm việc của mỗi bác sĩ, bình thường theo quy tắc những người trực ca đêm ngày hôm sau được nghỉ. Gần đây bởi vì thiếu bác sĩ, chỉ còn lại vài bác sĩ mà trong đó Cố Quân Lăng lại là người trẻ tuổi nhất, tự nhiên ca trực cực khổ nhất được giao cho anh. Vì vậy cho dù trải qua công việc cấp cứu cường độ cao cả đêm, ngày thứ hai anh vẫn tiếp tục mạnh mẽ chống đỡ công việc.
Trong nhất thời cô y tá kia có chút do dự, không biết có nên đánh thức anh ta không. Ngữ Kỳ kịp thời kéo tay áo cô, nhỏ giọng nói: “Để chú ngủ một lúc, em chờ một lát cũng không sao.”
Tác giả :
Muội Giấy Khẩu Vị Nặng